-
Chương 3196-3200
Chương 3196: Hủy diệt
Mộ Dung gật đầu: “Ta chưa từng phủ nhận công ơn dưỡng dục của ông ta, trong lòng ta, ông ta vẫn giống như cha ta vậy, nhưng, điều đó không hề ảnh hưởng đến việc ta giết ông ta.”
Tông Tín nheo mắt lại, sát ý lóe lên, tay phải ông ta từ từ nắm chặt lại.
Mộ Dung cười nói: “Tông Tín, ngươi xem Trung Chúng Thần Điện bây giờ thực lực và địa vị đã vượt xa ban đầu, sự thực chứng minh, ta thích hợp làm Thần Điện Chủ hơn so với ngươi và ông ta. Đúng rồi, chẳng bao lâu, ta sẽ đi tới Thần Minh Điện… trở thành người đầu tiên trong Trung Chúng Thần Điện làm chủ Thần Minh Điện.”
Tông Tín bật cười: “Có lẽ ngươi không còn cơ hội nữa rồi.”
Mộ Dung nhìn Tông Tín: “Ngươi ở thời kì đỉnh phong còn không phải là đối thủ của ta, huống chi ngươi hiện giờ thành thế này…”
Vừa nói, ông ta nhìn Diệp Quân ở sau lưng Tông Tín, cười nói: “Nghĩ lại thì chỗ dựa của ngươi hẳn là tên kiếm tu này.”
Hắn và Tông Tín xuất ra cùng một môn phái, tất nhiên có thể nhìn ra những gì Diệp Quân học được không phải là do Tông Tín truyền thụ.
Mộ Dung đánh giá Diệp Quân, cười nói: “Phải nói rằng, sự xuất hiện của thiếu niên kiếm tu này thực sự khiến ta có phần bất ngờ, vốn tưởng hắn chỉ là một kẻ báng bổ bình thường, nhưng lại không ngờ hắn lại lại xuất chúng như vậy, Nam Chúng Thần Điện cố ý thả hắn đi, chẳng qua là muốn để cho Trung Chúng Thần Điện ta gánh nhân quả của việc giết hắn…”
Nói đến đây, ông ta cười nói: “Tông Tín, ta ngược lại có phần tò mò về lai lịch của hắn rồi.”
Tông Tín không để ý tới Mộ Dung, quay đầu nhìn DIệp Quân ở bên cạnh: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lúc này, thân xác hắn đã hồi phục, hắn nhìn một đám cường giả Trung Chúng Thần Điện ở phía xa xa: “Còn có thể chiến.”
Tông Tín cười nói: “Được.”
Vừa nói, ông ta mở lòng bàn tay ta, một luồng sáng vàng đột nhiên chìm vào trán Diệp Quân.
Ầm!
Trên người Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một bộ giáp màu vàng nhạt, bộ giáp không biết do vảy gì chế tạo thành, toàn thân có màu vàng nhạt, sóng gợn lăn tăn, bóng loáng như gương.
Diệp Quân có phần kinh ngạc.
Tông Tín nói: “Đây là một bộ Thần minh khí, tên là giáp Huyền Quy, được chế tạo từ mai của thánh thú “rùa Huyền Kim”, là sư phụ năm đó tặng cho ta…”
Diệp Quân vội nói: “Đa tạ tiền bối trao tặng…”
“Cái gì trao tặng?”
Tông Tín trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Con mẹ nó cái này ta cho ngươi mượn, không phải là tặng ngươi đâu. Sau khi kết thúc trận chiến, ngươi phải trả lại cho ta.”
Diệp Quân: “…”
Tông Tín thực sự đau trứng, ông ta có hơi sợ Diệp Quân rồi.
Người này mặc dù là kiếm tu, nhưng lại khác với những kiếm tu mà ông ta từng gặp trước đó. Những kiếm tu trước đó, đa số đều rất chính trực ngay thẳng…
Tông Tín nhìn Mộ Dung ở phía xa xa, huyền khí truyền âm: “Lát nữa đánh nhau, ngươi đừng tử chiến, nghĩ cách chuồn đi.”
Diệp Quân cả kinh nói: “Vậy tiền bối thì sao?”
Tông Tín đáp: “Ta có cách có thể đi.”
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.
Nếu như không có Mộ Dung, hắn còn tin tưởng Tông Tín, nhưng sau khi Mộ Dung xuất hiện, hắn biết, hai người bọn họ hôm nay đều không chạy thoát nổi.
Tông Tín nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nghĩ cách ngăn bọn chúng lại… Ngươi sống càng có ý nghĩa hơn ta.”
Diệp Quân nhìn Tông Tín, Tông Tín cười nói: “Mục tiêu lúc trước của ta là lật đổ Chúng Thần Điện, nhưng ta biết, cả đời này ta sẽ không làm được, mà ngươi, nhất định là có thể làm được, vậy nên… Nếu như ta chết rồi, ngươi có thể bảo đại bá ngươi giúp ta sống lại không?”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đại bá ta hình như không biết khiến người ta sống lại.”
Tông Tín có phần khiếp sợ, ông ta nhìn Diệp Quân chốc lát: “Ta thu lại những lời ta vừa nói, chúng ta nên cùng nhau chống đỡ đi!”
Diệp Quân: “…”
Tông Tín nhìn về Mộ Dung ở phía xa xa, cười lớn nói: “Mộ Dung, tới tới, để ta xem thử những năm nay ngươi có tiến bộ không.”
Dứt lời, ông ta đột nhiên mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy thế giới hư vô này trở lên hư ảo trong suốt.
Thấy vậy, sắc mặt của cường giả Trung Chúng Thần Điện đều trở lên nghiêm túc, thực lực của Tông Tín thực sự đáng sợ, cường giả cảnh giới Chủ Thần bình thường đứng ở trước mặt ông ta, căn bản không phải là đối thủ.
Mà lúc này, Mộ Dung lại đột nhiên bật cười: “Tông Tín, đối thủ của hai người các ngươi không phải là ta.”
Tông Tín cau mày.
Mộ Dung nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nam Chúng Thần Điện cố ý thả hắn đi, muốn Trung Chúng Thần Điện ta đối kháng với thế lực sau lưng hắn. Mặc dù ta không sợ, nhưng ta cảm thấy hoàn toàn không cần phải như vậy, vì vậy… ta đã báo lại với Thần Minh Điện về tình hình liên quan đến kẻ báng bổ Diệp Quân này, lúc này…”
Vừa nói, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm, hai mắt khẽ nheo lại: “Đến rồi.”
Ầm!
Ở cuối tầm mắt, chỗ sâu nhất của tinh hà vũ trụ, khoảng tinh hà đó đột nhiên sôi trào, ngay sau đó, một người phụ nữ áo đỏ, đầu quấn khăn lụa trắng, tay cầm lưỡi hái từ từ đi ra.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Tông Tín lập tức biến sắc, kinh hãi nói: “Đệt… Tu nữ Thần Minh!”
Lúc này, Tu nữ Thần Minh đột nhiên ngẩng đầu lại nhìn, ánh mắt cô ta xuyên thủng vô số tinh hà vũ trụ, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Quân, Diệp Quân vào giây phút này toàn thân dựng tóc gáy, giây sau...
Ầm!
Bộ Thần Minh Giáp mà hắn vừa mặc lập tức nổ tan tành, hóa thành tro bụi…
Trong chớp mắt đã hủy diệt một bộ Thần Minh Giáp!
…
Chương 3197: Chạy!
Diệp Quân bây giờ cũng chẳng biết phải làm sao.
Đành chửi thề một tiếng má nó rồi hỏi.
"Tiền bối! Giáp Thần Linh ông đưa ta là hàng giả hả?!"
Chứ không thì vì sao vừa mặc vào đã nổ??
"Giả cái éo!"
Mặt Tông Tín trắng bệch như ma, giọng cũng không vững: “Mẹ nó chứ... Kia là Tu nữ Thần Linh! Thôi tiêu rồi! Tiêu thật rồi!"
Diệp Quân hỏi lại: “Tu nữ Thần Linh?"
Giọng Tông Tín mang theo vẻ nghiêm trọng và sợ hãi chưa từng có: “Tinh hệ Thần Linh có ba điện thờ, mỗi nơi có một Tu nữ không thuộc quyền quản lý của Thần Linh Điện mà chỉ nghe lệnh của Thần. Có tin đồn rằng bọn họ được chính tay Thần nuôi lớn, ai cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là diệt trừ toàn bộ kẻ Tiết Độc trong vũ trụ”.
Do Thần nuôi lớn?
Sắc mặt Diệp Quân đanh lại theo: “Họ mạnh đến đâu?"
"Đã vượt qua cảnh giới Chủ Thần, đạt đến Thần Linh...”
Tông Tín vừa nói vừa nhìn Mộ Dung với gương mặt xám ngoét: “Ta không ngờ tên đó lại tỉ mỉ báo cáo hết chuyện về ngươi cho Thần Linh Điện, lại không ngờ Tu nữ đao cong Thần Linh sẽ đích thân đến”.
Trong giọng nói đầy vẻ tuyệt vọng.
Chỉ có rất ít người trong Chúng Thần Điện biết được sự đáng sợ của các Tu nữ Thần Linh.
Bọn họ là những tín đồ trung thành của Thần Linh, do Thần dạy dỗ nên cực kỳ mạnh, cường giả cảnh giới Thần Linh bình thường không so được.
Ngay cả Tông Tín ở thời kỳ đỉnh cao cũng không phải đối thủ của họ, nói chi là tình cảnh bây giờ.
Bây giờ đến trốn còn không dám.
Thôi tự vẫn đi cho rồi.
Diệp Quân nghe Tông Tín nói thế thì cau mày. Hắn biết mình cũng đánh không lại Tu nữ kia, xem ra chỉ có thể dùng hạ sách.
Bên kia, Tu nữ cầm đao cong chỉ nhấc chân đi một bước mà đã xé rách vô vàn tinh hà, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trừ Mộ Dung ra, những Chủ Thần khác đều lập tức hành lễ với vẻ sợ hãi.
Họ cũng chỉ mới được nghe qua về cường giả bực này chứ chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Ánh mắt Tu nữ kia nhìn Diệp Quân khiến hắn cảm thấy cả người bứt rứt như bị dao đâm xuyên thấu.
Cảm giác cô ta mang lại chỉ có hai chữ nguy hiểm mà thôi.
Nhưng Tu nữ cũng không ra tay mà chỉ nhìn hắn với vẻ nghi hoặc trong mắt.
Bỗng Tông Tín trở về cơ thể, mà hắn thì hóa thành một tia kiếm quang biến mất.
Dùng đến cả kiếm Thanh Huyền.
Chỉ để trốn.
Hắn không đánh lại, chỉ có thể tìm cứu viện ở thành Nam Chúng Thần.
Cứu viện đương nhiên là Tang Mi.
Nào ngờ hắn vừa bước vào thông đạo thời gian thì nó đã hóa thành tro bụi, mà hắn thì giậm chân tại chỗ.
Diệp Quân hóa đá.
Những cường giả Chủ Thần kia cũng ngơ ra.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Mộ Dung thì kinh ngạc ra mặt.
Ông ta là Điện chủ Chúng Thần Điện nhưng cũng không quen biết gì mấy vị Tu nữ này, cũng không ngờ lại có một người trong số họ đến đây, đúng là gãi đúng chỗ ngứa mà.
Các Tu nữ này chắc chắn mạnh hơn Điện chủ Thần Minh Điện, phái họ đến đây không khác gì giết gà bằng dao mổ trâu.
Diệp Quân bên kia xanh mặt khi biết rằng mình trốn không thoát. Đối phương mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều, hắn tuyệt đối không phải đối thủ. Cũng không ngờ bên kia chơi ác tới nỗi phái cường giả loại này ra.
Bà mẹ cha nó!
Chỉ thấy Tu nữ kia xoay đao cong trong tay khiến nó phát ra ánh đỏ. Gần như cùng lúc, Diệp Quân lại hóa thành kiếm quang biến mất, xuất hiện lại ở phía trên Tu nữ để bổ kiếm xuống.
Đánh phủ đầu!
Hắn không dám xem thường Tu nữ này, sử dụng ba loại huyết mạch cùng hai loại kiếm ý và cả áp chế thời gian.
Không giữ lại một chút gì cho đường kiếm mạnh nhất.
Các cường giả khác đều kiêng kỵ ra mặt. Không ngờ tên này mạnh đến vậy, nếu một chọi một thì họ cũng không chịu nổi chiêu này.
Nhưng Tu nữ kia chỉ nhẹ nhàng nâng đao cong lên đỡ.
Ruỳnh!
Kiếm quang và huyết quang bùng nổ, Diệp Quân bị búng ra xa, thân xác vỡ dần theo khoảng cách.
Thời gian áp chế gì đó đều bị Tu nữ phá hủy.
Các cường giả kia kinh hãi tột độ.
Đây là sức mạnh thật sự của cô ta đấy sao?
Tu nữ không tiếp tục ra tay mà nhìn xuống tay, thấy trên thân đao cong có một lỗ thủng do kiếm Thanh Huyền chém trúng mà rơi vào im lặng.
Bên kia, thân xác Diệp Quân đã vỡ tan, máu tuôn như suối, đầu váng mắt hoa như sắp hôn mê.
Chỉ một kích thôi mà đã trọng thương!
Hắn đành phải hít thở sâu để ổn định tinh thần, giữ cho bản thân tỉnh táo, nhìn Tu nữ với vẻ mặt nghiêm trọng.
Chỉ thấy cô ta lại bước tới.
Diệp Quân nheo mắt, sau đó nghe có tiếng cười vọng đến: “Diệp huynh! Ta đến đây!"
Chương 3198: Chủ nhân
Một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, rơi xuống cạnh Diệp Quân. Ánh sáng tản đi, đứng đó chính là Cổ Bàn!
Các cường giả khác thấy gã thì nhíu mày, tự hỏi lại thêm một thằng ngu nào ở đâu ra đây?
Diệp Quân cũng ngạc nhiên: “Sao huynh lại đến đây??"
Cổ Bàn cười to: “Ta biết huynh sẽ gặp chuyện nên nghĩ xem có nên đến không ấy mà. Huynh bị hội đồng à? Đúng là lũ chó không biết liêm sỉ! Đừng lo, ta và huynh bắt tay là vô địch!"
Thấy gã chuẩn bị xắn tay áo lao vào ăn thua với Tu nữ, Diệp Quân phải vội kéo lại: “Huynh đệ nghe ta đã! Cô ta mạnh lắm, chúng ta tìm đường chạy thôi!"
"Chạy?"
Cổ Bàn lại cười: “Diệp huynh à, đời này ta không biết sợ là gì cả! Huynh cứ chờ xem ta thu thập cô ả thế nào!"
Diệp Quân còn muốn mở miệng thì Cổ Bàn đã phóng lên cao, siết nắm tay lao xuống: “Thương Tinh Liệt Củ!"
Ruỳnh!
Hàng vạn ánh sao trời ầm ầm tuôn ra từ tay, cả người gã cũng sáng bừng lên, hai mắt như biển sao tràn ra, không khác gì chúa tể trong thiên địa.
Thế giới cũng sôi trào cùng gã!
Các cường giả khác đều ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ tên này cũng có bản lĩnh phết!
Cổ Bàn cười ha hả: “Diệp huynh! Xem ta báo thù cho huynh này!"
Gã hóa thành một chùm ngôi sao lao về phía Tu nữ, sức mạnh dữ dội đến nỗi thời không cũng sụp đổ.
Nhưng cô ta chỉ nhẹ nhàng nhấc đao cong lên.
Rầm!
Hàng loạt ngôi sao kia lập tức tắt ngúm. Cổ Bàn bay ra như một viên sỏi, té huỵch xuống cạnh Diệp Quân khiến hắn cũng bị bắn đi vạn trượng.
Thân xác Diệp Quân vốn vẫn còn chắp vá được, nhờ ơn Cổ Bàn mà bây giờ hoàn toàn nát bấy, chỉ còn lại linh hồn.
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn cũng chẳng khá hơn, vừa tiếp đất thì thân xác tiêu tan.
Gã ngu người.
Không nghĩ được gì.
Thế mà suýt nữa bay màu rồi??
Gã trợn mắt nhìn, chỉ thấy Tu nữ kia vẫn bình chân như vại.
Cổ Bàn run rẩy cất giọng: “Diệp huynh, ban nãy huynh có bị hội đồng không vậy?"
Linh hồn Diệp Quân trợn trắng mắt: “Ta đã nói cô ta mạnh lắm rồi, mắc gì huynh không tin?"
Cổ Bàn: “Ta đâu biết kẻ thù của huynh tự nhiên biến thái dữ vậy? Huynh đúng là có vấn đề mà!"
Diệp Quân: “...”
Thấy Tu nữ cầm đao cong đi đến, Cổ Bàn lên giọng: “Cô xem như ta chưa từng xuất hiện được không?"
Diệp Quân: “...”
Ánh mắt của cô gái vẫn gắn chặt lên người Diệp Quân, bước đi khoan thai như đang tản bộ, đao cong đong đưa trong tay.
Nhưng Diệp Quân và Cổ Bàn đều cảm nhận được cái chết đang đến.
Tông Tín kêu lên: “Đại ca ơi! Ngươi còn một tia kiếm khí do cô cô để lại mà đúng không? Dùng đi!"
Diệp Quân nín thinh.
Tông Tín la làng: “Ngươi làm ơn đừng liều mạng! Chúng ta không đối phó lại cô ta đâu! Cô ta do Thần Linh dạy dỗ, sức mạnh đứng đầu tinh hệ! Chúng ta có lên thêm một cảnh giới nữa cũng không đánh lại!"
Diệp Quân vẫn không phản ứng.
Tông Tín: “...”
Cổ Bàn vội kéo Diệp Quân: “Huynh đệ à, trong lòng huynh có vấn vương gì thì đưa kiếm khí đó cho ta dùng. Cô cô huynh cũng là cô cô của ta, ta không ngại...”
Chỉ nhìn qua thôi là biết đánh không lại Tu nữ rồi.
Một phần cơ hội cũng không có.
Bỗng Tu nữ kia biến mất.
"Vãi!"
Cổ Bàn tái mặt, chưa kịp ra tay thì đã bị khí thế hùng hậu áp chế cứng ngắc.
Gã tràn đầy tuyệt vọng.
"Kết thúc rồi”.
Mộ Dung buông một câu rồi xoay người rời đi.
Bỗng Diệp Quân rút một cái ấn ra, la lên: “Ta là đặc sứ của Thần Linh, phụng mệnh Thần xuống dò xét nhân gian!"
Đao cong dừng lại cách đầu Cổ Bàn chỉ còn nửa tấc!
Gã trợn to mắt, cả người nổi da gà. Sao tự dưng cô ta lại chém mình thay vì Diệp huynh?!
Mộ Dung nhíu mày, quay lại theo dõi.
Ánh mắt Tu nữ chuyển sang cái ấn trong tay Diệp Quân, chân mày nhíu lại.
"Nó là giả!"
Bỗng Lâm Hầu gào lên: “Hắn là kẻ Tiết Độc! Không thể là đặc sứ Thần Linh!"
Tu nữ không để ý đến ông ta mà vẫn nhìn Ấn Thần Linh.
Mộ Dung cười lên: “Thật hay giả thì thử là biết ngay”.
Thấy Tu nữ ngoái lại nhìn, ông ta thả ra một chiếc kính màu vàng bay tới phía trên Diệp Quân.
Thần Linh Kính!
Nó tỏa ra luồng sáng chiếu vào cái ấn.
Rắc!
Cái ấn lập tức nát bấy.
Từ đó bay ra một tia khí tức.
Nụ cười trên mặt Mộ Dung biến mất, đôi mày nhíu chặt, mặt đầy vẻ hoài nghi.
Cô gái kia nhìn thấy khí tức thì mở to mắt, sau đó lấy một quả ngọc bội màu tím từ trong cổ áo, phía trên có một chữ Liên.
Không biết cảm nhận được gì mà ngọc bội khẽ run. Tu nữ thấy vậy thì mừng rỡ ra mặt, cẩn thận cất nó vào rồi quỳ xuống dưới sự ngạc nhiên tột độ của người khác. Trán cô ta kề vào mũi giày Diệp Quân, thành kính hô lên: “Chủ nhân”.
Bốn bề an tĩnh như một nấm mồ.
Chương 3199: Ngụy trang
Đặc sứ Thần Minh?
Xung quanh, các cường giả Chúng Thần Điện đều đứng đơ ra như tượng.
Kiếm tu này là đặc sứ Thần Minh?
Sao có thể?
Ai nấy cũng đều cảm thấy bối rối.
Lâm Hầu nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong đôi mắt không hề che dấu sự khó tin: "Không... Không..."
Duy nhất chỉ có Mộ Dung là tương đối bình tĩnh, ông ta nhìn chòng chọc vào Diệp Quân ở nơi xa, tất nhiên trong lòng ông ta cũng đang cực kỳ khiếp sợ.
Đặc sứ Thần Minh?
Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là không thể, bởi vì thân là Thần Điện Chủ, ông ta biết Thần Minh đã biến mất rất rất nhiều năm rồi, sao Diệp Quân này có thể là đặc sứ Thần Minh được?
Thế nhưng luồng hơi thở khi nãy...
Chẳng lẽ là giả?
Càng nghĩ ông ta càng cảm thấy có thể, bởi vì nếu Thần Minh tái hiện, người ở phía trên không thể không biết, cũng không thể không thông báo cho ông ta biết!
Ánh mắt Mộ Dung dần trở nên lạnh lẽo.
Mà Diệp Quân ở phía xa cũng thấy khiếp sợ không kém gì so với đám cường giả Chúng Thần Điện.
Lấy ấn Thần Minh ra là hành động bất đắc dĩ bị dồn vào đường cùng của hắn, vốn dĩ hắn cũng chỉ định xem thử có thể lừa người để qua được ải này hay không, nhưng đâu có ngờ rằng Tu nữ Thần Minh này bỗng dưng lại quỳ xuống.
Là thật!
Sao mà là thật được?
Tang Mi cũng từng nói ấn Thần Minh này không chịu kiểm tra...
Cổ Bàn ở bên cạnh nhìn Tu nữ Thần Minh đang quỳ trước mặt Diệp Quân thì cũng bối rối, tự dưng đánh một trận lại biến thành cùng phe hết?
"Là giả thôi!"
Đúng lúc này, Mộ Dung đột nhiên bước lên.
Diệp Quân liếc mắt nhìn ông ta, sau đó cúi đầu nhìn Tu nữ cầm đao cong đang quỳ trước mặt mình: "Đứng lên đi!"
Tu nữ cầm đao cong chậm rãi đừng dậy, Diệp Quân nhìn về phía Mộ Dung ở cách đó không xa: "Ông ta bảo ta giả danh, ngươi nghĩ sao?"
Tu nữ cầm đao cong xoay người sang nhìn Mộ Dung, cánh tay hơi động, một khí thế đáng sợ lập tức bao phủ lấy Mộ Dung, nhưng Mộ Dung không sợ hãi, ông ta nhìn Tu nữ cầm đao cong: "Với thực lực của các hạ tất nhiên có thể nhìn ra được hắn là một kẻ Tiết Độc, nếu đã là kẻ Tiết Độc thì sao có thể là tay sai của Thần Minh? Hơn nữa tên này còn là một người thành lập trật tự, đồng thời trật tự của hắn cũng đã có thành tựu, người như thế sao có thể là Thần Minh sứ?"
Tu nữ cầm đao cong hơi nhíu mày.
Thấy Tu nữ cầm đao cong chần chừ, Mộ Dung biết cô ta đã bắt đầu nghi ngờ, lại nói tiếp: "Các hạ, người này từng thề sẽ lật đổ Chúng Thần Điện ta, cho tới bây giờ hắn đã giết mười mấy người của Chúng Thần Điện, trong này còn bao gồm hai vị Chủ Thần có chức quan, hành vi này không chỉ đang khinh thường Thần Minh, mà còn là đang gấy hấn với toàn bộ Chúng Thần Điện. Mà bây giờ không biết hắn dùng cách gì để lừa gạt kính Thần Minh, ngụy trang thành đặc sứ, tâm tư tàn ác..."
Tu nữ cầm đao cong chậm rãi xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn cô ta, hắn không nói gì, hắn biết quyền quyết định không nằm trong tay mình.
Phải xem Tu nữ cầm đao cong này tin hắn hay tin Mộ Dung.
Lúc này, Tu nữ cầm đao cong đột nhiên xòe tay trái ra, Diệp Quân biết ý của cô ta nên đưa ấn Thần Minh sang.
Tu nữ cầm đao cong nhìn ấn Thần Minh trong tay, một lát sau, cô ta nói: "Hơi thở của... Chủ".
Hơi thở của Chủ!
Rõ ràng cô ta chọn tin Diệp Quân.
Nghe thế, sắc mặt của Mộ Dung ở phía xa lập tức sầm xuống, lúc này đây, ông ta đang đối mặt với lựa chọn khó khăn, một là thần phục Diệp Quân, hai là...
Thần phục?
Tất nhiên ông ta không muốn!
Với cừu hận giữa Diệp Quân và Trung Chúng Thần Điện, Diệp Quân há có thể buông tha cho bọn họ?
Hôm nay thả hắn đi, tức là thả hổ về rừng.
Nhưng nếu không thần phục... Thì phải đối mặt với Tu nữ cầm đao cong này.
Phía xa, Diệp Quân nhìn sự do dự bất định trong mắt Mộ Dung thì lập tức hiểu ông ta đang nghĩ gì, hắn nhíu mày lại, ông ta dũng cảm đến thề sao? Ngay cả Tu nữ cầm đao này cũng không sợ.
Trong lòng hắn bắt đầu âm thầm đề phòng.
Đây là địa bàn của Trung Chúng Thần Điện, ai biết đối phương còn lá bài tẩy kinh khủng nào hay không chứ?
Tu nữ cầm đao nhìn chằm chằm Mộ Dung, ánh mắt bình tĩnh.
Xung quanh là sự yên tĩnh đáng sợ.
Mà lúc này, ánh mắt của những cường giả Trung Chúng Thần Điện ở đây nhìn Mộ Dung đều thấp thoáng hoảng sợ, lão đại đang định làm gì?
Vị trước mắt này là Tu nữ Thần Minh đó!
Như vậy thì sao đánh được!
Tim của mọi người đều nhảy đến cổ.
Ngay lúc nỏ đã giương dây, Mộ Dung đột nhiên nở nụ cười: "Tu nữ cứ tự nhiên".
Ánh mắt của Tu nữ Thần Minh thu lại, quay sang nhìn Diệp Quân, ra ý hỏi dò.
Diệp Quân nói ngay: "Đến Thần Minh Điện".
Ở bên ngoài thế này rõ ràng là không an toàn.
Tu nữ Thần Minh khẽ gật đầu, cô ta cầm đao cong nhẹ nhàng vạch nhẹ thời không trước mặt Diệp Quân, một khe hở thời không đột nhiên xuất hiện.
Diệp Quân nâng Cổ Bàn dậy đi vào, khoảnh khắc Tu nữ Thần Minh bước vào kẽ hở thời không đó, nó lập tức liền lại, biến mất không thấy đâu.
Mộ Dung nhìn chằm chằm vào nơi xa, im lặng thật lâu không nói gì.
Mà xung quanh, sắc mặt của đám cường giả Chúng Thần Điện đều có chút khó coi, Diệp Quân và Trung Chúng Thần Điện bây giờ đã là tử thù, thế mà tên đó lắc mình một cái lại thành đặc sứ Thần Minh, dùng mông cũng nghĩ chắc chắn đối phương sẽ không buông tha cho Trung Chúng Thần Điện.
Hơn nữa người này còn yêu nghiệt như thế, dần dà, ai còn có thể làm gì được hắn?
Thần Minh sứ!
Hiện tại Diệp Quân đã được chứng thực, một khi trở lại Thần Minh Điện thì cho dù ba tòa Thần Minh Điện cùng không nhận hắn, nhưng ba vị Tu nữ Thần Minh đều thừa nhận hắn, còn cả những người trung thành hết lòng cống hiến cho Thần Minh cũng đều công nhận hắn, thì lúc ấy Diệp Quân sẽ có thể đại diện cho Thần Minh phát hiệu lệnh...
Nghĩ tới đây, sắc mặt của đám cường giả Trung Chúng Thần Điện đều thêm phần khó coi.
Mộ Dung dẫn đầu nhìn vào trong hư không, không biết là đang nghĩ điều gì.
Chương 3200: Gọi người!
Bên trong đường hầm thời không.
Cổ Bàn có vẻ hơi hưng phấn: "Diệp huynh, huynh thật sự là Thần Minh sứ?"
Gã đã đến tinh hệ Chúng Thần được một quãng thời gian, nên cũng có hiểu đôi chút về văn minh Thần Minh này.
Diệp Quân truyền âm cho gã: "Ta giả đó".
Vờ lờ!
Nụ cười trên mặt Cổ Bàn lập tức cứng lại, gã khó mà tin nhìn Diệp Quân: "Chuyện này..."
Diệp Quân nói: "Đừng để lộ".
Cổ Bàn nuốt nước miếng, gã liếc nhìn Tu nữ Thần Minh ở bên, mồ hôi lạnh chảy ròng, Diệp huynh này đúng là nhân tài, đến việc này mà hắn cũng giả được...
Diệp Quân nhìn ở phía xa, ánh mắt ngưng đọng như cũ.
Thấy sự nghiêm nghị trong ánh mắt của hắn, Cổ Bàn trầm giọng nói: "Diệp huynh..."
Diệp Quân chắc chắc nói: "Bọn họ sẽ không bỏ qua".
Cổ Bàn cả kinh: "Thực lực của vị cô nương này nghịch thiên đến thế, chẳng lẽ bọn họ còn dám..."
Diệp Quân kéo Tu nữ Thần Minh ở trước mặt lại: "Gọi người đi!"
Tu nữ Thần Minh quay đầu nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Cô nương, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, hơn nữa ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, cô... gọi nhiều người đến bảo vệ ta đi, được không?"
Tu nữ Thần Minh nói: "Ngươi".
Diệp Quân nghi hoặc: "Ta cái gì?"
Tu nữ Thần Minh nói: "Ngươi... gọi".
Diệp Quân: "..."
Tu nữ Thần Minh đột nhiên lấy một tấm bùa từ trong túi ra đưa cho hắn.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức hiểu được ý cô ta, thì ra cô ta bảo hắn gọi người giúp cô ta. Hắn nhận lấy tấm bùa rồi thôi thúc, lá bùa rung lên, chẳng mấy chốc, một giọng nữ mang theo khí thế khủng bố cùng áp bức truyền đến từ trong lá bùa: "Gì?"
Diệp Quân vội nói: "Cứu mạng!"
"Không rảnh!"
Giọng nói bên trong bùa truyền âm như sấm rền nổ vang, lá bùa lập tức bị phá vụn, Diệp Quân đứng ngẩn ra tại chỗ.
Đệt?
Gì vậy?
Diệp Quân nhìn về phía Tu nữ cầm đao cong ở trước mặt, cô ta thế mà lại rất bình tĩnh, chỉ nhìn lại Diệp Quân rồi nghiêm túc nói: "Mục... Nóng nảy lắm".
Diệp Quân bảo: "Vậy cô gọi nhé?"
Tu nữ cầm đao cong lắc đầu: "Không".
Diệp Quân không rõ: "Tại sao?"
Tu nữ cầm đao cong đáp: "Cô ta, mắng... ta".
Diệp Quân: "..."
Tu nữ cầm đao cong nhẹ nhàng giơ thanh đao trong tay lên, tự tin nói: "Ta... Bảo vệ ngươi".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Cô rất mạnh, nhưng ta vẫn thấy lo".
Tu nữ cầm đao cong đột nhiên đưa tay xoa đầu Diệp Quân: "Đừng... sợ".
Diệp Quân: "..."
Đúng lúc này, Tu nữ cầm đao cong đột nhiên quay đầu nhìn lại, tiếp đó đường hầm thời không ở phía xa đột nhiên nổ tung, đồng thời một luồng sức mạnh thần bí lập tức bao vây họ lại giữa mảnh thời không này.
Lãnh vực!
Đường hầm thời không lập tức đổ nát, bọn họ xuất hiện trong một vùng vũ trụ mênh mông.
Mà ở nơi xa, thời không đột nhiên nứt ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Là Mộ Dung!
Phía sau Mộ Dung còn có năm cường giả bí ẩn thân mang thần giáp vàng ròng.
Thấy cảnh đó, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, sự lo lắng của hắn quả nhiên là linh nghiệm.
Sở dĩ đối phương thả họ đi là vì không muốn ra tay ở trong Trung Chúng Thần Điện, để lại sơ hở.
Dù sao người trước mắt này cũng là Tu nữ Thần Minh.
Diệp Quân nói trong lòng: "Tông Tín tiền bối, thực lực của Mộ Dung này như thế nào?"
Tông Tín đáp: "Không biết... Đã nhiều năm rồi chưa từng thấy ông ta ra tay".
Diệp Quân nói: "Ông ta quang minh chính đại giết chết sư phụ của ông đúng không?"
Tông Tín đáp: "Đúng vậy".
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Tu nữ cầm đao cong tuy rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, thế nhưng Mộ Dung này đã dám đến, vậy chắc chắn là ông ta có lòng tin.
Tu nữ cầm đao cong nhìn Mộ Dung, ánh mắt bình tĩnh.
Mộ Dung cười nói: "Tu nữ, tên này là kẻ Tiết Độc, đó là sự thật. Dựa vào , phàm là người của Chúng Thần Điện đều có trách nhiệm giết chết hắn, kính mong cô đừng ngăn cản".
Tu nữ cầm đao cong nói: "Hắn là... Thần Sứ".
Mộ Dung nói: "Hắn giả mạo thôi, một kẻ Tiết Độc sao có thể trở thành Thần Sứ được".
Tu nữ cầm đao cong lắc đầu: "Hắn là... Thần Sứ".
Mộ Dung nhìn Tu nữ cầm đao cong một lúc, sau đó cười nói: "Nếu đã vậy thì đợi ta giết hắn xong sẽ cùng Tu nữ đến đình Trọng Tài của Thần Minh phân bua".
Ông ta phất tay áo lên, một cái ấn màu vàng đột nhiên bay lên trời, vọt thẳng đến trên đỉnh đầu của ba người Diệp Quân, trong phút chốc, một lãnh vực khủng bố lập tức bao phủ lấy ba người.
Tông Tín cả kinh nói: "Đây là... lãnh vực Thần Minh, ông ta đã đạt đến cảnh giới Thần Minh..."
Tu nữ cầm đao cong vẫn bình tĩnh nhìn Mộ Dung: "Hắn... thật sự... là... Thần Minh sứ, ta... Lừa người ngươi".
Cô ta nói chuyện rất chậm.
Nhìn Tu nữ ngây thơ trước mắt, Diệp Quân không nhịn được kéo lấy ống tay áo cô ta, nhắc nhở: "Cho dù ta là thật hay giả thì ông ta chắc chắn vẫn sẽ giết ta, bởi vì ta và ông ta là tử địch".
Tu nữ cầm đao cong quay đầu nhìn hắn: "Ta... biết... Ta đâu có... ngu".
Diệp Quân: "..."
...
Mộ Dung gật đầu: “Ta chưa từng phủ nhận công ơn dưỡng dục của ông ta, trong lòng ta, ông ta vẫn giống như cha ta vậy, nhưng, điều đó không hề ảnh hưởng đến việc ta giết ông ta.”
Tông Tín nheo mắt lại, sát ý lóe lên, tay phải ông ta từ từ nắm chặt lại.
Mộ Dung cười nói: “Tông Tín, ngươi xem Trung Chúng Thần Điện bây giờ thực lực và địa vị đã vượt xa ban đầu, sự thực chứng minh, ta thích hợp làm Thần Điện Chủ hơn so với ngươi và ông ta. Đúng rồi, chẳng bao lâu, ta sẽ đi tới Thần Minh Điện… trở thành người đầu tiên trong Trung Chúng Thần Điện làm chủ Thần Minh Điện.”
Tông Tín bật cười: “Có lẽ ngươi không còn cơ hội nữa rồi.”
Mộ Dung nhìn Tông Tín: “Ngươi ở thời kì đỉnh phong còn không phải là đối thủ của ta, huống chi ngươi hiện giờ thành thế này…”
Vừa nói, ông ta nhìn Diệp Quân ở sau lưng Tông Tín, cười nói: “Nghĩ lại thì chỗ dựa của ngươi hẳn là tên kiếm tu này.”
Hắn và Tông Tín xuất ra cùng một môn phái, tất nhiên có thể nhìn ra những gì Diệp Quân học được không phải là do Tông Tín truyền thụ.
Mộ Dung đánh giá Diệp Quân, cười nói: “Phải nói rằng, sự xuất hiện của thiếu niên kiếm tu này thực sự khiến ta có phần bất ngờ, vốn tưởng hắn chỉ là một kẻ báng bổ bình thường, nhưng lại không ngờ hắn lại lại xuất chúng như vậy, Nam Chúng Thần Điện cố ý thả hắn đi, chẳng qua là muốn để cho Trung Chúng Thần Điện ta gánh nhân quả của việc giết hắn…”
Nói đến đây, ông ta cười nói: “Tông Tín, ta ngược lại có phần tò mò về lai lịch của hắn rồi.”
Tông Tín không để ý tới Mộ Dung, quay đầu nhìn DIệp Quân ở bên cạnh: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lúc này, thân xác hắn đã hồi phục, hắn nhìn một đám cường giả Trung Chúng Thần Điện ở phía xa xa: “Còn có thể chiến.”
Tông Tín cười nói: “Được.”
Vừa nói, ông ta mở lòng bàn tay ta, một luồng sáng vàng đột nhiên chìm vào trán Diệp Quân.
Ầm!
Trên người Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một bộ giáp màu vàng nhạt, bộ giáp không biết do vảy gì chế tạo thành, toàn thân có màu vàng nhạt, sóng gợn lăn tăn, bóng loáng như gương.
Diệp Quân có phần kinh ngạc.
Tông Tín nói: “Đây là một bộ Thần minh khí, tên là giáp Huyền Quy, được chế tạo từ mai của thánh thú “rùa Huyền Kim”, là sư phụ năm đó tặng cho ta…”
Diệp Quân vội nói: “Đa tạ tiền bối trao tặng…”
“Cái gì trao tặng?”
Tông Tín trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Con mẹ nó cái này ta cho ngươi mượn, không phải là tặng ngươi đâu. Sau khi kết thúc trận chiến, ngươi phải trả lại cho ta.”
Diệp Quân: “…”
Tông Tín thực sự đau trứng, ông ta có hơi sợ Diệp Quân rồi.
Người này mặc dù là kiếm tu, nhưng lại khác với những kiếm tu mà ông ta từng gặp trước đó. Những kiếm tu trước đó, đa số đều rất chính trực ngay thẳng…
Tông Tín nhìn Mộ Dung ở phía xa xa, huyền khí truyền âm: “Lát nữa đánh nhau, ngươi đừng tử chiến, nghĩ cách chuồn đi.”
Diệp Quân cả kinh nói: “Vậy tiền bối thì sao?”
Tông Tín đáp: “Ta có cách có thể đi.”
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.
Nếu như không có Mộ Dung, hắn còn tin tưởng Tông Tín, nhưng sau khi Mộ Dung xuất hiện, hắn biết, hai người bọn họ hôm nay đều không chạy thoát nổi.
Tông Tín nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nghĩ cách ngăn bọn chúng lại… Ngươi sống càng có ý nghĩa hơn ta.”
Diệp Quân nhìn Tông Tín, Tông Tín cười nói: “Mục tiêu lúc trước của ta là lật đổ Chúng Thần Điện, nhưng ta biết, cả đời này ta sẽ không làm được, mà ngươi, nhất định là có thể làm được, vậy nên… Nếu như ta chết rồi, ngươi có thể bảo đại bá ngươi giúp ta sống lại không?”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đại bá ta hình như không biết khiến người ta sống lại.”
Tông Tín có phần khiếp sợ, ông ta nhìn Diệp Quân chốc lát: “Ta thu lại những lời ta vừa nói, chúng ta nên cùng nhau chống đỡ đi!”
Diệp Quân: “…”
Tông Tín nhìn về Mộ Dung ở phía xa xa, cười lớn nói: “Mộ Dung, tới tới, để ta xem thử những năm nay ngươi có tiến bộ không.”
Dứt lời, ông ta đột nhiên mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy thế giới hư vô này trở lên hư ảo trong suốt.
Thấy vậy, sắc mặt của cường giả Trung Chúng Thần Điện đều trở lên nghiêm túc, thực lực của Tông Tín thực sự đáng sợ, cường giả cảnh giới Chủ Thần bình thường đứng ở trước mặt ông ta, căn bản không phải là đối thủ.
Mà lúc này, Mộ Dung lại đột nhiên bật cười: “Tông Tín, đối thủ của hai người các ngươi không phải là ta.”
Tông Tín cau mày.
Mộ Dung nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nam Chúng Thần Điện cố ý thả hắn đi, muốn Trung Chúng Thần Điện ta đối kháng với thế lực sau lưng hắn. Mặc dù ta không sợ, nhưng ta cảm thấy hoàn toàn không cần phải như vậy, vì vậy… ta đã báo lại với Thần Minh Điện về tình hình liên quan đến kẻ báng bổ Diệp Quân này, lúc này…”
Vừa nói, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm, hai mắt khẽ nheo lại: “Đến rồi.”
Ầm!
Ở cuối tầm mắt, chỗ sâu nhất của tinh hà vũ trụ, khoảng tinh hà đó đột nhiên sôi trào, ngay sau đó, một người phụ nữ áo đỏ, đầu quấn khăn lụa trắng, tay cầm lưỡi hái từ từ đi ra.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Tông Tín lập tức biến sắc, kinh hãi nói: “Đệt… Tu nữ Thần Minh!”
Lúc này, Tu nữ Thần Minh đột nhiên ngẩng đầu lại nhìn, ánh mắt cô ta xuyên thủng vô số tinh hà vũ trụ, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Quân, Diệp Quân vào giây phút này toàn thân dựng tóc gáy, giây sau...
Ầm!
Bộ Thần Minh Giáp mà hắn vừa mặc lập tức nổ tan tành, hóa thành tro bụi…
Trong chớp mắt đã hủy diệt một bộ Thần Minh Giáp!
…
Chương 3197: Chạy!
Diệp Quân bây giờ cũng chẳng biết phải làm sao.
Đành chửi thề một tiếng má nó rồi hỏi.
"Tiền bối! Giáp Thần Linh ông đưa ta là hàng giả hả?!"
Chứ không thì vì sao vừa mặc vào đã nổ??
"Giả cái éo!"
Mặt Tông Tín trắng bệch như ma, giọng cũng không vững: “Mẹ nó chứ... Kia là Tu nữ Thần Linh! Thôi tiêu rồi! Tiêu thật rồi!"
Diệp Quân hỏi lại: “Tu nữ Thần Linh?"
Giọng Tông Tín mang theo vẻ nghiêm trọng và sợ hãi chưa từng có: “Tinh hệ Thần Linh có ba điện thờ, mỗi nơi có một Tu nữ không thuộc quyền quản lý của Thần Linh Điện mà chỉ nghe lệnh của Thần. Có tin đồn rằng bọn họ được chính tay Thần nuôi lớn, ai cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là diệt trừ toàn bộ kẻ Tiết Độc trong vũ trụ”.
Do Thần nuôi lớn?
Sắc mặt Diệp Quân đanh lại theo: “Họ mạnh đến đâu?"
"Đã vượt qua cảnh giới Chủ Thần, đạt đến Thần Linh...”
Tông Tín vừa nói vừa nhìn Mộ Dung với gương mặt xám ngoét: “Ta không ngờ tên đó lại tỉ mỉ báo cáo hết chuyện về ngươi cho Thần Linh Điện, lại không ngờ Tu nữ đao cong Thần Linh sẽ đích thân đến”.
Trong giọng nói đầy vẻ tuyệt vọng.
Chỉ có rất ít người trong Chúng Thần Điện biết được sự đáng sợ của các Tu nữ Thần Linh.
Bọn họ là những tín đồ trung thành của Thần Linh, do Thần dạy dỗ nên cực kỳ mạnh, cường giả cảnh giới Thần Linh bình thường không so được.
Ngay cả Tông Tín ở thời kỳ đỉnh cao cũng không phải đối thủ của họ, nói chi là tình cảnh bây giờ.
Bây giờ đến trốn còn không dám.
Thôi tự vẫn đi cho rồi.
Diệp Quân nghe Tông Tín nói thế thì cau mày. Hắn biết mình cũng đánh không lại Tu nữ kia, xem ra chỉ có thể dùng hạ sách.
Bên kia, Tu nữ cầm đao cong chỉ nhấc chân đi một bước mà đã xé rách vô vàn tinh hà, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trừ Mộ Dung ra, những Chủ Thần khác đều lập tức hành lễ với vẻ sợ hãi.
Họ cũng chỉ mới được nghe qua về cường giả bực này chứ chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Ánh mắt Tu nữ kia nhìn Diệp Quân khiến hắn cảm thấy cả người bứt rứt như bị dao đâm xuyên thấu.
Cảm giác cô ta mang lại chỉ có hai chữ nguy hiểm mà thôi.
Nhưng Tu nữ cũng không ra tay mà chỉ nhìn hắn với vẻ nghi hoặc trong mắt.
Bỗng Tông Tín trở về cơ thể, mà hắn thì hóa thành một tia kiếm quang biến mất.
Dùng đến cả kiếm Thanh Huyền.
Chỉ để trốn.
Hắn không đánh lại, chỉ có thể tìm cứu viện ở thành Nam Chúng Thần.
Cứu viện đương nhiên là Tang Mi.
Nào ngờ hắn vừa bước vào thông đạo thời gian thì nó đã hóa thành tro bụi, mà hắn thì giậm chân tại chỗ.
Diệp Quân hóa đá.
Những cường giả Chủ Thần kia cũng ngơ ra.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Mộ Dung thì kinh ngạc ra mặt.
Ông ta là Điện chủ Chúng Thần Điện nhưng cũng không quen biết gì mấy vị Tu nữ này, cũng không ngờ lại có một người trong số họ đến đây, đúng là gãi đúng chỗ ngứa mà.
Các Tu nữ này chắc chắn mạnh hơn Điện chủ Thần Minh Điện, phái họ đến đây không khác gì giết gà bằng dao mổ trâu.
Diệp Quân bên kia xanh mặt khi biết rằng mình trốn không thoát. Đối phương mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều, hắn tuyệt đối không phải đối thủ. Cũng không ngờ bên kia chơi ác tới nỗi phái cường giả loại này ra.
Bà mẹ cha nó!
Chỉ thấy Tu nữ kia xoay đao cong trong tay khiến nó phát ra ánh đỏ. Gần như cùng lúc, Diệp Quân lại hóa thành kiếm quang biến mất, xuất hiện lại ở phía trên Tu nữ để bổ kiếm xuống.
Đánh phủ đầu!
Hắn không dám xem thường Tu nữ này, sử dụng ba loại huyết mạch cùng hai loại kiếm ý và cả áp chế thời gian.
Không giữ lại một chút gì cho đường kiếm mạnh nhất.
Các cường giả khác đều kiêng kỵ ra mặt. Không ngờ tên này mạnh đến vậy, nếu một chọi một thì họ cũng không chịu nổi chiêu này.
Nhưng Tu nữ kia chỉ nhẹ nhàng nâng đao cong lên đỡ.
Ruỳnh!
Kiếm quang và huyết quang bùng nổ, Diệp Quân bị búng ra xa, thân xác vỡ dần theo khoảng cách.
Thời gian áp chế gì đó đều bị Tu nữ phá hủy.
Các cường giả kia kinh hãi tột độ.
Đây là sức mạnh thật sự của cô ta đấy sao?
Tu nữ không tiếp tục ra tay mà nhìn xuống tay, thấy trên thân đao cong có một lỗ thủng do kiếm Thanh Huyền chém trúng mà rơi vào im lặng.
Bên kia, thân xác Diệp Quân đã vỡ tan, máu tuôn như suối, đầu váng mắt hoa như sắp hôn mê.
Chỉ một kích thôi mà đã trọng thương!
Hắn đành phải hít thở sâu để ổn định tinh thần, giữ cho bản thân tỉnh táo, nhìn Tu nữ với vẻ mặt nghiêm trọng.
Chỉ thấy cô ta lại bước tới.
Diệp Quân nheo mắt, sau đó nghe có tiếng cười vọng đến: “Diệp huynh! Ta đến đây!"
Chương 3198: Chủ nhân
Một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, rơi xuống cạnh Diệp Quân. Ánh sáng tản đi, đứng đó chính là Cổ Bàn!
Các cường giả khác thấy gã thì nhíu mày, tự hỏi lại thêm một thằng ngu nào ở đâu ra đây?
Diệp Quân cũng ngạc nhiên: “Sao huynh lại đến đây??"
Cổ Bàn cười to: “Ta biết huynh sẽ gặp chuyện nên nghĩ xem có nên đến không ấy mà. Huynh bị hội đồng à? Đúng là lũ chó không biết liêm sỉ! Đừng lo, ta và huynh bắt tay là vô địch!"
Thấy gã chuẩn bị xắn tay áo lao vào ăn thua với Tu nữ, Diệp Quân phải vội kéo lại: “Huynh đệ nghe ta đã! Cô ta mạnh lắm, chúng ta tìm đường chạy thôi!"
"Chạy?"
Cổ Bàn lại cười: “Diệp huynh à, đời này ta không biết sợ là gì cả! Huynh cứ chờ xem ta thu thập cô ả thế nào!"
Diệp Quân còn muốn mở miệng thì Cổ Bàn đã phóng lên cao, siết nắm tay lao xuống: “Thương Tinh Liệt Củ!"
Ruỳnh!
Hàng vạn ánh sao trời ầm ầm tuôn ra từ tay, cả người gã cũng sáng bừng lên, hai mắt như biển sao tràn ra, không khác gì chúa tể trong thiên địa.
Thế giới cũng sôi trào cùng gã!
Các cường giả khác đều ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ tên này cũng có bản lĩnh phết!
Cổ Bàn cười ha hả: “Diệp huynh! Xem ta báo thù cho huynh này!"
Gã hóa thành một chùm ngôi sao lao về phía Tu nữ, sức mạnh dữ dội đến nỗi thời không cũng sụp đổ.
Nhưng cô ta chỉ nhẹ nhàng nhấc đao cong lên.
Rầm!
Hàng loạt ngôi sao kia lập tức tắt ngúm. Cổ Bàn bay ra như một viên sỏi, té huỵch xuống cạnh Diệp Quân khiến hắn cũng bị bắn đi vạn trượng.
Thân xác Diệp Quân vốn vẫn còn chắp vá được, nhờ ơn Cổ Bàn mà bây giờ hoàn toàn nát bấy, chỉ còn lại linh hồn.
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn cũng chẳng khá hơn, vừa tiếp đất thì thân xác tiêu tan.
Gã ngu người.
Không nghĩ được gì.
Thế mà suýt nữa bay màu rồi??
Gã trợn mắt nhìn, chỉ thấy Tu nữ kia vẫn bình chân như vại.
Cổ Bàn run rẩy cất giọng: “Diệp huynh, ban nãy huynh có bị hội đồng không vậy?"
Linh hồn Diệp Quân trợn trắng mắt: “Ta đã nói cô ta mạnh lắm rồi, mắc gì huynh không tin?"
Cổ Bàn: “Ta đâu biết kẻ thù của huynh tự nhiên biến thái dữ vậy? Huynh đúng là có vấn đề mà!"
Diệp Quân: “...”
Thấy Tu nữ cầm đao cong đi đến, Cổ Bàn lên giọng: “Cô xem như ta chưa từng xuất hiện được không?"
Diệp Quân: “...”
Ánh mắt của cô gái vẫn gắn chặt lên người Diệp Quân, bước đi khoan thai như đang tản bộ, đao cong đong đưa trong tay.
Nhưng Diệp Quân và Cổ Bàn đều cảm nhận được cái chết đang đến.
Tông Tín kêu lên: “Đại ca ơi! Ngươi còn một tia kiếm khí do cô cô để lại mà đúng không? Dùng đi!"
Diệp Quân nín thinh.
Tông Tín la làng: “Ngươi làm ơn đừng liều mạng! Chúng ta không đối phó lại cô ta đâu! Cô ta do Thần Linh dạy dỗ, sức mạnh đứng đầu tinh hệ! Chúng ta có lên thêm một cảnh giới nữa cũng không đánh lại!"
Diệp Quân vẫn không phản ứng.
Tông Tín: “...”
Cổ Bàn vội kéo Diệp Quân: “Huynh đệ à, trong lòng huynh có vấn vương gì thì đưa kiếm khí đó cho ta dùng. Cô cô huynh cũng là cô cô của ta, ta không ngại...”
Chỉ nhìn qua thôi là biết đánh không lại Tu nữ rồi.
Một phần cơ hội cũng không có.
Bỗng Tu nữ kia biến mất.
"Vãi!"
Cổ Bàn tái mặt, chưa kịp ra tay thì đã bị khí thế hùng hậu áp chế cứng ngắc.
Gã tràn đầy tuyệt vọng.
"Kết thúc rồi”.
Mộ Dung buông một câu rồi xoay người rời đi.
Bỗng Diệp Quân rút một cái ấn ra, la lên: “Ta là đặc sứ của Thần Linh, phụng mệnh Thần xuống dò xét nhân gian!"
Đao cong dừng lại cách đầu Cổ Bàn chỉ còn nửa tấc!
Gã trợn to mắt, cả người nổi da gà. Sao tự dưng cô ta lại chém mình thay vì Diệp huynh?!
Mộ Dung nhíu mày, quay lại theo dõi.
Ánh mắt Tu nữ chuyển sang cái ấn trong tay Diệp Quân, chân mày nhíu lại.
"Nó là giả!"
Bỗng Lâm Hầu gào lên: “Hắn là kẻ Tiết Độc! Không thể là đặc sứ Thần Linh!"
Tu nữ không để ý đến ông ta mà vẫn nhìn Ấn Thần Linh.
Mộ Dung cười lên: “Thật hay giả thì thử là biết ngay”.
Thấy Tu nữ ngoái lại nhìn, ông ta thả ra một chiếc kính màu vàng bay tới phía trên Diệp Quân.
Thần Linh Kính!
Nó tỏa ra luồng sáng chiếu vào cái ấn.
Rắc!
Cái ấn lập tức nát bấy.
Từ đó bay ra một tia khí tức.
Nụ cười trên mặt Mộ Dung biến mất, đôi mày nhíu chặt, mặt đầy vẻ hoài nghi.
Cô gái kia nhìn thấy khí tức thì mở to mắt, sau đó lấy một quả ngọc bội màu tím từ trong cổ áo, phía trên có một chữ Liên.
Không biết cảm nhận được gì mà ngọc bội khẽ run. Tu nữ thấy vậy thì mừng rỡ ra mặt, cẩn thận cất nó vào rồi quỳ xuống dưới sự ngạc nhiên tột độ của người khác. Trán cô ta kề vào mũi giày Diệp Quân, thành kính hô lên: “Chủ nhân”.
Bốn bề an tĩnh như một nấm mồ.
Chương 3199: Ngụy trang
Đặc sứ Thần Minh?
Xung quanh, các cường giả Chúng Thần Điện đều đứng đơ ra như tượng.
Kiếm tu này là đặc sứ Thần Minh?
Sao có thể?
Ai nấy cũng đều cảm thấy bối rối.
Lâm Hầu nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong đôi mắt không hề che dấu sự khó tin: "Không... Không..."
Duy nhất chỉ có Mộ Dung là tương đối bình tĩnh, ông ta nhìn chòng chọc vào Diệp Quân ở nơi xa, tất nhiên trong lòng ông ta cũng đang cực kỳ khiếp sợ.
Đặc sứ Thần Minh?
Phản ứng đầu tiên của ông ta chính là không thể, bởi vì thân là Thần Điện Chủ, ông ta biết Thần Minh đã biến mất rất rất nhiều năm rồi, sao Diệp Quân này có thể là đặc sứ Thần Minh được?
Thế nhưng luồng hơi thở khi nãy...
Chẳng lẽ là giả?
Càng nghĩ ông ta càng cảm thấy có thể, bởi vì nếu Thần Minh tái hiện, người ở phía trên không thể không biết, cũng không thể không thông báo cho ông ta biết!
Ánh mắt Mộ Dung dần trở nên lạnh lẽo.
Mà Diệp Quân ở phía xa cũng thấy khiếp sợ không kém gì so với đám cường giả Chúng Thần Điện.
Lấy ấn Thần Minh ra là hành động bất đắc dĩ bị dồn vào đường cùng của hắn, vốn dĩ hắn cũng chỉ định xem thử có thể lừa người để qua được ải này hay không, nhưng đâu có ngờ rằng Tu nữ Thần Minh này bỗng dưng lại quỳ xuống.
Là thật!
Sao mà là thật được?
Tang Mi cũng từng nói ấn Thần Minh này không chịu kiểm tra...
Cổ Bàn ở bên cạnh nhìn Tu nữ Thần Minh đang quỳ trước mặt Diệp Quân thì cũng bối rối, tự dưng đánh một trận lại biến thành cùng phe hết?
"Là giả thôi!"
Đúng lúc này, Mộ Dung đột nhiên bước lên.
Diệp Quân liếc mắt nhìn ông ta, sau đó cúi đầu nhìn Tu nữ cầm đao cong đang quỳ trước mặt mình: "Đứng lên đi!"
Tu nữ cầm đao cong chậm rãi đừng dậy, Diệp Quân nhìn về phía Mộ Dung ở cách đó không xa: "Ông ta bảo ta giả danh, ngươi nghĩ sao?"
Tu nữ cầm đao cong xoay người sang nhìn Mộ Dung, cánh tay hơi động, một khí thế đáng sợ lập tức bao phủ lấy Mộ Dung, nhưng Mộ Dung không sợ hãi, ông ta nhìn Tu nữ cầm đao cong: "Với thực lực của các hạ tất nhiên có thể nhìn ra được hắn là một kẻ Tiết Độc, nếu đã là kẻ Tiết Độc thì sao có thể là tay sai của Thần Minh? Hơn nữa tên này còn là một người thành lập trật tự, đồng thời trật tự của hắn cũng đã có thành tựu, người như thế sao có thể là Thần Minh sứ?"
Tu nữ cầm đao cong hơi nhíu mày.
Thấy Tu nữ cầm đao cong chần chừ, Mộ Dung biết cô ta đã bắt đầu nghi ngờ, lại nói tiếp: "Các hạ, người này từng thề sẽ lật đổ Chúng Thần Điện ta, cho tới bây giờ hắn đã giết mười mấy người của Chúng Thần Điện, trong này còn bao gồm hai vị Chủ Thần có chức quan, hành vi này không chỉ đang khinh thường Thần Minh, mà còn là đang gấy hấn với toàn bộ Chúng Thần Điện. Mà bây giờ không biết hắn dùng cách gì để lừa gạt kính Thần Minh, ngụy trang thành đặc sứ, tâm tư tàn ác..."
Tu nữ cầm đao cong chậm rãi xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn cô ta, hắn không nói gì, hắn biết quyền quyết định không nằm trong tay mình.
Phải xem Tu nữ cầm đao cong này tin hắn hay tin Mộ Dung.
Lúc này, Tu nữ cầm đao cong đột nhiên xòe tay trái ra, Diệp Quân biết ý của cô ta nên đưa ấn Thần Minh sang.
Tu nữ cầm đao cong nhìn ấn Thần Minh trong tay, một lát sau, cô ta nói: "Hơi thở của... Chủ".
Hơi thở của Chủ!
Rõ ràng cô ta chọn tin Diệp Quân.
Nghe thế, sắc mặt của Mộ Dung ở phía xa lập tức sầm xuống, lúc này đây, ông ta đang đối mặt với lựa chọn khó khăn, một là thần phục Diệp Quân, hai là...
Thần phục?
Tất nhiên ông ta không muốn!
Với cừu hận giữa Diệp Quân và Trung Chúng Thần Điện, Diệp Quân há có thể buông tha cho bọn họ?
Hôm nay thả hắn đi, tức là thả hổ về rừng.
Nhưng nếu không thần phục... Thì phải đối mặt với Tu nữ cầm đao cong này.
Phía xa, Diệp Quân nhìn sự do dự bất định trong mắt Mộ Dung thì lập tức hiểu ông ta đang nghĩ gì, hắn nhíu mày lại, ông ta dũng cảm đến thề sao? Ngay cả Tu nữ cầm đao này cũng không sợ.
Trong lòng hắn bắt đầu âm thầm đề phòng.
Đây là địa bàn của Trung Chúng Thần Điện, ai biết đối phương còn lá bài tẩy kinh khủng nào hay không chứ?
Tu nữ cầm đao nhìn chằm chằm Mộ Dung, ánh mắt bình tĩnh.
Xung quanh là sự yên tĩnh đáng sợ.
Mà lúc này, ánh mắt của những cường giả Trung Chúng Thần Điện ở đây nhìn Mộ Dung đều thấp thoáng hoảng sợ, lão đại đang định làm gì?
Vị trước mắt này là Tu nữ Thần Minh đó!
Như vậy thì sao đánh được!
Tim của mọi người đều nhảy đến cổ.
Ngay lúc nỏ đã giương dây, Mộ Dung đột nhiên nở nụ cười: "Tu nữ cứ tự nhiên".
Ánh mắt của Tu nữ Thần Minh thu lại, quay sang nhìn Diệp Quân, ra ý hỏi dò.
Diệp Quân nói ngay: "Đến Thần Minh Điện".
Ở bên ngoài thế này rõ ràng là không an toàn.
Tu nữ Thần Minh khẽ gật đầu, cô ta cầm đao cong nhẹ nhàng vạch nhẹ thời không trước mặt Diệp Quân, một khe hở thời không đột nhiên xuất hiện.
Diệp Quân nâng Cổ Bàn dậy đi vào, khoảnh khắc Tu nữ Thần Minh bước vào kẽ hở thời không đó, nó lập tức liền lại, biến mất không thấy đâu.
Mộ Dung nhìn chằm chằm vào nơi xa, im lặng thật lâu không nói gì.
Mà xung quanh, sắc mặt của đám cường giả Chúng Thần Điện đều có chút khó coi, Diệp Quân và Trung Chúng Thần Điện bây giờ đã là tử thù, thế mà tên đó lắc mình một cái lại thành đặc sứ Thần Minh, dùng mông cũng nghĩ chắc chắn đối phương sẽ không buông tha cho Trung Chúng Thần Điện.
Hơn nữa người này còn yêu nghiệt như thế, dần dà, ai còn có thể làm gì được hắn?
Thần Minh sứ!
Hiện tại Diệp Quân đã được chứng thực, một khi trở lại Thần Minh Điện thì cho dù ba tòa Thần Minh Điện cùng không nhận hắn, nhưng ba vị Tu nữ Thần Minh đều thừa nhận hắn, còn cả những người trung thành hết lòng cống hiến cho Thần Minh cũng đều công nhận hắn, thì lúc ấy Diệp Quân sẽ có thể đại diện cho Thần Minh phát hiệu lệnh...
Nghĩ tới đây, sắc mặt của đám cường giả Trung Chúng Thần Điện đều thêm phần khó coi.
Mộ Dung dẫn đầu nhìn vào trong hư không, không biết là đang nghĩ điều gì.
Chương 3200: Gọi người!
Bên trong đường hầm thời không.
Cổ Bàn có vẻ hơi hưng phấn: "Diệp huynh, huynh thật sự là Thần Minh sứ?"
Gã đã đến tinh hệ Chúng Thần được một quãng thời gian, nên cũng có hiểu đôi chút về văn minh Thần Minh này.
Diệp Quân truyền âm cho gã: "Ta giả đó".
Vờ lờ!
Nụ cười trên mặt Cổ Bàn lập tức cứng lại, gã khó mà tin nhìn Diệp Quân: "Chuyện này..."
Diệp Quân nói: "Đừng để lộ".
Cổ Bàn nuốt nước miếng, gã liếc nhìn Tu nữ Thần Minh ở bên, mồ hôi lạnh chảy ròng, Diệp huynh này đúng là nhân tài, đến việc này mà hắn cũng giả được...
Diệp Quân nhìn ở phía xa, ánh mắt ngưng đọng như cũ.
Thấy sự nghiêm nghị trong ánh mắt của hắn, Cổ Bàn trầm giọng nói: "Diệp huynh..."
Diệp Quân chắc chắc nói: "Bọn họ sẽ không bỏ qua".
Cổ Bàn cả kinh: "Thực lực của vị cô nương này nghịch thiên đến thế, chẳng lẽ bọn họ còn dám..."
Diệp Quân kéo Tu nữ Thần Minh ở trước mặt lại: "Gọi người đi!"
Tu nữ Thần Minh quay đầu nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Cô nương, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, hơn nữa ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, cô... gọi nhiều người đến bảo vệ ta đi, được không?"
Tu nữ Thần Minh nói: "Ngươi".
Diệp Quân nghi hoặc: "Ta cái gì?"
Tu nữ Thần Minh nói: "Ngươi... gọi".
Diệp Quân: "..."
Tu nữ Thần Minh đột nhiên lấy một tấm bùa từ trong túi ra đưa cho hắn.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức hiểu được ý cô ta, thì ra cô ta bảo hắn gọi người giúp cô ta. Hắn nhận lấy tấm bùa rồi thôi thúc, lá bùa rung lên, chẳng mấy chốc, một giọng nữ mang theo khí thế khủng bố cùng áp bức truyền đến từ trong lá bùa: "Gì?"
Diệp Quân vội nói: "Cứu mạng!"
"Không rảnh!"
Giọng nói bên trong bùa truyền âm như sấm rền nổ vang, lá bùa lập tức bị phá vụn, Diệp Quân đứng ngẩn ra tại chỗ.
Đệt?
Gì vậy?
Diệp Quân nhìn về phía Tu nữ cầm đao cong ở trước mặt, cô ta thế mà lại rất bình tĩnh, chỉ nhìn lại Diệp Quân rồi nghiêm túc nói: "Mục... Nóng nảy lắm".
Diệp Quân bảo: "Vậy cô gọi nhé?"
Tu nữ cầm đao cong lắc đầu: "Không".
Diệp Quân không rõ: "Tại sao?"
Tu nữ cầm đao cong đáp: "Cô ta, mắng... ta".
Diệp Quân: "..."
Tu nữ cầm đao cong nhẹ nhàng giơ thanh đao trong tay lên, tự tin nói: "Ta... Bảo vệ ngươi".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Cô rất mạnh, nhưng ta vẫn thấy lo".
Tu nữ cầm đao cong đột nhiên đưa tay xoa đầu Diệp Quân: "Đừng... sợ".
Diệp Quân: "..."
Đúng lúc này, Tu nữ cầm đao cong đột nhiên quay đầu nhìn lại, tiếp đó đường hầm thời không ở phía xa đột nhiên nổ tung, đồng thời một luồng sức mạnh thần bí lập tức bao vây họ lại giữa mảnh thời không này.
Lãnh vực!
Đường hầm thời không lập tức đổ nát, bọn họ xuất hiện trong một vùng vũ trụ mênh mông.
Mà ở nơi xa, thời không đột nhiên nứt ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Là Mộ Dung!
Phía sau Mộ Dung còn có năm cường giả bí ẩn thân mang thần giáp vàng ròng.
Thấy cảnh đó, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, sự lo lắng của hắn quả nhiên là linh nghiệm.
Sở dĩ đối phương thả họ đi là vì không muốn ra tay ở trong Trung Chúng Thần Điện, để lại sơ hở.
Dù sao người trước mắt này cũng là Tu nữ Thần Minh.
Diệp Quân nói trong lòng: "Tông Tín tiền bối, thực lực của Mộ Dung này như thế nào?"
Tông Tín đáp: "Không biết... Đã nhiều năm rồi chưa từng thấy ông ta ra tay".
Diệp Quân nói: "Ông ta quang minh chính đại giết chết sư phụ của ông đúng không?"
Tông Tín đáp: "Đúng vậy".
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Tu nữ cầm đao cong tuy rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, thế nhưng Mộ Dung này đã dám đến, vậy chắc chắn là ông ta có lòng tin.
Tu nữ cầm đao cong nhìn Mộ Dung, ánh mắt bình tĩnh.
Mộ Dung cười nói: "Tu nữ, tên này là kẻ Tiết Độc, đó là sự thật. Dựa vào , phàm là người của Chúng Thần Điện đều có trách nhiệm giết chết hắn, kính mong cô đừng ngăn cản".
Tu nữ cầm đao cong nói: "Hắn là... Thần Sứ".
Mộ Dung nói: "Hắn giả mạo thôi, một kẻ Tiết Độc sao có thể trở thành Thần Sứ được".
Tu nữ cầm đao cong lắc đầu: "Hắn là... Thần Sứ".
Mộ Dung nhìn Tu nữ cầm đao cong một lúc, sau đó cười nói: "Nếu đã vậy thì đợi ta giết hắn xong sẽ cùng Tu nữ đến đình Trọng Tài của Thần Minh phân bua".
Ông ta phất tay áo lên, một cái ấn màu vàng đột nhiên bay lên trời, vọt thẳng đến trên đỉnh đầu của ba người Diệp Quân, trong phút chốc, một lãnh vực khủng bố lập tức bao phủ lấy ba người.
Tông Tín cả kinh nói: "Đây là... lãnh vực Thần Minh, ông ta đã đạt đến cảnh giới Thần Minh..."
Tu nữ cầm đao cong vẫn bình tĩnh nhìn Mộ Dung: "Hắn... thật sự... là... Thần Minh sứ, ta... Lừa người ngươi".
Cô ta nói chuyện rất chậm.
Nhìn Tu nữ ngây thơ trước mắt, Diệp Quân không nhịn được kéo lấy ống tay áo cô ta, nhắc nhở: "Cho dù ta là thật hay giả thì ông ta chắc chắn vẫn sẽ giết ta, bởi vì ta và ông ta là tử địch".
Tu nữ cầm đao cong quay đầu nhìn hắn: "Ta... biết... Ta đâu có... ngu".
Diệp Quân: "..."
...
Bình luận facebook