Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Quân Minh Tịch nhanh chóng cho người chuẩn bị lễ cưới,
- Làm thế nào, làm thế nào đây.
Ân Vũ đi qua đi lại, Lạc Dư đầu óc rối như tơ vò nói:
- Cậu bình tĩnh một chút, tôi đang nghĩ cách.
"...."
Ngày đại hôn,
- Chúc mừng, chúc mừng..
- Chúc mừng..
Mấy nguyên lão của các căn cứ khác đều đến, người nào người nấy đều rất khiêm tốn, thậm chí có chút cung kinh quá mức.
Bọn họ ai cũng muốn cầu thuốc giải từ chỗ Quân Minh Tịch, điệu thấp một chút vừa lấy được thuốc, lại vừa tạo dựng được mối quan hệ với những người trong Lạc Quân, tính ra là họ được lợi a.
Quân Minh Tịch cùng Giang Diệc Phong đứng ngoài cửa phòng,
- A Dư, xong chưa vậy.
- A, xong rồi, xong rồi...mau, Ân Vũ, xịt nước hoa hương quýt này lên người.
Ân Vũ nghi hoặc,
- Để làm gì a?
- Đừng hỏi, mau lên.
- Ồ.
Hai người mỗi người trùm lên đầu một chiếc khăn màu đỏ,
- Đừng hỏi, mau lên.
- Ồ.
Hai người mỗi người trùm lên đầu một chiếc khăn màu đỏ,
- Đi.
Giang Diệc Phong nhìn hai người, hắn buồn cười nói:
- Tiểu Vũ, hai người định làm trò khỉ gì đây, bên dưới mặc vest bên trên lại trùm khăn muốn để người ta cười chết à.
Lạc Dư đang đóng vai Ân Vũ có chút tức giận, thằng mất dạy này, đúng là thiếu đánh. Cậu đang định tẩn cho Giang Diệc Phong một trận thì Ân Vũ đang khoác tay Quân Minh Tịch vội vàng cản lại.
- Ây, ây..
Lúc này Lạc Dư mới sực nhớ ra mình đang đóng giả Ân Vũ, hừ, nếu không phải vì bảo bối trong bụng thì Giang Diệc Phong ngươi còn lâu mới có cửa.
Quân Minh Tịch nhìn người bên cạnh mình rồi lại nhìn người đang túm cổ Giang Diệc Phong, ặc, sao hắn lại cảm thấy người đối diện giống lão bà của mình hơn thế nhỉ.
Hương quýt thoang thoảng bên chóp mũi, Quân Minh Tịch nhăn mày, chắc là do mấy ngày không ngủ nên mới sinh ra ảo giác.
- Đi, đi, đừng để mọi người đợi lâu.
Giang Diệc Phong nhe răng trợn mắt nói, Lạc Dư bên cạnh bĩu môi, bọn chúng thích đợi thì đợi, không thích thì thôi, quản làm gì.
Bốn người đi tới buổi lễ,
Bùm
Bộp bộp
Tiếng pháo hoa cùng tiếng vỗ tay vang lên, bốn người bước đến chỗ người chủ trì,
- Ờ...
Người chủ trì còn chưa nói mấy lời thế non hẹn biển thì Lạc Dư mất kiên nhẫn chộp lấy hộp nhẫn cưới bên cạnh bắt lấy tay Giang Diệc Phong hung hăng đeo vào cho hắn, thích cưới đúng không, này thì cho các ngươi cưới.
"...."
"..."
- Phụttt.
Quân Minh Tịch bật cười, đáng yêu ghê. Ân Vũ lo lắng Lạc Dư làm bị thương lão công của mình, nhưng cậu ta còn chưa kịp làm gì thì một giọng nói tàn độc vang lên,
- Hai đôi cẩu nam nam các người, đi Chết đi.
Vu Linh từ trong đám người lợi dụng lúc mấy người buông lỏng cảnh giác xông lên, người cô ta bốc lên mùi mục nát, vừa há miệng liền lộ ra hàm răng nhọn hoắt,
- Gào.
Ân Vũ ngây người nhìn người phụ nữ xấu xí đang lao đến, Lạc Dư đang định đeo nhẫn lên tay mình thì thông qua chiếc khăn mỏng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
M* ki*p
Sao ả này vẫn còn sống.
Bàn tay Lạc Dư đông cứng, tốc độ cực nhanh đẩy Ân Vũ ra,
- Vu Linh, cô đúng là mắc bệnh tâm thần.
BỐP
Hàm răng Vu Linh bị đánh nát, cả người mất khống chế bay ra bên ngoài. Miệng cô ta phát ra những tiếng gầm gừ hộc ra một ngụm máu đen hôi thối.
Ọe
Thật là ghê tởm.
- Người đâu, còn không mau đem cô ta nhốt lại.
Lạc Dư chống tay nói, đội tự vệ từ bên ngoài chạy vào đem Vu Linh đi, tiện thể lau sạch vết máu dơ bẩn dưới sàn.
- Không, đội trưởng, cứu, cứu ta.
Vu Linh khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, Giang Diệc Phong lạnh nhạt,
- Tôi không quen biết ả điên này.
Lạc Dư nhướn mày hơi kinh ngạc,
- Ừm, vậy tiếp tục, tiếp tục.
- A Dư, em muốn tiếp tục cái gì.
Sắc mặt Quân Minh Tịch đen sì, vợ mình đeo nhẫn cho người khác, nếu không phải ả đàn bà kia xuất hiện thì hắn nhất định là mất vợ rồi.
- Ơ.
Lạc Dư nhìn chiếc khăn mỏng vứt dưới đất vẻ mặt đau khổ, aiz, thứ này có thể ngăn mọi tinh thần lực dò xét, vừa nãy cậu vội quá lỡ tay ném mất, lần này xong rồi.
- Hửm?
Giang Diệc Phong nhìn người đang có ý định chuồn mất, hắn cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.
- Ân,Vũ..
Hắn nên sớm nhận ra mới phải, Ân Vũ của hắn làm sao có thể bạo lực như thế được.
- Hơ hơ.
Giang Diệc Phong đứng lù lù sau lưng cậu ta, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi,
- Còn muốn chạy.
Ân Vũ mếu máo,
- Đâu có, ta đâu có chạy.
Giang Diệc Phong kéo tấm khăn trên mặt Ân Vũ xuống,
- Vậy sao?
Giang Diệc Phong nhấc bổng cậu ta lên bế người trở lại,
- Tiếp tục.
Quân Minh Tịch nắm cằm Lạc Dư hôn chụt một cái lên môi cậu,
- Lát về xử em sau.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, tất cả mọi người đều vui vẻ trừ hai người đang mang thai nào đó.
Ân Vũ lay lay Lạc Dư,
- Chúng ta phải làm sao đây, Lạc Dư, mau nghĩ cách gì đi.
Lạc Dư thẫn thờ,
- Hỏi ta cũng vô dụng, ta đâu biết phải làm thế nào a.
Quân Minh Tịch cùng Giang Diệc Phong sầm mặt nhìn hai người đang hí húi thầm thì với nhau,
- Ngươi tốt nhất nên để vợ mình tránh xa A Dư của ta một chút.
Quân Minh Tịch cắn răng nói, Giang Diệc Phong không chịu thua kém,
- Ta thấy ngươi nên quản vợ mình trước đi rồi hãy nói, trò quỷ nào cũng liên quan đến vợ ngươi, Tiểu Vũ cũng chính là bị cậu ta dạy hư nên mới trở nên như vậy.
Quân Minh Tịch khinh thường nói:
- Ai kêu ngươi không biết dạy vợ, đổ lỗi cho bảo bối của ta thì có tác dụng gì chứ, xí.
- Ngươi...
Quân Minh Tịch học theo Lạc Dư trợn mắt,
- Ngươi, ngươi, ngươi cái gì mà ngươi hả, đi bê vợ của mình về đi kìa.
- Làm thế nào, làm thế nào đây.
Ân Vũ đi qua đi lại, Lạc Dư đầu óc rối như tơ vò nói:
- Cậu bình tĩnh một chút, tôi đang nghĩ cách.
"...."
Ngày đại hôn,
- Chúc mừng, chúc mừng..
- Chúc mừng..
Mấy nguyên lão của các căn cứ khác đều đến, người nào người nấy đều rất khiêm tốn, thậm chí có chút cung kinh quá mức.
Bọn họ ai cũng muốn cầu thuốc giải từ chỗ Quân Minh Tịch, điệu thấp một chút vừa lấy được thuốc, lại vừa tạo dựng được mối quan hệ với những người trong Lạc Quân, tính ra là họ được lợi a.
Quân Minh Tịch cùng Giang Diệc Phong đứng ngoài cửa phòng,
- A Dư, xong chưa vậy.
- A, xong rồi, xong rồi...mau, Ân Vũ, xịt nước hoa hương quýt này lên người.
Ân Vũ nghi hoặc,
- Để làm gì a?
- Đừng hỏi, mau lên.
- Ồ.
Hai người mỗi người trùm lên đầu một chiếc khăn màu đỏ,
- Đừng hỏi, mau lên.
- Ồ.
Hai người mỗi người trùm lên đầu một chiếc khăn màu đỏ,
- Đi.
Giang Diệc Phong nhìn hai người, hắn buồn cười nói:
- Tiểu Vũ, hai người định làm trò khỉ gì đây, bên dưới mặc vest bên trên lại trùm khăn muốn để người ta cười chết à.
Lạc Dư đang đóng vai Ân Vũ có chút tức giận, thằng mất dạy này, đúng là thiếu đánh. Cậu đang định tẩn cho Giang Diệc Phong một trận thì Ân Vũ đang khoác tay Quân Minh Tịch vội vàng cản lại.
- Ây, ây..
Lúc này Lạc Dư mới sực nhớ ra mình đang đóng giả Ân Vũ, hừ, nếu không phải vì bảo bối trong bụng thì Giang Diệc Phong ngươi còn lâu mới có cửa.
Quân Minh Tịch nhìn người bên cạnh mình rồi lại nhìn người đang túm cổ Giang Diệc Phong, ặc, sao hắn lại cảm thấy người đối diện giống lão bà của mình hơn thế nhỉ.
Hương quýt thoang thoảng bên chóp mũi, Quân Minh Tịch nhăn mày, chắc là do mấy ngày không ngủ nên mới sinh ra ảo giác.
- Đi, đi, đừng để mọi người đợi lâu.
Giang Diệc Phong nhe răng trợn mắt nói, Lạc Dư bên cạnh bĩu môi, bọn chúng thích đợi thì đợi, không thích thì thôi, quản làm gì.
Bốn người đi tới buổi lễ,
Bùm
Bộp bộp
Tiếng pháo hoa cùng tiếng vỗ tay vang lên, bốn người bước đến chỗ người chủ trì,
- Ờ...
Người chủ trì còn chưa nói mấy lời thế non hẹn biển thì Lạc Dư mất kiên nhẫn chộp lấy hộp nhẫn cưới bên cạnh bắt lấy tay Giang Diệc Phong hung hăng đeo vào cho hắn, thích cưới đúng không, này thì cho các ngươi cưới.
"...."
"..."
- Phụttt.
Quân Minh Tịch bật cười, đáng yêu ghê. Ân Vũ lo lắng Lạc Dư làm bị thương lão công của mình, nhưng cậu ta còn chưa kịp làm gì thì một giọng nói tàn độc vang lên,
- Hai đôi cẩu nam nam các người, đi Chết đi.
Vu Linh từ trong đám người lợi dụng lúc mấy người buông lỏng cảnh giác xông lên, người cô ta bốc lên mùi mục nát, vừa há miệng liền lộ ra hàm răng nhọn hoắt,
- Gào.
Ân Vũ ngây người nhìn người phụ nữ xấu xí đang lao đến, Lạc Dư đang định đeo nhẫn lên tay mình thì thông qua chiếc khăn mỏng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
M* ki*p
Sao ả này vẫn còn sống.
Bàn tay Lạc Dư đông cứng, tốc độ cực nhanh đẩy Ân Vũ ra,
- Vu Linh, cô đúng là mắc bệnh tâm thần.
BỐP
Hàm răng Vu Linh bị đánh nát, cả người mất khống chế bay ra bên ngoài. Miệng cô ta phát ra những tiếng gầm gừ hộc ra một ngụm máu đen hôi thối.
Ọe
Thật là ghê tởm.
- Người đâu, còn không mau đem cô ta nhốt lại.
Lạc Dư chống tay nói, đội tự vệ từ bên ngoài chạy vào đem Vu Linh đi, tiện thể lau sạch vết máu dơ bẩn dưới sàn.
- Không, đội trưởng, cứu, cứu ta.
Vu Linh khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, Giang Diệc Phong lạnh nhạt,
- Tôi không quen biết ả điên này.
Lạc Dư nhướn mày hơi kinh ngạc,
- Ừm, vậy tiếp tục, tiếp tục.
- A Dư, em muốn tiếp tục cái gì.
Sắc mặt Quân Minh Tịch đen sì, vợ mình đeo nhẫn cho người khác, nếu không phải ả đàn bà kia xuất hiện thì hắn nhất định là mất vợ rồi.
- Ơ.
Lạc Dư nhìn chiếc khăn mỏng vứt dưới đất vẻ mặt đau khổ, aiz, thứ này có thể ngăn mọi tinh thần lực dò xét, vừa nãy cậu vội quá lỡ tay ném mất, lần này xong rồi.
- Hửm?
Giang Diệc Phong nhìn người đang có ý định chuồn mất, hắn cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.
- Ân,Vũ..
Hắn nên sớm nhận ra mới phải, Ân Vũ của hắn làm sao có thể bạo lực như thế được.
- Hơ hơ.
Giang Diệc Phong đứng lù lù sau lưng cậu ta, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi,
- Còn muốn chạy.
Ân Vũ mếu máo,
- Đâu có, ta đâu có chạy.
Giang Diệc Phong kéo tấm khăn trên mặt Ân Vũ xuống,
- Vậy sao?
Giang Diệc Phong nhấc bổng cậu ta lên bế người trở lại,
- Tiếp tục.
Quân Minh Tịch nắm cằm Lạc Dư hôn chụt một cái lên môi cậu,
- Lát về xử em sau.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, tất cả mọi người đều vui vẻ trừ hai người đang mang thai nào đó.
Ân Vũ lay lay Lạc Dư,
- Chúng ta phải làm sao đây, Lạc Dư, mau nghĩ cách gì đi.
Lạc Dư thẫn thờ,
- Hỏi ta cũng vô dụng, ta đâu biết phải làm thế nào a.
Quân Minh Tịch cùng Giang Diệc Phong sầm mặt nhìn hai người đang hí húi thầm thì với nhau,
- Ngươi tốt nhất nên để vợ mình tránh xa A Dư của ta một chút.
Quân Minh Tịch cắn răng nói, Giang Diệc Phong không chịu thua kém,
- Ta thấy ngươi nên quản vợ mình trước đi rồi hãy nói, trò quỷ nào cũng liên quan đến vợ ngươi, Tiểu Vũ cũng chính là bị cậu ta dạy hư nên mới trở nên như vậy.
Quân Minh Tịch khinh thường nói:
- Ai kêu ngươi không biết dạy vợ, đổ lỗi cho bảo bối của ta thì có tác dụng gì chứ, xí.
- Ngươi...
Quân Minh Tịch học theo Lạc Dư trợn mắt,
- Ngươi, ngươi, ngươi cái gì mà ngươi hả, đi bê vợ của mình về đi kìa.
Bình luận facebook