• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (8 Viewers)

  • Thế Giới 13: Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (3)

Tạ Sơ Dương nhìn qua, bất giác muốn nói gì đó nhưng lại bị Long Sa Tuyết ngắt lời.

Ngô Đồng khom lưng giải thích bên tai cô: "Tiên tôn, người không thể động vào rượu được."

Minh Thù suy nghĩ một chút, nguyên chủ dường như cứ động vào rượu là sẽ khó chịu, nghiêm trọng hơn mẫn cảm rất nhiều nhưng mà cũng không phải là bệnh nghiêm trọng gì, đại khái chỉ là thể chất đặc thù.

Minh Thù bỏ đi ý định muốn uống rượu ở trong đầu, tiếp tục nhìn Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương ăn điểm tâm.

"Phu quân... Ngân Tranh tiên tôn tại sao lại nhìn ta?" Long Sa Tuyết nhỏ giọng hỏi Tạ Sơ Dương nhưng đáy lòng lại dương dương đắc ý. Người nhìn đi! Người cũng chẳng được ngồi cạnh chàng ấy.

"Bởi vì ngươi xấu". Minh Thù tiếp lời Tạ Sơ Dương.

"Làm thấp đi giá trị dung nhan của Tiên giới".

Long Sa Tuyết: "..." Mới vừa nãy còn khen nàng đáng yêu cơ mà, bị thần kinh sao?

Long Sa Tuyết dường như bị đả kích, nhân cơ hội liền uất ức nằm vào trong lòng Tạ Sơ Dương.

Nhưng đáy lòng lại thầm hận, dung mạo này của cô đã là đệ nhất mỹ nhân của Long tộc rồi. Mặc dù không phải là đệ nhất mỹ nhân của Tiên giới nhưng cũng không hề là xấu xí gì, lão yêu bà này đang đố kị với nàng.

"Ngân Tranh, đừng quá đáng!" Tạ Sơ Dương đột nhiên thấp giọng quát lớn, hiển nhiên là nói giúp cho Long Sa Tuyết.

"Ồ, sự quá đáng vẫn còn đang ở phía sau, giữ lại chút khí lực, chậm rãi phát hỏa". Tạ Sơ Dương muốn làm gì cô không quan tâm nhưng nếu làm cản trở đến giá trị thù hận thì cô cũng không ngại gây thù chuốc oán với hắn.

"Phu quân..." Long Sa Tuyết kêu một tiếng đầy thương tâm, nói ríu rít:

"Có phải là ta có chỗ nào đắc tội Ngân Tranh tiên tôn rồi không?"

"Tiên tôn, người nói bớt vài câu đi!" Ngô Đồng cũng khuyên Minh Thù.

Làm ầm lên đối với mọi người đều không ổn.

Minh Thù nở một nụ cười với Ngô Đồng, thu lại tầm nhìn rồi yên lặng bắt đầu ăn, ăn no lại gây sự.

Thiên Lộc Yến này còn chưa bắt đầu, hai bên đã đối đầu nhau rồi. Chúng tiên đều phát run, sắp tới sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

May là sau đó Minh Thù chỉ ngồi ăn đồ ăn, tiết tấu hoàn toàn không thể ngừng lại được. Xem ra Dạ Nguyệt chân quân đang rất vội vàng, dựa theo cách cô ăn như vậy thì chưa qua được nửa buổi đã hết rồi.

Minh Thù thả chậm tốc độ lại một chút, ánh mắt đảo qua một lượt tất cả mọi người có mặt ở đó. Ngoại trừ những gương mặt quen của Tiên giới, có nhiều gương mặt lạ hoắc, mà nhiều nhất chính là những thiếu niên thiếu nữ hơn mười tuổi ngồi ở bên cạnh đại nhân, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.

Thiên Lộc Yến rất náo nhiệt.

Khóe miệng Minh Thù chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười có thể nói là hoàn mỹ.

Náo nhiệt quá.

Tiên Đế dắt theo Tiên Hậu khoan thai tới muộn. Những buổi như thế này không tránh khỏi các phát ngôn trang trọng, đợi sau khi phát ngôn xong một loạt phát ngôn rườm rà, tiên quan bắt đầu đọc tên.

Mỗi cái tên phía trước còn có tiền tố.

Tỷ như cái gì, Tây hải thái tử, Đông hải công chúa, Nam sơn Bắc sơn gì gì đó. Minh Thù nghe đến nỗi mắt thấy đùi gà vờn quanh trước mặt mình.

"Bồng Lai tiên đảo, Phù Hề".

Một cô nương chậm rãi đi lên phía trước hành lễ, thái độ đoan trang ưu nhã, kiêu ngạo nhưng không mất lễ phép.

Hành lễ xong, Phù Hề đứng đó mặc cho mọi người dò xét. Nàng không cần làm gì cả, tiên quân có tư cách thu nhận đồ đệ, liếc mắt là có thể nhìn ra nàng có tư chất gì.

"Tạ Sơ Dương tiên tôn, ta thấy Phù Hề này rất phù hợp với ngươi". Tiên Đế đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi cũng nên thu nhận đồ đệ".

Hai mắt Phù Hề rõ ràng sáng lên.

"Tiên Đế, ta mới vừa thành thân". Tạ Sơ Dương từ chối.

"Thành thân và thu đồ đệ cũng không có gì là mâu thuẫn với nhau cả. Sa Tuyết con nói xem có phải hay không?" Tiên Đế cười híp mắt nhìn Long Sa Tuyết.

Long Sa Tuyết tự nói với mình là phải biết nhìn nhận đại cục, nàng ta cười cười trả lời: "Con nghe phu quân".

Tiên Đế lại nhìn về phía Tạ Sơ Dương: "Sa Tuyết không có ý kiến, Tạ Sơ Dương tiên tôn thấy sao?"

Tạ Sơ Dương cũng không muốn thu đồ đệ, có thể Tiên giới năm gần đây nhân khẩu quả thực càng ngày càng ít, Tiên Đế là vì Tiên giới mà tính toán. Bồng Lai tiên đảo cũng không thể xem nhẹ, Phù Hề này lại là đại tiểu thư của Bồng Lai tiên đảo, thu nàng làm đồ đệ hữu ích vô hại.

Tạ Sơ Dương chẳng biết tại sao lại nhìn Minh Thù, sau đó chỉ lười biếng dựa vào tay vịn, cầm điểm tâm cắn từng miếng nhỏ.

Dáng vẻ dường như tâm tình đang rất tốt...

"Được".

"Ồ..." Minh Thù nghiêng đầu, cười đến xán lạn:

"Tạ Sơ Dương tiên tôn, thu nhận một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, huynh không sợ tiểu công chúa vừa bước vào cửa sẽ ghen sao?"

Yên lặng…

Người ở đây làm gì có ai dám nói chuyện như vậy với Tạ Sơ Dương.

Long Sa Tuyết lúc đầu cũng không muốn Tạ Sơ Dương thu nhận đồ đệ. Kiếp trước lão yêu bà không tham gia Thiên Lộc Yến, Tiên Đế mặc dù có ý để cho Phù Hề bái chàng làm thầy nhưng mà cuối cùng lại bị cự tuyệt.

Ai biết lần này chàng lại đồng ý.

Lẽ nào là bởi vì mình nên có một số việc cũng sẽ thay đổi sao?

Hay là... là bởi vì cô ta?

Tạ Sơ Dương hừ lạnh: "Thu nhận đồ đệ là chuyện của bản tôn, Ngân Tranh tiên tôn lo nhiều rồi".

"Không sao, huynh thu nạp tám mười người cũng được". Minh Thù cười càng rực rỡ hơn. Ngươi thu càng nhiều, Long Sa Tuyết càng tức. Tốt.

Khí áp xung quanh Tạ Sơ Dương đột nhiên thấp xuống. Thiên Lộc Yến đang yên đang lành lúc nào cũng có thể sẽ biến thành hiện trường án mạng.

Tiên Đế vội vàng lên tiếng: "Phù Hề, còn không mau hành lễ".

Phù Hề nở nụ cười nhẹ: "Bái kiến sư phụ".

Nàng nhanh nhẹn đi xuống phía dưới. Kế tiếp cũng là Bồng Lai đảo nhưng là một thiếu niên ngũ quan tinh xảo, nhìn qua thì nhỏ tuổi hơn Phù Hề một chút nhưng gương mặt lại ưa nhìn hơn Phù Hề.

"Đây chính là tiểu bá vương của Bồng Lai tiên đảo sao?"

"Ai mà thu nhận hắn thì đen đủi rồi, có điều cũng là một hạt giống tốt".

"Được Bồng Lai tiên đảo quá mức cưng chiều, ước chừng cũng chẳng muốn hắn ở Tiên giới, chỉ là đi ngang qua thôi, ai mà dám thu nhận hắn chứ. Hơn nữa vị tiên tôn kia không phải cũng ở Bồng Lai tiên đảo sao, nếu thật sự muốn bái sư thì việc gì phải chạy tới Tiên giới".

"Có lý..."

Thiếu niên vừa mới vào thì có tiếng bàn luận xôn xao vang lên, hiển nhiên là không xa lạ gì người thiếu niên này.

Người thiếu niên rất kiêu ngạo nhắm thẳng vào Minh Thù: "Ta muốn bái người làm sư".

Người của Bồng Lai đảo sợ hãi nhao nhao đứng dậy, nói: "Nó nhỏ tuổi nên nói chuyện không đúng mực, mong Tiên Đế và Ngân Tranh tiên tôn đừng trách."

Phù Hề cũng có chút bất mãn trừng thiếu niên, hạ giọng quát lớn: "Ngươi điên rồi à, đây là Tiên giới, không phải là Bồng Lai đảo".

Tiên Đế nhìn Minh Thù, sau đó cũng không hề tức giận, chỉ nhìn thiếu niên rồi cười. Nụ cười kia... Tiên Đế cũng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

"Khụ khụ..." Tiên Đế cũng quen tai với đứa con này của Bồng Lai, con nhà cao sang quyền quý nhưng thiên phú quả thật không tệ.

"Vì sao ngươi lại muốn bái Ngân Tranh tiên tôn làm sư phụ?"

Thiếu niên không để ý đến sự ngăn cản của những người còn lại, cất giọng nói: "Bởi vì dung mạo của người đẹp".

Yên tĩnh…

Còn yên tĩnh hơn so với lúc Minh Thù nói.

Minh Thù ngồi thẳng người dậy, mọi người lại càng không dám thở gấp.

Cô ngoắc ngoắc thiếu niên. Thiếu niên không hề luống cuống, Bồng Lai tiên đảo muốn kéo cậu ta nhưng hết lần này tới lần khác đều không kéo được. Thiếu niên hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi tới trước mặt Minh Thù, không hề xấu hổ nói: "Sư phụ".

Ngô Đồng: "..." Con cháu nhà giàu của Bồng Lai đảo, rất được!

Có khi nào tiên tôn sẽ đánh chết nó không?

Dựa vào tính khí gần đây của tiên tôn, thật sự là có khả năng...

Xong rồi xong rồi, giết tiểu bá vương của Bồng Lai tiên đảo, Bồng Lai tiên đảo sẽ không liều mạng chứ?

Ngô Đồng suy nghĩ quá nhiều.

"Làm sao ngươi biết được là ta nhất định sẽ thu nhận ngươi?" Minh Thù bên này lại hứng thú hỏi thiếu niên.

"Ta có thiên phú nhất, người vì sao lại không thu nhận ta?" Thiếu niên kiêu ngạo nói như thể không thu nhận hắn là chuyện thiên lý bất dung vậy.

Minh Thù nụ cười ôn hòa, nói từng chữ: "Vậy thì ta... nhất định sẽ không thu nhận ngươi".


Thiếu niên lộ ra vẻ không thể tin nổi giống như muốn lý luận với Minh Thù xem vì sao lại không thu nhận hắn vậy.

Người của Bồng Lai tiên đảo bắt hắn lại, cũng thuận thế che cả miệng của hắn, lúc này mới khiến cho hắn không nói được nữa.

"Ngân Tranh tiên tôn, xin người đại nhân đại lượng, đừng nên tính toán với tên tiểu tử này." Người tóm cậu thiếu niên chắc là đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo, ông ta có khuôn mặt khiêm nhường và áy náy.

Trước mặt chúng tiên, nếu như Minh Thù thật sự tính toán với một đứa trẻ, vậy thì chứng tỏ cô bụng dạ hẹp hòi.

Nhưng Minh Thù không quan tâm, cô bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng, cười khanh khách nói: "Ra ngoài quỳ đi! Lúc nào tâm tình của ta tốt thì lúc đó mới được đứng lên".

Đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo dường như không ngờ tới là Minh Thù sẽ so đo như vậy, không thèm quan tâm đến ánh mắt của chúng tiên, ngây ra tại chỗ.

"Ta không..." Thiếu niên nỗ lực thoát ra khỏi sự khống chế của đảo chủ.

"Ta... dựa vào cái gì mà phải đi quỳ, ta cũng chỉ là muốn bái người làm sư phụ. Nếu không phải là được nghe nói người lợi hại thì còn lâu ta mới bái người làm sư phụ, để người làm sư phụ của ta, vậy thì cho..."

"A..."

Thiếu niên bị đảo chủ bịt miệng, mặt ông đã vô cùng khó coi. Đứa con này có được không dễ chút nào, thiên phú cũng tốt, vì vậy ngày thường ở tiên đảo đều được chiều chuộng, ai biết được lại được chiều đến nỗi vô pháp vô thiên như thế này.

Sớm biết sẽ có ngày như hôm nay thì đã không dẫn nó tới đây.

"Cứ để cho nó nói". Trẫm muốn xem xem tên thần kinh này muốn nói gì.

Đảo chủ nào dám buông tay: "Tiên tôn bớt giận, tên tiểu tử này ta nhất định sẽ quản giáo chặt".

"Không sao, ngươi cứ để cho nó nói". Minh Thù nở nụ cười ôn hòa, dường như không để bụng chuyện vừa rồi.

Đảo chủ nhìn về phía Tiên Đế, Tiên Đế hiện tại cũng không đoán ra được vị tiên tôn đang bị "kích động" này sẽ nghĩ thế nào, đành gật đầu với đảo chủ.

Đảo chủ do dự một lát, từ từ buông thiếu niên ra.

Thiếu niên phất ống tay áo một cái, hoàn toàn không thấy ánh mắt của cha mình, giọng nói còn cao hơn lúc nãy nữa: "Để cho người làm sư phụ của ta, đó là ta xem trọng người. Người cho rằng ai cũng có thể làm sư phụ ta sao?"

Ôi, tên thần kinh này cũng được lắm, một câu nói mà đắc tội cả thiên giới?

Minh Thù cười: "Ngươi cho rằng ai cũng có thể làm đồ đệ của ta sao?"

Đôi mắt của thiếu niên chuyển động, giọng nói vẫn kiêu ngạo như cũ: "Ta là người duy nhất của Bồng Lai tiên đảo dư sức để làm đồ đệ của người".

Minh Thù cười: "Bây giờ ngươi ra ngoài quỳ, đợi khi nào tâm tình ta tốt, ta sẽ suy nghĩ thêm".

"Ta..."

Sắc mặt Tiên Đế đã có chút không ổn, cho dù là một đứa bé thì những lời nói hôm nay cũng đã quá mức kiêu ngạo.

Thiếu niên bị che miệng lại lần nữa. Đảo chủ quát lớn hai câu, thiếu niên lúc này mới thôi giãy giụa.

Hắn bị đảo chủ lôi đi, nhìn từ xa xa có thể thấy người thiếu niên bị ấn quỳ ở bên ngoài.

"Khụ... Tiểu hài tử này chưa trải qua thất bại gì, không biết trời cao đất rộng". Tiên Đế hoà giải.

"Kế tiếp đi".

Hiện tại đương nhiên ông không dám nhắc đến chuyện thu nhận đồ đệ với Minh Thù nữa.

Người tiếp theo bước lên, không ai còn dám hống hách như thiếu niên kia nữa, quy củ đứng ở trong sân nhưng có thể được chọn trúng đã ít lại càng ít.

Những người không được chọn cũng không trở về mà ở lại Tiên giới lập Tiên gia học phủ, tiến hành học tập, về sau tận tâm cống hiến cho Tiên giới.

Thiên Lộc Yến không chỉ đơn giản có mỗi chuyện này, còn có bẩm báo các nơi, tố cáo gì đó, tương đương với đại hội tổng kết mỗi năm một lần.

Minh Thù nghe đến buồn ngủ, đợi sau khi ăn xong điểm tâm, Minh Thù liền đi ra.

Tiên Đế không dám nói gì, chỉ phải cam chịu cử chỉ của cô.

Tạ Sơ Dương nhìn cô vài lần, nỗi lòng phức tạp. Cô nhằm vào Long Sa Tuyết giống như là đang quan tâm, nhưng nhìn ánh mắt tình cờ của cô lại cảm thấy như cô căn bản không hề quan tâm.

"Phu quân, ta hơi chóng mặt". Long Sa Tuyết nhỏ giọng nói.

"Ta đưa nàng trở về".

"Cảm tạ phu quân". Long Sa Tuyết nói giọng thân thiết mang theo vài phần ngượng ngùng.

Đời trước nàng tùy hứng quá mức làm cho rất nhiều người không thích nàng, cho nên bây giờ nàng muốn tém bớt tính tình của mình.

Tạ Sơ Dương cáo từ Tiên Đế, cảm xúc chúng tiên phức tạp. Ngân Tranh tiên tôn vừa mới đi, Tạ Sơ Dương cũng rời đi, chắc có nội tình.

-

Bên ngoài sân, thiếu niên đang quỳ với vẻ mặt không phục thấy cô bước ra một mình, trực tiếp đứng lên: "Vì sao người không thu nhận ta?"

Minh Thù buồn cười liếc nhìn hắn: "Tại sao ta lại phải thu nhận ngươi? Ngươi là người trên trời chỉ có một hay là độc nhất vô nhị dưới đất?"

"Người có thiên phú như ta đến mấy trăm năm người cũng không gặp được một người. Thu nhận ta làm đồ đệ, chờ ta tung hoành khắp trời đất, người sẽ vẻ vang mặt mày, không tốt sao? "

"Ồ, ta cảm thấy hiện tại ta cũng đã rất vẻ vang rồi, không cần thêm nữa".

Thiếu niên: "..."

Thiếu niên có chút không cam lòng, ngẩng đầu nói: "Nếu người không thu nhận ta làm đồ đệ thì ta sẽ quấn lấy người, luôn luôn quấn lấy người".

"Ngươi coi Tiên giới là hậu viện của nhà ngươi sao, muốn tới thì tới?" Ngươi muốn bái trẫm làm sư nhưng trẫm không nhận đấy, tức chết ngươi!

Thiếu niên đột nhiên giảo hoạt cười rộ lên: "Ta có thể ở lại Tiên gia học phủ".

Minh Thù: "..." Quên mất cái này.

Nhưng nhìn bộ dạng bao che cho con của đảo chủ Bồng Lai tiên đảo, hắn sẽ vui vẻ để tên thần kinh này ở lại sao?

Minh Thù cảm thấy không quá khả thi.

"Vậy ngươi cố gắng lên". Minh Thù mỉm cười.

"Ôi, người đừng đi..." Thiếu niên níu lại áo choàng của Minh Thù.

"Người nói cho ta biết rốt cuộc là người không ưa ta ở điểm nào. Ta thực sự rất lợi hại, hơn nữa rất thông minh. Người thu ta làm đồ đệ tuyệt đối không tổn thất".

Tạ Sơ Dương vừa đúng lúc dẫn theo Long Sa Tuyết đi ra. Hắn thấy thiếu niên kéo Minh Thù như vậy liền sầm mặt lại, ánh mắt phảng phất nổi lên bão tố.

Tiếp đó hắn đột nhiên ôm Long Sa Tuyết vào ngực mình, đi nhanh tới.

Long Sa Tuyết cho rằng Tạ Sơ Dương đang làm để cho lão yêu bà kia nhìn nhưng nàng cũng có thể lợi dụng...

"Ai da..."

Long Sa Tuyết đột nhiên trẹo chân, cả người ngã hẳn vào lòng của Tạ Sơ Dương.

"Không sao chứ?" Tạ Sơ Dương thấp giọng hỏi.

Long Sa Tuyết lắc đầu nhưng biểu hiện trên mặt lại rõ ràng là có sao.

"Long công chúa, trước đây ngươi là tiên giả à?" Minh Thù bắt lấy cơ hội tăng giá trị thù hận.

"Ta chưa thấy chuyện tiên nhân lại có thể trẹo chân ở Tiên giới cả".

Long Sa Tuyết bất hòa với Minh Thù, nàng núp trong lòng Tạ Sơ Dương uất ức không thôi.

"Ngân Tranh muội bớt khó chịu đi". Ánh mắt của Tạ Sơ Dương rơi vào cánh tay vẫn đang nắm lấy áo choàng của Minh Thù, sắc mặt trầm hơn, đột nhiên ôm lấy Long Sa Tuyết.

"Tránh ra".

"Ta không tránh thì còn muốn đánh ta sao?" Đường rộng như vậy, dựa vào cái gì mà bắt trẫm phải tránh, không tránh.

Thiếu niên nhìn chằm chằm Long Sa Tuyết, sự tinh tế hiện lên giữa hai hàng lông mày kiêu ngạo. Hắn đột nhiên hừ nhẹ lên tiếng: "Đường này rộng như vậy, sao lại phải nhường?"

"Còn nhỏ tuổi mà đã kiêu căng như thế, phụ thân của ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là tôn ti trật tự sao?" Tạ Sơ Dương vốn không muốn tiếp thiếu niên nhưng lúc này thiếu niên đưa tới cửa, hắn tự nhiên không cần khách khí:

"Tiên giới không phải là Bồng Lai tiên đảo, không tới lượt ngươi nói chuyện!"

"Ta cũng chẳng nói gì sai". Thiếu niên không phục.

"Thân phận của người và sư phụ như nhau, tại sao phải tránh đường cho người?"

"Sư phụ?" Giọng nói của Tạ Sơ Dương trầm trầm:

"Muội thu nhận hắn làm đồ đệ?"

[Ký chủ cố lên, tiếp tục kéo giá trị thù hận của Tạ Sơ Dương, tôi có thể phát nhiệm vụ cho cô.] Hài Hòa Hiệu bắt đầu giật dây Minh Thù.


"Ta thu nhận ai làm đồ đệ thì có liên quan gì đến huynh, ta cũng không ăn mất cái gì của huynh, huynh quản được sao?"

Thiếu niên lộ ra vẻ kiêu ngạo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.

Nhưng sự kiêu ngạo của Minh Thù lại ở trong nụ cười như gió xuân của cô. Tuy không nhìn ra nhưng lại có thể cảm nhận được.

Tạ Sơ Dương: "..."

"Phu quân, ta hơi khó chịu". Long Sa Tuyết kịp thời lên tiếng.

Tạ Sơ Dương kìm nén lửa giận trong lòng xuống, thấp giọng an ủi: "Ta đưa nàng về".

Hắn liếc mắt về phía Minh Thù nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn hắn. Đừng nói tới ghen tuông tức giận, ngay cả một chút khác thường cũng không nhìn thấy.

