Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210-215
Chương 210: Có tâm một chút
Nhân gian kiếm ý!
Thấy cảnh này, sắc mặt tất cả cường giả của đế tộc Bất Tử có mặt ở đây đều vô cùng khó coi!
Luồng kiếm khí này là Kiếm Chủ Nhân Gian để lại đây!
Tiên tổ của đế tộc Bất Tử có lệnh, chỉ khi đế tộc Bất Tử rơi vào thời khắc sinh tử tồn vong mới có thể kích hoạt luồng kiếm khí này!
Rõ ràng bây giờ Diệp Quân không có ý định diệt đế tộc Bất Tử.
Hơn nữa, cho dù Diệp Quân muốn diệt, cả đế tộc Bất Tử đồng tâm hiệp lực cũng có thể đánh lại Diệp Quân!
Chưa cần nhắc đến họ còn một vài tiên tổ hùng mạnh ở tổng viện thư viện Quan Huyên!
Thế nên, một Diệp Quân không đủ để dùng luồng kiếm khí này!
Mà Đông Lý Trần lại vì việc riêng mà tự ý triệu hồi luồng kiếm khí này!
Dù có giết được Diệp Quân thì đế tộc Bất Tử vẫn chịu lỗ!
Những cường giả đế tộc Bất Tử đều thấy lòng mình nhỏ máu!
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt ông ta không hề che giấu sát khí!
Đúng như Diệp Quân nói, từ lúc bắt đầu ông ta đã cố ý ép Diệp Quân giết Đông Lý Mạch, vì Đông Lý Mạch không phải dòng chính của ông ta!
Hơn nữa, Đông Lý Mạch quá yêu nghiệt, trưởng thành quá nhanh, cứ để tiếp tục như thế thì sẽ uy hiếp tới địa vị của ông ta!
Thế nên, ông ta quyết định khích Diệp Quân giết Đông Lý Mạch!
Ông ta đã thành công rồi!
Nhưng ông ta không ngờ Diệp Quân lại vạch trần kế hoạch của mình trước mặt công chúng, khiến ông ta bị mọi người căm hận!
Có thể nói, Diệp Quân đã hoàn toàn huỷ hoại ông ta!
Ông ta cũng biết, bây giờ mình chỉ có thể dựa vào luồng nhân gian kiếm khí này mới thay đổi được cục diện!
Giết Diệp Quân trước rồi mới giết những kẻ không phục mình trong tộc!
Kiếm Đế sao?
Luồng nhân gian kiếm khí này có thể dễ dàng chém giết cả một Đại Kiếm Đế đấy, đừng nói chỉ là một Kiếm Đế!
Diệp Quân đứng gần đó nhìn luồng nhân gian kiếm khí kia, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có.
Mạnh quá!
Thật ra hắn không cảm nhận được sự mạnh mẽ của cô cô váy trắng quá sâu sắc.
Vì bà ấy chỉ dùng một nhát kiếm đã giải quyết xong sự việc rồi!
Hơn nữa chẳng có khí thế gì cả, tóm lại chỉ một nhát kiếm.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu, nguyên nhân chủ yếu là vì nhát kiếm của cô cô váy trắng không phải là nhát kiếm để giết hắn, nếu không có lẽ hắn cũng sẽ cảm nhận được thế nào gọi là mạnh mẽ!
Nhưng lúc này, hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của luồng kiếm khí này một cách rất rõ ràng.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Diệp Quân nhìn chằm chằm luồng nhân gian kiếm khí đó, hai tay siết chặt, vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ là một luồng kiếm khí nhưng lại có thể mạnh đến cỡ này!
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đích thân xuất hiện ở đây thì phải mạnh đến cỡ nào nữa?
Diệp Quân hít sâu vào một hơi, ánh mắt kiên định: "Một luồng kiếm khí trải qua hàng chục triệu năm mà vẫn mạnh đến thế này, Tháp gia, đây mới thật sự là kiếm tu, đây mới là kiếm tu trong lòng ta, ta phải cố gắng, cố gắng trở thành kiếm tu mạnh mẽ như Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Dứt lời, luồng nhân gian kiếm khí kia bỗng khẽ run, ngay sau đó, nó hoá thành một thanh kiếm phóng về phía Diệp Quân.
Nhìn thấy cảnh này, Đông Lý Trần cười gằn: "Diệp Quân, nhát kiếm này, ngươi đỡ kiểu gì?"
Diệp Quân nhìn thanh kiếm phóng tới, giây phút này, hắn cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá trôi lênh đênh giữa biển sâu, xung quanh là gió táp và bão tố vô tận.
Nhỏ bé!
Đứng trước nhát kiếm này, hắn lại một lần nữa cảm thấy mình bé nhỏ!
Dù đã là Kiếm Đế nhưng đứng trước luồng kiếm khí này, hắn lại nhỏ nhoi đến thế!
Nhưng, trong mắt hắn không hề có sự khiếp sợ!
Diệp Quân siết chặt kiếm Hành Đạo, một giây sau, hắn mạnh mẽ đâm một kiếm về phía trước!
Dù bản thân nhỏ bé như con sâu cái kiến, hắn vẫn dám xuất kiếm!
Kiếm Chủ Nhân Gian thì đã sao?
Ta kính ông, nhưng ta không sợ ông!
Ông dám đánh ta thì ta chôn ông luôn!
Trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, nhát kiếm này của Diệp Quân đâm thẳng lên luồng nhân gian kiếm khí!
Ầm!
Nhân gian kiếm khí rung lên kịch liệt rồi hoá thành vô số mảnh vụn bay về phía Diệp Quân dưới ánh nhìn của mọi người.
Tất cả người của đế tộc Bất Tử đều ngây ra như phỗng!
Phá rồi sao?
Chàng trai này đã phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian rồi sao?
Giây phút này, cường giả của đế tộc Bất Tử như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!
Đông Lý Trần kia thì càng không thể tin nổi, liên tiếp lùi sau: "Sao... sao có thể?"
Diệp Quân cũng hơi ngớ người!
Phá được rồi à?
Lúc này, vô số mảnh vụn nhân gian kiếm khí bay tới trước mặt hắn, sau đó, Diệp Quân cảm thấy dường như có thứ gì đó đang sờ đầu mình, cảm giác rất diệu kỳ!
Rất nhanh, những mảnh vụn nhân gian kiếm khí kia đã tan biến!
Diệp Quân đứng trầm ngâm.
Ấy vậy mà mình lại có thể phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian?
Hình như mình... hơi bị ngầu đấy!
Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, là vì thanh kiếm này sao?
Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Không phải vì kiếm đâu, thanh kiếm này của ngươi có thể phá vỡ tất cả, nhưng nó sẽ không phá kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian. Kiếm khí của người ta là tự tiêu tan đấy!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tháp gia, vì sao nó lại tự tiêu tan?"
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: "Chắc thấy ngươi thiên phú ngút trời, không đành lòng giết ngươi nên mới quyết định tha cho ngươi một mạng đấy!"
Diệp Quân lắc đầu cười.
Tiểu Tháp hỏi: "Ngươi cười gì?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Tháp gia, thương lượng một việc nhé!"
Tiểu Tháp tò mò: "Chuyện gì?"
Diệp Quân chân thành nói: "Lần sau muốn qua mặt ta thì ngươi... hãy qua mặt cho có tâm một chút!"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân cũng không hỏi thêm vấn đề này nữa, hắn biết mình có hỏi thế nào thì Tháp gia cũng sẽ không nói!
Chương 211: Biến đổi
Diệp Quân nhìn Đông Lý Trần với vẻ mặt không thể tin nổi ở đằng xa, hắn không nói gì, quay người rời đi!
Hắn không giết ông ta!
Vì hắn biết, Đông Lý Trần đã toi đời rồi!
Bây giờ hắn mà ra tay có lẽ sẽ bị đế tộc Bất Tử đánh hội đồng, tuy Đông Lý Trần ngu ngốc nhưng trong đế tộc Bất Tử vẫn còn người thông minh!
Dưới sự theo dõi của cường giả đế tộc Bất Tử, Diệp Quân ngự kiếm biến mất phía chân trời.
Đương nhiên bọn họ không dám ngăn cản hắn!
Bây giờ bọn họ còn chưa thể tiêu hoá nổi những gì vừa xảy ra!
Kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian bị phá rồi sao?
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đại trưởng lão đi tới bên cạnh Đông Lý Ngư, ông ta trầm giọng nói: "Cậu ấy đã phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Đông Lý Ngư im lặng.
Cô ta cũng cảm thấy chuyện này quá khó tin!
Vừa rồi, cô ta đã nghĩ lần này Diệp Quân chắc chắn sẽ chết!
Đại trưởng lão bỗng trầm giọng than: "Ô Mộc kia..."
Đông Lý Ngư nhìn Đại trưởng lão: "Nếu không làm vậy, ông đoán xem Diệp công tử có chịu rời khỏi đây mà không có thu hoạch gì hay không?"
Nghe thế, sắc mặt Đại trưởng lão bỗng nghiêm trọng hẳn!
Đông Lý Ngư khẽ nói: "Huynh ấy dám giết cả thiên tài của nhà họ An và Thiên Đạo, huynh ấy còn sợ đế tộc Bất Tử chúng ta sao? Nếu không chủ động tặng cho huynh ấy, đợi đến lúc huynh ấy ra tay thì chúng ta không chỉ mất mỗi một khối Ô Mộc thôi đâu!"
Nghe vậy, Đại trưởng lão toát mồ hôi lạnh: "Đúng vậy thật!"
Nếu Diệp Quân không chịu bỏ qua, bắt đầu giết người cướp của thì sẽ khiến đế tộc Bất Tử bọn họ đau đầu!
Thằng nhóc này thật sự quá yêu nghiệt!
Đông Lý Ngư nhìn chân trời, khẽ nói: "Vẫn là con mắt nhìn người của chủ tịch Diệp Quan Chỉ kia đặc biệt! Tiếc là thế lực của đám thế gia ở tổng viện quá mạnh! Nếu không, bây giờ Diệp công tử này đã là thiên tài của thư viện rồi!"
Đại trưởng lão vội nói: "Tiểu Ngư, chúng ta cũng là thế gia!"
Đông Lý Ngư khẽ cười, không nói thêm gì về chuyện này. Như nhớ ra chuyện gì, cô ta nhìn Đông Lý Trần đứng như kẻ mất hồn ở bên kia rồi nói: "Đại trưởng lão, ông còn không đứng ra chủ trì đại cục sao?"
Nghe vậy, Đại trưởng lão bỗng thấy kích động, ông ta vội bước ra: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Chúng ta xác định vị trí tộc trưởng đi rồi đánh tiếp..."
Mọi người: "..."
...
Diệp Quân vừa rời khỏi đế tộc Bất Tử thì nhìn thấy Diệp Khải và Tịch Huyền!
Hai người không rời đi mà vẫn đứng quan sát đế tộc Bất Tử!
Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca!"
Diệp Quân: "Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo này, chắc chắn ta không thể tham gia được nữa rồi! Hai người thì sao?"
Tịch Huyền: "Ta cũng không thể tham gia!"
Diệp Khải im lặng.
Diệp Quân cười nói: "Chắc là hai người vẫn có thể tham gia, dù thư viện có truy cứu thì nhất định cũng sẽ đối phó với mình ta thôi, sẽ không làm gì hai người đâu! Thế nên, hai người có thể tới tham gia. Đó là số mệnh đại đạo đấy, nếu có được sẽ giúp ích rất nhiều cho hai người!"
Tịch Huyền lắc đầu: "Không cần nữa!"
Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"
Tịch Huyền cười nói: "Ta tham gia là để giúp ngươi chứ không phải vì tranh giành số mệnh đại đạo gì đó!"
Diệp Quân bỗng thấy lòng ấm áp, hắn khẽ nói: "Cảm ơn!"
Tịch Huyền lắc đầu cười: "Khách sáo gì chứ?"
Diệp Khải bỗng nói: "Diệp Quân ca, ta muốn đi thử!"
Diệp Quân nhìn Diệp Khải, Diệp Khải cười nói: "Ta muốn tranh giành cho nhà họ Diệp".
Diệp Quân cười nói: "Được! Nhưng xảy ra chuyện này, không biết cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo có bị ảnh hưởng gì không! Tóm lại đệ tuỳ cơ hành động nhé!"
Diệp Khải đáp: "Ta hiểu mà!"
Tịch Huyền bỗng nói: "Có lẽ nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ không chịu bỏ qua đâu!"
Diệp Quân trầm lặng.
Nhà họ An!
Tuy cô cô váy trắng đã giết chết nhiều cường giả nhà họ An, nhưng cường giả của nhà họ An ở tổng viện thư viện Quan Huyên vẫn chưa chết!
Hơn nữa, nhà họ An ở Thanh Châu vẫn còn!
E rằng đối phương sẽ không chịu bỏ qua mối thù này đâu!
Còn cả tộc Thiên Long viễn cổ, mình đã giết một thiên tài của bọn họ, tộc này vô cùng kiêu ngạo, chắc chắn cũng sẽ không chịu thiệt!
Lúc này, Tịch Huyền bỗng nói: "Nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ còn tạm, thật ra điều ta lo lắng nhất là thư viện Quan Huyên!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền trầm giọng nói: "Ngươi đã giết Thiên Đạo, Thiên Đạo đấy! Đó là trọng tội ở cả vũ trụ Quan Huyên, vì Thiên Đạo có liên quan đến linh khí của một nơi, mà bây giờ, đại trận linh khí của cả Trung Thổ Thần Châu đã không còn hiệu quả, linh khí của Trung Thổ Thần Châu cũng đang tan biến nhanh chóng..."
Nói đến đây, sắc mặt của cô ấy bỗng trở nên phức tạp: "Tội của ngươi còn nghiêm trọng hơn tội của ta năm xưa nhiều!"
Diệp Quân im lặng.
Giết Thiên Đạo.
Hắn biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng hắn không hề hối hận!
Mẹ kiếp!
Thiên Đạo kia cứ nhất quyết phải khích bác mình, không giết sao mình nhịn nổi cục tức này!
Nếu lúc trước Thiên Đạo kia xin tha, nhận sai, rồi đền mình chút bảo vật gì đó thì có lẽ mình sẽ tha!
Nhưng thứ khốn kiếp đó còn dám khiêu khích mình!
Không giết, tức lắm!
Mẹ nó chứ!
Nếu ngươi cho ta chút lợi ích gì đó thì ta đã không giết ngươi rồi!
Đúng là tức chết đi được!
Diệp Khải bỗng nói: "Diệp Quân ca, bây giờ huynh tính sao?"
Tính?
Diệp Quân im lặng, hắn vốn định tới đế tộc Bất Tử để mượn kiếm làm cho Tiểu Ca sống lại, nhưng bây giờ, kiếm Thanh Huyên không có ở đế tộc Bất Tử, cũng có nghĩa là hắn phải tới tổng viện thư viện Quan Huyên!
Nhưng tình hình bây giờ...
Đúng lúc này, viện trưởng Cố Triều Nguyên của thư viện Quan Huyên bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: "Vừa nãy tổng viện đã ra lệnh, vì cậu đã giết Thiên Đạo nên tổng viện phát lệnh truy nã cấp mười đối với cậu, người giết được cậu sẽ được thưởng trăm vạn tiên tinh!"
Trăm vạn tiên tinh!
Diệp Quân nheo mắt, một tiên tinh bằng một trăm kim tinh, trăm vạn tiên tinh bằng với một trăm triệu kim tinh đấy!
Hơn nữa tiên tinh còn vô cùng trân quý, tiên tinh có thể đổi ra kim tinh nhưng kim tinh không thể đổi được tiên tinh đâu!
Lúc này, Cố Triều Nguyên lại nói: "Không chỉ thế, cách thức tranh giành số mệnh đại đạo lần này đã thay đổi! Đổi thành ai giết được cậu sẽ là quán quân, sẽ có được số mệnh đại đạo! Hơn nữa, còn là ba đạo số mệnh đại đạo, phần thưởng nâng lên gấp ba lần! Bây giờ, thiên tài của cả vũ trụ đều muốn tìm giết cậu! Thêm vào đó, giới hạn tuổi tác sẽ được nâng từ hai mươi hai lên bốn mươi lăm, cũng có nghĩa là thiên tài của đời trước cũng có thể tham gia!"
Nghe vậy, đám Diệp Quân đều sững sờ.
Tiểu Tháp chìm vào im lặng.
Chương 212: Ta sẽ tới tìm huynh
Treo thưởng truy nã!
Lại còn là lệnh treo thưởng truy nã từ thư viện Quan Huyên!
Nghe Cố Triều Nguyên nói xong, sắc mặt của Tịch Huyền và Diệp Khải đều thay đổi.
Quan trọng nhất là, thể thức tranh giành số mệnh đại đạo đã thay đổi! Ai giết được Diệp Quân thì người đó là quán quân, hơn nữa sẽ có được đến ba đạo số mệnh đại đạo.
Một trăm vạn tiên tinh, rất quý giá.
Nhưng số mệnh đại đạo mới là cái đáng quý nhất, tiền bạc không thể sánh được.
Vì sao?
Vì có được số mệnh đại đạo có nghĩa là được đại đạo che chở, ngươi có thể gặp dữ hoá lành, có thể ngang nhiên ngẩng mặt đi trong khi những người khác phải dè dặt như đi trên phiến băng mỏng, nếu ngươi có được càng nhiều số mệnh đại đạo thì cuộc đời ngươi càng thăng hoa!
Tất cả khổ nạn đều không thể làm gì được ngươi!
Cuộc đời của ngươi như nở hoa vậy!
Năm xưa chủ nhân Đại Đạo Bút phát ra ba nghìn đạo số mệnh đại đạo, thư viện độc chiếm hai nghìn đạo, một nghìn đạo còn lại phát tán rải rác trong vũ trụ, người có duyên sẽ gặp được.
Ba nghìn đạo số mệnh đại đạo này là thứ đám thế gia kia thèm khát nhất.
Vì sao?
Vì thiên tài trong gia tộc bọn họ không thiếu công pháp, không thiếu thần vật, không thiếu bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, chỉ thiếu số mệnh đại đạo mà thôi!
Số mệnh đại đạo có thể khiến thiên tài của bọn họ đi xa hơn!
Mà bây giờ, quán quân cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo có thể được thưởng đến ba đạo số mệnh đại đạo!
Hơn nữa, giới hạn tuổi tác được nâng từ hai mươi hai lên đến bốn mươi lăm!
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là thiên tài đời trước cũng có thể tham gia!
Điều này khiến vô số tông môn và thế gia phát cuồng!
Thế gia và tông môn nào có được ba đạo số mệnh đại đạo thì có nghĩa gia tộc và tông môn của họ sẽ có thể xuất hiện thêm ba vị yêu nghiệt tuyệt thế nữa!
Tranh!
Đám thế gia và tông môn tới từ vũ trụ Quan Huyên cũng xao động!
Cố Triều Nguyên nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp.
Ông ta nói với Diệp Quân những điều này không phải vì muốn Diệp Quân nợ mình một ân nghĩa, mà chỉ đơn thuần là không thể tiếp tục trơ mắt nhìn những hành vi đáng khinh của đám thế gia và tông môn kia nữa.
Ức hiếp người quá đáng!
Đặc biệt là nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ, những hành vi đó thật sự quá ô nhục, hổ thẹn với danh tiếng của thế gia cổ xưa!
Vì ông ta là người chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối nên ông ta là người hiểu rõ những gì đã xảy ra hơn ai hết.
Chèn ép một cậu thiếu niên như thế này, thật sự là hiếp người quá đáng!
Diệp Quân bỗng nhìn Cố Triều Nguyên: "Tiền bối là người của thư viện sao?"
Cố Triều Nguyên gật đầu: "Viện trưởng thư viện, Cố Triều Nguyên!"
Diệp Quân cười nói: "Thế mà tiền bối còn tới báo tin cho ta?"
Cố Triều Nguyên lắc đầu: "Diệp công tử, rất xin lỗi, ta không thể chống lại cường quyền, giúp công tử giành lấy công bằng, thậm chí còn không thể báo cáo lại sự thật của mọi việc lại cho tổng viện... rất xin lỗi!"
Ông ta không phải là Diệp Quan Chỉ!
Báo với tổng viện?
Nếu ông ta dám làm vậy, ông ta sẽ không nhìn thấy được mặt trời của ngày mai!
Đám thế gia và tông môn kia có thực lực để làm việc này!
Bọn họ còn kiềm chế được cả Diệp Quan Chỉ, đừng nói đến một viện trưởng nho nhỏ như ông ta!
Diệp Quân lắc đầu: "Ta hiểu được!"
Cố Triều Nguyên gật đầu: "Diệp công tử, bây giờ nếu công tử muốn sống sót thì chỉ có một cách, tới tìm Diệp Quan Chỉ cô nương ở tổng viện thư viện Quan Huyên, chỉ có cô ấy mới có thể giúp công tử rút lại lệnh truy nã có thưởng từ thư viện!"
Diệp Quân cười đáp: "Ta hiểu rồi!"
Cố Triều Nguyên khẽ gật đầu: "Bảo trọng!"
Nói rồi ông ta quay người rời đi.
Diệp Khải nhìn Diệp Quân, cười khổ.
Y vốn định tranh giành số mệnh đại đạo, nhưng bây giờ xem ra không thể nữa rồi!
Diệp Quân bỗng nhìn hai người: "Hai người tính thế nào?"
Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca, ta đi theo huynh!"
Y biết sắp tới sẽ có rất nhiều người truy sát Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân thân cô thế cô, sao có thể chống đỡ nổi sự truy sát của đám thiên tài kia được? Hơn nữa, có thể còn có thiên tài từ vũ trụ Quan Huyên xuống!
Diệp Quân lại lắc đầu: "Diệp Khải đệ, đệ có tạo hoá riêng của mình, không cần phải đi theo ta!"
Hắn không muốn liên luỵ Diệp Khải.
Nếu Diệp Khải theo hắn giết thiên tài tới từ tổng viện thư viện Quan Huyên, chắc chắn sẽ tạo ra vô số mối nhân quả, hắn không muốn liên luỵ đến Diệp Khải!
Diệp Khải còn định nói gì đó, Diệp Quân vẫn lắc đầu: "Diệp Khải đệ, nghe lời ta, đệ chăm chỉ tu luyện, nhà họ Diệp còn phải dựa vào đệ!"
Diệp Khải im lặng.
Lúc này, giọng nói thần bí bỗng nói: "Nếu con muốn giúp cậu ấy thì phải nâng cao thực lực của mình, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được Pháp Tắc còn lại!"
Diệp Khải thầm nói: "Sư phụ, con vẫn lo cho Diệp Quân ca!"
Giọng nói thần bí: "Bây giờ con đi theo cậu ấy không giúp được gì cho cậu ấy cả!"
Diệp Khải trầm ngâm.
Giọng nói thần bí: "Đến lúc thực lực của con được nâng lên một tầm cao mới thì sẽ giúp được nhiều hơn cho cậu ấy!"
Diệp Quân bỗng nói: "Diệp Khải đệ, tin ta, ta sẽ cố gắng sống sót!"
Diệp Khải nhìn Diệp Quân, sau một hồi trầm ngâm, y nói: "Diệp Quân ca, ta phải đi tìm Pháp Tắc, huynh yên tâm, lúc ta tìm được đạo Pháp Tắc thứ ba thì ta sẽ tới tìm huynh!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca, bảo trọng!"
Nói xong, y quay người hoá thành một đạo lôi quang, biến mất phía chân trời!
Chương 213: Tới Thanh Châu cáo ngự trạng!
Diệp Quân nhìn đạo lôi quang biến mất phía xa, sau một thoáng im lặng, hắn nhìn Tịch Huyền: "Tịch Huyền cô nương, cô cũng đi đi!"
Tịch Huyền suy nghĩ, sau đó nói: "Ngươi định đối diện với lệnh treo thưởng truy nã của thư viện thế nào?"
Diệp Quân lắc đầu: "Ta không biết!"
Hắn không biết thật!
Đây không phải là lệnh truy nã của Trung Thổ Thần Châu, mà là của tổng viện!
Tịch Huyền trầm giọng nói: "Ngươi có ba con đường để chọn!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy giơ một ngón tay lên: "Thứ nhất, ngươi có thể tới Tiên Bảo Các, bây giờ, thế lực có thể đối đầu với thư viện Quan Huyên chỉ có Tiên Bảo Các! Nhưng chắc chắn Tiên Bảo Các sẽ không vì ngươi mà đối đầu với thư viện Quan Huyên!"
Nói rồi, cô ấy giơ ngón tay thứ hai lên: "Thứ hai, như viện trưởng Cố Triều Nguyên nói, ngươi có thể đi tìm Diệp Quan Chỉ cô nương, ngươi tìm được cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ cứu được ngươi! Nhưng ta thấy rất khó! Vì lúc trước cô ấy đã bị điều đi, điều này cho thấy dù là cô ấy cũng không chống lại được phe thế gia và tông môn!"
Diệp Quân gật đầu, hắn chưa từng nghĩ sẽ đi tìm Diệp Quan Chỉ, tuy bọn họ có quen biết nhưng chẳng thân thiết gì cho cam.
Diệp Quan Chỉ cô nương rất tốt, hắn không muốn liên luỵ người ta!
Tịch Huyền cười nói: "Nói như vậy thì ngươi chỉ còn một con đường cuối rồi!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy nhìn chằm chằm hắn: "Trốn!"
Trốn!
Diệp Quân lắc đầu cười: "Cả vũ trụ này đều nằm dưới sự thống trị của thư viện, ta có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi địa bàn của bọn họ!"
Tịch Huyền: "Vậy phải xem trốn kiểu gì!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Cô có đề nghị nào hay sao?"
Tịch Huyền trầm giọng nói: "Lánh đi chỉ là phương án tạm thời, không có hiệu quả dài lâu! Ta cảm thấy, điều ngươi thật sự cần làm chính là chiếu cáo với thiên hạ về sự bất công mà ngươi đang gánh chịu! Không thể tới tổng viện thư viện Quan Huyên được, vì ngươi hoàn toàn không có cơ hội để tới đó, mà người có thể giúp ngươi chủ trì công đạo chỉ có một!"
Diệp Quân nheo mắt: "Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Tịch Huyền gật đầu: "Bây giờ tổng viện chia ra thành ba phe: phe thư viện, phe tông môn và phe thế gia. Phe tông môn và phe thế gia bắt tay nhau chèn ép phe thư viện, dù ngươi có tới tổng viện thư viện thì chưa chắc phe thư viện đã có thể giúp ngươi chủ trì công đạo! Hơn nữa, tới tổng viện là tới đại bản doanh của phe thế gia và tông môn, bọn họ có hàng vạn cách để giết chết ngươi!"
Nói đến đây, cô ấy dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Thế nên, chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian ra mặt mới có thể chủ trì công đạo cho ngươi được!"
Diệp Quân nói: "Làm sao để Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện?"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tới Thanh Châu, cáo ngự trạng!"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân chau mày: "Tới Thanh Châu cáo ngự trạng sao?"
Tịch Huyền gật đầu: "Lúc xưa ta ở thư viện từng đọc về lịch sử Thanh Châu. Mấy chục triệu năm trước, thư viện đầu tiên mà Kiếm Chủ Nhân Gian vào học là thư viện Thương Lan, sau này Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện Quan Huyên xong thì biến thư viện Thương Lan thành thư viện Quan Huyên luôn, cũng chính là thư viện Quan Huyên của Thanh Châu. Năm xưa ông ấy từng trở về Thanh Châu mấy lần và để lại một đạo kiếm khí ở nơi đó!"
Nói rồi, cô ấy nhìn Diệp Quân: "Tới Thanh Châu, sau đó tìm ra đạo kiếm khí đó, cáo ngự trạng!"
Cáo ngự trạng!
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền trầm giọng nói: "Đây là con đường duy nhất của ngươi bây giờ, cáo ngự trạng, mời Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, để ông ấy chủ trì công đạo cho ngươi! Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện chắc chắn có thể nhìn rõ mọi việc, cũng chỉ có ông ấy mới trấn áp được phe tông môn và phe thế gia!"
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân lập tức nói: "Thử xem!"
Cứ trốn mãi cũng không phải là cách, hơn nữa dù mình có thể chạy, cuối cùng đám người kia không giết được mình, khó đảm bảo được bọn chúng sẽ không lấy Đạo Môn và nhà họ Diệp ra uy hiếp. Thế nên, đúng như Tịch Huyền nói, chạy mãi cũng không phải là cách làm đúng đắn!
Cáo ngự trạng!
Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện, kiến lập một trật tự hoàn toàn mới cho thế giới, chắc chắn vô cùng anh minh!
Nghĩ là làm!
Diệp Quân lập tức nói; "Tịch Huyền cô nương, ta muốn trở về Đạo Môn một chuyến, từ biệt sư tỷ và sư phụ, cô..."
Tịch Huyền nói: "Ta đi cùng với ngươi!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Không được! Sẽ liên luỵ đến cô đấy!"
Tịch Huyền lắc đầu: "Ta không quan tâm những điều này!"
Diệp Quân cười khổ: "Tịch Huyền cô nương, bây giờ ta đang bị treo thưởng truy nã..."
Tịch Huyền bỗng trợn mắt với Diệp Quân, hơi tức giận: "Sao con người ngươi như đàn bà vậy? Ngươi sợ ta liên luỵ ngươi à?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không không, ta không có ý đó, ta..."
Tịch Huyền ngắt lời Diệp Quân: "Ngươi có quen thuộc với Thanh Châu không? Ngươi có quen thuộc với tổng viện không? Ngươi biết làm sao để tới Thanh Châu không? Đi bằng trận pháp dịch chuyển à? Ngươi nghĩ bây giờ mình còn có thể đi bằng trận pháp dịch chuyển sao?"
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền khẽ nói: "Ta cũng đâu có yêu cầu ngươi phải làm gì, sao ngươi đề phòng ta vậy?"
Diệp Quân vội lắc đầu: "Ta không có ý nào khác, ta chỉ là lo mình sẽ làm liên luỵ đến cô, ta..."
Tịch Huyền bình tĩnh nói: "Ta không sợ!"
Diệp Quân trầm mặc.
Tịch Huyền nói: "Đừng tốn thời gian vào chuyện này nữa! Chẳng phải ngươi muốn đi từ biệt à? Đi, về Đạo Môn từ biệt rồi nhanh chóng lên đường!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Diệp Quân xoè bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, hắn ngự kiếm, cùng Tịch Huyền biến mất!
Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Ở Thanh Châu thật sự có kiếm khí à?"
Tiểu Tháp: "Có!"
Giọng nói bí ẩn: "Hắn muốn đi cáo ngự trạng đấy!"
Tiểu Tháp khẽ nói: "Thế thì cứ đi thôi! Ta cũng không thể nào ngờ được, mấy chục triệu năm sau, đám thế gia và tông môn lại hống hách đến độ này... đúng là thế sự xoay vần, cảnh còn người mất!"
Giọng nói bí ẩn im lặng.
Tiểu Tháp lại nói: "Tới Thanh Châu cũng tốt, cũng xem như là quê quán của hắn. Hơn nữa, ta cũng hơi nhớ tiểu chủ rồi! Nếu lần này gặp được thì tốt quá. Ta đoán cũng chỉ có thằng nhóc này mới có thể khiến tiểu chủ hiện thân thôi!"
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Thật ra hắn tới nơi khác cáo ngự trạng có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn!"
Tiểu Tháp: "Tiên Bảo Các à?"
Giọng nói bí ẩn: "Nếu hắn tới trước bức tranh kia của Tiên Bảo Các gọi mẹ, thư viện ức hiếp con... thì chắc là thư viện sẽ bị san bằng!"
Tiểu Tháp im lặng.
Với tính cách bảo vệ con của chủ mẫu, đừng nói là thư viện, e là cả cái vũ trụ Quan Huyên sẽ bị san bằng luôn đấy!"
Chương 214: Ta thích đệ
Đạo Môn.
Diệp Quân đứng trước cửa Đạo Môn, bây giờ Đạo Môn không còn nghèo như xưa nữa!
Một tấm biển rộng mấy trượng được gác trên hai cột đá cao vài trượng, trên đó có hai chữ thiếp vàng lớn: Đạo Môn!
Đạo hoà thượng đứng trước cửa, bên cạnh ông ấy là Nam Lăng Nhất Nhất, trước mặt hai người là Diệp Quân!
Từ biệt!
Diệp Quân khom người thật sâu bái chào Đạo hoà thượng: "Sư phụ, con phải đi rồi!"
Đạo hoà thượng nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng phức tạp!
Ông ấy đã biết mọi chuyện ở thư viện Quan Huyên rồi, ông ấy rất tức giận nhưng lại bất lực!
Ông ấy biết, có một thế lực hùng mạnh đang đối phó với Diệp Quân, Đạo Môn không thể chống lại thế lực này được!
Đạo hoà thượng khẽ thở dài: "Thằng nhóc, sư phụ không thể bảo vệ được con, con đừng trách sư phụ!"
Diệp Quân cười nói: "Sư phụ đừng nói vậy, những chuyện này xảy ra đều là vì con, mong rằng chuyện của con đừng liên luỵ đến Đạo Môn!"
Đạo hoà thượng lại thở dài: "Con... bảo trọng!"
Nói rồi, ông ấy xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân: "Đừng từ chối, cầm đi đi!"
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong đó có một nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân sững sờ.
Đạo hoà thượng khẽ nói: "Đây là năm xưa sư phụ để lại cho ta, ông ấy muốn ta dùng số tiền này để xây dựng lại Đạo Môn, để Đạo Môn trở thành một thế lực kha khá một chút..."
Nói rồi ông ấy lắc đầu: "Ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi! Con làm đi!"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Cũng được, nhưng người có thể cho thêm chút nữa không?"
Đạo hoà thượng cười ha ha: "Hết rồi! Đây là số tiền mà mấy đời tổ sư của Đạo Môn tích góp lại mới được đấy!"
Diệp Quân im lặng.
Nghèo quá đi mất!
Đạo hoà thượng khe vỗ vai Diệp Quân: "Thằng nhóc, con không phải là nhân vật tầm thường, tương lai chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng mây, nhớ kỹ, con nhất định phải sống sót, nhất định đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Con hiểu ạ!"
Đạo hoà thượng: "Con nói chuyện với Nhất Nhất đi!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ấy cúi gằm đầu, hai tay xoắn xuýt, không nói gì.
Diệp Quân cười gọi: "Nhất Nhất sư tỷ!"
Nam Lăng Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, đôi mắt hoe đỏ, rưng rưng nhưng nước mắt không rơi ra ngoài.
