-
Chương 3216-3220
Chương 3216: Mong chờ
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân: “Đi Thần Châu, đánh thức huyết vệ Thần Minh ngủ say đã lâu.”
Huyết vệ Thần Minh!
Nghe thấy lời của Mục tu nữ, Hề Trọng lập tức kinh ngạc: “Có huyết vệ Thần Minh thật à?”
Mục tu nữ khẽ gật đầu.
Diệp Quân hơi tò mò: “Huyết vệ Thần Minh?”
Hề Trọng trầm giọng nói: “Thượng sứ, có điều ngài không biết, tương truyền huyết vệ Thần Minh chính là lứa thân vệ trước kia đi theo Thần Minh, nghe đâu chỉ có ba mươi sáu người, bọn họ từng đi theo Thần Minh chinh chiến khắp vũ trụ, bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, năm đó giết chết cả vũ trụ… Nhưng về sau không biết vì sao, bọn họ bỗng biến mất, hơn nữa, trong nền văn minh Thần Minh không có bất kì ghi chép nào về bọn họ, do đó, mọi người đều cho rằng đấy chỉ là truyền thuyết.”
Nói rồi, ông ta nhìn Mục tu nữ.
Diệp Quân cũng nhìn Mục tu nữ, hiển nhiên, cô nương này biết nhiều hơn.
Mục tu nữ nói: “Không phải là truyền thuyết, là thật, trước kia bọn họ đi theo chủ chinh chiến khắp vũ trụ, có điều, bọn họ không giết chết cả vũ trụ, mà là giết chết rất nhiều rất nhiều nền văn minh vũ trụ, vì giết hại quá nhiều, mỗi bọn họ đều ngưng tụ ra một trái tim tàn sát, đồng thời dùng giết chắc để vào đạo… Về sau sau khi đánh lùi được ‘Đông Hoang’ ở chiến trường Dị Tinh, vì không để chúng lạc mất bản thân, chủ đã phong ấn trái tim tàn sát của họ lại, nhưng sau này, chủ biến mất, còn bọn họ đều chọn chìm vào giấc ngủ say trong dinh thự Thần Minh dưới lòng đất ở Thần Châu…”
Nói rồi, cô ta nhìn Diệp Quân: “Bọn họ tỉnh lại, nền văn minh Thần Minh sẽ không có ai nghi ngờ chất vấn thân phận của ngươi nữa, đồng thời, bọn họ cũng có năng lực đàn áp mọi kẻ nổi loạn.”
Hề Trọng lo lắng nói: “E là người bên trên sẽ không cho bọn họ tỉnh lại đâu…”
Mục tu nữ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, chân thật đáng tin: “Nhất định phải đi.”
Diệp Quân nhìn Mục tu nữ, Mục tu nữ nói: “Có phải cảm thấy ta rất mạnh không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Siêu mạnh.”
Mục tu nữ lại tạt cho hắn một xô nước lạnh: “Có mấy lão khốn kiếp, thực lực còn mạnh hơn ta.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Mục tu nữ nhìn hắn, không nói nữa.
Sau khi Diệp Quân cân nhắc một lát, nói: “Ta biết ý của ngươi, bây giờ chúng ta đi tới Thần Châu đánh thức huyết vệ Thần Minh, cho dù cuối cùng ta có thể đánh thức hay không, nhưng ít nhất ta dám đi, chỉ cần ta dám đi, những cường giả đỉnh cấp thật sự trong chỗ tối kia, bọn họ sẽ không dám ra tay với ta nữa, cứ như vậy, áp lực của các ngươi sẽ nhỏ đi nhiều, không chỉ thế, thậm chí có khả năng có cường giả thấy ta dám đi thì họ sẽ đứng ở phía chúng ta…”
Trong mắt Mục tu nữ chợt hiện lên một tia khen ngợi.
Hề Trọng bỗng nói: “Nếu không tỉnh lại thì sao?”
Mục tu nữ không nói gì.
Diệp Quân cũng không nói gì.
Hề Trọng ý thức được.
Không tỉnh lại… Thì có nghĩa, Diệp Quân là hàng giả.
Giờ này khắc này, ông ta mới ý thức được ý đồ thật sự của Mục tu nữ… Hiển nhiên, Mục tu nữ này cũng không dám chắc chắc trăm phần trăm Diệp Quân là sứ Thần Minh.
Đây là một phép thăm dò!
Diệp Quân có dám đi không?
Hề Trọng nhìn Diệp Quân, nếu không dám đi, vậy là trong lòng có quỷ…
Thế thì mình cũng xong rồi.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Con đường này, phải làm phiền Mục cô nương rồi.”
Dám đi!
Trong lòng Hề Trọng thở phào nhẹ nhõm…
Từ khi chọn đi theo Diệp Quân, ông ta không chỉ cảm thấy đầu óc mình ngày càng không đủ dùng, mà trái tim cũng sắp không dùng được rồi.
Mục tu nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân một lát, gật đầu: “Yên tâm, trên đường đến Thần Châu, ai dám giết ngươi, nhất định phải bước qua xác ta trước.”
Nói rồi, cô ta quay người nhìn đám cường giả ở chân trời, thấy cô ta nhìn qua, sắc mặt những cường giả kia đều thay đổi, theo bản năng lùi về sau.
Mục tu nữ coi thường mọi người, phẩy tay áo một cái.
Ầm!
Xa hàng trăm trượng, thời không lập tức sụp đổ, một đường hầm thời không trải ra.
Mục tu nữ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi.”
Diệp Quân chỉ pháp chỉ Thần Minh ở chân trời: “Có thể cắt cái này đi không?”
Pháp chỉ Thần Minh này, là để thực lực của người ở Minh điện Nguyên Thần và đô thành Nam Thần Minh tiếp tục bị suy yếu.
Mục tu nữ ngẩng đầu nhìn pháp chỉ Thần Minh kia, lắc đầu.
Diệp Quân có chút nghi hoặc.
Mục tu nữ nói: “Đây không phải là thứ do người phụ nữ kia thi triển, mà là lũ láo già ở Thần Châu kia làm, pháp chỉ Thần Minh này, chỉ là hình chiếu, chứ không phải bản thể thật sự…”
Nghe xong, Diệp Quân lập tức kinh ngạc: “Không phải bản thể…”
Mục tu nữ gật đầu: “Không phải.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Mục tu nữ nói: “Đi Thần Châu trước.”
Diệp Quân nói: “Dẫn bọn họ đi.”
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Hiển nhiên, cô ta không muốn dẫn những cường giả cảnh giới Chủ Thần này đi.
Diệp Quân nói: “Để bọn họ lại đây, rất nguy hiểm.”
Mục tu nữ nói: “Tỷ muội chúng ta cộng thêm hai lão già này dẫn ngươi đi, đã không chắc chắn có thể dẫn ngươi tới Thần Châu rồi, nếu còn dẫn cả những tên cảnh giới Chủ Thần này… Ngươi hiểu ý ta không?”
Diệp Quân nói: “Để lại đây, tám chín phần mười là họ sẽ bị giết.”
Mục tu nữ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nhìn cô ta chằm chằm, không nhượng bộ.
Không có sự chống đỡ của cường giả cảnh giới Thần Minh, một cường giả cảnh giới Thần Minh có thể diệt sạch những cường giả cảnh giới Chủ Thần này.
Mục tu nữ nói: “Nếu bị phục kích trên đường, bọn họ cũng không sống được.”
Diệp Quân không nói gì, hắn quay người nhìn những cường giả cảnh giới Chủ Thần kia, giờ phút này, vì bị pháp chỉ Thần Minh nghiêm phạt thực lực của những cường giả cảnh giới Chủ Thần kia đã suy yếu nghiêm trọng, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ biến thành người bình thường.
Diệp Quân im lặng một lát, nói: “Ta biết nỗi lo của Mục cô nương, cũng hiểu cho ngươi, nhưng, trước kia những người này không rời không bỏ ta, lúc này ta há có thể không quan tâm tới sự sống chết của họ?”
Nói rồi, hắn mở lòng bàn tay ra: “Tháp gia, đừng dạo chơi nữa.”
Giữa tinh không, ở một chỗ tối tăm nào đó, sắc mặt Chiêm Tông vẫn luôn rình mò trong chỗ tối lập tức thay đổi, giữa nhẫn không gian của gã, một luồng kim quang xông ra, chính là Tiểu Tháp.
Gã đang muốn ngăn cản, nhưng vừa nghĩ tới thực lực khủng bố của Mục tu nữ kia, gã lại vội quay người chạy đi.
Tiểu Tháp rơi vào tay Diệp Quân.
Diệp Quân nói: “Tháp gia.”
Tiểu Tháp phát ra một luồng kim quang, thu hết tất cả những cường giả cảnh giới Chủ Thần ở đó vào trong Tiểu Tháp…
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Quân U trên trời xanh, cười nói: “Quân U cô nương, chúng ta phải đi rồi.”
Quân U nhìn hắn chằm chằm: “Xin tùy ý.”
Diệp Quân nói: “Ngươi vẫn không ra tay ư?”
Quân U nhìn Diệp Quân: “Ngươi của bây giờ… Vẫn chưa đủ tư cách.”
Diệp Quân cười.
Quân U khẽ cười nói: “Ta biết ngươi có con bài chưa lật, còn không chỉ có một cái, có điều không sao, chúng ta mỏi mắt mong chờ…”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Chương 3217: Ai thế?
Mọi người ở đó chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Diệp Quân tiến vào đường hầm thời không đi đến Thần Châu, không dám ngăn cản.
Lúc này sắc mặt Thiên Gia trông cực kỳ khó coi, có hai điều gã không ngờ tới, đầu tiên là gã không ngờ thực lực của Mục tu nữ lại đáng sợ như vậy.
Thật ra mọi người vẫn luôn biết các tu nữ đó rất mạnh, nhưng lại không biết họ mạnh đến mức nào, vì rất hiếm khi thấy họ ra tay, Thiên Gia nghĩ dù có chênh lệch với họ nhưng cũng không lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến thế.
Cùng là cảnh giới Thần Minh cũng có thể cách biệt một trời một vực như thế.
Điều thứ hai không ngờ đến là Diệp Quân lại dám đến Thần Châu…
Tên này dám đến Thần Châu thật!
Tức là hắn có chỗ dựa.
Tên này chắc chắn là sứ giả Thần Minh… nhưng nếu là sứ giả Thần Minh, tại sao Thần Minh không xuất hiện?
Nếu cô ta xuất hiện… chẳng phải mọi vấn đề đều được giải quyết rồi sao?
Lẽ nào đúng như hắn và Cổ Hạo đã đoán trước đó, Thần Minh cố ý thông qua bàn tay của thiếu niên này để vạch trần các vấn đề nội bộ của Thần Minh?
Nghĩ đến đây, sắc mặt gã lập tức tái nhợt, cảm giác hối hận chợt dâng lên từ tận đáy lòng, hơn nữa lớn dần và lan ra như dây leo.
Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt gã trở nên thâm trầm.
Thần Minh!
Thần Minh đã biến mất lâu như vậy, cho dù xuất hiện… thì thế nào chứ?
Thực lực và thường thức của đám người Thần Châu hơn hẳn mình, mà nếu họ đã chọn giết Diệp Quân, tức là họ đã nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, nói cách khác rất có khả năng những người đó đã nghĩ đến việc làm sao để đối phó với Thần Minh…
Nghĩ đến đây, gã không còn lo sợ nữa, vì gã biết gã đã không còn đường lui nữa.
Việc gã có thể làm bây giờ là đi theo Thần Châu đến cùng…
Nghĩ đến đây, gã không nghĩ lung tung nữa, lập tức nói: “Đến Thần Châu”.
Nói rồi gã tiến lên trước rồi biến mất khỏi đó.
Các cường giả xung quanh nhìn nhau, sau đó cũng đi theo, họ đã không còn đường lui giống Thiên Gia.
Lúc này chỉ có thể đấu đến cùng.
Dù sao trời có sập cũng có người phía trên chống đỡ.
Trong chỗ tối, lúc này sắc mặt điện chủ điện Nam Chúng Thần – Chiêm Tông cũng rất khó coi, y không ngờ chí bảo đã đến tay rồi còn có thể bay đi.
Mẹ nó chứ!
Đi vào đạo của Diệp Quân này.
Tất nhiên bây giờ y có điều lo lắng hơn là Diệp Quân… nếu Diệp Quân là sứ giả Thần Minh, lúc đó Diệp Quân sẽ bỏ qua cho điện Nam Chúng Thần sao?
Rõ ràng là sẽ không.
Hiện giờ trong tay y chỉ có một bùa bảo vệ mạng Nam Tiêu… nhưng vẫn không đủ.
Y bỗng nghĩ đến hai người, hai người này có liên quan đến Diệp Quân, chính là Tang Mi và Tiểu Nhiễm.
Người phụ nữ tên Tang Mi có quan hệ không tầm thường với Diệp Quân, bây giờ người phụ nữ đó vẫn còn đang ở điện Nam Chúng Thần.
Nghĩ đến đây, y không do dự nữa, xoay người chạy thẳng đến điện Nam Chúng Thần.
Trước tiên phải khống chế người phụ nữ tên Tang Mi này, đề phòng bất trắc.
…
Trong đường hầm thời không, Mục tu nữ cầm Tiểu Tháp của Diệp Quân, nhíu mày không nói.
Diệp Quân đã vào trong Tiểu Tháp để chữa trị vết thương.
Trong trận chiến vừa rồi, thân xác của hắn bị hủy diệt, thần hồn bị thương nặng, thế nên hắn cần phải cấp bách chữa trị, mà Tiểu Tháp đã trở về, dĩ nhiên hắn vào lại trong Tiểu Tháp.
Một lúc sau, Mục tu nữ bỗng nhìn Hề Trọng ở một bên: “Ông cầm đi”.
Nói rồi cô ta đưa Tiểu Tháp cho Hề Trọng, sau đó cô ta dẫn tu nữ cầm đao cong đi vào trong Tiểu Tháp.
Sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Mục tu nữ và tu nữ cầm đao cong sửng sốt.
Tu nữ cầm đao cong nhìn xung quanh, rất phấn khích, tay trái kéo tay áo Mục tu nữ lắc liên tục…
Mục tu nữ nhìn xung quanh, cau chặt mày.
Lúc này Diệp Quân xuất hiện trước mặt họ, thân xác hắn đã hồi phục, thần hồn bị thương nặng cũng đã bình thường trở lại.
Đầy sức sống.
Sau khi có Tiểu Tháp, tốc độ chữa trị vết thương rất nhanh.
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân, cô ta cứ thế nhìn hắn như thể muốn nhìn xuyên qua Diệp Quân.
Tất nhiên Diệp Quân biết cô ta tò mò và ngờ vực về Tiểu Tháp, thế là cười nói: “Tháp này là do Thần Minh đưa cho ta”.
Lời giải thích đơn giản nhất này lại là lời giải thích hợp lý nhất với họ.
Nghe Diệp Quân nói thế, tu nữ cầm đao cong gật đầu, nếu là Thần Minh đưa cho kiếm tu này thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng Mục tu nữ lại nhìn Diệp Quân chằm chằm, cũng không nói gì.
Diệp Quân nói: “Mục cô nương, có thể nói về Thần Châu cho biết không?”
Rõ ràng là người phụ nữ trước mặt biết nhiều hơn Hề Trọng, bây giờ ông ta không biết đủ nhiều về toàn bộ nền văn minh Thần Minh, nhất là bên Thần Châu.
Mục tu nữ nói: “Hiện giờ có hai người quản lý Thần Châu, đó là điện chủ điện Nhiếp Chính – Huyền Quân và thần phụ, họ là hai thế lực mạnh nhất, sau khi chủ nhân rời đi, họ đã nắm quyền nền văn minh Thần Minh rất nhiều năm rồi, những người dưới quyền của họ đều là do họ tự mình tu luyện nên…”
Nói đến đây cô ta sầm mặt.
Diệp Quân nói: “Ta nghe Hề Trọng nói, Thần Châu còn có hai người rất có thế lực, là điện Trọng Tài và điện Xét Xử.
Mục tu nữ gật đầu: “Đúng vậy, trước đây họ luôn giữ thái độ trung lập, ngoài hai ông già này, còn có hai người khác cũng rất quan trọng”.
Diệp Quân hỏi: “Ai thế?”
Chương 3218: Không được
Mục tu nữ nói: “Cửu Đại Thần Địa đều cùng chủ, Tướng quân Thiên Mục là người trấn giữ chiến trường Dị Tinh để chống lại Đông Hoang, hai người đó không chỉ có bản lĩnh vô cùng mạnh mà còn nắm giữ quân đội hạng nặng, cả hai đều giữ vị trí quan trọng trong cả nền văn minh Thần Minh. Vừa rồi ta có nhìn thử, trong các cường giả đánh ngươi đó không có người của Cửu Đại Thần Địa và chiến trường Dị Tinh, nói cách khác, rất có khả năng hai người đang quan sát”.
Diệp Quân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cho dù xác định thân phận của ta, họ cũng chưa chắc đứng về phía ta, đúng chứ?”
Mục tu nữ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra mọi người đã đang dần quên đi Thần Minh rồi”.
Sắc mặt Mục tu nữ hiện lên vẻ ngán ngẩm.
Diệp Quân lại hỏi: “Còn có ai ủng hộ Thần Minh vô điều kiện giống các cô không?”
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân: “Huyết Vệ Thần Minh, họ không nghe lệnh của bất cứ ai, chỉ tôn chủ và người sáng lập Huyết Vệ năm đó, nếu ngươi có thể thức tỉnh họ, họ sẽ trung thành với ngươi, vì bây giờ ngươi đại diện cho Thần Minh. Ngoài họ ra, những người khác… ta không thể đảm bảo”.
Diệp Quân sầm mặt.
Mục tu nữ nói tiếp: “Hiện tại mọi người cơ bản là đang quan sát, hoặc là đợi ngươi giao đấu với Huyền Quân và Thần Phụ, xem ai trong các ngươi sẽ thắng, cuối cùng họ sẽ đứng về một phe… Vấn đề lớn nhất của ngươi bây giờ là sự hợp pháp thân phận, vì ngươi là kẻ Tiết Độc và người của Trật Tự, thế nên rất nhiều người trung thành với chủ cũng không dám dễ dàng đứng về phía nào, vì nếu họ ủng hộ sai phe thì sẽ muôn kiếp cũng không trở lại…”
Diệp Quân nói: “Thế nên ta phải đánh thức Huyết Vệ Thần Minh, như thế chứng tỏ ta hợp pháp”.
Mục tu nữ gật đầu: “Không chỉ thế, thực lực của Huyết Vệ Thần Minh còn rất mạnh, có họ ở cạnh chắc chắn có thể áp chế được Huyền Quân và Thần Phụ”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Ta thấy lúc nãy cô nhìn Quân U, nếu cô ra tay, cô có thể giết cô ta không?”
Mục tu nữ nói: “Không thể”.
Diệp Quân sầm mặt, Mục tu nữ nói “không thể” rất dứt khoát, không hề do dự gì cả.
Diệp Quân nói: “Xem ra nước này còn sâu như ta nghĩ nữa”.
Mục tu nữ nói: “Trước tiên mặc kệ cô ta, việc quan trọng nhất là đánh thức Huyết Vệ Thần Minh”.
