Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172: (PN) Kết cục
Áo Tư Nhĩ Đặc ôm Lạc Dư vào trong lòng, hắn cố gắng dùng hơi ấm trên cơ thể mình sưởi ấm cho cậu, nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng.
- A Dư, A Dư của ta.
Cơ thể Lạc Dư đông cứng, bão tuyết nổi lên đem hai người thuộc hai thế giới khác nhau bao phủ, Áo Tư Nhĩ Đặc thẫn thờ,
- A Dư, ngươi thật tàn nhẫn.
Hắn rõ ràng mới là người yêu thương Lạc Dư nhất, không lẽ hắn không quan trọng bằng Lạc phụ, Lạc mẫu sao.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng lên ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Lạc Dư trở về hoàng cung. Hắn không cho bất kì một ai chạm vào A Dư của hắn, cũng không hạ táng cậu.
- A Dư, dù cho linh hồn của ngươi có rời bỏ ta đi chăng nữa thì thân xác này của ngươi...vẫn phải thuộc về Áo Tư Nhĩ Đặc ta, mãi mãi.
Áo Tư Nhĩ Đặc cười điên cuồng, hắn để Lạc Dư ở nơi cao quý nhất, ngoại trừ những việc quan trọng cần hắn đích thân giải quyết ra, tất cả đều giao cho mấy thủ hạ thân cận, còn bản thân hắn thì ngày ngày bầu bạn bên Lạc Dư.
Lập xuân,
Thời tiết cũng khiến người thoải mái hơn, nhưng nó cũng khiến Áo Tư Nhĩ Đặc đau khổ hơn.
- A Dư, ngươi đừng như vậy mà.
Hắn điên cuồng lao đến đuổi đám ruồi nhặng đi,
- Các ngươi không được động đến A Dư của ta, không.
Dù hắn có đuổi như thế nào thì cũng vô dụng, mọi thứ đang dần biến mất,
- A a a.
Lập hạ,
Trong một đêm tóc Áo Tư Nhĩ Đặc vì ái nhân mà bạc trắng, trong một đêm, hắn vì người mình thương mà hóa điên.
- Hahaha, A Dư, như ý nguyện của ngươi, tim ta bây giờ thực sự rất, rất đau.
- Hắc hắc...ha hả.
Trong căn phòng thuộc về hai người không ngừng phát ra tiếng cười quái dị, tất cả những người hầu hạ Áo Tư Nhĩ Đặc đều sợ đến nỗi run bần bật, chủ nhân của bọn họ phát điên nhưng không một ai rời đi, đây là chủ nhân của bọn họ, là người đã cứu vớt bọn họ.
Rời đi
Vậy chi bằng giết bọn họ đi cho rồi.
- A Dư, A Dư, ta nghe lời ngươi như vậy có phải ki*p sau ngươi sẽ đến tìm ta, không trốn tránh ta đâu, đúng không.
Áo Tư Nhĩ Đặc ngồi bên cạnh một đám x**** trắng lẩm bẩm, đột nhiên hắn lại lắc đầu:
- Không, nếu có thể thì hãy để ta đến tìm ngươi, ta nhất định từ trong hàng vạn người xa lạ tìm ra A Dư của ta, A Dư...chính là độc nhất vô nhị.
Trong cùng một ngày,
Áo Tư Nhĩ Đặc ch*t, người trong tiểu viện hoang vắng cũng ngừng thở, Lạc mẫu cười mãn nguyện,
- Phu quân, A Dư đã trả thù cho ông rồi, ông đừng giận nó nữa nhé, xuống dưới đó ba người chúng ta sẽ đoàn tụ, không bao giờ xa nhau nữa.
Cũng trong cùng một ngày, quân của Lạc Thủy phản công, chỉ trong vòng một tháng, với sự giúp đỡ của một người bí ẩn giành thắng lợi, khôi phục lại Lạc Nhật hoàng triều.
- Mục đích của ngươi, ta đã hoàn thành nó rồi, Lạc Thủy, có phải ngươi cũng nên thực hiện lời hứa với ta lúc trước không.
Một tiểu thái giám nhướn mày nhìn Lạc Thủy cà lơ phất phơ nói, hắn mị mị mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cao ngạo từ từ biến sắc cười đến thật vô hại.
- Nha, không phải ngươi muốn thất hứa đó chứ.
Mắt phượng cong lên, tiểu thái giám dùng cây phất trần trong tay đẩy cằm Lạc Thủy lên yêu mị nói:
- Lạc Thủy, ngươi đừng quên...vì sao mình có thể triệu tập được nhiều quân số như thế, cũng đừng quên...là ai, bày mưu tính kế cho ngươi.
Lạc Thủy cắn răng nhẫn nhịn nói:
- Ta không có quên, đợi mọi chuyện đâu vào đấy rồi ta sẽ thực hiện lời hứa của mình, Vu Uyên, ngươi yên tâm.
Tiểu thái giám này tên thật là Vu Uyên, họ Vu, đây là một gia tộc cổ xưa, họ giỏi nhất là bày mưu tính kế, tinh thông bát quái, họ đã nhận số hai thì chẳng ai dám nhận số 1.
Vu Uyên cười híp mắt,
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi vậy thôi, thứ ta có thể cho ngươi thì ta cũng có thể lấy lại, nhớ lấy... hầu hạ ta cho thật tốt.
- Ta hiểu rồi.
Lạc Thủy nhắm mắt nói, bên ngoài đúng lúc này lại có người gõ cửa, Vu Uyên lập tức tách khỏi Lạc Thủy đứng nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại nháy mắt với hắn một cái.
- ...
Lạc Thủy làm như không nhìn thấy, việc hắn phải làm lúc này không phải là đi liếc mắt đưa tình với người khác.
Lạc Thủy nghe những thứ thuộc hạ báo lại nhăn mày,
- Tên Áo Tư Nhĩ Đặc này đúng là bệnh không nhẹ.
Vu Uyên đứng bên cạnh cảm thán, nói:
- Tình, một chữ này đã giữ chân không biết bao anh hùng tuyệt thế rồi, Áo Tư Nhĩ Đặc cũng chỉ là một người bình thường, tránh không khỏi, tránh không khỏi.
Lạc Thủy liếc mắt lạnh lùng nhìn hắn,
- Ngươi bớt ăn nói linh tinh đi, phiền chết đi được.
Vu Uyên sờ mũi, hắn nói thật mà, xưa này không phải có câu, anh hùng khó qua ải mĩ nhân sao.
Ấy
Mà từ từ, mĩ nhân?
Tên Lạc Dư bọn họ nói có phải mĩ nhân không ta?? tò mò ghê, liệu có tranh vẽ dung nhan của người này không nhỉ.
( Mn cho mình ý kiến đi, thế giới sau viết cái gì để đỡ đau lòng đây, hay là cho bộ này full luôn, viết phần hai?? vì tích phân sắp đủ 100 vạn rồi, viết thì chắc cũng chỉ đủ một thế giới nữa thôi ◉‿◉)
- A Dư, A Dư của ta.
Cơ thể Lạc Dư đông cứng, bão tuyết nổi lên đem hai người thuộc hai thế giới khác nhau bao phủ, Áo Tư Nhĩ Đặc thẫn thờ,
- A Dư, ngươi thật tàn nhẫn.
Hắn rõ ràng mới là người yêu thương Lạc Dư nhất, không lẽ hắn không quan trọng bằng Lạc phụ, Lạc mẫu sao.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng lên ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Lạc Dư trở về hoàng cung. Hắn không cho bất kì một ai chạm vào A Dư của hắn, cũng không hạ táng cậu.
- A Dư, dù cho linh hồn của ngươi có rời bỏ ta đi chăng nữa thì thân xác này của ngươi...vẫn phải thuộc về Áo Tư Nhĩ Đặc ta, mãi mãi.
Áo Tư Nhĩ Đặc cười điên cuồng, hắn để Lạc Dư ở nơi cao quý nhất, ngoại trừ những việc quan trọng cần hắn đích thân giải quyết ra, tất cả đều giao cho mấy thủ hạ thân cận, còn bản thân hắn thì ngày ngày bầu bạn bên Lạc Dư.
Lập xuân,
Thời tiết cũng khiến người thoải mái hơn, nhưng nó cũng khiến Áo Tư Nhĩ Đặc đau khổ hơn.
- A Dư, ngươi đừng như vậy mà.
Hắn điên cuồng lao đến đuổi đám ruồi nhặng đi,
- Các ngươi không được động đến A Dư của ta, không.
Dù hắn có đuổi như thế nào thì cũng vô dụng, mọi thứ đang dần biến mất,
- A a a.
Lập hạ,
Trong một đêm tóc Áo Tư Nhĩ Đặc vì ái nhân mà bạc trắng, trong một đêm, hắn vì người mình thương mà hóa điên.
- Hahaha, A Dư, như ý nguyện của ngươi, tim ta bây giờ thực sự rất, rất đau.
- Hắc hắc...ha hả.
Trong căn phòng thuộc về hai người không ngừng phát ra tiếng cười quái dị, tất cả những người hầu hạ Áo Tư Nhĩ Đặc đều sợ đến nỗi run bần bật, chủ nhân của bọn họ phát điên nhưng không một ai rời đi, đây là chủ nhân của bọn họ, là người đã cứu vớt bọn họ.
Rời đi
Vậy chi bằng giết bọn họ đi cho rồi.
- A Dư, A Dư, ta nghe lời ngươi như vậy có phải ki*p sau ngươi sẽ đến tìm ta, không trốn tránh ta đâu, đúng không.
Áo Tư Nhĩ Đặc ngồi bên cạnh một đám x**** trắng lẩm bẩm, đột nhiên hắn lại lắc đầu:
- Không, nếu có thể thì hãy để ta đến tìm ngươi, ta nhất định từ trong hàng vạn người xa lạ tìm ra A Dư của ta, A Dư...chính là độc nhất vô nhị.
Trong cùng một ngày,
Áo Tư Nhĩ Đặc ch*t, người trong tiểu viện hoang vắng cũng ngừng thở, Lạc mẫu cười mãn nguyện,
- Phu quân, A Dư đã trả thù cho ông rồi, ông đừng giận nó nữa nhé, xuống dưới đó ba người chúng ta sẽ đoàn tụ, không bao giờ xa nhau nữa.
Cũng trong cùng một ngày, quân của Lạc Thủy phản công, chỉ trong vòng một tháng, với sự giúp đỡ của một người bí ẩn giành thắng lợi, khôi phục lại Lạc Nhật hoàng triều.
- Mục đích của ngươi, ta đã hoàn thành nó rồi, Lạc Thủy, có phải ngươi cũng nên thực hiện lời hứa với ta lúc trước không.
Một tiểu thái giám nhướn mày nhìn Lạc Thủy cà lơ phất phơ nói, hắn mị mị mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cao ngạo từ từ biến sắc cười đến thật vô hại.
- Nha, không phải ngươi muốn thất hứa đó chứ.
Mắt phượng cong lên, tiểu thái giám dùng cây phất trần trong tay đẩy cằm Lạc Thủy lên yêu mị nói:
- Lạc Thủy, ngươi đừng quên...vì sao mình có thể triệu tập được nhiều quân số như thế, cũng đừng quên...là ai, bày mưu tính kế cho ngươi.
Lạc Thủy cắn răng nhẫn nhịn nói:
- Ta không có quên, đợi mọi chuyện đâu vào đấy rồi ta sẽ thực hiện lời hứa của mình, Vu Uyên, ngươi yên tâm.
Tiểu thái giám này tên thật là Vu Uyên, họ Vu, đây là một gia tộc cổ xưa, họ giỏi nhất là bày mưu tính kế, tinh thông bát quái, họ đã nhận số hai thì chẳng ai dám nhận số 1.
Vu Uyên cười híp mắt,
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi vậy thôi, thứ ta có thể cho ngươi thì ta cũng có thể lấy lại, nhớ lấy... hầu hạ ta cho thật tốt.
- Ta hiểu rồi.
Lạc Thủy nhắm mắt nói, bên ngoài đúng lúc này lại có người gõ cửa, Vu Uyên lập tức tách khỏi Lạc Thủy đứng nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại nháy mắt với hắn một cái.
- ...
Lạc Thủy làm như không nhìn thấy, việc hắn phải làm lúc này không phải là đi liếc mắt đưa tình với người khác.
Lạc Thủy nghe những thứ thuộc hạ báo lại nhăn mày,
- Tên Áo Tư Nhĩ Đặc này đúng là bệnh không nhẹ.
Vu Uyên đứng bên cạnh cảm thán, nói:
- Tình, một chữ này đã giữ chân không biết bao anh hùng tuyệt thế rồi, Áo Tư Nhĩ Đặc cũng chỉ là một người bình thường, tránh không khỏi, tránh không khỏi.
Lạc Thủy liếc mắt lạnh lùng nhìn hắn,
- Ngươi bớt ăn nói linh tinh đi, phiền chết đi được.
Vu Uyên sờ mũi, hắn nói thật mà, xưa này không phải có câu, anh hùng khó qua ải mĩ nhân sao.
Ấy
Mà từ từ, mĩ nhân?
Tên Lạc Dư bọn họ nói có phải mĩ nhân không ta?? tò mò ghê, liệu có tranh vẽ dung nhan của người này không nhỉ.
( Mn cho mình ý kiến đi, thế giới sau viết cái gì để đỡ đau lòng đây, hay là cho bộ này full luôn, viết phần hai?? vì tích phân sắp đủ 100 vạn rồi, viết thì chắc cũng chỉ đủ một thế giới nữa thôi ◉‿◉)
Bình luận facebook