Diệp Quân khẽ nói: "Đệ phải đi rồi! Sau này tỷ phải bảo trọng nhé!"
Nam Lăng Nhất Nhất vội nói: "Ta... ta..."
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Lúc này, Tịch Huyền đứng bên cạnh bỗng nói: "Phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp mất!"
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: "Nhất Nhất sư tỷ, trong nhẫn không gian này có mười xác Chân Long và một bộ 'Thần Điển' và 'Pháp Điển', cũng không biết lợi hại tới cỡ nào, tỷ tự nghiên cứu đi nhé. Ngoài ra, đệ còn để lại cho tỷ mấy trăm vạn kim tinh..."
Hắn khẽ cười: "Nhớ là sau này tới Ung Thành, muốn mua gì thì mua đó, đừng để mình phải vất vả!"
Nói xong hắn quay người cùng Tịch Huyền hoá thành một đạo kiếm quang mất hút phía chân trời.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn nhẫn không gian, ngây ngốc một hồi rồi nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ấy ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: "Sư đệ... ta thích đệ!"
Lúc này, Đạo hoà thượng chậm rãi đi tới, ông ấy khẽ thở dài: "Nha đầu, con phải nhớ rằng thật ra cuộc đời này rất ngắn ngủi, ai rồi cũng sẽ chết đi, nếu yêu một ai đó thì phải dũng cảm lên một chút!"
Nam Lăng Nhất Nhất ngơ ngẩn nhìn chân trời, khẽ nói: "Sư phụ, con muốn tới tổng viện thư viện Quan Huyên".
Đạo hoà thượng lại thở dài.
Nước mắt của Nam Lăng Nhất Nhất rơi lã chã: "Sư đệ xảy ra chuyện, ngoài việc cầu phúc cho đệ ấy, con không thể làm gì được cả! Con ghét bản thân mình vô dụng thế này, rất ghét! Con muốn tới tổng viện, con muốn tu luyện, con muốn trở thành thần thuật sư mạnh mẽ nhất trong lịch sử!"
Đạo hoà thượng gật đầu: "Được!"
Nam Lăng Nhất Nhất quay người hành lễ thật long trọng với Đạo hoà thượng: "Sư phụ, người hãy bảo trọng, con không ở đây, người đừng tham uống nữa nhé!"
Nói rồi, cô ấy quay người đi xuống núi.
Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Nam Lăng Nhất Nhất xuống núi, chợt thấy trống vắng!
Bây giờ, Đạo Môn chỉ còn lại một mình ông ấy!
Chương 215: Tấu chương tố cáo
Vũ trụ Quan Huyên, đại lục Tiểu Quan, trong một biệt uyển nào đó.
Một cô gái ngồi trong đình, đang nhanh chóng phê duyệt gì đó.
Người này chính là Diệp Quan Chỉ.
Hôm nay Diệp Quan Chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, tóc dài buông sau vai, nhưng không hề rối.
Trước mặt cô ấy là một đống tấu chương chờ phê duyệt.
Lúc này, một bà cụ bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà ấy khẽ hành lễ rồi nói: "Viện Chấp Pháp và Viện Thiên Đạo của thư viện đã phát lệnh treo thưởng truy nã, ai giết được Diệp Quân thì sẽ có được ba đạo số mệnh đại đạo và trăm vạn tiên tinh".
Bà ấy dừng lại một lát mới nói: "Lệnh treo thưởng vừa được phát ra thì thiên tài, yêu nghiệt khắp nơi trong vũ trụ Quan Huyên lập tức tới Trung Thổ Thần Châu, trong đó còn có vài lão quái vật!"
Diệp Quan Chỉ đặt bút xuống, im lặng không nói gì.
Bà cụ nhìn Diệp Quan Chỉ rồi lại nói: "Tuy đám tông môn và thế gia lớn kia không mặt dày đi tranh với những thế lực đó, nhưng ta đã điều tra trược, một số thiên tài và yêu nghiệt trong gia tộc bọn họ đã gấp rút đi Trung Thổ Thần Châu rồi! Ngoài ra, một số thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt cũng..."
Diệp Quân bỗng hỏi: "Diệp công tử giết An Đạo Tân, đánh bại vị ở vũ trụ Ngũ Duy rồi à?"
Bà cụ gật đầu: "An Đạo Tân lấy ra thương Võ Thần, nhưng vẫn bị đánh bại, gia chủ nhà họ An An Nhã ngang nhiên nhúng tay vào cuộc tỷ võ, đồng thời phái tám mươi phần trăm cường giả của nhà họ An ở Thanh Châu đến Trung Thổ Thần Châu, chuẩn bị cưỡng ép giết chết Diệp Quân! Nhưng vẫn thất bại!"
Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: "Người ra tay cứu Diệp Quân là ai?"
Bà cụ im lặng.
Diệp Quan Chỉ nhìn bà cụ, bà ấy trầm giọng nói: "Chỉ biết là một nữ Kiếm Đế, nhưng không một ai nhớ được dung mạo của bà ấy!"
Nghe vậy, Diệp Quan Chỉ khẽ nhíu mày: "Ăn mặc thế nào?"
Bà cụ: "Một bộ váy đỏ như máu!"
Váy đỏ như máu!
Diệp Quan Chỉ suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu: "Không có ấn tượng gì cả!"
Bà cụ gật đầu: "Diệp công tử này cũng thật là thần bí!"
Diệp Quan Chỉ khẽ lắc đầu: "Ngày đó con trị nhà họ An, không ngờ đám người phe thế gia và phe tông môn tưởng ta đang đối phó với bọn họ, nên bọn họ muốn giết Diệp Quân để cảnh cáo con!"
Nói rồi, ánh mắt của cô ấy thoáng vẻ áy náy: "Nói cho cùng là do con suy nghĩ không chu toàn, hại Diệp Quân! Nếu ngày đó con không nhúng ta vào, có lẽ sự việc sẽ không tiến triển như ngày hôm nay!"
Bà cụ lắc đầu: "Không liên quan gì đến con, nếu không có con thì nhà họ An và tộc Thiên Long cũng sẽ không tha cho cậu ấy, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!"
Nói rồi bà ấy nhìn Diệp Quan Chỉ: "Ta đề nghị không nên nhúng tay vào chuyện này nữa!"
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn bà cụ, bà cụ trầm giọng nói: "Đúng sai trong chuyện này bây giờ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là thái độ của đám thế gia và tông môn kia, bọn họ cho rằng con giúp Diệp Quân là đang chèn ép thế gia và tông môn, nên con càng giúp, cậu ấy càng gặp phiền phức!"
Diệp Quan Chỉ bỗng chậm rãi đứng lên, cô ấy đi sang một bên, chắp tay nhìn ra xa, không nói gì.
Bà cụ tiếp tục nói: "Hơn nữa Diệp công tử đã giết Thiên Đạo, lần này cậu ấy không chỉ chọc giận phe tông môn và thế gia, còn chọc giận cả viện Thiên Đạo và viện Chấp Pháp, nếu bây giờ chúng ta giúp Diệp Quân thì là đối đầu với viện Thiên Đạo và viện Chấp Pháp, điều này sẽ gây bất lợi cho chúng ta!"
Diệp Quan Chỉ bỗng cười khẽ: "Nhưng con lại thấy đúng hay sai mới là điều quan trọng nhất. Đúng chính là đúng, sai chính là sai! Nhà họ An ngang nhiên ỷ thế hiếp người, đó chính là sai. Thiên Đạo của viện Thiên Đạo tự ý nghe lệnh kẻ khác ra tay chèn ép người ta, thế cũng là sai! Trung Thổ Thần Châu khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ nhà họ An và các thế gia lớn khinh thường Quan Huyên Pháp, đây là sai càng thêm sai!"
Nói rồi, cô ấy nhìn phía chân trời, vẻ mặt bình thản: "Con là chủ tịch Văn Viện của thư viện, tay nắm quyền cao, nếu chuyện gì cũng lo toan lợi ích và được mất, không phân đúng sai, vậy thì con có xứng đáng với quyền lợi mình được trao hay không? Có xứng đáng với những sách vở và Quan Huyên Pháp mà mình đã học bao năm qua không?"
Nghe thế, sắc mặt của bà cụ bỗng thay đổi!
Diệp Quan Chỉ bỗng quay người tới bên đình, cô ấy phất tay viết hai chữ lớn: Tố cáo!
Lúc nhìn thấy dãy tên tông môn và thế gia bên dưới, sắc mặt bà cụ tái mét, bà ấy run giọng: "Con làm vậy là muốn đối đầu với tất cả thế gia và tông môn, chỉ vì một Diệp Quân nho nhỏ, có xứng không?"
Diệp Quan Chỉ dừng bút, cô ấy trầm lặng rồi nói: "Vấn đề không phải là xứng hay không xứng, mà là nên hay không nên làm! Nếu tất cả người trong thư viện đều chỉ lo lợi ích, chỉ tính thiệt hơn, thì ai sẽ là người đứng ra đòi lại công đạo cho chúng sinh? Thư viện phục vụ cho chúng sinh chứ không phải phục vụ cho thế gia và tông môn!"
Bà cụ lắc đầu: "Trong nội các đa phần đều là người của thế gia và tông môn, dù con có nộp tố cáo cho nội các, kết quả cũng đã định sẵn từ trước rồi! Hơn nữa, con cũng sẽ bị liên luỵ!"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Vậy cũng phải làm!"
Bà cụ run giọng hỏi: "Vì sao? Vì cái gì?"
Diệp Quan Chỉ: "Vì tín ngưỡng trong tim!"
Ầm!
Bỗng nhiên, một tia sáng phóng lên trời rồi hoà tan vào người Diệp Quan Chỉ.
Rầm!
Bỗng chốc một luồng chính khí hạo nhiên phóng từ trong người Diệp Quan Chỉ ra ngoài, bay vút lên trời!
Cả đại lục Tiểu Quan chấn động!
Có người thành Thánh!
Trong nháy mắt, hàng chục vạn luồng thần thức khủng bố quét về phía biệt uyển!
Diệp Quan Chỉ mặc kệ luồng chính khí hạo nhiên toả ra từ người mình, tiếp tục vung bút, một lát sau, cô ấy cầm bản tấu chương này đi về phía nội các. Mỗi một bước đi của cô ấy đều có một tia sáng trắng hoà vào trong cơ thể, mà tia sáng trắng này chính là chính khí hạo nhiên của đất trời!
Tất cả cường giả của thư viện đều kinh hãi!
Văn Viện lại xuất hiện thêm một Văn Thánh nữa rồi!
Rất nhanh, Diệp Quan Chỉ đã tới trước điện nội các!
Nội các!
Là tổ chức có quyền thế nhất cả vũ trụ, đặc biệt là sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian mất tích, quyền lực của nội các lại được đẩy lên đỉnh cao.
Một ông lão tới trước mặt Diệp Quan Chỉ, ông ta khẽ hành lễ: "Chúc mừng!"
Diệp Quan Chỉ đưa tấu chương cho ông lão: "Trương lão, làm phiền rồi!"
Trương lão khẽ gật đầu, nhận tấu chương rồi quay người đi vào trong nội các!
Diệp Quan Chỉ đứng trước điện nội các, chầm chậm nhắm mắt lại.
Nửa canh giờ sau, Trương lão bước ra, ông ta nhìn Diệp Quan Chỉ, khẽ nói: "Nội các có chỉ, từ bây giờ bãi chức chủ tịch của Diệp chủ tịch, đồng thời tước quyền điều động Quan Huyên Vệ, đóng cửa đọc sách ở Nam Uyển, trong vòng một trăm năm, không có lệnh của nội các, không được rời khỏi Nam Uyển!"
Diệp Quan Chỉ im lặng không nói gì.
...
Nhân gian kiếm ý!
Thấy cảnh này, sắc mặt tất cả cường giả của đế tộc Bất Tử có mặt ở đây đều vô cùng khó coi!
Luồng kiếm khí này là Kiếm Chủ Nhân Gian để lại đây!
Tiên tổ của đế tộc Bất Tử có lệnh, chỉ khi đế tộc Bất Tử rơi vào thời khắc sinh tử tồn vong mới có thể kích hoạt luồng kiếm khí này!
Rõ ràng bây giờ Diệp Quân không có ý định diệt đế tộc Bất Tử.
Hơn nữa, cho dù Diệp Quân muốn diệt, cả đế tộc Bất Tử đồng tâm hiệp lực cũng có thể đánh lại Diệp Quân!
Chưa cần nhắc đến họ còn một vài tiên tổ hùng mạnh ở tổng viện thư viện Quan Huyên!
Thế nên, một Diệp Quân không đủ để dùng luồng kiếm khí này!
Mà Đông Lý Trần lại vì việc riêng mà tự ý triệu hồi luồng kiếm khí này!
Dù có giết được Diệp Quân thì đế tộc Bất Tử vẫn chịu lỗ!
Những cường giả đế tộc Bất Tử đều thấy lòng mình nhỏ máu!
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt ông ta không hề che giấu sát khí!
Đúng như Diệp Quân nói, từ lúc bắt đầu ông ta đã cố ý ép Diệp Quân giết Đông Lý Mạch, vì Đông Lý Mạch không phải dòng chính của ông ta!
Hơn nữa, Đông Lý Mạch quá yêu nghiệt, trưởng thành quá nhanh, cứ để tiếp tục như thế thì sẽ uy hiếp tới địa vị của ông ta!
Thế nên, ông ta quyết định khích Diệp Quân giết Đông Lý Mạch!
Ông ta đã thành công rồi!
Nhưng ông ta không ngờ Diệp Quân lại vạch trần kế hoạch của mình trước mặt công chúng, khiến ông ta bị mọi người căm hận!
Có thể nói, Diệp Quân đã hoàn toàn huỷ hoại ông ta!
Ông ta cũng biết, bây giờ mình chỉ có thể dựa vào luồng nhân gian kiếm khí này mới thay đổi được cục diện!
Giết Diệp Quân trước rồi mới giết những kẻ không phục mình trong tộc!
Kiếm Đế sao?
Luồng nhân gian kiếm khí này có thể dễ dàng chém giết cả một Đại Kiếm Đế đấy, đừng nói chỉ là một Kiếm Đế!
Diệp Quân đứng gần đó nhìn luồng nhân gian kiếm khí kia, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có.
Mạnh quá!
Thật ra hắn không cảm nhận được sự mạnh mẽ của cô cô váy trắng quá sâu sắc.
Vì bà ấy chỉ dùng một nhát kiếm đã giải quyết xong sự việc rồi!
Hơn nữa chẳng có khí thế gì cả, tóm lại chỉ một nhát kiếm.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu, nguyên nhân chủ yếu là vì nhát kiếm của cô cô váy trắng không phải là nhát kiếm để giết hắn, nếu không có lẽ hắn cũng sẽ cảm nhận được thế nào gọi là mạnh mẽ!
Nhưng lúc này, hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của luồng kiếm khí này một cách rất rõ ràng.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Diệp Quân nhìn chằm chằm luồng nhân gian kiếm khí đó, hai tay siết chặt, vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ là một luồng kiếm khí nhưng lại có thể mạnh đến cỡ này!
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đích thân xuất hiện ở đây thì phải mạnh đến cỡ nào nữa?
Diệp Quân hít sâu vào một hơi, ánh mắt kiên định: "Một luồng kiếm khí trải qua hàng chục triệu năm mà vẫn mạnh đến thế này, Tháp gia, đây mới thật sự là kiếm tu, đây mới là kiếm tu trong lòng ta, ta phải cố gắng, cố gắng trở thành kiếm tu mạnh mẽ như Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Dứt lời, luồng nhân gian kiếm khí kia bỗng khẽ run, ngay sau đó, nó hoá thành một thanh kiếm phóng về phía Diệp Quân.
Nhìn thấy cảnh này, Đông Lý Trần cười gằn: "Diệp Quân, nhát kiếm này, ngươi đỡ kiểu gì?"
Diệp Quân nhìn thanh kiếm phóng tới, giây phút này, hắn cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá trôi lênh đênh giữa biển sâu, xung quanh là gió táp và bão tố vô tận.
Nhỏ bé!
Đứng trước nhát kiếm này, hắn lại một lần nữa cảm thấy mình bé nhỏ!
Dù đã là Kiếm Đế nhưng đứng trước luồng kiếm khí này, hắn lại nhỏ nhoi đến thế!
Nhưng, trong mắt hắn không hề có sự khiếp sợ!
Diệp Quân siết chặt kiếm Hành Đạo, một giây sau, hắn mạnh mẽ đâm một kiếm về phía trước!
Dù bản thân nhỏ bé như con sâu cái kiến, hắn vẫn dám xuất kiếm!
Kiếm Chủ Nhân Gian thì đã sao?
Ta kính ông, nhưng ta không sợ ông!
Ông dám đánh ta thì ta chôn ông luôn!
Trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, nhát kiếm này của Diệp Quân đâm thẳng lên luồng nhân gian kiếm khí!
Ầm!
Nhân gian kiếm khí rung lên kịch liệt rồi hoá thành vô số mảnh vụn bay về phía Diệp Quân dưới ánh nhìn của mọi người.
Tất cả người của đế tộc Bất Tử đều ngây ra như phỗng!
Phá rồi sao?
Chàng trai này đã phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian rồi sao?
Giây phút này, cường giả của đế tộc Bất Tử như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!
Đông Lý Trần kia thì càng không thể tin nổi, liên tiếp lùi sau: "Sao... sao có thể?"
Diệp Quân cũng hơi ngớ người!
Phá được rồi à?
Lúc này, vô số mảnh vụn nhân gian kiếm khí bay tới trước mặt hắn, sau đó, Diệp Quân cảm thấy dường như có thứ gì đó đang sờ đầu mình, cảm giác rất diệu kỳ!
Rất nhanh, những mảnh vụn nhân gian kiếm khí kia đã tan biến!
Diệp Quân đứng trầm ngâm.
Ấy vậy mà mình lại có thể phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian?
Hình như mình... hơi bị ngầu đấy!
Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, là vì thanh kiếm này sao?
Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Không phải vì kiếm đâu, thanh kiếm này của ngươi có thể phá vỡ tất cả, nhưng nó sẽ không phá kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian. Kiếm khí của người ta là tự tiêu tan đấy!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tháp gia, vì sao nó lại tự tiêu tan?"
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: "Chắc thấy ngươi thiên phú ngút trời, không đành lòng giết ngươi nên mới quyết định tha cho ngươi một mạng đấy!"
Diệp Quân lắc đầu cười.
Tiểu Tháp hỏi: "Ngươi cười gì?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Tháp gia, thương lượng một việc nhé!"
Tiểu Tháp tò mò: "Chuyện gì?"
Diệp Quân chân thành nói: "Lần sau muốn qua mặt ta thì ngươi... hãy qua mặt cho có tâm một chút!"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân cũng không hỏi thêm vấn đề này nữa, hắn biết mình có hỏi thế nào thì Tháp gia cũng sẽ không nói!
Chương 211: Biến đổi
Diệp Quân nhìn Đông Lý Trần với vẻ mặt không thể tin nổi ở đằng xa, hắn không nói gì, quay người rời đi!
Hắn không giết ông ta!
Vì hắn biết, Đông Lý Trần đã toi đời rồi!
Bây giờ hắn mà ra tay có lẽ sẽ bị đế tộc Bất Tử đánh hội đồng, tuy Đông Lý Trần ngu ngốc nhưng trong đế tộc Bất Tử vẫn còn người thông minh!
Dưới sự theo dõi của cường giả đế tộc Bất Tử, Diệp Quân ngự kiếm biến mất phía chân trời.
Đương nhiên bọn họ không dám ngăn cản hắn!
Bây giờ bọn họ còn chưa thể tiêu hoá nổi những gì vừa xảy ra!
Kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian bị phá rồi sao?
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đại trưởng lão đi tới bên cạnh Đông Lý Ngư, ông ta trầm giọng nói: "Cậu ấy đã phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Đông Lý Ngư im lặng.
Cô ta cũng cảm thấy chuyện này quá khó tin!
Vừa rồi, cô ta đã nghĩ lần này Diệp Quân chắc chắn sẽ chết!
Đại trưởng lão bỗng trầm giọng than: "Ô Mộc kia..."
Đông Lý Ngư nhìn Đại trưởng lão: "Nếu không làm vậy, ông đoán xem Diệp công tử có chịu rời khỏi đây mà không có thu hoạch gì hay không?"
Nghe thế, sắc mặt Đại trưởng lão bỗng nghiêm trọng hẳn!
Đông Lý Ngư khẽ nói: "Huynh ấy dám giết cả thiên tài của nhà họ An và Thiên Đạo, huynh ấy còn sợ đế tộc Bất Tử chúng ta sao? Nếu không chủ động tặng cho huynh ấy, đợi đến lúc huynh ấy ra tay thì chúng ta không chỉ mất mỗi một khối Ô Mộc thôi đâu!"
Nghe vậy, Đại trưởng lão toát mồ hôi lạnh: "Đúng vậy thật!"
Nếu Diệp Quân không chịu bỏ qua, bắt đầu giết người cướp của thì sẽ khiến đế tộc Bất Tử bọn họ đau đầu!
Thằng nhóc này thật sự quá yêu nghiệt!
Đông Lý Ngư nhìn chân trời, khẽ nói: "Vẫn là con mắt nhìn người của chủ tịch Diệp Quan Chỉ kia đặc biệt! Tiếc là thế lực của đám thế gia ở tổng viện quá mạnh! Nếu không, bây giờ Diệp công tử này đã là thiên tài của thư viện rồi!"
Đại trưởng lão vội nói: "Tiểu Ngư, chúng ta cũng là thế gia!"
Đông Lý Ngư khẽ cười, không nói thêm gì về chuyện này. Như nhớ ra chuyện gì, cô ta nhìn Đông Lý Trần đứng như kẻ mất hồn ở bên kia rồi nói: "Đại trưởng lão, ông còn không đứng ra chủ trì đại cục sao?"
Nghe vậy, Đại trưởng lão bỗng thấy kích động, ông ta vội bước ra: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Chúng ta xác định vị trí tộc trưởng đi rồi đánh tiếp..."
Mọi người: "..."
...
Diệp Quân vừa rời khỏi đế tộc Bất Tử thì nhìn thấy Diệp Khải và Tịch Huyền!
Hai người không rời đi mà vẫn đứng quan sát đế tộc Bất Tử!
Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca!"
Diệp Quân: "Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo này, chắc chắn ta không thể tham gia được nữa rồi! Hai người thì sao?"
Tịch Huyền: "Ta cũng không thể tham gia!"
Diệp Khải im lặng.
Diệp Quân cười nói: "Chắc là hai người vẫn có thể tham gia, dù thư viện có truy cứu thì nhất định cũng sẽ đối phó với mình ta thôi, sẽ không làm gì hai người đâu! Thế nên, hai người có thể tới tham gia. Đó là số mệnh đại đạo đấy, nếu có được sẽ giúp ích rất nhiều cho hai người!"
Tịch Huyền lắc đầu: "Không cần nữa!"
Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"
Tịch Huyền cười nói: "Ta tham gia là để giúp ngươi chứ không phải vì tranh giành số mệnh đại đạo gì đó!"
Diệp Quân bỗng thấy lòng ấm áp, hắn khẽ nói: "Cảm ơn!"
Tịch Huyền lắc đầu cười: "Khách sáo gì chứ?"
Diệp Khải bỗng nói: "Diệp Quân ca, ta muốn đi thử!"
Diệp Quân nhìn Diệp Khải, Diệp Khải cười nói: "Ta muốn tranh giành cho nhà họ Diệp".
Diệp Quân cười nói: "Được! Nhưng xảy ra chuyện này, không biết cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo có bị ảnh hưởng gì không! Tóm lại đệ tuỳ cơ hành động nhé!"
Diệp Khải đáp: "Ta hiểu mà!"
Tịch Huyền bỗng nói: "Có lẽ nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ không chịu bỏ qua đâu!"
Diệp Quân trầm lặng.
Nhà họ An!
Tuy cô cô váy trắng đã giết chết nhiều cường giả nhà họ An, nhưng cường giả của nhà họ An ở tổng viện thư viện Quan Huyên vẫn chưa chết!
Hơn nữa, nhà họ An ở Thanh Châu vẫn còn!
E rằng đối phương sẽ không chịu bỏ qua mối thù này đâu!
Còn cả tộc Thiên Long viễn cổ, mình đã giết một thiên tài của bọn họ, tộc này vô cùng kiêu ngạo, chắc chắn cũng sẽ không chịu thiệt!
Lúc này, Tịch Huyền bỗng nói: "Nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ còn tạm, thật ra điều ta lo lắng nhất là thư viện Quan Huyên!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền trầm giọng nói: "Ngươi đã giết Thiên Đạo, Thiên Đạo đấy! Đó là trọng tội ở cả vũ trụ Quan Huyên, vì Thiên Đạo có liên quan đến linh khí của một nơi, mà bây giờ, đại trận linh khí của cả Trung Thổ Thần Châu đã không còn hiệu quả, linh khí của Trung Thổ Thần Châu cũng đang tan biến nhanh chóng..."
Nói đến đây, sắc mặt của cô ấy bỗng trở nên phức tạp: "Tội của ngươi còn nghiêm trọng hơn tội của ta năm xưa nhiều!"
Diệp Quân im lặng.
Giết Thiên Đạo.
Hắn biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng hắn không hề hối hận!
Mẹ kiếp!
Thiên Đạo kia cứ nhất quyết phải khích bác mình, không giết sao mình nhịn nổi cục tức này!
Nếu lúc trước Thiên Đạo kia xin tha, nhận sai, rồi đền mình chút bảo vật gì đó thì có lẽ mình sẽ tha!
Nhưng thứ khốn kiếp đó còn dám khiêu khích mình!
Không giết, tức lắm!
Mẹ nó chứ!
Nếu ngươi cho ta chút lợi ích gì đó thì ta đã không giết ngươi rồi!
Đúng là tức chết đi được!
Diệp Khải bỗng nói: "Diệp Quân ca, bây giờ huynh tính sao?"
Tính?
Diệp Quân im lặng, hắn vốn định tới đế tộc Bất Tử để mượn kiếm làm cho Tiểu Ca sống lại, nhưng bây giờ, kiếm Thanh Huyên không có ở đế tộc Bất Tử, cũng có nghĩa là hắn phải tới tổng viện thư viện Quan Huyên!
Nhưng tình hình bây giờ...
Đúng lúc này, viện trưởng Cố Triều Nguyên của thư viện Quan Huyên bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: "Vừa nãy tổng viện đã ra lệnh, vì cậu đã giết Thiên Đạo nên tổng viện phát lệnh truy nã cấp mười đối với cậu, người giết được cậu sẽ được thưởng trăm vạn tiên tinh!"
Trăm vạn tiên tinh!
Diệp Quân nheo mắt, một tiên tinh bằng một trăm kim tinh, trăm vạn tiên tinh bằng với một trăm triệu kim tinh đấy!
Hơn nữa tiên tinh còn vô cùng trân quý, tiên tinh có thể đổi ra kim tinh nhưng kim tinh không thể đổi được tiên tinh đâu!
Lúc này, Cố Triều Nguyên lại nói: "Không chỉ thế, cách thức tranh giành số mệnh đại đạo lần này đã thay đổi! Đổi thành ai giết được cậu sẽ là quán quân, sẽ có được số mệnh đại đạo! Hơn nữa, còn là ba đạo số mệnh đại đạo, phần thưởng nâng lên gấp ba lần! Bây giờ, thiên tài của cả vũ trụ đều muốn tìm giết cậu! Thêm vào đó, giới hạn tuổi tác sẽ được nâng từ hai mươi hai lên bốn mươi lăm, cũng có nghĩa là thiên tài của đời trước cũng có thể tham gia!"
Nghe vậy, đám Diệp Quân đều sững sờ.
Tiểu Tháp chìm vào im lặng.
Chương 212: Ta sẽ tới tìm huynh
Treo thưởng truy nã!
Lại còn là lệnh treo thưởng truy nã từ thư viện Quan Huyên!
Nghe Cố Triều Nguyên nói xong, sắc mặt của Tịch Huyền và Diệp Khải đều thay đổi.
Quan trọng nhất là, thể thức tranh giành số mệnh đại đạo đã thay đổi! Ai giết được Diệp Quân thì người đó là quán quân, hơn nữa sẽ có được đến ba đạo số mệnh đại đạo.
Một trăm vạn tiên tinh, rất quý giá.
Nhưng số mệnh đại đạo mới là cái đáng quý nhất, tiền bạc không thể sánh được.
Vì sao?
Vì có được số mệnh đại đạo có nghĩa là được đại đạo che chở, ngươi có thể gặp dữ hoá lành, có thể ngang nhiên ngẩng mặt đi trong khi những người khác phải dè dặt như đi trên phiến băng mỏng, nếu ngươi có được càng nhiều số mệnh đại đạo thì cuộc đời ngươi càng thăng hoa!
Tất cả khổ nạn đều không thể làm gì được ngươi!
Cuộc đời của ngươi như nở hoa vậy!
Năm xưa chủ nhân Đại Đạo Bút phát ra ba nghìn đạo số mệnh đại đạo, thư viện độc chiếm hai nghìn đạo, một nghìn đạo còn lại phát tán rải rác trong vũ trụ, người có duyên sẽ gặp được.
Ba nghìn đạo số mệnh đại đạo này là thứ đám thế gia kia thèm khát nhất.
Vì sao?
Vì thiên tài trong gia tộc bọn họ không thiếu công pháp, không thiếu thần vật, không thiếu bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, chỉ thiếu số mệnh đại đạo mà thôi!
Số mệnh đại đạo có thể khiến thiên tài của bọn họ đi xa hơn!
Mà bây giờ, quán quân cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo có thể được thưởng đến ba đạo số mệnh đại đạo!
Hơn nữa, giới hạn tuổi tác được nâng từ hai mươi hai lên đến bốn mươi lăm!
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là thiên tài đời trước cũng có thể tham gia!
Điều này khiến vô số tông môn và thế gia phát cuồng!
Thế gia và tông môn nào có được ba đạo số mệnh đại đạo thì có nghĩa gia tộc và tông môn của họ sẽ có thể xuất hiện thêm ba vị yêu nghiệt tuyệt thế nữa!
Tranh!
Đám thế gia và tông môn tới từ vũ trụ Quan Huyên cũng xao động!
Cố Triều Nguyên nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp.
Ông ta nói với Diệp Quân những điều này không phải vì muốn Diệp Quân nợ mình một ân nghĩa, mà chỉ đơn thuần là không thể tiếp tục trơ mắt nhìn những hành vi đáng khinh của đám thế gia và tông môn kia nữa.
Ức hiếp người quá đáng!
Đặc biệt là nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ, những hành vi đó thật sự quá ô nhục, hổ thẹn với danh tiếng của thế gia cổ xưa!
Vì ông ta là người chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối nên ông ta là người hiểu rõ những gì đã xảy ra hơn ai hết.
Chèn ép một cậu thiếu niên như thế này, thật sự là hiếp người quá đáng!
Diệp Quân bỗng nhìn Cố Triều Nguyên: "Tiền bối là người của thư viện sao?"
Cố Triều Nguyên gật đầu: "Viện trưởng thư viện, Cố Triều Nguyên!"
Diệp Quân cười nói: "Thế mà tiền bối còn tới báo tin cho ta?"
Cố Triều Nguyên lắc đầu: "Diệp công tử, rất xin lỗi, ta không thể chống lại cường quyền, giúp công tử giành lấy công bằng, thậm chí còn không thể báo cáo lại sự thật của mọi việc lại cho tổng viện... rất xin lỗi!"
Ông ta không phải là Diệp Quan Chỉ!
Báo với tổng viện?
Nếu ông ta dám làm vậy, ông ta sẽ không nhìn thấy được mặt trời của ngày mai!
Đám thế gia và tông môn kia có thực lực để làm việc này!
Bọn họ còn kiềm chế được cả Diệp Quan Chỉ, đừng nói đến một viện trưởng nho nhỏ như ông ta!
Diệp Quân lắc đầu: "Ta hiểu được!"
Cố Triều Nguyên gật đầu: "Diệp công tử, bây giờ nếu công tử muốn sống sót thì chỉ có một cách, tới tìm Diệp Quan Chỉ cô nương ở tổng viện thư viện Quan Huyên, chỉ có cô ấy mới có thể giúp công tử rút lại lệnh truy nã có thưởng từ thư viện!"
Diệp Quân cười đáp: "Ta hiểu rồi!"
Cố Triều Nguyên khẽ gật đầu: "Bảo trọng!"
Nói rồi ông ta quay người rời đi.
Diệp Khải nhìn Diệp Quân, cười khổ.
Y vốn định tranh giành số mệnh đại đạo, nhưng bây giờ xem ra không thể nữa rồi!
Diệp Quân bỗng nhìn hai người: "Hai người tính thế nào?"
Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca, ta đi theo huynh!"
Y biết sắp tới sẽ có rất nhiều người truy sát Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân thân cô thế cô, sao có thể chống đỡ nổi sự truy sát của đám thiên tài kia được? Hơn nữa, có thể còn có thiên tài từ vũ trụ Quan Huyên xuống!
Diệp Quân lại lắc đầu: "Diệp Khải đệ, đệ có tạo hoá riêng của mình, không cần phải đi theo ta!"
Hắn không muốn liên luỵ Diệp Khải.
Nếu Diệp Khải theo hắn giết thiên tài tới từ tổng viện thư viện Quan Huyên, chắc chắn sẽ tạo ra vô số mối nhân quả, hắn không muốn liên luỵ đến Diệp Khải!
Diệp Khải còn định nói gì đó, Diệp Quân vẫn lắc đầu: "Diệp Khải đệ, nghe lời ta, đệ chăm chỉ tu luyện, nhà họ Diệp còn phải dựa vào đệ!"
Diệp Khải im lặng.
Lúc này, giọng nói thần bí bỗng nói: "Nếu con muốn giúp cậu ấy thì phải nâng cao thực lực của mình, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được Pháp Tắc còn lại!"
Diệp Khải thầm nói: "Sư phụ, con vẫn lo cho Diệp Quân ca!"
Giọng nói thần bí: "Bây giờ con đi theo cậu ấy không giúp được gì cho cậu ấy cả!"
Diệp Khải trầm ngâm.
Giọng nói thần bí: "Đến lúc thực lực của con được nâng lên một tầm cao mới thì sẽ giúp được nhiều hơn cho cậu ấy!"
Diệp Quân bỗng nói: "Diệp Khải đệ, tin ta, ta sẽ cố gắng sống sót!"
Diệp Khải nhìn Diệp Quân, sau một hồi trầm ngâm, y nói: "Diệp Quân ca, ta phải đi tìm Pháp Tắc, huynh yên tâm, lúc ta tìm được đạo Pháp Tắc thứ ba thì ta sẽ tới tìm huynh!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca, bảo trọng!"
Nói xong, y quay người hoá thành một đạo lôi quang, biến mất phía chân trời!
Chương 213: Tới Thanh Châu cáo ngự trạng!
Diệp Quân nhìn đạo lôi quang biến mất phía xa, sau một thoáng im lặng, hắn nhìn Tịch Huyền: "Tịch Huyền cô nương, cô cũng đi đi!"
Tịch Huyền suy nghĩ, sau đó nói: "Ngươi định đối diện với lệnh treo thưởng truy nã của thư viện thế nào?"
Diệp Quân lắc đầu: "Ta không biết!"
Hắn không biết thật!
Đây không phải là lệnh truy nã của Trung Thổ Thần Châu, mà là của tổng viện!
Tịch Huyền trầm giọng nói: "Ngươi có ba con đường để chọn!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy giơ một ngón tay lên: "Thứ nhất, ngươi có thể tới Tiên Bảo Các, bây giờ, thế lực có thể đối đầu với thư viện Quan Huyên chỉ có Tiên Bảo Các! Nhưng chắc chắn Tiên Bảo Các sẽ không vì ngươi mà đối đầu với thư viện Quan Huyên!"
Nói rồi, cô ấy giơ ngón tay thứ hai lên: "Thứ hai, như viện trưởng Cố Triều Nguyên nói, ngươi có thể đi tìm Diệp Quan Chỉ cô nương, ngươi tìm được cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ cứu được ngươi! Nhưng ta thấy rất khó! Vì lúc trước cô ấy đã bị điều đi, điều này cho thấy dù là cô ấy cũng không chống lại được phe thế gia và tông môn!"
Diệp Quân gật đầu, hắn chưa từng nghĩ sẽ đi tìm Diệp Quan Chỉ, tuy bọn họ có quen biết nhưng chẳng thân thiết gì cho cam.
Diệp Quan Chỉ cô nương rất tốt, hắn không muốn liên luỵ người ta!
Tịch Huyền cười nói: "Nói như vậy thì ngươi chỉ còn một con đường cuối rồi!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy nhìn chằm chằm hắn: "Trốn!"
Trốn!
Diệp Quân lắc đầu cười: "Cả vũ trụ này đều nằm dưới sự thống trị của thư viện, ta có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi địa bàn của bọn họ!"
Tịch Huyền: "Vậy phải xem trốn kiểu gì!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Cô có đề nghị nào hay sao?"
Tịch Huyền trầm giọng nói: "Lánh đi chỉ là phương án tạm thời, không có hiệu quả dài lâu! Ta cảm thấy, điều ngươi thật sự cần làm chính là chiếu cáo với thiên hạ về sự bất công mà ngươi đang gánh chịu! Không thể tới tổng viện thư viện Quan Huyên được, vì ngươi hoàn toàn không có cơ hội để tới đó, mà người có thể giúp ngươi chủ trì công đạo chỉ có một!"
Diệp Quân nheo mắt: "Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Tịch Huyền gật đầu: "Bây giờ tổng viện chia ra thành ba phe: phe thư viện, phe tông môn và phe thế gia. Phe tông môn và phe thế gia bắt tay nhau chèn ép phe thư viện, dù ngươi có tới tổng viện thư viện thì chưa chắc phe thư viện đã có thể giúp ngươi chủ trì công đạo! Hơn nữa, tới tổng viện là tới đại bản doanh của phe thế gia và tông môn, bọn họ có hàng vạn cách để giết chết ngươi!"
Nói đến đây, cô ấy dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Thế nên, chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian ra mặt mới có thể chủ trì công đạo cho ngươi được!"
Diệp Quân nói: "Làm sao để Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện?"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tới Thanh Châu, cáo ngự trạng!"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân chau mày: "Tới Thanh Châu cáo ngự trạng sao?"
Tịch Huyền gật đầu: "Lúc xưa ta ở thư viện từng đọc về lịch sử Thanh Châu. Mấy chục triệu năm trước, thư viện đầu tiên mà Kiếm Chủ Nhân Gian vào học là thư viện Thương Lan, sau này Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện Quan Huyên xong thì biến thư viện Thương Lan thành thư viện Quan Huyên luôn, cũng chính là thư viện Quan Huyên của Thanh Châu. Năm xưa ông ấy từng trở về Thanh Châu mấy lần và để lại một đạo kiếm khí ở nơi đó!"
Nói rồi, cô ấy nhìn Diệp Quân: "Tới Thanh Châu, sau đó tìm ra đạo kiếm khí đó, cáo ngự trạng!"
Cáo ngự trạng!
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền trầm giọng nói: "Đây là con đường duy nhất của ngươi bây giờ, cáo ngự trạng, mời Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, để ông ấy chủ trì công đạo cho ngươi! Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện chắc chắn có thể nhìn rõ mọi việc, cũng chỉ có ông ấy mới trấn áp được phe tông môn và phe thế gia!"
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân lập tức nói: "Thử xem!"
Cứ trốn mãi cũng không phải là cách, hơn nữa dù mình có thể chạy, cuối cùng đám người kia không giết được mình, khó đảm bảo được bọn chúng sẽ không lấy Đạo Môn và nhà họ Diệp ra uy hiếp. Thế nên, đúng như Tịch Huyền nói, chạy mãi cũng không phải là cách làm đúng đắn!
Cáo ngự trạng!
Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện, kiến lập một trật tự hoàn toàn mới cho thế giới, chắc chắn vô cùng anh minh!
Nghĩ là làm!
Diệp Quân lập tức nói; "Tịch Huyền cô nương, ta muốn trở về Đạo Môn một chuyến, từ biệt sư tỷ và sư phụ, cô..."
Tịch Huyền nói: "Ta đi cùng với ngươi!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Không được! Sẽ liên luỵ đến cô đấy!"
Tịch Huyền lắc đầu: "Ta không quan tâm những điều này!"
Diệp Quân cười khổ: "Tịch Huyền cô nương, bây giờ ta đang bị treo thưởng truy nã..."
Tịch Huyền bỗng trợn mắt với Diệp Quân, hơi tức giận: "Sao con người ngươi như đàn bà vậy? Ngươi sợ ta liên luỵ ngươi à?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không không, ta không có ý đó, ta..."
Tịch Huyền ngắt lời Diệp Quân: "Ngươi có quen thuộc với Thanh Châu không? Ngươi có quen thuộc với tổng viện không? Ngươi biết làm sao để tới Thanh Châu không? Đi bằng trận pháp dịch chuyển à? Ngươi nghĩ bây giờ mình còn có thể đi bằng trận pháp dịch chuyển sao?"
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền khẽ nói: "Ta cũng đâu có yêu cầu ngươi phải làm gì, sao ngươi đề phòng ta vậy?"
Diệp Quân vội lắc đầu: "Ta không có ý nào khác, ta chỉ là lo mình sẽ làm liên luỵ đến cô, ta..."
Tịch Huyền bình tĩnh nói: "Ta không sợ!"
Diệp Quân trầm mặc.
Tịch Huyền nói: "Đừng tốn thời gian vào chuyện này nữa! Chẳng phải ngươi muốn đi từ biệt à? Đi, về Đạo Môn từ biệt rồi nhanh chóng lên đường!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Diệp Quân xoè bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, hắn ngự kiếm, cùng Tịch Huyền biến mất!
Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Ở Thanh Châu thật sự có kiếm khí à?"
Tiểu Tháp: "Có!"
Giọng nói bí ẩn: "Hắn muốn đi cáo ngự trạng đấy!"
Tiểu Tháp khẽ nói: "Thế thì cứ đi thôi! Ta cũng không thể nào ngờ được, mấy chục triệu năm sau, đám thế gia và tông môn lại hống hách đến độ này... đúng là thế sự xoay vần, cảnh còn người mất!"
Giọng nói bí ẩn im lặng.
Tiểu Tháp lại nói: "Tới Thanh Châu cũng tốt, cũng xem như là quê quán của hắn. Hơn nữa, ta cũng hơi nhớ tiểu chủ rồi! Nếu lần này gặp được thì tốt quá. Ta đoán cũng chỉ có thằng nhóc này mới có thể khiến tiểu chủ hiện thân thôi!"
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Thật ra hắn tới nơi khác cáo ngự trạng có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn!"
Tiểu Tháp: "Tiên Bảo Các à?"
Giọng nói bí ẩn: "Nếu hắn tới trước bức tranh kia của Tiên Bảo Các gọi mẹ, thư viện ức hiếp con... thì chắc là thư viện sẽ bị san bằng!"
Tiểu Tháp im lặng.
Với tính cách bảo vệ con của chủ mẫu, đừng nói là thư viện, e là cả cái vũ trụ Quan Huyên sẽ bị san bằng luôn đấy!"
Chương 214: Ta thích đệ
Đạo Môn.
Diệp Quân đứng trước cửa Đạo Môn, bây giờ Đạo Môn không còn nghèo như xưa nữa!
Một tấm biển rộng mấy trượng được gác trên hai cột đá cao vài trượng, trên đó có hai chữ thiếp vàng lớn: Đạo Môn!
Đạo hoà thượng đứng trước cửa, bên cạnh ông ấy là Nam Lăng Nhất Nhất, trước mặt hai người là Diệp Quân!
Từ biệt!
Diệp Quân khom người thật sâu bái chào Đạo hoà thượng: "Sư phụ, con phải đi rồi!"
Đạo hoà thượng nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng phức tạp!
Ông ấy đã biết mọi chuyện ở thư viện Quan Huyên rồi, ông ấy rất tức giận nhưng lại bất lực!
Ông ấy biết, có một thế lực hùng mạnh đang đối phó với Diệp Quân, Đạo Môn không thể chống lại thế lực này được!
Đạo hoà thượng khẽ thở dài: "Thằng nhóc, sư phụ không thể bảo vệ được con, con đừng trách sư phụ!"
Diệp Quân cười nói: "Sư phụ đừng nói vậy, những chuyện này xảy ra đều là vì con, mong rằng chuyện của con đừng liên luỵ đến Đạo Môn!"
Đạo hoà thượng lại thở dài: "Con... bảo trọng!"
Nói rồi, ông ấy xoè tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân: "Đừng từ chối, cầm đi đi!"
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong đó có một nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân sững sờ.
Đạo hoà thượng khẽ nói: "Đây là năm xưa sư phụ để lại cho ta, ông ấy muốn ta dùng số tiền này để xây dựng lại Đạo Môn, để Đạo Môn trở thành một thế lực kha khá một chút..."
Nói rồi ông ấy lắc đầu: "Ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi! Con làm đi!"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Cũng được, nhưng người có thể cho thêm chút nữa không?"
Đạo hoà thượng cười ha ha: "Hết rồi! Đây là số tiền mà mấy đời tổ sư của Đạo Môn tích góp lại mới được đấy!"
Diệp Quân im lặng.
Nghèo quá đi mất!
Đạo hoà thượng khe vỗ vai Diệp Quân: "Thằng nhóc, con không phải là nhân vật tầm thường, tương lai chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng mây, nhớ kỹ, con nhất định phải sống sót, nhất định đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Con hiểu ạ!"
Đạo hoà thượng: "Con nói chuyện với Nhất Nhất đi!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ấy cúi gằm đầu, hai tay xoắn xuýt, không nói gì.
Diệp Quân cười gọi: "Nhất Nhất sư tỷ!"
Nam Lăng Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, đôi mắt hoe đỏ, rưng rưng nhưng nước mắt không rơi ra ngoài.
Diệp Quân khẽ nói: "Đệ phải đi rồi! Sau này tỷ phải bảo trọng nhé!"
Nam Lăng Nhất Nhất vội nói: "Ta... ta..."
Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Lúc này, Tịch Huyền đứng bên cạnh bỗng nói: "Phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp mất!"
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: "Nhất Nhất sư tỷ, trong nhẫn không gian này có mười xác Chân Long và một bộ 'Thần Điển' và 'Pháp Điển', cũng không biết lợi hại tới cỡ nào, tỷ tự nghiên cứu đi nhé. Ngoài ra, đệ còn để lại cho tỷ mấy trăm vạn kim tinh..."
Hắn khẽ cười: "Nhớ là sau này tới Ung Thành, muốn mua gì thì mua đó, đừng để mình phải vất vả!"
Nói xong hắn quay người cùng Tịch Huyền hoá thành một đạo kiếm quang mất hút phía chân trời.
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn nhẫn không gian, ngây ngốc một hồi rồi nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ấy ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: "Sư đệ... ta thích đệ!"
Lúc này, Đạo hoà thượng chậm rãi đi tới, ông ấy khẽ thở dài: "Nha đầu, con phải nhớ rằng thật ra cuộc đời này rất ngắn ngủi, ai rồi cũng sẽ chết đi, nếu yêu một ai đó thì phải dũng cảm lên một chút!"
Nam Lăng Nhất Nhất ngơ ngẩn nhìn chân trời, khẽ nói: "Sư phụ, con muốn tới tổng viện thư viện Quan Huyên".
Đạo hoà thượng lại thở dài.
Nước mắt của Nam Lăng Nhất Nhất rơi lã chã: "Sư đệ xảy ra chuyện, ngoài việc cầu phúc cho đệ ấy, con không thể làm gì được cả! Con ghét bản thân mình vô dụng thế này, rất ghét! Con muốn tới tổng viện, con muốn tu luyện, con muốn trở thành thần thuật sư mạnh mẽ nhất trong lịch sử!"
Đạo hoà thượng gật đầu: "Được!"
Nam Lăng Nhất Nhất quay người hành lễ thật long trọng với Đạo hoà thượng: "Sư phụ, người hãy bảo trọng, con không ở đây, người đừng tham uống nữa nhé!"
Nói rồi, cô ấy quay người đi xuống núi.
Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Nam Lăng Nhất Nhất xuống núi, chợt thấy trống vắng!
Bây giờ, Đạo Môn chỉ còn lại một mình ông ấy!
Chương 215: Tấu chương tố cáo
Vũ trụ Quan Huyên, đại lục Tiểu Quan, trong một biệt uyển nào đó.
Một cô gái ngồi trong đình, đang nhanh chóng phê duyệt gì đó.
Người này chính là Diệp Quan Chỉ.
Hôm nay Diệp Quan Chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, tóc dài buông sau vai, nhưng không hề rối.
Trước mặt cô ấy là một đống tấu chương chờ phê duyệt.
Lúc này, một bà cụ bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quan Chỉ, bà ấy khẽ hành lễ rồi nói: "Viện Chấp Pháp và Viện Thiên Đạo của thư viện đã phát lệnh treo thưởng truy nã, ai giết được Diệp Quân thì sẽ có được ba đạo số mệnh đại đạo và trăm vạn tiên tinh".
Bà ấy dừng lại một lát mới nói: "Lệnh treo thưởng vừa được phát ra thì thiên tài, yêu nghiệt khắp nơi trong vũ trụ Quan Huyên lập tức tới Trung Thổ Thần Châu, trong đó còn có vài lão quái vật!"
Diệp Quan Chỉ đặt bút xuống, im lặng không nói gì.
Bà cụ nhìn Diệp Quan Chỉ rồi lại nói: "Tuy đám tông môn và thế gia lớn kia không mặt dày đi tranh với những thế lực đó, nhưng ta đã điều tra trược, một số thiên tài và yêu nghiệt trong gia tộc bọn họ đã gấp rút đi Trung Thổ Thần Châu rồi! Ngoài ra, một số thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt cũng..."
Diệp Quân bỗng hỏi: "Diệp công tử giết An Đạo Tân, đánh bại vị ở vũ trụ Ngũ Duy rồi à?"
Bà cụ gật đầu: "An Đạo Tân lấy ra thương Võ Thần, nhưng vẫn bị đánh bại, gia chủ nhà họ An An Nhã ngang nhiên nhúng tay vào cuộc tỷ võ, đồng thời phái tám mươi phần trăm cường giả của nhà họ An ở Thanh Châu đến Trung Thổ Thần Châu, chuẩn bị cưỡng ép giết chết Diệp Quân! Nhưng vẫn thất bại!"
Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: "Người ra tay cứu Diệp Quân là ai?"
Bà cụ im lặng.
Diệp Quan Chỉ nhìn bà cụ, bà ấy trầm giọng nói: "Chỉ biết là một nữ Kiếm Đế, nhưng không một ai nhớ được dung mạo của bà ấy!"
Nghe vậy, Diệp Quan Chỉ khẽ nhíu mày: "Ăn mặc thế nào?"
Bà cụ: "Một bộ váy đỏ như máu!"
Váy đỏ như máu!
Diệp Quan Chỉ suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu: "Không có ấn tượng gì cả!"
Bà cụ gật đầu: "Diệp công tử này cũng thật là thần bí!"
Diệp Quan Chỉ khẽ lắc đầu: "Ngày đó con trị nhà họ An, không ngờ đám người phe thế gia và phe tông môn tưởng ta đang đối phó với bọn họ, nên bọn họ muốn giết Diệp Quân để cảnh cáo con!"
Nói rồi, ánh mắt của cô ấy thoáng vẻ áy náy: "Nói cho cùng là do con suy nghĩ không chu toàn, hại Diệp Quân! Nếu ngày đó con không nhúng ta vào, có lẽ sự việc sẽ không tiến triển như ngày hôm nay!"
Bà cụ lắc đầu: "Không liên quan gì đến con, nếu không có con thì nhà họ An và tộc Thiên Long cũng sẽ không tha cho cậu ấy, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!"
Nói rồi bà ấy nhìn Diệp Quan Chỉ: "Ta đề nghị không nên nhúng tay vào chuyện này nữa!"
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn bà cụ, bà cụ trầm giọng nói: "Đúng sai trong chuyện này bây giờ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là thái độ của đám thế gia và tông môn kia, bọn họ cho rằng con giúp Diệp Quân là đang chèn ép thế gia và tông môn, nên con càng giúp, cậu ấy càng gặp phiền phức!"
Diệp Quan Chỉ bỗng chậm rãi đứng lên, cô ấy đi sang một bên, chắp tay nhìn ra xa, không nói gì.
Bà cụ tiếp tục nói: "Hơn nữa Diệp công tử đã giết Thiên Đạo, lần này cậu ấy không chỉ chọc giận phe tông môn và thế gia, còn chọc giận cả viện Thiên Đạo và viện Chấp Pháp, nếu bây giờ chúng ta giúp Diệp Quân thì là đối đầu với viện Thiên Đạo và viện Chấp Pháp, điều này sẽ gây bất lợi cho chúng ta!"
Diệp Quan Chỉ bỗng cười khẽ: "Nhưng con lại thấy đúng hay sai mới là điều quan trọng nhất. Đúng chính là đúng, sai chính là sai! Nhà họ An ngang nhiên ỷ thế hiếp người, đó chính là sai. Thiên Đạo của viện Thiên Đạo tự ý nghe lệnh kẻ khác ra tay chèn ép người ta, thế cũng là sai! Trung Thổ Thần Châu khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ nhà họ An và các thế gia lớn khinh thường Quan Huyên Pháp, đây là sai càng thêm sai!"
Nói rồi, cô ấy nhìn phía chân trời, vẻ mặt bình thản: "Con là chủ tịch Văn Viện của thư viện, tay nắm quyền cao, nếu chuyện gì cũng lo toan lợi ích và được mất, không phân đúng sai, vậy thì con có xứng đáng với quyền lợi mình được trao hay không? Có xứng đáng với những sách vở và Quan Huyên Pháp mà mình đã học bao năm qua không?"
Nghe thế, sắc mặt của bà cụ bỗng thay đổi!
Diệp Quan Chỉ bỗng quay người tới bên đình, cô ấy phất tay viết hai chữ lớn: Tố cáo!
Lúc nhìn thấy dãy tên tông môn và thế gia bên dưới, sắc mặt bà cụ tái mét, bà ấy run giọng: "Con làm vậy là muốn đối đầu với tất cả thế gia và tông môn, chỉ vì một Diệp Quân nho nhỏ, có xứng không?"
Diệp Quan Chỉ dừng bút, cô ấy trầm lặng rồi nói: "Vấn đề không phải là xứng hay không xứng, mà là nên hay không nên làm! Nếu tất cả người trong thư viện đều chỉ lo lợi ích, chỉ tính thiệt hơn, thì ai sẽ là người đứng ra đòi lại công đạo cho chúng sinh? Thư viện phục vụ cho chúng sinh chứ không phải phục vụ cho thế gia và tông môn!"
Bà cụ lắc đầu: "Trong nội các đa phần đều là người của thế gia và tông môn, dù con có nộp tố cáo cho nội các, kết quả cũng đã định sẵn từ trước rồi! Hơn nữa, con cũng sẽ bị liên luỵ!"
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Vậy cũng phải làm!"
Bà cụ run giọng hỏi: "Vì sao? Vì cái gì?"
Diệp Quan Chỉ: "Vì tín ngưỡng trong tim!"
Ầm!
Bỗng nhiên, một tia sáng phóng lên trời rồi hoà tan vào người Diệp Quan Chỉ.
Rầm!
Bỗng chốc một luồng chính khí hạo nhiên phóng từ trong người Diệp Quan Chỉ ra ngoài, bay vút lên trời!
Cả đại lục Tiểu Quan chấn động!
Có người thành Thánh!
Trong nháy mắt, hàng chục vạn luồng thần thức khủng bố quét về phía biệt uyển!
Diệp Quan Chỉ mặc kệ luồng chính khí hạo nhiên toả ra từ người mình, tiếp tục vung bút, một lát sau, cô ấy cầm bản tấu chương này đi về phía nội các. Mỗi một bước đi của cô ấy đều có một tia sáng trắng hoà vào trong cơ thể, mà tia sáng trắng này chính là chính khí hạo nhiên của đất trời!
Tất cả cường giả của thư viện đều kinh hãi!
Văn Viện lại xuất hiện thêm một Văn Thánh nữa rồi!
Rất nhanh, Diệp Quan Chỉ đã tới trước điện nội các!
Nội các!
Là tổ chức có quyền thế nhất cả vũ trụ, đặc biệt là sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian mất tích, quyền lực của nội các lại được đẩy lên đỉnh cao.
Một ông lão tới trước mặt Diệp Quan Chỉ, ông ta khẽ hành lễ: "Chúc mừng!"
Diệp Quan Chỉ đưa tấu chương cho ông lão: "Trương lão, làm phiền rồi!"
Trương lão khẽ gật đầu, nhận tấu chương rồi quay người đi vào trong nội các!
Diệp Quan Chỉ đứng trước điện nội các, chầm chậm nhắm mắt lại.
Nửa canh giờ sau, Trương lão bước ra, ông ta nhìn Diệp Quan Chỉ, khẽ nói: "Nội các có chỉ, từ bây giờ bãi chức chủ tịch của Diệp chủ tịch, đồng thời tước quyền điều động Quan Huyên Vệ, đóng cửa đọc sách ở Nam Uyển, trong vòng một trăm năm, không có lệnh của nội các, không được rời khỏi Nam Uyển!"
Diệp Quan Chỉ im lặng không nói gì.
...
Bình luận facebook