Diệp Quân nhìn Mục tu nữ và tu nữ cầm đao cong, cười nói: “Thật ra các cô cũng đang chờ ta đi đánh thức, cuối cùng chứng minh thân phận của ta đúng không?”
Tu nữ cầm đao cong vô thức gật đầu…
Diệp Quân nhìn cô ta, cô ta nhếch môi cười.
Nhưng Mục tu nữ lại không nói gì.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nếu ta không thể đánh thức, các cô sẽ giết ta sao?”
Mục tu nữ nhìn hắn: “Ngươi đoán xem”.
Người phụ nữ này hơi khó đối phó, Diệp Quân nhìn thẳng vào tu nữ cầm đao cong, tu nữ cầm đao cong do dự một chốc, sau đó nói: “Ta… suy xét… một lát…”
Diệp Quân: “…”
Mục tu nữ nói: “Đừng nghĩ nhiều thế, đến Thần Châu trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Ngọc bội màu vàng tím đó của các cô là gì thế?”
Mục tu nữ nói: “Năm đó lúc còn nhỏ Chủ đã tặng nó cho ba bọn ta, mỗi người một miếng. Sở dĩ bọn ta tin ngươi là sứ giả Thần Minh là vì khí tức trong ấn Thần Minh của ngươi giống hệt khí tức trong ngọc bội của bọn ta”.
“Thì ra là thế”.
Diệp Quân gật đầu, một lúc sau hắn và hai người phụ nữ ra khỏi Tiểu Tháp.
Tông Tín ở bên ngoài nói: “Này nhóc, ngươi dám đến Thần Châu thật… có phải ngươi quên ngươi là giả mạo rồi không?”
Diệp Quân nhìn tận cuối đường hầm thời không, khẽ nói: “Tiền bối không hiểu… đây là có người lật ván bài ngửa với ta”.
Tông Tín: “…”
…
Khu dân nghèo ở thành Nam Chúng Thần.
Trong lớp, Nam Tiêu cầm một cuốn sách cổ trên tay, chắp hai tay sau lưng nhẹ nhàng đi lại trong lớp, thầm đọc: “Kiên định với chí hướng, phải phấn đấu, cố gắng hết mình, cho dù việc lớn hay nhỏ ắt sẽ thành công…”
Đám trẻ bên dưới đọc theo: “Kiên định với chí hướng, phải phấn đấu, cố gắng hết mình, cho dù việc lớn hay nhỏ ắt sẽ thành công…”
Nam Tiêu để sách xuống, cười nói: “Tan học”.
Đám trẻ con lập tức reo hò lên, rồi chạy ra khỏi phòng học.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nam Tiêu bật cười…
…
Trước một căn nhà dân, Tang Mi và Tiểu Nhiễm đang trồng rau, Tang Mi dùng cuốc đào một cái hố, Tiểu Nhiễm ném một nắm hạt giống vào đó, hai người phối hợp rất ăn ý.
Một lúc sau, Tang Mi để cuốc xuống, nhìn luống rau trước mặt, mỉm cười nói: “Tiếc là ta không thể đợi bọn mày lớn lên”.
Tiểu Nhiễm ở một bên cười nói: “Tỷ tỷ, cùng lắm thì nửa tháng nữa đám rau này có thể lớn rồi…”
Tang Mi khẽ cười xoa đầu cô bé, sau đó nói: “Còn nhớ bài vè tỷ đã dạy muội không?”
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Nhớ chứ”.
Tang Mi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, mặt hiện lên vẻ yêu thương: “Trên đời này, trước đây có rất nhiều người khốn khổ, họ nói thế giới này không công bằng, muốn thay đổi nó, sau đó, sau khi nắm quyền, họ lại dần quên đi những khốn khổ mà họ phải trải, họ bắt đầu coi chúng sinh như nô lệ và tận hưởng mọi thứ… Rất nhiều người giết rồng không phải vì họ muốn một thế giới tốt đẹp hơn mà vì họ muốn trở thành con rồng đó…”
Vừa rồi cô ta kéo Tiểu Nhiễm đi về phía đằng xa: “Nhóc con, “con đường của thánh nhân là lương thiện và biết vừa đủ”, sau này đừng quên những vất vả mà muốn đã từng chịu…”
Tiểu Nhiễm hơi khó hiểu: “Tỷ tỷ, câu trước đó, muội… muội không hiểu lắm…”
Tang Mi cười nói: “Muội nhớ là được”.
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Vâng”.
Nói rồi cô bé thầm nhớ lời Tang Mi nói.
Tang Mi quay đầu lại nhìn, thời không ở cách đó không xa nứt ra, một người bước ra, chính là điện chủ điện Nam Chúng Thần – Chiêm Tông.
Chiêm Tông nhìn Tang Mi: “Đi với ta một chuyến đi”.
Tang Mi cười nói: “E là không được”.
Chiêm Tông híp mắt: “Nể mặt cô rồi đúng chứ?”
Nói rồi gã phất tay, sức mạnh đáng sợ lao thẳng đến chỗ Tang Mi…
Chương 3219: Thân thiết
Luồng sức mạnh của Chiêm Tông vẫn chưa đến gần Tang Mi và Tiểu Nhiễm thì đã biến mất tăm.
Chiêm Tông sửng sốt, ngay sau đó tay phải của gã cách một khoảng tóm lấy Tang Mi, một bàn tay hư ảo bao bọc Tang Mi và Tiểu Nhiễm, nhưng Tang Mi và Tiểu Nhiễm vẫn đứng đó, không hề hấn gì.
Đồng từ Chiêm Tông co rụt: “Cô…”
Lúc này gã nhận ra người phụ nữ trước mặt này không phải là người tầm thường…
Tang Mi nhìn gã, cười nói: “Sao ngươi lại đột nhiên chạy đến bắt ta thế? Ồ, là vì tiểu kiếm tu đó sao? Chắc chắn là ngươi muốn bắt ta, sau đó uy hiếp hắn…”
Chiêm Tông nhìn chằm chằm Tang Mi, lòng dấy lên sự đề phòng: “Cô là ai?”
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Ta là… đồng bọn của kẻ Tiết Độc”.
Chiêm Tông đã cảm giác được có gì đó không ổn, gã nhìn chằm chằm Tang Mi, lập tức rời khỏi hậu trường: “Thần Minh sẽ bỏ qua cho đám Tiết Độc các ngươi…”
“Thần Minh?”
Tang Mi chớp mắt: “Ta sợ quá”.
Chiêm Tông: “…”
Chiêm Tông xoay người chạy đi, lúc này gã nhận ra có thể gã không phải là đối thủ của người phụ nữ này, vẫn nên chạy trước thì hơn.
Thấy Chiêm Tông bỏ chạy, Tiểu Nhiễm quay sang nhìn Tang Mi: “Tỷ tỷ, hắn chạy rồi…”
Tang Mi bật cười: “Muội nhìn xem”.
Tiểu Nhiễm quay đầu lại nhìn, không biết từ bao giờ mà Chiêm Tông vừa bỏ chạy đó lại xuất hiện ở đây.
Tiểu Nhiễm sửng sốt.
Chiêm Tông cũng sửng sốt, gã hoảng sợ nhìn Tang Mi: “Cô… rốt cuộc cô là ai…”
Tang Mi không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, không biết cô ta nhìn thấy gì trên trời mà lại bật cười.
…
Trong đường hầm thời không, Diệp Quân nhìn thấy tia sáng trắng ở cuối tầm nhìn.
Hề Trọng ở một bên trầm giọng nói: “Đến rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người đi xuyên qua ánh sáng trắng, lúc xuất hiện lại thì đã ở trong một tinh không.
Có một người đàn ông trung niên mặc áo giáp vàng đứng cách họ vài trăm trượng phía trước, có người đàn ông trung niên cầm một cây giáo, hệt như một ngọn núi, đầy áp bức.
Hề Trọng nhận ra thân phận của đối phương, nói: “Người Thủ Giới của Thần Châu”.
Mục tu nữ đi về phía người Thủ Giới của Thần Châu, khi đến trước mặt người đó không xa, cô ta dừng lại: “Cổ Nhạc, đánh hay không?”
Rất thẳng thắn!
Người Thủ Giới của Thần Châu nhìn Mục tu nữ, sau đó nhìn Diệp Quân, y nhìn Diệp Quân như thể muốn nhìn thấu hắn.
Mục tu nữ mặt không cảm xúc, đã siết chặt nắm đấm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tu nữ cầm đao cong cũng nhìn người Thủ Giới của Thần Châu, chuẩn bị rút đao.
Người Thủ Giới của Thần Châu nhìn Diệp Quân một lúc, lại nhìn Mục tu nữ: “Đi vào thì dễ, ra lại khó”.
Nói rồi y lui sang một bên.
Mục tu nữ buông tay phải ra: “Cổ Nhạc, khí tức trên người hắn không phải là giả”.
Cổ Nhạc lắc đầu: “Mục, thời đại này đã không còn giống trước nữa”.
Mục tu nữ nhìn chằm chằm Cổ Nhạc: “Là khác rồi, chủ nhân đã biến mất, Huyền Quân và Thần Phụ quản lý Thần Châu, nếu họ không thăng chức, ngươi không có khả năng trở thành người Thủ Giới của Thần Châu… Nhưng đừng quên, ngươi vốn dĩ chỉ là một tên ăn mày, nếu không phải chủ nhân thu nhận ngươi vào thì ngươi đã biến thành cát bụi từ lâu rồi”.
Cổ Nhạc khẽ gật đầu: “Mục, bây giờ nói mấy cái này thì có ý nghĩa gì? Chẳng phải các cô muốn sang đó sao? Đi đi”.
Mục tu nữ nhìn Cổ Nhạc, sau đó dẫn Diệp Quân đi.
Sau khi mấy người Diệp Quân vào vùng đất của Thần Châu, Cổ Nhạc bỗng nói: “Phong tỏa Thần Châu”.
Y vừa dứt lời, tinh hà đã bị bao phủ bởi một kết giới ánh sáng, kết giới ánh sáng được tạo ra từ vô số phù văn màu vàng dày đặc, có đến hàng tỷ phù văn, bây giờ không thể vào, cũng không thể ra khỏi Thần Châu.
Mục tu nữ quay lại nhìn Cổ Nhạc, ánh mắt hiện lên sát ý.
Diệp Quân bỗng nói: “Không sao, đi thôi”.
Mục tu nữ không nhìn nữa, đanh mặt lại dẫn Diệp Quân đi.
Sắc mặt Cổ Hạo và Hề Trọng bên cạnh hai người đều rất nghiêm trọng, mình đến đây e là đi vào hang cọp rồi.
Hai người nhìn sang Diệp Quân đi trước, Diệp Quân rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ gì cả.
Hai người nhìn nhau, đều khá ngạc nhiên, Diệp công tử này bình tĩnh, ung dung thật đấy.
Diệp Quân quay đầu nhìn Mục tu nữ, sắc mặt cô ta lạnh băng, hắn cười nói: “Đừng giận nữa, như hắn nói đấy, thời đại thay đổi rồi”.
Mục tu nữ lắc đầu: “Ngươi không biết trước kia chủ nhân đối xử rất tốt với họ…”
Diệp Quân khẽ nói: “Nhưng họ đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình”.
Mục tu nữ im lặng một lúc, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Đúng là đã khác rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Điều hiện giờ chúng ta muốn là có thể yên ổn đến quan phủ không…”
Mục tu nữ nhìn về phía xa, siết chặt tay phải, trong mắt có sát ý: “Không sao đâu, nếu có ai cản trở thì cứ giết đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Hề Trọng và Cổ Hạo, Hề Trọng cười nói: “Đã đến lúc này rồi, tất nhiên bọn ta sẽ cùng sống chết với Thượng sứ”.
Cổ Hạo cũng cười nói: “Mong Thần Minh sẽ bảo vệ chúng ta”.
Diệp Quân cũng bật cười.
Cổ Hạo bỗng tò mò: “Diệp công tử, theo ta được biết hình như ngươi không phải là người của nền văn minh Thần Minh”.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, y nhận ra Diệp Quân rất dễ gần, thế nên mọi người cũng trở nên thân thiết với nhau.
Chương 3220: Xoay chuyển tình thế
Diệp Quân gật đầu: “Ta đúng thật không phải là người của nền văn minh Thần Minh, ta đến từ vũ trụ Quan Huyên”.
Mọi người đều tò mò, Cổ Hạo hỏi: “Vũ trụ Quan Huyên?”
Diệp Quân gật đầu: “Một nền văn minh vũ trụ cách đây khá xa”.
Cổ Hạo lại hỏi: “Vũ trụ Quan Huyên là nền văn minh Trật tự do công tử lập ra à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không tính là do ta lập ra, ta chỉ thừa kế thôi”.
Hề Trọng nói: “Thừa kế?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế, vũ trụ Quan Huyên là do cha ta lập ra, sau này ông ấy lười nên đem giao vũ trụ Quan Huyên cho ta, bây giờ không biết ông ấy đã phiêu bạc ở đâu rồi”.
Tiểu Tháp: “…”
Hề Trọng hỏi: “Vậy ấn Thần Minh này…”
Diệp Quân nhìn mọi người, cười nói: “Chắc các ngươi đang tò mò vì sao ta lại có được ấn Thần Minh này nhỉ? Nói cách khác, các ngươi đang tò mò ta có gặp được Thần Minh thật hay không?”
Hề Trọng gật đầu: “Ta không nghĩ gì khác, chỉ tò mò đơn thuần thôi”.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, ấn Thần Minh đó xuất hiện trong tay hắn: “Không giấu gì các ngươi, ta tình cờ có được ấn Thần Minh này…”
Mọi người: “…”
Hề Trọng run giọng nói: “Thế nên Diệp công tử chưa từng gặp Thần Minh?”
Diệp Quân cười nói: “Xem như là vậy”.
Sắc mặt Hề Trọng lập tức trở nên trắng bệch.
Sắc mặt Cổ Hạo ở một bên cũng trở nên mất tự nhiên.
Tu nữ cầm đao cong không nói gì cả, cứ ăn cây hồ lô Diệp Quân cho cô ta, có thể thấy cô ta rất thích.
Mục tu nữ không có hồ lô đường, vì lúc Diệp Quân đưa, cô ta chỉ liếc nhìn hắn một cái.
Mục tu nữ nhíu mày, cũng không nói gì.
Cổ Hạo bỗng nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu ấn Thần Minh đã ở trong tay Diệp công tử, hơn nữa còn có khí tức của Thần Minh, vậy tức là Thần Minh nhất định đã âm thầm chọn Diệp công tử rồi…”
Nói đến đây, giọng y đã hơi run, sắc mặt cũng dần trắng bệch, vì bản thân y cũng không tin chắc vào mấy lời này.
Nhưng còn có cách nào nữa à?
Đã lên thuyền giặc rồi!
Không tin cũng phải tin thôi.
Cổ Hạo và Hề Trọng thầm kêu khổ.
Sắc mặt Mục tu nữ rất bình tĩnh, như đang suy nghĩ gì đó.
Tu nữ cầm đao cong bỗng kéo tay áo Diệp Quân, Diệp Quân nhìn cô ta, tay phải cô ta cầm cây gỗ bóng nhẵn trần giơ lên với Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó lại lấy một cây hồ lô đường nữa cho cô ta.
Tu nữ cầm đao cong nhận lấy hồ lô, cười cong mắt.
Tâm trạng Cổ Hạo và Hề Trọng rất nặng nề, vì hiện giờ họ cảm thấy con đường phía trước thật mung lung.
Chẳng mấy chốc ba người đã đến trước bờ biển, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, bãi biển vô tận, không nhìn thấy cuối.
Diệp Quân quay sang nhìn Mục tu nữ, cô ta nhìn tận cuối hải vực: “Ở đầu đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Mục tu nữ nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi cô ta tiến lên một bước, thời không trước mặt cô bỗng nứt ra, sau đó một đường hầm thời không bày ra trước mặt họ.
Bốn người Diệp Quân đi theo cô ta vào đường hầm thời không đó, vừa bước vào trong, thời không g xung quanh lóe lên như tia chớp và đá lửa, thoáng chốc họ đã xuất hiện trên một hòn đảo, cả hòn đảo chỉ có một quan phủ.
Quan phủ Thần Minh!
Mọi người vừa bước lên hòn đảo, một luồng thần thức bao phủ lấy họ.
Một ông lão xuất hiện trước mặt họ, ông lão đỡ lưng, trông có vẻ già nua, từng nếp nhăn trên mặt chằng chịt đan vào nhau, đôi mắt hơi vẩn đục.
Ông lão khẽ nói: “Là Mục và Linh”.
Mục tu nữ và Tu nữ cầm đao cong bước đến, Mục tu nữ đỡ ông lão, mỉm cười nói: “A Hiên thúc, đã lâu không gặp”.
Ông lão nở nụ cười: “Mấy năm nay các ngươi cũng không biết về thăm ta gì cả…”
Mục tu nữ trầm giọng nói: “A Hiên thúc, bọn con phải đi đánh thức Huyết Vệ”.
Nụ cười trên môi ông lão dần biến mất, ông ta nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ông ta xòe tay ra, Diệp Quân hiểu ý lấy ấn Thần Minh ra.
Ấn Thần Minh bay đến trong tay ông lão, nhìn ấn Thần Minh trong tay, ông lão bỗng phấn khích, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Là… là… khí tức của chủ nhân…”
Mục tu nữ đỡ ông lão: “A Hiên thúc, hãy dẫn bọn con đến huyết mộ”.
Ông lão gật đầu: “Ừ ừ… đi theo ta…”
Nói rồi ông ta xoay người đi về phía xa.
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu đi theo.
Một lúc sau, mọi người đến một khu mộ cách bên phải quan phủ hàng ngàn trượng, trong khu mộ chỉ có hai mươi sáu ngôi mộ, tất cả đều đỏ như máu.
Mục tu nữ quay lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ nói: “Mục tu nữ, có phải suôn sẻ quá rồi không”.
Cả đường đến đây không có ai ngăn cản họ cả.
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân: “Chỉ cần đánh thức họ thì có thể xoay chuyển tình thế”.
Diệp Quân lặng thinh một lát, khẽ gật đầu, nhận lấy ấn Thần Minh ông lão đưa cho, hắn nhìn các ngôi mộ, giơ cao ấn Thần Minh lên: “Nhân danh Thần Minh, lệnh ngươi thức dậy…”
Hắn vừa dứt lời, một tia khí tức Thần Minh trong ấn Thần Minh xuất hiện.
Mọi người ở đó đều đang nhìn chằm chằm khu mộ, Cổ Hạo và Hề Trọng căng thẳng đến mức run rẩy, trái tim như bị nhấc lên đến tận cổ họng.
Mặc dù ngoài mặt Mục tu nữ rất bình tĩnh nhưng không biết hai tay đã siết chặt lại từ lúc nào.
Chỉ có Tu nữ cầm đao cong là bình tĩnh nhất, cô ta tò mò nhìn khu mộ đó, liếm hồ lô…
Lúc này khu mộ đó bỗng rung chuyển.
Hề Trọng và Cổ Hạo vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại sững sờ, nhìn thấy huyết mộ hoàn toàn yên ắng, không có động tĩnh gì nữa.
Lặng im như tờ.
Không có phản ứng gì.
Toang rồi!
Mặt Hề Trọng và Cổ Hạo xám như tro…
Ngay lúc này, giữa không trung khí tức đáng sự dày đặc lao ra như thủy triều…
Nhưng Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh.
