Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Tất cả những gì của cô đều sẽ là của tôi
Tuấn Kiệt cau mày bước nhanh qua đám đông đi về phía ai đó vẫn đang hăng say vật lộn giữa đám người. Đáy mắt anh ngập tràn sự lo lắng.
Sự xuất hiện của anh đã hút hồn mấy cô nhóc, vô tình lại giúp Nhật Ly cướp đồ thành công.
Lúc này cô mới chột dạ quay đầu.
Nhật Ly ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, ánh hoàng hôn chiếu lên bóng anh tạo ra khung cảnh không chân thực.
Đẹp trai và tiêu sái như một vị thần! Đúng vậy, đẹp như thần tiên.
Lâm đi theo phía sau lưng Tuấn Kiệt không ngừng tự đắc. Anh ta phải vất vả lắm mới ngăn không cho chủ nhân xuất hiện quá sớm đấy.
Phải đúng thời điểm then chốt.
Cũng giống như đi câu, phải kiên nhẫn chờ đợi cá đớp mồi rồi mới dứt khoát giật. Đảm bảo trúng một trăm phần trăm.
[Chủ nhân mà nghe theo mình chỉ có đắc thắng, ôm được vợ về nhà!]
Đáng nhẽ ra từ lúc hai kẻ điên kia bắt đầu diễn trò Tuấn Kiệt đã muốn đi tới ngăn cản. Nhưng Lâm lại cứ giữ anh ở lại, sau đó vẽ ra một cái kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân đầy ấn tượng, thế nên mới có một màn này.
Tuấn Kiệt đi tới bên Nhật Ly, ánh mắt sắc bén của anh lạnh lẽo như hàn băng vạn năm quét qua tất cả đám người. Chẳng khác gì dã thú đang đánh dấu con mồi.
Vài kẻ yếu bóng vía, đã bị doạ sợ, lặng lẽ rút lui.
“Có chuyện gì vậy?” Anh cúi đầu hỏi Nhật Ly.
Gương mặt cô tươi cười hớn hở nhìn túi trứng trong tay lại có phần nuối tiếc, nhún vai thản nhiên đáp lại: “Anh mau đi đi, không là lập tức được lên hót tìm kiếm đấy!”
Nhật Ly hất cằm về phía mấy cái điện thoại vẫn đang chĩa camera về phía này, bộ dáng vui vẻ không hề sợ hãi.
Anh ngoái đầu liếc về phía Lâm, anh ta hiểu ý vẫy tay ra hiệu cho đám vệ sĩ. Ngay lập tức tất cả ảnh chụp, cùng các đoạn phim vừa quay đều bị xoá, liên kết lên trên đám mây cũng gỡ. Livestream trực tiếp cũng bị đóng lại, toàn bộ bài đăng hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Các người làm gì vậy? Đây là xâm phạm đời tư.” Mấy cô nhóc bị xóa mất mấy đoạn phim vừa quay liền tức tối nhao nhao gào lên, dù sợ hãi khí thế của đám vệ sĩ nhưng vẫn hăng hái xông tới.
“Theo quy định tại điều 32, điều 38 Bộ luật Dân sự năm 2015. Hành vi ghi hình khi chưa được sự cho phép của người khác là vi phạm quyền cá nhân đối với hình ảnh và quyền về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân. Chúng tôi hoàn toàn có quyền kiện các cô đấy.” Lâm cười châm chọc.
Dám dọa ai hả? Một đám nhãi ranh không đủ nhét kẽ răng này.
Những kẻ hâm mộ não tàn đứng xung quanh nghe vậy cũng sợ hãi rồi hậm hực lui ra, bọn họ dùng ánh mắt oán độc liếc về phía Nhật Ly như thách thức: Chuyện chưa xong đâu!
Bích Liên thấy tình huống bị thay đổi, có người đột nhiên xuất hiện lại muốn giúp Nhật Ly, nên cô ta liền nhảy tới, cặp mắt lúng liếng đảo lia lịa, chu miệng nói: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, thực ra là...”
“Thối quá!” Lâm bịt mũi xua tay, “Cô đứng xa một chút!”
Cút xa ra, cái loại đàn bà thối tha từ trong ra ngoài.
“Anh...” Bích Liên làm bộ ấm ức, nước mắt lập tức tuôn rơi như mưa. Cô ta nhìn sang người đàn ông anh tuấn đang đứng bên cạnh làm chỗ dựa cho Nhật Ly, rồi lại nhìn Hoàng Vũ.
Đúng là không so sánh sẽ không thấy đau lòng.
Người đàn ông của cô ta thì tránh cô ta như tránh tà.
“Đi thôi.” Tuấn Kiệt cầm cổ tay Nhật Ly kéo thẳng ra xe, anh không muốn cô ở đây thêm chút nào, sẽ lại bị ả đàn bà kia làm phiền thêm chút ấy.
Cổ tay bất ngờ bị cầm, luồng điện mạnh mẽ từ đó chạy thẳng lên não lấy đi tất cả phản ứng của Nhật Ly.
Bàn tay anh mát lạnh như kem nhưng lại khiến cổ tay cô như đang bị thiêu đốt.
Nhân vật chính đi rồi, lần lượt đám người đứng hóng chuyện cũng bỏ về.
Đáy mắt Bích Liên hiện lên sự ghen ghét, nhìn về phía chiếc xe đã khuất bóng.
“Tôi đi đây. Lần sau muốn diễn cái gì thì cô nói trước với tôi một tiếng, những thứ bẩn thỉu như này thì tốt nhất đừng kéo tôi diễn chung. Đây là lần cuối đấy.” Hoàng Vũ thờ ơ nói sau đó toan xoay người thì chợt nghe thấy Bích Liên hỏi.
“Anh biết người kia?”
“Biết!” Hoàng Vũ hất cằm về phía tòa nhà cao lớn hiện đại sau lưng Bích Liên, ánh mắt khinh thường nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: “Tổng giám đốc của công ty bất động sản Hùng Thiên, người đàn ông độc thân nạm vàng đấy!”
“Sao tôi không biết thành phố Vũ Ninh này có một nhân vật như thế?”
“Vậy mới nói, cô chỉ là con cóc ngồi tận dưới đáy giếng mà thôi!” Hoàng Vũ giễu cợt rồi bỏ đi.
Bích Liên nhìn hình ảnh của mình qua tấm kính ở cửa lớn, ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu lên bộ dạng nhếch nhác thảm hại làm cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Nhật Ly, cô cứ chờ đấy cho tôi. Tất cả những gì của cô đều sẽ là của tôi!”
Sự xuất hiện của anh đã hút hồn mấy cô nhóc, vô tình lại giúp Nhật Ly cướp đồ thành công.
Lúc này cô mới chột dạ quay đầu.
Nhật Ly ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, ánh hoàng hôn chiếu lên bóng anh tạo ra khung cảnh không chân thực.
Đẹp trai và tiêu sái như một vị thần! Đúng vậy, đẹp như thần tiên.
Lâm đi theo phía sau lưng Tuấn Kiệt không ngừng tự đắc. Anh ta phải vất vả lắm mới ngăn không cho chủ nhân xuất hiện quá sớm đấy.
Phải đúng thời điểm then chốt.
Cũng giống như đi câu, phải kiên nhẫn chờ đợi cá đớp mồi rồi mới dứt khoát giật. Đảm bảo trúng một trăm phần trăm.
[Chủ nhân mà nghe theo mình chỉ có đắc thắng, ôm được vợ về nhà!]
Đáng nhẽ ra từ lúc hai kẻ điên kia bắt đầu diễn trò Tuấn Kiệt đã muốn đi tới ngăn cản. Nhưng Lâm lại cứ giữ anh ở lại, sau đó vẽ ra một cái kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân đầy ấn tượng, thế nên mới có một màn này.
Tuấn Kiệt đi tới bên Nhật Ly, ánh mắt sắc bén của anh lạnh lẽo như hàn băng vạn năm quét qua tất cả đám người. Chẳng khác gì dã thú đang đánh dấu con mồi.
Vài kẻ yếu bóng vía, đã bị doạ sợ, lặng lẽ rút lui.
“Có chuyện gì vậy?” Anh cúi đầu hỏi Nhật Ly.
Gương mặt cô tươi cười hớn hở nhìn túi trứng trong tay lại có phần nuối tiếc, nhún vai thản nhiên đáp lại: “Anh mau đi đi, không là lập tức được lên hót tìm kiếm đấy!”
Nhật Ly hất cằm về phía mấy cái điện thoại vẫn đang chĩa camera về phía này, bộ dáng vui vẻ không hề sợ hãi.
Anh ngoái đầu liếc về phía Lâm, anh ta hiểu ý vẫy tay ra hiệu cho đám vệ sĩ. Ngay lập tức tất cả ảnh chụp, cùng các đoạn phim vừa quay đều bị xoá, liên kết lên trên đám mây cũng gỡ. Livestream trực tiếp cũng bị đóng lại, toàn bộ bài đăng hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Các người làm gì vậy? Đây là xâm phạm đời tư.” Mấy cô nhóc bị xóa mất mấy đoạn phim vừa quay liền tức tối nhao nhao gào lên, dù sợ hãi khí thế của đám vệ sĩ nhưng vẫn hăng hái xông tới.
“Theo quy định tại điều 32, điều 38 Bộ luật Dân sự năm 2015. Hành vi ghi hình khi chưa được sự cho phép của người khác là vi phạm quyền cá nhân đối với hình ảnh và quyền về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân. Chúng tôi hoàn toàn có quyền kiện các cô đấy.” Lâm cười châm chọc.
Dám dọa ai hả? Một đám nhãi ranh không đủ nhét kẽ răng này.
Những kẻ hâm mộ não tàn đứng xung quanh nghe vậy cũng sợ hãi rồi hậm hực lui ra, bọn họ dùng ánh mắt oán độc liếc về phía Nhật Ly như thách thức: Chuyện chưa xong đâu!
Bích Liên thấy tình huống bị thay đổi, có người đột nhiên xuất hiện lại muốn giúp Nhật Ly, nên cô ta liền nhảy tới, cặp mắt lúng liếng đảo lia lịa, chu miệng nói: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, thực ra là...”
“Thối quá!” Lâm bịt mũi xua tay, “Cô đứng xa một chút!”
Cút xa ra, cái loại đàn bà thối tha từ trong ra ngoài.
“Anh...” Bích Liên làm bộ ấm ức, nước mắt lập tức tuôn rơi như mưa. Cô ta nhìn sang người đàn ông anh tuấn đang đứng bên cạnh làm chỗ dựa cho Nhật Ly, rồi lại nhìn Hoàng Vũ.
Đúng là không so sánh sẽ không thấy đau lòng.
Người đàn ông của cô ta thì tránh cô ta như tránh tà.
“Đi thôi.” Tuấn Kiệt cầm cổ tay Nhật Ly kéo thẳng ra xe, anh không muốn cô ở đây thêm chút nào, sẽ lại bị ả đàn bà kia làm phiền thêm chút ấy.
Cổ tay bất ngờ bị cầm, luồng điện mạnh mẽ từ đó chạy thẳng lên não lấy đi tất cả phản ứng của Nhật Ly.
Bàn tay anh mát lạnh như kem nhưng lại khiến cổ tay cô như đang bị thiêu đốt.
Nhân vật chính đi rồi, lần lượt đám người đứng hóng chuyện cũng bỏ về.
Đáy mắt Bích Liên hiện lên sự ghen ghét, nhìn về phía chiếc xe đã khuất bóng.
“Tôi đi đây. Lần sau muốn diễn cái gì thì cô nói trước với tôi một tiếng, những thứ bẩn thỉu như này thì tốt nhất đừng kéo tôi diễn chung. Đây là lần cuối đấy.” Hoàng Vũ thờ ơ nói sau đó toan xoay người thì chợt nghe thấy Bích Liên hỏi.
“Anh biết người kia?”
“Biết!” Hoàng Vũ hất cằm về phía tòa nhà cao lớn hiện đại sau lưng Bích Liên, ánh mắt khinh thường nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: “Tổng giám đốc của công ty bất động sản Hùng Thiên, người đàn ông độc thân nạm vàng đấy!”
“Sao tôi không biết thành phố Vũ Ninh này có một nhân vật như thế?”
“Vậy mới nói, cô chỉ là con cóc ngồi tận dưới đáy giếng mà thôi!” Hoàng Vũ giễu cợt rồi bỏ đi.
Bích Liên nhìn hình ảnh của mình qua tấm kính ở cửa lớn, ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu lên bộ dạng nhếch nhác thảm hại làm cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Nhật Ly, cô cứ chờ đấy cho tôi. Tất cả những gì của cô đều sẽ là của tôi!”
Bình luận facebook