• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (4 Viewers)

  • Thế Giới 11: Toàn Chức Gian Thương (10)

Thư khiêu chiến của Minh Thù được gởi lên thế giới, Nhan Như Mộng vui vẻ chấp nhận.

[Thế giới] Nhan Như Mộng: Người nào thua người đó phải rút khỏi trò chơi.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Hà tất tàn nhẫn vậy chứ, đến lúc đó ngươi thua rồi lại khóc, đáng thương lắm nha.

Nhan Như Mộng có thể cho rằng, mình có rất nhiều người, sẽ không thua cho nên rất tự tin.

[Thế giới] Nhan Như Mộng: Chưa biết được ai sẽ là người thua nhá.

Thời gian đấu được định vào lúc sáu giờ tối thứ tư, từ lúc trò chơi bắt đầu đến kết thúc chỉ có sáu giờ.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Các ngươi hãy tới địa cung.

[Đội] Khô Lâu: Tới địa cung làm gì? Hiện tại nơi đó ngay cả một tiểu quái cũng không có.

Từ lúc Ma Vương ra ngoài, địa cung dường như trở thành một nơi để ngắm cảnh, bên trong không có gì cả.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Ma vương là từ địa cung ra đó.

Khô Lâu nhìn Hộ Hoa Linh đang đi về hướng địa cung, vẻ mặt của hắn ngơ ngác.

[Đội] Ly Ca: Khô Lâu, thế giới của Đại Lão ngươi mãi mãi cũng không đuổi kịp, bỏ đi!

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Những người còn lại tự do phát huy.

[Đội] Khô Lâu:… Làm sao tự do phát huy chứ!

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chính là muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, cái này cũng không hiểu, ngươi tốt nghiệp tiểu học chưa vậy?

[Đội] Khô Lâu:…

Sắp xếp trận đấu xong rồi à?

Chẳng lẽ không cần triển khai chiến lược gì đó sao?

Họ có chơi cùng một game không?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ây, IQ thế này không còn nhiều đâu. Ta đã lừa những kẻ ngốc nghếch kia, nhiệm vụ của ta là tránh bị bọn họ bắt được, không phải đánh nhau với chúng. Ta chỉ có tình yêu với Nhan Như Mộng thôi, những người khác ta không có hứng thú, ai mà muốn đánh bừa với họ.

Địa cung là vùng đất của Ma Vương, có thể từ khi Ma Vương ra ngoài, địa cung dường như trở nên nhàn rỗi. Nếu như vô dụng, như vậy lần cập nhật trước nhất định sẽ bị khai trừ.

Nhưng bây giờ nó vẫn ở đấy, chắc chắn có chỗ hữu dụng.

Khả năng lớn nhất chính là dùng để phong ấn Ma Vương lần nữa.

Lúc bọn Hộ Hoa Linh đến, Minh Thù đã ở địa cung, bên cạnh còn có một nữ game thủ rất trẻ.

[Đội] Xuyên Bối: Nhờ vào Đại Lão, rẽ hướng nào đây?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đi vào trong núi.

[Đội] Xuyên Bối: Ta thấy ID này khá quen?

Nữ game thủ này không phải ai khác chính là Tây Tử Lâm. Lúc Minh Thù vừa tới đã bị hắn bắt được, vì vậy tên này thật cũng không biết xấu hổ mà theo đến đây.

[Đội] Khô Lâu: Chính là tân thủ theo chúng ta vào địa cung lần trước.

Khô Lâu nhắc đến việc này, mọi người đều đã nhớ ra.

Sau đó vẫn luôn quấy rầy Đại Lão, chỉ là gần đây Đại Lão bận rộn đồ sát địa đồ, không rảnh để ý tiểu cô nương này.

[Đội] Tây Tử Lâm: Chào mọi người.

Tây Tử Lâm được cho vào đội, hắn rất lanh lợi liền chào hỏi mọi người, sau đó không nói gì, khoái chí chat riêng với Minh Thù.

Minh Thù thấy rất phiền, trực tiếp block luôn.

