-
Chương 3226-3230
Chương 3226: Dồn dập
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào khu vực thời không đen kịt kia, hắn cũng rất kinh ngạc, vì hắn cũng không ngờ thực lực của Lăng tu nữ này lại khủng bố như vậy, mặc dù Đồ cô cô không cầm kiếm, nhưng võ đạo của bà ấy cực kì mạnh mẽ, thế mà Lăng tu nữ này lại có thể đối kháng với bà ấy.
Trong vực sâu đen kịt kia, ý chí võ đạo của hai người điên cuồng va chạm, những luồng sóng xung kích của khí tức võ đạo không ngừng lan ra, cực kì tàn bạo.
Đúng lúc này, dường như Diệp Quân cảm nhận được gì đó, hắn bống ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy hai người đứng trên trời xanh.
Chính là Quân U, mà cạnh cô ta, còn có một người mặc đồ đen nữa.
Vốn dĩ Quân U cũng đang nhìn vào khu vực chiến đấu kia, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cô ta lập tức nhìn sang Diệp Quân, nhưng chỉ nháy mắt, cô ta đã thu mắt, lại nhìn về phía vực thẳm chiến đấu kia.
Diệp Quân nhìn người mặc đồ đen cạnh Quân U, cũng thu hồi ánh mắt ngay lập tức.
Cạnh Diệp Quân, Mục tu nữ trầm giọng nói: “Xung quanh càng ngày càng có nhiều cường giả chạy tới.”
Diệp Quân im lặng, hắn đã cảm nhận được, cường giả trong bóng tối ngày một nhiều, không chỉ thế, còn đều là cảnh giới Thần Minh!
Dường như Diệp Quân nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Linh mục kia đâu?”
Hắn chưa quên, ở Thần Châu, còn có một người cầm quyền chưa xuất hiện, chính là vị linh mục này.
Mục tu nữ nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không biết.”
Diệp Quân nói: “Linh mục mạnh hơn, vẫn là Huyền Quân à?”
Mục tu nữ lại lắc đầu lần nữa: “Không biết.”
Diệp Quân quay đầu nhìn Mục tu nữ, Mục tu nữ nói: “Ta chưa từng đánh với bọn họ.”
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn khu vực chiến đấu nơi xa, giờ này khắc này, Lăng tu nữ và Đồ càng đáng càng kịch liệt, ý chí võ đạo khủng bố mà hai người phóng thích ra không ngừng xuyên qua các tầng thời không, lan rộng hiện trường, tạo ra cảm giác áp bức cực lớn cho mọi người.
Ầm ầm!
Chính lúc này, ở vực sâu chiến đầu kia, tiếp đó một làn sóng xung kích không khí đáng sợ lan ra, Lăng tu nữ và Đồ đồng loạt lùi lại liên tục.
Sau khi Lăng tu nữ dừng lại, cô ta khẽ phất tay áo một cái, khí tức võ đạo dày đặc xung quanh lập tức biến mất.
Nơi xa, Đồ cũng dừng lại, bà ấy nhìn Lăng tu nữ, cười: “Có chút thú vị đấy.”
Lăng tu nữ nhìn Đồ: “Vũ trụ này, trừ nền văn minh Thần Minh ra, lại có cường giả cấp bậc như bà, đúng là cũng khiến người ta bất ngờ.”
Đồ cười cười, không nói gì: “Tiếp đi.”
Nói rồi, bà ấy bỗng hóa thành một tàn ảnh xông tới.
Lăng tu nữ cũng xông về trước, hung hăng đấm một phát vào Đồ đang xông tới, cú đấm này, tà ác ngập trời, như những đợt sóng quét qua nối tiếp nhau, cực kì khủng bố.
Còn khí tức ý chí võ đạo của Đồ cũng cực kì ghê gớm, lấy bà ấy làm trung tâm, những luồng uy áp võ đạo đáng sợ không ngừng tuôn ra.
Ầm ầm!
Hai người bị cuốn theo khí tức võ đạo áp bức của đối phương, lại hung hăng va vào nhau lần nữa, cú đụng này, khiến trước mặt đám người Diệp Quân lập tức hoàn thành một vùng đen tối…
Còn lúc này, Lăng tu nữ và Đồ đã tiến vào trong một thời không đặc biệt, giữa thời không đặc biệt đó, khí tức võ đạo của hai người vẫn điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Từ nhỏ Lăng tu nữ đã được rèn luyện ở Đông Hoang, ý chí chiến đấu của cô ta vững như bàn thạch, cho dù là uy áp võ đạo của Đồ, cũng không thể làm mờ ý chí võ đạo của cô ta.
Không chỉ thế, cô ta còn ngày càng mạnh hơn!
Bên ngoài, Huyền Quân bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Giết hắn!”
Nghe thấy lời Huyền Quân, ánh mắt của những cường giả thuộc nền văn minh Thần Minh đang xem chiến lập tức bị kéo về, bọn họ dồn dập nhìn Diệp Quân, lúc này bọn họ mới nhớ ra, người trước mắt mới là đầu sỏ tội ác!
Huyền Quân bỗng nói tiếp: “Giết hắn!”
Giết hắn!
Nghe thấy lời Huyền Quân, những cường giả của điện Thần Minh lập tức xông về phía Diệp Quân.
Ba người Mục tu nữ lập tức chắn trước mặt Diệp Quân, có điều đúng lúc này, trong khu vực đang chiến đấu ở nơi xa, Đồ bỗng mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay bà ấy, bà ấy không ra tay với Lăng tu nữ, mà quay đầu chém một kiếm qua thời không, giết ra!
Hừ!
Chỉ một kiếm, đầu của một cường giả cảnh giới Thần Minh cầm đầu xông về phía Diệp Quân bay đi.
Giết trong nháy mắt!
Cảnh này khiến các cường giả cảnh giới Thần Minh còn lại sợ hãi, dồn dập dừng lại tại chỗ, không dám tiến lên.
Sau khi Đồ dùng một kiếm giết chết cường giả Thần Minh kia, bà ấy không ra tay với những người khác nữa, mà ngẩng đầu nhìn Quân U và người mặc đồ đen trên trời xanh.
Vù!
Theo một tiếng kiếm vang lên, Đồ lập tức hóa thành một luồng kiếm quang xông lên trời, nháy mắt, bà ấy giết tới trước mặt Quân U và người mặc đồ đen.
Quân U nhìn nhát kiếm khủng bố kia đánh tới, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh như nước, trong mắt không có tí dao động nào.
Lúc này, người mặc đồ đen cạnh cô ta bỗng phất tay áo một cái.
Ầm!
Kiếm quang biến mất, nháy mắt Đồ đã lùi xa gần trăm ngàn trượng!
Mà lúc bà ấy dừng lại, kiếm Thiên Tru trong tay bà ấy lập tức xuất hiện vết nứt.
Giữa trời đất, yên lặng như chết.
Người mặc đồ đen khàn giọng nói: “Cô nương, kiếm đạo của ngươi không tệ, nhưng muốn giết ta… Phải luyện thêm triệu năm nữa!”
Chương 3227: Áp bức
Phải luyện thêm trăm vạn năm nữa.
Tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc, họ vừa mới nhìn thấy được thực lực của Đồ, bà ấy còn có thể giết cả cảnh giới Thần Minh trong giây lát… Mà bây giờ họ lại dễ dàng bị người áo đen này áp chế như vậy?
Người đồ đen này là thần thánh phương nào vậy?
Mọi người đều đưa mắt nhìn người đồ đen, ánh mắt đầy vẻ tò mò và ngạc nhiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Cổ Hạo và Hề Trọng trở nên tái nhợt, không chút huyết sắc, khi nhìn thấy kiếm tu cô nương giết chết cưởng giả cảnh giới Thần Minh trong tích tắc, họ cảm thấy đại cục đã được định đoạt, nhưng không ngờ sức mạnh của người đồ đen này lại mạnh như thế…
Sao lại có nhiều ông lớn thế nhỉ?
