Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Diễn trò cũ rích trước cửa công ty
Nhật Ly trở lại phòng làm việc, mặt mũi cô nhăn nhó vã mồ hôi, bàn tay ôm cái bụng vì ăn vội vã, đi vội vã mà đang lẩm nhẩm đau.
Cứ nghĩ tới bữa trưa nào cũng như thế này thì có ngày cô sẽ bị loét dạ dày mất.
Chẳng lẽ lại mang đồ ăn theo.
Nhưng như vậy sẽ mất toi thêm một khoản tiền.
Nhật Ly thở dài, cứ nghĩ đến tiền là cô lại sầu lòng. Tháng này đi làm chưa có lương, mà nồi cơm điện hôm qua vừa bị hỏng, tiền điện, tiền nước tiền vay và lãi suất còn đang trông chờ cả vào nhuận bút đang xét duyệt.
Thật là khốn khó.
Nhật Ly cầm điện thoại nhắn tin cho chị chủ cửa hàng chỗ cô vẫn đi ship đồ ăn, định bụng hôm nay sẽ đến đấy kiếm mấy đơn hàng. Nhận được tin nhắn “ok” của chị Vân, cô liền vui vẻ rung đùi lướt mạng.
Mục phát sóng trực tiếp trên Diễn đàn showbiz nổi ngay lên trên cùng thông báo của Nhật Ly. không chần chờ, cô bấm vào xem ngay lập tức.
m thanh than khóc của một cô gái vang lên.
“Xin các bạn hãy giúp Anly, hãy đòi lại công bằng cho mình. Mình rất bất lực, hãy giúp mình.”
[Phát sóng đã hết, bấm vào trang chủ của Diễn đàn showbiz để xem lại.] Dòng thông báo hiện lên giữa màn hình.
Nhật Ly trợn mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, đột nhiên cô có một dự cảm chẳng lành.
Đúng vậy, chính xác là không có gì tốt đẹp luôn!
Cô ả Bích Liên vừa livestream khóc lóc kể về việc bị chị gái cùng cha khác mẹ độc ác đặt điều để hãm hại mình. Cô ta còn nói, khi còn bé Nhật Ly đã bộc lộ bản tính hung ác muốn giết hại em gái nên sớm bị bà nội cùng cha đuổi ra khỏi nhà. Rồi còn lôi cả cái học bạ đã đánh tráo kia ra thanh minh cho thành tích dởm của bản thân. Lại nói đến cả chuyện Nhật Ly yêu sớm, có một cậu bạn trai ngày đêm ở bên nhau...
Má nó chứ!
Sự việc qua miệng lưỡi của Bích Liên được thêm mắm dặm muối biến thành một phiên bản vô cùng máu chó.
Nhật Ly – với hình tượng là một nữ phụ ác độc được miêu tả sinh động và cặn kẽ hơn bao giờ hết.
Bình luận thể hiện sự đồng cảm cùng phẫn nộ của người xem tới tấp bay múa đầy màn hình. Hàng loạt các icon thể hiện yêu thương, tặng tim tới tấp bắn tới. Nhân vật chính thì vẫn chỉ mải diễn sao cho càng thê thảm càng tốt.
Nhật ly xem mà nổi hết da gà, cô bấm vào mục bình luận nhìn lướt qua rồi tặc lưỡi tắt điện thoại để sang một bên.
Chưa đầy một phút sau, trang cá nhân của Nhật Ly đã liên tiếp hiện thông báo.
Cô chính thức bị lũ Fans cuồng kia khủng bố mất rồi, cả một đám đã bị Bích Liên tẩy não thành công giờ đang thay trời hành đạo, tự đi tìm lại công lý cho người bị hại.
Vô số tin nhắn chờ được gửi tới, Nhật Ly phiền phức tắt luôn điện thoại đi.
“Cô sao vậy?” Tuấn Kiệt cũng vừa nhận được thông báo của trợ lý nên anh vội vã trở lại phòng làm việc đúng lúc bắt gặp Nhật Ly đang cau có mặt mày.
Nhật Ly giật mình nhìn lại: “Hả, tại trưa nay ăn nhanh quá nên bụng có chút khó chịu thôi ạ.”
Đôi mắt thâm sâu của Tuấn Kiệt nhìn cô như muốn nói: Tại em gây hoạ cả!
“Vậy cô có cần về nhà nghỉ ngơi sớm một chút không?”
“Không ạ, không cần.” Nhật Ly vội từ chối, nửa ngày lương và thưởng cũng gần hai trăm nghìn đấy.
Tuấn Kiệt không nói gì nữa trở về bàn làm việc của mình, anh nhắn tin cho trợ lý tiếp tục thu thập và tung ra hàng loạt các tin xấu của Bích Liên. Chính tay anh sẽ giúp cô báo thù.
Nhật Ly thì vờ như bình thản ngồi mở mail thư ký, kiểm tra rồi lên lịch làm việc cho Tuấn Kiệt. Trong khi đó đầu óc cô cũng đang lan man suy nghĩ tìm cách hạ gục Bích Liên, thanh minh cho chính mình.
Đúng là đã không đấu thì thôi, càng chiến cô lại càng cảm thấy hăng máu.
Tiếng gõ bàn phím tạch tạch vang lên như là ai đó đang trút giận lên chúng vậy, khiến cho người ngồi ở đối diện tâm trạng cũng không yên theo. Anh cứ thế vụng trộm nhìn cô tra tấn cái bàn phím và con chuột cho tới khi thấy giờ làm đã hết lập tức nói chen vào.
“Hết giờ rồi!”
Lời nhắc của Tuấn Kiệt thành công cứu rỗi cái bàn phím.
Nhật Ly liếc nhìn đồng hồ ở góc màn hình máy tính rồi nhanh chóng tắt máy, cúi đầu chào Tuấn kiệt, xách túi về thẳng, bó hoa ở góc phòng cũng chẳng thèm ôm theo.
Anh hài lòng mỉm cười gọi người tới mang đi vứt.
Nhật Ly hấp tấp muốn đến chỗ chị Vân sớm một chút để tranh thủ thời gian nhận đơn đi ship. Vì vội vàng nên vừa mở cửa công ty ra cô đã va trúng một người.
“Úi!” Tiếng hô thất thanh của một cô gái vang lên.
Nhật Ly giật mình nhìn lại.
Bích Liên đang ngã vào lòng của Hoàng Vũ, dáng vẻ bất lực yếu ớt của cô ta làm Nhật Ly cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.
Tới tận đây diễn trò? Muốn ép tôi sao?
“Ơ, chị!” Bích Liên làm bộ sửng sốt muốn tiến lên ôm lấy Nhật Ly.
“Đừng chạm vào tôi!” Nhật Ly lạnh lùng nói rồi bước chân tránh sang một bên.
Bích Liên cũng đoán được cô sẽ làm như vậy, khoé môi cô ta nhếch lên, cơ thể đột nhiên lảo đảo, hét lên một tiếng, cả người ngã bịch xuống mặt đất.
“Anly!” Hoàng Vũ vội nhảy tới nâng cô ta dậy, rồi quay lại quát Nhật Ly:
“Võ Nhật Ly, cậu làm cái quái gì vậy?”
“Tôi đâu có…” Sắc mặt Nhật ly khẽ thay đổi, nhìn người qua đường tụ tập lại ngày một nhiều. Vài người còn rút điện thoại ra chụp ảnh, quay phim. Cô theo bản năng muốn giải thích nhưng lại bị Bích Liên cắt ngang:
“Anh Vũ, đừng trách chị ấy, là em đứng không vững nên ngã, mà dù chị ấy có đẩy một chút cũng chẳng sao đâu ạ. Tính cách chị ấy trước tới nay vẫn luôn mạnh mẽ như vậy đấy. Là tại em, biết chị ấy như thế rồi nhưng cứ không nhịn được muốn thân cận.”
Cái khỉ gì thế?
Đồng tử trong mắt Nhật Ly co rút lại, mặt cô nhăn nhó như vừa ăn phải thứ gì đó kinh khủng lắm.
Đúng là nuốt không trôi.
Cô nhếch môi cười, nhìn Hoàng Vũ: “Hai người rảnh rỗi mò đến tận đây diễn cái trò cũ rích này?”
“Nhật Ly, mấy năm chúng ta học cùng trường tôi còn lạ gì cậu nữa. Nhưng bây giờ mọi người cũng đã trưởng thành cả rồi, cậu còn muốn lôi những cái chuyện quá khứ rác rưởi đấy ra để đặt điều vu khống cho Anly làm gì?” Hoàng Vũ mặt không đổi sắc nhắm mắt bịa chuyện.
Cô há miệng thở dốc, cố nén sự tức giận xuống, cuối cùng chán nản nói: “Tôi không đẩy cô ta. Cũng không làm gì cả.”
“Vừa xong chính tôi nhìn thấy cậu đẩy, tất cả mọi người đều thấy phải không?” Nghe anh ta hỏi, mấy cô nhóc nhìn khá ngang ngược gật đầu lia lịa, chỉ chỏ Nhật Ly.
Hoàng Vũ tiếp tục: “Cậu cãi nữa đi, đúng là bản tính khó đổi.”
Đám đông lập tức bàn tán sôi nổi. Nhật Ly liếc mắt nhìn về phía Bích Liên, thấy đáy mắt cô ta hiện lên tia đắc ý cô lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra hai đứa thần kinh này đang cố tạo ra một vở kịch để tẩy trắng cho bản thân.
Má nó!
Đáy lòng cô chậm rãi ập đến một trận lạnh lẽo. [Dám lôi bà đây ra để làm con tốt thí hả? Ai cho phép?]
Một lát sau, Nhật Ly bật cười, tiếng cười tràn ngập sự châm chọc: “Đúng là nồi đồng úp vung đồng, nồi đất úp vung đất!”
“Hai người quả là hợp nhau, kẻ tung người hứng không lệch đi đâu một ly.”
“Cô nói vậy là ý gì?” Hoàng Vũ hất cằm hỏi lại.
Nhật Ly cười chế nhạo: “Không có ý gì.”
“Thôi tôi cũng không rảnh ở chỗ này tiếp tục diễn trò với hai người.” Đóng vai phản diện không được tiền cát xê như này quá là thiệt thòi, không muốn làm.
Dứt lời Nhật định xoay người bước đi thì một vật thể nào đó bất ngờ bị ném tới. Tròng mắt cô xoay chuyển, đôi mắt thanh lệ hiện lên tia cười trào phúng, cả người cũng lảo đảo vịn vào Bích Liên, thực sự kéo cô ta một cái.
Cứ nghĩ tới bữa trưa nào cũng như thế này thì có ngày cô sẽ bị loét dạ dày mất.
Chẳng lẽ lại mang đồ ăn theo.
Nhưng như vậy sẽ mất toi thêm một khoản tiền.
Nhật Ly thở dài, cứ nghĩ đến tiền là cô lại sầu lòng. Tháng này đi làm chưa có lương, mà nồi cơm điện hôm qua vừa bị hỏng, tiền điện, tiền nước tiền vay và lãi suất còn đang trông chờ cả vào nhuận bút đang xét duyệt.
Thật là khốn khó.
Nhật Ly cầm điện thoại nhắn tin cho chị chủ cửa hàng chỗ cô vẫn đi ship đồ ăn, định bụng hôm nay sẽ đến đấy kiếm mấy đơn hàng. Nhận được tin nhắn “ok” của chị Vân, cô liền vui vẻ rung đùi lướt mạng.
Mục phát sóng trực tiếp trên Diễn đàn showbiz nổi ngay lên trên cùng thông báo của Nhật Ly. không chần chờ, cô bấm vào xem ngay lập tức.
m thanh than khóc của một cô gái vang lên.
“Xin các bạn hãy giúp Anly, hãy đòi lại công bằng cho mình. Mình rất bất lực, hãy giúp mình.”
[Phát sóng đã hết, bấm vào trang chủ của Diễn đàn showbiz để xem lại.] Dòng thông báo hiện lên giữa màn hình.
Nhật Ly trợn mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, đột nhiên cô có một dự cảm chẳng lành.
Đúng vậy, chính xác là không có gì tốt đẹp luôn!
Cô ả Bích Liên vừa livestream khóc lóc kể về việc bị chị gái cùng cha khác mẹ độc ác đặt điều để hãm hại mình. Cô ta còn nói, khi còn bé Nhật Ly đã bộc lộ bản tính hung ác muốn giết hại em gái nên sớm bị bà nội cùng cha đuổi ra khỏi nhà. Rồi còn lôi cả cái học bạ đã đánh tráo kia ra thanh minh cho thành tích dởm của bản thân. Lại nói đến cả chuyện Nhật Ly yêu sớm, có một cậu bạn trai ngày đêm ở bên nhau...
Má nó chứ!
Sự việc qua miệng lưỡi của Bích Liên được thêm mắm dặm muối biến thành một phiên bản vô cùng máu chó.
Nhật Ly – với hình tượng là một nữ phụ ác độc được miêu tả sinh động và cặn kẽ hơn bao giờ hết.
Bình luận thể hiện sự đồng cảm cùng phẫn nộ của người xem tới tấp bay múa đầy màn hình. Hàng loạt các icon thể hiện yêu thương, tặng tim tới tấp bắn tới. Nhân vật chính thì vẫn chỉ mải diễn sao cho càng thê thảm càng tốt.
Nhật ly xem mà nổi hết da gà, cô bấm vào mục bình luận nhìn lướt qua rồi tặc lưỡi tắt điện thoại để sang một bên.
Chưa đầy một phút sau, trang cá nhân của Nhật Ly đã liên tiếp hiện thông báo.
Cô chính thức bị lũ Fans cuồng kia khủng bố mất rồi, cả một đám đã bị Bích Liên tẩy não thành công giờ đang thay trời hành đạo, tự đi tìm lại công lý cho người bị hại.
Vô số tin nhắn chờ được gửi tới, Nhật Ly phiền phức tắt luôn điện thoại đi.
“Cô sao vậy?” Tuấn Kiệt cũng vừa nhận được thông báo của trợ lý nên anh vội vã trở lại phòng làm việc đúng lúc bắt gặp Nhật Ly đang cau có mặt mày.
Nhật Ly giật mình nhìn lại: “Hả, tại trưa nay ăn nhanh quá nên bụng có chút khó chịu thôi ạ.”
Đôi mắt thâm sâu của Tuấn Kiệt nhìn cô như muốn nói: Tại em gây hoạ cả!
“Vậy cô có cần về nhà nghỉ ngơi sớm một chút không?”
“Không ạ, không cần.” Nhật Ly vội từ chối, nửa ngày lương và thưởng cũng gần hai trăm nghìn đấy.
Tuấn Kiệt không nói gì nữa trở về bàn làm việc của mình, anh nhắn tin cho trợ lý tiếp tục thu thập và tung ra hàng loạt các tin xấu của Bích Liên. Chính tay anh sẽ giúp cô báo thù.
Nhật Ly thì vờ như bình thản ngồi mở mail thư ký, kiểm tra rồi lên lịch làm việc cho Tuấn Kiệt. Trong khi đó đầu óc cô cũng đang lan man suy nghĩ tìm cách hạ gục Bích Liên, thanh minh cho chính mình.
Đúng là đã không đấu thì thôi, càng chiến cô lại càng cảm thấy hăng máu.
Tiếng gõ bàn phím tạch tạch vang lên như là ai đó đang trút giận lên chúng vậy, khiến cho người ngồi ở đối diện tâm trạng cũng không yên theo. Anh cứ thế vụng trộm nhìn cô tra tấn cái bàn phím và con chuột cho tới khi thấy giờ làm đã hết lập tức nói chen vào.
“Hết giờ rồi!”
Lời nhắc của Tuấn Kiệt thành công cứu rỗi cái bàn phím.
Nhật Ly liếc nhìn đồng hồ ở góc màn hình máy tính rồi nhanh chóng tắt máy, cúi đầu chào Tuấn kiệt, xách túi về thẳng, bó hoa ở góc phòng cũng chẳng thèm ôm theo.
Anh hài lòng mỉm cười gọi người tới mang đi vứt.
Nhật Ly hấp tấp muốn đến chỗ chị Vân sớm một chút để tranh thủ thời gian nhận đơn đi ship. Vì vội vàng nên vừa mở cửa công ty ra cô đã va trúng một người.
“Úi!” Tiếng hô thất thanh của một cô gái vang lên.
Nhật Ly giật mình nhìn lại.
Bích Liên đang ngã vào lòng của Hoàng Vũ, dáng vẻ bất lực yếu ớt của cô ta làm Nhật Ly cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.
Tới tận đây diễn trò? Muốn ép tôi sao?
“Ơ, chị!” Bích Liên làm bộ sửng sốt muốn tiến lên ôm lấy Nhật Ly.
“Đừng chạm vào tôi!” Nhật Ly lạnh lùng nói rồi bước chân tránh sang một bên.
Bích Liên cũng đoán được cô sẽ làm như vậy, khoé môi cô ta nhếch lên, cơ thể đột nhiên lảo đảo, hét lên một tiếng, cả người ngã bịch xuống mặt đất.
“Anly!” Hoàng Vũ vội nhảy tới nâng cô ta dậy, rồi quay lại quát Nhật Ly:
“Võ Nhật Ly, cậu làm cái quái gì vậy?”
“Tôi đâu có…” Sắc mặt Nhật ly khẽ thay đổi, nhìn người qua đường tụ tập lại ngày một nhiều. Vài người còn rút điện thoại ra chụp ảnh, quay phim. Cô theo bản năng muốn giải thích nhưng lại bị Bích Liên cắt ngang:
“Anh Vũ, đừng trách chị ấy, là em đứng không vững nên ngã, mà dù chị ấy có đẩy một chút cũng chẳng sao đâu ạ. Tính cách chị ấy trước tới nay vẫn luôn mạnh mẽ như vậy đấy. Là tại em, biết chị ấy như thế rồi nhưng cứ không nhịn được muốn thân cận.”
Cái khỉ gì thế?
Đồng tử trong mắt Nhật Ly co rút lại, mặt cô nhăn nhó như vừa ăn phải thứ gì đó kinh khủng lắm.
Đúng là nuốt không trôi.
Cô nhếch môi cười, nhìn Hoàng Vũ: “Hai người rảnh rỗi mò đến tận đây diễn cái trò cũ rích này?”
“Nhật Ly, mấy năm chúng ta học cùng trường tôi còn lạ gì cậu nữa. Nhưng bây giờ mọi người cũng đã trưởng thành cả rồi, cậu còn muốn lôi những cái chuyện quá khứ rác rưởi đấy ra để đặt điều vu khống cho Anly làm gì?” Hoàng Vũ mặt không đổi sắc nhắm mắt bịa chuyện.
Cô há miệng thở dốc, cố nén sự tức giận xuống, cuối cùng chán nản nói: “Tôi không đẩy cô ta. Cũng không làm gì cả.”
“Vừa xong chính tôi nhìn thấy cậu đẩy, tất cả mọi người đều thấy phải không?” Nghe anh ta hỏi, mấy cô nhóc nhìn khá ngang ngược gật đầu lia lịa, chỉ chỏ Nhật Ly.
Hoàng Vũ tiếp tục: “Cậu cãi nữa đi, đúng là bản tính khó đổi.”
Đám đông lập tức bàn tán sôi nổi. Nhật Ly liếc mắt nhìn về phía Bích Liên, thấy đáy mắt cô ta hiện lên tia đắc ý cô lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra hai đứa thần kinh này đang cố tạo ra một vở kịch để tẩy trắng cho bản thân.
Má nó!
Đáy lòng cô chậm rãi ập đến một trận lạnh lẽo. [Dám lôi bà đây ra để làm con tốt thí hả? Ai cho phép?]
Một lát sau, Nhật Ly bật cười, tiếng cười tràn ngập sự châm chọc: “Đúng là nồi đồng úp vung đồng, nồi đất úp vung đất!”
“Hai người quả là hợp nhau, kẻ tung người hứng không lệch đi đâu một ly.”
“Cô nói vậy là ý gì?” Hoàng Vũ hất cằm hỏi lại.
Nhật Ly cười chế nhạo: “Không có ý gì.”
“Thôi tôi cũng không rảnh ở chỗ này tiếp tục diễn trò với hai người.” Đóng vai phản diện không được tiền cát xê như này quá là thiệt thòi, không muốn làm.
Dứt lời Nhật định xoay người bước đi thì một vật thể nào đó bất ngờ bị ném tới. Tròng mắt cô xoay chuyển, đôi mắt thanh lệ hiện lên tia cười trào phúng, cả người cũng lảo đảo vịn vào Bích Liên, thực sự kéo cô ta một cái.
Bình luận facebook