Tây Tử Lâm thật không dám quấy rầy Minh Thù nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó.

[Đội] Xuyên Bối: Không nhìn ra đó, Đại Lão cũng có mùa xuân nha.

[Đội] Ly Ca: Tiểu cô nương này thật đáng yêu, không biết quan hệ với Đại Lão đã phát triển đến mức nào rồi?

[Đội] Tây Tử Lâm: Ta… ừm, chỉ là muốn bái Đại Thần làm sư.

Mức nào sao? Hắn với cô không có gì cả, quả thực làm người ta thấy giận.

[Đội] Nhiễm Nhiễm: Gian tình thông thường đều bắt đầu từ tình sư đồ.

[Đội] Tây Tử Lâm:…

[Đội] Hộ Hoa Linh: Ta gọi Tiểu Thố tới rồi.

[Đội] Ly Ca: Ôi ôi ôi…

[Đội] Xuyên Bối: Ôi ôi ôi…

Đề tài bắt đầu chuyển sang Hộ Hoa Linh.

Hộ Hoa Linh thực sự không có ý gì với Cố Tiểu Thố, bởi vì Cố Tiểu Thố và Tiêu Cảnh Hàn xuất hiện cùng lúc, một chút phản ứng hắn cũng không có.

[Đội] Cố Tiểu Thố: Chào các đại thần.

[Đội] Tiêu Tịch:…

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Tiêu Tịch đến đây ta giết ngươi.

[Đội] Tiêu Tịch:…

Có thể Cố Tiểu Thố đã nói qua với Tiêu Cảnh Hàn, cho nên lúc bị Minh Thù vật ngã, Tiêu Cảnh Hàn cũng không phản kháng, ngã xuống đất sau lại được Cố Tiểu Thố kéo lên.

Tiêu Cảnh Hàn trầm mặc, dù sao mới vừa bị người ta đoạt đi chức bang chủ nên yên lặng.

[Đội] Xuyên Bối: Tiêu đại thần, ngươi thực sự bị người ta đoạt đi chức bang chủ?

Người của Đệ Nhất Lâu thật không hiểu thế nào là thương cảm, chuyên đâm vào chỗ đau người khác.

[Đội] Cố Tiểu Thố: Không phải chúng ta muốn xuống địa cung sao?

Cố Tiểu Thố có ý định hóa giải khó khăn cho Tiêu Cảnh Hàn nhưng mà người của Đệ Nhất Lâu và Trường An Minh không thỏa hiệp. Lúc này họ vẫn không thích Tiêu Cảnh Hàn, nói vài câu thấy Tiêu Cảnh Hàn không đáp lại, bọn họ cũng chẳng còn hứng thú, lúc này mới tiến vào địa cung.

Nhóm người vào địa cung như chết lặng đi, bây giờ không có đánh nhau mà là không cách nào di chuyển đến mấy thềm đất cao này được, bọn họ làm thế nào đi qua?

[Đội] Hộ Hoa Linh: Phía dưới chính là hồ nước.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi không định để trẫm nhảy xuống đó chứ?

[Đội] Ly Ca: Bệ hạ xin mời, té chết thì nhất định phải nói cho chúng ta biết, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhảy.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ái khanh mời trước, đã đến lúc vì quốc hiếu trung rồi.

[Đội] Xuyên Bối: Bệ hạ ta đã quyết định phản quốc.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Nhảy xong rồi hãy phản quốc, nuôi ngươi nhiều năm như vậy, hãy tận trung vì nước một lần.

[Đội] Cố Tiểu Thố:…

[Đội] Hộ Hoa Linh:…

[Đội] Khô Lâu:…

[Đội] Tây Tử Lâm:…

Một đám game tinh.

Cuối cùng Minh Thù chính là người nhảy đầu tiên, đội rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngã không chết, mau nhảy đi.

Minh Thù vừa nói, mọi người thở phào nhưng vẫn chưa chịu nhảy, xúi giục Xuyên Bối nhảy trước.

[Đội] Xuyên Bối: Không sao, mọi người xuống đây đi.

Xuyên Bối nói xong, những người còn lại lần lượt nhảy xuống.

Nhảy xuống mới phát hiện một đám thi thể đang trôi dạt trên mặt nước xanh biếc.

[Đội] Xuyên Bối: Đại Lão lừa ta trước, ta xuống tới liền bị tiêu diệt cho nên cũng muốn mọi người xuống trải nghiệm một chút.

[Đội] Khô Lâu:…

[Đội] Nhiễm Nhiễm:…

[Đội] Hộ Hoa Linh:…

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Mọi người có nạn cùng chịu.

Không thể để trẫm chết một mình được.

Mặc dù cô thân là ma vương, đột nhiên bị tiêu diệt nhưng vẫn rất có lòng nhân đạo… cái rắm.

Tính ra cô chỉ mang thêm danh hiệu Ma Vương cộng full cấp, sau đó cô có là ma vương không cũng không thấy gì khác biệt.

Chờ bọn họ hồi sinh trở lại, mọi người hỗ trợ lẫn nhau. Phía dưới đích thực là nước, nếu xuống dưới sẽ chết thật.

[Đội] Cố Tiểu Thố: Đại thần nói có thể dùng Tị Thủy châu.

Thông thường nếu là nước sông hồ, mặc dù nhân vật sẽ mất máu nhưng vẫn có thể lội tiếp được.

Chỉ có nước biển cần dùng đến Tị Thủy châu, không có tị thủy châu, nhân vật sẽ chết ngay.

Tị Thủy châu không rẻ nha, mọi người mua Tị Thủy châu xong, nhảy xuống lần nữa.

Lần này quả nhiên không có việc gì.

Mọi người bơi tới bên cạnh thềm đất cao.

[Đội] Hộ Hoa Linh: Lúc đến tầng cuối cùng, nơi này có một cái cửa, sau khi ma vương ra ngoài liền biến mất.

Phía dưới rất rộng, nước biển cong cong uốn lượn chảy về chỗ xa hơn, đứng ở chỗ này thấy không rõ lắm.

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Kỳ quái, sao không thấy nhóm cao thủ Đại Lão và Đệ Nhất Lâu?

[Thế giới] Đậu Tử: Sắp bắt đầu rồi, bọn họ sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ? Đến những người khác cũng không thấy đâu.

[Thế giới] Trường An Minh Tiểu Lộ: Lan Chỉ ngươi sợ rồi sao? Đã đến lúc này, còn trốn tránh mà coi được sao?

[Thế giới] Lục Mạo: Cũng thú vị lắm đấy, dù sao nếu như có thể trốn qua được ngày hôm nay, Đại Lão sẽ thắng rồi.

[Thế giới] Hôm Nay Không Ăn Đường: May mà người bên kia của Đại Lão đều online cả, phần lớn đều tụ tập ở gần địa cung, không biết đang làm gì.

Liễu Nhan lúc này cũng có chút sốt ruột, cô chưa từng nghĩ Minh Thù sẽ nuốt lời, nếu như cô không trực tiếp xuất hiện, vậy bọn họ chính là bên thua cuộc, không bắt được Ma Vương, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

[Thế giới] Thiên Lý Truy Phong: Thời gian còn chưa đến, mọi người nói bậy bạ gì chứ, tất cả im cả đi.

[Thế giới] Tiểu Sửu: Ai chà, thế giới này cũng không phải do nhà ngươi mở, sao lại không cho phép chúng ta nói.

Trên kênh thế giới đột nhiên xảy ra tranh cãi, Liễu Nhan phiền não tắt đi kênh thế giới.

Cô chat mật với Minh Thù, đối phương rõ ràng đang online, nhưng lại không trả lời.

Liễu Nhan cảm thấy không đúng lắm, cô dùng định vị tra vị trí của Minh Thù, cô ta lại đang ở trong địa cung dưới lòng đất.

Địa cung hiện vẫn chưa phải là phó bản, chỉ tương đương với một bản đồ, vì vậy định vị sẽ có thể nhìn thấy được.

Lúc này cô ta đi phó bản làm gì nhỉ?