Lúc này hai người đều đã sắp sụp đổ đến nơi.
Lúc này sắc mặt Diệp Quân lại cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm người đồ đen.
Sau khi tấn công Đồ, người đồ đen quay lại bên cạnh Quân U.
Quân U nhìn Diệp Quân bên dưới: “Diệp công tử, ngươi bình tĩnh như vậy hình như không bất ngờ lắm nhỉ”.
Diệp Quân nhìn sang Quân U, hắn cười nói: “Vẫn khá bất ngờ đấy chứ”.
“Vậy à?”
Quân U cúi đầu nhìn Diệp Quân, nở nụ cười ung dung: “Từ lúc chúng ta bắt đầu cho đến nay, chắc hẳn trong lòng Diệp công tử vẫn luôn coi ta là một tên hề, cho rằng ta không có tư cách đấu với ngươi, tại sao? Vì ngươi có rất nhiều, rất nhiều cường giả ở phía sau ngươi… chẳng hạn như Đồ cô nương bên cạnh, Đồ cô nương này còn chỉ là một trong số rất nhiều cô cô của ngươi, bất cứ ai trong số họ cũng đều là cường giả mạnh nhất thế gian này… Chưa kể, ngươi còn có cha ngươi, có ông nội, đại bá, và còn có cô cô váy trắng bất khả chiến bại của ngươi… Có nhiều chỗ dựa và chiêu cuối như thế, không ai có thể đấu với ngươi, ngươi đều coi họ như tên hề, đúng chứ?”
Diệp Quân nhìn Quân U, cười nói: “Cô đang giả vờ với ta đấy à? Đầu tiên, từ lúc chúng ta xảy ra mâu thuẫn đến giờ, cô luôn gây phiền phức sau lưng ta, khiến hết người này đến người khác có cảnh giới cao hơn ta nhắm vào ta. Sao thế, chỉ cho phép bản thân cô âm thầm dùng thủ đoạn, không cho phép ta gọi người à? Hơn nữa, nếu ta muốn dựa vào thế lực của nhà ta thật thì mẹ nó, những đám “lưu manh” như cô đã biến thành tro bụi rồi, còn đến lượt cô ở đây lên mặt với ta à?”
Quân U híp mắt: “Diệp công tử, ngươi…”
“Ngươi cái quần gì!”
Diệp Quân càng nghĩ càng tức, hắn xòe tay ra, tia kiếm khí bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm khí Thiên Mệnh!
Tay trái Diệp Quân chỉ vào người đồ đen bên cạnh Quân U, hắn nhìn thẳng vào Quân U: “Hôm nay ông đây còn dựa vào người nhà mình, đến đây, chẳng phải ngươi rất giỏi sao? Bây giờ ông đây đứng đây này, ngươi đến giết ta đi”.
Cầu đến giết.
Sắc mặt mọi người đều rất kỳ lạ.
Thật ra họ không nhìn ra được sự đáng sợ của kiếm khí trong tay Diệp Quân, lúc này kiếm khí trong tây Diệp Quan không có bất kỳ dao động nào, giống như kiếm khí bình thường.
Tất nhiên họ sẽ không ngu ngốc cho rằng đây là kiếm khí bình thường.
Mọi người đều nhìn người đồ đen phô diễn sức mạnh trước đó, nhưng người đồ đen lại giữ im lặng ngoài dự đoán của mọi người.
Sắc mặt mọi người càng trở nên kỳ lạ.
“Đến đây nào”.
Diệp Quân chỉ vào Quân U và người đồ đen mắng: “Mẹ nó, các ngươi đến giết ta đi, hôm nay ta vẫn sẽ dựa vào thế lực của gia đình, nếu các ngươi không phục thì giết ta đi”.
Nghe thế các cường giả Thần Châu đều tức giận.
Mẹ kiếp, kiêu ngạo quá rồi đấy.
Một cường giả nền văn minh Thần Châu bỗng bước ra, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Diệp Quân, ngươi lấy tia kiếm khí để kiêu ngạo cái gì hả?”
Lúc mọi người tưởng ông ta định ra tay thì đột nhiên chuyển chủ đề: “Tiền bối đồ đen này vô địch, sao có thể sợ kiếm khí không rõ lai lịch của ngươi được chứ? Hắn có thể giết chết ngươi chỉ với một đòn”.
Mọi người: “…”
Người đồ đen bỗng giơ tay lên.
Gã ra tay thật rồi.
Nhưng gã không tấn công Diệp Quân mà ra tay với ông lão Thần Châu đó, ông lão Thần Châu còn chưa kịp phản ứng đã biến thành một đống máu.
Bị giết trong tích tắc.
Mọi người: “…”
Người đồ đen khàn giọng nói: “Tự cho mình thông minh đi đổ thêm dầu vào lửa, cũng phải xem mình có khả năng đấy không”.
Các cường giả Thần Châu nhìn người đồ đen, cực kỳ sợ hãi, sức mạnh này đáng sợ quá.
Người đồ đen quay lại nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Quân U bên cạnh gã bỗng lên tiếng: “Diệp công tử, hôm nay là chuyện của ngươi và nền văn minh Thần Minh, bọn ta không nhúng tay vào, các ngươi tiếp tục đi”.
Nói rồi hai người lùi sang một bên.
Diệp Quân nhìn chỗ đó, sau đó đi đến cạnh Đồ, Đồ nói: “Người đó không đơn giản”.
Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.
Đồ nhìn kiếm khí trong tay Diệp Quân: “Tỷ ấy để lại cho con?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Đồ cười nói: “Tỷ ấy từng nói con trưởng thành rồi, giờ xem ra đúng là thế thật”.
Diệp Quân nhìn kiếm khí trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Tại sao cô cô còn muốn thử thách con?”
Đồ nói: “Đây không phải là thử thách”.
Diệp Quân nhìn Đồ, Đồ khẽ nói: “Đây là đang rèn giũa con, tất nhiên đây là cách rèn giũa rất tàn nhẫn, cũng chính là vì con đã trưởng thành nên tỷ ấy mới sẽ rèn giũa con bằng cách này…”
Diệp Quân vẫn còn hơi không tin.
Nhưng Đồ lại không giải thích gì thêm, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn Lăng tu nữ cách đó không xa, lúc này Lăng tu nữ cũng đang nhìn bà ấy.
Tay phải Lăng tu nữ để ra sau lưng, cô ta đứng đó khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Chương 3228: Đao tu
Lúc này các cường giả Thần Châu xung quanh ngày càng nhiều.
Đằng xa, Huyền Quân chỉ còn lại linh hồn bỗng ngẩng đầu lên: “Thần Phụ, ngươi còn định đứng xem nữa sao?”
“Haizz!”
Một tiếng thở dài bỗng vang lên.
Một ông lão chậm rãi đi xuống từ trên bầu trời trong ánh nhìn của mọi người, ông ta mặc một chiếc thần bào rộng, mái đầu bạc trắng nhưng được chải chuốt gọn gàng, ông ta trông rất già, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, nhưng khuôn mặt lại hiện lên vẻ thương xót, trách trời thương dân khiến người ta có cảm giác đây là một ông lão hiền lành, tốt bụng.
Thần Phụ!
Mọi người đều nhìn sang ông lão này.
Trong toàn bộ nền văn minh Thần Minh, địa vị của Thần Phụ này chắc chắn rất đặc biệt, vì Thần Phụ này đã đi theo Thần Minh từ trước khi thiết lập trật tự Thần Minh.
Là người có cấp bậc nguyên lão.
Thần Phụ nhìn sang Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân một chốc rồi nói: “Ta đã theo Chủ nhiều năm rồi, nếu Chủ có ý đến thế gian, ta nghĩ cô ta sẽ thông báo cho ta”.
Diệp Quân cười nói: “Thế nên ông nghĩ ta là giả à?”
Thần Phụ lắc đầu: “Thật giả cũng không quan trọng như thế”.
Diệp Quân nhìn Thần Phụ, lặng lẽ đợi câu tiếp theo.
