Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 168
Sáng hôm sau,
- Khó chịu quá đi.
Lạc Dư lầm bầm nói, tối qua hình như cậu bị bóng đè thì phải. Áo Tư Nhĩ Đặc nhắm mắt giả vờ ngủ, không phải hắn chột dạ đâu, chỉ là... ừm, chỉ là...
Áo Tư Nhĩ Đặc quay người ra ngoài, hắn cũng không biết chỉ là cái gì, nhưng hắn lại biết chuyện đêm qua không thể nói cho Lạc Dư, có lão ngự y đi trước rồi, hắn mới không ngu đi chọc A Dư đâu.
- Áo Tư Nhĩ Đặc.
Lạc Dư trừng mắt nhìn tên vẫn còn ngủ ngon lành bên cạnh, cậu giơ chân nhằm đến mông của hắn đạp cho một cái.
Rầm
- ....
Khóe miệng Áo Tư Nhĩ Đặc co rút, hắn có làm gì đâu a, sao nằm không cũng dính đạn thế này.
- Ngươi có dậy đi không hả?
Lạc Dư nghĩ kĩ rồi, mèo mướp thúi không có ở đây, cậu cần gì phải làm nhiệm vụ chứ, dù gì cũng là tại hệ thống, cứ giả ngu giả ngơ là được rồi, cậu không tin cái hệ thống dởm đó làm gì được cậu.
- A Dư, ai chọc ngươi sao?
Áo Tư Nhĩ Đặc biết nhưng vẫn cố hỏi, Lạc Dư bĩu môi:
- Không có, ta đói rồi, muốn ăn.
- Được, được, ta kêu người đi làm đồ ăn cho ngươi ngay đây.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng lên vỗ vỗ vạt áo, khoác lên người một chiếc áo choàng, sắp lập đông rồi, không thể không để ý cơ thể mình được.
Kẽo kẹt
Cửa mở ra, thái giám đứng bên ngoài thấy hắn vội vàng quỳ xuống,
- Hoàng thượng.
Áo Tư Nhĩ Đặc gật gật đầu,
- Kêu ngự thiện phòng mang thức ăn lên đi, A Dư của trẫm đói rồi.
- Tuân lệnh, hoàng thượng.
Áo Tư Nhĩ Đặc vươn tay, một bông tuyết rơi xuống tay hắn,
- Tuyết rơi rồi, chuẩn bị đồ ấm cho A Dư đi.
- A, dạ.
Nói xong liền quay đầu bước vào phòng, Áo Tư Nhĩ Đặc có thể gọi người vào phòng sai khiến nhưng ducvong chiếm hữu của hắn quá lớn, hắn không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng mê người của Lạc Dư nên chỉ có thể tự làm khổ mình như vậy.
- A Dư, đồ ăn sẽ mang lên nhanh thôi.
Lạc Dư nheo mắt, sao tên này lại chiều chuộng cậu như vậy, rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì chứ.
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ta và ngươi có quan hệ gì vậy.
Lạc Dư chống cằm hỏi, Áo Tư Nhĩ Đặc cụp mắt, hắn ôn nhu ôm lấy cậu nói:
- Chúng ta là phu thê, ngươi là hoàng quân của ta, không phải ngay cả cái này cũng quên đó chứ.
Lạc Dư mở to mắt,
- Hoàng quân?
Áo Tư Nhĩ Đặc gật đầu chắc nịch nói:
- Đúng vậy, là hoàng quân, là người ta yêu nhất.
Lạc Dư nhìn ánh mắt thâm tình của hắn có chút luống cuống, tuy cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Áo Tư Nhĩ Đặc, nhưng... chưa gì đã thành vợ của hắn có phải nhanh quá không, cậu còn chưa kịp thích nghi a.
Áo Tư Nhĩ Đặc đè Lạc Dư xuống giường bùi đầu vào hõm vai cậu nhỏ giọng:
- A Dư.
Ngữ khí của hắn có chút vô lực, Lạc Dư cứng ngắc chạm vào đầu hắn nhẹ nhàng an ủi,
- Làm hoàng đế không phải rất tốt sao, muốn gì được lấy, nhưng ngươi... hình như rất mệt mỏi thì phải.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhắm mắt,
- Ừm, ta thật sự rất mệt.
Lúc A Dư hôn mê hắn đã nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ nếu y tỉnh nhất định sẽ hận hắn, hắn cũng từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất.. nhưng... không ngờ được rằng A Dư lại mất trí nhớ, đây có phải ông trời đang thương sót hắn không.
- Vậy ngươi ngủ đi một chút, để ta tự mình ăn.
Lạc Dư đau lòng, cậu không nên đánh thức hắn a. Áo Tư Nhĩ Đặc lắc đầu,
- Ta muốn cùng Lạc Dư ăn.
Áo Tư Nhĩ Đặc cọ má mình vào má Lạc Dư khiến cậu bật cười, hắn nhân lúc cậu không để ý hôn chụt một cái.
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi là thúi lưu manh.
Lạc Dư chọc chọc má hắn không một chút uy lực nói, Áo Tư Nhĩ Đặc cười, đây có thể coi là nụ cười trân thành nhất từ khi hắn lên ngôi đi.
- Ta cũng chỉ lưu manh với một mình ngươi thôi, thê...tử.
- Ngươi...
Mặt Lạc Dư đỏ lên, tên đáng ghét này chỉ chọc cậu là giỏi, hừ.
Cốc Cốc Cốc
- Hoàng thượng, thức ăn đã được chuẩn bị xong rồi.
Lạc Dư lập tức đẩy tên đang đè trên người mình ra nhỏ giọng lầm bầm:
- Tránh ra đi, ta muốn ăn.
Áo Tư Nhĩ Đặc bất đắc dĩ rời khỏi người Lạc Dư,
- Mang vào đi.
Lạc Dư vừa ăn vừa liếc mắt nhìn người nam nhân ngồi đối diện, chậc, đúng là rất đẹp.
- Cất cái ánh mắt háo sắc đó của ngươi đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc mị mị mắt nói, mặt Lạc Dư đỏ bừng, cậu chột dạ cúi đầu ăn ngấu nghiến, ta mới không có nhìn ngươi đâu.
Một tháng sau,
- Ta muốn đi chơi.
Lạc Dư phồng má nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc nói, cậu muốn nhìn xem hoàng cung này nó như nào a, đến đây mấy ngày rồi toàn ru rú trong phòng, chán chết đi được.
Áo Tư Nhĩ Đặc đặt tấu chương trong tay xuống,
- Không phải có ta ở đây chơi với ngươi rồi sao, ra ngoài làm gì, rất lạnh.
- Không chịu, ta muốn đi chơi.
Lạc Dư gào lên, Áo Tư Nhĩ Đặc hết cách đành phải nói:
- Mặc nhiều lên.
- Hì hì, ta biết rồi.
Lạc Dư hí hửng mở cửa chạy ta ngoài,
- Hoàng quân, để nô tài dẫn người đi.
- Không cần, ta tự đi.
Lạc Dư vứt tiểu thái giám lại đằng sau tự mình lượn khắp hoàng cung chơi.
- Êh...
Lạc Dư nhìn một tòa biệt viện bỏ hoang tò mò nhảy vào trong xem, cậu ngẩn ngơ nhìn người phụ nhân đang cật lực giặt đống quần áo cũ nát,
- Lão phu nhân, đừng làm nữa.
Lạc Dư trái tim siết chặt đến đau đớn, Lạc mẫu run rẩy ngẩng đầu lên, sắc mặt bà trắng bệch, bờ môi tím tái ngẩn người nhìn cậu.
- Ta nói đừng làm nữa mà.
Lạc Dư vứt cái chậu nước ra chỗ khác không chê bẩn mà nắm lấy bàn tay lạnh cóng của bà lầm bầm:
- Sao lại lạnh thế này.
Mắt cậu đỏ lên, Lạc Dư là một người vô tâm vô phế, cậu không biết tại sao mình lại thấy đau lòng. Lạc mẫu mím môi cố gắng không để mình rớt nước mắt,
- Đa tạ.
- Không có gì.
Lạc Dư cởi áo choàng trên người ra khoác lên người bà nói:
- Cái này rất ấm, ngươi lấy dùng đi.
- Không được, cái này quá quý giá.
Lạc Dư mặc kệ bà ấy phản kháng, cậu đưa bà ấu vào phòng nghi hoặc,
- Lão phu nhân, chúng ta có quen biết sao.
Ánh mắt Lạc mẫu phức tạp, bà nhìn đứa con trai đã quên mất mình là ai thở dài, có lẽ là số trời đã định, quên cũng không hẳn là chuyện xấu.
- Không có, chúng ta không có quen biết, hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt.
- Ồ, vậy sao.
Lạc Dư gãi đầu, nguyên chủ hình như cũng có cha mẹ, nhưng Áo Tư Nhĩ Đặc chưa từng một lần cho cậu trở về thăm bọn họ.
- Ừm, vậy ta đi trước đây.
- Được...tạm..biệt.
Bảo bối của mẫu thân, con, nhất định phải sống cho thật tốt.
- Khó chịu quá đi.
Lạc Dư lầm bầm nói, tối qua hình như cậu bị bóng đè thì phải. Áo Tư Nhĩ Đặc nhắm mắt giả vờ ngủ, không phải hắn chột dạ đâu, chỉ là... ừm, chỉ là...
Áo Tư Nhĩ Đặc quay người ra ngoài, hắn cũng không biết chỉ là cái gì, nhưng hắn lại biết chuyện đêm qua không thể nói cho Lạc Dư, có lão ngự y đi trước rồi, hắn mới không ngu đi chọc A Dư đâu.
- Áo Tư Nhĩ Đặc.
Lạc Dư trừng mắt nhìn tên vẫn còn ngủ ngon lành bên cạnh, cậu giơ chân nhằm đến mông của hắn đạp cho một cái.
Rầm
- ....
Khóe miệng Áo Tư Nhĩ Đặc co rút, hắn có làm gì đâu a, sao nằm không cũng dính đạn thế này.
- Ngươi có dậy đi không hả?
Lạc Dư nghĩ kĩ rồi, mèo mướp thúi không có ở đây, cậu cần gì phải làm nhiệm vụ chứ, dù gì cũng là tại hệ thống, cứ giả ngu giả ngơ là được rồi, cậu không tin cái hệ thống dởm đó làm gì được cậu.
- A Dư, ai chọc ngươi sao?
Áo Tư Nhĩ Đặc biết nhưng vẫn cố hỏi, Lạc Dư bĩu môi:
- Không có, ta đói rồi, muốn ăn.
- Được, được, ta kêu người đi làm đồ ăn cho ngươi ngay đây.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng lên vỗ vỗ vạt áo, khoác lên người một chiếc áo choàng, sắp lập đông rồi, không thể không để ý cơ thể mình được.
Kẽo kẹt
Cửa mở ra, thái giám đứng bên ngoài thấy hắn vội vàng quỳ xuống,
- Hoàng thượng.
Áo Tư Nhĩ Đặc gật gật đầu,
- Kêu ngự thiện phòng mang thức ăn lên đi, A Dư của trẫm đói rồi.
- Tuân lệnh, hoàng thượng.
Áo Tư Nhĩ Đặc vươn tay, một bông tuyết rơi xuống tay hắn,
- Tuyết rơi rồi, chuẩn bị đồ ấm cho A Dư đi.
- A, dạ.
Nói xong liền quay đầu bước vào phòng, Áo Tư Nhĩ Đặc có thể gọi người vào phòng sai khiến nhưng ducvong chiếm hữu của hắn quá lớn, hắn không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng mê người của Lạc Dư nên chỉ có thể tự làm khổ mình như vậy.
- A Dư, đồ ăn sẽ mang lên nhanh thôi.
Lạc Dư nheo mắt, sao tên này lại chiều chuộng cậu như vậy, rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì chứ.
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ta và ngươi có quan hệ gì vậy.
Lạc Dư chống cằm hỏi, Áo Tư Nhĩ Đặc cụp mắt, hắn ôn nhu ôm lấy cậu nói:
- Chúng ta là phu thê, ngươi là hoàng quân của ta, không phải ngay cả cái này cũng quên đó chứ.
Lạc Dư mở to mắt,
- Hoàng quân?
Áo Tư Nhĩ Đặc gật đầu chắc nịch nói:
- Đúng vậy, là hoàng quân, là người ta yêu nhất.
Lạc Dư nhìn ánh mắt thâm tình của hắn có chút luống cuống, tuy cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Áo Tư Nhĩ Đặc, nhưng... chưa gì đã thành vợ của hắn có phải nhanh quá không, cậu còn chưa kịp thích nghi a.
Áo Tư Nhĩ Đặc đè Lạc Dư xuống giường bùi đầu vào hõm vai cậu nhỏ giọng:
- A Dư.
Ngữ khí của hắn có chút vô lực, Lạc Dư cứng ngắc chạm vào đầu hắn nhẹ nhàng an ủi,
- Làm hoàng đế không phải rất tốt sao, muốn gì được lấy, nhưng ngươi... hình như rất mệt mỏi thì phải.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhắm mắt,
- Ừm, ta thật sự rất mệt.
Lúc A Dư hôn mê hắn đã nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ nếu y tỉnh nhất định sẽ hận hắn, hắn cũng từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất.. nhưng... không ngờ được rằng A Dư lại mất trí nhớ, đây có phải ông trời đang thương sót hắn không.
- Vậy ngươi ngủ đi một chút, để ta tự mình ăn.
Lạc Dư đau lòng, cậu không nên đánh thức hắn a. Áo Tư Nhĩ Đặc lắc đầu,
- Ta muốn cùng Lạc Dư ăn.
Áo Tư Nhĩ Đặc cọ má mình vào má Lạc Dư khiến cậu bật cười, hắn nhân lúc cậu không để ý hôn chụt một cái.
- Áo Tư Nhĩ Đặc, ngươi là thúi lưu manh.
Lạc Dư chọc chọc má hắn không một chút uy lực nói, Áo Tư Nhĩ Đặc cười, đây có thể coi là nụ cười trân thành nhất từ khi hắn lên ngôi đi.
- Ta cũng chỉ lưu manh với một mình ngươi thôi, thê...tử.
- Ngươi...
Mặt Lạc Dư đỏ lên, tên đáng ghét này chỉ chọc cậu là giỏi, hừ.
Cốc Cốc Cốc
- Hoàng thượng, thức ăn đã được chuẩn bị xong rồi.
Lạc Dư lập tức đẩy tên đang đè trên người mình ra nhỏ giọng lầm bầm:
- Tránh ra đi, ta muốn ăn.
Áo Tư Nhĩ Đặc bất đắc dĩ rời khỏi người Lạc Dư,
- Mang vào đi.
Lạc Dư vừa ăn vừa liếc mắt nhìn người nam nhân ngồi đối diện, chậc, đúng là rất đẹp.
- Cất cái ánh mắt háo sắc đó của ngươi đi.
Áo Tư Nhĩ Đặc mị mị mắt nói, mặt Lạc Dư đỏ bừng, cậu chột dạ cúi đầu ăn ngấu nghiến, ta mới không có nhìn ngươi đâu.
Một tháng sau,
- Ta muốn đi chơi.
Lạc Dư phồng má nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc nói, cậu muốn nhìn xem hoàng cung này nó như nào a, đến đây mấy ngày rồi toàn ru rú trong phòng, chán chết đi được.
Áo Tư Nhĩ Đặc đặt tấu chương trong tay xuống,
- Không phải có ta ở đây chơi với ngươi rồi sao, ra ngoài làm gì, rất lạnh.
- Không chịu, ta muốn đi chơi.
Lạc Dư gào lên, Áo Tư Nhĩ Đặc hết cách đành phải nói:
- Mặc nhiều lên.
- Hì hì, ta biết rồi.
Lạc Dư hí hửng mở cửa chạy ta ngoài,
- Hoàng quân, để nô tài dẫn người đi.
- Không cần, ta tự đi.
Lạc Dư vứt tiểu thái giám lại đằng sau tự mình lượn khắp hoàng cung chơi.
- Êh...
Lạc Dư nhìn một tòa biệt viện bỏ hoang tò mò nhảy vào trong xem, cậu ngẩn ngơ nhìn người phụ nhân đang cật lực giặt đống quần áo cũ nát,
- Lão phu nhân, đừng làm nữa.
Lạc Dư trái tim siết chặt đến đau đớn, Lạc mẫu run rẩy ngẩng đầu lên, sắc mặt bà trắng bệch, bờ môi tím tái ngẩn người nhìn cậu.
- Ta nói đừng làm nữa mà.
Lạc Dư vứt cái chậu nước ra chỗ khác không chê bẩn mà nắm lấy bàn tay lạnh cóng của bà lầm bầm:
- Sao lại lạnh thế này.
Mắt cậu đỏ lên, Lạc Dư là một người vô tâm vô phế, cậu không biết tại sao mình lại thấy đau lòng. Lạc mẫu mím môi cố gắng không để mình rớt nước mắt,
- Đa tạ.
- Không có gì.
Lạc Dư cởi áo choàng trên người ra khoác lên người bà nói:
- Cái này rất ấm, ngươi lấy dùng đi.
- Không được, cái này quá quý giá.
Lạc Dư mặc kệ bà ấy phản kháng, cậu đưa bà ấu vào phòng nghi hoặc,
- Lão phu nhân, chúng ta có quen biết sao.
Ánh mắt Lạc mẫu phức tạp, bà nhìn đứa con trai đã quên mất mình là ai thở dài, có lẽ là số trời đã định, quên cũng không hẳn là chuyện xấu.
- Không có, chúng ta không có quen biết, hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt.
- Ồ, vậy sao.
Lạc Dư gãi đầu, nguyên chủ hình như cũng có cha mẹ, nhưng Áo Tư Nhĩ Đặc chưa từng một lần cho cậu trở về thăm bọn họ.
- Ừm, vậy ta đi trước đây.
- Được...tạm..biệt.
Bảo bối của mẫu thân, con, nhất định phải sống cho thật tốt.
Bình luận facebook