Liễu Nhan lập tức kêu gọi thêm người để vội đi đến địa cung.

Bên ngoài địa cung sớm đã được bao vây bởi người chơi, thấy bọn họ đi tới, chưa nói lời nào đã trực tiếp công kích. Người chơi bên này của Liễu Nhan hơi mông lung khó hiểu nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, chửi rủa phản kích.

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Ôi đánh nhau thật rồi.

[Thế giới] Hôm Nay Không Ăn Đường: Bọn họ đánh nhau ở bên ngoài địa cung rồi, Đại Lão sẽ không ở trong địa cung chứ!?

[Thế giới] Trường An Minh Tiểu Lộ: Mọi người đến địa cung đi.

Người chơi bên ngoài địa cung không có tổ chức gì, hoàn toàn là tự do phát huy, rất có phong cách Đệ Nhất Lâu.

Liễu Nhan suy đoán trong địa cung có cái gì đó, cô bảo Trường An Minh yểm hộ để cô xông vào bên trong, vài người chơi Đệ Nhất Lâu chặn ở cửa vào, không cho phép cô vào trong.

Hỗn chiến càng ngày càng loạn, thi thể nằm xuống cứ liên hồi chạy lại từ điểm hồi sinh, tiếp tục gia nhập vào cuộc chiến.

Liễu Nhan cuối cùng cũng bị áp chế bởi số lượng người, cục diện cuộc chiến rất nhanh đã nghiêng về hẳn một bên.

[Thế giới] Trường An Minh Tiểu Lộ: Các ngươi không nên chống cự, các ngươi không phải là đối thủ của bọn ta.

Bọn họ nhiều người, dây dưa cũng có thể khiến bọn họ hao tổn đến chết.

[Thế giới] Nhan Như Mộng: Giao Lan Chỉ ra đây, trốn tránh ở địa cung là có ý gì?

[Thế giới] Chuột Đồng Béo: Mọi người hãy chặn bọn họ lại!

Mặc dù mọi người đã cố gắng hết sức để ngăn cản nhưng người của Liễu Nhan vẫn có thể đột phá tuyến phòng ngự, hỗ trợ quanh Liễu Nhan giúp cô vào trong địa cung.

[Hệ thống] Ma Vương đã tiến vào ma giới, người chơi phòng ngự thất bại.

[Hệ thống] Ma Vương đã vào ma giới, người chơi phòng ngự thất bại.

[Hệ thống] Ma Vương đã tiến vào ma giới, người chơi phòng ngự thất bại.

Tin thế giới ba lần khiến cho mọi người dừng lại, gồm cả đám người Liễu Nhan.

Tin hệ thống này bị gửi nhầm rồi sao?

Mà dường như là đồng thời, tất cả người chơi nhận nhiệm vụ chính tuyến Bảo vệ Ma Vương, trên người đều nhấp nháy báo tăng cấp.

Một bên khác nhao nhao khi nhận được thông báo nhiệm vụ thất bại, ngược lại không có hình phạt rõ ràng nào.

[Hệ thống] Nửa giờ sau máy chủ sẽ được làm mới, mời tất cả người chơi thoát game kịp lúc để tránh mất dữ liệu.

Liễu Nhan nhìn thấy tin hệ thống xong, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại, đây chính là kết thúc sao?

Cô còn chưa hề làm gì cả, làm sao lại kết thúc được!

Trên thế giới im lặng vài giây, sau đó rất nhanh lại náo nhiệt trở lại.

[Thế giới] Tải Về Bạn: Ôi trời, phần thưởng này cũng phong phú quá đi!

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Ha ha, trước đây nói các ngươi qua đây chém giết một chút, các ngươi không tin, bây giờ biết hối hận rồi à. Theo cường hào có thịt ăn đấy.

Thưởng của mỗi người chơi đều khồng hề giống nhau, bọn họ thống kê một chút, phát hiện thưởng được phát dựa theo số người họ diệt được.

Diệt được người đối diện càng nhiều, thưởng được phát sẽ càng nhiều.

-

Đám người Minh Thù vẫn còn đứng trong một địa cung, nhìn kỹ thì đó là Ma Điện.

Cung điện của Ma Vương.

Nhưng trong cung điện trống rỗng, không có gì cả.

Nhiệm vụ nói là trong một tháng cô không được để người chơi khác tóm được nhưng không hề nói là cô không thể mở ra Ma giới trong vòng một tháng.

Trong giải thích của GM 78, cũng chưa từng nói rằng cô không thể mở ra Ma giới trong vòng một tháng này.

Nếu như không phải thiết lập đó thì... người của hai bên chắc hẳn chênh lệch đến mức hiện rõ sự bức ép người ta.

Nhưng hiển nhiên cũng không nói rõ ràng cho cô biết, mà điều này cần dựa vào chính bản thân mình tự mò mẫm.

[Đội] Khô Lâu: Ta lại có được một vũ khí cam, các ngươi được cái gì?

[Đội] Xuyên Bối: Một đống đá không biết dùng làm gì, chưa thấy qua loại đá này.

[Đội] Ly Ca: Trang bị cam.

Mọi người dường như có được không ít thứ, Khô Lâu thấy Minh Thù không nói năng gì, không khỏi nhắn hỏi.

[Đội] Khô Lâu: Đại Lão, người được rồi gì?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chẳng có gì cả.

Nhiệm vụ chính tuyến của cô hiển thị hoàn thành nhưng không có được bất kỳ thưởng gì, ngay cả điểm kinh nghiệm cũng không có, cô cứ như bị chơi xỏ vậy.

[Đội] Tây Tử Lâm: Đại thần, bảng của người vẫn còn hiện, có phải còn có nhiệm vụ chưa xong hay không?

Minh Thù nhìn nhiệm vụ chính tuyến, quả thực hiển thị đã hoàn thành.

Minh Thù nhìn quanh đại điện một chút, đột nhiên đi về hướng chỗ vương tọa xanh vàng rực rỡ ở trong đại điện.

[Đội] Khô Lâu: Đại Lão người đi làm cái gì vậy?

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngồi vương tọa, về sau nói không chừng chỉ có thể xem mà không thể ngồi được nữa.

Khô Lâu vừa nghe xong liền cảm thấy có lý, cũng hấp ta hấp tấp theo sau, Tây Tử Lâm theo sau một bước.

Vương tọa rất lớn, ngồi vào năm sáu người chơi cũng đều không phải vấn đề gì.

Minh Thù điều khiển nhân vật ngồi xuống, trên đầu nhân vật của cô đột nhiên bắt đầu xảy ra thay đổi, từ màu vàng chuyển thành màu đen, ngai vàng phát sáng hào quang, sau đó một nhân vật hoàn toàn khác với những NPC khác xuất hiện ở bên cạnh Minh Thù.

[Gần] Liệt Phong: Ha ha ha, chàng trai của tộc ta đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cuối cùng cũng đã thả ta ra rồi. Bây giờ Ma giới đã được khôi phục, ta đặc biệt ban thưởng ngươi thần khí chí tôn Ma tộc tên là “Phần Thiên”, cùng ta dẫn dắt Ma giới đại khai sát giới, sáng lập Ma tộc thịnh thế.

Minh Thù: “…” Cảm thấy khó hiểu.

Trước mặt Minh Thù hiện ra dòng chữ “Thần khí Ma Vương tặng cho người, có tiếp nhận hay không” và nút nhấn.

Cùng với thần khí còn có vài thứ tốt khác, túi Minh Thù trong chớp mắt đã được nhồi nhét vào.

[Gần] Khô Lâu: Ôi trời ơi, thần khí đấy!

[Gần] Cố Tiểu Thố: Thần khí là cái gì, rất lợi hại sao?

[Gần] Tiêu Tịch: Thần khí được xem là vũ khí cao cấp nhất trong trò chơi.

[Gần] Hộ Hoa Linh: Thần khí là vũ khí cao cấp nhất trong trò chơi, thần khí tốt là loại hình trưởng thành, có thể tăng cấp theo nhân vật, có vài thần khí toàn bộ máy chủ chỉ có một thanh.

Tin của Tiêu Cảnh Hàn và Hộ Hoa Linh dường như là đồng thời phát ra.

Bầu không khí đột nhiên có chút ái ngại.

[Gần] Tây Tử Lâm: Đại thần ơi thần khí có phải lợi hại lắm phải không? Có thể cho ta nhìn một chút không?

[Gần] Tây Tử Lâm: Ta chưa từng được nhìn thấy thần khí đấy.

[Đội] Khô Lâu: Đúng đúng đúng, Đại Lão nhanh cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi. Hiện tại ở trong game dường như còn chưa từng cho ra thần khí, ta sẽ là người trong nhóm người chơi đầu tiên của trò chơi này nhìn thấy được thần khí đấy.

Trải qua chuyện xảy ra vừa rồi, mọi người đều biết Tây Tử Lâm chỉ gọi Minh Thù là đại thần cho nên bây giờ mấy vị đại thần khác đều rất biết điều chẳng hề lên tiếng.


[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa] nhận được thần khí “Phần Thiên”.

Người chơi bên ngoài chưa hoàn hồn lại từ tin dữ vừa rồi, hệ thống đột nhiên lại phát tin tức mới.

Thần khí.

Đây là thanh thần khí đầu tiên mà máy chủ tung ra.

Minh Thù từ địa cung đi ra, bên ngoài còn vây quanh không ít người.

[Thế giới] Nhan Như Mộng: Lan Chỉ ngươi là một tên lường gạt!

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ôi, chuyện này nên nói từ đâu nhỉ, ta đây là lừa gạt thân thể ngươi hay là lừa gạt tình cảm của ngươi?

Sau khi Ma Vương xuất hiện, danh hiệu Ma Vương trên đầu cô đã được thu hồi.

[Thế giới] Thiên Hoàng Hoàng: Quả nhiên Đại Lão mưu đồ gây rối đối với Nhan Như Mộng.

[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Trước kia ở trên kênh thế giới đã nói rõ, ngươi bây giờ lại làm gì? Ngươi còn để ý đến chuyện giữ chữ tín nữa không?

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ta đánh phó bản thì có làm sao?

[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Trước kia đã định ngày hôm nay quyết chiến.

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chẳng phải còn cách sáu giờ đến mười lăm phút sao? Ta lại không đến trễ, mọi người kích động như vậy làm cái gì?

[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ:...

[Thế giới] Tải Về Bạn:...

[Thế giới] Hôm Nay Không Ăn Đường: Luận về chọc giận người ta, ta chỉ phục Đại Lão.

Ngươi ấy à, đã âm thầm mở ra Ma giới rồi, bây giờ còn đánh cái gì nữa mà đánh.

[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Ôi trời! Ngươi đùa bỡn với chúng ta à!

[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đúng vậy, chính là đùa giỡn với các người. Đã biết thì không cần nói ra làm gì nữa, nếu không chỉ thể hiện sự kém thông minh của các ngươi thôi.

[Thế giới] Trường An Minh Tiểu Lộ: Đừng phí lời nữa, đánh!

[Thế giới] Hống Nhất Thanh: Thần khí hẳn là ở trên người Lan Chỉ, nói không chừng có thể lộ ra, các huynh đệ xông lên đi!

[Thế giới] Tây Tử Lâm: Đại thần...

Người chơi xông đến quá nhanh, đến lúc Minh Thù quay đầu lại, Tây Tử Lâm đã nằm trên mặt đất.

Minh Thù không chút thương tiếc đi ngang qua thi thể của hắn, một phát đánh chết người chơi giết Tây Tử Lâm.

[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Đứng lên cũng là dâng mạng cho người ta mà thôi, cứ nằm đi.

[Đội] Tây Tử Lâm: Tủi thân.

[Đội] Xuyên Bối: Ha ha, Đại Lão ngươi không thể thương hương tiếc ngọc một chút hay sao?

[Đội] Hộ Hoa Linh: Tiểu Thố theo sát ta.

[Đội] Ly Ca: Đúng vậy, Đại Lão ngươi hãy nhìn Hoa Linh của bọn ta đi. Ui da, Tiểu Thố nhãi nhép đánh lão nương đấy à.

[Đội] Cố Tiểu Thố: Sư phụ, ta theo đại thần đây.

[Đội] Ly Ca:...

[Đội] Khô Lâu: Hoa Linh cứu mạng!

Hộ Hoa Linh không nói gì cả, xông lên giải quyết nhanh chóng người chơi, rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Khô Lâu.

Người chơi trước đó bị Minh Thù giết chết cũng gia nhập vào cuộc chiến, bị áp bức nhiều ngày như vậy, mọi người ai ai cũng có thù báo thù, có oán báo oán.

Vì vậy, trong những giây cuối cùng trước khi máy chủ được đóng, nó suýt bị đám người chơi này gây ra vấn đề.

Minh Thù nhìn chính mình bị đá ra khỏi trò chơi, trở ra ngay giao diện đăng nhập.

Không còn trò gì chơi nên đám người kia lại chuyển sang đấu mồm trên diễn đàn.

Minh Thù không có hứng thú gì, cô tắt đi máy vi tính rồi ra ăn cơm.

Ngày hôm nay bổn cô nương rất cao hứng, sẽ ăn một bánh rán trái cây, cũng không thể thiếu thịt sợi xào, còn phải có cả sườn kho tàu nữa...

Keng…

Cửa thang máy mở ra, một bóng người bên ngoài đột nhiên ngã xuống, Minh Thù theo bản năng tránh sang một bên nhưng mà ngay tích tắc sau đó lại đưa tay ra túm lại người đó, tránh cho cậu đụng vào thang máy.

Vẻ mặt chàng trai hơi lạnh lùng nhưng khi nhìn Minh Thù, cậu ta liền nhanh chóng thu lại sự lạnh lùng đó.

"Chuyện này là sao nhỉ?

"Không biết, bỗng nhiên đánh nhau nhưng hai người đàn ông đó đúng là rất đẹp trai."

Bên ngoài thang máy truyền vào tiếng bàn luận, Minh Thù nhìn người đàn ông đứng ở bên ngoài thang máy, khóe môi cong nhẹ lên.

"Tiêu tiên sinh."

Cô không nói gì khác, chỉ thốt lên một câu như vậy.

Nhẹ nhàng dịu dàng, nghe rất là êm tai.

Tiêu Cảnh Hàn kéo kéo ống tay áo, thần sắc lãnh đạm:

"Chuyện này không liên quan gì với cậu, tránh ra."

Thư Lâm cầm lấy tay Minh Thù, tựa hồ đang run.

Minh Thù liếc cậu một cái, đáy lòng buồn cười, coi như không thấy được biểu cảm vừa rồi của cậu sao? Giả bộ giống như thật.

"Tiêu tiên sinh mời." Cô buông Thư Lâm ra, rời khỏi thang máy.

Thư Lâm: "..."

Bà nó chứ!

Tiêu Cảnh Hàn vừa sải bước vào thang máy, Thư Lâm cứ như một con thỏ nhỏ bị động vật ăn thịt to lớn để mắt đến, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tuyệt vọng.

Cậu lui vào sau cùng của thang máy, lúc Tiêu Cảnh Hàn nắm tay đánh, đến suy nghĩ đánh trả cậu cũng không có.

Thiếu niên mềm yếu thì không có có sức chiến đấu.

Đánh trả chính là tự hại mình.

Tức giận!

Tiêu Cảnh Hàn hãy đợi đấy, lão tử không dốc sức đánh chết mày thì liền theo họ mày!

Toàn thân Tiêu Cảnh Hàn đều mang khí thế âm trầm, đánh Thư Lâm giống như là đang phát tiết điều gì đó, lúc hắn vung tới quyền thứ hai, Minh Thù đột nhiên tóm lấy hắn từ phía sau.

Tiêu Cảnh Hàn mang vẻ nguy hiểm nhìn về phía Minh Thù.