Thần Phụ nói: “Diệp công tử, ngươi là người Trật Tự, ngươi muốn thiết lập trật tự, hẳn phải nói là ngươi đã tự mình thiết lập trật tự, những gì ngươi làm bây giờ…”
“Đừng nói nữa”.
Diệp Quân ngắt lời Thần Phụ: “Ta nghĩ chúng ta không cần lãng phí thời gian ở đây, ông chẳng qua chỉ muốn nghĩ ra một lý do chính đáng để giết ta thôi…”
Nói rồi hắn nhìn các cường giả Thần Châu đó: “Các ngươi cũng vậy, ta biết rõ sự thật là gì, thật ra các ngươi cũng biết rất rõ, tất cả chúng ta đều hiểu đây không phải là vấn đề thật hay giả, thật ra đây là một vấn đề phân chia lợi ích, sự xuất hiện của ta ảnh hưởng đến lợi ích của các ngươi, chỉ đơn giản như thế. Đừng nói đến ta, cho dù Thần Minh xuất hiện, chỉ cần cô ta không có thực lực vô địch năm xưa, chỉ cần cô ta ảnh hưởng đến lợi ích của những người nắm quyền là các ngươi, các ngươi đều sẽ nói cô ta là giả…”
Thần Phụ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Sắc mặt các cường giả Chúng Thần Điện đều hơi khó coi.
Tu nữ cầm đao cong bên cạnh Diệp Quân bỗng khó hiểu hỏi: “Tại sao… họ… sợ… Chủ xuất hiện?”
Diệp Quân nhìn Tu nữ cầm đao cong đơn thuần, cười nói: “Vì thẹn với lòng”.
Tu nữ cầm đao cong hơi khó hiểu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn các cường giả Thần Châu trên bầu trời, nhẹ giọng nói: “Cô nhìn xem, ai trong số họ cũng đều béo tròn, địa vị cao, có tiền và quyền lực, coi tất cả chúng sinh như trâu ngựa… Nếu Thần Minh xuất hiện, cô nói xem họ có sợ hay không? Vừa sợ Thần Minh, vừa sợ sẽ mất đi tất cả những gì mình có hiện tại… họ không phải kẻ ngốc, mà là quá thông minh”.
Tu nữ cầm đao cong quay lại nhìn các cường giả Thần Châu đó, như nghĩ đến điều gì.
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Lấy sử làm răn.
Hắn biết một ngày nào đó vũ trụ Quan Huyân cũng sẽ như vậy, vì đây là Đạo, đây là quy luật, đây chính là bản chất con người, không phải bất kỳ luật pháp hay ý chí nào cũng có thể thay đổi hoàn toàn được, đương nhiên hắn không hề nản lòng, nhìn thấy vấn đề trước còn hơn là không nhìn thấy vấn đề gì cả.
Thần Phụ thấp giọng thở dài: “Huyền Quân nói ngươi là người Đông Hoang, lúc đầu ta còn không tin, giờ xem ra ngươi đúng là người Đông Hoang, ý nghĩ muốn tiêu diệt nền văn minh Thần Minh vẫn còn à”.
Ông ta vừa dứt lời, cả thế giới Thần Châu bỗng rung chuyển, chẳng mấy chốc những chùm ánh sáng bay thẳng lên trời từ sâu trong lòng đất Thần Châu, trong những chùm ánh sáng đó có những văn tự nhỏ dày đặc, chúng xoay chuyển theo một cách có trật tự, từng luồng sức mạnh bí ẩn xuất hiện, sau đó bao trùm cả thế giới Thần Châu.
“Trận pháp Thần Pháp”.
Sắc mặt Hề Trọng đứng cách Diệp Quân không xa trở nên nghiêm trọng.
Trận pháp Thần Pháp!
Trận pháp mạnh nhất Thần Châu không phải là đại trận phòng thủ mà là đại trận tấn công chủ yếu, một khi được kích hoạt, ngay cả cường giả cảnh giới Thần Minh cũng có thể dễ dàng bị tiêu diệt.
Thần Châu muốn liều mạng.
Đồ ở bên cạnh Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn những cột sáng đáng sợ trên bầu trời, thanh kiếm trong tay bà ấy khẽ rung lên, đang định ra tay thì lúc này, một tia thần thức khóa chặt lấy bà ấy.
Đồ nhìn Lăng tu nữ ở đằng xa, lúc này Lăng tu nữ cũng đang nhìn chằm chằm bà ấy: “Nào, để ta xem thử kiếm của ngươi mạnh thế nào”.
Nói rồi cô ta xòe tay ra, một tia sấm màu đen bỗng rơi xuống từ tận cuối bầu trời, vững vàng rơi vào tay cô ta.
Đó là một thanh đao được ngưng tụ từ sấm sét màu đen.
Thật ra cô ta là đao tu.
Chương 3229: Nhục nhã
Khi cầm đao lôi màu đen, khí tức trên người Lăng tu nữ bỗng thay đổi rất nhiều, đó là một luồng khí thế cực kỳ hung dữ và độc đoán, như thể có thể chém hết mọi thứ chỉ bằng một nhát kiếm.
Cảm nhận được khí thế đáng sợ trên người Lăng tu nữ, sắc mặt đám người Huyền Quân hơi nghiêm túc, thực lực của người phụ nữ này vượt xa những gì họ nghĩ.
Thần Phụ cũng đang nhìn Lăng tu nữ, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ nghiêm túc.
Đồ ở đằng xa nhìn Lăng tu nữ, cười nói: “Đúng như ngươi mong muốn”.
Nói rồi.
Vù!
Đồ biến thành tia kiếm quang lao về phía Lăng tu nữ, nhát kiếm này sắp đạt đến cực hạn, mọi người còn chưa kịp nhìn thấy kiếm quang thì đã thấy Lăng tu nữ văng ra xa, vô số đao khí sấm sét màu đen nổ tung khắp nơi như pháo hoa, vô cùng rực rỡ.
Sau khi Lăng tu nữ dừng lại, một tia kiếm quang vạn trượng xuất hiện trên đỉnh đầu cô ta.
Cô ta nheo mắt lại, trong mắt sấm sét lóe lên, ngay sau đó cô ta tiến lên trước một bước, hai tay cầm dao sấm chém mạnh một nhát, vô số đao khí được ngưng tụ từ tia sấm màu đen lao ra, đâm vào kiếm khí của Đồ một cách tàn bạo nhất.
Nhát đao này rất dứt khoát.
Ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, khu vực thời không chỗ hai người đang đứng nổ tung, vô số đao quang và kiếm khí bắn ra khắp bốn phía, khiến trời đất như vỡ vụn.
Đột nhiên, Lăng tu nữ mang theo đao thế đáng sợ lao lên trời trong ánh nhìn của mọi người, phía sau cô ta là đao quang sấm sét màu đen dài cả vạn trượng, cô ta cầm thanh lôi đao, quanh người toát ra đao quang sấm sét vô tận, khí thế bức người.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Đồ đang cầm kiếm dài ở đằng xa, ngay sau đó cô ta biến mất khỏi chỗ đó, sau đó lửa đao sấm lao về phía Đồ ở cách đó không xa.
Đồ nhìn Lăng tu nữ trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú, bà ấy xoay cổ tay, lắc mình rồi biến thành tia kiếm quang lao về phía Lăng tu nữ…
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, khu vực thời không nơi hai người phụ nữ đang đứng sụp đổ, ngay sau đó khu vực thời không sụp đổ bị vô số kiếm quang và đao quang bao phủ.
Thấy thế, Diệp Quân ở đằng xa khá ngạc nhiên: “Trong sức mạnh của Lăng tu nữ này không có ý chí Thần Minh”.
Vẻ mặt Mục tu nữ khá phức tạp: “Cô ta là Mệnh Thần”.
Mệnh Thần!
Diệp Quân lặng thinh, mình là thần của mình, cấp bậc Mệnh Thần này chắc chắn là rất mạnh.
Mục tu nữ và Linh tu nữ nhìn Lăng ở đằng xa, vẻ mặt phức tạp, tuy lúc nhỏ họ có đánh nhau, cãi nhau nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày trở thành kẻ thù của nhau…
Ngày càng có nhiều cột sáng xuất hiện xung quanh, điều khiến Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc là lúc sức mạnh của Đồ và Lăng tu nữ đang tác động mấy cột sáng đó thì lại không thể nghiền nát được chúng, những cột sáng đáng sợ đó tụ lại giữa trời và đất, toát ra sức mạnh khiến người khác sợ hãi.
Cổ Hạo và Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân nhìn mấy cột sáng đó, vẻ mặt khá phức tạp, nhưng lúc này họ đã không còn sợ nữa.
Đã đến lúc này rồi, họ đã nghĩ thoáng hơn, một là trở nên giàu sang, hai là chết thôi, dù sao đánh xong là xong việc.
Bên kia, Thần Phụ bỗng bay lên trời, ông ta đi tới trước mặt Quân U và người áo đen, mỉm cười nói: “Nên gọi hai vị thế nào nhỉ?”
Người đồ đen không nói gì.
Quân U nhìn ông ta: “Quân U”.
Thấy cô ta không nói thật, Thần Phụ hơi không vui, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, ông ta mỉm cười nói: “Hai vị, ta có thể thấy các ngươi cũng muốn giết Diệp Quân, vừa lúc kẻ thù của nền văn minh Thần Minh cũng là Diệp Quân này, nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không hợp tác với nhau?”
“Hợp tác?”
Quân U cười ẩn ý nói.
Thần Phụ làm như không nhìn thấy nụ cười có ý chế giễu của Quân U, gật đầu: “Đúng thế”.
Quân U cười nói: “Thần Phụ, bọn ta và Diệp công tử này không phải là kẻ thù một mất một còn, bọn ta và hắn chỉ có chút hiềm khích thôi”.
Thần Phụ nhíu mày.
Quân U nhìn Diệp Quân phía dưới: “Nền văn minh Thần Minh sẽ không dùng thủ đoạn như vậy, ta tin chắc chỉ một kiếm tu còn chưa đến cảnh giới Thần Minh thì chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của nền văn minh Thần Minh”.
Thần Phụ không nói gì, sắc mặt sa sầm.
Ông ta đã hiểu ý của đối phương rồi, đối phương muốn nền văn minh Thần Minh và Diệp Quân đều bị thiệt.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là rốt cuộc hai người này đến từ thế lực nào?
Thần Phụ không nói gì nữa, xoay người bỏ đi, nếu nói thêm nữa thì chỉ rước nhục vào thân thôi.
Chương 3230: Đến muộn
Thấy Thần Phụ rời đi, Quân U bật cười.
Thần Phụ quay lại chỗ cũ, nhìn Diệp Quân nói: “Giết!”.
Việc ông ta muốn bây giờ là nhanh chóng giải quyết đám người Diệp Quân.
Ông ta vừa dứt lời, thần quang tụ lại bỗng dâng lên giữa không trung, dần ngưng tụ thành một thanh thần kiếm màu vàng, thanh kiếm rơi thẳng xuống, mang theo uy lực của bầu trời lao thẳng đến chỗ Diệp Quân, chỉ là uy lực thôi mà đã có thể khiến mọi người ở đó không thở nổi.
Đại trận siêu cấp có thể dễ dàng giết chết cường giả cảnh giới Thần Minh.
Lúc này, Mục tu nữ ở bên cạnh Diệp Quân bỗng bay lên trời, sau khi lên đến trên không trung, cô ta dang hai tay ra, hai luồng sáng vàng phóng ra từ lòng bàn tay cô ta.
Ánh sáng vàng ẩn chứa sức mạnh ý chí Thần Minh cực kỳ thuần khiết, khi sử dụng sức mạnh ý chí Thần Minh này, khí tức của cô ta bỗng tăng lên rất nhanh.
Mục tu nữ nhắm mắt lại, khí tức xung quanh dâng lên như thủy triều, ngay sau đó cô ta đột nhiên lao lên trời rồi tung ra một cú đấm đánh vào thanh kiếm khổng lồ màu vàng đáng sợ đó.
Đòn tấn công của Mục tu nữ đánh trúng vào thanh kiếm khổng lồ đó.
Ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng động cực lớn, vô số ánh sáng vàng và quyền mang bỗng nổ tung, nhanh chóng quét qua bốn phía, nhấn chìm cả bầu trời.
Trên bầu trời, Mục tu nữ rơi thẳng xuống, nhưng lúc đáp xuống, cô ta lại dừng lại, một vệt máu chảy ra khóe miệng cô ta.
Lại thêm một thanh kiếm vàng nữa phá vỡ thời không rơi thẳng xuống.
Sau khi thanh kiếm khổng lồ này rơi xuống, ánh sáng vàng và quyền mang trên bầu trời trước đó biến mất.
Sức mạnh của thanh kiếm này mạnh hơn ít nhất gấp năm lần trước đó.
Mạnh gặp mạnh thì càng mạnh hơn.
Mục tu nữ nhìn chằm chằm thanh kiếm vàng rơi xuống đó, cô ta siết chặt hai tay, một ngọn lửa lập tức bao quanh lấy cô ta.
Thiêu đốt thân xác và linh hồn.
Lúc này khí tức của cô ta lại tăng lên, thời không xung quanh cô ta nhấp nhô dưới sự lan ra của khí tức.
Ánh mắt Mục tu nữ lóe lên tia hung ác, cô ta biến thành tia lửa lao lên trời, lại đâm mạnh vào thanh kiếm màu vàng đó, đòn tấn công của cô ta như nghiền nát thanh kiếm khổng lồ màu vàng thành từng mảnh, nhưng cô ta cũng bị sức mạnh đáng sợ bên trong thanh kiếm làm cho chấn động lùi về sau…
Lúc dừng lại, cả người cô ta đều trở nên hư ảo.
Nhưng lúc này trên bầu trời lại có thêm một thanh kiếm khổng lồ màu vàng bay đến.
Nhát kiếm này mạnh hơn thanh kiếm trước đó.
Chỉ riêng uy lực khí tức đã có thể trấn áp toàn bộ Thần Châu rơi vào hư ảo, các cường giả Thần Châu xung quanh đều biến sắc, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
Ngay lúc này Thần Phụ bỗng cao giọng hét: “Giết chết kẻ Tiết Độc”.
Nói rồi ông ta lao thẳng về phía Diệp Quân và Mục tu nữ ở bên dưới, lúc ông ta ra tay, một kết giới rất mạnh bao phủ lấy mấy người Diệp Quân, sức mạnh của ông ta cực kỳ đáng sợ, thế mà lại không thua kém gì Lăng tu nữ.
Sau khi nhận được lệnh của Thần Phụ, các cường giả cảnh giới Thần Minh đỉnh cấp của Thần Châu không còn do dự nữa mà lao thẳng về phía Mục tu nữ và mấy người Diệp Quân ở bên dưới.
Mục tu nữ siết chặt tay lại, ánh mắt hiện lên một tia quyết tâm, cô ta vừa đang định ra tay thì lúc này Diệp Quân lại kéo cô ta lại.
Mục tu nữ quay đầu lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân không nói gì kéo cô ta ra phía sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim và rất nhiều cường giả cảnh giới Thần Minh, thân xác hắn và kiếm Thanh Huyên trong tay đột nhiên bốc cháy.
Lúc này Cổ Hạo và Hề Trọng bên cạnh hắn cũng đang thiêu đốt thân xác và linh hồn, họ không có tuyệt vọng, chỉ có sự bình tĩnh.
Vì ngay từ lúc lựa chọn đi theo Diệp Quân, họ đã nghĩ đến kết cục này rồi.
Diệp Quân nhìn bầu trời, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn rung lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, ngay lúc vừa định rút kiếm ra, một bàn tay bỗng vỗ nhẹ vào vai hắn, sau đó một giọng nói khá quen thuộc vang lên bên tai hắn: “Này… xin lỗi nhé… ta đến muộn rồi”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào khu vực thời không đen kịt kia, hắn cũng rất kinh ngạc, vì hắn cũng không ngờ thực lực của Lăng tu nữ này lại khủng bố như vậy, mặc dù Đồ cô cô không cầm kiếm, nhưng võ đạo của bà ấy cực kì mạnh mẽ, thế mà Lăng tu nữ này lại có thể đối kháng với bà ấy.
Trong vực sâu đen kịt kia, ý chí võ đạo của hai người điên cuồng va chạm, những luồng sóng xung kích của khí tức võ đạo không ngừng lan ra, cực kì tàn bạo.
Đúng lúc này, dường như Diệp Quân cảm nhận được gì đó, hắn bống ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy hai người đứng trên trời xanh.
Chính là Quân U, mà cạnh cô ta, còn có một người mặc đồ đen nữa.
Vốn dĩ Quân U cũng đang nhìn vào khu vực chiến đấu kia, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cô ta lập tức nhìn sang Diệp Quân, nhưng chỉ nháy mắt, cô ta đã thu mắt, lại nhìn về phía vực thẳm chiến đấu kia.
Diệp Quân nhìn người mặc đồ đen cạnh Quân U, cũng thu hồi ánh mắt ngay lập tức.
Cạnh Diệp Quân, Mục tu nữ trầm giọng nói: “Xung quanh càng ngày càng có nhiều cường giả chạy tới.”
Diệp Quân im lặng, hắn đã cảm nhận được, cường giả trong bóng tối ngày một nhiều, không chỉ thế, còn đều là cảnh giới Thần Minh!
Dường như Diệp Quân nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Linh mục kia đâu?”
Hắn chưa quên, ở Thần Châu, còn có một người cầm quyền chưa xuất hiện, chính là vị linh mục này.
Mục tu nữ nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không biết.”
Diệp Quân nói: “Linh mục mạnh hơn, vẫn là Huyền Quân à?”
Mục tu nữ lại lắc đầu lần nữa: “Không biết.”
Diệp Quân quay đầu nhìn Mục tu nữ, Mục tu nữ nói: “Ta chưa từng đánh với bọn họ.”
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn khu vực chiến đấu nơi xa, giờ này khắc này, Lăng tu nữ và Đồ càng đáng càng kịch liệt, ý chí võ đạo khủng bố mà hai người phóng thích ra không ngừng xuyên qua các tầng thời không, lan rộng hiện trường, tạo ra cảm giác áp bức cực lớn cho mọi người.
Ầm ầm!
Chính lúc này, ở vực sâu chiến đầu kia, tiếp đó một làn sóng xung kích không khí đáng sợ lan ra, Lăng tu nữ và Đồ đồng loạt lùi lại liên tục.
Sau khi Lăng tu nữ dừng lại, cô ta khẽ phất tay áo một cái, khí tức võ đạo dày đặc xung quanh lập tức biến mất.
Nơi xa, Đồ cũng dừng lại, bà ấy nhìn Lăng tu nữ, cười: “Có chút thú vị đấy.”
Lăng tu nữ nhìn Đồ: “Vũ trụ này, trừ nền văn minh Thần Minh ra, lại có cường giả cấp bậc như bà, đúng là cũng khiến người ta bất ngờ.”
Đồ cười cười, không nói gì: “Tiếp đi.”
Nói rồi, bà ấy bỗng hóa thành một tàn ảnh xông tới.
Lăng tu nữ cũng xông về trước, hung hăng đấm một phát vào Đồ đang xông tới, cú đấm này, tà ác ngập trời, như những đợt sóng quét qua nối tiếp nhau, cực kì khủng bố.
Còn khí tức ý chí võ đạo của Đồ cũng cực kì ghê gớm, lấy bà ấy làm trung tâm, những luồng uy áp võ đạo đáng sợ không ngừng tuôn ra.
Ầm ầm!
Hai người bị cuốn theo khí tức võ đạo áp bức của đối phương, lại hung hăng va vào nhau lần nữa, cú đụng này, khiến trước mặt đám người Diệp Quân lập tức hoàn thành một vùng đen tối…
Còn lúc này, Lăng tu nữ và Đồ đã tiến vào trong một thời không đặc biệt, giữa thời không đặc biệt đó, khí tức võ đạo của hai người vẫn điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Từ nhỏ Lăng tu nữ đã được rèn luyện ở Đông Hoang, ý chí chiến đấu của cô ta vững như bàn thạch, cho dù là uy áp võ đạo của Đồ, cũng không thể làm mờ ý chí võ đạo của cô ta.
Không chỉ thế, cô ta còn ngày càng mạnh hơn!
Bên ngoài, Huyền Quân bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Giết hắn!”
Nghe thấy lời Huyền Quân, ánh mắt của những cường giả thuộc nền văn minh Thần Minh đang xem chiến lập tức bị kéo về, bọn họ dồn dập nhìn Diệp Quân, lúc này bọn họ mới nhớ ra, người trước mắt mới là đầu sỏ tội ác!
Huyền Quân bỗng nói tiếp: “Giết hắn!”
Giết hắn!
Nghe thấy lời Huyền Quân, những cường giả của điện Thần Minh lập tức xông về phía Diệp Quân.
Ba người Mục tu nữ lập tức chắn trước mặt Diệp Quân, có điều đúng lúc này, trong khu vực đang chiến đấu ở nơi xa, Đồ bỗng mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay bà ấy, bà ấy không ra tay với Lăng tu nữ, mà quay đầu chém một kiếm qua thời không, giết ra!
Hừ!
Chỉ một kiếm, đầu của một cường giả cảnh giới Thần Minh cầm đầu xông về phía Diệp Quân bay đi.
Giết trong nháy mắt!
Cảnh này khiến các cường giả cảnh giới Thần Minh còn lại sợ hãi, dồn dập dừng lại tại chỗ, không dám tiến lên.
Sau khi Đồ dùng một kiếm giết chết cường giả Thần Minh kia, bà ấy không ra tay với những người khác nữa, mà ngẩng đầu nhìn Quân U và người mặc đồ đen trên trời xanh.
Vù!
Theo một tiếng kiếm vang lên, Đồ lập tức hóa thành một luồng kiếm quang xông lên trời, nháy mắt, bà ấy giết tới trước mặt Quân U và người mặc đồ đen.
Quân U nhìn nhát kiếm khủng bố kia đánh tới, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh như nước, trong mắt không có tí dao động nào.
Lúc này, người mặc đồ đen cạnh cô ta bỗng phất tay áo một cái.
Ầm!
Kiếm quang biến mất, nháy mắt Đồ đã lùi xa gần trăm ngàn trượng!
Mà lúc bà ấy dừng lại, kiếm Thiên Tru trong tay bà ấy lập tức xuất hiện vết nứt.
Giữa trời đất, yên lặng như chết.
Người mặc đồ đen khàn giọng nói: “Cô nương, kiếm đạo của ngươi không tệ, nhưng muốn giết ta… Phải luyện thêm triệu năm nữa!”
Chương 3227: Áp bức
Phải luyện thêm trăm vạn năm nữa.
Tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc, họ vừa mới nhìn thấy được thực lực của Đồ, bà ấy còn có thể giết cả cảnh giới Thần Minh trong giây lát… Mà bây giờ họ lại dễ dàng bị người áo đen này áp chế như vậy?
Người đồ đen này là thần thánh phương nào vậy?
Mọi người đều đưa mắt nhìn người đồ đen, ánh mắt đầy vẻ tò mò và ngạc nhiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Cổ Hạo và Hề Trọng trở nên tái nhợt, không chút huyết sắc, khi nhìn thấy kiếm tu cô nương giết chết cưởng giả cảnh giới Thần Minh trong tích tắc, họ cảm thấy đại cục đã được định đoạt, nhưng không ngờ sức mạnh của người đồ đen này lại mạnh như thế…
Sao lại có nhiều ông lớn thế nhỉ?
Lúc này hai người đều đã sắp sụp đổ đến nơi.
Lúc này sắc mặt Diệp Quân lại cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm người đồ đen.
Sau khi tấn công Đồ, người đồ đen quay lại bên cạnh Quân U.
Quân U nhìn Diệp Quân bên dưới: “Diệp công tử, ngươi bình tĩnh như vậy hình như không bất ngờ lắm nhỉ”.
Diệp Quân nhìn sang Quân U, hắn cười nói: “Vẫn khá bất ngờ đấy chứ”.
“Vậy à?”
Quân U cúi đầu nhìn Diệp Quân, nở nụ cười ung dung: “Từ lúc chúng ta bắt đầu cho đến nay, chắc hẳn trong lòng Diệp công tử vẫn luôn coi ta là một tên hề, cho rằng ta không có tư cách đấu với ngươi, tại sao? Vì ngươi có rất nhiều, rất nhiều cường giả ở phía sau ngươi… chẳng hạn như Đồ cô nương bên cạnh, Đồ cô nương này còn chỉ là một trong số rất nhiều cô cô của ngươi, bất cứ ai trong số họ cũng đều là cường giả mạnh nhất thế gian này… Chưa kể, ngươi còn có cha ngươi, có ông nội, đại bá, và còn có cô cô váy trắng bất khả chiến bại của ngươi… Có nhiều chỗ dựa và chiêu cuối như thế, không ai có thể đấu với ngươi, ngươi đều coi họ như tên hề, đúng chứ?”
Diệp Quân nhìn Quân U, cười nói: “Cô đang giả vờ với ta đấy à? Đầu tiên, từ lúc chúng ta xảy ra mâu thuẫn đến giờ, cô luôn gây phiền phức sau lưng ta, khiến hết người này đến người khác có cảnh giới cao hơn ta nhắm vào ta. Sao thế, chỉ cho phép bản thân cô âm thầm dùng thủ đoạn, không cho phép ta gọi người à? Hơn nữa, nếu ta muốn dựa vào thế lực của nhà ta thật thì mẹ nó, những đám “lưu manh” như cô đã biến thành tro bụi rồi, còn đến lượt cô ở đây lên mặt với ta à?”
Quân U híp mắt: “Diệp công tử, ngươi…”
“Ngươi cái quần gì!”
Diệp Quân càng nghĩ càng tức, hắn xòe tay ra, tia kiếm khí bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm khí Thiên Mệnh!
Tay trái Diệp Quân chỉ vào người đồ đen bên cạnh Quân U, hắn nhìn thẳng vào Quân U: “Hôm nay ông đây còn dựa vào người nhà mình, đến đây, chẳng phải ngươi rất giỏi sao? Bây giờ ông đây đứng đây này, ngươi đến giết ta đi”.
Cầu đến giết.
Sắc mặt mọi người đều rất kỳ lạ.
Thật ra họ không nhìn ra được sự đáng sợ của kiếm khí trong tay Diệp Quân, lúc này kiếm khí trong tây Diệp Quan không có bất kỳ dao động nào, giống như kiếm khí bình thường.
Tất nhiên họ sẽ không ngu ngốc cho rằng đây là kiếm khí bình thường.
Mọi người đều nhìn người đồ đen phô diễn sức mạnh trước đó, nhưng người đồ đen lại giữ im lặng ngoài dự đoán của mọi người.
Sắc mặt mọi người càng trở nên kỳ lạ.
“Đến đây nào”.
Diệp Quân chỉ vào Quân U và người đồ đen mắng: “Mẹ nó, các ngươi đến giết ta đi, hôm nay ta vẫn sẽ dựa vào thế lực của gia đình, nếu các ngươi không phục thì giết ta đi”.
Nghe thế các cường giả Thần Châu đều tức giận.
Mẹ kiếp, kiêu ngạo quá rồi đấy.
Một cường giả nền văn minh Thần Châu bỗng bước ra, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Diệp Quân, ngươi lấy tia kiếm khí để kiêu ngạo cái gì hả?”
Lúc mọi người tưởng ông ta định ra tay thì đột nhiên chuyển chủ đề: “Tiền bối đồ đen này vô địch, sao có thể sợ kiếm khí không rõ lai lịch của ngươi được chứ? Hắn có thể giết chết ngươi chỉ với một đòn”.
Mọi người: “…”
Người đồ đen bỗng giơ tay lên.
Gã ra tay thật rồi.
Nhưng gã không tấn công Diệp Quân mà ra tay với ông lão Thần Châu đó, ông lão Thần Châu còn chưa kịp phản ứng đã biến thành một đống máu.
Bị giết trong tích tắc.
Mọi người: “…”
Người đồ đen khàn giọng nói: “Tự cho mình thông minh đi đổ thêm dầu vào lửa, cũng phải xem mình có khả năng đấy không”.
Các cường giả Thần Châu nhìn người đồ đen, cực kỳ sợ hãi, sức mạnh này đáng sợ quá.
Người đồ đen quay lại nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Quân U bên cạnh gã bỗng lên tiếng: “Diệp công tử, hôm nay là chuyện của ngươi và nền văn minh Thần Minh, bọn ta không nhúng tay vào, các ngươi tiếp tục đi”.
Nói rồi hai người lùi sang một bên.
Diệp Quân nhìn chỗ đó, sau đó đi đến cạnh Đồ, Đồ nói: “Người đó không đơn giản”.
Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.
Đồ nhìn kiếm khí trong tay Diệp Quân: “Tỷ ấy để lại cho con?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Đồ cười nói: “Tỷ ấy từng nói con trưởng thành rồi, giờ xem ra đúng là thế thật”.
Diệp Quân nhìn kiếm khí trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Tại sao cô cô còn muốn thử thách con?”
Đồ nói: “Đây không phải là thử thách”.
Diệp Quân nhìn Đồ, Đồ khẽ nói: “Đây là đang rèn giũa con, tất nhiên đây là cách rèn giũa rất tàn nhẫn, cũng chính là vì con đã trưởng thành nên tỷ ấy mới sẽ rèn giũa con bằng cách này…”
Diệp Quân vẫn còn hơi không tin.
Nhưng Đồ lại không giải thích gì thêm, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn Lăng tu nữ cách đó không xa, lúc này Lăng tu nữ cũng đang nhìn bà ấy.
Tay phải Lăng tu nữ để ra sau lưng, cô ta đứng đó khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Chương 3228: Đao tu
Lúc này các cường giả Thần Châu xung quanh ngày càng nhiều.
Đằng xa, Huyền Quân chỉ còn lại linh hồn bỗng ngẩng đầu lên: “Thần Phụ, ngươi còn định đứng xem nữa sao?”
“Haizz!”
Một tiếng thở dài bỗng vang lên.
Một ông lão chậm rãi đi xuống từ trên bầu trời trong ánh nhìn của mọi người, ông ta mặc một chiếc thần bào rộng, mái đầu bạc trắng nhưng được chải chuốt gọn gàng, ông ta trông rất già, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, nhưng khuôn mặt lại hiện lên vẻ thương xót, trách trời thương dân khiến người ta có cảm giác đây là một ông lão hiền lành, tốt bụng.
Thần Phụ!
Mọi người đều nhìn sang ông lão này.
Trong toàn bộ nền văn minh Thần Minh, địa vị của Thần Phụ này chắc chắn rất đặc biệt, vì Thần Phụ này đã đi theo Thần Minh từ trước khi thiết lập trật tự Thần Minh.
Là người có cấp bậc nguyên lão.
Thần Phụ nhìn sang Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân một chốc rồi nói: “Ta đã theo Chủ nhiều năm rồi, nếu Chủ có ý đến thế gian, ta nghĩ cô ta sẽ thông báo cho ta”.
Diệp Quân cười nói: “Thế nên ông nghĩ ta là giả à?”
Thần Phụ lắc đầu: “Thật giả cũng không quan trọng như thế”.
Diệp Quân nhìn Thần Phụ, lặng lẽ đợi câu tiếp theo.
Thần Phụ nói: “Diệp công tử, ngươi là người Trật Tự, ngươi muốn thiết lập trật tự, hẳn phải nói là ngươi đã tự mình thiết lập trật tự, những gì ngươi làm bây giờ…”
“Đừng nói nữa”.
Diệp Quân ngắt lời Thần Phụ: “Ta nghĩ chúng ta không cần lãng phí thời gian ở đây, ông chẳng qua chỉ muốn nghĩ ra một lý do chính đáng để giết ta thôi…”
Nói rồi hắn nhìn các cường giả Thần Châu đó: “Các ngươi cũng vậy, ta biết rõ sự thật là gì, thật ra các ngươi cũng biết rất rõ, tất cả chúng ta đều hiểu đây không phải là vấn đề thật hay giả, thật ra đây là một vấn đề phân chia lợi ích, sự xuất hiện của ta ảnh hưởng đến lợi ích của các ngươi, chỉ đơn giản như thế. Đừng nói đến ta, cho dù Thần Minh xuất hiện, chỉ cần cô ta không có thực lực vô địch năm xưa, chỉ cần cô ta ảnh hưởng đến lợi ích của những người nắm quyền là các ngươi, các ngươi đều sẽ nói cô ta là giả…”
Thần Phụ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Sắc mặt các cường giả Chúng Thần Điện đều hơi khó coi.
Tu nữ cầm đao cong bên cạnh Diệp Quân bỗng khó hiểu hỏi: “Tại sao… họ… sợ… Chủ xuất hiện?”
Diệp Quân nhìn Tu nữ cầm đao cong đơn thuần, cười nói: “Vì thẹn với lòng”.
Tu nữ cầm đao cong hơi khó hiểu.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn các cường giả Thần Châu trên bầu trời, nhẹ giọng nói: “Cô nhìn xem, ai trong số họ cũng đều béo tròn, địa vị cao, có tiền và quyền lực, coi tất cả chúng sinh như trâu ngựa… Nếu Thần Minh xuất hiện, cô nói xem họ có sợ hay không? Vừa sợ Thần Minh, vừa sợ sẽ mất đi tất cả những gì mình có hiện tại… họ không phải kẻ ngốc, mà là quá thông minh”.
Tu nữ cầm đao cong quay lại nhìn các cường giả Thần Châu đó, như nghĩ đến điều gì.
Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Lấy sử làm răn.
Hắn biết một ngày nào đó vũ trụ Quan Huyân cũng sẽ như vậy, vì đây là Đạo, đây là quy luật, đây chính là bản chất con người, không phải bất kỳ luật pháp hay ý chí nào cũng có thể thay đổi hoàn toàn được, đương nhiên hắn không hề nản lòng, nhìn thấy vấn đề trước còn hơn là không nhìn thấy vấn đề gì cả.
Thần Phụ thấp giọng thở dài: “Huyền Quân nói ngươi là người Đông Hoang, lúc đầu ta còn không tin, giờ xem ra ngươi đúng là người Đông Hoang, ý nghĩ muốn tiêu diệt nền văn minh Thần Minh vẫn còn à”.
Ông ta vừa dứt lời, cả thế giới Thần Châu bỗng rung chuyển, chẳng mấy chốc những chùm ánh sáng bay thẳng lên trời từ sâu trong lòng đất Thần Châu, trong những chùm ánh sáng đó có những văn tự nhỏ dày đặc, chúng xoay chuyển theo một cách có trật tự, từng luồng sức mạnh bí ẩn xuất hiện, sau đó bao trùm cả thế giới Thần Châu.
“Trận pháp Thần Pháp”.
Sắc mặt Hề Trọng đứng cách Diệp Quân không xa trở nên nghiêm trọng.
Trận pháp Thần Pháp!
Trận pháp mạnh nhất Thần Châu không phải là đại trận phòng thủ mà là đại trận tấn công chủ yếu, một khi được kích hoạt, ngay cả cường giả cảnh giới Thần Minh cũng có thể dễ dàng bị tiêu diệt.
Thần Châu muốn liều mạng.
Đồ ở bên cạnh Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn những cột sáng đáng sợ trên bầu trời, thanh kiếm trong tay bà ấy khẽ rung lên, đang định ra tay thì lúc này, một tia thần thức khóa chặt lấy bà ấy.
Đồ nhìn Lăng tu nữ ở đằng xa, lúc này Lăng tu nữ cũng đang nhìn chằm chằm bà ấy: “Nào, để ta xem thử kiếm của ngươi mạnh thế nào”.
Nói rồi cô ta xòe tay ra, một tia sấm màu đen bỗng rơi xuống từ tận cuối bầu trời, vững vàng rơi vào tay cô ta.
Đó là một thanh đao được ngưng tụ từ sấm sét màu đen.
Thật ra cô ta là đao tu.
Chương 3229: Nhục nhã
Khi cầm đao lôi màu đen, khí tức trên người Lăng tu nữ bỗng thay đổi rất nhiều, đó là một luồng khí thế cực kỳ hung dữ và độc đoán, như thể có thể chém hết mọi thứ chỉ bằng một nhát kiếm.
Cảm nhận được khí thế đáng sợ trên người Lăng tu nữ, sắc mặt đám người Huyền Quân hơi nghiêm túc, thực lực của người phụ nữ này vượt xa những gì họ nghĩ.
Thần Phụ cũng đang nhìn Lăng tu nữ, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ nghiêm túc.
Đồ ở đằng xa nhìn Lăng tu nữ, cười nói: “Đúng như ngươi mong muốn”.
Nói rồi.
Vù!
Đồ biến thành tia kiếm quang lao về phía Lăng tu nữ, nhát kiếm này sắp đạt đến cực hạn, mọi người còn chưa kịp nhìn thấy kiếm quang thì đã thấy Lăng tu nữ văng ra xa, vô số đao khí sấm sét màu đen nổ tung khắp nơi như pháo hoa, vô cùng rực rỡ.
Sau khi Lăng tu nữ dừng lại, một tia kiếm quang vạn trượng xuất hiện trên đỉnh đầu cô ta.
Cô ta nheo mắt lại, trong mắt sấm sét lóe lên, ngay sau đó cô ta tiến lên trước một bước, hai tay cầm dao sấm chém mạnh một nhát, vô số đao khí được ngưng tụ từ tia sấm màu đen lao ra, đâm vào kiếm khí của Đồ một cách tàn bạo nhất.
Nhát đao này rất dứt khoát.
Ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, khu vực thời không chỗ hai người đang đứng nổ tung, vô số đao quang và kiếm khí bắn ra khắp bốn phía, khiến trời đất như vỡ vụn.
Đột nhiên, Lăng tu nữ mang theo đao thế đáng sợ lao lên trời trong ánh nhìn của mọi người, phía sau cô ta là đao quang sấm sét màu đen dài cả vạn trượng, cô ta cầm thanh lôi đao, quanh người toát ra đao quang sấm sét vô tận, khí thế bức người.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Đồ đang cầm kiếm dài ở đằng xa, ngay sau đó cô ta biến mất khỏi chỗ đó, sau đó lửa đao sấm lao về phía Đồ ở cách đó không xa.
Đồ nhìn Lăng tu nữ trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú, bà ấy xoay cổ tay, lắc mình rồi biến thành tia kiếm quang lao về phía Lăng tu nữ…
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, khu vực thời không nơi hai người phụ nữ đang đứng sụp đổ, ngay sau đó khu vực thời không sụp đổ bị vô số kiếm quang và đao quang bao phủ.
Thấy thế, Diệp Quân ở đằng xa khá ngạc nhiên: “Trong sức mạnh của Lăng tu nữ này không có ý chí Thần Minh”.
Vẻ mặt Mục tu nữ khá phức tạp: “Cô ta là Mệnh Thần”.
Mệnh Thần!
Diệp Quân lặng thinh, mình là thần của mình, cấp bậc Mệnh Thần này chắc chắn là rất mạnh.
Mục tu nữ và Linh tu nữ nhìn Lăng ở đằng xa, vẻ mặt phức tạp, tuy lúc nhỏ họ có đánh nhau, cãi nhau nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày trở thành kẻ thù của nhau…
Ngày càng có nhiều cột sáng xuất hiện xung quanh, điều khiến Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc là lúc sức mạnh của Đồ và Lăng tu nữ đang tác động mấy cột sáng đó thì lại không thể nghiền nát được chúng, những cột sáng đáng sợ đó tụ lại giữa trời và đất, toát ra sức mạnh khiến người khác sợ hãi.
Cổ Hạo và Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân nhìn mấy cột sáng đó, vẻ mặt khá phức tạp, nhưng lúc này họ đã không còn sợ nữa.
Đã đến lúc này rồi, họ đã nghĩ thoáng hơn, một là trở nên giàu sang, hai là chết thôi, dù sao đánh xong là xong việc.
Bên kia, Thần Phụ bỗng bay lên trời, ông ta đi tới trước mặt Quân U và người áo đen, mỉm cười nói: “Nên gọi hai vị thế nào nhỉ?”
Người đồ đen không nói gì.
Quân U nhìn ông ta: “Quân U”.
Thấy cô ta không nói thật, Thần Phụ hơi không vui, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, ông ta mỉm cười nói: “Hai vị, ta có thể thấy các ngươi cũng muốn giết Diệp Quân, vừa lúc kẻ thù của nền văn minh Thần Minh cũng là Diệp Quân này, nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không hợp tác với nhau?”
“Hợp tác?”
Quân U cười ẩn ý nói.
Thần Phụ làm như không nhìn thấy nụ cười có ý chế giễu của Quân U, gật đầu: “Đúng thế”.
Quân U cười nói: “Thần Phụ, bọn ta và Diệp công tử này không phải là kẻ thù một mất một còn, bọn ta và hắn chỉ có chút hiềm khích thôi”.
Thần Phụ nhíu mày.
Quân U nhìn Diệp Quân phía dưới: “Nền văn minh Thần Minh sẽ không dùng thủ đoạn như vậy, ta tin chắc chỉ một kiếm tu còn chưa đến cảnh giới Thần Minh thì chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của nền văn minh Thần Minh”.
Thần Phụ không nói gì, sắc mặt sa sầm.
Ông ta đã hiểu ý của đối phương rồi, đối phương muốn nền văn minh Thần Minh và Diệp Quân đều bị thiệt.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là rốt cuộc hai người này đến từ thế lực nào?
Thần Phụ không nói gì nữa, xoay người bỏ đi, nếu nói thêm nữa thì chỉ rước nhục vào thân thôi.
Chương 3230: Đến muộn
Thấy Thần Phụ rời đi, Quân U bật cười.
Thần Phụ quay lại chỗ cũ, nhìn Diệp Quân nói: “Giết!”.
Việc ông ta muốn bây giờ là nhanh chóng giải quyết đám người Diệp Quân.
Ông ta vừa dứt lời, thần quang tụ lại bỗng dâng lên giữa không trung, dần ngưng tụ thành một thanh thần kiếm màu vàng, thanh kiếm rơi thẳng xuống, mang theo uy lực của bầu trời lao thẳng đến chỗ Diệp Quân, chỉ là uy lực thôi mà đã có thể khiến mọi người ở đó không thở nổi.
Đại trận siêu cấp có thể dễ dàng giết chết cường giả cảnh giới Thần Minh.
Lúc này, Mục tu nữ ở bên cạnh Diệp Quân bỗng bay lên trời, sau khi lên đến trên không trung, cô ta dang hai tay ra, hai luồng sáng vàng phóng ra từ lòng bàn tay cô ta.
Ánh sáng vàng ẩn chứa sức mạnh ý chí Thần Minh cực kỳ thuần khiết, khi sử dụng sức mạnh ý chí Thần Minh này, khí tức của cô ta bỗng tăng lên rất nhanh.
Mục tu nữ nhắm mắt lại, khí tức xung quanh dâng lên như thủy triều, ngay sau đó cô ta đột nhiên lao lên trời rồi tung ra một cú đấm đánh vào thanh kiếm khổng lồ màu vàng đáng sợ đó.
Đòn tấn công của Mục tu nữ đánh trúng vào thanh kiếm khổng lồ đó.
Ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng động cực lớn, vô số ánh sáng vàng và quyền mang bỗng nổ tung, nhanh chóng quét qua bốn phía, nhấn chìm cả bầu trời.
Trên bầu trời, Mục tu nữ rơi thẳng xuống, nhưng lúc đáp xuống, cô ta lại dừng lại, một vệt máu chảy ra khóe miệng cô ta.
Lại thêm một thanh kiếm vàng nữa phá vỡ thời không rơi thẳng xuống.
Sau khi thanh kiếm khổng lồ này rơi xuống, ánh sáng vàng và quyền mang trên bầu trời trước đó biến mất.
Sức mạnh của thanh kiếm này mạnh hơn ít nhất gấp năm lần trước đó.
Mạnh gặp mạnh thì càng mạnh hơn.
Mục tu nữ nhìn chằm chằm thanh kiếm vàng rơi xuống đó, cô ta siết chặt hai tay, một ngọn lửa lập tức bao quanh lấy cô ta.
Thiêu đốt thân xác và linh hồn.
Lúc này khí tức của cô ta lại tăng lên, thời không xung quanh cô ta nhấp nhô dưới sự lan ra của khí tức.
Ánh mắt Mục tu nữ lóe lên tia hung ác, cô ta biến thành tia lửa lao lên trời, lại đâm mạnh vào thanh kiếm màu vàng đó, đòn tấn công của cô ta như nghiền nát thanh kiếm khổng lồ màu vàng thành từng mảnh, nhưng cô ta cũng bị sức mạnh đáng sợ bên trong thanh kiếm làm cho chấn động lùi về sau…
Lúc dừng lại, cả người cô ta đều trở nên hư ảo.
Nhưng lúc này trên bầu trời lại có thêm một thanh kiếm khổng lồ màu vàng bay đến.
Nhát kiếm này mạnh hơn thanh kiếm trước đó.
Chỉ riêng uy lực khí tức đã có thể trấn áp toàn bộ Thần Châu rơi vào hư ảo, các cường giả Thần Châu xung quanh đều biến sắc, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
Ngay lúc này Thần Phụ bỗng cao giọng hét: “Giết chết kẻ Tiết Độc”.
Nói rồi ông ta lao thẳng về phía Diệp Quân và Mục tu nữ ở bên dưới, lúc ông ta ra tay, một kết giới rất mạnh bao phủ lấy mấy người Diệp Quân, sức mạnh của ông ta cực kỳ đáng sợ, thế mà lại không thua kém gì Lăng tu nữ.
Sau khi nhận được lệnh của Thần Phụ, các cường giả cảnh giới Thần Minh đỉnh cấp của Thần Châu không còn do dự nữa mà lao thẳng về phía Mục tu nữ và mấy người Diệp Quân ở bên dưới.
Mục tu nữ siết chặt tay lại, ánh mắt hiện lên một tia quyết tâm, cô ta vừa đang định ra tay thì lúc này Diệp Quân lại kéo cô ta lại.
Mục tu nữ quay đầu lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân không nói gì kéo cô ta ra phía sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim và rất nhiều cường giả cảnh giới Thần Minh, thân xác hắn và kiếm Thanh Huyên trong tay đột nhiên bốc cháy.
Lúc này Cổ Hạo và Hề Trọng bên cạnh hắn cũng đang thiêu đốt thân xác và linh hồn, họ không có tuyệt vọng, chỉ có sự bình tĩnh.
Vì ngay từ lúc lựa chọn đi theo Diệp Quân, họ đã nghĩ đến kết cục này rồi.
Diệp Quân nhìn bầu trời, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn rung lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, ngay lúc vừa định rút kiếm ra, một bàn tay bỗng vỗ nhẹ vào vai hắn, sau đó một giọng nói khá quen thuộc vang lên bên tai hắn: “Này… xin lỗi nhé… ta đến muộn rồi”.
Bình luận facebook