…
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân: “Đi Thần Châu, đánh thức huyết vệ Thần Minh ngủ say đã lâu.”
Huyết vệ Thần Minh!
Nghe thấy lời của Mục tu nữ, Hề Trọng lập tức kinh ngạc: “Có huyết vệ Thần Minh thật à?”
Mục tu nữ khẽ gật đầu.
Diệp Quân hơi tò mò: “Huyết vệ Thần Minh?”
Hề Trọng trầm giọng nói: “Thượng sứ, có điều ngài không biết, tương truyền huyết vệ Thần Minh chính là lứa thân vệ trước kia đi theo Thần Minh, nghe đâu chỉ có ba mươi sáu người, bọn họ từng đi theo Thần Minh chinh chiến khắp vũ trụ, bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, năm đó giết chết cả vũ trụ… Nhưng về sau không biết vì sao, bọn họ bỗng biến mất, hơn nữa, trong nền văn minh Thần Minh không có bất kì ghi chép nào về bọn họ, do đó, mọi người đều cho rằng đấy chỉ là truyền thuyết.”
Nói rồi, ông ta nhìn Mục tu nữ.
Diệp Quân cũng nhìn Mục tu nữ, hiển nhiên, cô nương này biết nhiều hơn.
Mục tu nữ nói: “Không phải là truyền thuyết, là thật, trước kia bọn họ đi theo chủ chinh chiến khắp vũ trụ, có điều, bọn họ không giết chết cả vũ trụ, mà là giết chết rất nhiều rất nhiều nền văn minh vũ trụ, vì giết hại quá nhiều, mỗi bọn họ đều ngưng tụ ra một trái tim tàn sát, đồng thời dùng giết chắc để vào đạo… Về sau sau khi đánh lùi được ‘Đông Hoang’ ở chiến trường Dị Tinh, vì không để chúng lạc mất bản thân, chủ đã phong ấn trái tim tàn sát của họ lại, nhưng sau này, chủ biến mất, còn bọn họ đều chọn chìm vào giấc ngủ say trong dinh thự Thần Minh dưới lòng đất ở Thần Châu…”
Nói rồi, cô ta nhìn Diệp Quân: “Bọn họ tỉnh lại, nền văn minh Thần Minh sẽ không có ai nghi ngờ chất vấn thân phận của ngươi nữa, đồng thời, bọn họ cũng có năng lực đàn áp mọi kẻ nổi loạn.”
Hề Trọng lo lắng nói: “E là người bên trên sẽ không cho bọn họ tỉnh lại đâu…”
Mục tu nữ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, chân thật đáng tin: “Nhất định phải đi.”
Diệp Quân nhìn Mục tu nữ, Mục tu nữ nói: “Có phải cảm thấy ta rất mạnh không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Siêu mạnh.”
Mục tu nữ lại tạt cho hắn một xô nước lạnh: “Có mấy lão khốn kiếp, thực lực còn mạnh hơn ta.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Mục tu nữ nhìn hắn, không nói nữa.
Sau khi Diệp Quân cân nhắc một lát, nói: “Ta biết ý của ngươi, bây giờ chúng ta đi tới Thần Châu đánh thức huyết vệ Thần Minh, cho dù cuối cùng ta có thể đánh thức hay không, nhưng ít nhất ta dám đi, chỉ cần ta dám đi, những cường giả đỉnh cấp thật sự trong chỗ tối kia, bọn họ sẽ không dám ra tay với ta nữa, cứ như vậy, áp lực của các ngươi sẽ nhỏ đi nhiều, không chỉ thế, thậm chí có khả năng có cường giả thấy ta dám đi thì họ sẽ đứng ở phía chúng ta…”
Trong mắt Mục tu nữ chợt hiện lên một tia khen ngợi.
Hề Trọng bỗng nói: “Nếu không tỉnh lại thì sao?”
Mục tu nữ không nói gì.
Diệp Quân cũng không nói gì.
Hề Trọng ý thức được.
Không tỉnh lại… Thì có nghĩa, Diệp Quân là hàng giả.
Giờ này khắc này, ông ta mới ý thức được ý đồ thật sự của Mục tu nữ… Hiển nhiên, Mục tu nữ này cũng không dám chắc chắc trăm phần trăm Diệp Quân là sứ Thần Minh.
Đây là một phép thăm dò!
Diệp Quân có dám đi không?
Hề Trọng nhìn Diệp Quân, nếu không dám đi, vậy là trong lòng có quỷ…
Thế thì mình cũng xong rồi.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Con đường này, phải làm phiền Mục cô nương rồi.”
Dám đi!
Trong lòng Hề Trọng thở phào nhẹ nhõm…
Từ khi chọn đi theo Diệp Quân, ông ta không chỉ cảm thấy đầu óc mình ngày càng không đủ dùng, mà trái tim cũng sắp không dùng được rồi.
Mục tu nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân một lát, gật đầu: “Yên tâm, trên đường đến Thần Châu, ai dám giết ngươi, nhất định phải bước qua xác ta trước.”
Nói rồi, cô ta quay người nhìn đám cường giả ở chân trời, thấy cô ta nhìn qua, sắc mặt những cường giả kia đều thay đổi, theo bản năng lùi về sau.
Mục tu nữ coi thường mọi người, phẩy tay áo một cái.
Ầm!
Xa hàng trăm trượng, thời không lập tức sụp đổ, một đường hầm thời không trải ra.
Mục tu nữ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi.”
Diệp Quân chỉ pháp chỉ Thần Minh ở chân trời: “Có thể cắt cái này đi không?”
Pháp chỉ Thần Minh này, là để thực lực của người ở Minh điện Nguyên Thần và đô thành Nam Thần Minh tiếp tục bị suy yếu.
Mục tu nữ ngẩng đầu nhìn pháp chỉ Thần Minh kia, lắc đầu.
Diệp Quân có chút nghi hoặc.
Mục tu nữ nói: “Đây không phải là thứ do người phụ nữ kia thi triển, mà là lũ láo già ở Thần Châu kia làm, pháp chỉ Thần Minh này, chỉ là hình chiếu, chứ không phải bản thể thật sự…”
Nghe xong, Diệp Quân lập tức kinh ngạc: “Không phải bản thể…”
Mục tu nữ gật đầu: “Không phải.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Mục tu nữ nói: “Đi Thần Châu trước.”
Diệp Quân nói: “Dẫn bọn họ đi.”
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Hiển nhiên, cô ta không muốn dẫn những cường giả cảnh giới Chủ Thần này đi.
Diệp Quân nói: “Để bọn họ lại đây, rất nguy hiểm.”
Mục tu nữ nói: “Tỷ muội chúng ta cộng thêm hai lão già này dẫn ngươi đi, đã không chắc chắn có thể dẫn ngươi tới Thần Châu rồi, nếu còn dẫn cả những tên cảnh giới Chủ Thần này… Ngươi hiểu ý ta không?”
Diệp Quân nói: “Để lại đây, tám chín phần mười là họ sẽ bị giết.”
Mục tu nữ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nhìn cô ta chằm chằm, không nhượng bộ.
Không có sự chống đỡ của cường giả cảnh giới Thần Minh, một cường giả cảnh giới Thần Minh có thể diệt sạch những cường giả cảnh giới Chủ Thần này.
Mục tu nữ nói: “Nếu bị phục kích trên đường, bọn họ cũng không sống được.”
Diệp Quân không nói gì, hắn quay người nhìn những cường giả cảnh giới Chủ Thần kia, giờ phút này, vì bị pháp chỉ Thần Minh nghiêm phạt thực lực của những cường giả cảnh giới Chủ Thần kia đã suy yếu nghiêm trọng, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ biến thành người bình thường.
Diệp Quân im lặng một lát, nói: “Ta biết nỗi lo của Mục cô nương, cũng hiểu cho ngươi, nhưng, trước kia những người này không rời không bỏ ta, lúc này ta há có thể không quan tâm tới sự sống chết của họ?”
Nói rồi, hắn mở lòng bàn tay ra: “Tháp gia, đừng dạo chơi nữa.”
Giữa tinh không, ở một chỗ tối tăm nào đó, sắc mặt Chiêm Tông vẫn luôn rình mò trong chỗ tối lập tức thay đổi, giữa nhẫn không gian của gã, một luồng kim quang xông ra, chính là Tiểu Tháp.
Gã đang muốn ngăn cản, nhưng vừa nghĩ tới thực lực khủng bố của Mục tu nữ kia, gã lại vội quay người chạy đi.
Tiểu Tháp rơi vào tay Diệp Quân.
Diệp Quân nói: “Tháp gia.”
Tiểu Tháp phát ra một luồng kim quang, thu hết tất cả những cường giả cảnh giới Chủ Thần ở đó vào trong Tiểu Tháp…
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Quân U trên trời xanh, cười nói: “Quân U cô nương, chúng ta phải đi rồi.”
Quân U nhìn hắn chằm chằm: “Xin tùy ý.”
Diệp Quân nói: “Ngươi vẫn không ra tay ư?”
Quân U nhìn Diệp Quân: “Ngươi của bây giờ… Vẫn chưa đủ tư cách.”
Diệp Quân cười.
Quân U khẽ cười nói: “Ta biết ngươi có con bài chưa lật, còn không chỉ có một cái, có điều không sao, chúng ta mỏi mắt mong chờ…”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Chương 3217: Ai thế?
Mọi người ở đó chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Diệp Quân tiến vào đường hầm thời không đi đến Thần Châu, không dám ngăn cản.
Lúc này sắc mặt Thiên Gia trông cực kỳ khó coi, có hai điều gã không ngờ tới, đầu tiên là gã không ngờ thực lực của Mục tu nữ lại đáng sợ như vậy.
Thật ra mọi người vẫn luôn biết các tu nữ đó rất mạnh, nhưng lại không biết họ mạnh đến mức nào, vì rất hiếm khi thấy họ ra tay, Thiên Gia nghĩ dù có chênh lệch với họ nhưng cũng không lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến thế.
Cùng là cảnh giới Thần Minh cũng có thể cách biệt một trời một vực như thế.
Điều thứ hai không ngờ đến là Diệp Quân lại dám đến Thần Châu…
Tên này dám đến Thần Châu thật!
Tức là hắn có chỗ dựa.
Tên này chắc chắn là sứ giả Thần Minh… nhưng nếu là sứ giả Thần Minh, tại sao Thần Minh không xuất hiện?
Nếu cô ta xuất hiện… chẳng phải mọi vấn đề đều được giải quyết rồi sao?
Lẽ nào đúng như hắn và Cổ Hạo đã đoán trước đó, Thần Minh cố ý thông qua bàn tay của thiếu niên này để vạch trần các vấn đề nội bộ của Thần Minh?
Nghĩ đến đây, sắc mặt gã lập tức tái nhợt, cảm giác hối hận chợt dâng lên từ tận đáy lòng, hơn nữa lớn dần và lan ra như dây leo.
Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt gã trở nên thâm trầm.
Thần Minh!
Thần Minh đã biến mất lâu như vậy, cho dù xuất hiện… thì thế nào chứ?
Thực lực và thường thức của đám người Thần Châu hơn hẳn mình, mà nếu họ đã chọn giết Diệp Quân, tức là họ đã nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, nói cách khác rất có khả năng những người đó đã nghĩ đến việc làm sao để đối phó với Thần Minh…
Nghĩ đến đây, gã không còn lo sợ nữa, vì gã biết gã đã không còn đường lui nữa.
Việc gã có thể làm bây giờ là đi theo Thần Châu đến cùng…
Nghĩ đến đây, gã không nghĩ lung tung nữa, lập tức nói: “Đến Thần Châu”.
Nói rồi gã tiến lên trước rồi biến mất khỏi đó.
Các cường giả xung quanh nhìn nhau, sau đó cũng đi theo, họ đã không còn đường lui giống Thiên Gia.
Lúc này chỉ có thể đấu đến cùng.
Dù sao trời có sập cũng có người phía trên chống đỡ.
Trong chỗ tối, lúc này sắc mặt điện chủ điện Nam Chúng Thần – Chiêm Tông cũng rất khó coi, y không ngờ chí bảo đã đến tay rồi còn có thể bay đi.
Mẹ nó chứ!
Đi vào đạo của Diệp Quân này.
Tất nhiên bây giờ y có điều lo lắng hơn là Diệp Quân… nếu Diệp Quân là sứ giả Thần Minh, lúc đó Diệp Quân sẽ bỏ qua cho điện Nam Chúng Thần sao?
Rõ ràng là sẽ không.
Hiện giờ trong tay y chỉ có một bùa bảo vệ mạng Nam Tiêu… nhưng vẫn không đủ.
Y bỗng nghĩ đến hai người, hai người này có liên quan đến Diệp Quân, chính là Tang Mi và Tiểu Nhiễm.
Người phụ nữ tên Tang Mi có quan hệ không tầm thường với Diệp Quân, bây giờ người phụ nữ đó vẫn còn đang ở điện Nam Chúng Thần.
Nghĩ đến đây, y không do dự nữa, xoay người chạy thẳng đến điện Nam Chúng Thần.
Trước tiên phải khống chế người phụ nữ tên Tang Mi này, đề phòng bất trắc.
…
Trong đường hầm thời không, Mục tu nữ cầm Tiểu Tháp của Diệp Quân, nhíu mày không nói.
Diệp Quân đã vào trong Tiểu Tháp để chữa trị vết thương.
Trong trận chiến vừa rồi, thân xác của hắn bị hủy diệt, thần hồn bị thương nặng, thế nên hắn cần phải cấp bách chữa trị, mà Tiểu Tháp đã trở về, dĩ nhiên hắn vào lại trong Tiểu Tháp.
Một lúc sau, Mục tu nữ bỗng nhìn Hề Trọng ở một bên: “Ông cầm đi”.
Nói rồi cô ta đưa Tiểu Tháp cho Hề Trọng, sau đó cô ta dẫn tu nữ cầm đao cong đi vào trong Tiểu Tháp.
Sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Mục tu nữ và tu nữ cầm đao cong sửng sốt.
Tu nữ cầm đao cong nhìn xung quanh, rất phấn khích, tay trái kéo tay áo Mục tu nữ lắc liên tục…
Mục tu nữ nhìn xung quanh, cau chặt mày.
Lúc này Diệp Quân xuất hiện trước mặt họ, thân xác hắn đã hồi phục, thần hồn bị thương nặng cũng đã bình thường trở lại.
Đầy sức sống.
Sau khi có Tiểu Tháp, tốc độ chữa trị vết thương rất nhanh.
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân, cô ta cứ thế nhìn hắn như thể muốn nhìn xuyên qua Diệp Quân.
Tất nhiên Diệp Quân biết cô ta tò mò và ngờ vực về Tiểu Tháp, thế là cười nói: “Tháp này là do Thần Minh đưa cho ta”.
Lời giải thích đơn giản nhất này lại là lời giải thích hợp lý nhất với họ.
Nghe Diệp Quân nói thế, tu nữ cầm đao cong gật đầu, nếu là Thần Minh đưa cho kiếm tu này thì cũng có thể hiểu được.
Nhưng Mục tu nữ lại nhìn Diệp Quân chằm chằm, cũng không nói gì.
Diệp Quân nói: “Mục cô nương, có thể nói về Thần Châu cho biết không?”
Rõ ràng là người phụ nữ trước mặt biết nhiều hơn Hề Trọng, bây giờ ông ta không biết đủ nhiều về toàn bộ nền văn minh Thần Minh, nhất là bên Thần Châu.
Mục tu nữ nói: “Hiện giờ có hai người quản lý Thần Châu, đó là điện chủ điện Nhiếp Chính – Huyền Quân và thần phụ, họ là hai thế lực mạnh nhất, sau khi chủ nhân rời đi, họ đã nắm quyền nền văn minh Thần Minh rất nhiều năm rồi, những người dưới quyền của họ đều là do họ tự mình tu luyện nên…”
Nói đến đây cô ta sầm mặt.
Diệp Quân nói: “Ta nghe Hề Trọng nói, Thần Châu còn có hai người rất có thế lực, là điện Trọng Tài và điện Xét Xử.
Mục tu nữ gật đầu: “Đúng vậy, trước đây họ luôn giữ thái độ trung lập, ngoài hai ông già này, còn có hai người khác cũng rất quan trọng”.
Diệp Quân hỏi: “Ai thế?”
Chương 3218: Không được
Mục tu nữ nói: “Cửu Đại Thần Địa đều cùng chủ, Tướng quân Thiên Mục là người trấn giữ chiến trường Dị Tinh để chống lại Đông Hoang, hai người đó không chỉ có bản lĩnh vô cùng mạnh mà còn nắm giữ quân đội hạng nặng, cả hai đều giữ vị trí quan trọng trong cả nền văn minh Thần Minh. Vừa rồi ta có nhìn thử, trong các cường giả đánh ngươi đó không có người của Cửu Đại Thần Địa và chiến trường Dị Tinh, nói cách khác, rất có khả năng hai người đang quan sát”.
Diệp Quân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cho dù xác định thân phận của ta, họ cũng chưa chắc đứng về phía ta, đúng chứ?”
Mục tu nữ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra mọi người đã đang dần quên đi Thần Minh rồi”.
Sắc mặt Mục tu nữ hiện lên vẻ ngán ngẩm.
Diệp Quân lại hỏi: “Còn có ai ủng hộ Thần Minh vô điều kiện giống các cô không?”
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân: “Huyết Vệ Thần Minh, họ không nghe lệnh của bất cứ ai, chỉ tôn chủ và người sáng lập Huyết Vệ năm đó, nếu ngươi có thể thức tỉnh họ, họ sẽ trung thành với ngươi, vì bây giờ ngươi đại diện cho Thần Minh. Ngoài họ ra, những người khác… ta không thể đảm bảo”.
Diệp Quân sầm mặt.
Mục tu nữ nói tiếp: “Hiện tại mọi người cơ bản là đang quan sát, hoặc là đợi ngươi giao đấu với Huyền Quân và Thần Phụ, xem ai trong các ngươi sẽ thắng, cuối cùng họ sẽ đứng về một phe… Vấn đề lớn nhất của ngươi bây giờ là sự hợp pháp thân phận, vì ngươi là kẻ Tiết Độc và người của Trật Tự, thế nên rất nhiều người trung thành với chủ cũng không dám dễ dàng đứng về phía nào, vì nếu họ ủng hộ sai phe thì sẽ muôn kiếp cũng không trở lại…”
Diệp Quân nói: “Thế nên ta phải đánh thức Huyết Vệ Thần Minh, như thế chứng tỏ ta hợp pháp”.
Mục tu nữ gật đầu: “Không chỉ thế, thực lực của Huyết Vệ Thần Minh còn rất mạnh, có họ ở cạnh chắc chắn có thể áp chế được Huyền Quân và Thần Phụ”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Ta thấy lúc nãy cô nhìn Quân U, nếu cô ra tay, cô có thể giết cô ta không?”
Mục tu nữ nói: “Không thể”.
Diệp Quân sầm mặt, Mục tu nữ nói “không thể” rất dứt khoát, không hề do dự gì cả.
Diệp Quân nói: “Xem ra nước này còn sâu như ta nghĩ nữa”.
Mục tu nữ nói: “Trước tiên mặc kệ cô ta, việc quan trọng nhất là đánh thức Huyết Vệ Thần Minh”.
Diệp Quân nhìn Mục tu nữ và tu nữ cầm đao cong, cười nói: “Thật ra các cô cũng đang chờ ta đi đánh thức, cuối cùng chứng minh thân phận của ta đúng không?”
Tu nữ cầm đao cong vô thức gật đầu…
Diệp Quân nhìn cô ta, cô ta nhếch môi cười.
Nhưng Mục tu nữ lại không nói gì.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nếu ta không thể đánh thức, các cô sẽ giết ta sao?”
Mục tu nữ nhìn hắn: “Ngươi đoán xem”.
Người phụ nữ này hơi khó đối phó, Diệp Quân nhìn thẳng vào tu nữ cầm đao cong, tu nữ cầm đao cong do dự một chốc, sau đó nói: “Ta… suy xét… một lát…”
Diệp Quân: “…”
Mục tu nữ nói: “Đừng nghĩ nhiều thế, đến Thần Châu trước”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Ngọc bội màu vàng tím đó của các cô là gì thế?”
Mục tu nữ nói: “Năm đó lúc còn nhỏ Chủ đã tặng nó cho ba bọn ta, mỗi người một miếng. Sở dĩ bọn ta tin ngươi là sứ giả Thần Minh là vì khí tức trong ấn Thần Minh của ngươi giống hệt khí tức trong ngọc bội của bọn ta”.
“Thì ra là thế”.
Diệp Quân gật đầu, một lúc sau hắn và hai người phụ nữ ra khỏi Tiểu Tháp.
Tông Tín ở bên ngoài nói: “Này nhóc, ngươi dám đến Thần Châu thật… có phải ngươi quên ngươi là giả mạo rồi không?”
Diệp Quân nhìn tận cuối đường hầm thời không, khẽ nói: “Tiền bối không hiểu… đây là có người lật ván bài ngửa với ta”.
Tông Tín: “…”
…
Khu dân nghèo ở thành Nam Chúng Thần.
Trong lớp, Nam Tiêu cầm một cuốn sách cổ trên tay, chắp hai tay sau lưng nhẹ nhàng đi lại trong lớp, thầm đọc: “Kiên định với chí hướng, phải phấn đấu, cố gắng hết mình, cho dù việc lớn hay nhỏ ắt sẽ thành công…”
Đám trẻ bên dưới đọc theo: “Kiên định với chí hướng, phải phấn đấu, cố gắng hết mình, cho dù việc lớn hay nhỏ ắt sẽ thành công…”
Nam Tiêu để sách xuống, cười nói: “Tan học”.
Đám trẻ con lập tức reo hò lên, rồi chạy ra khỏi phòng học.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nam Tiêu bật cười…
…
Trước một căn nhà dân, Tang Mi và Tiểu Nhiễm đang trồng rau, Tang Mi dùng cuốc đào một cái hố, Tiểu Nhiễm ném một nắm hạt giống vào đó, hai người phối hợp rất ăn ý.
Một lúc sau, Tang Mi để cuốc xuống, nhìn luống rau trước mặt, mỉm cười nói: “Tiếc là ta không thể đợi bọn mày lớn lên”.
Tiểu Nhiễm ở một bên cười nói: “Tỷ tỷ, cùng lắm thì nửa tháng nữa đám rau này có thể lớn rồi…”
Tang Mi khẽ cười xoa đầu cô bé, sau đó nói: “Còn nhớ bài vè tỷ đã dạy muội không?”
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Nhớ chứ”.
Tang Mi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, mặt hiện lên vẻ yêu thương: “Trên đời này, trước đây có rất nhiều người khốn khổ, họ nói thế giới này không công bằng, muốn thay đổi nó, sau đó, sau khi nắm quyền, họ lại dần quên đi những khốn khổ mà họ phải trải, họ bắt đầu coi chúng sinh như nô lệ và tận hưởng mọi thứ… Rất nhiều người giết rồng không phải vì họ muốn một thế giới tốt đẹp hơn mà vì họ muốn trở thành con rồng đó…”
Vừa rồi cô ta kéo Tiểu Nhiễm đi về phía đằng xa: “Nhóc con, “con đường của thánh nhân là lương thiện và biết vừa đủ”, sau này đừng quên những vất vả mà muốn đã từng chịu…”
Tiểu Nhiễm hơi khó hiểu: “Tỷ tỷ, câu trước đó, muội… muội không hiểu lắm…”
Tang Mi cười nói: “Muội nhớ là được”.
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Vâng”.
Nói rồi cô bé thầm nhớ lời Tang Mi nói.
Tang Mi quay đầu lại nhìn, thời không ở cách đó không xa nứt ra, một người bước ra, chính là điện chủ điện Nam Chúng Thần – Chiêm Tông.
Chiêm Tông nhìn Tang Mi: “Đi với ta một chuyến đi”.
Tang Mi cười nói: “E là không được”.
Chiêm Tông híp mắt: “Nể mặt cô rồi đúng chứ?”
Nói rồi gã phất tay, sức mạnh đáng sợ lao thẳng đến chỗ Tang Mi…
Chương 3219: Thân thiết
Luồng sức mạnh của Chiêm Tông vẫn chưa đến gần Tang Mi và Tiểu Nhiễm thì đã biến mất tăm.
Chiêm Tông sửng sốt, ngay sau đó tay phải của gã cách một khoảng tóm lấy Tang Mi, một bàn tay hư ảo bao bọc Tang Mi và Tiểu Nhiễm, nhưng Tang Mi và Tiểu Nhiễm vẫn đứng đó, không hề hấn gì.
Đồng từ Chiêm Tông co rụt: “Cô…”
Lúc này gã nhận ra người phụ nữ trước mặt này không phải là người tầm thường…
Tang Mi nhìn gã, cười nói: “Sao ngươi lại đột nhiên chạy đến bắt ta thế? Ồ, là vì tiểu kiếm tu đó sao? Chắc chắn là ngươi muốn bắt ta, sau đó uy hiếp hắn…”
Chiêm Tông nhìn chằm chằm Tang Mi, lòng dấy lên sự đề phòng: “Cô là ai?”
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Ta là… đồng bọn của kẻ Tiết Độc”.
Chiêm Tông đã cảm giác được có gì đó không ổn, gã nhìn chằm chằm Tang Mi, lập tức rời khỏi hậu trường: “Thần Minh sẽ bỏ qua cho đám Tiết Độc các ngươi…”
“Thần Minh?”
Tang Mi chớp mắt: “Ta sợ quá”.
Chiêm Tông: “…”
Chiêm Tông xoay người chạy đi, lúc này gã nhận ra có thể gã không phải là đối thủ của người phụ nữ này, vẫn nên chạy trước thì hơn.
Thấy Chiêm Tông bỏ chạy, Tiểu Nhiễm quay sang nhìn Tang Mi: “Tỷ tỷ, hắn chạy rồi…”
Tang Mi bật cười: “Muội nhìn xem”.
Tiểu Nhiễm quay đầu lại nhìn, không biết từ bao giờ mà Chiêm Tông vừa bỏ chạy đó lại xuất hiện ở đây.
Tiểu Nhiễm sửng sốt.
Chiêm Tông cũng sửng sốt, gã hoảng sợ nhìn Tang Mi: “Cô… rốt cuộc cô là ai…”
Tang Mi không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, không biết cô ta nhìn thấy gì trên trời mà lại bật cười.
…
Trong đường hầm thời không, Diệp Quân nhìn thấy tia sáng trắng ở cuối tầm nhìn.
Hề Trọng ở một bên trầm giọng nói: “Đến rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người đi xuyên qua ánh sáng trắng, lúc xuất hiện lại thì đã ở trong một tinh không.
Có một người đàn ông trung niên mặc áo giáp vàng đứng cách họ vài trăm trượng phía trước, có người đàn ông trung niên cầm một cây giáo, hệt như một ngọn núi, đầy áp bức.
Hề Trọng nhận ra thân phận của đối phương, nói: “Người Thủ Giới của Thần Châu”.
Mục tu nữ đi về phía người Thủ Giới của Thần Châu, khi đến trước mặt người đó không xa, cô ta dừng lại: “Cổ Nhạc, đánh hay không?”
Rất thẳng thắn!
Người Thủ Giới của Thần Châu nhìn Mục tu nữ, sau đó nhìn Diệp Quân, y nhìn Diệp Quân như thể muốn nhìn thấu hắn.
Mục tu nữ mặt không cảm xúc, đã siết chặt nắm đấm, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Tu nữ cầm đao cong cũng nhìn người Thủ Giới của Thần Châu, chuẩn bị rút đao.
Người Thủ Giới của Thần Châu nhìn Diệp Quân một lúc, lại nhìn Mục tu nữ: “Đi vào thì dễ, ra lại khó”.
Nói rồi y lui sang một bên.
Mục tu nữ buông tay phải ra: “Cổ Nhạc, khí tức trên người hắn không phải là giả”.
Cổ Nhạc lắc đầu: “Mục, thời đại này đã không còn giống trước nữa”.
Mục tu nữ nhìn chằm chằm Cổ Nhạc: “Là khác rồi, chủ nhân đã biến mất, Huyền Quân và Thần Phụ quản lý Thần Châu, nếu họ không thăng chức, ngươi không có khả năng trở thành người Thủ Giới của Thần Châu… Nhưng đừng quên, ngươi vốn dĩ chỉ là một tên ăn mày, nếu không phải chủ nhân thu nhận ngươi vào thì ngươi đã biến thành cát bụi từ lâu rồi”.
Cổ Nhạc khẽ gật đầu: “Mục, bây giờ nói mấy cái này thì có ý nghĩa gì? Chẳng phải các cô muốn sang đó sao? Đi đi”.
Mục tu nữ nhìn Cổ Nhạc, sau đó dẫn Diệp Quân đi.
Sau khi mấy người Diệp Quân vào vùng đất của Thần Châu, Cổ Nhạc bỗng nói: “Phong tỏa Thần Châu”.
Y vừa dứt lời, tinh hà đã bị bao phủ bởi một kết giới ánh sáng, kết giới ánh sáng được tạo ra từ vô số phù văn màu vàng dày đặc, có đến hàng tỷ phù văn, bây giờ không thể vào, cũng không thể ra khỏi Thần Châu.
Mục tu nữ quay lại nhìn Cổ Nhạc, ánh mắt hiện lên sát ý.
Diệp Quân bỗng nói: “Không sao, đi thôi”.
Mục tu nữ không nhìn nữa, đanh mặt lại dẫn Diệp Quân đi.
Sắc mặt Cổ Hạo và Hề Trọng bên cạnh hai người đều rất nghiêm trọng, mình đến đây e là đi vào hang cọp rồi.
Hai người nhìn sang Diệp Quân đi trước, Diệp Quân rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ gì cả.
Hai người nhìn nhau, đều khá ngạc nhiên, Diệp công tử này bình tĩnh, ung dung thật đấy.
Diệp Quân quay đầu nhìn Mục tu nữ, sắc mặt cô ta lạnh băng, hắn cười nói: “Đừng giận nữa, như hắn nói đấy, thời đại thay đổi rồi”.
Mục tu nữ lắc đầu: “Ngươi không biết trước kia chủ nhân đối xử rất tốt với họ…”
Diệp Quân khẽ nói: “Nhưng họ đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình”.
Mục tu nữ im lặng một lúc, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Đúng là đã khác rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Điều hiện giờ chúng ta muốn là có thể yên ổn đến quan phủ không…”
Mục tu nữ nhìn về phía xa, siết chặt tay phải, trong mắt có sát ý: “Không sao đâu, nếu có ai cản trở thì cứ giết đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Hề Trọng và Cổ Hạo, Hề Trọng cười nói: “Đã đến lúc này rồi, tất nhiên bọn ta sẽ cùng sống chết với Thượng sứ”.
Cổ Hạo cũng cười nói: “Mong Thần Minh sẽ bảo vệ chúng ta”.
Diệp Quân cũng bật cười.
Cổ Hạo bỗng tò mò: “Diệp công tử, theo ta được biết hình như ngươi không phải là người của nền văn minh Thần Minh”.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, y nhận ra Diệp Quân rất dễ gần, thế nên mọi người cũng trở nên thân thiết với nhau.
Chương 3220: Xoay chuyển tình thế
Diệp Quân gật đầu: “Ta đúng thật không phải là người của nền văn minh Thần Minh, ta đến từ vũ trụ Quan Huyên”.
Mọi người đều tò mò, Cổ Hạo hỏi: “Vũ trụ Quan Huyên?”
Diệp Quân gật đầu: “Một nền văn minh vũ trụ cách đây khá xa”.
Cổ Hạo lại hỏi: “Vũ trụ Quan Huyên là nền văn minh Trật tự do công tử lập ra à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không tính là do ta lập ra, ta chỉ thừa kế thôi”.
Hề Trọng nói: “Thừa kế?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế, vũ trụ Quan Huyên là do cha ta lập ra, sau này ông ấy lười nên đem giao vũ trụ Quan Huyên cho ta, bây giờ không biết ông ấy đã phiêu bạc ở đâu rồi”.
Tiểu Tháp: “…”
Hề Trọng hỏi: “Vậy ấn Thần Minh này…”
Diệp Quân nhìn mọi người, cười nói: “Chắc các ngươi đang tò mò vì sao ta lại có được ấn Thần Minh này nhỉ? Nói cách khác, các ngươi đang tò mò ta có gặp được Thần Minh thật hay không?”
Hề Trọng gật đầu: “Ta không nghĩ gì khác, chỉ tò mò đơn thuần thôi”.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, ấn Thần Minh đó xuất hiện trong tay hắn: “Không giấu gì các ngươi, ta tình cờ có được ấn Thần Minh này…”
Mọi người: “…”
Hề Trọng run giọng nói: “Thế nên Diệp công tử chưa từng gặp Thần Minh?”
Diệp Quân cười nói: “Xem như là vậy”.
Sắc mặt Hề Trọng lập tức trở nên trắng bệch.
Sắc mặt Cổ Hạo ở một bên cũng trở nên mất tự nhiên.
Tu nữ cầm đao cong không nói gì cả, cứ ăn cây hồ lô Diệp Quân cho cô ta, có thể thấy cô ta rất thích.
Mục tu nữ không có hồ lô đường, vì lúc Diệp Quân đưa, cô ta chỉ liếc nhìn hắn một cái.
Mục tu nữ nhíu mày, cũng không nói gì.
Cổ Hạo bỗng nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu ấn Thần Minh đã ở trong tay Diệp công tử, hơn nữa còn có khí tức của Thần Minh, vậy tức là Thần Minh nhất định đã âm thầm chọn Diệp công tử rồi…”
Nói đến đây, giọng y đã hơi run, sắc mặt cũng dần trắng bệch, vì bản thân y cũng không tin chắc vào mấy lời này.
Nhưng còn có cách nào nữa à?
Đã lên thuyền giặc rồi!
Không tin cũng phải tin thôi.
Cổ Hạo và Hề Trọng thầm kêu khổ.
Sắc mặt Mục tu nữ rất bình tĩnh, như đang suy nghĩ gì đó.
Tu nữ cầm đao cong bỗng kéo tay áo Diệp Quân, Diệp Quân nhìn cô ta, tay phải cô ta cầm cây gỗ bóng nhẵn trần giơ lên với Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó lại lấy một cây hồ lô đường nữa cho cô ta.
Tu nữ cầm đao cong nhận lấy hồ lô, cười cong mắt.
Tâm trạng Cổ Hạo và Hề Trọng rất nặng nề, vì hiện giờ họ cảm thấy con đường phía trước thật mung lung.
Chẳng mấy chốc ba người đã đến trước bờ biển, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, bãi biển vô tận, không nhìn thấy cuối.
Diệp Quân quay sang nhìn Mục tu nữ, cô ta nhìn tận cuối hải vực: “Ở đầu đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Mục tu nữ nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi cô ta tiến lên một bước, thời không trước mặt cô bỗng nứt ra, sau đó một đường hầm thời không bày ra trước mặt họ.
Bốn người Diệp Quân đi theo cô ta vào đường hầm thời không đó, vừa bước vào trong, thời không g xung quanh lóe lên như tia chớp và đá lửa, thoáng chốc họ đã xuất hiện trên một hòn đảo, cả hòn đảo chỉ có một quan phủ.
Quan phủ Thần Minh!
Mọi người vừa bước lên hòn đảo, một luồng thần thức bao phủ lấy họ.
Một ông lão xuất hiện trước mặt họ, ông lão đỡ lưng, trông có vẻ già nua, từng nếp nhăn trên mặt chằng chịt đan vào nhau, đôi mắt hơi vẩn đục.
Ông lão khẽ nói: “Là Mục và Linh”.
Mục tu nữ và Tu nữ cầm đao cong bước đến, Mục tu nữ đỡ ông lão, mỉm cười nói: “A Hiên thúc, đã lâu không gặp”.
Ông lão nở nụ cười: “Mấy năm nay các ngươi cũng không biết về thăm ta gì cả…”
Mục tu nữ trầm giọng nói: “A Hiên thúc, bọn con phải đi đánh thức Huyết Vệ”.
Nụ cười trên môi ông lão dần biến mất, ông ta nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ông ta xòe tay ra, Diệp Quân hiểu ý lấy ấn Thần Minh ra.
Ấn Thần Minh bay đến trong tay ông lão, nhìn ấn Thần Minh trong tay, ông lão bỗng phấn khích, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Là… là… khí tức của chủ nhân…”
Mục tu nữ đỡ ông lão: “A Hiên thúc, hãy dẫn bọn con đến huyết mộ”.
Ông lão gật đầu: “Ừ ừ… đi theo ta…”
Nói rồi ông ta xoay người đi về phía xa.
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu đi theo.
Một lúc sau, mọi người đến một khu mộ cách bên phải quan phủ hàng ngàn trượng, trong khu mộ chỉ có hai mươi sáu ngôi mộ, tất cả đều đỏ như máu.
Mục tu nữ quay lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ nói: “Mục tu nữ, có phải suôn sẻ quá rồi không”.
Cả đường đến đây không có ai ngăn cản họ cả.
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân: “Chỉ cần đánh thức họ thì có thể xoay chuyển tình thế”.
Diệp Quân lặng thinh một lát, khẽ gật đầu, nhận lấy ấn Thần Minh ông lão đưa cho, hắn nhìn các ngôi mộ, giơ cao ấn Thần Minh lên: “Nhân danh Thần Minh, lệnh ngươi thức dậy…”
Hắn vừa dứt lời, một tia khí tức Thần Minh trong ấn Thần Minh xuất hiện.
Mọi người ở đó đều đang nhìn chằm chằm khu mộ, Cổ Hạo và Hề Trọng căng thẳng đến mức run rẩy, trái tim như bị nhấc lên đến tận cổ họng.
Mặc dù ngoài mặt Mục tu nữ rất bình tĩnh nhưng không biết hai tay đã siết chặt lại từ lúc nào.
Chỉ có Tu nữ cầm đao cong là bình tĩnh nhất, cô ta tò mò nhìn khu mộ đó, liếm hồ lô…
Lúc này khu mộ đó bỗng rung chuyển.
Hề Trọng và Cổ Hạo vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại sững sờ, nhìn thấy huyết mộ hoàn toàn yên ắng, không có động tĩnh gì nữa.
Lặng im như tờ.
Không có phản ứng gì.
Toang rồi!
Mặt Hề Trọng và Cổ Hạo xám như tro…
Ngay lúc này, giữa không trung khí tức đáng sự dày đặc lao ra như thủy triều…
Nhưng Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh.
…
Bình luận facebook