Minh Thù mỉm cười: "Tiêu tiên sinh có thể đánh cả tôi."

"Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?"

"Tôi không nói anh không dám." Minh Thù buông hắn ra, khom lưng ôm Thư Lâm vào trong ngực, cô nhướng mày cười khẽ:

"Nhưng anh cứ mạnh dạn thử xem."

Tiêu Cảnh Hàn nhìn Minh Thù đưa người đi ra ngoài cũng không ngăn cản cô.

"Thư Lâm, cậu sẽ nằm mơ thấy bọn họ sao?"

Giọng nói của Tiêu Cảnh Hàn vang lên từ phía sau.

Thân thể Thư Lâm cứng đờ lại, cậu cụp mắt xuống để mặc Minh Thù đưa cậu đi.

Đi ra rồi vẫn còn mang vẻ ngây ngốc, dường như mất hồn vậy.

"Muốn chết sao?" Minh Thù kéo Thư Lâm không nhìn xe mà băng qua đường lại.

Xe cộ inh ỏi lướt qua trước mặt bọn họ, cô vuốt tóc trước trán Thư Lâm lên.

Minh Thù muốn bỏ cậu lại ở chỗ này, đáy lòng cô biết rất rõ ràng cậu chính là đang giả bộ nhưng cuối cùng vẫn đưa cậu đến nhà hàng gần đó.

Nhà hàng rất yên tĩnh kín đáo, đợi bàn được bày đủ món ăn xong, trong không gian nhỏ này dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Thư Lâm đột nhiên đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Minh Thù, đưa tay ôm chặt Minh Thù, nước mắt lã chã rơi xuống, lăn dài trên cổ Minh Thù nóng hổi.

Minh Thù chẳng nuốt nổi miếng bít-tết trong tay, buông ra thì lại luyến tiếc.

Cuối cùng Minh Thù quyết định tiếp tục ăn miếng bít-tết.

Cậu cứ diễn tiếp đi.

Bổn cô nương đây không thể phụ lòng đồ ăn được.

"Không phải tôi làm, vì sao bọn họ không chịu tin tôi." Giọng nói Thư Lâm nghẹn ngào.

Minh Thù cắn miếng thịt bò, tùy tiện đáp một tiếng: "Ừ."

Bổn cô nương ta cũng không biết cậu đã làm gì, sao biết cậu có phải bị oan uổng hay không.

Làm lỡ chuyện bổn cô nương ăn uống.

Thư Lâm nghiêng đầu một chút, trên mi mắt còn vương một chút nước ướt át, hai tay cậu ôm cổ Minh Thù.

Một lát sau chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt.

Thư Lâm liền đưa khuôn mặt tới lắc qua lắc về.

Minh Thù ghét bỏ:

"Bẩn chết đi được.” Nhưng tay cô lại cẩn thận giúp cậu lau khuôn mặt.

Cô mới bẩn ấy!

Lão tử toàn thân đều rất sạch sẽ đấy.

Thư Lâm dựa vào chuyện Minh Thù nhìn không thấy mặt của hắn, biểu cảm cũng không còn đáng thương nhiều nữa, chỉ ôm thật chặt lấy cô không chịu buông tay, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Minh Thù khiến cô thấy hơi ngứa.

"... Cậu là đứa trẻ ba tuổi hay sao mà còn khóc nhè, có muốn tôi đưa anh đi nhà trẻ hay không?"

Thư Lâm hít mũi một cái, không nói gì.

Cũng không phải lão tử muốn khóc, con người này chính là như vậy, lão tử khóc đến bắp đùi đều đỏ lên cả rồi này.

Sau khi trở về phải xin đền bù tai nạn lao động mới được.

Ăn đồ ăn trong lúc bị người khác ôm, Minh Thù cảm thấy bên cạnh cứ như có tiểu yêu tinh bất cứ lúc nào cũng muốn cướp thức ăn của cô, cho nên cô ăn rất nhanh.

Là ai cũng đừng mơ động được vào đồ ăn vặt của bổn cô nương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom