Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221-225
Chương 221: Vừa đánh vừa đi
Tịch Huyền gật đầu: “Tình báo của Tiên Bảo Các còn đáng sợ hơn cả thư viện Quan Huyền, thế nên chỉ cần họ chịu chi tiền thì có thể biết được tung tích của chúng ta bất cứ lúc nào”.
Tiên Bảo Các!
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi quen với người sáng lập ra Tiên Bảo Các không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc lâu, sau khi xác định câu này không phải là cái bẫy mới nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ nói thẳng, đừng hỏi ta có quen ai hay không”.
Diệp Quân cạn lời.
Bây giờ Tháp gia hình như bắt đầu cảnh giác với mình rồi.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Trước đây ta từng thấy bức chân dung của Tần các chủ trong Tiên Bảo Các, bức chân dung đó mang đến cảm giác rất quen thuộc cho ta, sau đó ta tên là Diệp Quân, tên của bà ấy là Tần Quan. Tháp gia, có phải ta có quan hệ với bà ấy không?”
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Vãi?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc: “Ngươi là Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian là Diệp Huyên, có phải ngươi nghĩ ngươi cũng có quan hệ gì đó với ông ấy không?”
Diệp Quân bật cười: “Nói thật nhé, ta nhìn thấy tượng điêu khắc của Kiếm Chủ Nhân Gian cũng thấy hơi quen đấy”.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Trùng hợp thôi, Kiếm Chủ Nhân Gian tên là Diệp Huyên, các chủ Tiên Bảo Các là Tần Quan, còn ngươi là Diệp Quân, ngươi nói xem có khi nào ngươi là con trai của hai người họ không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó bật cười nói: “Tháp gia, chuyện này lố quá rồi đó. Ta tò mò nên đoán bừa một chút thôi, quá rồi đấy. Ta hiểu ý của Tháp gia, ta sao có thể có quan hệ gì với hai nhân vật này được? Ta chỉ là tò mò nên hỏi thử thôi”.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp thở phào.
Mẹ nó chứ!
Nói chuyện với tên này không thể nói thẳng được, phải vòng vo một lúc mới có thể không để lộ điều gì, nếu không đầu óc của tên này đáng sợ lắm.
Hơn nữa nó cũng xem như giữ lại đường lui cho bản thân.
Dù sao ta đã nói cho ngươi sự thật rồi, là do ngươi không tin đấy thôi, sau này ngươi đừng gây chuyện với Tiểu Tháp ta.
Lúc này giọng nói bí ẩn đó nói: “Tiểu Tháp, ta nghĩ đây là lần ngươi thông minh nhất từ trước đến nay”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân không suy nghĩ lung tung nữa, hắn nhắm mắt lại, hắn phải suy nghĩ xem tiếp theo nên đi thế nào.
Nếu đã đến bước đường này thì phải nghĩ đến mỗi bước đi sau này.
Muốn đến Thanh Châu an toàn không phải là một chuyện dễ dàng như thế.
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng bật cười.
Tịch Huyền quay sang nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi cười gì thế?”
Diệp Quân cười nói: “Ta đang nghĩ tiếp theo nên làm thế nào”.
Tịch Huyền hỏi: “Sau đó?”
Diệp Quân bật cười: “Vừa đánh vừa đi”.
Vừa đánh vừa đi?
Tịch Huyền chớp mắt: “Vừa đánh vừa đi?”
Diệp Quân nhìn đằng xa tinh không: “Đúng thế, vừa đánh vừa đi. Con đường này chắc chắn không yên bình, nếu đã thế thì ta cứ đánh đến Thanh Châu, ai ngăn ta thì ta giết người đó, dù sao cái mạng hèn của ta giết một thì đủ, giết hai thì hơi khó”.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên nụ cười.
Càng tiếp xúc với hắn, cô ấy càng nhận ra người đàn ông bình thường nho nhã dịu dàng này thật ra cũng là người nóng nảy.
Nho nhã điềm đạm.
Bá đạo!
Lương thiện!
Tuấn tú!
Mọi phương diện đều rất tốt nhưng lại chẳng hiểu gì về tình cảm.
Lẽ nào không háo sắc?
Nghĩ đến đây, mặt Tịch Huyền bỗng đỏ ửng, mình ngày càng xấu xa.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Không đúng”.
Tịch Huyền thôi nghĩ ngợi lung tung, nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn về phía xa tinh không trầm giọng nói: “Cô có thấy hình như có gì không đúng không?”
Tịch Huyền nhìn xung quanh, mắt híp lại: “Nơi này không có khí lưu”.
Tàu mây của họ đang cấp tốc xuyên qua trong tinh không, những nơi nó đi qua đều có khí lưu nhưng lúc này nơi này lại không có.
“Ảo cảnh”.
Sắc mặt Tịch Huyền vô cùng nghiêm trọng: “Chúng ta đi vào một ảo cảnh, không biết đây là ảo cảnh của trận pháp sư hay là ảo cảnh của thần pháp sư”.
Diệp Quân bỗng nhắm mắt lại, hắn cẩn thận cảm nhận xung quanh, kiếm ý của hắn bỗng toát ra từ trong người hắn, không gian xung quanh khẽ rung lên.
Mọi thứ đều rất chân thật.
Diệp Quân bỗng mở mắt ra, quay đầu nhìn sang một phía, một thanh phi kiếm bay ra.
Vèo!
Cách đó mười mấy trượng về phía bên phải, một thanh khí kiếm phá tan không gian lao ra, nơi đó có một tàn ảnh vội vàng lùi về phía sau.
Sau khi dừng lại, tàn ảnh biến mất, là một cô gái ăn mặc gợi cảm.
Cô gái mặc một chiếc váy dài hở hang với đường viền cổ rộng, phủ đầy bông tuyết, khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp, có đôi mắt hồ ly to tròn, đẹp mê hồn.
Cô ta nhìn Diệp Quân, nhếch môi: “Không hổ là Kiếm Đế, lại có thể nhìn ra được ảo cảnh của ta nhanh như thế”.
Cô ta vừa nói vừa liếm khóe môi mình nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tiểu đệ, ngươi thấy ta có đẹp không?”
Diệp Quân bỗng biến mất.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Hơn nữa còn là một kiếm phá quy tắc.
Cô gái biến sắc, vừa muốn chạy thì một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa trán cô ta.
Máu bắn ra tung tóe.
Cô gái trợn to mắt, vẻ mặt khó mà tin được.
Diệp Quân nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp đó: “Đẹp cái đầu ngươi đấy”.
Nói rồi hắn cầm kiếm chém xuống.
Xoẹt!
Đầu cô gái văng ra xa, máu bắn ra xa vài trượng.
Cô gái: “…”
Chương 222: Cô bé nhà họ An
Thương hoa tiếc ngọc ư?
Đừng đùa nữa chứ!
Bọn họ đến giết Diệp Quân đấy.
Khi biết đối phương đến giết hắn, trong mắt hắn chỉ có kẻ địch, không còn phụ nữ nữa.
Diệp Quân không phải là kiểu người nhìn thấy phụ nữ là không thể động vào kiếm.
Chỉ cần ngươi đến giết ta thì dù là Cửu Thiên Thần Nữ, ta cũng chôn vùi ngươi.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn của cô gái đó bay vào trong tay hắn.
Lúc này Tịch Huyền chậm rãi bước đến, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Quân do dự chốc lát rồi nói: “Sao thế?”
Tịch Huyền bỗng cười nói: “Cô gái lúc nãy rất đẹp, hơn nữa còn rất gợi cảm, ngươi nhìn xem nơi đó của cô ta lớn như vậy mà”.
Nghe thế, Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Phụ nữ ấy à, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm thôi”.
Tịch Huyền sửng sốt.
Diệp Quân lại nói: “Cô ta đến giết ta, nếu cho cô ta cơ hội thì cô ta cũng sẽ không nhân từ với ta. Còn cô ta đẹp hay không lại càng không liên quan đến ta”.
Tịch Huyền nhếch môi, cô ấy cười nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.
Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn đưa cho Tịch Huyền, trong chiếc nhẫn có hai trăm vạn kim tinh.
Tịch Huyền không từ chối, cất nó đi.
Diệp Quân khẽ nói: “Người đến giết ta hình như đều rất giàu”.
Tịch Huyền gật đầu: “Dĩ nhiên, người bình thường hoàn toàn không dám giết ngươi, dù sao ngươi cũng đã giết được An Đạo Tân”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Người đến chắc chắn không phải là người bình thường”.
Tịch Huyền gật đầu, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn: “Thật ra điều ta lo lắng nhất vẫn là tổng viện thư viện Quan Huyên và bảng Yêu Nghiệt đó”.
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy trầm giọng nói: “Ta sợ thư viện Quan Huyên sẽ phái Quan Huyên Vệ đến bắt ngươi, nếu thế thì sẽ rất phiền phức. Quan Huyên Vệ này quá đáng sợ, một khi họ nhìn chằm chằm vào ngươi thì sẽ giống như sinh trùng trên cổ chân, đừng hòng thoát được. Mà thiên tài trong bảng Yêu Nghiệt cũng rất tàn ác”.
Cô ấy ngừng lại một chốc, lại nói: “Còn nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ nữa”.
Nhà họ An!
Thiên Long viễn cổ!
Diệp Quân sầm mặt, mặc dù cô cô váy trắng đã giết nhiều cường giả nhà họ An trong trận chiến thư viện Quan Huyên hôm đó, nhưng vẫn chưa tiêu diệt toàn bộ nhà họ An, hơn nữa nhà họ An còn cường giả ở tổng viện.
Bị mất nhiều người như vậy, nhà họ An sẽ để yên chuyện này sao?
Sẽ thế à?
Xác suất nhiều là sẽ không.
Còn tộc Thiên Long viễn cổ, người bị phái đến đã bị mình giết chết, đối phương sẽ bỏ qua cho sao?
Cũng sẽ không!
Hơn nữa mình có thể đã không chỉ chọc vào nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mà là các gia tộc và tông môn ở tổng viện thư viện Quan Huyên.
Như Tịch Huyền nói, có lẽ thế gian này chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian mới có thể đòi lại công bằng cho mình.
