Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Người đăng: 2B Nier Automata
Triệu Vô Cực lúc này mới mơ màng tỉnh dậy , hắn từ dưới đất bò lên , nhìn thấy Từ Tiểu Bạch đang ngồi ở trên giường ánh mắt bốc lửa nhìn hắn .
Triệu Vô Cực sờ sờ má mình , hình như tên này vừa đánh mình a , đánh thật mạnh , còn có chút đau đây .
Nhìn Từ Tiểu Bạch một bộ hai tay che chắn trước ngực như là một cái tiểu nữ nhân bị lộ mình, tư thế ngồi của hắn đúng thật là mềm mại vô lực , nhưng trên mặt lại ẩn chứa tức giận như là biết bản thân bị nam nhân ngủ mất , muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức .
Triệu Vô Cực trong lòng nhả rãnh một cái , ngươi có thể đổi cái tư thế ngồi không a , ngồi y như là một cái nữ nhân , lại còn lấy tay ôm ngực làm gì , đều là nam nhân với nhau ta muốn nhìn ngươi lắm sao ?
Từ Tiểu Bạch cắn răn nghiến lợi nói :
“ ta không phải sư tỉ của ngươi , chớ có sờ ta !”
Triệu Vô Cực mặt mo đỏ ửng , hình như lúc nãy hắn đang mở về Đông Phương Uyển Nhi phải không , còn có chút loạn động . không trách Từ Tiểu Bạch lại phản ứng dữ dội như vậy .
Triệu Vô Cực ho nhẹ một cái nói :
“ ta có làm gì gì nữa không ?”
Từ Tiểu Bạch mặt hơi ửng đỏ lên , hắn cũng không thể nói Triệu Vô Cực định hôn hắn a !
Triệu Vô Cực nhìn đối phương như thế , cảm giác không tốt chút nào .
Ngươi nói a , rốt cuộc ta có làm gì hay không ? ngươi ở đó một bộ bị cường bạo bộ dáng khiến người ta liên tưởng không được tốt a .
Còn nữa , ngươi đỏ mặt là cái gì quỷ , có thể không đỏ mặt sao , như thế trông ngươi rất giống nữ nhân có được hay không ?
Triệu Vô Cực run run nói :
“ huynh đệ đừng lo , có chuyện gì ta đều sẽ chịu trách nhiệm với ngươi a !”
Từ Tiểu Bạch lập tức căm tức nói :
“ ai cần ngươi chịu trách nhiệm , hừ !”
Câu này nghe không đúng vị chút nào , là đang hờn dỗi sao ?
Triệu Vô Cực không dám ở vấn đề này dây dưa nữa , càng nói hắn càng cảm giác quái dị .
Vội vàng ho khan một cái Triệu Vô Cực đổi chủ đề :
“ ta cứu ngươi vậy mà ngươi lại còn đánh ta , Từ Tiểu Bạch ngươi khá lắm !”
Từ Tiểu Bạch cũng không nhận tình :
“ đánh đáng đời ngươi , quần áo của ta đâu ?”
Triệu Vô Cực chỉ vào đống quần áo nằm dưới đất nói :
“ ngươi lúc ấy bị thương khá nặng , ta phải cởi quần áo , à không đúng , chỉ có áo mà thôi , quần của ngươi vẫn còn đang mặc . ta ca cởi áo của ngươi ra mới có thể trị thương cho ngươi a . ngươi nhìn trên người không có tí vết thương nào không phải liền hiểu sao ?”
Từ Tiểu Bạch nhìn đống quần áo dính máu tươi lại rách tung tóe , không cần nói hắn cũng biết không thể mặc được rồi .
Từ Tiểu Bạch có chút túng quẫn nói :
“ ta quần áo đều để ở hành lí ở quán trọ rồi , làm sao bây giờ ?”
“Không cần lo , ta quần áo tuy chỉ có một kiểu duy nhất nhưng có rất nhiều kích cỡ, đề phòng ta lớn quá nhanh không kịp may quần áo mới nên trước đây đã may sẵn rồi . ta cho ngươi một bộ chính là .”
Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ màu vàng quần áo , bên trên đều là hoàng kim hoa văn đưa cho Từ Tiểu Bạch .
Từ Tiểu Bạch nhìn quần áo , có chút do dự , quá thổ khí rồi .
Đáng tiếc bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể mặc vào mà thôi .
Triệu Vô Cực nói :
“ tiện thể cởi luôn băng vải ra đi , ngươi đã khỏi hẳn rồi không cần băng bó gì nữa đâu a!”
Từ Tiểu Bạch cởi ra băng vải , mặc xong quần áo , hai người mới thuận lợi xuất quan .
Từ Tiểu Bạch nói ;
“ ta có chút đói a !”
Triệu Vô Cực gật đầu :
“ ta cũng vậy , chúng ta tìm một tửu quán nào đó ăn uống xong trở về quán trọ thôi !”
Lúc này Ngưu sư huynh cũng đi tới vui vẻ nói :
“ chúc mừng sư đệ thuận lợi xuất quan !”
Triệu Vô Cực cũng chắp tay nói :
“ đa tạ sư huynh rồi !”
Nói xong hắn nhanh chóng lấy ra một cái túi nhỏ đựng Linh thạch dúi vào tay Ngưu Đại Lực , Ngưu Đại Lực lập tức từ chối nói :
“ không được a sư đệ , ta cũng không giúp gì nhiều ngươi sao có thể nhận thứ này !”
Triệu Vô Cực khoát tay nói :
“ sư huynh đừng chối từ , ta cũng không thể không công làm phiền các sư huynh tu luyện được , đây là một chút tấm lòng mà thôi , sư huynh đừng từ chối a !”
Hai người kéo qua đẩy lại một chút ,Ngưu Đại Lực giống như có chút không đành lòng thu vào , hắn nói :
“ sư đệ tiếp theo định làm gì ?”
Triệu Vô Cực nghĩ một chút nói :
“ bằng hữu của ta thương thế đã khỏi rồi , bây giờ người khác muốn truy sát chúng ta đã là không thể nào , đương nhiên tiếp tục là hành tẩu giang hồ a !”
Ngưu Đại Lực cười nói :
“ vậy thì chúc sư đệ vạn sự như ý rồi !”
“ đa tạ sư huynh !”
Ngưu Đại Lực nhìn hai người rời đi trong lòng cảm thán :
“ sư đệ a , ngươi lại đã bắt đầu cùng tên kia mặc áo đôi rồi sao ? chuyện này không ổn a , ta phải bẩm báo Triệu trưởng lão thôi , tránh để ngươi đi nhầm đường !”
hắn cho rằng Triệu Vô Cực chữa thương , cho dù nhiều nhất cũng là một ngày mà thôi .
Hai người lại ung dung ở trong phòng tới tận ba ngày , đi ra lại mặc áo đôi .
Một cái mĩ nam tử một cái tiểu bạch kiểm , ở cùng nhau lâu như vậy cũng khiến Ngưu sư huynh tuy đơn thuần nhưng cũng sản sinh không tốt ý nghĩ .
Dù sao ở Thanh Vân Tông không có nhiều thứ ghê tỏm nhưng vậy , nhưng đi tới Hỏa Vân Thành tiếp xúc với các đại gia tộc đủ loại ăn chơi trụy lạc hình thức ngoạn ý , hắn cũng hiểu nam nhân không phải chỉ có thể thích nữ nhân a .
Bởi vậy thấy hai người bắt đầu mặc đồ đôi ,hắn vô cùng lo lắng cùng bày tỏ quan ngại sâu sắc cho sư đệ của mình .
Lấy ra truyền tin phù , Ngưu Đại Lực thở dài một hơi phóng đi , mong Triệu trưởng lão sẽ uốn nắn hắn về chính đạo .
Triệu Vô Cực cũng không biết Ngưu Đại Lực suy nghĩ , nếu không sẽ tát hắn một mặt mộng bức , tưởng tượng ngươi cái đại đầu quỷ !
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch nhanh chóng vượt tường rời khỏi Thanh Vân Tông cứ điểm , hắn cũng không muốn người khác ngay lúc này thấy hắn từ Thanh Vân Tông cứ điểm đi ra .
Từ Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn nói :
“ sáo lộ thật nhiều , sư huynh ngươi nhận luôn có phải là được không , đẩy qua đẩy lại cũng tốn nửa ngày a !”
Triệu Vô Cực thở dài nói :
“ đô thành sáo lộ sâu , không thể không sáo lộ . mọi người đều sáo lộ , chẳng lẽ ngươi muốn lạc đàn ?”
Từ Tiểu Bạch thở ra một hơi nói :
“ ngươi quả nhiên là tới từ tiên môn , không trách tu luyện ghê gớm như vậy !”
Triệu Vô Cực im lặng chốc lát nói :
“ là ở đâu cũng không quan trọng , cho dù tiên hay phàm , chúng ta cả đời này đều sẽ là bằng hữu !”
Từ Tiểu Bạch ánh mắt mờ mịt hỏi :
“ đã ba trăm năm rồi không có ai có thể vượt qua đỉnh phong cường giả cánh cửa kia , ta có hi vọng sao ? thiên tài năm nào đều có , năm nay đặc biệt nhiều , ta cũng chỉ là một trong số đó mà thôi !”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn hắn , câu năm nay đặc biệt nhiều không phải là đô thị sáo lộ sao ? ngươi từ chỗ nào học được ? hắn an ủi :
“ ngươi có đan dược ta cung cấp còn sợ không tu luyện tới được cảnh giới kia sao ? bớt nói nhảm !”
Từ Tiểu Bạch lúc này lấy lại một chút tự tin . Hắn đúng là từ khi gặp Triệu Vô Cực nội công tiến nhanh a , so với lúc ở nhà ăn đủ thiên tài địa bảo còn phải nhanh hơn nhiều .
Nhưng cảnh giới cũng không phải là thứ hắn cảm thấy hài lòng nhất . hắn hài lòng nhất chính là mình kinh nghiệm chiến đấu không ngừng được tăng lên , không giống như trước đây chỉ biết đánh theo sáo lộ kiếm chiêu .
Triệu Vô Cực lúc này cười xấu nói :
“ yên tâm đi Tiểu Bạch , ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi !”
Từ Tiểu Bạch xạm mặt lại :
“ Đùa không vui , chớ có cùng ta nhắc lại cái này , ta sẽ cùng ngươi trở mặt !”
Hai người đi trên đường , rất nhanh liền đến Mãn Nguyệt Lâu , hôm nay bọn hắn khá may mắn , Mãn Nguyệt Lâu phòng khách quý đang không có ai , hai người có thể lập tức sử dụng .
Nhanh chóng đi tới , Từ Tiểu Bạch có chút quái lạ nhìn Triệu Vô Cực hỏi :
“ sao ta cảm giác rất nhiều người đang nhìn chúng ta a !”
Triệu Vô Cực không mặn không nhạt nói :
“ chúng ta vốn là người nổi tiếng ở Hỏa Vân Thành , bọn họ nhìn cũng là bình thường mà thôi , không nhìn mới là có vấn đề a !”
Lúc này một đại hán lén lút nói nhỏ với đồng bạn của mình, nhưng giọng hắn ồm ồm , Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đi qua liền có thể nghe thấy :
“ ngươi thấy không bọn hắn mặc đồ đôi đấy . không ngờ Hỏa Vân Thành song tân tinh lại có loại này yêu thích !”
“ nói bé thôi , ngươi muốn chết cũng đừng kéo thêm ta vào , hừ !”
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều xạm mặt lại , Từ Tiểu Bạch tức giận nhìn hắn nói :
‘ Đều là chủ ý tốt của ngươi !”
Triệu Vô Cực vô lực thở dài :
“ lúc đó không mặc quần áo của ta ngươi còn quần áo nào khác sao ? sao có thể trách ta , chớ để ý giang hồ lời đồn đãi a !”
Hai người một đường kỉ kì tra tra đi lên phòng khách quý , bên ngoài Mãn Nguyệt Lâu một số tên thám tử cũng bắt đầu chuyển động lên .
Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực ở Hỏa Vân Thành biến mất ba ngày lại xuất hiện , hai người đều vô cùng khỏe mạnh không hề có chút bị thương tin tức nhanh chóng lan truyền ra , một số người tính toán cùng âm mưu bắt đầu hành động lên , nhắm thẳng hai người làm mục đích .
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Triệu Vô Cực lúc này mới mơ màng tỉnh dậy , hắn từ dưới đất bò lên , nhìn thấy Từ Tiểu Bạch đang ngồi ở trên giường ánh mắt bốc lửa nhìn hắn .
Triệu Vô Cực sờ sờ má mình , hình như tên này vừa đánh mình a , đánh thật mạnh , còn có chút đau đây .
Nhìn Từ Tiểu Bạch một bộ hai tay che chắn trước ngực như là một cái tiểu nữ nhân bị lộ mình, tư thế ngồi của hắn đúng thật là mềm mại vô lực , nhưng trên mặt lại ẩn chứa tức giận như là biết bản thân bị nam nhân ngủ mất , muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức .
Triệu Vô Cực trong lòng nhả rãnh một cái , ngươi có thể đổi cái tư thế ngồi không a , ngồi y như là một cái nữ nhân , lại còn lấy tay ôm ngực làm gì , đều là nam nhân với nhau ta muốn nhìn ngươi lắm sao ?
Từ Tiểu Bạch cắn răn nghiến lợi nói :
“ ta không phải sư tỉ của ngươi , chớ có sờ ta !”
Triệu Vô Cực mặt mo đỏ ửng , hình như lúc nãy hắn đang mở về Đông Phương Uyển Nhi phải không , còn có chút loạn động . không trách Từ Tiểu Bạch lại phản ứng dữ dội như vậy .
Triệu Vô Cực ho nhẹ một cái nói :
“ ta có làm gì gì nữa không ?”
Từ Tiểu Bạch mặt hơi ửng đỏ lên , hắn cũng không thể nói Triệu Vô Cực định hôn hắn a !
Triệu Vô Cực nhìn đối phương như thế , cảm giác không tốt chút nào .
Ngươi nói a , rốt cuộc ta có làm gì hay không ? ngươi ở đó một bộ bị cường bạo bộ dáng khiến người ta liên tưởng không được tốt a .
Còn nữa , ngươi đỏ mặt là cái gì quỷ , có thể không đỏ mặt sao , như thế trông ngươi rất giống nữ nhân có được hay không ?
Triệu Vô Cực run run nói :
“ huynh đệ đừng lo , có chuyện gì ta đều sẽ chịu trách nhiệm với ngươi a !”
Từ Tiểu Bạch lập tức căm tức nói :
“ ai cần ngươi chịu trách nhiệm , hừ !”
Câu này nghe không đúng vị chút nào , là đang hờn dỗi sao ?
Triệu Vô Cực không dám ở vấn đề này dây dưa nữa , càng nói hắn càng cảm giác quái dị .
Vội vàng ho khan một cái Triệu Vô Cực đổi chủ đề :
“ ta cứu ngươi vậy mà ngươi lại còn đánh ta , Từ Tiểu Bạch ngươi khá lắm !”
Từ Tiểu Bạch cũng không nhận tình :
“ đánh đáng đời ngươi , quần áo của ta đâu ?”
Triệu Vô Cực chỉ vào đống quần áo nằm dưới đất nói :
“ ngươi lúc ấy bị thương khá nặng , ta phải cởi quần áo , à không đúng , chỉ có áo mà thôi , quần của ngươi vẫn còn đang mặc . ta ca cởi áo của ngươi ra mới có thể trị thương cho ngươi a . ngươi nhìn trên người không có tí vết thương nào không phải liền hiểu sao ?”
Từ Tiểu Bạch nhìn đống quần áo dính máu tươi lại rách tung tóe , không cần nói hắn cũng biết không thể mặc được rồi .
Từ Tiểu Bạch có chút túng quẫn nói :
“ ta quần áo đều để ở hành lí ở quán trọ rồi , làm sao bây giờ ?”
“Không cần lo , ta quần áo tuy chỉ có một kiểu duy nhất nhưng có rất nhiều kích cỡ, đề phòng ta lớn quá nhanh không kịp may quần áo mới nên trước đây đã may sẵn rồi . ta cho ngươi một bộ chính là .”
Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ màu vàng quần áo , bên trên đều là hoàng kim hoa văn đưa cho Từ Tiểu Bạch .
Từ Tiểu Bạch nhìn quần áo , có chút do dự , quá thổ khí rồi .
Đáng tiếc bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể mặc vào mà thôi .
Triệu Vô Cực nói :
“ tiện thể cởi luôn băng vải ra đi , ngươi đã khỏi hẳn rồi không cần băng bó gì nữa đâu a!”
Từ Tiểu Bạch cởi ra băng vải , mặc xong quần áo , hai người mới thuận lợi xuất quan .
Từ Tiểu Bạch nói ;
“ ta có chút đói a !”
Triệu Vô Cực gật đầu :
“ ta cũng vậy , chúng ta tìm một tửu quán nào đó ăn uống xong trở về quán trọ thôi !”
Lúc này Ngưu sư huynh cũng đi tới vui vẻ nói :
“ chúc mừng sư đệ thuận lợi xuất quan !”
Triệu Vô Cực cũng chắp tay nói :
“ đa tạ sư huynh rồi !”
Nói xong hắn nhanh chóng lấy ra một cái túi nhỏ đựng Linh thạch dúi vào tay Ngưu Đại Lực , Ngưu Đại Lực lập tức từ chối nói :
“ không được a sư đệ , ta cũng không giúp gì nhiều ngươi sao có thể nhận thứ này !”
Triệu Vô Cực khoát tay nói :
“ sư huynh đừng chối từ , ta cũng không thể không công làm phiền các sư huynh tu luyện được , đây là một chút tấm lòng mà thôi , sư huynh đừng từ chối a !”
Hai người kéo qua đẩy lại một chút ,Ngưu Đại Lực giống như có chút không đành lòng thu vào , hắn nói :
“ sư đệ tiếp theo định làm gì ?”
Triệu Vô Cực nghĩ một chút nói :
“ bằng hữu của ta thương thế đã khỏi rồi , bây giờ người khác muốn truy sát chúng ta đã là không thể nào , đương nhiên tiếp tục là hành tẩu giang hồ a !”
Ngưu Đại Lực cười nói :
“ vậy thì chúc sư đệ vạn sự như ý rồi !”
“ đa tạ sư huynh !”
Ngưu Đại Lực nhìn hai người rời đi trong lòng cảm thán :
“ sư đệ a , ngươi lại đã bắt đầu cùng tên kia mặc áo đôi rồi sao ? chuyện này không ổn a , ta phải bẩm báo Triệu trưởng lão thôi , tránh để ngươi đi nhầm đường !”
hắn cho rằng Triệu Vô Cực chữa thương , cho dù nhiều nhất cũng là một ngày mà thôi .
Hai người lại ung dung ở trong phòng tới tận ba ngày , đi ra lại mặc áo đôi .
Một cái mĩ nam tử một cái tiểu bạch kiểm , ở cùng nhau lâu như vậy cũng khiến Ngưu sư huynh tuy đơn thuần nhưng cũng sản sinh không tốt ý nghĩ .
Dù sao ở Thanh Vân Tông không có nhiều thứ ghê tỏm nhưng vậy , nhưng đi tới Hỏa Vân Thành tiếp xúc với các đại gia tộc đủ loại ăn chơi trụy lạc hình thức ngoạn ý , hắn cũng hiểu nam nhân không phải chỉ có thể thích nữ nhân a .
Bởi vậy thấy hai người bắt đầu mặc đồ đôi ,hắn vô cùng lo lắng cùng bày tỏ quan ngại sâu sắc cho sư đệ của mình .
Lấy ra truyền tin phù , Ngưu Đại Lực thở dài một hơi phóng đi , mong Triệu trưởng lão sẽ uốn nắn hắn về chính đạo .
Triệu Vô Cực cũng không biết Ngưu Đại Lực suy nghĩ , nếu không sẽ tát hắn một mặt mộng bức , tưởng tượng ngươi cái đại đầu quỷ !
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch nhanh chóng vượt tường rời khỏi Thanh Vân Tông cứ điểm , hắn cũng không muốn người khác ngay lúc này thấy hắn từ Thanh Vân Tông cứ điểm đi ra .
Từ Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn nói :
“ sáo lộ thật nhiều , sư huynh ngươi nhận luôn có phải là được không , đẩy qua đẩy lại cũng tốn nửa ngày a !”
Triệu Vô Cực thở dài nói :
“ đô thành sáo lộ sâu , không thể không sáo lộ . mọi người đều sáo lộ , chẳng lẽ ngươi muốn lạc đàn ?”
Từ Tiểu Bạch thở ra một hơi nói :
“ ngươi quả nhiên là tới từ tiên môn , không trách tu luyện ghê gớm như vậy !”
Triệu Vô Cực im lặng chốc lát nói :
“ là ở đâu cũng không quan trọng , cho dù tiên hay phàm , chúng ta cả đời này đều sẽ là bằng hữu !”
Từ Tiểu Bạch ánh mắt mờ mịt hỏi :
“ đã ba trăm năm rồi không có ai có thể vượt qua đỉnh phong cường giả cánh cửa kia , ta có hi vọng sao ? thiên tài năm nào đều có , năm nay đặc biệt nhiều , ta cũng chỉ là một trong số đó mà thôi !”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn hắn , câu năm nay đặc biệt nhiều không phải là đô thị sáo lộ sao ? ngươi từ chỗ nào học được ? hắn an ủi :
“ ngươi có đan dược ta cung cấp còn sợ không tu luyện tới được cảnh giới kia sao ? bớt nói nhảm !”
Từ Tiểu Bạch lúc này lấy lại một chút tự tin . Hắn đúng là từ khi gặp Triệu Vô Cực nội công tiến nhanh a , so với lúc ở nhà ăn đủ thiên tài địa bảo còn phải nhanh hơn nhiều .
Nhưng cảnh giới cũng không phải là thứ hắn cảm thấy hài lòng nhất . hắn hài lòng nhất chính là mình kinh nghiệm chiến đấu không ngừng được tăng lên , không giống như trước đây chỉ biết đánh theo sáo lộ kiếm chiêu .
Triệu Vô Cực lúc này cười xấu nói :
“ yên tâm đi Tiểu Bạch , ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi !”
Từ Tiểu Bạch xạm mặt lại :
“ Đùa không vui , chớ có cùng ta nhắc lại cái này , ta sẽ cùng ngươi trở mặt !”
Hai người đi trên đường , rất nhanh liền đến Mãn Nguyệt Lâu , hôm nay bọn hắn khá may mắn , Mãn Nguyệt Lâu phòng khách quý đang không có ai , hai người có thể lập tức sử dụng .
Nhanh chóng đi tới , Từ Tiểu Bạch có chút quái lạ nhìn Triệu Vô Cực hỏi :
“ sao ta cảm giác rất nhiều người đang nhìn chúng ta a !”
Triệu Vô Cực không mặn không nhạt nói :
“ chúng ta vốn là người nổi tiếng ở Hỏa Vân Thành , bọn họ nhìn cũng là bình thường mà thôi , không nhìn mới là có vấn đề a !”
Lúc này một đại hán lén lút nói nhỏ với đồng bạn của mình, nhưng giọng hắn ồm ồm , Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đi qua liền có thể nghe thấy :
“ ngươi thấy không bọn hắn mặc đồ đôi đấy . không ngờ Hỏa Vân Thành song tân tinh lại có loại này yêu thích !”
“ nói bé thôi , ngươi muốn chết cũng đừng kéo thêm ta vào , hừ !”
Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều xạm mặt lại , Từ Tiểu Bạch tức giận nhìn hắn nói :
‘ Đều là chủ ý tốt của ngươi !”
Triệu Vô Cực vô lực thở dài :
“ lúc đó không mặc quần áo của ta ngươi còn quần áo nào khác sao ? sao có thể trách ta , chớ để ý giang hồ lời đồn đãi a !”
Hai người một đường kỉ kì tra tra đi lên phòng khách quý , bên ngoài Mãn Nguyệt Lâu một số tên thám tử cũng bắt đầu chuyển động lên .
Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực ở Hỏa Vân Thành biến mất ba ngày lại xuất hiện , hai người đều vô cùng khỏe mạnh không hề có chút bị thương tin tức nhanh chóng lan truyền ra , một số người tính toán cùng âm mưu bắt đầu hành động lên , nhắm thẳng hai người làm mục đích .
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook