• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC ANH EM TỐT (1 Viewer)

  • Chương 117

Sự biến mất của Lăng Triệt vậy mà lại không gây ra một tiếng vang nào,



- A..



Lăng Triệt há to miệng để Cảnh Du đút cho ăn, hắn mị mị mắt, chuyện này hắn đã nhờ Lâm Minh Trạch giải quyết, dù hắn đi vài năm cũng chẳng ai dám có ý kiến, ha hả.



- Tên đó sao không tới a.



- ???



Lăng Triệt nghi hoặc nhìn Cảnh Du, hắn theo ánh mắt của cậu ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, Du Du của hắn đợi ai sao.



- Há miệng nào.



Cảnh Du sắc mặt không tốt, tên đáng chết kia không đến tìm cậu ta, mới mấy hôm trước nói thích, nói yêu, chưa nổi mấy ngày đã chuồn mất, chắc chắn lại có tình mới đây mà.



"Bốp"



Cảnh Du vô thức vỗ mạnh vào đầu Lăng Triệt,



- Ơ.



Cảnh Du không nhìn hắn, Lăng Triệt đen mặt, hồn tên này rốt cuộc là đi ngao du phương trời nào rồi.



- A oa...



Lăng Triệt không có liêm sỉ gào ầm lên, khóc lóc. Cảnh Du lúc này mới giật mình tỉnh lại,



- A? Xin lỗi, xin lỗi, tiểu hắc,đừng khóc, đừng khóc nha.



Lăng Triệt quay mông về phía Cảnh Du,



- Ư..hu hu..



Cảnh Du không biết phải làm thế nào đành phải bế hắn lên đung đưa dỗ dành,



- Tiểu hắc, ta sai rồi, đừng khóc, ta sẽ buồn a.



- Hứ..



Lăng Triệt nhe răng cắn nhẹ vào tay Cảnh Du bày tỏ sự tức giận của mình, nhưng hắn cũng không khóc lóc nữa, ngoan ngoãn gục đầu lên vai Cảnh Du.



- Hứ..



Lăng Triệt nhe răng cắn nhẹ vào tay Cảnh Du bày tỏ sự tức giận của mình, nhưng hắn cũng không khóc lóc nữa, ngoan ngoãn gục đầu lên vai Cảnh Du.



Lăng Triệt nghiến răng,



"Du Du, em dám nghĩ đến nam nhân khác trước mặt tôi, giỏi lắm, đợi đến khi hồi phục tôi nhất định sẽ " làm" chết em".



....



Ở một nơi khác,



- Lâm Minh Trạch, ta đói.



Lâm Minh Trạch ban ngày ra chiến trường, buổi tối về phục vụ Lạc Dư, nhưng hắn lại không hề phàn nàn, hay tỏ thái độ, những thứ này hắn can tâm tình nguyện a.



- Được, ta chuẩn bị đồ ăn cho em.



Lạc Dư trừng mắt nhìn hắn, tâm tình cậu dạo này thường xuyên biến đổi thất thường, rất dễ tức giận,



" Mèo mướp thúi, độ hảo cảm thế nào rồi"



Cả người Lạc Dư bứt rứt khó chịu, cậu sắp phát điên rồi a.



250 thở dài,



- / Kí chủ, bình tĩnh, độ hảo cảm mới 92%, đừng vội, hơn nữa cậu còn đang mang thai, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ/



/ Ờm, không thì cậu cứ đánh Lâm Minh Trạch mà xả giận, ai bắt hắn làm cậu mang thai, mà đánh thế còn nhẹ chán, cậu cứ thẳng tay đi a/



Lạc Dư gật đầu tán thành,



"Đúng, phải đánh chết hắn"



Cậu sờ sờ cái bụng "mỡ" của mình tâm tình lại chuyển xấu,



- A, ta không muốn có bụng bia.



250: /.../



Lâm Minh Trạch đeo tạp dề chạy ra,



- Bảo bối, đó không phải bụng bia, mà là con chúng ta.



Lâm Minh Trạch khổ não, hắn sợ A Dư coi đột nhiên nổi hứng muốn phá bỏ cái "bụng bia" này, con còn đang ở trong a.



Lạc Dư đương nhiên biết Lâm Minh Trạch nghĩ gì, cậu nhìn hắn như nhìn một tên ngốc,



- Ngươi nghĩ ta muốn phá bỏ đứa nhỏ?



Cậu thử hỏi, thấy hắn im lặng không nói thì hiểu ra, tên này thực sự cho rằng cậu sẽ đi moi thằng nhóc trong bụng ra.



"Bốp"



- Ngươi bị ngu à.



Lạc Dư xắn tay áo muốn quyết đấu với Lâm Minh Trạch, cậu đúng thực có chút tàn nhẫn nhưng đâu đến nỗi ngay cả con mình cũng giết chứ.



- Bảo bối, ta sai rồi, ta ra ngoài kia quỳ, em chỉ cần ngồi một chỗ thôi.



Lâm Minh Trạch thót tim đỡ Lạc Dư ngồi xuống, hắn vuốt ngực may A Dư không lao lên.



- A Dư, ta nấu cơm xong rồi quỳ có được không.



- Ừm.



Lâm Minh Trạch lau mồ hôi trên trán, sau này hắn sẽ không để Lạc Dư mang thai nữa, cứ như này thì sớm muộn hắn cũng chết vì đau tim.



Thời gian cứ thế trôi qua, nhoáng cái đã sắp đến ngày sinh Lâm Minh Trạch lo sốt vó,



- A Dư, em đừng ngồi, đứng lên đi lại nhiều một chút như vậy đến lúc sinh sẽ dễ dàng hơn.



Lạc Dư không để ý đến hắn, một tay cậu cầm cánh gà, một tay cầm hộp sữa,



- Ưm, ngon quá.



Đột nhiên chỗ cậu ngồi ướt đẫm, Lạc Dư vẫn hồn nhiên ăn uống no say, Lâm Minh Trạch cầm chiếc áo đi tới thấy cảnh này liền hoảng loạn,



- Chết rồi, vỡ nước ối rồi.



Hắn luống cuống chạy đi tìm chiếc khăn quấn Lạc Dư lại, bế cậu lên chạy như bay,



- Ơ, cánh gà của ta.



Lạc Dư tiếc nuối nhìn đĩa thịt gà vẫn còn đặt trên bàn, cậu nhìn Lâm Minh Trạch ủy khuất cầm hộp sữa trong tay uống một ngụm.



Một đám Alpha trong quân doanh đều ngơ ngác nhìn hai người,



- Ặc, sao ta lại thấy thiếu tướng còn giống người mang thai hơn thiếu tướng phu nhân vậy.



Một người không nhịn được nói, những người khác tán đồng, vẻ mặt thiếu tướng bọn họ giống như sắp lâm đại nạn đến nơi vậy. Còn người sắp sinh con - Thiếu tướng phu nhân của bọn họ thì lại trái ngược hoàn toàn,thản nhiên, vô tư như này, ừm, lần đầu họ thấy.



Lâm Minh Trạch hét ầm lên,



- Người đâu, đám quân y các người chết đâu hết rồi.



Tiếng hét vanh vọng khắp chiến hạm, những quân y rảnh rỗi lập tức chạy đến,



- Thiếu tướng ngài có chuyện gì sao.



Lâm Minh Trạch lạnh băng,



- Các ngươi không có mắt sao, Vợ ta sắp sinh rồi đó.



- Ơ, Dạ, dạ.



Lạc Dư bị đưa vào phòng, hộp sữa trên tay cũng bị Lâm Minh Trạch cưỡng ép giành lấy,



- Hứ.



Trong phòng,



Lạc Dư cùng một đám quân y mắt to trừng mắt nhỏ,



- Cái này, hình như thiếu tướng phu nhân còn chưa muốn sinh.



- Ừm...đợi thêm chút nữa đi.



Đám quân y vừa bước ra khỏi phòng sinh thì tiếng kêu đau đớn của Lạc Dư vang lên,



- A a a, đau, đau quá..



Lâm Minh Trạch còn đang nghi hoặc không biết vì sao mấy tên quân y này lại đi ra, hắn vừa nghe thấy tiếng hét của Lạc Dư sắc mặt liền biến đổi, hầm hầm, túm cổ áo mấy tên đó vứt trở lại vào trong phòng.



Đám quân y: "...." Sao họ đen vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom