• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (5 Viewers)

  • Thế giới 8: Kiến Tập Tự Dưỡng (19)

"Lạch cạch!"

Khẩu phần lương thực rơi trên mặt đất, chạm vào đôi mắt của Huyết tộc số một.

Thiếu nữ ngồi xổm trước mặt hắn, mặt đầy ý cười, giọng nói trong trẻo lại mềm mại:

"Nếu ngươi còn gọi ta một tiếng nữ vương, sao đã quên ta là nữ vương của ngươi, người đứng đầu của ngươi?"

Thân thể Huyết tộc số một cứng ngắc.

Dường như hắn cảm nhận được đây không phải là một thiếu nữ nhu nhược hiền hòa, mà là một ác ma, một ác ma đang cười khằng khặc.

Cảnh vật rực rỡ phía sau cô bắt đầu vặn vẹo, giương nanh múa vuốt cào về phía hắn.

"Đừng sợ, đám anh em của ngươi sẽ tới nhanh thôi."

Minh Thù đá văng túi trước mặt hắn, một lần nữa lấy ra một túi khác quay về sô pha làm ổ.

Vô số Huyết tộc đến thăm, nhưng kết cục không khác gì hắn, ngã trên mặt đất không thể động đậy.

Cô là nữ vương.

Cô không bị bãi chức.

Trên tay cô nắm giữ sự sống chết của bọn họ.

Cho đến giờ phút này, thì những Huyết tộc mới hiểu ra.

...

"Chủ nhân, những Huyết tộc đều không quay trở lại."

Quản gia nhìn người đàn ông lạnh lùng như đế vương trước mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Vốn tưởng rằng chuyện là ván đã đóng thuyền, không ngờ kết quả như thế này. Dù là nữ vương bị vứt bỏ cũng không dễ dàng đối phó.

Người đàn ông im lặng một lúc: "Đi mời cô gái kia đến làm khách."

Quản gia sửng sốt trong chốc lát, cẩn thận hỏi:

"Chủ nhân nói tới Nguyên Tịch?"

Người đàn ông gật đầu.

Quản gia có chút chần chừ: "Chủ nhân, không phải ngài nói đắc tội Tư Lạc không phải hành động sáng suốt sao? Nguyên Tịch... Có quan hệ với Tư Lạc, mời cô tôi tới có thể chọc giận Tư Lạc hay không?"

"Tìm chút chuyện cho Tư Lạc làm."

"Vâng."

"Mễ Lạp đâu?"

Quản gia nhanh chóng trả lời: "Mễ Lạp tiểu thư về nhà, cần gọi Mễ Lạp tiểu thư quay lại sao?"

Ánh sáng căn phòng tối xuống như phòng trống không người.

Mễ Lạp nhìn cửa sổ, cúi đầu rời đi, cô ta không biết người đàn ông kia xem mình như cái gì. Vẫy tới là tới, đuổi đi là đi. Mễ Lạp từ chối tài xế đưa cô ta về, cả người đi không có mục đích. Lúc cô ta vừa quẹo cua thì mấy Huyết tộc đột nhiên chặn đường:

"Mễ Lạp tiểu thư, xin theo chúng tôi đi một chuyến."

Mễ Lạp biết mấy Huyết tộc này, trước đây cô ta từng gặp qua bên cạnh người đàn ông kia.

Mễ Lạp nhíu mày: "Có chuyện gì không?"

"Đi theo chúng tôi thì cô sẽ biết."

Huyết tộc cũng không giải thích quá nhiều.

Mễ Lạp cho rằng Louis tìm cô ta, dù sao người đàn ông kia thay đổi thất thường, đôi khi cô ta vừa mới ra khỏi cửa lại bị gọi trở về.

Cho nên lần này, Mễ Lạp cũng không nghi ngờ.

Thế nhưng, hướng đi càng ngày càng sai, Mễ Lạp bắt đầu lo lắng:

"Các ngươi muốn dẫn tôi đi đâu?"

Không ai trả lời cô tôi.