Thanh Châu!
Diệp Quân nhìn về phía xa, hắn biết rất nhiều người không muốn hắn đến Thanh Châu.
Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên âm trầm.
…
Nhà họ An ở Thanh Châu.
Một người đàn ông trung niên yên tĩnh ngồi trong nhà thờ tổ nhà họ An.
Người này chính là An Vũ Quân.
An Vũ Quân!
Bây giờ là phó thống soái đạo binh của tổng viện thư viện Quan Huyên, đừng thấy ông ta chỉ là chức phó mà lầm, thật ra ông ta nắm giữ quyền lực thực sự, vì thống soái đạo binh vẫn là An Lan Tú, mà An Lan Tú đã biến mất hàng ngàn vạn năm rồi.
Sau khi An Lan Tú biết mất, nội các đã lập ra ba phó thống soái đế nắm quyền đạo binh này, mỗi người chỉ huy mười vạn đạo binh, kìm hãm lẫn nhau.
Mà thống soái thật sự vẫn là An Lan Tú.
Đương nhiên người nắm quyền chính là nội các.
Mười vạn đạo binh.
Đây không phải là con số nhỏ, hơn nữa ông ta chỉ nghe lệnh của nội các nên địa vị của ông ta lại trở nên đặc biệt.
Thân tín của nội các.
Đây chính là danh hiệu của ông ta ở tổng viện thư viện Quan Huyên.
Một lúc lâu sau, An Vũ Quân xoay người bước ra khỏi nhà thờ tổ, lúc này rất nhiều người nhà họ An quỳ trước mặt ông ta.
An Vũ Quân bình tĩnh nói: “Các ngươi làm gì thế?”
Một ông lão trong đó run giọng nói: “Mong Vũ Quân làm chủ cho nhà họ An”.
Những người khác cũng tha thiết cầu xin: “Mong Vũ Quân làm chủ cho nhà họ An”.
Gia chủ bị giết!
Thiên tài bị giết!
Các cường giả hàng đầu đều đã bị giết chết!
Nhà họ An có bao giờ bị nhục nhã như vậy đâu?
Mặt An Vũ Quân không cảm xúc, không nói gì.
Ông lão dẫn đầu khóc lóc: “Vũ Quân, hiện giờ người trong thiên hạ đều đang xem trò cười của nhà họ An. Nếu không trả được thù này, nhà họ An ta còn chỗ đứng trong thế gian không?”
An Vũ Quân bình tĩnh: “Lui hết xuống đi”.
Ông lão sửng sốt.
Người nhà họ An khác cũng ngơ ngác đứng đó.
An Vũ Quân nhìn mọi người: “Lui xuống”.
Không giận mà uy!
Thấy An Vũ Quân nổi giận, mọi người không dám nói thêm gì nữa, lập tức xoay người đi.
Nhưng có một cô bé lại không làm thế.
Cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi, mặc một bộ áo trắng, tóc bím tết, mặt rất bình tĩnh, không buồn không vui.
An Vũ Quân nhìn cô bé khẽ nói: “Đạo Vân, con đến đây”.
An Đạo Vân bước đến trước mặt An Vũ Quân, An Vũ Quân mỉm cười: “Con có gì muốn nói với ta không?”
An Đạo Vân nhìn An Vũ Quân: “Tộc thúc, thúc định làm thế nào?”
An Vũ Quân cười nói: “Con có ý kiến gì?”
An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Nhà họ An chúng ta phải thận trọng trong chuyện này”.
An Vũ Quân hỏi: “Có ý gì?”
An Đạo Vân trầm giọng nói: “Người trong thiên hạ chỉ nhìn thấy tài năng của Diệp Quân mà bỏ qua người đứng sau lưng hắn, cô gái mặc váy đỏ đã dùng một nhát kiếm giết chết hàng ngàn cường giả nhà họ An, khinh thường nhà họ An ta như vậy, người này tuyệt đối không phải Đại Kiếm Đế bình thường”.
An Vũ Quân cười nói: “Nói tiếp đi”.
Chương 223: Sự khác biệt lớn
An Đạo Vân nói: “Cô ta dám giết cường giả của nhà họ An như vậy tức là cô ta không sợ nhà họ An ta. Nhưng cho tới bây giờ, chúng ta không thể tra ra được lai lịch của cô ta, có lẽ cô ta là cường giả mấy ngàn vạn năm trước, cùng thời đại với tổ tiên của ta”.
Nói rồi cô bé lại nói: “Nhà họ An chúng ta đá phải tấm sắt rồi”.
An Vũ Quân khẽ gật đầu: “Giống như chúng ta điều tra, người này hẳn là đến từ ba ngàn vạn năm trước nhưng không biết cô ta làm cách nào mà khiến cho những người có mặt ngày hôm đó đều không nhớ rõ dung mạo của cô ta, cho nên chúng ta không thể biết rõ được danh tính thực sự của cô ta”.
An Đạo Vân trầm giọng nói: “Tộc thúc, thái độ của thư viện về người này thế nào?”
An Vũ Quân: “Trước tiên phải điều tra”.
An Đạo Vân im lặng không nói.
An Vũ Quân khẽ nói: “Điều mà thư viện lo là người này đã từng tham gia vào đại chiến Hư Chân nên không dám tùy tiện bắt người này. Đương nhiên là thư viện cũng khá đề phòng sự xuất hiện đột nhiên của Đại Kiếm Đế”.
Ông ta dừng một chút, rồi nói: “Để điều tra thân phận thực sự của người này, thư viện đã phái người đến chiến trường Hư Chân để tìm Diệp Vũ Kiếm Đế và Thính Vân Kiếm Đế, nếu ba ngàn vạn năm trước có một Đại Kiếm Đế váy đỏ thật thì chắc chắn hai người họ biết”.
An Đạo Vân lại hỏi: “Thái độ với Diệp Quân này thì sao?”
An Vũ Quân bình tĩnh nói: “Cho dù là giết nhà họ An ta hay là giết tộc Thiên Long viễn cổ thì thư viện cũng sẽ coi như ân oán cá nhân. Nhưng hắn giết Thiên Đạo thì chẳng khác nào khiêu khích uy quyền của thư viện. Thư viện đã ra lệnh bắt giữ hắn, người này xem như không còn đường chạy, nhưng…”
Nói đến đây ông ta nhíu mày: “Theo tình báo của ta, người này đang trên đường chạy đến Thanh Châu”.
An Đạo Vân lập tức nói: “Hắn muốn đến thư viện Thanh Châu cáo trạng”.
An Vũ Quân gật đầu: “Đúng thế, có lẽ là hắn muốn đến Thanh Châu xin Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh”.
An Đạo Vân nói: “Không thể để hắn đến Thanh Châu được”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân: “Con nghĩ Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ giúp hắn sao?”
An Đạo Vân lắc đầu: “Con không dám đánh cược! Vì nhà họ An ta hoàn toàn không chiếm được lý trong ngọn nguồn chuyện này, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xử lý công bằng sau khi xuất hiện, lúc đó ông ấy phủ nhận nhà họ An thì nhà họ An không thể quay trở lại như xưa”.
Nghe thế sắc mặt An Vũ Quân bỗng trở nên khó coi.
Đúng thật là thế.
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian phán quyết nhà họ An sai sau khi xuất hiện thì cả đời này nhà họ An đừng mong có cơ hội lật ngược ván cờ.
Vị trí phó thống soái này của ông ta cũng sẽ bị nội các tước bỏ.
An Vũ Quân do dự một chốc rồi nói: “Nói thế nào Kiếm Chủ Nhân Gian cũng có quan hệ thông gia với nhà họ An, chắc ông ấy sẽ không trừng phạt nhà họ An vì một người ngoài”.
An Đạo Vân lắc đầu.
“Chúng ta không thể đánh cược, dù sao mục đích chính mà Kiếm Chủ Nhân Gian lập ra thư viện là công bằng và công chính, mà nhà họ An lại không chiếm lý trong chuyện này. Hơn nữa, tộc thúc à, bây giờ không phải là hàng ngàn vạn năm trước nữa, trải qua hàng ngàn vạn năm truyền thừa, thật ra quan hệ huyết thống của nhà họ An chúng ta và hai vị tiên tổ kia đã nhạt đi rất nhiều rồi”.
An Vũ Quân không nói gì.
Thật ra đây là sự thật không thể bàn cãi, nhưng mấy năm nay tất cả người nhà họ An đều không để tâm đến điều này.
Có thể nói là cố ý phớt lờ.
An Đạo Vân đột nhiên nói: “Tộc thúc, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, một khi ông ta phán rằng nhà họ An sai thì từ nay về sau địa vị đặc biệt của nhà họ An sẽ không còn nữa. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để Diệp Quân đến Thanh Châu, chúng ta không thể đánh cược, cũng không đánh cược nổi”.
An Vũ Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
An Đạo Vân lại nói: “Ngoài ra, chúng ta nên chuẩn bị vài thứ”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân, An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Đằng sau Diệp Quân rõ ràng có người chống đỡ, để đề phòng điều bất trắc, chúng ta nên chuẩn bị trước”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân: “Ý con là?”
An Đạo Vân chậm rãi quỳ xuống: “Tộc thúc, con sẵn sàng rời khỏi nhà họ An để đến tổng viện thư viện Quan Huyên học hỏi”.
Nghe thế An Vũ Quân sửng sốt.
Một lúc sau, vẻ mặt ông ta bỗng trở nên phức tạp.
Loanh quanh một vòng lớn như vậy, điều mà cô bé này tính toán không phải vì nhà họ An mà là vì bản thân mình.
An Đạo Vân nói tiếp: “Nhà họ An ta phải chuẩn bị thật tốt, sau khi con rời khỏi nhà họ An, con sẽ chuyên tâm học tập tại tổng viện thư viện Quan Huyên. Trận chiến giữa nhà họ An và Diệp Quân, nếu thắng thì tất cả mọi người đều vui, nhưng nếu thua… nhà họ An cũng sẽ không còn đường nào để lui”.
Nói rồi cô bé nhìn An Vũ Quân: “Con sẵn lòng trở thành đường lui của nhà họ An, mong tộc thúc cho con được toại nguyện”.
Cô bé muốn phát triển, ở lại nhà họ An thì không được.
Nhà họ An có nhiều cường giả bị giết như thế, nguyên khí đã bị tổn thất nặng nề nên muốn có đường lui tốt hơn, chỉ có thể đến tổng viện thư viện Quan Huyên.
An Vũ Quân khẽ gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp để con đến tổng viện thư viện Quan Huyên”.
An Đạo Vân cúi đầu: “Cảm ơn tộc thúc”.
An Vũ Quân ngẩng đầu nhìn trời khẽ nói: “Con nghĩ Diệp Quân có thể đi đến Thanh Châu không?”
An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Thế sự khó đoán”.
An Vũ Quân cười nói: “Con nói đúng, nhưng ta cá là hắn không thể tới Thanh Châu, nếu lần này để hắn đến được Thanh Châu thì không phải là nhà họ An chúng ta An mất mặt, mà là thể diện của toàn bộ thư viện Quan Huyên”.
An Đạo Vân im lặng không nói.
Người trước đó nói chắc chắn như vậy là An Nhã - gia chủ nhà họ An, bây giờ bà ta trở thành thi thể đã nguội lạnh.
Từ trước đến nay lỗi lầm lớn nhất mà nhà họ An phạm phải là gì?
Là khinh thường cậu thanh niên đến từ Nam Châu đó.
Mà bây giờ vẫn là thái độ đó.
An Đạo Vân thầm thở dài.
Cô bé không thể nói.
Cô bé chỉ cần dám bảo nhà họ An đừng trả thù thì lập tức sẽ bị nhà họ An phỉ nhổ, đám người nhà họ An đó sẽ nhảy ra mắng cô bé là đồ phản bội.
Cô bé bỗng cảm thấy rất xót xa.
Cô bé biết rõ nhà họ An nên làm thế nào mới có lợi cho mình nhưng lại không thể nói.
Vinh dự của tiên tổ?
Mọi người đều chỉ nhớ đến sự vẻ vang nên đã xem nhẹ tiên tổ.
Đó là vinh quang của tiên tổ chứ không phải là vinh quang của nhà họ An hiện giờ.
Tiên tổ là Võ Thần, mà thế hệ sau của nhà họ An lại xem mình là Võ Thần.
Sự khác biệt này rất lớn.
Chương 224: Vẫn có người hiểu chân lý
Trong tinh không, trên tàu mây, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay hắn đặt trên hai đầu gối, đôi mắt khẽ nhắm.
Bây giờ hắn có cảnh giới Diệt Không, đã có năng lực dễ dàng hủy diệt không gian, có điều hắn cảm thấy bây giờ cảnh giới không còn đủ dùng nữa!
Cảnh giới kiếm đạo cao, cảnh giới tự thân thấp!
Đây là trăn trở lớn nhất trước mắt của hắn!
Bởi vì chẳng thể chiến đấu lâu dài!
Đàn ông chỉ nhanh mà không bền thì sao mà ổn?
Bây giờ, hắn bắt đầu đi nghiên cứu cảnh giới Địa Pháp!
Thứ gọi là cảnh giới Địa Pháp, nói một cách đơn giản chính là kiểm soát lực Địa Pháp trên mặt đất!
Trên mặt đất bao la này, ngoại trừ sức mạnh mặt đất tới từ nơi sâu thẳm ra thì còn có vô số sức mạnh đặc thù còn sót lại trên mặt đất, ví dụ như Thiên Lôi từ trên trời cao giáng xuống mặt đất, còn cả Địa Hỏa tới từ sâu trong bề mặt Trái đất, nguyên tố Cuồng Phong vẫn còn sót lại giữa đất trời,...
Những sức mạnh này đều ẩn nấp bên trong mặt đất, khi người tu luyện đạt tới một cấp độ nhất định thì sẽ có thể kiểm soát được nó, sau đó sử dụng cho bản thân.
Đương nhiên, điều này cũng có độ khó, mặc dù chỉ là sức mạnh còn sót lại thế nhưng vẫn vô cùng cường đại, không phải thứ mà người bình thường có thể kiểm soát.
Còn về sức mạnh mặt đất kia thì lại còn càng khó nhằn hơn!
Sức mạnh mặt đất tới từ nơi sâu nhất của mặt đất, không có hạn định, muốn kiểm soát được quá khó khăn, đặc biệt khi nguồn sức mạnh của sức mạnh mặt đất này tới từ linh hồn mặt đất, cũng có thể nói, bạn muốn có được sức mạnh mặt đất thì buộc phải có được sự cho phép của linh hồn mặt đất!
Đương nhiên, ngoại trừ Pháp Tắc Đại Địa ra!
Sở hữu Pháp Tắc Đại Địa, không chỉ có thể kiểm soát sức mạnh mặt đất mà còn có thể kiểm soát linh hồn mặt đất!
Ví dụ như Diệp Khải!
Y có thể đạt được sức mạnh mặt đất vô hạn!
Chỉ cần đứng bên trên mặt đất, sức mạnh của y sẽ không bao giờ vơi cạn, không có hạn định.
Vậy nên Pháp Tắc Đại Địa là vô cùng quý giá!
Diệp Quân đang nghiêm túc nghiên cứu cảnh giới Địa Pháp này, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì cảnh giới kiếm đạo cao mà lơ là cảnh giới tự thân!
Dù là cảnh giới kiếm đạo hay là cảnh giới tự thân thì đều cực kỳ quan trọng, không thể xem nhẹ.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là hình như Tháp gia không quá quen thuộc với cảnh giới nhất đạo!
Mỗi lần xin chỉ bảo, ý của Tháp gia chính là cứ dựa theo chủ định của ngươi mà làm!
Điều này khiến cho hắn hoàn toàn cạn lời!
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tự mình cân nhắc!
Không thể không nói, tán tu vẫn có khác biệt rất lớn với người tu luyện có thế lực, tán tu mọi chuyện chỉ có thể tự mình cân nhắc, mà người tu luyện có thế lực thì việc gì cũng có thể hỏi, có thể nói trên con đường tu luyện sẽ ít phải đi vòng vèo hơn!
Lúc này, Tịch Huyền bước tới ngay trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân, không thể không nói, càng lại gần Diệp Quân thì cô ấy càng cảm thấy hắn thật thần bí!
Còn trẻ như vậy đã đạt được Kiếm Đế, còn có một ông lớn Tháp gia đi theo!
Càng nhìn càng giống như một thế lực siêu cấp nào đó đang nuôi thả cậu chủ, để cho cậu chủ tự mình tôi luyện, sau đó cả chặng đường loại bỏ mọi chông gai, cuối cùng leo lên đỉnh cao võ đạo, thống nhất toàn vũ trụ!
Nghĩ tới đây, Tịch Huyền không khỏi lắc đầu cười.
Thế lực lớn nhất thế gian là thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các, mà bây giờ, một nơi dùng cả vũ trụ truy nã Diệp Quân, một nơi thì đưa Diệp Quân vào danh sách đen.
Đây nào phải tôi luyện nữa!
Đây là đang dồn vào đường chết mà!
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở to hai mắt, hắn nhìn về phía Tịch Huyền, sau đó nghiêm túc nói: “Tịch Huyền cô nương, ta muốn xin cô chỉ bảo mấy vấn đề! Liên quan tới phương diện cảnh giới Địa Pháp!”
Tịch Huyền thu lại mạch suy nghĩ, cười nói: “Được!”
Trên tàu mây, hai người bắt đầu bàn luận về cảnh giới, không thể không nói, Diệp Quân cũng rất vui vẻ, bởi vì Tịch Huyền có thể giải đáp mọi nghi hoặc của hắn!
Mà Tịch Huyền cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì cô ấy phát hiện ra tất cả mọi vấn đề, cô ấy chỉ cần nói qua là Diệp Quân đã có thể hiểu, hơn nữa còn có thể học một biết mười!
Thiên phú như vậy quá khủng bố!
Nếu như Diệp Quân học tập ở thư viện Quan Huyên thì sẽ càng khủng bố hơn!
Nghĩ tới đây, Tịch Huyền thầm thở dài trong lòng.
Thư viện Quan Huyên mất đi Diệp Quân, không thể không nói là một tổn thất!
Đương nhiên, thư viện Quan Huyên chắc chắn cũng sẽ không bận tâm, dẫu sao thiên tài của bọn họ thật sự rất nhiều, nhiều hay ít hơn một Diệp Quân thì cũng vậy!
Nhà to nghiệp lớn mà!
Đúng lúc này, khí thế khủng bố đột nhiên bao trùm lấy tàu mây, tàu mây bị ép dừng tại chỗ!
Kiếm thế!
Diệp Quân và Tịch Huyền lập tức đứng dậy, hai người nhìn về nơi xa, cách tàu mây một trăm trượng phía xa, nơi đó có một thanh niên đang đứng, thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng, tóc dài ngang vai, sau lưng đeo một hộp kiếm.
Kiếm tu!
Diệp Quân híp hai mắt lại, hơi bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ lại có một kiếm tu xuất hiện!
Kiếm tu trẻ tuổi dừng ánh mắt lại trên người Diệp Quân, y khẽ chắp tay: “Tại hạ Tào Bạch của Kiếm Tông, vì nhiệm vụ tông môn phải đi qua Thần Châu, vô tình nghe nói nơi này có một Kiếm Đế, hôm nay đặc biệt tới thỉnh giáo, mong được Diệp Quân công tử chỉ bảo!”
Kiếm Tông!
Nghe vậy, biểu cảm của Tịch Huyền lập tức biến đổi: “Y là người của Kiếm Tông!”
Diệp Quân nhìn về phía Tịch Huyền: “Kiếm Tông?”
Vẻ mặt của Tịch Huyền hơi nghiêm trọng, trước nay chưa từng có: “Tông môn số một trong tổng viện Quan Huyên!”
Tông môn số một tổng viện?
Diệp Quân ngẩn ra.
Đây là điều mà hắn không ngờ tới!
Số một đó!
Xếp số một trong số tất cả các tông môn!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tào Bạch, cười nói: “Các hạ không phải đến vì phần thưởng truy nã đấy chứ?”
Tào Bạch lắc đầu: “Ta đã điều tra rõ đầu đuôi sự việc rồi, chuyện giữa Diệp công tử và nhà họ An thật ra là nhà họ An sai, Diệp công tử tức giận phản kháng không có gì đáng chỉ trích. Vậy nên việc thư viện treo thưởng truy nã lần này thật sự thiếu công bằng, là chính trị đàn áp, ta không tham gia”.
Nghe vậy, Diệp Quân liền liếc nhìn Tào Bạch với vẻ vô cùng kinh ngạc!
Thế gian này vẫn còn có người hiểu chân lý!
Chương 225: Bảo vệ một đoạn đường
Tào Bạch lại nói: “Đầu đuôi việc này, ta đã báo lên tông môn, nhưng ba đại Kiếm Đế của tông môn đều đang lo chuyện chiến trường, vậy nên việc này e rằng khó có kết quả”.
Diệp Quân khẽ cười: “Lúc trước nghe bạn bè nói, trước mắt phe thế gia và phe tông môn đang đàn áp ta, bây giờ xem ra ta hơi phiến diện rồi!”
Tào Bạch nói: “Kiếm Tông của ta không tham gia vào việc này!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tào huynh, ta cũng đang muốn đấu một trận với một kiếm tu!”
Tào Bạch đột nhiên làm động tác tay tỏ ý mời: “Diệp huynh, xin bước sang một bên!”
Diệp Quân gật đầu, mũi chân khẽ chạm đất, khởi động ngự kiếm, xuất hiện cách mấy trăm trượng về bên phải!
Tịch Huyền thu tàu mây lại để tránh bị ảnh hưởng tới.
Tào Bạch nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, cảnh giới kiếm đạo của huynh cao hơn ta, cảnh giới tự thân của ta cao hơn huynh, không ai ức hiếp ai cả!”
Diệp Quân cười nói: “Được!”
Tào Bạch đột nhiên tiến lên trước một bước, đồng thời chỉ điểm: “Xuất kiếm!”
Vút!
Khi âm thanh của kiếm vang lên, một thanh kiếm bay đột nhiên lao ra khỏi hộp kiếm phía sau lưng Tào Bạch, sau đó hóa thành cầu vồng kiếm bay về phía Diệp Quân!
Ở bên trên thân kiếm phát ra một ngọn lửa thiêu đốt, kiếm đi tới đâu là không gian nứt toác ra và dung hòa.
Nhát kiếm khí thế mạnh mẽ giống như có thể chém tan hết tất cả!
Nhìn thấy thanh kiếm này, Tịch Huyền phía xa khẽ híp hai mắt lại, Tào Bạch này lại là một Bán Bộ Kiếm Đế!
Khoảnh khắc thanh kiếm chém về phía Diệp Quân, Diệp Quân đã biến mất khỏi vị trí cũ!
Né được nhát kiếm này chỉ trong nháy mắt!
Đối diện với kiếm tu trước mắt, hắn đương nhiên không dám có bất cứ khinh suất nào!
Lúc Diệp Quân biến mất, hai tay Tào Bạch lại chỉ vào trước ngực, sau đó hướng ra hai bên rồi kéo mạnh: “Trấn!”
Ầm!
Trong phút chốc, không gian trong phạm vi trăm trượng trước mắt Tào Bạch đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, không gian cả trăm trượng nứt toác ra, sau đó hóa thành kiếm, hình thành một lồng giam kiếm dài khủng bố.
Kiếm vực!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Tịch Huyền đang đứng phía bên cạnh lập tức lộ ra vẻ chấn động!
Đây là kiếm vực trong truyền thuyết!
Năm đó lúc tìm đọc sách cổ ở thư viện Quan Huyên, Tịch Huyền đã từng thấy loại kiếm vực này, cô ấy không ngờ hôm nay lại được trông thấy ở đây!
Lúc Diệp Quân cầm kiếm giết vào trong kiếm vực của Tào Bạch, tốc độ của hắn lập tức trở nên chậm lại, cùng lúc này, một thanh kiếm bay đột nhiên chém tới rất nhanh từ phía sau lưng!
Chính là thanh kiếm đầu tiên mà Tào Bạch tung ra!
Cảm nhận được bản thân bị sức mạnh thần bí áp chế, Diệp Quân chợt nhíu mày, lúc này, hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì thanh kiếm bay phía sau lưng đã chém tới!
Diệp Quân híp hai mắt lại, xoay cánh tay phải đang cầm kiếm.
Rắc!
Không gian xung quanh đột nhiên nứt ra, một giây sau, thanh kiếm của hắn lao thẳng tới ngay trước mặt Tào Bạch!
Phá quy tắc!
Nhìn thấy thanh kiếm này của Diệp Quân trực tiếp phá bỏ quy tắc, trong mắt Tào Bạch lóe lên vẻ kinh ngạc, có điều y phản ứng cũng rất nhanh, mũi chân khẽ chạm đất, một luồng ánh sáng kiếm xuất hiện, trong nháy mắt, y đã lùi ra cả trăm trượng bên ngoài, mà ngay giây sau, hộp kiếm sau lưng y đột nhiên bay ra thêm một thanh kiếm nữa!
Vút!
Thanh kiếm này nhanh như điện giật!
Không chỉ có tốc độ nhanh một cách kỳ lạ, bên trên thân kiếm còn có sấm sét chuyển động, ẩn chứa kiếm thế ngút trời, khiến người ta sợ hãi không thôi!
Thanh kiếm của Diệp Quân vừa xé rách không gian thì thanh kiếm này đã lao thẳng tới trước mặt hắn, mà sau lưng hắn còn có một thanh kiếm bay nữa!
Một thanh kiếm bay tên là Địa Hỏa!
Một thanh kiếm bay tên là Thiên Lôi!
Hai thanh kiếm cùng công kích!
Đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn mở lòng bàn tay ra, một thanh khí kiếm đột nhiên bay ra từ trong lòng bàn tay hắn và chém về phía thanh kiếm sau lưng!
Thuật ngự kiếm!
Hắn cũng biết!
Cùng lúc này, hắn đột nhiên tiến lên trước một bước rồi tung ra một nhát kiếm, nhưng vào lúc hắn tung ra nhát kiếm đó, cơ thể hắn đã biến mất khỏi vị trí, còn kiếm vẫn chém về phía thanh Thiên Lôi kia của Tào Bạch!
Diệp Quân lao tới trước mặt Tào Bạch giống như ma quỷ, vẻ mặt Tào Bạch lại bình tĩnh như nước, bởi vì khoảnh khắc Diệp Quân lao tới trước mặt, y lại triển khai kiếm vực, triệt để trấn áp tốc độ của Diệp Quân!
Tốc độ của Diệp Quân thật sự quá nhanh, nhanh tới mức y cũng đố kỵ, vậy nên không thể không trấn áp tốc độ của Diệp Quân, nếu không thì rất có khả năng sẽ bị một nhát kiếm giết chết trong nháy mắt!
Cùng với sự xuất hiện của kiếm vực, tốc độ của Diệp Quân lập tức chậm lại, thế nhưng đúng vào lúc này, kiếm thế khủng bố đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể của Diệp Quân!
Khí thế của Kiếm Đế!
Cùng với sự xuất hiện của kiếm thế này, sắc mặc Tào Bạch cũng lập tức biến đổi, bởi vì y phát hiện ra khoảnh khắc này kiếm vực của y đã không thể chống đỡ nổi kiếm thế kia và bắt đầu nứt toác ra!
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!
Trong lòng Tào Bạch khiếp sợ, tay phải đột nhiên giang rộng, hộp kiếm rung lên kịch liệt, một thanh kiếm muốn bay ra ngoài, cùng lúc này, thanh Địa Hỏa và Thiên Lôi cũng bay trở về hộ giá!
Thế nhưng lúc này, một thanh kiếm kề giữa trán Tào Bạch!
Vút! Vút!
Gần như cùng lúc này, thanh Địa Hoả và Thiên Lôi cũng tới được vị trí cách nửa trượng sau lưng Diệp Quân, đồng thời, trong hộp kiếm phía sau người Tào Bạch, một thanh kiếm chỉ bay ra ngoài một nửa!
Ba thanh kiếm đều không dám chuyển động!
Bởi vì chuyển động thì y sẽ phải chết!
Diệp Quân nhanh hơn một chút so với y, mà điểm này lại quyết định thắng thua!
Lúc này, sắc mặt Diệp Quân trở nên trắng bệch.
Tiêu hao quá lớn!
Nếu như nhát kiếm này y không thắng thì người thua sẽ là y, bởi vì y đã không thể tiêu hao thêm được nữa!
Tào Bạch đột nhiên nói: “Ta thua rồi!”
Diệp Quân nói: “Cảm ơn đã nhường!”
Nói xong, hắn thu kiếm lại.
Lúc này, Tịch Huyền đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhẹ giọng nói: “Không sao chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Hơi suy yếu!”
Tịch Huyền trầm giọng nói: “Xung quanh có thêm một vài khí tức cường đại giấu kín!”
Diệp Quân liếc nhìn xung quanh một lượt, nhíu mày, rất rõ ràng, có một số người chuẩn bị toan tính trục lợi!
Hơi phiền phức rồi đây!
Diệp Quân trầm mặc.
Đúng vào lúc này, Tào Bạch đột nhiên nói: “Diệp huynh, ta nguyện bảo vệ cho huynh một đoạn đường!”
Diệp Quân nhìn về phía Tào Bạch, Tào Bạch đột nhiên liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Trong vòng ba ngày, nếu như ai dám ra tay với Diệp huynh, dù ngươi là ai, sau lưng là thế lực gì, ta nhất định sẽ giết không tha, nếu như ngươi không phục thì có thể tới Kiếm Tông ta báo thù bất cứ lúc nào!”
Vừa dứt lời, tất cả những luồng khí tức xung quanh đều tan đi hết, biến mất không thấy tăm hơi!
Tịch Huyền gật đầu: “Tình báo của Tiên Bảo Các còn đáng sợ hơn cả thư viện Quan Huyền, thế nên chỉ cần họ chịu chi tiền thì có thể biết được tung tích của chúng ta bất cứ lúc nào”.
Tiên Bảo Các!
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, ngươi quen với người sáng lập ra Tiên Bảo Các không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc lâu, sau khi xác định câu này không phải là cái bẫy mới nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ nói thẳng, đừng hỏi ta có quen ai hay không”.
Diệp Quân cạn lời.
Bây giờ Tháp gia hình như bắt đầu cảnh giác với mình rồi.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Trước đây ta từng thấy bức chân dung của Tần các chủ trong Tiên Bảo Các, bức chân dung đó mang đến cảm giác rất quen thuộc cho ta, sau đó ta tên là Diệp Quân, tên của bà ấy là Tần Quan. Tháp gia, có phải ta có quan hệ với bà ấy không?”
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Vãi?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc: “Ngươi là Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian là Diệp Huyên, có phải ngươi nghĩ ngươi cũng có quan hệ gì đó với ông ấy không?”
Diệp Quân bật cười: “Nói thật nhé, ta nhìn thấy tượng điêu khắc của Kiếm Chủ Nhân Gian cũng thấy hơi quen đấy”.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Trùng hợp thôi, Kiếm Chủ Nhân Gian tên là Diệp Huyên, các chủ Tiên Bảo Các là Tần Quan, còn ngươi là Diệp Quân, ngươi nói xem có khi nào ngươi là con trai của hai người họ không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó bật cười nói: “Tháp gia, chuyện này lố quá rồi đó. Ta tò mò nên đoán bừa một chút thôi, quá rồi đấy. Ta hiểu ý của Tháp gia, ta sao có thể có quan hệ gì với hai nhân vật này được? Ta chỉ là tò mò nên hỏi thử thôi”.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp thở phào.
Mẹ nó chứ!
Nói chuyện với tên này không thể nói thẳng được, phải vòng vo một lúc mới có thể không để lộ điều gì, nếu không đầu óc của tên này đáng sợ lắm.
Hơn nữa nó cũng xem như giữ lại đường lui cho bản thân.
Dù sao ta đã nói cho ngươi sự thật rồi, là do ngươi không tin đấy thôi, sau này ngươi đừng gây chuyện với Tiểu Tháp ta.
Lúc này giọng nói bí ẩn đó nói: “Tiểu Tháp, ta nghĩ đây là lần ngươi thông minh nhất từ trước đến nay”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân không suy nghĩ lung tung nữa, hắn nhắm mắt lại, hắn phải suy nghĩ xem tiếp theo nên đi thế nào.
Nếu đã đến bước đường này thì phải nghĩ đến mỗi bước đi sau này.
Muốn đến Thanh Châu an toàn không phải là một chuyện dễ dàng như thế.
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng bật cười.
Tịch Huyền quay sang nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi cười gì thế?”
Diệp Quân cười nói: “Ta đang nghĩ tiếp theo nên làm thế nào”.
Tịch Huyền hỏi: “Sau đó?”
Diệp Quân bật cười: “Vừa đánh vừa đi”.
Vừa đánh vừa đi?
Tịch Huyền chớp mắt: “Vừa đánh vừa đi?”
Diệp Quân nhìn đằng xa tinh không: “Đúng thế, vừa đánh vừa đi. Con đường này chắc chắn không yên bình, nếu đã thế thì ta cứ đánh đến Thanh Châu, ai ngăn ta thì ta giết người đó, dù sao cái mạng hèn của ta giết một thì đủ, giết hai thì hơi khó”.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên nụ cười.
Càng tiếp xúc với hắn, cô ấy càng nhận ra người đàn ông bình thường nho nhã dịu dàng này thật ra cũng là người nóng nảy.
Nho nhã điềm đạm.
Bá đạo!
Lương thiện!
Tuấn tú!
Mọi phương diện đều rất tốt nhưng lại chẳng hiểu gì về tình cảm.
Lẽ nào không háo sắc?
Nghĩ đến đây, mặt Tịch Huyền bỗng đỏ ửng, mình ngày càng xấu xa.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Không đúng”.
Tịch Huyền thôi nghĩ ngợi lung tung, nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn về phía xa tinh không trầm giọng nói: “Cô có thấy hình như có gì không đúng không?”
Tịch Huyền nhìn xung quanh, mắt híp lại: “Nơi này không có khí lưu”.
Tàu mây của họ đang cấp tốc xuyên qua trong tinh không, những nơi nó đi qua đều có khí lưu nhưng lúc này nơi này lại không có.
“Ảo cảnh”.
Sắc mặt Tịch Huyền vô cùng nghiêm trọng: “Chúng ta đi vào một ảo cảnh, không biết đây là ảo cảnh của trận pháp sư hay là ảo cảnh của thần pháp sư”.
Diệp Quân bỗng nhắm mắt lại, hắn cẩn thận cảm nhận xung quanh, kiếm ý của hắn bỗng toát ra từ trong người hắn, không gian xung quanh khẽ rung lên.
Mọi thứ đều rất chân thật.
Diệp Quân bỗng mở mắt ra, quay đầu nhìn sang một phía, một thanh phi kiếm bay ra.
Vèo!
Cách đó mười mấy trượng về phía bên phải, một thanh khí kiếm phá tan không gian lao ra, nơi đó có một tàn ảnh vội vàng lùi về phía sau.
Sau khi dừng lại, tàn ảnh biến mất, là một cô gái ăn mặc gợi cảm.
Cô gái mặc một chiếc váy dài hở hang với đường viền cổ rộng, phủ đầy bông tuyết, khuôn mặt cũng vô cùng xinh đẹp, có đôi mắt hồ ly to tròn, đẹp mê hồn.
Cô ta nhìn Diệp Quân, nhếch môi: “Không hổ là Kiếm Đế, lại có thể nhìn ra được ảo cảnh của ta nhanh như thế”.
Cô ta vừa nói vừa liếm khóe môi mình nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tiểu đệ, ngươi thấy ta có đẹp không?”
Diệp Quân bỗng biến mất.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Hơn nữa còn là một kiếm phá quy tắc.
Cô gái biến sắc, vừa muốn chạy thì một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa trán cô ta.
Máu bắn ra tung tóe.
Cô gái trợn to mắt, vẻ mặt khó mà tin được.
Diệp Quân nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp đó: “Đẹp cái đầu ngươi đấy”.
Nói rồi hắn cầm kiếm chém xuống.
Xoẹt!
Đầu cô gái văng ra xa, máu bắn ra xa vài trượng.
Cô gái: “…”
Chương 222: Cô bé nhà họ An
Thương hoa tiếc ngọc ư?
Đừng đùa nữa chứ!
Bọn họ đến giết Diệp Quân đấy.
Khi biết đối phương đến giết hắn, trong mắt hắn chỉ có kẻ địch, không còn phụ nữ nữa.
Diệp Quân không phải là kiểu người nhìn thấy phụ nữ là không thể động vào kiếm.
Chỉ cần ngươi đến giết ta thì dù là Cửu Thiên Thần Nữ, ta cũng chôn vùi ngươi.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn của cô gái đó bay vào trong tay hắn.
Lúc này Tịch Huyền chậm rãi bước đến, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Quân do dự chốc lát rồi nói: “Sao thế?”
Tịch Huyền bỗng cười nói: “Cô gái lúc nãy rất đẹp, hơn nữa còn rất gợi cảm, ngươi nhìn xem nơi đó của cô ta lớn như vậy mà”.
Nghe thế, Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Phụ nữ ấy à, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm thôi”.
Tịch Huyền sửng sốt.
Diệp Quân lại nói: “Cô ta đến giết ta, nếu cho cô ta cơ hội thì cô ta cũng sẽ không nhân từ với ta. Còn cô ta đẹp hay không lại càng không liên quan đến ta”.
Tịch Huyền nhếch môi, cô ấy cười nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.
Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn đưa cho Tịch Huyền, trong chiếc nhẫn có hai trăm vạn kim tinh.
Tịch Huyền không từ chối, cất nó đi.
Diệp Quân khẽ nói: “Người đến giết ta hình như đều rất giàu”.
Tịch Huyền gật đầu: “Dĩ nhiên, người bình thường hoàn toàn không dám giết ngươi, dù sao ngươi cũng đã giết được An Đạo Tân”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Người đến chắc chắn không phải là người bình thường”.
Tịch Huyền gật đầu, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn: “Thật ra điều ta lo lắng nhất vẫn là tổng viện thư viện Quan Huyên và bảng Yêu Nghiệt đó”.
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy trầm giọng nói: “Ta sợ thư viện Quan Huyên sẽ phái Quan Huyên Vệ đến bắt ngươi, nếu thế thì sẽ rất phiền phức. Quan Huyên Vệ này quá đáng sợ, một khi họ nhìn chằm chằm vào ngươi thì sẽ giống như sinh trùng trên cổ chân, đừng hòng thoát được. Mà thiên tài trong bảng Yêu Nghiệt cũng rất tàn ác”.
Cô ấy ngừng lại một chốc, lại nói: “Còn nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ nữa”.
Nhà họ An!
Thiên Long viễn cổ!
Diệp Quân sầm mặt, mặc dù cô cô váy trắng đã giết nhiều cường giả nhà họ An trong trận chiến thư viện Quan Huyên hôm đó, nhưng vẫn chưa tiêu diệt toàn bộ nhà họ An, hơn nữa nhà họ An còn cường giả ở tổng viện.
Bị mất nhiều người như vậy, nhà họ An sẽ để yên chuyện này sao?
Sẽ thế à?
Xác suất nhiều là sẽ không.
Còn tộc Thiên Long viễn cổ, người bị phái đến đã bị mình giết chết, đối phương sẽ bỏ qua cho sao?
Cũng sẽ không!
Hơn nữa mình có thể đã không chỉ chọc vào nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mà là các gia tộc và tông môn ở tổng viện thư viện Quan Huyên.
Như Tịch Huyền nói, có lẽ thế gian này chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian mới có thể đòi lại công bằng cho mình.
Thanh Châu!
Diệp Quân nhìn về phía xa, hắn biết rất nhiều người không muốn hắn đến Thanh Châu.
Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên âm trầm.
…
Nhà họ An ở Thanh Châu.
Một người đàn ông trung niên yên tĩnh ngồi trong nhà thờ tổ nhà họ An.
Người này chính là An Vũ Quân.
An Vũ Quân!
Bây giờ là phó thống soái đạo binh của tổng viện thư viện Quan Huyên, đừng thấy ông ta chỉ là chức phó mà lầm, thật ra ông ta nắm giữ quyền lực thực sự, vì thống soái đạo binh vẫn là An Lan Tú, mà An Lan Tú đã biến mất hàng ngàn vạn năm rồi.
Sau khi An Lan Tú biết mất, nội các đã lập ra ba phó thống soái đế nắm quyền đạo binh này, mỗi người chỉ huy mười vạn đạo binh, kìm hãm lẫn nhau.
Mà thống soái thật sự vẫn là An Lan Tú.
Đương nhiên người nắm quyền chính là nội các.
Mười vạn đạo binh.
Đây không phải là con số nhỏ, hơn nữa ông ta chỉ nghe lệnh của nội các nên địa vị của ông ta lại trở nên đặc biệt.
Thân tín của nội các.
Đây chính là danh hiệu của ông ta ở tổng viện thư viện Quan Huyên.
Một lúc lâu sau, An Vũ Quân xoay người bước ra khỏi nhà thờ tổ, lúc này rất nhiều người nhà họ An quỳ trước mặt ông ta.
An Vũ Quân bình tĩnh nói: “Các ngươi làm gì thế?”
Một ông lão trong đó run giọng nói: “Mong Vũ Quân làm chủ cho nhà họ An”.
Những người khác cũng tha thiết cầu xin: “Mong Vũ Quân làm chủ cho nhà họ An”.
Gia chủ bị giết!
Thiên tài bị giết!
Các cường giả hàng đầu đều đã bị giết chết!
Nhà họ An có bao giờ bị nhục nhã như vậy đâu?
Mặt An Vũ Quân không cảm xúc, không nói gì.
Ông lão dẫn đầu khóc lóc: “Vũ Quân, hiện giờ người trong thiên hạ đều đang xem trò cười của nhà họ An. Nếu không trả được thù này, nhà họ An ta còn chỗ đứng trong thế gian không?”
An Vũ Quân bình tĩnh: “Lui hết xuống đi”.
Ông lão sửng sốt.
Người nhà họ An khác cũng ngơ ngác đứng đó.
An Vũ Quân nhìn mọi người: “Lui xuống”.
Không giận mà uy!
Thấy An Vũ Quân nổi giận, mọi người không dám nói thêm gì nữa, lập tức xoay người đi.
Nhưng có một cô bé lại không làm thế.
Cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi, mặc một bộ áo trắng, tóc bím tết, mặt rất bình tĩnh, không buồn không vui.
An Vũ Quân nhìn cô bé khẽ nói: “Đạo Vân, con đến đây”.
An Đạo Vân bước đến trước mặt An Vũ Quân, An Vũ Quân mỉm cười: “Con có gì muốn nói với ta không?”
An Đạo Vân nhìn An Vũ Quân: “Tộc thúc, thúc định làm thế nào?”
An Vũ Quân cười nói: “Con có ý kiến gì?”
An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Nhà họ An chúng ta phải thận trọng trong chuyện này”.
An Vũ Quân hỏi: “Có ý gì?”
An Đạo Vân trầm giọng nói: “Người trong thiên hạ chỉ nhìn thấy tài năng của Diệp Quân mà bỏ qua người đứng sau lưng hắn, cô gái mặc váy đỏ đã dùng một nhát kiếm giết chết hàng ngàn cường giả nhà họ An, khinh thường nhà họ An ta như vậy, người này tuyệt đối không phải Đại Kiếm Đế bình thường”.
An Vũ Quân cười nói: “Nói tiếp đi”.
Chương 223: Sự khác biệt lớn
An Đạo Vân nói: “Cô ta dám giết cường giả của nhà họ An như vậy tức là cô ta không sợ nhà họ An ta. Nhưng cho tới bây giờ, chúng ta không thể tra ra được lai lịch của cô ta, có lẽ cô ta là cường giả mấy ngàn vạn năm trước, cùng thời đại với tổ tiên của ta”.
Nói rồi cô bé lại nói: “Nhà họ An chúng ta đá phải tấm sắt rồi”.
An Vũ Quân khẽ gật đầu: “Giống như chúng ta điều tra, người này hẳn là đến từ ba ngàn vạn năm trước nhưng không biết cô ta làm cách nào mà khiến cho những người có mặt ngày hôm đó đều không nhớ rõ dung mạo của cô ta, cho nên chúng ta không thể biết rõ được danh tính thực sự của cô ta”.
An Đạo Vân trầm giọng nói: “Tộc thúc, thái độ của thư viện về người này thế nào?”
An Vũ Quân: “Trước tiên phải điều tra”.
An Đạo Vân im lặng không nói.
An Vũ Quân khẽ nói: “Điều mà thư viện lo là người này đã từng tham gia vào đại chiến Hư Chân nên không dám tùy tiện bắt người này. Đương nhiên là thư viện cũng khá đề phòng sự xuất hiện đột nhiên của Đại Kiếm Đế”.
Ông ta dừng một chút, rồi nói: “Để điều tra thân phận thực sự của người này, thư viện đã phái người đến chiến trường Hư Chân để tìm Diệp Vũ Kiếm Đế và Thính Vân Kiếm Đế, nếu ba ngàn vạn năm trước có một Đại Kiếm Đế váy đỏ thật thì chắc chắn hai người họ biết”.
An Đạo Vân lại hỏi: “Thái độ với Diệp Quân này thì sao?”
An Vũ Quân bình tĩnh nói: “Cho dù là giết nhà họ An ta hay là giết tộc Thiên Long viễn cổ thì thư viện cũng sẽ coi như ân oán cá nhân. Nhưng hắn giết Thiên Đạo thì chẳng khác nào khiêu khích uy quyền của thư viện. Thư viện đã ra lệnh bắt giữ hắn, người này xem như không còn đường chạy, nhưng…”
Nói đến đây ông ta nhíu mày: “Theo tình báo của ta, người này đang trên đường chạy đến Thanh Châu”.
An Đạo Vân lập tức nói: “Hắn muốn đến thư viện Thanh Châu cáo trạng”.
An Vũ Quân gật đầu: “Đúng thế, có lẽ là hắn muốn đến Thanh Châu xin Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh”.
An Đạo Vân nói: “Không thể để hắn đến Thanh Châu được”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân: “Con nghĩ Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ giúp hắn sao?”
An Đạo Vân lắc đầu: “Con không dám đánh cược! Vì nhà họ An ta hoàn toàn không chiếm được lý trong ngọn nguồn chuyện này, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xử lý công bằng sau khi xuất hiện, lúc đó ông ấy phủ nhận nhà họ An thì nhà họ An không thể quay trở lại như xưa”.
Nghe thế sắc mặt An Vũ Quân bỗng trở nên khó coi.
Đúng thật là thế.
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian phán quyết nhà họ An sai sau khi xuất hiện thì cả đời này nhà họ An đừng mong có cơ hội lật ngược ván cờ.
Vị trí phó thống soái này của ông ta cũng sẽ bị nội các tước bỏ.
An Vũ Quân do dự một chốc rồi nói: “Nói thế nào Kiếm Chủ Nhân Gian cũng có quan hệ thông gia với nhà họ An, chắc ông ấy sẽ không trừng phạt nhà họ An vì một người ngoài”.
An Đạo Vân lắc đầu.
“Chúng ta không thể đánh cược, dù sao mục đích chính mà Kiếm Chủ Nhân Gian lập ra thư viện là công bằng và công chính, mà nhà họ An lại không chiếm lý trong chuyện này. Hơn nữa, tộc thúc à, bây giờ không phải là hàng ngàn vạn năm trước nữa, trải qua hàng ngàn vạn năm truyền thừa, thật ra quan hệ huyết thống của nhà họ An chúng ta và hai vị tiên tổ kia đã nhạt đi rất nhiều rồi”.
An Vũ Quân không nói gì.
Thật ra đây là sự thật không thể bàn cãi, nhưng mấy năm nay tất cả người nhà họ An đều không để tâm đến điều này.
Có thể nói là cố ý phớt lờ.
An Đạo Vân đột nhiên nói: “Tộc thúc, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, một khi ông ta phán rằng nhà họ An sai thì từ nay về sau địa vị đặc biệt của nhà họ An sẽ không còn nữa. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để Diệp Quân đến Thanh Châu, chúng ta không thể đánh cược, cũng không đánh cược nổi”.
An Vũ Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
An Đạo Vân lại nói: “Ngoài ra, chúng ta nên chuẩn bị vài thứ”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân, An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Đằng sau Diệp Quân rõ ràng có người chống đỡ, để đề phòng điều bất trắc, chúng ta nên chuẩn bị trước”.
An Vũ Quân nhìn An Đạo Vân: “Ý con là?”
An Đạo Vân chậm rãi quỳ xuống: “Tộc thúc, con sẵn sàng rời khỏi nhà họ An để đến tổng viện thư viện Quan Huyên học hỏi”.
Nghe thế An Vũ Quân sửng sốt.
Một lúc sau, vẻ mặt ông ta bỗng trở nên phức tạp.
Loanh quanh một vòng lớn như vậy, điều mà cô bé này tính toán không phải vì nhà họ An mà là vì bản thân mình.
An Đạo Vân nói tiếp: “Nhà họ An ta phải chuẩn bị thật tốt, sau khi con rời khỏi nhà họ An, con sẽ chuyên tâm học tập tại tổng viện thư viện Quan Huyên. Trận chiến giữa nhà họ An và Diệp Quân, nếu thắng thì tất cả mọi người đều vui, nhưng nếu thua… nhà họ An cũng sẽ không còn đường nào để lui”.
Nói rồi cô bé nhìn An Vũ Quân: “Con sẵn lòng trở thành đường lui của nhà họ An, mong tộc thúc cho con được toại nguyện”.
Cô bé muốn phát triển, ở lại nhà họ An thì không được.
Nhà họ An có nhiều cường giả bị giết như thế, nguyên khí đã bị tổn thất nặng nề nên muốn có đường lui tốt hơn, chỉ có thể đến tổng viện thư viện Quan Huyên.
An Vũ Quân khẽ gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp để con đến tổng viện thư viện Quan Huyên”.
An Đạo Vân cúi đầu: “Cảm ơn tộc thúc”.
An Vũ Quân ngẩng đầu nhìn trời khẽ nói: “Con nghĩ Diệp Quân có thể đi đến Thanh Châu không?”
An Đạo Vân bình tĩnh nói: “Thế sự khó đoán”.
An Vũ Quân cười nói: “Con nói đúng, nhưng ta cá là hắn không thể tới Thanh Châu, nếu lần này để hắn đến được Thanh Châu thì không phải là nhà họ An chúng ta An mất mặt, mà là thể diện của toàn bộ thư viện Quan Huyên”.
An Đạo Vân im lặng không nói.
Người trước đó nói chắc chắn như vậy là An Nhã - gia chủ nhà họ An, bây giờ bà ta trở thành thi thể đã nguội lạnh.
Từ trước đến nay lỗi lầm lớn nhất mà nhà họ An phạm phải là gì?
Là khinh thường cậu thanh niên đến từ Nam Châu đó.
Mà bây giờ vẫn là thái độ đó.
An Đạo Vân thầm thở dài.
Cô bé không thể nói.
Cô bé chỉ cần dám bảo nhà họ An đừng trả thù thì lập tức sẽ bị nhà họ An phỉ nhổ, đám người nhà họ An đó sẽ nhảy ra mắng cô bé là đồ phản bội.
Cô bé bỗng cảm thấy rất xót xa.
Cô bé biết rõ nhà họ An nên làm thế nào mới có lợi cho mình nhưng lại không thể nói.
Vinh dự của tiên tổ?
Mọi người đều chỉ nhớ đến sự vẻ vang nên đã xem nhẹ tiên tổ.
Đó là vinh quang của tiên tổ chứ không phải là vinh quang của nhà họ An hiện giờ.
Tiên tổ là Võ Thần, mà thế hệ sau của nhà họ An lại xem mình là Võ Thần.
Sự khác biệt này rất lớn.
Chương 224: Vẫn có người hiểu chân lý
Trong tinh không, trên tàu mây, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay hắn đặt trên hai đầu gối, đôi mắt khẽ nhắm.
Bây giờ hắn có cảnh giới Diệt Không, đã có năng lực dễ dàng hủy diệt không gian, có điều hắn cảm thấy bây giờ cảnh giới không còn đủ dùng nữa!
Cảnh giới kiếm đạo cao, cảnh giới tự thân thấp!
Đây là trăn trở lớn nhất trước mắt của hắn!
Bởi vì chẳng thể chiến đấu lâu dài!
Đàn ông chỉ nhanh mà không bền thì sao mà ổn?
Bây giờ, hắn bắt đầu đi nghiên cứu cảnh giới Địa Pháp!
Thứ gọi là cảnh giới Địa Pháp, nói một cách đơn giản chính là kiểm soát lực Địa Pháp trên mặt đất!
Trên mặt đất bao la này, ngoại trừ sức mạnh mặt đất tới từ nơi sâu thẳm ra thì còn có vô số sức mạnh đặc thù còn sót lại trên mặt đất, ví dụ như Thiên Lôi từ trên trời cao giáng xuống mặt đất, còn cả Địa Hỏa tới từ sâu trong bề mặt Trái đất, nguyên tố Cuồng Phong vẫn còn sót lại giữa đất trời,...
Những sức mạnh này đều ẩn nấp bên trong mặt đất, khi người tu luyện đạt tới một cấp độ nhất định thì sẽ có thể kiểm soát được nó, sau đó sử dụng cho bản thân.
Đương nhiên, điều này cũng có độ khó, mặc dù chỉ là sức mạnh còn sót lại thế nhưng vẫn vô cùng cường đại, không phải thứ mà người bình thường có thể kiểm soát.
Còn về sức mạnh mặt đất kia thì lại còn càng khó nhằn hơn!
Sức mạnh mặt đất tới từ nơi sâu nhất của mặt đất, không có hạn định, muốn kiểm soát được quá khó khăn, đặc biệt khi nguồn sức mạnh của sức mạnh mặt đất này tới từ linh hồn mặt đất, cũng có thể nói, bạn muốn có được sức mạnh mặt đất thì buộc phải có được sự cho phép của linh hồn mặt đất!
Đương nhiên, ngoại trừ Pháp Tắc Đại Địa ra!
Sở hữu Pháp Tắc Đại Địa, không chỉ có thể kiểm soát sức mạnh mặt đất mà còn có thể kiểm soát linh hồn mặt đất!
Ví dụ như Diệp Khải!
Y có thể đạt được sức mạnh mặt đất vô hạn!
Chỉ cần đứng bên trên mặt đất, sức mạnh của y sẽ không bao giờ vơi cạn, không có hạn định.
Vậy nên Pháp Tắc Đại Địa là vô cùng quý giá!
Diệp Quân đang nghiêm túc nghiên cứu cảnh giới Địa Pháp này, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì cảnh giới kiếm đạo cao mà lơ là cảnh giới tự thân!
Dù là cảnh giới kiếm đạo hay là cảnh giới tự thân thì đều cực kỳ quan trọng, không thể xem nhẹ.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là hình như Tháp gia không quá quen thuộc với cảnh giới nhất đạo!
Mỗi lần xin chỉ bảo, ý của Tháp gia chính là cứ dựa theo chủ định của ngươi mà làm!
Điều này khiến cho hắn hoàn toàn cạn lời!
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tự mình cân nhắc!
Không thể không nói, tán tu vẫn có khác biệt rất lớn với người tu luyện có thế lực, tán tu mọi chuyện chỉ có thể tự mình cân nhắc, mà người tu luyện có thế lực thì việc gì cũng có thể hỏi, có thể nói trên con đường tu luyện sẽ ít phải đi vòng vèo hơn!
Lúc này, Tịch Huyền bước tới ngay trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân, không thể không nói, càng lại gần Diệp Quân thì cô ấy càng cảm thấy hắn thật thần bí!
Còn trẻ như vậy đã đạt được Kiếm Đế, còn có một ông lớn Tháp gia đi theo!
Càng nhìn càng giống như một thế lực siêu cấp nào đó đang nuôi thả cậu chủ, để cho cậu chủ tự mình tôi luyện, sau đó cả chặng đường loại bỏ mọi chông gai, cuối cùng leo lên đỉnh cao võ đạo, thống nhất toàn vũ trụ!
Nghĩ tới đây, Tịch Huyền không khỏi lắc đầu cười.
Thế lực lớn nhất thế gian là thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các, mà bây giờ, một nơi dùng cả vũ trụ truy nã Diệp Quân, một nơi thì đưa Diệp Quân vào danh sách đen.
Đây nào phải tôi luyện nữa!
Đây là đang dồn vào đường chết mà!
Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở to hai mắt, hắn nhìn về phía Tịch Huyền, sau đó nghiêm túc nói: “Tịch Huyền cô nương, ta muốn xin cô chỉ bảo mấy vấn đề! Liên quan tới phương diện cảnh giới Địa Pháp!”
Tịch Huyền thu lại mạch suy nghĩ, cười nói: “Được!”
Trên tàu mây, hai người bắt đầu bàn luận về cảnh giới, không thể không nói, Diệp Quân cũng rất vui vẻ, bởi vì Tịch Huyền có thể giải đáp mọi nghi hoặc của hắn!
Mà Tịch Huyền cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì cô ấy phát hiện ra tất cả mọi vấn đề, cô ấy chỉ cần nói qua là Diệp Quân đã có thể hiểu, hơn nữa còn có thể học một biết mười!
Thiên phú như vậy quá khủng bố!
Nếu như Diệp Quân học tập ở thư viện Quan Huyên thì sẽ càng khủng bố hơn!
Nghĩ tới đây, Tịch Huyền thầm thở dài trong lòng.
Thư viện Quan Huyên mất đi Diệp Quân, không thể không nói là một tổn thất!
Đương nhiên, thư viện Quan Huyên chắc chắn cũng sẽ không bận tâm, dẫu sao thiên tài của bọn họ thật sự rất nhiều, nhiều hay ít hơn một Diệp Quân thì cũng vậy!
Nhà to nghiệp lớn mà!
Đúng lúc này, khí thế khủng bố đột nhiên bao trùm lấy tàu mây, tàu mây bị ép dừng tại chỗ!
Kiếm thế!
Diệp Quân và Tịch Huyền lập tức đứng dậy, hai người nhìn về nơi xa, cách tàu mây một trăm trượng phía xa, nơi đó có một thanh niên đang đứng, thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng, tóc dài ngang vai, sau lưng đeo một hộp kiếm.
Kiếm tu!
Diệp Quân híp hai mắt lại, hơi bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ lại có một kiếm tu xuất hiện!
Kiếm tu trẻ tuổi dừng ánh mắt lại trên người Diệp Quân, y khẽ chắp tay: “Tại hạ Tào Bạch của Kiếm Tông, vì nhiệm vụ tông môn phải đi qua Thần Châu, vô tình nghe nói nơi này có một Kiếm Đế, hôm nay đặc biệt tới thỉnh giáo, mong được Diệp Quân công tử chỉ bảo!”
Kiếm Tông!
Nghe vậy, biểu cảm của Tịch Huyền lập tức biến đổi: “Y là người của Kiếm Tông!”
Diệp Quân nhìn về phía Tịch Huyền: “Kiếm Tông?”
Vẻ mặt của Tịch Huyền hơi nghiêm trọng, trước nay chưa từng có: “Tông môn số một trong tổng viện Quan Huyên!”
Tông môn số một tổng viện?
Diệp Quân ngẩn ra.
Đây là điều mà hắn không ngờ tới!
Số một đó!
Xếp số một trong số tất cả các tông môn!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tào Bạch, cười nói: “Các hạ không phải đến vì phần thưởng truy nã đấy chứ?”
Tào Bạch lắc đầu: “Ta đã điều tra rõ đầu đuôi sự việc rồi, chuyện giữa Diệp công tử và nhà họ An thật ra là nhà họ An sai, Diệp công tử tức giận phản kháng không có gì đáng chỉ trích. Vậy nên việc thư viện treo thưởng truy nã lần này thật sự thiếu công bằng, là chính trị đàn áp, ta không tham gia”.
Nghe vậy, Diệp Quân liền liếc nhìn Tào Bạch với vẻ vô cùng kinh ngạc!
Thế gian này vẫn còn có người hiểu chân lý!
Chương 225: Bảo vệ một đoạn đường
Tào Bạch lại nói: “Đầu đuôi việc này, ta đã báo lên tông môn, nhưng ba đại Kiếm Đế của tông môn đều đang lo chuyện chiến trường, vậy nên việc này e rằng khó có kết quả”.
Diệp Quân khẽ cười: “Lúc trước nghe bạn bè nói, trước mắt phe thế gia và phe tông môn đang đàn áp ta, bây giờ xem ra ta hơi phiến diện rồi!”
Tào Bạch nói: “Kiếm Tông của ta không tham gia vào việc này!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tào huynh, ta cũng đang muốn đấu một trận với một kiếm tu!”
Tào Bạch đột nhiên làm động tác tay tỏ ý mời: “Diệp huynh, xin bước sang một bên!”
Diệp Quân gật đầu, mũi chân khẽ chạm đất, khởi động ngự kiếm, xuất hiện cách mấy trăm trượng về bên phải!
Tịch Huyền thu tàu mây lại để tránh bị ảnh hưởng tới.
Tào Bạch nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, cảnh giới kiếm đạo của huynh cao hơn ta, cảnh giới tự thân của ta cao hơn huynh, không ai ức hiếp ai cả!”
Diệp Quân cười nói: “Được!”
Tào Bạch đột nhiên tiến lên trước một bước, đồng thời chỉ điểm: “Xuất kiếm!”
Vút!
Khi âm thanh của kiếm vang lên, một thanh kiếm bay đột nhiên lao ra khỏi hộp kiếm phía sau lưng Tào Bạch, sau đó hóa thành cầu vồng kiếm bay về phía Diệp Quân!
Ở bên trên thân kiếm phát ra một ngọn lửa thiêu đốt, kiếm đi tới đâu là không gian nứt toác ra và dung hòa.
Nhát kiếm khí thế mạnh mẽ giống như có thể chém tan hết tất cả!
Nhìn thấy thanh kiếm này, Tịch Huyền phía xa khẽ híp hai mắt lại, Tào Bạch này lại là một Bán Bộ Kiếm Đế!
Khoảnh khắc thanh kiếm chém về phía Diệp Quân, Diệp Quân đã biến mất khỏi vị trí cũ!
Né được nhát kiếm này chỉ trong nháy mắt!
Đối diện với kiếm tu trước mắt, hắn đương nhiên không dám có bất cứ khinh suất nào!
Lúc Diệp Quân biến mất, hai tay Tào Bạch lại chỉ vào trước ngực, sau đó hướng ra hai bên rồi kéo mạnh: “Trấn!”
Ầm!
Trong phút chốc, không gian trong phạm vi trăm trượng trước mắt Tào Bạch đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, không gian cả trăm trượng nứt toác ra, sau đó hóa thành kiếm, hình thành một lồng giam kiếm dài khủng bố.
Kiếm vực!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Tịch Huyền đang đứng phía bên cạnh lập tức lộ ra vẻ chấn động!
Đây là kiếm vực trong truyền thuyết!
Năm đó lúc tìm đọc sách cổ ở thư viện Quan Huyên, Tịch Huyền đã từng thấy loại kiếm vực này, cô ấy không ngờ hôm nay lại được trông thấy ở đây!
Lúc Diệp Quân cầm kiếm giết vào trong kiếm vực của Tào Bạch, tốc độ của hắn lập tức trở nên chậm lại, cùng lúc này, một thanh kiếm bay đột nhiên chém tới rất nhanh từ phía sau lưng!
Chính là thanh kiếm đầu tiên mà Tào Bạch tung ra!
Cảm nhận được bản thân bị sức mạnh thần bí áp chế, Diệp Quân chợt nhíu mày, lúc này, hắn không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi vì thanh kiếm bay phía sau lưng đã chém tới!
Diệp Quân híp hai mắt lại, xoay cánh tay phải đang cầm kiếm.
Rắc!
Không gian xung quanh đột nhiên nứt ra, một giây sau, thanh kiếm của hắn lao thẳng tới ngay trước mặt Tào Bạch!
Phá quy tắc!
Nhìn thấy thanh kiếm này của Diệp Quân trực tiếp phá bỏ quy tắc, trong mắt Tào Bạch lóe lên vẻ kinh ngạc, có điều y phản ứng cũng rất nhanh, mũi chân khẽ chạm đất, một luồng ánh sáng kiếm xuất hiện, trong nháy mắt, y đã lùi ra cả trăm trượng bên ngoài, mà ngay giây sau, hộp kiếm sau lưng y đột nhiên bay ra thêm một thanh kiếm nữa!
Vút!
Thanh kiếm này nhanh như điện giật!
Không chỉ có tốc độ nhanh một cách kỳ lạ, bên trên thân kiếm còn có sấm sét chuyển động, ẩn chứa kiếm thế ngút trời, khiến người ta sợ hãi không thôi!
Thanh kiếm của Diệp Quân vừa xé rách không gian thì thanh kiếm này đã lao thẳng tới trước mặt hắn, mà sau lưng hắn còn có một thanh kiếm bay nữa!
Một thanh kiếm bay tên là Địa Hỏa!
Một thanh kiếm bay tên là Thiên Lôi!
Hai thanh kiếm cùng công kích!
Đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn mở lòng bàn tay ra, một thanh khí kiếm đột nhiên bay ra từ trong lòng bàn tay hắn và chém về phía thanh kiếm sau lưng!
Thuật ngự kiếm!
Hắn cũng biết!
Cùng lúc này, hắn đột nhiên tiến lên trước một bước rồi tung ra một nhát kiếm, nhưng vào lúc hắn tung ra nhát kiếm đó, cơ thể hắn đã biến mất khỏi vị trí, còn kiếm vẫn chém về phía thanh Thiên Lôi kia của Tào Bạch!
Diệp Quân lao tới trước mặt Tào Bạch giống như ma quỷ, vẻ mặt Tào Bạch lại bình tĩnh như nước, bởi vì khoảnh khắc Diệp Quân lao tới trước mặt, y lại triển khai kiếm vực, triệt để trấn áp tốc độ của Diệp Quân!
Tốc độ của Diệp Quân thật sự quá nhanh, nhanh tới mức y cũng đố kỵ, vậy nên không thể không trấn áp tốc độ của Diệp Quân, nếu không thì rất có khả năng sẽ bị một nhát kiếm giết chết trong nháy mắt!
Cùng với sự xuất hiện của kiếm vực, tốc độ của Diệp Quân lập tức chậm lại, thế nhưng đúng vào lúc này, kiếm thế khủng bố đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể của Diệp Quân!
Khí thế của Kiếm Đế!
Cùng với sự xuất hiện của kiếm thế này, sắc mặc Tào Bạch cũng lập tức biến đổi, bởi vì y phát hiện ra khoảnh khắc này kiếm vực của y đã không thể chống đỡ nổi kiếm thế kia và bắt đầu nứt toác ra!
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!
Trong lòng Tào Bạch khiếp sợ, tay phải đột nhiên giang rộng, hộp kiếm rung lên kịch liệt, một thanh kiếm muốn bay ra ngoài, cùng lúc này, thanh Địa Hỏa và Thiên Lôi cũng bay trở về hộ giá!
Thế nhưng lúc này, một thanh kiếm kề giữa trán Tào Bạch!
Vút! Vút!
Gần như cùng lúc này, thanh Địa Hoả và Thiên Lôi cũng tới được vị trí cách nửa trượng sau lưng Diệp Quân, đồng thời, trong hộp kiếm phía sau người Tào Bạch, một thanh kiếm chỉ bay ra ngoài một nửa!
Ba thanh kiếm đều không dám chuyển động!
Bởi vì chuyển động thì y sẽ phải chết!
Diệp Quân nhanh hơn một chút so với y, mà điểm này lại quyết định thắng thua!
Lúc này, sắc mặt Diệp Quân trở nên trắng bệch.
Tiêu hao quá lớn!
Nếu như nhát kiếm này y không thắng thì người thua sẽ là y, bởi vì y đã không thể tiêu hao thêm được nữa!
Tào Bạch đột nhiên nói: “Ta thua rồi!”
Diệp Quân nói: “Cảm ơn đã nhường!”
Nói xong, hắn thu kiếm lại.
Lúc này, Tịch Huyền đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhẹ giọng nói: “Không sao chứ?”
Diệp Quân lắc đầu: “Hơi suy yếu!”
Tịch Huyền trầm giọng nói: “Xung quanh có thêm một vài khí tức cường đại giấu kín!”
Diệp Quân liếc nhìn xung quanh một lượt, nhíu mày, rất rõ ràng, có một số người chuẩn bị toan tính trục lợi!
Hơi phiền phức rồi đây!
Diệp Quân trầm mặc.
Đúng vào lúc này, Tào Bạch đột nhiên nói: “Diệp huynh, ta nguyện bảo vệ cho huynh một đoạn đường!”
Diệp Quân nhìn về phía Tào Bạch, Tào Bạch đột nhiên liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Trong vòng ba ngày, nếu như ai dám ra tay với Diệp huynh, dù ngươi là ai, sau lưng là thế lực gì, ta nhất định sẽ giết không tha, nếu như ngươi không phục thì có thể tới Kiếm Tông ta báo thù bất cứ lúc nào!”
Vừa dứt lời, tất cả những luồng khí tức xung quanh đều tan đi hết, biến mất không thấy tăm hơi!
Bình luận facebook