Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124: Anh làm gì em cũng sẽ ủng hộ
Nhật Ly kiên nhẫn, im lặng chờ đợi tới khi Tuấn Kiệt sẵn sàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lát sau giọng nói từ tính của anh mới nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“Kế hoạch của anh, chính là xâm chiếm thành phố Vũ Ninh, rộng hơn là tỉnh Vũ Ninh, cũng có thể cả nước V và toàn cầu.”
Không thấy Nhật Ly có phản ứng gì về dã tâm của mình, Tuấn Kiệt nén thở phào rồi lại tiếp tục nói: “Nguyên nhân dẫn tới hành động này kể ra đối với những người khác không là gì, chỉ là, với một kẻ đã từng bị chết đi sống lại như anh mới thực sự cảm thấy… tham vọng muốn làm điều này, nó mãnh liệt đến chừng nào.”
Anh chăm chú nhìn vào những sợi tóc tơ nơi gáy cô, trái tim thấp thỏm khi nhắc lại chuyện cũ:
“Cách đây sáu năm, hai người bọn họ trong lúc cãi nhau đã mang ra làm bao cát để mà trút giận. Nếu như những lần trước thì anh còn có thể gắng gượng được. Tiếc rằng, đêm hôm trước anh vừa bị phạt dầm mưa, cơ thể còn đang sốt cao, rã rời, không thể kháng cự, cứ thế bị đánh tới chết. Anh chết rồi mà bọn họ còn chẳng hề hay biết, cứ thế đấm đá cho đã tay. Sau cùng mới phát hiện ra anh đã chết. Vì sợ tội liền nhờ môi giới đem bán thi thể anh cho phòng thí nghiệm trái phép.”
Anh ngừng một chút, hít một hơi thật sâu rồi mới thở dài nói:
“Có tám gia tộc pháp sư canh giữ một mật thất, ở đó phong ấn xác ướp cổ của ma cà rồng từ rất xa xưa. Phòng thí nghiệm đã dùng anh làm vật thí nghiệm, rồi hồi sinh bằng loại vi rút lấy ra từ xác ướp kia. Về sau còn bị tiêm vào những loại huyết thanh khác nhau khiến mã gen hoàn toàn đột biến, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hai năm anh nằm bất động trên giường bệnh của phòng thí nghiệm, nghe gã giáo sư Lê Minh biến thái đó nói đủ thứ chuyện bí mật. Còn biết được gương mặt của anh, cả đôi tay nữa, đều bị hai người kia đập nát để tránh người khác nhận dạng ra. Gã giáo sư đã phẫu thuật chỉnh hình cho anh một lần thành dáng vẻ giống như bản sao của xác ướp ma cà rồng.”
“Khi nằm ở đó, anh vô tình nghe thấy mục đích của giáo sư Lê Minh, gã muốn biến anh thành thứ gì? Một loại công cụ, cỗ máy giúp gã có được mã gen trường sinh bất lão thống trị cả thế giới.”
Tuấn Kiệt nhếch miệng cười mỉa mai:
“Chính vậy, mặc dù đã tỉnh nhưng anh vẫn im lặng nằm đó để tìm thời cơ. May mắn hôm ấy phòng thí nghiệm xảy ra hỏa hoạn, anh đã trốn đi. Trên đường vì kiệt sức mà gặp cha mẹ nuôi bây giờ cứu giúp. Một lần nữa phẫu thuật làm lại danh tính, xóa bỏ toàn bộ dấu vết để tránh sự truy lùng của gã Lê Minh kia.”
“Lê Minh chính là em họ của cha nuôi.”
“Bốn năm qua anh vẫn luôn ở chỗ này rèn luyện bản thân, kháng cự lại ham muốn với máu thịt con người, chuyển sang động vật, tới bây giờ là tập làm quen lại với thức ăn của loài người, nhưng hiển nhiên đây không phải khẩu phần chính.”
Giọng nói của anh chợt trầm xuống:
“Bản thân anh hiện tại chính là một hình thái y như ma cà rồng trong truyền thuyết mà em biết, có khả năng di chuyển nhanh, sức mạnh siêu phàm, tuổi thọ kéo dài, có khả năng chữa lành vết thương nhỏ, chính là con ma cà rồng mạnh nhất; ngoài ra riêng đối với em thì có thể tiến vào trong tiềm thức...”
“Anh xây dựng cho mình một đội quân dũng mạnh, đây đều là những người đã được biến đổi, trải qua rèn luyện khắc nghiệt. Chuẩn bị cho trận chiến với đám quái vật lỗi bên phía giáo sư Lê Minh, cả tám gia tộc pháp sư. Thế lực ngầm ở Vũ Ninh đang chia bè phái rất phức tạp, tất cả đều nhắm vào anh, muốn có được anh để bào chế ra phương thức trường sinh...”
Tuấn Kiệt nói xong, ôm cô chặt hơn. Cằm anh gác lên vai Nhật Ly, chóp mũi cọ vào hõm cổ hít sâu để ổn định lại tâm trạng.
Rốt cuộc thì những gì đáng sợ nhất anh cũng đã trải qua.
Bí mật khủng khiếp kia, toàn bộ đều nói cho cô biết rồi.
Lúc này chỉ còn chờ nghe cô. Có oán trách anh vì dã tâm kia? Có kinh tởm anh vì con người hiện giờ?
Anh cũng chỉ biết thấp thỏm chờ đợi.
Sau khi nghe Tuấn Kiết dùng vài câu đơn giản để tóm tắt lại toàn bộ hành trình sáu năm qua, Nhật Ly đã nghẹn ngào không nói lên lời, cả cơ thể cũng run lên, trái tim thắt lại, đau lắm!
Một con người đang khỏe mạnh tự nhiên bị tước đi mạng sống, không những vậy còn nhẫn tâm hủy hoại đi gương mặt... Nỗi đau này lớn cỡ nào cơ chứ?
Thêm một lần sống lại trên bàn thí nghiệm nhưng lại là dưới một hình thái khác, chẳng khác gì loài ác quỷ. Hẳn khi đó anh đã sốc ghê gớm.
Anh không nói kỹ, Nhật Ly cũng có thể tưởng tượng ra được những thí nghiệm kinh hoàng mà anh đã từng trải qua.
Quá đáng sợ.
Tại sao một nơi như thế vẫn còn tồn tại và lại ngang nhiên hoạt động như thế?
Vậy là suy luận trước kia của cô đã hoàn toàn đúng. Anh chính là vật thí nghiệm thứ 9001. Một con số khổng lồ vật mẫu như kia, chắc chắn lãnh đạo của thành phố và tỉnh sẽ biết.
Rồi họ đã làm gì? Bỏ ngoài tai vờ như không hề hay biết?
Và bây giờ, có khi bên phòng thí nghiệm đó vẫn đang không ngừng cho ra những phế phẩm đáng sợ. Không đâu xa, hẳn là những cuộc bạo động gần đây ắt hẳn có liên quan.
Nhẽ nào thế giới này thực sự cần phải thiết lập lại?
Đối diện với những quái vật như vậy loài người sẽ ra sao?
Nhật Ly xoay người lại ôm lấy anh, âm thầm rơi lệ. Giọng nói nghẹn ngào của cô vang lên cùng với sự phẫn nộ: “Anh làm gì em cũng luôn ủng hộ!”
“Cảm ơn em!” Tuấn Kiệt xúc động nói.
“Đừng hại người vô tội, nước sông không phạm nước giếng. Nếu có thể, anh hãy công khai tất cả để mọi người cùng biết và chuẩn bị!”
Thời gian chậm rãi trôi qua, lát sau giọng nói từ tính của anh mới nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“Kế hoạch của anh, chính là xâm chiếm thành phố Vũ Ninh, rộng hơn là tỉnh Vũ Ninh, cũng có thể cả nước V và toàn cầu.”
Không thấy Nhật Ly có phản ứng gì về dã tâm của mình, Tuấn Kiệt nén thở phào rồi lại tiếp tục nói: “Nguyên nhân dẫn tới hành động này kể ra đối với những người khác không là gì, chỉ là, với một kẻ đã từng bị chết đi sống lại như anh mới thực sự cảm thấy… tham vọng muốn làm điều này, nó mãnh liệt đến chừng nào.”
Anh chăm chú nhìn vào những sợi tóc tơ nơi gáy cô, trái tim thấp thỏm khi nhắc lại chuyện cũ:
“Cách đây sáu năm, hai người bọn họ trong lúc cãi nhau đã mang ra làm bao cát để mà trút giận. Nếu như những lần trước thì anh còn có thể gắng gượng được. Tiếc rằng, đêm hôm trước anh vừa bị phạt dầm mưa, cơ thể còn đang sốt cao, rã rời, không thể kháng cự, cứ thế bị đánh tới chết. Anh chết rồi mà bọn họ còn chẳng hề hay biết, cứ thế đấm đá cho đã tay. Sau cùng mới phát hiện ra anh đã chết. Vì sợ tội liền nhờ môi giới đem bán thi thể anh cho phòng thí nghiệm trái phép.”
Anh ngừng một chút, hít một hơi thật sâu rồi mới thở dài nói:
“Có tám gia tộc pháp sư canh giữ một mật thất, ở đó phong ấn xác ướp cổ của ma cà rồng từ rất xa xưa. Phòng thí nghiệm đã dùng anh làm vật thí nghiệm, rồi hồi sinh bằng loại vi rút lấy ra từ xác ướp kia. Về sau còn bị tiêm vào những loại huyết thanh khác nhau khiến mã gen hoàn toàn đột biến, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hai năm anh nằm bất động trên giường bệnh của phòng thí nghiệm, nghe gã giáo sư Lê Minh biến thái đó nói đủ thứ chuyện bí mật. Còn biết được gương mặt của anh, cả đôi tay nữa, đều bị hai người kia đập nát để tránh người khác nhận dạng ra. Gã giáo sư đã phẫu thuật chỉnh hình cho anh một lần thành dáng vẻ giống như bản sao của xác ướp ma cà rồng.”
“Khi nằm ở đó, anh vô tình nghe thấy mục đích của giáo sư Lê Minh, gã muốn biến anh thành thứ gì? Một loại công cụ, cỗ máy giúp gã có được mã gen trường sinh bất lão thống trị cả thế giới.”
Tuấn Kiệt nhếch miệng cười mỉa mai:
“Chính vậy, mặc dù đã tỉnh nhưng anh vẫn im lặng nằm đó để tìm thời cơ. May mắn hôm ấy phòng thí nghiệm xảy ra hỏa hoạn, anh đã trốn đi. Trên đường vì kiệt sức mà gặp cha mẹ nuôi bây giờ cứu giúp. Một lần nữa phẫu thuật làm lại danh tính, xóa bỏ toàn bộ dấu vết để tránh sự truy lùng của gã Lê Minh kia.”
“Lê Minh chính là em họ của cha nuôi.”
“Bốn năm qua anh vẫn luôn ở chỗ này rèn luyện bản thân, kháng cự lại ham muốn với máu thịt con người, chuyển sang động vật, tới bây giờ là tập làm quen lại với thức ăn của loài người, nhưng hiển nhiên đây không phải khẩu phần chính.”
Giọng nói của anh chợt trầm xuống:
“Bản thân anh hiện tại chính là một hình thái y như ma cà rồng trong truyền thuyết mà em biết, có khả năng di chuyển nhanh, sức mạnh siêu phàm, tuổi thọ kéo dài, có khả năng chữa lành vết thương nhỏ, chính là con ma cà rồng mạnh nhất; ngoài ra riêng đối với em thì có thể tiến vào trong tiềm thức...”
“Anh xây dựng cho mình một đội quân dũng mạnh, đây đều là những người đã được biến đổi, trải qua rèn luyện khắc nghiệt. Chuẩn bị cho trận chiến với đám quái vật lỗi bên phía giáo sư Lê Minh, cả tám gia tộc pháp sư. Thế lực ngầm ở Vũ Ninh đang chia bè phái rất phức tạp, tất cả đều nhắm vào anh, muốn có được anh để bào chế ra phương thức trường sinh...”
Tuấn Kiệt nói xong, ôm cô chặt hơn. Cằm anh gác lên vai Nhật Ly, chóp mũi cọ vào hõm cổ hít sâu để ổn định lại tâm trạng.
Rốt cuộc thì những gì đáng sợ nhất anh cũng đã trải qua.
Bí mật khủng khiếp kia, toàn bộ đều nói cho cô biết rồi.
Lúc này chỉ còn chờ nghe cô. Có oán trách anh vì dã tâm kia? Có kinh tởm anh vì con người hiện giờ?
Anh cũng chỉ biết thấp thỏm chờ đợi.
Sau khi nghe Tuấn Kiết dùng vài câu đơn giản để tóm tắt lại toàn bộ hành trình sáu năm qua, Nhật Ly đã nghẹn ngào không nói lên lời, cả cơ thể cũng run lên, trái tim thắt lại, đau lắm!
Một con người đang khỏe mạnh tự nhiên bị tước đi mạng sống, không những vậy còn nhẫn tâm hủy hoại đi gương mặt... Nỗi đau này lớn cỡ nào cơ chứ?
Thêm một lần sống lại trên bàn thí nghiệm nhưng lại là dưới một hình thái khác, chẳng khác gì loài ác quỷ. Hẳn khi đó anh đã sốc ghê gớm.
Anh không nói kỹ, Nhật Ly cũng có thể tưởng tượng ra được những thí nghiệm kinh hoàng mà anh đã từng trải qua.
Quá đáng sợ.
Tại sao một nơi như thế vẫn còn tồn tại và lại ngang nhiên hoạt động như thế?
Vậy là suy luận trước kia của cô đã hoàn toàn đúng. Anh chính là vật thí nghiệm thứ 9001. Một con số khổng lồ vật mẫu như kia, chắc chắn lãnh đạo của thành phố và tỉnh sẽ biết.
Rồi họ đã làm gì? Bỏ ngoài tai vờ như không hề hay biết?
Và bây giờ, có khi bên phòng thí nghiệm đó vẫn đang không ngừng cho ra những phế phẩm đáng sợ. Không đâu xa, hẳn là những cuộc bạo động gần đây ắt hẳn có liên quan.
Nhẽ nào thế giới này thực sự cần phải thiết lập lại?
Đối diện với những quái vật như vậy loài người sẽ ra sao?
Nhật Ly xoay người lại ôm lấy anh, âm thầm rơi lệ. Giọng nói nghẹn ngào của cô vang lên cùng với sự phẫn nộ: “Anh làm gì em cũng luôn ủng hộ!”
“Cảm ơn em!” Tuấn Kiệt xúc động nói.
“Đừng hại người vô tội, nước sông không phạm nước giếng. Nếu có thể, anh hãy công khai tất cả để mọi người cùng biết và chuẩn bị!”
Bình luận facebook