Lúc này xe đã dừng lại, đây là một con đường rất vắng, không có giám sát, không có xe, yên tĩnh như đi vào một thế giới khác.

"Mễ Lạp tiểu thư, mời xuống xe."

Huyết tộc lái xe nói với Mễ Lạp.

Mễ Lạp có chút sợ hãi, lập tức đẩy cửa xe đi xuống.

Sau khi, cô ta bước xuống thì chiếc xe đó liền đạp ga, biến mất cuối đường, giống như phía sau có thứ gì đó đuổi theo bọn họ.

Mễ Lạp đứng lẻ loi trên đường, hơi mù mịt, dẫn cô ta tới đây làm gì?

Cách đó không xa có xe chậm rãi chạy tới, dừng lại cạnh Mễ Lạp, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra mặt Lolita đáng yêu. Người đàn ông lái xe thì Mễ Lạp không biết, nhưng khí chất này Mễ Lạp nghĩ thân phận của hắn không đơn giản.

Mễ Lạp đề phòng lui về phía sau: "Tại sao lại là mày?"

Là Vi Hề bảo đám Huyết tộc kia dẫn mình tới đây? Tại sao Vi Hề có thể ra lệnh cho tay sai của người đàn ông kia?

Minh Thù đẩy cửa xe bước ra, mỉm cười nhìn cô ta:

"Mễ Lạp, đồ của tôi dùng thoải mái không?"

Mễ Lạp cau mày, đề phòng nhìn cô: "Vật của mày cái gì, tao không hiểu mày đang nói gì. Mày muốn làm gì?"

Mễ Lạp nhìn như thực sự không biết, sắc mặt không phải giả vờ.

"Nữ vương, dẫn cô ta đi trước đã."

Leon cũng xuống xe, tựa cửa: "Lát nữa Louis đuổi theo, sẽ khá phiền phức đấy."

"Cũng được."

Minh Thù gật đầu đồng ý, mỉm cười nhìn Mễ Lạp:

"Cô tự mình lên xe, hay là đợi tôi ra tay?"

Mễ Lạp không hề nghĩ ngợi, trực tiếp tấn công Minh Thù sau đó xoay người chạy. Cô ta vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Louis. Điện thoại còn chưa kết nối, Mễ Lạp liền ngã xuống đất, di động rơi một bên trực tiếp tắt máy.

Trên màn ảnh màu đen, một bóng dáng đến gần.

"Tự mình lên xe thì tốt biết bao nhiêu, khỏi cần bị đánh, lãng phí thể lực của tôi."

Giọng nói mềm mại ở phía sau vang lên, điện thoại của Mễ Lạp bị đá ra thật xa.

Trước mặt Mễ Lạp liền tối sầm.

"Nữ vương, chúng ta đi đâu?"

Minh Thù ném Mễ Lạp ra ghế sau, nghĩ nghĩ: "Dẫn cô ta đi phòng tổng thống khách sạn năm sao đi."

Khóe miệng Leon giật một cái.

Người bắt người ta còn dám nghênh ngang đi thuê phòng tổng thống năm sao.

Minh Thù nói dẫn Mễ Lạp đi phòng tổng thống năm sao xa hoa, thật sự là dẫn cô ta đi thuê phòng.

Trong thành phố này chỉ có có một khách sạn năm sao, đứng trong phòng có thể quan sát toàn cảnh đêm thành phố.

Mễ Lạp bị ném xuống đất.

Minh Thù kéo bao tải trên đầu Mễ Lạp ra, kéo ghế ngồi trước mặt Mễ Lạp.

"Tức giận như vậy sao?"

Minh Thù lấy đồ chặn miệng Mễ Lạp ra: "Tôi thực sự rất vui vẻ."

Đến đây đi, bảo bối nhỏ, hận trẫm nhanh lên.

Giá trị thù hận đầy, trẫm sẽ không chơi với ngươi nữa.

"Mày mang tao tới đây làm gì?"

Mễ Lạp tức giận không thôi.

"Cho cô nhìn cảnh đêm."

Minh Thù nhìn ngoài cửa sổ: "Có phải rất đẹp hay không? Louis có xem cùng cô qua hay chưa? Không có? Xem đi, có phải tôi tốt hơn hay không, còn cùng cô ngắm cảnh đêm."

Mễ Lạp tức giận đến ói máu, ai muốn cùng cô ta ngắm cảnh đêm.

Tên điên này.

"Mày cho là Louis biết mày bắt tao, sẽ bỏ qua cho mày? Vi Hề, đắc tội anh ta, mày biết kết cục là gì không?"

"Là gì?"

Minh Thù thật sự tò mò hỏi.

Mễ Lạp nghẹn họng, nhưng vẫn cắn răng, tràn ngập thù hận nói:

"Mày sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết."

Thủ đoạn hành hạ của người đàn ông kia, Mễ Lạp vừa nghĩ đã sợ.

Hắn nhất định sẽ phát hiện mình mất tích, sau đó tới cứu mình.

Nhất định sẽ như vậy.

Minh Thù vắt chéo chân, chống cằm, tư thế đầy phóng khoáng:

"Tôi thật sự biết chính xác cái gì gọi là sống không bằng chết."

Không phải hoàn cảnh của trẫm, miêu tả chân thực nhất cái gọi là sống không bằng chết sao.

Mễ Lạp: "..."

"Được rồi, chúng ta không trò chuyện nữa, bàn chuyện quan trọng trước đi."

Tiếp tục trò chuyện thì Louis sẽ đến.

Sắc mặt Mễ Lạp tức đến đỏ bừng.

Ai trò chuyện với cô.

"Mày muốn làm gì?"

Đúng! Mình phải kéo dài thời gian.

Sau khi Mễ Lạp có ý nghĩ này, lập tức kích động:

"Vi Hề, mày muốn làm gì? Tao cho mày biết, Louis sẽ không bỏ qua cho mày, mày căn bản không phải đối thủ của anh ấy, anh ấy bóp chết mày còn dễ hơn bóp chết một con kiến"

Minh Thù cười cười: "Tôi nạm vàng đó."

Mễ Lạp: "..."

Nạm vàng cái quái gì? Con kiến nạm vàng thì không phải là con kiến sao?

"Nữ vương, người nhất định phải làm ở đây sao?"

Leon có chút lo lắng, ở đây cũng không an toàn cho lắm, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

"Chỉ là thu hồi năng lượng của tôi, có gì phải lo."

Minh Thù phất tay: "Ngươi ra ngoài trước đi."

Đôi mắt đẹp của Mễ Lạp trừng Minh Thù, thu hồi lực lượng của mình cái gì?

Minh Thù đang nói bậy gì đó?

Mễ Lạp suy nghĩ, nhớ tới chính mình cảm giác được hơi thở chung nguồn gốc trên người Minh Thù, cô...

Tuy nói là thu hồi năng lượng của mình, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.

Leon ở cửa phòng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên. Hiện tại, nữ vương quá xằng bậy, tùy ý muốn làm gì thì làm cái đó, cũng không suy nghĩ đến hậu quả.

Phía xa xa có tiếng bước chân vang lên, bởi vì dẫm trên thảm nên cực kỳ mềm nhẹ, nhưng Leon vẫn có thể nghe.

Leon cảnh giác nhìn sang.

Thiếu niên mặc bộ đồ màu đen không nhanh không chậm đi tới, hắn lắc lắc ba lô trên vai, trực tiếp qua chỗ Leon.

Thiếu niên đứng trước mặt Leon, ánh mắt lạnh nhạt hỏi:

"Cô ấy ở bên trong?"

Leon không biết nữ vương nhà mình có quan hệ như thế nào với thiên tài Hạ gia, nhưng lúc trước thấy hai người này dường như rất thân mật nên hắn cũng không tỏ thái độ gì, lỡ đâu đắc tội với nam sửng mới của nữ vương thì khổ.

"Ừ."

Hạ Phù vươn tay muốn mở cửa, Leon lập tức cản lại:

"Hiện tại, không thể quấy rầy nữ vương."

Hạ Phù biết Minh Thù muốn lấy lại năng lượng của mình, vốn Hạ Phù muốn đi cùng Minh Thù nhưng hắn chỉ không nhận một cú điện thoại, mà cô đã liều mạng làm chuyện này với Leon.

Khó khăn lắm hắn mới tìm được cô.

Bốn chữ... muốn bóp chết cô.

Hạ Phù không cố gắng đi vào, dựa vào tường hành lang cúi đầu nhìn mặt đất.

Ánh sáng hành lang mờ ảo, chiếu rọi sắc mặt mịt mờ của hắn.

Không biết đứng bao lâu, không khí đột nhiên chuyển động, vật trang trí trên hành lang bắt đầu đung đưa chấn động.

Hạ Phù ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, cả cơ thể căng cứng, dường như chỉ cần bên trong có tiếng động, hắn sẽ lập tức chạy vào.

Chấn động khoảng mười giây mới bình thường trở lại.

Trong phòng hoàn toàn yên lặng.

Hạ Phù càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, anh trực tiếp mở cửa khiến Leon không cản nổi.

Cửa phòng bị đẩy ra, tình huống trong phòng đập vào tầm mắt

Minh Thù ngã trên giường, Mễ Lạp hôn mê trên mặt đất. Phòng lộn xộn, dường như xảy ra động đất tám độ richter.

"Nữ vương!"

Leon hoảng hốt kêu một tiếng.

Hạ Phù nhanh chân hơn Leon chạy đến bên giường, ôm thân thể mềm mại nằm trên giường vào ngực, giọng nói khẩn trương:

"Vi Hề?"

"Không có gì... Chỉ là có hơi không quen."

Ý thức Minh Thù đã phục hồi, cô nhẹ giọng nói.

Tuy nói những năng lượng này là thuộc về cô, nhưng đột nhiên trở lại trong thân thể, cô phải có chút thời gian thích ứng.

"Lấy cho tôi chút khẩu phần lương thực."

Trẫm chết đói!

Leon lập tức lấy khẩu phần lương thực đã chuẩn bị sẵn đưa cho Minh Thù, nhưng mà thứ Leon chuẩn bị rất nhanh đã hết, nhưng Minh Thù vẫn đói không chịu nổi.

Hạ Phù mở cặp mình, vặn nắp khẩu phần lương thực được đóng gói khéo léo, cẩn thận đưa đến bên môi Minh Thù.

Lòng bàn tay Hạ Phù chảy đầy mồ hôi, nhìn Minh Thù uống xong toàn bộ anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh lau lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nắm ngón tay Minh Thù:

"Cảm giác thế nào?"

"Không sao."

Minh Thù thử ngồi xuống, vừa nãy chỉ là cô đói bụng mà thôi.

Bởi vì, hiện tại cô cảm thấy năng lượng mãnh liệt trong cơ thể mình.

"Anh khẩn trương cái gì?"

Minh Thù đột nhiên nghiêng đầu nhìn Hạ Phù.

Hạ Phù né tránh: "Không."

Hắn không hề khẩn trương.

Minh Thù nghi ngờ, nhưng không hỏi, rời khỏi vòng tay Hạ Phù, chầm chậm ngồi bên cạnh hắn.

"Nữ vương!"

Leon từ cửa sổ bên kia vọt tới: "Phía dưới đã bị con người bao vây."

Con người.

Không phải Huyết tộc.

"Là người bộ giám thị Huyết tộc."

Lúc Leon nói lời này thì nhìn Hạ Phù, chắc hẳn là nghi ngờ anh ta.

"Không liên quan tới tôi."

Hạ Phù lạnh lùng phủ nhận.

Anh không nhận được tin tức gì cả... Có lẽ Hạ Dận đã khống chế người của anh.

Minh Thù đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Phía dưới một mảnh hỗn loạn, tựa như đang sơ tán đoàn người, mà trong đám hỗn loạn kia, ký hiệu của người bộ giám thị Huyết tộc cực kỳ nổi bật.

Hừ...

Thực sự là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.

Trong đôi mắt đầy ý cười của Minh Thù lóe lên hưng phấn.

Thật sự náo nhiệt.

Minh Thù cũng không hốt hoảng, ngược lại bình tĩnh nhìn những người đó sơ tán đoàn người phía dưới.

"Nữ vương, lúc này chúng ta nên chạy thì tốt hơn?"

Phía dưới nhiều người như vậy, nếu xông lên đánh, bọn họ thế lực đơn độc chắc chắn sẽ đánh không lại.

Minh Thù không lên tiếng trả lời.

Chuông di động phá vỡ yên tĩnh, tên Tư Lạc cực kỳ rõ ràng, Minh Thù cảm thấy kỳ lạ vì sao Tư Lạc gọi điện thoại cho mình lúc này.

"Chuyện gì?"

Đối với tình địch, Minh Thù nhất định không cho nể nang gì cả.

"Nguyên Tịch ở cùng cô?"

Giọng nói Tư Lạc căng thẳng.

"Không có."

Minh Thù nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Khuya khoắt đột nhiên hỏi Nguyên Tịch, thức ăn nhỏ của trẫm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

"Không thấy cô ấy."

Giọng nói Tư Lạc vô cùng gấp gáp.

Minh Thù sửng sốt một chút, sau đó hỏi rõ ràng:

"Không thấy khi nào? Xuất hiện lần cuối ở đâu? Cô ấy đã gặp người nào?"

"Tôi là người cuối cùng nhận được điện thoại của cô ấy, chưa nói xong liền cúp máy. Gọi lại thì không ai nghe, lúc sau liền tắt điện thoại."

Nguyên Tịch rất ngon miệng, tuy rằng Huyết tộc thông thường có thể không phân biệt được, nhưng chỉ cần Huyết tộc thuần chủng một chút là có thể biết Nguyên Tịch rất khác, chắc chắn sẽ bị cô hấp dẫn.

Cho nên Tư Lạc lo lắng có Huyết tộc thuần chủng bắt Nguyên Tịch.

"Tôi biết rồi."

Minh Thù ấn một cái cúp điện thoại.

Sắc mặt Minh Thù vẫn như cũ, khóe miệng còn hơi cong lên.

Di động lần hai rung lên, một dãy số xa lạ gọi đến.

Một lúc sau Minh Thù mới nhấc máy.

"Các ngươi là ai, buông ra."

Giọng nói của Nguyên Tịch đột ngột phát ra.

Sợ hãi và tức giận.

Tiếng động tiếp theo hoàn toàn biến mất, bên kia hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau đổi thành một giọng nam trầm thấp:

"Nữ vương, dạo này khỏe không?"

"Không tệ."

Minh Thù đi về phía Mễ Lạp.

Cô cứ như vậy nói hai chữ lạnh nhạt, làm người đối diện bên kia im lặng một lúc mới nói:

"Dường như nữ vương rất quan tâm cô gái này, không biết nữ vương muốn thấy người sống hay là thi thể lạnh băng?"

Minh Thù ngồi xổm, nhìn Mễ Lạp vẫn còn hôn mê:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Chắc hẳn người của Hạ Dận đã đến rồi? Cho cô một giờ nếu cô có thể chạy đến nơi của ta chỉ định thì ta sẽ trả cô gái này cho cô, thế nào?"

Minh Thù hừ một tiếng.

Hạ Dận canh giữ phía dưới, muốn cô một giờ rời khỏi nơi này, nhất định phải đối đầu với Hạ Dận, đến lúc đó cô sẽ là nhân vật hiển hách trong sổ đen con người bị người đuổi theo đầy đường.

Không hổ là cáo già thủ đoạn mấy trăm năm.

Âm hiểm.

Minh Thù véo Mễ Lạp tỉnh: "Đề tài lựa chọn rất thú vị, không bằng ngươi cũng làm một cái, ngươi muốn chết hay sống?"

"Nữ vương có ý gì?"

"Đến đây chào hỏi ông chủ lớn của cô đi."

Minh Thù bật loa ngoài, mỉm cười nhìn Mễ Lạp.

Đầu óc Mễ Lạp còn có chút choáng váng, nhìn nụ cười kia của Minh Thù, cô ta vô thức kêu một tiếng.

"Mễ Lạp?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Mễ Lạp kích động:

"Tiên sinh, tiên sinh, cứu em... Vi Hề điên rồi, cô ta điên rồi, tiên sinh cứu em."

Minh Thù tắt loa ngoài: "Đối với ngươi Mễ Lạp có quan trọng hơn Nguyên Tịch không?”

Louis ở bên kia thở gấp.

"Đã như vậy thì hẹn địa điểm gặp mặt, thế nào?" Louis hạ giọng nói.

Mẹ nó, ngươi ở bên ngoài tìm người vây bắt trẫm, còn muốn gặp mặt?

Gặp cái con khỉ!

"Muốn gặp thì gặp sao?"

Minh Thù cười một tiếng, sau đó cúp máy.

Leon trợn mắt.

Không hổ danh là nữ vương của hắn.

Thật có khí phách!

"Vì sao Mễ Lạp nằm trong tay cô ta?"

Cả người Louis rét lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia phía sau.

Quản gia đứng phía sau toát mồ hôi lạnh: "Lúc Mễ Lạp tiểu thư rời đi, không cho chúng tôi đưa về..."

Lúc hắn hỏi qua chủ nhân có muốn gọi cô quay lại không, thì chủ nhân bảo không cần.

"Cô ấy không cho các ngươi đưa về, thì các ngươi không đưa à?"

Louis cầm đồ trang trí trên bàn ném quản gia: "Nghe ta hay là nghe cô ấy?"

"Mễ Lạp tiểu thư cố chấp..."

Hơn nữa ngài cũng đã nói, Mễ Lạp tiểu thư nói, bọn họ phải nghe theo.

Câu sau quản gia không nói ra, sợ chọc giận Louis.

"Là lỗi của thuộc hạ."

Lúc này, nhận sai trước thì tốt hơn.

Louis chống tay lên bàn, hô hấp phập phồng hỗn loạn, có thể thấy lúc này hắn tức giận như thế nào.

"Chủ nhân, làm sao bây giờ?"

Bọn họ đã dẫn Hạ Dận qua, cũng không thể để Hạ Dận rút lui?

Bộ giám thị Huyết tộc không phải nhà bọn họ mở, muốn Hạ Dận rút lui sợ rằng không dễ dàng như vậy.

"Nghĩ biện pháp cho Hạ Dận rút lui."

"Chủ nhân."

Ánh mắt Louis quét qua, quản gia không dám nhiều lời, lập tức đi làm.

...

Trong phòng tổng thống năm sao xa hoa.

Minh Thù ngồi trên giường, nhìn Mễ Lạp bị trói trên mặt đất, mắt đỏ bừng, cô ta hận không thể bước qua bóp chết Minh Thù.

[Ký chủ, hay là cô hẹn với Louis, sau đó để hắn thấy Mễ Lạp và Huyết tộc khác ẩy ẩy ầy ầy, giá trị thù hận tới tay không tốt sao?]

Minh Thù: "..."

Dẹp cái ý kiến tồi của ngươi đi.

[Không tốt sao?]

Hài Hòa Hiệu vì giá trị thù hận mà suy nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra phương pháp rất khả thi này, vì sao ký chủ vẫn ghét bỏ?

"Ngươi thấy tiểu yêu tinh đánh nhau nhiều rồi à?"

Minh Thù càng ghét bỏ.

[Ký chủ muốn xem không?]

Hài Hòa Hiệu hỏi là hỏi như vậy, nhưng một giây sau cũng đã mở ra.

Minh Thù: "..."

Rốt cuộc trẫm có một cái hệ thống kiểu gì vậy.

Một lời không hợp liền để tiểu yêu tinh đánh nhau.

Hài Hòa Hiệu, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà học hài hòa kìa.

"Tôi có thể mang em ra ngoài."

Hạ Phù ngồi bên cạnh Minh Thù, hắn nhìn Leon còn đang gọi điện thoại, thấp giọng nói:

"Thừa dịp bên dưới còn chưa sắp xếp xong, chúng ta có thể xông ra."

"Tại sao phải đi ra ngoài?"

Minh Thù hỏi ngược lại.

"Không đi ra, lẽ nào ở chỗ này mừng năm mới?"

Minh Thù cười như không cười nói: "Sẽ có người tới đưa chúng ta ra ngoài."

Hạ Phù lập tức hiểu cô nói ai.

Louis.

Minh Thù thích Nguyên Tịch, chỉ vì nhìn Nguyên Tịch rất ngon miệng, chứ không hề liên quan đến việc gì khác.

Nhưng Mễ Lạp thì khác.

Đối với Minh Thù mà nói, Mễ Lạp có cũng được không có cũng được. Louis muốn đề phòng Minh Thù phát hiện bí mật của Mễ Lạp và cả mục đích của hắn.

Cho nên Mễ Lạp giá trị hơn Nguyên Tịch nhiều.

Minh Thù chống cằm, nói: "Hắn dùng Nguyên Tịch đến uy hiếp tôi, não phát triển quá nhỉ."

"Em không biết người Nguyên gia rất đặc biệt sao?"

Hạ phù nói: "Đối với Huyết tộc mà nói thì máu Nguyên gia chính là thuốc bổ. Nguyên Tịch còn đặc biệt hơn, có lẽ Louis nghĩ em cần dùng Nguyên Tịch để khôi phục năng lượng."

Minh Thù thở dài.

Ở đâu ra loại máu thần kì như vậy.

Được rồi, cứ cho là có đi. Dù sao thì cô thật sự nghĩ máu Nguyên Tịch rất ngon, rất muốn thử.

Đúng như dự đoán của Minh Thù, không biết Louis làm cái gì, người phía dưới bỏ chạy hơn phân nửa, rất nhanh chỉ còn lại một tiểu đội.

Sau đó, tiểu đội cũng bị dẫn dụ rời đi.

Leon ngơ ngẩn: "Sao lại đi rồi? Chúng ta đã gọi xong người, nhưng giờ lại không đánh?"

Hắn còn muốn oai phong hò hét xông ra.

Kết quả người lui sạch, cả chút bã cũng không chừa.

Làm sao vậy chứ!

Có để hắn phát huy hay không!

Có Minh Thù thì ai có thể phát huy?

"Cả ngày đánh đánh giết giết, còn ra thể thống gì."

Minh Thù bình tĩnh nói.

Leon nghẹn họng không nói gì, lúc người ra tay tuyệt đối không nói như vậy, nói những lời này thực sự không sợ cắn rứt lương tâm sao?

"Cậu nói xem người Hạ gia bị Louis đùa giỡn như thế, có thể làm ầm ĩ với hắn hay không?"

Minh Thù và Hạ Phù xuống lầu, cô vừa đi vừa hỏi.

"Hạ Dận phản ứng kịp thì sẽ hành động."

Hạ Phù cho ra kết luận quan trọng.

Dừng một chút, Hạ Phù lại nói: "Nhưng có thể Louis sẽ vu oan cho người khác. Tôi thì sao?"

"Gửi tin nhắn cho Hạ bộ trưởng, cho ông ta biết nữ vương rất quan tâm ông ta."

Ngón tay Minh Thù trượt nhanh.

Hạ Phù nhìn cô gửi tin nhắn, khóe miệng giật một cái: "Em có số của ông ta khi nào?"

Đây chính là số cá nhân.

Minh Thù mỉm cười: "Trong di động của cậu."

Trong lòng Hạ Phù bùng nổ: "Em xem điện thoại của tôi?"

"Cậu không nói là không thể xem."

"Em còn xem cái gì?"

"Có chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng sao?"

Minh Thù nhướng mày.

"Không có."

Hạ Phù lạnh lùng: "Em còn xem cái gì?"

"Cậu đoán thử đi."

"..."

Đoán cái rắm!

Không đúng, di động hắn có mật khẩu, còn là mật khẩu đặc biệt, cần vân tay mở khóa. Mẹ nó, bị cô lừa gạt, đều quên hết mấy chuyện này.

Số điện thoại Minh Thù có đương nhiên là Leon cho, cô còn chưa làm như vậy nhưng cũng dễ dàng chọc tức Hạ Phù.

Vì sao chọc tức anh ta?

Không biết, đơn giản là muốn chọc tức anh ta.

Minh Thù gửi tin nhắn cho Hạ Dận có ba ý.

Thứ nhất: Nữ vương Huyết tộc ân cần hỏi thăm.

Thứ hai: Louis lợi dụng hắn.

Thứ ba: Châm chọc ông quá ngu xuẩn.

Mặc kệ Hạ Dận có tin hay không, nhưng nếu Louis muốn vu oan cho người khác cũng không quá dễ dàng.

"Nữ vương, chủ nhân đang chờ ngài."

Quản gia đã gặp trong lâu đài cổ, lúc này đang đứng trước mặt Minh Thù.

Một tiếng nữ vương, kêu thật châm chọc.

Quản gia nhìn ra phía sau, không có Mễ Lạp, nhíu mày.

"Vậy chờ đi, tôi về thay quần áo đã."

Minh Thù phất tay, tách khỏi bọn họ, quay lại lối đi bộ.

"Nữ vương, ngài vẫn nên theo tôi thì tốt hơn."

Quản gia cản đường Minh Thù, kìm nén giọng nói:

"Sự kiên trì của chủ nhân có hạn."

"Không sao, tôi kiên trì là được."

Minh Thù mỉm cười: "Nếu hắn còn muốn thấy Mễ Lạp bình an, trăm ngàn lần đừng hối thúc tôi. Người khác hối thúc tôi, tôi sẽ ngứa tay."

Mễ Lạp không đi cùng Minh Thù, quản gia cho người lên lầu tìm trước, đương nhiên là không tìm được, xung quanh cũng không phát hiện ai tình nghi.

Lúc Minh Thù xuống lầu hấp dẫn sự chú ý của quản gia, thì Leon đã sớm trói Mễ Lạp như cái bánh chưng ở dưới gầm xe chạy đi.

"Nói cho chủ nhân nhà ngươi biết, nếu thức ăn nhỏ nhà tôi mất một sợi tóc, Mễ Lạp có cụt tay cụt chân hay không thì tôi không đảm bảo."

Quản gia không làm gì được Minh Thù, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô và Hạ Phù rời đi.

Minh Thù về nhà thì Leon đã ở đó, Hạ Phù nhìn chìa khóa trong tay Leon, sắc mặc vô cùng khó coi.

Cô không đưa chìa khóa cho mình, lại đưa cho tên Huyết tộc này!

Minh Thù thật sự về nhà thay quần áo khác, thậm chí còn chậm rãi dùng cơm.

"Em thật sự là không vội."

Hạ Phù dựa vào bàn.

"Gấp có ích lợi gì, có thể cứu Nguyên Tịch hay giết được Louis sao?"

Cũng không thể, cho nên trẫm gấp cái gì?

Không vội!

"Em không sợ Nguyên Tịch bị giết?"

"Hắn dám sao?"

Minh Thù cười khẽ: "Hắn phải suy nghĩ đến hậu quả khi chọc giận Tư Lạc.”

"Dồn ép quá, cái gì cũng có thể xảy."

Hạ Phù nhân cơ hội bày tỏ: "Tôi không muốn em rơi vào nguy hiểm."

"Cậu biết khi nào bản thân đáng yêu nhất không?"

Hạ Phù nghi hoặc.

"Lúc im lặng."

Hạ Phù: "..."

Nói trắng ra là cô không muốn nghe tôi nói chuyện có phải không?

Mẹ nó, lão tử lo lắng cho cô mà còn dám ghét bỏ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom