Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Lạc Dư không hiểu ý của hắn, cậu đảo mắt, tay không ngừng sờ mó nắn bóp cơ bụng của Áo Tư Nhĩ Đặc,
- A Dư, đến chỗ ta đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc bắt lấy bàn tay không an phận của Lạc Dư buồn cười nói, tên háo sắc này,
- A, được.
Lạc Dư xấu hổ rụt tay lại, Áo Tư Nhĩ Đặc cầm tay cậu kéo đi,
- Đi theo ta.
Hai người đến một tòa biệt viện xa hoa, Áo Tư Nhĩ Đặc vừa xuất hiện đã có người ra chào đón,
- Cung nghênh thái tử điện hạ trở về.
- Ừm, lui xuống đi, nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng làm phiền tới ta.
- Tuân lệnh.
Áo Tư Nhĩ Đặc đưa Lạc Dư đến phòng mình, Lạc Dư rút tay ra nhưng hắn nắm quá chặt, bất đắc dĩ cậu đành phải tiếp tục cho hắn cầm, làm như không nhìn thấy là được rồi.
- A Dư, mấy năm nay ngươi thế nào.
Áo Tư Nhĩ Đặc để Lạc Dư ngồi xuống rót một li trà đưa cho cậu.
- Ừm, rất tốt, ngươi vừa rời đi không được bao lâu thì theo lão cha nhà ta vào quân doanh, sinh hoạt cũng coi như không tệ.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhíu mày,
- Ở quân doanh, vậy ngươi ngủ chúng với đám dã nam nhân đó.
Động tác trên tay Lạc Dư khựng lại, Áo Tư à, trọng điểm của ngươi có phải đặt nhầm chỗ rồi không.
- Đúng vậy, ta thấy đâu có ảnh hưởng gì nhiều đâu.
Không ảnh hưởng?
Sắc mặt Áo Tư Nhĩ Đặc đen sì, bàn tay dưới bàn hung hăng siết chặt, người của hắn sao có thể ăn ngủ, cùng một đám nam nhân thô thiển đó được chứ.
- Hừ.
Đột nhiên Áo Tư Nhĩ Đặc tức giận, Lạc Dư cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, cân nhắc một chút rồi nói:
- Áo Tư... ngươi, có chỗ nào không khỏe sao.
- Không có.
Áo Tư Nhĩ Đặc chua chua nói, Lạc Dư cảm thấy không đúng, như này rồi còn nói không có, lừa trẻ con à.
- Chúng ta đi ngủ đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng dậy kéo tay Lạc Dư đi đên bên giường,
- Ta muốn ngủ cùng ngươi.
Hắn hướng mắt nhìn chăm chú Lạc Dư,
- Đã ba năm rồi, ta thực sự rất nhớ cảm giác ở bên ngươi.
Lạc Dư chớp chớp mắt, cậu cười híp mắt nói:
- Ta cũng nhớ cảm giác khi ở bên ngươi.
Lạc Dư nhảy tót lên giường lăn một phát vào tận trong góc,
- Nha, ta lại nhường chỗ cho ngươi này.
- Ha ha.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhịn không được bật cười, A Dư thật ngốc. Hắn cũng nhanh chóng cởi bỏ y phục leo lên giường nằm cạnh Lạc Dư,
- Qua đây ta ôm một chút, nhớ hương thơm trên người ngươi quá đi.
Lạc Dư rất nghe lời, cậu lăn lăn lăn, đến khi lăn vào trong lồng ngực Áo Tư Nhĩ Đặc thì mới dừng lại,
- Hì hì.
Áo Tư Nhĩ Đặc đặt cằm lên đầu cậu, giọng của hắn trong màn đêm yên tĩnh vô cùng trầm thấp,
- A Dư, ta nhớ ngươi, rất nhớ, rất nhớ.
Lạc Dư vùi đầu vào trong lòng hắn nhỏ giọng,
- Ta cũng rất rất rất nhớ ngươi.
Ánh trăng nhô cao, hai người trong phòng hô hấp dần trở nên đều đều.
Sáng hôm sau,
Áo Tư Nhĩ Đặc bị tiếng gõ cửa gọi tỉnh, hắn nhít mày khó chịu nhưng không muốn làm Lạc Dư tỉnh giấc, bất đắc dĩ đành phải mò dậy ra mở cửa,
- Có chuyện gì?
Phó tướng của hắn cúi đầu nói:
- Thái tử điện hạ, Lạc Nhật hoàng triều bên kia đang chuẩn bị phát động tấn công chúng ta, chúng thuộc hạ mời ngài đến phòng nghị sự một chuyến.
Áo Tư Nhĩ Đặc nheo mắt, hắn quay đầu nhìn Lạc Dư vẫn còn ngủ say gật đầu,
- Được,chúng ta đi thôi.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cùng vị phó tướng đến nghị sự phòng.
Thành Vân Dương,
- Xông lên.
Lạc Tướng quân giơ thanh kiếm trong tay hét lên, quân sĩ nghe theo lệnh của ông tất cả đều dùng tốc độ cực nhanh tiến về thành trì gần nhất, trước hết họ cần phải chiếm lại bốn thành trì đã mất.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng trên tường thành nhìn mấy chục vạn quân bên dưới cười lạnh,
- Muốn đấu với bổn điện hạ, nằm mơ.
Ầm
Ầm
Những tên bắc thang trèo lên tường đều bị người của Áo Tư Nhĩ Đặc ném đá giết ch*t,
- A a a.
Những tiếng hét thảm thiết vang lên, người trong thành cũng bị chúng nó dọa sợ nhanh chóng vào nhà đóng chặt cửa lại.
- Ưm ~
Lạc Dư bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, cậu dụi dụi mắt ngồi dậy lầm bầm,
- Chuyện gì vậy?
Sao ồn vậy a, đánh nhau à.
Đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì đó vội vàng nhảy khỏi giường chạy ta ngoài,
- Không phải đã bắt đầu đánh thật rồi chứ.
Lạc Dư chân còn chưa bước ra khỏi phòng đã bị một đám tì nữ cản lại,
- Lạc thiếu gia, chủ nhân nói người cần phải nghỉ ngơi, mong người trở lại bên trong.
Lạc Dư trừng mắt,
- Ta muốn ra ngoài, các ngươi tránh ra cho bổn thiếu gia.
Đám tì nữ vẫn đứng im không nhúc nhích, một người trong đó dùng khổ nhục kế khóc rưng rức,
- Lạc thiếu gia, người đừng làm khó chúng nô tì mà, người mà rời đi chủ nhân nhất định sẽ đánh gãy chân chúng nô tì, để chúng nô tì trở thành quân kĩ, cầu xin người.
Lạc Dư tức giận,
- Hắn không dám, các người mau tránh ra.
Lạc Dư muốn xông ta ngoài, ánh mắt đám tì nữ biến đối, trở nên lạnh băng,
- Lạc thiếu gia, đắc tội.
- A Dư, đến chỗ ta đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc bắt lấy bàn tay không an phận của Lạc Dư buồn cười nói, tên háo sắc này,
- A, được.
Lạc Dư xấu hổ rụt tay lại, Áo Tư Nhĩ Đặc cầm tay cậu kéo đi,
- Đi theo ta.
Hai người đến một tòa biệt viện xa hoa, Áo Tư Nhĩ Đặc vừa xuất hiện đã có người ra chào đón,
- Cung nghênh thái tử điện hạ trở về.
- Ừm, lui xuống đi, nếu không có chuyện gì cấp bách thì đừng làm phiền tới ta.
- Tuân lệnh.
Áo Tư Nhĩ Đặc đưa Lạc Dư đến phòng mình, Lạc Dư rút tay ra nhưng hắn nắm quá chặt, bất đắc dĩ cậu đành phải tiếp tục cho hắn cầm, làm như không nhìn thấy là được rồi.
- A Dư, mấy năm nay ngươi thế nào.
Áo Tư Nhĩ Đặc để Lạc Dư ngồi xuống rót một li trà đưa cho cậu.
- Ừm, rất tốt, ngươi vừa rời đi không được bao lâu thì theo lão cha nhà ta vào quân doanh, sinh hoạt cũng coi như không tệ.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhíu mày,
- Ở quân doanh, vậy ngươi ngủ chúng với đám dã nam nhân đó.
Động tác trên tay Lạc Dư khựng lại, Áo Tư à, trọng điểm của ngươi có phải đặt nhầm chỗ rồi không.
- Đúng vậy, ta thấy đâu có ảnh hưởng gì nhiều đâu.
Không ảnh hưởng?
Sắc mặt Áo Tư Nhĩ Đặc đen sì, bàn tay dưới bàn hung hăng siết chặt, người của hắn sao có thể ăn ngủ, cùng một đám nam nhân thô thiển đó được chứ.
- Hừ.
Đột nhiên Áo Tư Nhĩ Đặc tức giận, Lạc Dư cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, cân nhắc một chút rồi nói:
- Áo Tư... ngươi, có chỗ nào không khỏe sao.
- Không có.
Áo Tư Nhĩ Đặc chua chua nói, Lạc Dư cảm thấy không đúng, như này rồi còn nói không có, lừa trẻ con à.
- Chúng ta đi ngủ đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng dậy kéo tay Lạc Dư đi đên bên giường,
- Ta muốn ngủ cùng ngươi.
Hắn hướng mắt nhìn chăm chú Lạc Dư,
- Đã ba năm rồi, ta thực sự rất nhớ cảm giác ở bên ngươi.
Lạc Dư chớp chớp mắt, cậu cười híp mắt nói:
- Ta cũng nhớ cảm giác khi ở bên ngươi.
Lạc Dư nhảy tót lên giường lăn một phát vào tận trong góc,
- Nha, ta lại nhường chỗ cho ngươi này.
- Ha ha.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhịn không được bật cười, A Dư thật ngốc. Hắn cũng nhanh chóng cởi bỏ y phục leo lên giường nằm cạnh Lạc Dư,
- Qua đây ta ôm một chút, nhớ hương thơm trên người ngươi quá đi.
Lạc Dư rất nghe lời, cậu lăn lăn lăn, đến khi lăn vào trong lồng ngực Áo Tư Nhĩ Đặc thì mới dừng lại,
- Hì hì.
Áo Tư Nhĩ Đặc đặt cằm lên đầu cậu, giọng của hắn trong màn đêm yên tĩnh vô cùng trầm thấp,
- A Dư, ta nhớ ngươi, rất nhớ, rất nhớ.
Lạc Dư vùi đầu vào trong lòng hắn nhỏ giọng,
- Ta cũng rất rất rất nhớ ngươi.
Ánh trăng nhô cao, hai người trong phòng hô hấp dần trở nên đều đều.
Sáng hôm sau,
Áo Tư Nhĩ Đặc bị tiếng gõ cửa gọi tỉnh, hắn nhít mày khó chịu nhưng không muốn làm Lạc Dư tỉnh giấc, bất đắc dĩ đành phải mò dậy ra mở cửa,
- Có chuyện gì?
Phó tướng của hắn cúi đầu nói:
- Thái tử điện hạ, Lạc Nhật hoàng triều bên kia đang chuẩn bị phát động tấn công chúng ta, chúng thuộc hạ mời ngài đến phòng nghị sự một chuyến.
Áo Tư Nhĩ Đặc nheo mắt, hắn quay đầu nhìn Lạc Dư vẫn còn ngủ say gật đầu,
- Được,chúng ta đi thôi.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cùng vị phó tướng đến nghị sự phòng.
Thành Vân Dương,
- Xông lên.
Lạc Tướng quân giơ thanh kiếm trong tay hét lên, quân sĩ nghe theo lệnh của ông tất cả đều dùng tốc độ cực nhanh tiến về thành trì gần nhất, trước hết họ cần phải chiếm lại bốn thành trì đã mất.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng trên tường thành nhìn mấy chục vạn quân bên dưới cười lạnh,
- Muốn đấu với bổn điện hạ, nằm mơ.
Ầm
Ầm
Những tên bắc thang trèo lên tường đều bị người của Áo Tư Nhĩ Đặc ném đá giết ch*t,
- A a a.
Những tiếng hét thảm thiết vang lên, người trong thành cũng bị chúng nó dọa sợ nhanh chóng vào nhà đóng chặt cửa lại.
- Ưm ~
Lạc Dư bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, cậu dụi dụi mắt ngồi dậy lầm bầm,
- Chuyện gì vậy?
Sao ồn vậy a, đánh nhau à.
Đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì đó vội vàng nhảy khỏi giường chạy ta ngoài,
- Không phải đã bắt đầu đánh thật rồi chứ.
Lạc Dư chân còn chưa bước ra khỏi phòng đã bị một đám tì nữ cản lại,
- Lạc thiếu gia, chủ nhân nói người cần phải nghỉ ngơi, mong người trở lại bên trong.
Lạc Dư trừng mắt,
- Ta muốn ra ngoài, các ngươi tránh ra cho bổn thiếu gia.
Đám tì nữ vẫn đứng im không nhúc nhích, một người trong đó dùng khổ nhục kế khóc rưng rức,
- Lạc thiếu gia, người đừng làm khó chúng nô tì mà, người mà rời đi chủ nhân nhất định sẽ đánh gãy chân chúng nô tì, để chúng nô tì trở thành quân kĩ, cầu xin người.
Lạc Dư tức giận,
- Hắn không dám, các người mau tránh ra.
Lạc Dư muốn xông ta ngoài, ánh mắt đám tì nữ biến đối, trở nên lạnh băng,
- Lạc thiếu gia, đắc tội.
Bình luận facebook