-
Chương 3206-3210
Chương 3206: Kế hoạch
Diệp Quân nhìn mặt là biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng hắn không mở miệng giải thích. Dù sao thì có muốn đổi ý cũng không còn kịp, chỉ còn cách hai bên giúp đỡ nhau mà thôi.
Thái độ dứt khoát của hắn khiến Hề Trọng hiểu ra, bèn giải thích: “Sau khi Thần Minh biến mất thì văn minh do hai người đứng đầu, theo thứ tự là Điện chủ Nhiếp Chính Điện - Huyền Quân và thần phụ trông nom việc nội chính”.
Diệp Quân: “Ai là người ra lệnh cô nhắm vào ta?"
Hề Trọng: “Ta thuộc quyền quản lý của Thần Phụ, chính ông ấy cũng ra lệnh cho ta. Nhưng theo ta biết thì cả Thần Phụ và Huyền Quân đều không muốn để ngươi sống”.
Diệp Quân nheo mắt: “Họ không sợ Thần Minh à?"
Hề Trọng lắc đầu: “Kính trọng đương nhiên là có, nhưng Thần Minh đã rất lâu không xuất hiện rồi. Mọi quyền hành đều nằm trong tay họ, mọi việc trong văn minh Thần Minh đều do họ quyết định. Nhưng ngươi lại xuất hiện... Nếu họ thừa nhận ngươi thì sau này văn minh Thần Minh sẽ lấy ngươi làm đầu, họ sao có thể chịu”.
Diệp Quân trầm ngâm một hồi: “Họ cũng không tin ta là đặc sứ của Thần Minh đúng không? Họ cho rằng nếu Thần Minh có giáng chỉ thì sẽ trực tiếp nói cho họ”.
Hề Trọng gật đầu: “Ngươi còn là kẻ Tiết Độc và Trật Tự, đây mới là vấn đề lớn nhất. Dù sao thì không ai cho rằng Thần sẽ cho phép hai loại người này làm đặc sứ”.
Diệp Quân cũng đồng ý: “Vấn đề bây giờ là có người tin ta, cũng có người nghi ngờ”.
Hề Trọng lại nói: “Văn minh Thần Minh bây giờ chia làm ba nhóm người. Một nhóm tử trung với Huyền Quân và Thần Phụ, gồm những thân tín do họ đào tạo ra những năm qua, cho dù Thần có giáng thế cũng chưa chắc sẽ thần phục chứ nói gì ngươi”.
Diệp Quân cau mày nhưng nhanh chóng hiểu ra. Thần tuy là người đứng đầu nền văn minh nhưng đã vắng mặt lâu dài, những người kia đều là do Huyền Quân và Thần Phụ đề bạt lên, đương nhiên phải trung thành với hai người họ.
Hề Trọng lại nói: “Nhóm thứ hai là những người chỉ trung thành với Thần, vẫn luôn đợi Thần trở về. Chỉ cần ngươi xác định được thân phận đặc sứ thì họ sẽ theo ngươi tới cùng, trong số đó thì có một vài người cần lưu ý thái độ”.
Diệp Quân: “Là những ai?"
Hề Trọng: “Ba vị Tu nữ Thần Minh do chính tay Thần Minh nuôi lớn. Nếu họ tin ngươi thì rất nhiều người khác trong Thần Minh Điện sẽ nghe theo. Họ chính là đại diện cho uy tín, một khi đã công nhận ngươi là đặc sứ thì những người khác sẽ khó mà nghi ngờ. Ngoài ra thì còn hai người nữa cũng quan trọng, là người đứng đầu Trọng Tài Đình và Thẩm Phán Trường”.
Diệp Quân: “Nói về họ đi”.
Hề Trọng gật đầu: “Trọng Tài Đình phụ trách việc nội bộ, ví dụ như trong Thần Minh Điện xảy ra tranh chấp thì người này sẽ ra mặt. Bên dưới có một nhóm cường giả do Thần để lại, gọi là Trọng Tài Vệ, mạnh vô cùng”.
Ông ta thoáng dừng lại: “Thẩm Phán Trường lại chủ ngoại, cai quản hình phạt, có quyền giải thích tối cao với Thần Minh Pháp. Thủ hạ của người này là Thần Xử Vệ, cũng là các cường giả do Thần đào tạo ra. Hai người này nhiều năm qua vẫn ở thế cân bằng, không chia bè kết phái. Nếu ngươi được họ và ba vị Tu nữ ủng hộ thì xem như ổn thỏa”.
Diệp Quân suy nghĩ một hồi, hỏi: “Xác suất các Tu nữ ủng hộ ta là bao nhiêu?"
Hề Trọng: “Trước mắt thì ít nhất đã là 99%. Tu nữ cầm đao cong đã công nhận thì hai người kia căn bản sẽ không phản đối”.
Diệp Quân: “Vậy là chỉ còn Trọng tài trưởng và Thẩm phán trưởng?"
Hề Trọng: “Phải, bọn họ quan trọng vô cùng”.
Diệp Quân: “Ông thấy cơ hội của ta có lớn không?"
Hề Trọng im lặng một hồi mới mở miệng: “Khó nói. Bọn họ quyền cao chức trọng nên vẫn luôn chuyên tâm xử lý công việc với Huyền Quân và Thần Phụ, không tỏ rõ lập trường”.
Ông ta dừng lại ở đây.
Diệp Quân nói tiếp: “Bọn họ không tỏ lập trường thì chỉ có hai lý do. Một là có ý đồ lớn hơn nên đang quan sát; hai là đang đợi Thần Minh trở về”.
Hề Trọng gật đầu: “Chính xác. Nếu là loại đầu tiên thì ngươi chính là kẻ ảnh hưởng đến lợi ích của họ, nếu là loại thứ hai thì họ sẽ lập tức chạy đến ứng cứu”.
Diệp Quân: “Còn một khả năng thứ ba”.
Hề Trọng không hiểu.
Diệp Quân: “Đó là họ đang âm thầm quan sát, chờ ta và phe Huyền Quân-Thần Phụ đều trọng thương, sau đó mới ra mặt thu lợi, còn có thể thăm dò ta. Nếu ta là thật mà Thần Minh xuất hiện, họ sẽ lập tức quy thuận; nếu ta là giả, họ sẽ lập tức đảo chính”.
Hề Trọng nghe xong thì xám mặt.
Diệp Quân vỗ vai ông ta, cười nói: “Đừng lo, mọi việc đều có Thần Minh nắm giữ”.
Hề Trọng lập tức lập tức hỏi: “Thượng sứ, Thần...”
Diệp Quân chỉ nói: “Thần Minh chỉ muốn nhìn xem nội bộ văn minh Thần Minh rối ren thế nào thôi”.
Hề Trọng thở phào nhẹ nhõm, cho thấy lý do này có sức thuyết phục.
Thật ra thì Diệp Quân đang xoắn tít trong lòng.
Vừa có nội bộ văn minh mà vừa muốn tạo phản, sao nhiều thế?!
Chương 3207: Cược hết tất cả
Tất nhiên là hắn sợ, bởi vì chính bản thân hắn cũng không rõ tại sao bên trong ấn Thần Minh này lại có hơi thở thần minh.
Việc này hắn cũng từng hỏi qua Tông Tín, nhưng Tông Tín cũng không biết.
Tuy trong lòng hắn đã có một suy đoán, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dám chắc.
Tuy có sợi hãi, nhưng trên mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn thôi không nghĩ nhiều nữa, sau đó nói: "Trong thành chúng ta hiện có bao nhiêu cường giả?"
Hề Trọng luôn quan sát biểu hiện của Diệp Quân, nghe thấy câu hỏi của hắn thì thu hồi ánh mắt lại, sau đó nói: "Cường giả cảnh giới Thần Minh có hai người, cảnh giới Chủ Thần có sáu mươi hai, ngoài ra còn có các loại đại trận phòng ngự, nếu chỉ thú không tấn công thì có lẽ sẽ chống đỡ được một quãng thời gian, tất nhiên cái này phải xem hai vị bên trên kia có động tác gì lớn hơn hay không".
Diệp Quân nói: "Vậy nên tiếp theo chúng ta chỉ có đợi người tới chi viện à?"
Hề Trọng gật đầu: "Đúng, ít nhất phải đợi được hai vị thánh nữ Thần Minh khác đến".
Diệp Quân nói: "Ta hiểu rồi, đúng rồi, Quân U kia có lai lịch như thế nào?"
Hề Trọng nhíu mày lại: "Ta cũng không rõ nữa".
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Hề Trọng, Hề Trọng trầm giọng nói: "Cô ta không phải người của Thần Minh Điện ta, trước kia cũng chưa từng nghe nói qua, ta chi biết cô ta có chút quan hệ với Mộ Dung".
Diệp Quân hỏi: "Có thể tra được không?"
Hề Trọng gật đầu: "Ta cho người đi điều tra".
Diệp Quân gật gật đầu: "Vậy tiếp theo cứ chờ thôi!"
Hề Trọng cung kính thi lễ, sau đó lui xuống.
Sau khi Hề Trọng lui xuống, Tông Tín đột nhiên nói: "Người này có tin được không?"
Diệp Quân nói: "Ông ta lo lắng cũng là chuyện thường, dù sao việc này quyết định cả tương lai và mạng sống của ông ta".
Tông Tín trầm giọng nói: "So với văn minh Thần Minh kia, ta cảm thấy ngươi cần phải cẩn thận hơn với Quân U kia, người phụ nữ đó quá thần bí".
Diệp Quân gật gật đầu: "Ta biết, hiện tại không chỉ là chuyện của nền văn minh Thần Minh, có lẽ còn phe thế lực thứ ba tham gia vào".
Nói đến đây, hắn nhíu mày lại: "E là lúc trước dù không có vị Quân Bất Khí kia thì người phụ nữ này cũng sẽ tìm cách khác để đối chọi với chúng ta".
Tông Tín cả kinh nói: "Ý của ngươi là mục tiêu ban đầu của người phụ nữ này đã là nhắm vào ngươi rồi à?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Không dám chắc, nhưng trước mắt xem ra người phụ nữ này tuyệt đối không phải người bình thường..."
Nói rồi, hắn khẽ lắc đầu: "Chuyện cấp bách trước mắt là đợi ba vị Thánh nữ Thần Minh đến".
Tông Tín nhắc nhở: "Ban nãy người phụ nữ kia cũng không ngăn cản ngươi thuyết phục Hề Trọng, chắc là có âm mưu gì đó".
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".
Tông Tín không nói gì nữa, bởi vì hắn biết Diệp Quân chắc hẳn đã tự có quyết định của mình.
"Diệp huynh!"
Lúc này, Cổ Bàn đi vào.
Diệp Quân nhìn về phía Cổ Bàn, lúc này Cổ Bàn đã hồi phục hoàn toàn.
Cổ Bàn cười nói: "Ta khỏe mạnh lại như trâu rồi nè".
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cổ huynh, ta cần huynh giúp ta làm một chuyện".
Cổ Bàn hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì thế?"
Diệp Quân cười nói: "Ta hi vọng huynh về Đế Vực một chuyến, giúp ta..."
Cổ Bàn cắt ngang lời hắn: "Huynh muốn ta tránh đi chứ gì!"
Diệp Quân im lặng.
Cổ Bàn trầm giọng nói: "Ta biết kẻ thù của huynh đang ngày một biến thái hơn, nhưng ta cảm thấy ta vẫn có thể ở lại giúp được chút gì đó. Hơn nữa ta cũng không hoàn toàn là vì huynh, hiện tại ở đây ta có thể so chiêu với rất nhiều cường giả hàng đầu của văn minh Thần Minh, ta cảm thấy đây là chuyện rất tốt, thật đó".
Diệp Quân lắc đầu: "Cổ huynh, không cần đâu".
Cổ Bàn cười nói: "Ta đã quyết rồi".
Diệp Quân khẽ thở dài, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động.
Cổ Bàn nói: "Nói ta nghe dự định sau này của huynh đi, để huynh đệ ta đây yên lòng được chút".
Không thể không nói, gã vẫn thấy hơi sợ.
Lúc trước một mình lăn lộn ở ngoài, cho dù không phải là vô địch thế gian thì cũng là ít có địch thủ, nhưng từ sau khi đi theo Diệp Quân, gã phát hiện độ khó trải nghiêm cuộc đời đột nhiên tăng lên gấp mấy chục lần, đánh tan mộng đẹp của gã.
Hơn nữa, trực giác nói cho gã biết, kẻ địch của Diệp Quân có thể còn mạnh hơn nữa...
Diệp Quân nói: "Việc cần làm hiện giờ là đợi viện quân".
Cổ Bàn hỏi: "Đợi viện quân của Thần Minh Điện?"
Diệp Quân híp mắt lại: "Không!"
Cổ Bàn sửng sốt.
...
Bên trong Nam Thần Minh Điện, lúc này tất cả cường giả đã tụ họp lại, dẫn đầu chính là Hề Trọng.
Một đám cường giả Nam Thần Minh Điện đều mang biểu cảm cực kỳ nghiêm nghị, bọn họ đều là tâm phúc của Hề Trọng, bởi vậy họ biết rất nhiều chuyện, và cũng hiểu rõ tại sao Hề Trọng lựa chọn Diệp Quân.
Hề Trọng nhìn mọi người một lượt: "Mọi người ở đây đều chung một nhà, có ý kiến gì đều có thể nói".
Lúc này, một ông lão tóc trắng dẫn đầu phía bên phải bỗng lên tiếng: "Điện chủ, chúng ta không có ý kiến gì, nếu Điện chủ đã lựa chọn thượng sứ thì hiện tại chúng ta cần phải bảo vệ thượng thượng sứ thật tốt, đợi quân chi viện đến".
Những người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý.
Lúc này còn ý kiến gì nữa?
Mà dù có có thì cũng không ngu đến mức nói ra!
Hề Trọng nhìn mọi người một lượt, sau đó nói: "Ta biết các ngươi lo lắng sợ hắn là Thần Minh Sứ giả, chuyện đó thì các ngươi yên tâm, ta có thể lấy tính mạng ra đảm bảo, hắn chắc chắn là hàng thật giá thật".
Nghe vậy, trong lòng mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như bọn họ liều mạng đi bảo vệ một tên giả mạo thì đúng là xong đời.
Chỉ cần hắn là thật thì bọn họ chẳng khác nào đứng cùng phe với Thần Minh... Cũng tức là đứng về phe đại nghĩa.
Chiến đấu vì Thần Minh!
Nghĩ tới đây, những điều lo lắng sợ hãi trong lòng họ đều được rửa sạch.
Lúc này, có người đột nhiên nói: "Điện chủ, nếu Thần Minh chọn đặc sứ thì tại sao không tự mình xuất hiện..."
Hề Trọng liếc mắt nhìn gã: "Nếu người xuất hiện thì gian thần ác thần sao có cơ hội lộ mặt?"
Người kia nghe vậy, lập tức ngẩn ra.
Lời này... hình như cũng đúng.
Hề Trọng bình tĩnh nói: "Chuyện cần làm bây giờ là đợi, đợi ba vị Tu nữ Thần Minh đến, Tu nữ cầm đao cong kia hiện đang bị Mộ Dung và toàn bộ lực lượng của Trung Chúng Thần Điện ngăn cản, nhưng hẳn là không thể kéo dài được quá lâu, còn hai vị Tu nữ Thần Minh khác thì người của chúng ta đã liên lạc rồi..."
Có người lo lắng nói: "Lỡ Tu nữ Thần Minh không đến..."
"Chắc chắn sẽ không!"
Hề Trọng lập tức cắt ngang lời của ông ta: "Tu nữ Thần Minh đều được Thần Minh nuôi lớn, tuyệt đối không thể phản bội Thần Minh, thái độ của Tu nữ cầm đao cong kia cũng đã nói lên tất cả".
Mọi người khẽ gật đầu.
Hề Trọng trầm giọng nói: "Nguyên Thần Minh Điện cùng Bắc Thần Minh Điện đã nhận được tin tức của chúng ta, nhưng bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ là đang quan sát thêm, hoặc là đang chờ lệnh của phía trên... Nói chung, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, chư vị, đây cũng là thời khắc mấu chốt quyết định vận mạng chúng ta, chư vị yên tâm, ngày sau nếu ta phú quý, tất nhiên sẽ không quên huynh đệ!"
Ông lão tóc trắng kia gật gật đầu: "Điện chủ yên tâm, quyết định của người chính là quyết định của chúng ta, nếu ai có lòng dạ khác, lão phu sẽ khiến kẻ đó không nơi táng thân!"
Hề Trọng lại nhìn lướt qua mọi người ở dây, bọn họ lập tức cảm thấy như đang bị đâm chọc, lập tức tỏ thái độ đồng tình.
Sở dĩ Hề Trọng tổ chức cuộc họp này thật ra là muốn thị uy với mọi người, tuy đa số người trong Nam Thần Minh Điện này là do ông ta đề bạt lên, nhưng ông ta cũng không dám đảm bảo có người nào hai lòng hay không, mà ở thời khắc mấu chốt như thế này, ông ta cũng không cho phép xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Lần này ông ta đã cược hết tất cả!
Nếu cược thua thì đến cả cơ hội đầu thai cũng không có.
Ông ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại điện, trong mắt ánh lên nỗi lo lắng.
Thật ra ông ta cũng rất muốn biết nội bộ Thần Minh Điện rốt cuộc sẽ có được bao nhiêu người đến chi viện...
Đừng đến mức không có lấy một mống, như vậy chắc ông ta chết ngay đây luôn quá!
...
Chương 3208: Nghe theo ý trời!
Một nơi nào đó trong hư không.
Thời không đột nhiên bị phá vỡ, tiếp đó có một ông lão mặc thần bào cùng một người đàn ông trung niên mặc áo đen xuất hiện.
Hai người này trước mắt này chính là Điện chủ Bắc Thần Minh Điện - Cổ Hạo, cùng Thiên Gia.
Hai người vừa đến đã lập tức tạo kết giới xung quanh.
Ông lão mang thần bào chính là Cổ Hạo, lão nhìn Thiên Gia, nói thẳng vào vấn đề: "Ngươi thấy thế nào?"
Thiên Gia nở nụ cười: "Thần Minh đã biến mất lâu như vậy, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một Thần Minh sứ... Hơn nữa vị Thần Minh Sứ còn là kẻ Tiết Độc và người thành lập trật tự, ông không cảm thấy rất kì lạ à?"
Cổ Hạo nói: "Tu nữ cầm đao cong, Hề Trọng".
Thiên Gia khẽ nhíu mày, tất nhiên ông ta hiểu ý của Cổ Hạo, Hề Trọng không quan trọng, có thể không quan tâm, nhưng thái độ của Thiên Gia thì không thể làm lơ được.
Cổ Hạo lại nói: "Tu nữ cầm đao cong được chính Thần Minh nuôi lớn, Diệp Quân này có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể qua mắt được cô ta, cô ta đã tự mình thần phục, vậy có nghĩa là thân phận của Diệp Quân kia..."
Nói đến đây, lão không tiếp lời nữa.
Thiên Gia trầm mặc một lát rồi nói: "Có hai lựa chọn, một là nghe theo mệnh lệnh cấp trên, lập tức liên thủ với bọn họ, sau đó lấy danh nghĩa Thần Minh đi diệt trừ Diệp Quân, hai là hưởng theo theo hiệu lệnh yêu cầu viện binh của Hề Trọng, lập tức đến Nam Thần Minh Điện hộ giá!"
Cổ Hạo trầm mặc.
Thiên Gia nhìn về phía lão, cười nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta không có thực lực để ngồi yên xem nghêu cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi, hiện tại phải nhanh chóng lựa chọn phe cho mình đi, chờ mãi thì đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết".
Cổ Hạo trầm giọng nói: "Xem ra bây giờ Thần Phụ và Huyền Quân đã liên thủ..."
Thiên Gia im lặng không nói, ông ta là người của Thần Phụ, mà Cổ Hạo là người của Huyền Quân, thế nhưng bọn họ đều nhận được mệnh lệnh giống nhau, vậy có nghĩa là gì?
Nghĩa là hai vị trên kia đã liên thủ!
Hai người đều im lặng.
Lúc này, Thiên Gia đột nhiên khẽ thở dài: "Đây là thế cục vô cùng khó, mặt trên tranh đấu, mà chúng ta lại hoàn toàn không biết gì chuyện ở phía trên, gồm cả Diệp Quân kia, rốt cuộc hắn có phải là Thần Minh Sứ không, phía sau hắn đến cùng có thế lực gì... Chúng ta đều không biết gì cả. Cả thái độ của hai vị Tu nữ còn lại, cùng với tòa trọng tài và chính án nữa, chúng ta chẳng biết gì... Chọn phe sao? Chọn bừa à?"
Cổ Hạo trầm giọng nói: "Không còn cách nào khác, thông tin chúng ta có được không đầy đủ, chắc chắn sẽ có hiểu biết sai lệch, mà đã có sai lệch thì có thể sẽ nhận lại kết quả vạn kiếp bất phục..."
Nói rồi, lão nhìn về phía Thiên Gia: "Ngươi chọn đi, ta theo ngươi".
Thiên Gia lắc đầu: "Ông chọn đi".
Cổ Hạo nhíu mày lại: "Ngươi không hạ được quyết tâm, mà ta cũng vậy, thế thì cùng dùng cách nguyên thủy nhất đi, tung xúc xắc đi, lớn thì nghe theo phía trên, chúng ta đi tấn công kẻ Tiết Độc Diệp Quân, nhỏ thì làm viện binh cho bọn họ!"
Thiên Gia suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được, không được dùng thần lực, tất cả nghe theo ý trời!"
Cổ Hạo gật đầu, lão xòe tay ra, một viên xúc xắc xuất hiện, lão nhẹ nhàng tung lên, xúc xắc xoay vài vòng trên không trung rồi rơi xuống lòng bàn tay lão, hai người cùng mở ra nhìn.
Nhỏ nhất!
Bảo vệ Diệp Quân!
Hai người nhìn nhau.
Thiên Gia do dự một lúc, sau đó nói: "Hay là tung lại thử đi? Tung ba, hai thắng!
...
Chương 3209: Trừng phạt
Thành Nam Minh Thần Đô, lúc này toàn thành đang trong tình trạng quản lý nghiêm ngặt, từng trận pháp treo lơ lửng xung quanh tường thành và trên bầu trời của thành Nam Minh Thần Đô, vô cùng hoành tráng.
Chỉ còn ba ngày nữa Hề Trọng triệu hồi Cần Vương, nhưng đến nay không có ai đến tiếp viện.
Không khỏi khiến tâm trạng của các cường giả điện Nam Thần Minh rơi xuống đáy cốc.
Sứ giả đặc biệt của Thần Minh!
Bây giờ bị nhốt ở Nam Thần Minh Đô, nhưng lại không có ai đến tiếp viện…
Trong phòng tu luyện.
Mấy ngày nay Diệp Quân cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện, hắn đã thu hoạch khá nhiều từ mấy trận chiến sinh tử trước đó, nhất là đối với đạo áp chế thời gian, có thể nói đạo thời gian này cộng với kiếm Thanh Huyên, bây giờ gần như sự tồn tại vô địch dưới cảnh giới Thần Minh.
Nhưng vấn đề là bây giờ hắn phải đối mặt với không chỉ là cường giả dưới cảnh giới Thần Minh.
Điều đáng nói là kiếm ý bất khả chiến bại của hắn đã được cải thiện rất nhiều, kiếm ý bất khả chiến bại hiện tại của hắn không hề yếu hơn kiếm ý Trật Tự của hắn.
Diệp Quân không thể nghỉ ngơi quá lâu, hai ngày sau, thời không bên ngoài thành Nam Minh Thần Đô bỗng nứt ra, sau đó một Đại Đạo màu tím rộng gần vạn trượng được lát thẳng từ trên trời xuống thành Nam Minh Thần Đô.
Một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ trong đường hầm thời không bị nứt ra đó.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng như tuyết, giữa trán có một nốt chu sa, phía sau cô ta còn có một trăm hai mươi vị cường giả. Một trăm hai mươi người này đều mặc áo giáp màu đỏ, thân hình cao lớn, dũng mãnh uy nghiêm, trên người không hề có khí tức như thể là một thể với trời và đất.
Trước ngực trái của họ đều có một chữ nhỏ: Cận!
Quân cận vệ Thần Châu.
Hề Trọng trên tường thành nhìn thấy mấy cường giả này, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Người phụ nữ váy trắng dẫn đầu bước xuống theo Đại Đạo, quân cận vệ phía sau cô ta đi sát theo sau.
Nhưng lúc này người phụ nữ bỗng hơi nghiêng đầu, quân cận vệ này lập tức dừng lại, không đi theo sau nữa.
Người phụ nữ váy trắng đi đến trước thành Nam Minh Thần Đô, cô ta ngẩng đầu nhìn Hề Trọng: “Nghe theo lệnh của Huyền Quân – điện chủ điện Nhiếp Chính, ta đến đây để nghênh đón sứ giả Thần Minh vào Thần Châu”.
Nghênh đón sứ giả Thần Minh vào Thần Châu!
Hề Trọng trên tường thành sửng sốt.
Các cường giả điện Nam Thần Minh khác cũng sửng sốt.
Là sao đây?
Hề Trọng trên tường thành bỗng quay đầu lại: “Đi mời Diệp công tử đến”.
Một thủ hạ lập tức chạy đi.
Một lát sau, Diệp Quân xuất hiện ở trên tường thành, Hề Trọng trầm giọng nói: “Người trước mặt này đến từ Thần Châu, là người của Huyền Quân - điện chủ điện Nhiếp Chính, nói là muốn nghênh đón ngươi vào Thần Châu”.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ đó, sau đó nói: “Ta nói chuyện với cô ta.
Nói rồi hắn biến thành tia kiếm quang đáp xuống trước mặt người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, hơi cúi người xuống: “Chào sứ giả Thần”.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt: “Đón ta vào Thần Châu?”
Người phụ nữ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân cười nói: “Đón ta vào Thần Châu làm gì?”
Người phụ nữ bình thản nói: “Sứ giả Thần xuất hiện, dĩ nhiên nên vào Thần Châu”.
Diệp Quân nói: “Sứ giả Thần lớn hay Huyền Quân lớn?”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, hỏi ngược lại: “Sứ giả Thần nghĩ thế nào?”
Diệp Quân xòe tay ra, ấn Thần Minh xuất hiện trong tay hắn, khí tức Thần Minh xuất hiện trong ấn Thần Minh.
Ánh mắt người phụ nữ lại rất bình tĩnh, không có sự dao động nào.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, nhắc: “Khí tức Thần Minh”.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Tuân lệnh, cung nghênh Thượng sứ vào Thần Châu”.
Diệp Quân lặng thinh.
Sở dĩ hắn lấy ra ấn Thần Minh ra là vì muốn xem thái độ của đối phương, nhưng đối phương không chào cũng không đầu hàng, điều đó có nghĩa là không thể lôi kéo người trước mặt này về phe mình.
Dĩ nhiên hắn cũng hiểu đối phương đến mời hắn vào Thần Châu chắc chắn không có lòng tốt gì.
Nếu rời khỏi đây, đến lúc sinh tử lại để mặc người ta nắm bóp.
Nhưng nếu không đi…
Đối phương chắc chắn còn cách khác.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu rồi nói: “Bảo Huyền Quân đến gặp ta”.
Người phụ nữ lắc đầu.
Diệp Quân híp mắt: “Sao nào?”
Người phụ nữ nhìn hắn một lát, thấy Diệp Quân đã nhìn thấu kế hoạch của mình, cô ta cũng không che giấu nữa, xoay người rời đi, giọng cô ta bỗng vang vọng khắp nơi: “Truyền lệnh vũ trụ Thần Minh, kẻ Tiết Độc này đang giả mạo sứ giả Thần Minh, bất cứ ai giúp đỡ hắn sẽ lập tức bị xóa thần tịch và tước bỏ thần vị”.
Chỉ trong chốc lát, thời không xung quanh Diệp Quân bỗng biến thành màu đen, một sức mạnh bí ẩn dâng lên, muốn cưỡng ép nghiền nát hắn.
“Hỗn xược!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm tức giận đột nhiên vang lên từ trên tường thành, sau đó một luồng sáng vàng quét xuống, lập tức bao bọc lấy Diệp Quân.
Người ra tay chính là Hề Trọng.
Hề Trọng nhảy xuống, vô số ánh sáng vàng lan ra khiến sức mạnh bí ẩn đó bị đẩy lùi.
Người phụ nữ mặc váy trắng ở đằng xa dừng lại, quay đầu nhìn Hề Trọng như đang nhìn người chết: “Kể từ lúc này, Hề Trọng không còn là điện chủ của điện Nam Thần Minh nữa, ai đi theo ông ta sẽ lập tức xóa thần tịch, bị tống vào “ngục Thần Chiếu”, sẽ là nô lệ mãi mãi”.
Cô ta vừa dứt lời, chỉ thấy một thần chỉ màu đỏ trong thời không rơi thẳng xuống bầu trời thành Nam Thần Minh, một chữ “phạt” màu đỏ như máu chậm rãi rơi xuống trong thần chỉ đó. Sau khi chữ “Phạt” này rơi xuống, cả Nam Minh Thần Đô lập tức biến thành màu đỏ máu, cùng lúc đó một ngọn lửa Thần xuất hiện trong cơ thể tất cả cường giả cảnh giới Thần trong thành, đốt cháy cơ thể của họ.
Đánh vào “ngục Thần Chiếu”.
Mọi người trong thành đều hoảng hốt.
Nhìn thấy thần chỉ này, Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân cũng biến sắc: “Đây là pháp chỉ Thần Minh…”
Diệp Quân quay sang nhìn Hề Trọng, Hề Trọng trầm giọng nói: “Thần Minh từng sử dụng thứ này, có tia thần lực của Thần Minh, là Thần Minh Khí thượng phẩm, họ giáng pháp chỉ Thần Minh này xuống là đã tuyên bố bọn ta là kẻ Tiết Độc…”
Diệp Quân nhìn chung quanh, lúc này dưới sự trấn áp của thánh chỉ phạt của Thần Minh, cả thành Nam Thần Minh Đô giống như địa ngục, thần lực vô tận đang ăn mòn cả thành Nam Thần Minh Đô, lúc này tất cả cường giả trong thành đều cảm nhận được thần lực của mình đang dần biến mất, ngay cả những cường giả cảnh giới Chủ Thần đỉnh cấp đó cũng thế.
Trừng phạt đến từ sức mạnh Thần Minh.
Chương 3210: Nói là làm
Cho dù là Hề Trọng, lúc này thần lực trên người ông ta cũng đang biến mất, nhưng thần lực của ông ta biến mất rất chậm.
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên trong tay xuyên ra không trung, tia kiếm quang bay lên trời trong thế giới đẫm màu máu này, xé toạc trời đất, mà lúc này một tia thần quang trong thần chỉ Thần Minh thẳng tắp rơi xuống bao phủ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Ầm!
Thần quang đó đã trấn giữ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân ở trên không, không chỉ vậy, từng phù văn màu đỏ máu lao ra từ chữ “Phạt” trong thần chỉ, những phù văn màu đỏ máu đó bao phủ kiếm Thanh Huyên.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt, vì hắn nhận ra sự sắc bén của kiếm Thanh Huyên lại không thể trấn áp các phù văn đó.
Thần lực!
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh Thần Minh trong chữ “Phạt” đó, sức mạnh đó rất giống với khí tức Thần Minh trong ấn Thần Minh của hắn.
Sau khi Diệp Quân nhìn chằm chằm chữ “Phạt” một lúc, hắn xòe tay ra, hai kiếm ý bay lên trời hòa vào kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên rung lên, hất văng phù văn màu máu, kiếm dài đâm thẳng vào, chém pháp chỉ Thần Minh đó.
Lúc này chữ “Phạt” bỗng biến thành huyết quang rơi xuống, đập mạnh vào trên kiếm Thanh Huyên.
Ầm!
Huyết quang và kiếm quang lập tức nổ tung, lan ra từng tầng, từng lớp.
Vèo!
Lúc này một tiếng kiếm kêu bỗng vang lên trên bầu trời, kiếm Thanh Huyên và chữ “Phạt” màu đỏ đó lại va mạnh vào nhau.
Ầm!
Từng tia huyết quang và kiếm quang liên tục đỏ xuống.
Cũng may thành Nam Minh Thần Đô bên dưới được các trận pháp bảo vệ, nếu không chỉ cần một đợt sóng xung kích cũng đủ để hủy diệt Nam Minh Thần Đô cả vạn lần.
Diệp Quân nhìn chằm chằm bầu trời, hắn không ngờ pháp chỉ Thần Minh đó lại có thể chống lại kiếm Thanh Huyên, hiện giờ kiếm Thanh Huyên chiếm ưu thế, lần này không có sức tàn phá như trước.
Thần Minh!
Diệp Quân im lặng không nói, không biết đang nghĩ gì.
Sắc mặt Hề Trọng bên cạnh hắn vẫn rất nghiêm trọng, ông ta biết rõ tình cảnh của mình và cả điện Nam Minh Thần hiện giờ.
Sẽ bị Thần Châu xóa tên dưới danh nghĩa Thần Minh…
Không những vậy, hiện tại toàn bộ khu vực thành Nam Minh Thần Đô đã bị biến thành nhà tù, tức là bây giờ họ đều là kẻ Tiết Độc.
Cả vũ trụ Thần Minh, thế lực ở các nơi khác sẽ càng tin phục Thần Châu, dù sao Thần Châu cũng đại diện cho nền văn minh Thần Minh.
Hơn nữa với tình hình hiện giờ, hai vị của Thần Châu đó đã quyết tâm tiêu diệt Diệp Quân.
Có thể nói nếu Thần Minh không xuất hiện, họ chắc chắn sẽ không thể trở mình.
Vấn đề là Thần Minh sẽ xuất hiện sao?
Hề Trọng quay sang nhìn Diệp Quân bên cạnh, ông ta hơi sợ… vì vừa nhìn ông ta đã thấy Thượng sứ này hơi không thành thật.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, từ trên trời, kiếm Thanh Huyên hóa thành tia kiếm quang rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa, người phụ nữ váy trắng biết ý đồ của Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Muốn giết ta à?”
Hề Trọng kéo Diệp Quân lại, ông ta lắc đầu: “Cô ta là cảnh giới Thần Minh, xung quanh cũng có rất nhiều cường giả đang đến…”
Diệp Quân im lặng, nhìn xung quanh, lúc này thần lực của các cường giả Thần Cảnh trong thành xung quanh ngày càng yếu đi, chẳng bao lâu nữa họ sẽ trở thành những kẻ vô dụng.
Cho dù là Hề Trọng, đến lúc đó thực lực cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Sở dĩ người phụ nữ váy trắng này không ra tay là đang đợi, đợi pháp chỉ Thần Minh lấy hết thần lực của đám người Hề Trọng.
Không thể kéo dài thêm.
Các cường giả trong tối đa phần đều đang quan sát…
Người phụ nữ váy trắng bỗng ngẩng đầu nhìn chỗ tối trên bầu trời, không cảm xúc nói: “Điện Nam Minh Thần đều là Tiết Độc, tất cả người dân của Thần Minh đều có trách nhiệm trừng phạt chúng, nếu các ngươi không ra tay thì sẽ coi là đồng phạm…”
Nghe thế vài cường giả nấp trong tối biến sắc.
Họ vốn dĩ còn muốn quan sát, bây giờ không được nữa rồi.
Không đứng về phe ai thì phải chết.
“Kẻ Tiết Độc phải chết!”
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên trong tối, sau đó vài cường giả bước ra, đều tỏ ý ủng hộ quyết định của điện chủ điện Nhiếp Chính ở Thần Châu.
Hơn nữa ngày càng nhiều người ủng hộ.
Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân nhìn đám người bước ra đó, tức giận nói: “Thượng sứ, con dân đều đã ra, họ đều ủng hộ…”
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân: “Có phải chúng ta có thể mời Thần Minh rồi không?”
Diệp Quân quay sang nhìn Hề Trọng mặt đầy mong đợi, không nhẫn tâm gạt ông ta, thế là thành thật nói: “Ta không mời được”.
Nghe thế, Hề Trọng sầm mặt, suýt nữa choáng váng ngã xuống.
Toang rồi!
Leo lên thuyền giặc rồi.
Toang thật rồi!
Sau khi tuyệt vọng, ánh mắt ông ta bỗng trở nên tàn nhẫn, bây giờ cải tà quy chính… hẳn là không muộn.
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân, ông ta là cảnh giới Thần Minh, nhưng Diệp Quân thì không, nếu bây giờ ra tay, hơn nữa Diệp Quân không đề phòng ông ta, ít nhất ông ta có thể chắc chắn chín mươi phần trăm có thể bắt Diệp Quân.
Nói làm là làm!
Hề Trọng đang định ra tay, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Quân, ông ta chợt giật mình: Sở dĩ Thượng sứ nói như vậy có khi nào có là vì đang cố ý Chấp pháp câu cá, thử mình không?
Bây giờ mình ra tay, vậy chẳng phải cũng giống như người dân bên ngoài kia sao?
Hề Trọng cứng đờ đứng đó, nhanh chóng phân tích tình hình.
Diệp Quân nhìn mặt là biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng hắn không mở miệng giải thích. Dù sao thì có muốn đổi ý cũng không còn kịp, chỉ còn cách hai bên giúp đỡ nhau mà thôi.
Thái độ dứt khoát của hắn khiến Hề Trọng hiểu ra, bèn giải thích: “Sau khi Thần Minh biến mất thì văn minh do hai người đứng đầu, theo thứ tự là Điện chủ Nhiếp Chính Điện - Huyền Quân và thần phụ trông nom việc nội chính”.
Diệp Quân: “Ai là người ra lệnh cô nhắm vào ta?"
Hề Trọng: “Ta thuộc quyền quản lý của Thần Phụ, chính ông ấy cũng ra lệnh cho ta. Nhưng theo ta biết thì cả Thần Phụ và Huyền Quân đều không muốn để ngươi sống”.
Diệp Quân nheo mắt: “Họ không sợ Thần Minh à?"
Hề Trọng lắc đầu: “Kính trọng đương nhiên là có, nhưng Thần Minh đã rất lâu không xuất hiện rồi. Mọi quyền hành đều nằm trong tay họ, mọi việc trong văn minh Thần Minh đều do họ quyết định. Nhưng ngươi lại xuất hiện... Nếu họ thừa nhận ngươi thì sau này văn minh Thần Minh sẽ lấy ngươi làm đầu, họ sao có thể chịu”.
Diệp Quân trầm ngâm một hồi: “Họ cũng không tin ta là đặc sứ của Thần Minh đúng không? Họ cho rằng nếu Thần Minh có giáng chỉ thì sẽ trực tiếp nói cho họ”.
Hề Trọng gật đầu: “Ngươi còn là kẻ Tiết Độc và Trật Tự, đây mới là vấn đề lớn nhất. Dù sao thì không ai cho rằng Thần sẽ cho phép hai loại người này làm đặc sứ”.
Diệp Quân cũng đồng ý: “Vấn đề bây giờ là có người tin ta, cũng có người nghi ngờ”.
Hề Trọng lại nói: “Văn minh Thần Minh bây giờ chia làm ba nhóm người. Một nhóm tử trung với Huyền Quân và Thần Phụ, gồm những thân tín do họ đào tạo ra những năm qua, cho dù Thần có giáng thế cũng chưa chắc sẽ thần phục chứ nói gì ngươi”.
Diệp Quân cau mày nhưng nhanh chóng hiểu ra. Thần tuy là người đứng đầu nền văn minh nhưng đã vắng mặt lâu dài, những người kia đều là do Huyền Quân và Thần Phụ đề bạt lên, đương nhiên phải trung thành với hai người họ.
Hề Trọng lại nói: “Nhóm thứ hai là những người chỉ trung thành với Thần, vẫn luôn đợi Thần trở về. Chỉ cần ngươi xác định được thân phận đặc sứ thì họ sẽ theo ngươi tới cùng, trong số đó thì có một vài người cần lưu ý thái độ”.
Diệp Quân: “Là những ai?"
Hề Trọng: “Ba vị Tu nữ Thần Minh do chính tay Thần Minh nuôi lớn. Nếu họ tin ngươi thì rất nhiều người khác trong Thần Minh Điện sẽ nghe theo. Họ chính là đại diện cho uy tín, một khi đã công nhận ngươi là đặc sứ thì những người khác sẽ khó mà nghi ngờ. Ngoài ra thì còn hai người nữa cũng quan trọng, là người đứng đầu Trọng Tài Đình và Thẩm Phán Trường”.
Diệp Quân: “Nói về họ đi”.
Hề Trọng gật đầu: “Trọng Tài Đình phụ trách việc nội bộ, ví dụ như trong Thần Minh Điện xảy ra tranh chấp thì người này sẽ ra mặt. Bên dưới có một nhóm cường giả do Thần để lại, gọi là Trọng Tài Vệ, mạnh vô cùng”.
Ông ta thoáng dừng lại: “Thẩm Phán Trường lại chủ ngoại, cai quản hình phạt, có quyền giải thích tối cao với Thần Minh Pháp. Thủ hạ của người này là Thần Xử Vệ, cũng là các cường giả do Thần đào tạo ra. Hai người này nhiều năm qua vẫn ở thế cân bằng, không chia bè kết phái. Nếu ngươi được họ và ba vị Tu nữ ủng hộ thì xem như ổn thỏa”.
Diệp Quân suy nghĩ một hồi, hỏi: “Xác suất các Tu nữ ủng hộ ta là bao nhiêu?"
Hề Trọng: “Trước mắt thì ít nhất đã là 99%. Tu nữ cầm đao cong đã công nhận thì hai người kia căn bản sẽ không phản đối”.
Diệp Quân: “Vậy là chỉ còn Trọng tài trưởng và Thẩm phán trưởng?"
Hề Trọng: “Phải, bọn họ quan trọng vô cùng”.
Diệp Quân: “Ông thấy cơ hội của ta có lớn không?"
Hề Trọng im lặng một hồi mới mở miệng: “Khó nói. Bọn họ quyền cao chức trọng nên vẫn luôn chuyên tâm xử lý công việc với Huyền Quân và Thần Phụ, không tỏ rõ lập trường”.
Ông ta dừng lại ở đây.
Diệp Quân nói tiếp: “Bọn họ không tỏ lập trường thì chỉ có hai lý do. Một là có ý đồ lớn hơn nên đang quan sát; hai là đang đợi Thần Minh trở về”.
Hề Trọng gật đầu: “Chính xác. Nếu là loại đầu tiên thì ngươi chính là kẻ ảnh hưởng đến lợi ích của họ, nếu là loại thứ hai thì họ sẽ lập tức chạy đến ứng cứu”.
Diệp Quân: “Còn một khả năng thứ ba”.
Hề Trọng không hiểu.
Diệp Quân: “Đó là họ đang âm thầm quan sát, chờ ta và phe Huyền Quân-Thần Phụ đều trọng thương, sau đó mới ra mặt thu lợi, còn có thể thăm dò ta. Nếu ta là thật mà Thần Minh xuất hiện, họ sẽ lập tức quy thuận; nếu ta là giả, họ sẽ lập tức đảo chính”.
Hề Trọng nghe xong thì xám mặt.
Diệp Quân vỗ vai ông ta, cười nói: “Đừng lo, mọi việc đều có Thần Minh nắm giữ”.
Hề Trọng lập tức lập tức hỏi: “Thượng sứ, Thần...”
Diệp Quân chỉ nói: “Thần Minh chỉ muốn nhìn xem nội bộ văn minh Thần Minh rối ren thế nào thôi”.
Hề Trọng thở phào nhẹ nhõm, cho thấy lý do này có sức thuyết phục.
Thật ra thì Diệp Quân đang xoắn tít trong lòng.
Vừa có nội bộ văn minh mà vừa muốn tạo phản, sao nhiều thế?!
Chương 3207: Cược hết tất cả
Tất nhiên là hắn sợ, bởi vì chính bản thân hắn cũng không rõ tại sao bên trong ấn Thần Minh này lại có hơi thở thần minh.
Việc này hắn cũng từng hỏi qua Tông Tín, nhưng Tông Tín cũng không biết.
Tuy trong lòng hắn đã có một suy đoán, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dám chắc.
Tuy có sợi hãi, nhưng trên mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn thôi không nghĩ nhiều nữa, sau đó nói: "Trong thành chúng ta hiện có bao nhiêu cường giả?"
Hề Trọng luôn quan sát biểu hiện của Diệp Quân, nghe thấy câu hỏi của hắn thì thu hồi ánh mắt lại, sau đó nói: "Cường giả cảnh giới Thần Minh có hai người, cảnh giới Chủ Thần có sáu mươi hai, ngoài ra còn có các loại đại trận phòng ngự, nếu chỉ thú không tấn công thì có lẽ sẽ chống đỡ được một quãng thời gian, tất nhiên cái này phải xem hai vị bên trên kia có động tác gì lớn hơn hay không".
Diệp Quân nói: "Vậy nên tiếp theo chúng ta chỉ có đợi người tới chi viện à?"
Hề Trọng gật đầu: "Đúng, ít nhất phải đợi được hai vị thánh nữ Thần Minh khác đến".
Diệp Quân nói: "Ta hiểu rồi, đúng rồi, Quân U kia có lai lịch như thế nào?"
Hề Trọng nhíu mày lại: "Ta cũng không rõ nữa".
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Hề Trọng, Hề Trọng trầm giọng nói: "Cô ta không phải người của Thần Minh Điện ta, trước kia cũng chưa từng nghe nói qua, ta chi biết cô ta có chút quan hệ với Mộ Dung".
Diệp Quân hỏi: "Có thể tra được không?"
Hề Trọng gật đầu: "Ta cho người đi điều tra".
Diệp Quân gật gật đầu: "Vậy tiếp theo cứ chờ thôi!"
Hề Trọng cung kính thi lễ, sau đó lui xuống.
Sau khi Hề Trọng lui xuống, Tông Tín đột nhiên nói: "Người này có tin được không?"
Diệp Quân nói: "Ông ta lo lắng cũng là chuyện thường, dù sao việc này quyết định cả tương lai và mạng sống của ông ta".
Tông Tín trầm giọng nói: "So với văn minh Thần Minh kia, ta cảm thấy ngươi cần phải cẩn thận hơn với Quân U kia, người phụ nữ đó quá thần bí".
Diệp Quân gật gật đầu: "Ta biết, hiện tại không chỉ là chuyện của nền văn minh Thần Minh, có lẽ còn phe thế lực thứ ba tham gia vào".
Nói đến đây, hắn nhíu mày lại: "E là lúc trước dù không có vị Quân Bất Khí kia thì người phụ nữ này cũng sẽ tìm cách khác để đối chọi với chúng ta".
Tông Tín cả kinh nói: "Ý của ngươi là mục tiêu ban đầu của người phụ nữ này đã là nhắm vào ngươi rồi à?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Không dám chắc, nhưng trước mắt xem ra người phụ nữ này tuyệt đối không phải người bình thường..."
Nói rồi, hắn khẽ lắc đầu: "Chuyện cấp bách trước mắt là đợi ba vị Thánh nữ Thần Minh đến".
Tông Tín nhắc nhở: "Ban nãy người phụ nữ kia cũng không ngăn cản ngươi thuyết phục Hề Trọng, chắc là có âm mưu gì đó".
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".
Tông Tín không nói gì nữa, bởi vì hắn biết Diệp Quân chắc hẳn đã tự có quyết định của mình.
"Diệp huynh!"
Lúc này, Cổ Bàn đi vào.
Diệp Quân nhìn về phía Cổ Bàn, lúc này Cổ Bàn đã hồi phục hoàn toàn.
Cổ Bàn cười nói: "Ta khỏe mạnh lại như trâu rồi nè".
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cổ huynh, ta cần huynh giúp ta làm một chuyện".
Cổ Bàn hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì thế?"
Diệp Quân cười nói: "Ta hi vọng huynh về Đế Vực một chuyến, giúp ta..."
Cổ Bàn cắt ngang lời hắn: "Huynh muốn ta tránh đi chứ gì!"
Diệp Quân im lặng.
Cổ Bàn trầm giọng nói: "Ta biết kẻ thù của huynh đang ngày một biến thái hơn, nhưng ta cảm thấy ta vẫn có thể ở lại giúp được chút gì đó. Hơn nữa ta cũng không hoàn toàn là vì huynh, hiện tại ở đây ta có thể so chiêu với rất nhiều cường giả hàng đầu của văn minh Thần Minh, ta cảm thấy đây là chuyện rất tốt, thật đó".
Diệp Quân lắc đầu: "Cổ huynh, không cần đâu".
Cổ Bàn cười nói: "Ta đã quyết rồi".
Diệp Quân khẽ thở dài, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động.
Cổ Bàn nói: "Nói ta nghe dự định sau này của huynh đi, để huynh đệ ta đây yên lòng được chút".
Không thể không nói, gã vẫn thấy hơi sợ.
Lúc trước một mình lăn lộn ở ngoài, cho dù không phải là vô địch thế gian thì cũng là ít có địch thủ, nhưng từ sau khi đi theo Diệp Quân, gã phát hiện độ khó trải nghiêm cuộc đời đột nhiên tăng lên gấp mấy chục lần, đánh tan mộng đẹp của gã.
Hơn nữa, trực giác nói cho gã biết, kẻ địch của Diệp Quân có thể còn mạnh hơn nữa...
Diệp Quân nói: "Việc cần làm hiện giờ là đợi viện quân".
Cổ Bàn hỏi: "Đợi viện quân của Thần Minh Điện?"
Diệp Quân híp mắt lại: "Không!"
Cổ Bàn sửng sốt.
...
Bên trong Nam Thần Minh Điện, lúc này tất cả cường giả đã tụ họp lại, dẫn đầu chính là Hề Trọng.
Một đám cường giả Nam Thần Minh Điện đều mang biểu cảm cực kỳ nghiêm nghị, bọn họ đều là tâm phúc của Hề Trọng, bởi vậy họ biết rất nhiều chuyện, và cũng hiểu rõ tại sao Hề Trọng lựa chọn Diệp Quân.
Hề Trọng nhìn mọi người một lượt: "Mọi người ở đây đều chung một nhà, có ý kiến gì đều có thể nói".
Lúc này, một ông lão tóc trắng dẫn đầu phía bên phải bỗng lên tiếng: "Điện chủ, chúng ta không có ý kiến gì, nếu Điện chủ đã lựa chọn thượng sứ thì hiện tại chúng ta cần phải bảo vệ thượng thượng sứ thật tốt, đợi quân chi viện đến".
Những người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý.
Lúc này còn ý kiến gì nữa?
Mà dù có có thì cũng không ngu đến mức nói ra!
Hề Trọng nhìn mọi người một lượt, sau đó nói: "Ta biết các ngươi lo lắng sợ hắn là Thần Minh Sứ giả, chuyện đó thì các ngươi yên tâm, ta có thể lấy tính mạng ra đảm bảo, hắn chắc chắn là hàng thật giá thật".
Nghe vậy, trong lòng mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như bọn họ liều mạng đi bảo vệ một tên giả mạo thì đúng là xong đời.
Chỉ cần hắn là thật thì bọn họ chẳng khác nào đứng cùng phe với Thần Minh... Cũng tức là đứng về phe đại nghĩa.
Chiến đấu vì Thần Minh!
Nghĩ tới đây, những điều lo lắng sợ hãi trong lòng họ đều được rửa sạch.
Lúc này, có người đột nhiên nói: "Điện chủ, nếu Thần Minh chọn đặc sứ thì tại sao không tự mình xuất hiện..."
Hề Trọng liếc mắt nhìn gã: "Nếu người xuất hiện thì gian thần ác thần sao có cơ hội lộ mặt?"
Người kia nghe vậy, lập tức ngẩn ra.
Lời này... hình như cũng đúng.
Hề Trọng bình tĩnh nói: "Chuyện cần làm bây giờ là đợi, đợi ba vị Tu nữ Thần Minh đến, Tu nữ cầm đao cong kia hiện đang bị Mộ Dung và toàn bộ lực lượng của Trung Chúng Thần Điện ngăn cản, nhưng hẳn là không thể kéo dài được quá lâu, còn hai vị Tu nữ Thần Minh khác thì người của chúng ta đã liên lạc rồi..."
Có người lo lắng nói: "Lỡ Tu nữ Thần Minh không đến..."
"Chắc chắn sẽ không!"
Hề Trọng lập tức cắt ngang lời của ông ta: "Tu nữ Thần Minh đều được Thần Minh nuôi lớn, tuyệt đối không thể phản bội Thần Minh, thái độ của Tu nữ cầm đao cong kia cũng đã nói lên tất cả".
Mọi người khẽ gật đầu.
Hề Trọng trầm giọng nói: "Nguyên Thần Minh Điện cùng Bắc Thần Minh Điện đã nhận được tin tức của chúng ta, nhưng bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ là đang quan sát thêm, hoặc là đang chờ lệnh của phía trên... Nói chung, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, chư vị, đây cũng là thời khắc mấu chốt quyết định vận mạng chúng ta, chư vị yên tâm, ngày sau nếu ta phú quý, tất nhiên sẽ không quên huynh đệ!"
Ông lão tóc trắng kia gật gật đầu: "Điện chủ yên tâm, quyết định của người chính là quyết định của chúng ta, nếu ai có lòng dạ khác, lão phu sẽ khiến kẻ đó không nơi táng thân!"
Hề Trọng lại nhìn lướt qua mọi người ở dây, bọn họ lập tức cảm thấy như đang bị đâm chọc, lập tức tỏ thái độ đồng tình.
Sở dĩ Hề Trọng tổ chức cuộc họp này thật ra là muốn thị uy với mọi người, tuy đa số người trong Nam Thần Minh Điện này là do ông ta đề bạt lên, nhưng ông ta cũng không dám đảm bảo có người nào hai lòng hay không, mà ở thời khắc mấu chốt như thế này, ông ta cũng không cho phép xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Lần này ông ta đã cược hết tất cả!
Nếu cược thua thì đến cả cơ hội đầu thai cũng không có.
Ông ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại điện, trong mắt ánh lên nỗi lo lắng.
Thật ra ông ta cũng rất muốn biết nội bộ Thần Minh Điện rốt cuộc sẽ có được bao nhiêu người đến chi viện...
Đừng đến mức không có lấy một mống, như vậy chắc ông ta chết ngay đây luôn quá!
...
Chương 3208: Nghe theo ý trời!
Một nơi nào đó trong hư không.
Thời không đột nhiên bị phá vỡ, tiếp đó có một ông lão mặc thần bào cùng một người đàn ông trung niên mặc áo đen xuất hiện.
Hai người này trước mắt này chính là Điện chủ Bắc Thần Minh Điện - Cổ Hạo, cùng Thiên Gia.
Hai người vừa đến đã lập tức tạo kết giới xung quanh.
Ông lão mang thần bào chính là Cổ Hạo, lão nhìn Thiên Gia, nói thẳng vào vấn đề: "Ngươi thấy thế nào?"
Thiên Gia nở nụ cười: "Thần Minh đã biến mất lâu như vậy, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một Thần Minh sứ... Hơn nữa vị Thần Minh Sứ còn là kẻ Tiết Độc và người thành lập trật tự, ông không cảm thấy rất kì lạ à?"
Cổ Hạo nói: "Tu nữ cầm đao cong, Hề Trọng".
Thiên Gia khẽ nhíu mày, tất nhiên ông ta hiểu ý của Cổ Hạo, Hề Trọng không quan trọng, có thể không quan tâm, nhưng thái độ của Thiên Gia thì không thể làm lơ được.
Cổ Hạo lại nói: "Tu nữ cầm đao cong được chính Thần Minh nuôi lớn, Diệp Quân này có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể qua mắt được cô ta, cô ta đã tự mình thần phục, vậy có nghĩa là thân phận của Diệp Quân kia..."
Nói đến đây, lão không tiếp lời nữa.
Thiên Gia trầm mặc một lát rồi nói: "Có hai lựa chọn, một là nghe theo mệnh lệnh cấp trên, lập tức liên thủ với bọn họ, sau đó lấy danh nghĩa Thần Minh đi diệt trừ Diệp Quân, hai là hưởng theo theo hiệu lệnh yêu cầu viện binh của Hề Trọng, lập tức đến Nam Thần Minh Điện hộ giá!"
Cổ Hạo trầm mặc.
Thiên Gia nhìn về phía lão, cười nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta không có thực lực để ngồi yên xem nghêu cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi, hiện tại phải nhanh chóng lựa chọn phe cho mình đi, chờ mãi thì đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết".
Cổ Hạo trầm giọng nói: "Xem ra bây giờ Thần Phụ và Huyền Quân đã liên thủ..."
Thiên Gia im lặng không nói, ông ta là người của Thần Phụ, mà Cổ Hạo là người của Huyền Quân, thế nhưng bọn họ đều nhận được mệnh lệnh giống nhau, vậy có nghĩa là gì?
Nghĩa là hai vị trên kia đã liên thủ!
Hai người đều im lặng.
Lúc này, Thiên Gia đột nhiên khẽ thở dài: "Đây là thế cục vô cùng khó, mặt trên tranh đấu, mà chúng ta lại hoàn toàn không biết gì chuyện ở phía trên, gồm cả Diệp Quân kia, rốt cuộc hắn có phải là Thần Minh Sứ không, phía sau hắn đến cùng có thế lực gì... Chúng ta đều không biết gì cả. Cả thái độ của hai vị Tu nữ còn lại, cùng với tòa trọng tài và chính án nữa, chúng ta chẳng biết gì... Chọn phe sao? Chọn bừa à?"
Cổ Hạo trầm giọng nói: "Không còn cách nào khác, thông tin chúng ta có được không đầy đủ, chắc chắn sẽ có hiểu biết sai lệch, mà đã có sai lệch thì có thể sẽ nhận lại kết quả vạn kiếp bất phục..."
Nói rồi, lão nhìn về phía Thiên Gia: "Ngươi chọn đi, ta theo ngươi".
Thiên Gia lắc đầu: "Ông chọn đi".
Cổ Hạo nhíu mày lại: "Ngươi không hạ được quyết tâm, mà ta cũng vậy, thế thì cùng dùng cách nguyên thủy nhất đi, tung xúc xắc đi, lớn thì nghe theo phía trên, chúng ta đi tấn công kẻ Tiết Độc Diệp Quân, nhỏ thì làm viện binh cho bọn họ!"
Thiên Gia suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được, không được dùng thần lực, tất cả nghe theo ý trời!"
Cổ Hạo gật đầu, lão xòe tay ra, một viên xúc xắc xuất hiện, lão nhẹ nhàng tung lên, xúc xắc xoay vài vòng trên không trung rồi rơi xuống lòng bàn tay lão, hai người cùng mở ra nhìn.
Nhỏ nhất!
Bảo vệ Diệp Quân!
Hai người nhìn nhau.
Thiên Gia do dự một lúc, sau đó nói: "Hay là tung lại thử đi? Tung ba, hai thắng!
...
Chương 3209: Trừng phạt
Thành Nam Minh Thần Đô, lúc này toàn thành đang trong tình trạng quản lý nghiêm ngặt, từng trận pháp treo lơ lửng xung quanh tường thành và trên bầu trời của thành Nam Minh Thần Đô, vô cùng hoành tráng.
Chỉ còn ba ngày nữa Hề Trọng triệu hồi Cần Vương, nhưng đến nay không có ai đến tiếp viện.
Không khỏi khiến tâm trạng của các cường giả điện Nam Thần Minh rơi xuống đáy cốc.
Sứ giả đặc biệt của Thần Minh!
Bây giờ bị nhốt ở Nam Thần Minh Đô, nhưng lại không có ai đến tiếp viện…
Trong phòng tu luyện.
Mấy ngày nay Diệp Quân cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện, hắn đã thu hoạch khá nhiều từ mấy trận chiến sinh tử trước đó, nhất là đối với đạo áp chế thời gian, có thể nói đạo thời gian này cộng với kiếm Thanh Huyên, bây giờ gần như sự tồn tại vô địch dưới cảnh giới Thần Minh.
Nhưng vấn đề là bây giờ hắn phải đối mặt với không chỉ là cường giả dưới cảnh giới Thần Minh.
Điều đáng nói là kiếm ý bất khả chiến bại của hắn đã được cải thiện rất nhiều, kiếm ý bất khả chiến bại hiện tại của hắn không hề yếu hơn kiếm ý Trật Tự của hắn.
Diệp Quân không thể nghỉ ngơi quá lâu, hai ngày sau, thời không bên ngoài thành Nam Minh Thần Đô bỗng nứt ra, sau đó một Đại Đạo màu tím rộng gần vạn trượng được lát thẳng từ trên trời xuống thành Nam Minh Thần Đô.
Một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ trong đường hầm thời không bị nứt ra đó.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng như tuyết, giữa trán có một nốt chu sa, phía sau cô ta còn có một trăm hai mươi vị cường giả. Một trăm hai mươi người này đều mặc áo giáp màu đỏ, thân hình cao lớn, dũng mãnh uy nghiêm, trên người không hề có khí tức như thể là một thể với trời và đất.
Trước ngực trái của họ đều có một chữ nhỏ: Cận!
Quân cận vệ Thần Châu.
Hề Trọng trên tường thành nhìn thấy mấy cường giả này, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Người phụ nữ váy trắng dẫn đầu bước xuống theo Đại Đạo, quân cận vệ phía sau cô ta đi sát theo sau.
Nhưng lúc này người phụ nữ bỗng hơi nghiêng đầu, quân cận vệ này lập tức dừng lại, không đi theo sau nữa.
Người phụ nữ váy trắng đi đến trước thành Nam Minh Thần Đô, cô ta ngẩng đầu nhìn Hề Trọng: “Nghe theo lệnh của Huyền Quân – điện chủ điện Nhiếp Chính, ta đến đây để nghênh đón sứ giả Thần Minh vào Thần Châu”.
Nghênh đón sứ giả Thần Minh vào Thần Châu!
Hề Trọng trên tường thành sửng sốt.
Các cường giả điện Nam Thần Minh khác cũng sửng sốt.
Là sao đây?
Hề Trọng trên tường thành bỗng quay đầu lại: “Đi mời Diệp công tử đến”.
Một thủ hạ lập tức chạy đi.
Một lát sau, Diệp Quân xuất hiện ở trên tường thành, Hề Trọng trầm giọng nói: “Người trước mặt này đến từ Thần Châu, là người của Huyền Quân - điện chủ điện Nhiếp Chính, nói là muốn nghênh đón ngươi vào Thần Châu”.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ đó, sau đó nói: “Ta nói chuyện với cô ta.
Nói rồi hắn biến thành tia kiếm quang đáp xuống trước mặt người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, hơi cúi người xuống: “Chào sứ giả Thần”.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt: “Đón ta vào Thần Châu?”
Người phụ nữ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân cười nói: “Đón ta vào Thần Châu làm gì?”
Người phụ nữ bình thản nói: “Sứ giả Thần xuất hiện, dĩ nhiên nên vào Thần Châu”.
Diệp Quân nói: “Sứ giả Thần lớn hay Huyền Quân lớn?”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, hỏi ngược lại: “Sứ giả Thần nghĩ thế nào?”
Diệp Quân xòe tay ra, ấn Thần Minh xuất hiện trong tay hắn, khí tức Thần Minh xuất hiện trong ấn Thần Minh.
Ánh mắt người phụ nữ lại rất bình tĩnh, không có sự dao động nào.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, nhắc: “Khí tức Thần Minh”.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Tuân lệnh, cung nghênh Thượng sứ vào Thần Châu”.
Diệp Quân lặng thinh.
Sở dĩ hắn lấy ra ấn Thần Minh ra là vì muốn xem thái độ của đối phương, nhưng đối phương không chào cũng không đầu hàng, điều đó có nghĩa là không thể lôi kéo người trước mặt này về phe mình.
Dĩ nhiên hắn cũng hiểu đối phương đến mời hắn vào Thần Châu chắc chắn không có lòng tốt gì.
Nếu rời khỏi đây, đến lúc sinh tử lại để mặc người ta nắm bóp.
Nhưng nếu không đi…
Đối phương chắc chắn còn cách khác.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu rồi nói: “Bảo Huyền Quân đến gặp ta”.
Người phụ nữ lắc đầu.
Diệp Quân híp mắt: “Sao nào?”
Người phụ nữ nhìn hắn một lát, thấy Diệp Quân đã nhìn thấu kế hoạch của mình, cô ta cũng không che giấu nữa, xoay người rời đi, giọng cô ta bỗng vang vọng khắp nơi: “Truyền lệnh vũ trụ Thần Minh, kẻ Tiết Độc này đang giả mạo sứ giả Thần Minh, bất cứ ai giúp đỡ hắn sẽ lập tức bị xóa thần tịch và tước bỏ thần vị”.
Chỉ trong chốc lát, thời không xung quanh Diệp Quân bỗng biến thành màu đen, một sức mạnh bí ẩn dâng lên, muốn cưỡng ép nghiền nát hắn.
“Hỗn xược!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm tức giận đột nhiên vang lên từ trên tường thành, sau đó một luồng sáng vàng quét xuống, lập tức bao bọc lấy Diệp Quân.
Người ra tay chính là Hề Trọng.
Hề Trọng nhảy xuống, vô số ánh sáng vàng lan ra khiến sức mạnh bí ẩn đó bị đẩy lùi.
Người phụ nữ mặc váy trắng ở đằng xa dừng lại, quay đầu nhìn Hề Trọng như đang nhìn người chết: “Kể từ lúc này, Hề Trọng không còn là điện chủ của điện Nam Thần Minh nữa, ai đi theo ông ta sẽ lập tức xóa thần tịch, bị tống vào “ngục Thần Chiếu”, sẽ là nô lệ mãi mãi”.
Cô ta vừa dứt lời, chỉ thấy một thần chỉ màu đỏ trong thời không rơi thẳng xuống bầu trời thành Nam Thần Minh, một chữ “phạt” màu đỏ như máu chậm rãi rơi xuống trong thần chỉ đó. Sau khi chữ “Phạt” này rơi xuống, cả Nam Minh Thần Đô lập tức biến thành màu đỏ máu, cùng lúc đó một ngọn lửa Thần xuất hiện trong cơ thể tất cả cường giả cảnh giới Thần trong thành, đốt cháy cơ thể của họ.
Đánh vào “ngục Thần Chiếu”.
Mọi người trong thành đều hoảng hốt.
Nhìn thấy thần chỉ này, Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân cũng biến sắc: “Đây là pháp chỉ Thần Minh…”
Diệp Quân quay sang nhìn Hề Trọng, Hề Trọng trầm giọng nói: “Thần Minh từng sử dụng thứ này, có tia thần lực của Thần Minh, là Thần Minh Khí thượng phẩm, họ giáng pháp chỉ Thần Minh này xuống là đã tuyên bố bọn ta là kẻ Tiết Độc…”
Diệp Quân nhìn chung quanh, lúc này dưới sự trấn áp của thánh chỉ phạt của Thần Minh, cả thành Nam Thần Minh Đô giống như địa ngục, thần lực vô tận đang ăn mòn cả thành Nam Thần Minh Đô, lúc này tất cả cường giả trong thành đều cảm nhận được thần lực của mình đang dần biến mất, ngay cả những cường giả cảnh giới Chủ Thần đỉnh cấp đó cũng thế.
Trừng phạt đến từ sức mạnh Thần Minh.
Chương 3210: Nói là làm
Cho dù là Hề Trọng, lúc này thần lực trên người ông ta cũng đang biến mất, nhưng thần lực của ông ta biến mất rất chậm.
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên trong tay xuyên ra không trung, tia kiếm quang bay lên trời trong thế giới đẫm màu máu này, xé toạc trời đất, mà lúc này một tia thần quang trong thần chỉ Thần Minh thẳng tắp rơi xuống bao phủ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Ầm!
Thần quang đó đã trấn giữ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân ở trên không, không chỉ vậy, từng phù văn màu đỏ máu lao ra từ chữ “Phạt” trong thần chỉ, những phù văn màu đỏ máu đó bao phủ kiếm Thanh Huyên.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt, vì hắn nhận ra sự sắc bén của kiếm Thanh Huyên lại không thể trấn áp các phù văn đó.
Thần lực!
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh Thần Minh trong chữ “Phạt” đó, sức mạnh đó rất giống với khí tức Thần Minh trong ấn Thần Minh của hắn.
Sau khi Diệp Quân nhìn chằm chằm chữ “Phạt” một lúc, hắn xòe tay ra, hai kiếm ý bay lên trời hòa vào kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên rung lên, hất văng phù văn màu máu, kiếm dài đâm thẳng vào, chém pháp chỉ Thần Minh đó.
Lúc này chữ “Phạt” bỗng biến thành huyết quang rơi xuống, đập mạnh vào trên kiếm Thanh Huyên.
Ầm!
Huyết quang và kiếm quang lập tức nổ tung, lan ra từng tầng, từng lớp.
Vèo!
Lúc này một tiếng kiếm kêu bỗng vang lên trên bầu trời, kiếm Thanh Huyên và chữ “Phạt” màu đỏ đó lại va mạnh vào nhau.
Ầm!
Từng tia huyết quang và kiếm quang liên tục đỏ xuống.
Cũng may thành Nam Minh Thần Đô bên dưới được các trận pháp bảo vệ, nếu không chỉ cần một đợt sóng xung kích cũng đủ để hủy diệt Nam Minh Thần Đô cả vạn lần.
Diệp Quân nhìn chằm chằm bầu trời, hắn không ngờ pháp chỉ Thần Minh đó lại có thể chống lại kiếm Thanh Huyên, hiện giờ kiếm Thanh Huyên chiếm ưu thế, lần này không có sức tàn phá như trước.
Thần Minh!
Diệp Quân im lặng không nói, không biết đang nghĩ gì.
Sắc mặt Hề Trọng bên cạnh hắn vẫn rất nghiêm trọng, ông ta biết rõ tình cảnh của mình và cả điện Nam Minh Thần hiện giờ.
Sẽ bị Thần Châu xóa tên dưới danh nghĩa Thần Minh…
Không những vậy, hiện tại toàn bộ khu vực thành Nam Minh Thần Đô đã bị biến thành nhà tù, tức là bây giờ họ đều là kẻ Tiết Độc.
Cả vũ trụ Thần Minh, thế lực ở các nơi khác sẽ càng tin phục Thần Châu, dù sao Thần Châu cũng đại diện cho nền văn minh Thần Minh.
Hơn nữa với tình hình hiện giờ, hai vị của Thần Châu đó đã quyết tâm tiêu diệt Diệp Quân.
Có thể nói nếu Thần Minh không xuất hiện, họ chắc chắn sẽ không thể trở mình.
Vấn đề là Thần Minh sẽ xuất hiện sao?
Hề Trọng quay sang nhìn Diệp Quân bên cạnh, ông ta hơi sợ… vì vừa nhìn ông ta đã thấy Thượng sứ này hơi không thành thật.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, từ trên trời, kiếm Thanh Huyên hóa thành tia kiếm quang rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa, người phụ nữ váy trắng biết ý đồ của Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Muốn giết ta à?”
Hề Trọng kéo Diệp Quân lại, ông ta lắc đầu: “Cô ta là cảnh giới Thần Minh, xung quanh cũng có rất nhiều cường giả đang đến…”
Diệp Quân im lặng, nhìn xung quanh, lúc này thần lực của các cường giả Thần Cảnh trong thành xung quanh ngày càng yếu đi, chẳng bao lâu nữa họ sẽ trở thành những kẻ vô dụng.
Cho dù là Hề Trọng, đến lúc đó thực lực cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Sở dĩ người phụ nữ váy trắng này không ra tay là đang đợi, đợi pháp chỉ Thần Minh lấy hết thần lực của đám người Hề Trọng.
Không thể kéo dài thêm.
Các cường giả trong tối đa phần đều đang quan sát…
Người phụ nữ váy trắng bỗng ngẩng đầu nhìn chỗ tối trên bầu trời, không cảm xúc nói: “Điện Nam Minh Thần đều là Tiết Độc, tất cả người dân của Thần Minh đều có trách nhiệm trừng phạt chúng, nếu các ngươi không ra tay thì sẽ coi là đồng phạm…”
Nghe thế vài cường giả nấp trong tối biến sắc.
Họ vốn dĩ còn muốn quan sát, bây giờ không được nữa rồi.
Không đứng về phe ai thì phải chết.
“Kẻ Tiết Độc phải chết!”
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên trong tối, sau đó vài cường giả bước ra, đều tỏ ý ủng hộ quyết định của điện chủ điện Nhiếp Chính ở Thần Châu.
Hơn nữa ngày càng nhiều người ủng hộ.
Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân nhìn đám người bước ra đó, tức giận nói: “Thượng sứ, con dân đều đã ra, họ đều ủng hộ…”
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân: “Có phải chúng ta có thể mời Thần Minh rồi không?”
Diệp Quân quay sang nhìn Hề Trọng mặt đầy mong đợi, không nhẫn tâm gạt ông ta, thế là thành thật nói: “Ta không mời được”.
Nghe thế, Hề Trọng sầm mặt, suýt nữa choáng váng ngã xuống.
Toang rồi!
Leo lên thuyền giặc rồi.
Toang thật rồi!
Sau khi tuyệt vọng, ánh mắt ông ta bỗng trở nên tàn nhẫn, bây giờ cải tà quy chính… hẳn là không muộn.
Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân, ông ta là cảnh giới Thần Minh, nhưng Diệp Quân thì không, nếu bây giờ ra tay, hơn nữa Diệp Quân không đề phòng ông ta, ít nhất ông ta có thể chắc chắn chín mươi phần trăm có thể bắt Diệp Quân.
Nói làm là làm!
Hề Trọng đang định ra tay, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Quân, ông ta chợt giật mình: Sở dĩ Thượng sứ nói như vậy có khi nào có là vì đang cố ý Chấp pháp câu cá, thử mình không?
Bây giờ mình ra tay, vậy chẳng phải cũng giống như người dân bên ngoài kia sao?
Hề Trọng cứng đờ đứng đó, nhanh chóng phân tích tình hình.
Bình luận facebook