Hắn hừ lạnh một tiếng, ôm Long Sa Tuyết đi vòng qua Minh Thù rồi rời đi.

Long Sa Tuyết vịn vào vai Tạ Sơ Dương. Lúc Tạ Sơ Dương không nhìn thấy liền lộ ra một ánh mắt khiêu khích.

Minh Thù cao giọng: "Long công chúa, mắt ngươi bị chuột rút sao?"

"Khụ khụ khụ..." Long Sa Tuyết bị Minh Thù nói đến mức ho khan không ngừng. Tạ Sơ Dương cũng dừng lại, không biết nghĩ như thế nào, nói chung sự lạnh lùng trên mặt hắn càng nặng nề hơn.

Long Sa Tuyết cúi thấp đầu, đáy lòng thầm hận.

Lão yêu bà này điên rồi sao?

Đột nhiên hét lên...

May mà Tạ Sơ Dương không nhìn thấy... nhưng cảm giác được Tạ Sơ Dương lúc này rất đáng sợ, đáy lòng Long Sa Tuyết có chút dự cảm không ổn.

Tạ Sơ Dương không nói câu gì, ôm Long Sa Tuyết nhanh chóng rời đi.

[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Tạ Sơ Dương.]

[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Ngọc Huy.]

Ừm... Không có giá trị thù hận quần thể sao?

[Không có lợi, không phát.] Hệ thống rất hào phóng.

Minh Thù: "..." Hài Hòa Hiệu rất hào phóng.

Ngọc Huy... nếu cô nhớ không lầm thì cái tên thần kinh trước mặt này tên là Ngọc Huy.

Sao lại gọi là Quốc Huy nhỉ? Quốc Huy không được, Tiên Huy cũng được nha...

[Ký chủ mau ngừng lại, mau tăng giá trị thù hận.] Ký chủ để ý thức của mình bay lên không thể nhìn thẳng.

"Sư phụ, có phải là người thích hắn không?" Ngọc Huy đột nhiên lên tiếng, nói vô cùng thẳng thắn.

Minh Thù kéo áo choàng của mình: "Quỳ đi, ta chưa cho ngươi đứng dậy".

"Ta không quỳ, ta chỉ muốn bái sư chứ ta không làm gì sai, vì sao lại phải chịu phạt?" Trong ngữ khí phách lối của Ngọc Huy còn có một chút ngữ khí trẻ con.

"Bởi vì thân phận của ngươi... không cao bằng ta". Minh Thù cười:

"Ta muốn phạt thì phạt, ngươi có ý kiến gì sao?"

Ngọc Huy lập tức không lên tiếng, cũng thu lại vài phần kiêu ngạo, có chút tức giận nhìn cô chằm chằm: "Dùng thân phận để chèn ép người khác thì có gì hay chứ. Nếu ta sinh ra cùng lúc với người thì thân phận của ta khẳng định là sẽ cao hơn người".

"Ồ? Ngươi muốn soán vị sao?" Thân phận cao hơn cô chỉ có Tiên Đế.

Đương nhiên chỉ là về mặt thân phận, Tiên Đế là người đứng đầu Tiên giới. Người có thể làm Tiên Đế không nhất thiết phải có năng lực tốt cho nên về mặt thực lực, tiên tôn vẫn giỏi hơn một bậc.

Lúc đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo xuất hiện, vừa hay lại nghe thấy đứa con trai sống trong nhung lụa của mình nói câu đó, ông lao đến như một làn khói bịt miệng Ngọc Huy ấn xuống đất.

"Tên tiểu tử chết tiệt này nói lung tung cái gì thế?"

Đảo chủ không chút khách khí dạy dỗ Ngọc Huy nhưng ai cũng có thể nhìn ra được chỉ là ra vẻ như vậy thôi, chứ thực ra đánh không hề đau chút nào.

"Tiên tôn, lời của trẻ con không nên chấp nhất, mong người bỏ qua cho". Đảo chủ cảm thấy ngày hôm nay cực kỳ đen đủi, hết lần này đến lần khác đổ lên đầu ông. Trời sinh tên tiểu tử này không hề có một chút tự giác nào.

"Bản tôn bỏ qua cho thì có ích gì, con trai nhà ngươi muốn soán vị, cái này cần Tiên Đế bỏ qua thì mới được".

"Ý của đứa trẻ này không phải là như vậy". Đảo chủ lại đánh vài cái lên người của thiếu niên. Thiếu niên rất tức tối nhưng lại bị đảo chủ ấn xuống, cậu không giãy ra được. Đảo chủ vẫn còn đang nhận lỗi với Minh Thù:

"Mấy ngày trước trên đảo có được một món đồ trang sức vô cùng tinh xảo, đợi Thiên Lộc Yến kết thúc, hạ quan sẽ tự mình đến cửa tạ tội".

Minh Thù liếc nhìn thiếu niên: "Những thứ đồ kia không cần nữa, vừa hay trong cung của ta thiếu một người quét sân".

Quét sân?

Những lời này không phải là đang nói với ông, bảo con của ông đi quét sân sao?

Trái tim của đảo chủ co rút lại.

Hắn đường đường là thiếu đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo, muốn hắn đi quét sân... cho dù đối phương là tiên tôn thì cũng quá là mất mặt rồi.

Nhưng nhìn mặt Ngọc Huy lại không hề tức giận như vậy, thái độ vẫn kiêu ngạo như trước: "Quét sân thì quét sân, ta tình nguyện quét sân vì sư phụ".

Đảo chủ: "Tình nguyện cái đầu con!"

"Tiên tôn người..."

"Đảo chủ có ý kiến gì không?"

Ý kiến chứ!

"Tiên tôn, ta chỉ có một đứa con trai. Người xem có thể giơ cao đánh khẽ không, ta sẽ nghe lời người..."

"Đảo chủ cho rằng tiên cung của tiên tôn, ai cũng có thể tùy tiện quét?"

Đảo chủ: "..." Đúng là mang thù mà!

Hậu quả khi đắc tội một tiên tôn, đảo chủ không dám nghĩ tới nhưng nghĩ tới đứa con trai bảo bối của nhà mình, ông lại có chút dao động.

Minh Thù nhấc chân đi về phía trước, bỏ đảo chủ lại phía sau: "Còn không mau đi theo".

Ngọc Huy giãy ra khỏi cha mình: "Cha, con đi đây! Đợi con tung hoành khắp trời đất, con sẽ về thăm mọi người".

Đảo chủ: "..."

Lên Tiên giới là đem con trai đi mất rồi.

Ông trở về phải nói như thế nào với phu nhân đây...

Con trai quay lại đi!

-

Minh Thù trở lại Cửu Liên sơn, Ngô Đồng đã cùng Dạ Nguyệt chân quân đợi ở ngoài cung. Dạ Nguyệt chân quân không chút biểu cảm, đã chết lặng.

Lúc cô đi, hắn đoán rằng hắn cũng nên đi.

Quả nhiên, Ngô Đồng ngay lập tức qua gọi hắn.

"Tiên tôn, người định thu nhận tên tiểu bá vương này làm đồ đệ thật sao?" Dạ Nguyệt chân quân thấy Minh Thù dẫn theo Ngọc Huy trở về, không nhịn được mà ghé lại cạnh cô nói thầm:

"Đây chính là bảo bối của Bồng Lai tiên đảo, người dẫn về như vậy... không ổn đâu".

"Đồ đệ?" Minh Thù cười đến khó hiểu:

"Mơ đi, hắn đến để quét sân".

"Phụt!"

"Cười cái gì!" Ngọc Huy trừng mắt với Dạ Nguyệt Chân Quân, rất không khách khí:

"Có gì đáng cười hả, chưa thấy quét sân bao giờ sao? "

Dạ Nguyệt chân quân cũng bị tính cách không sợ trời không sợ đất của Ngọc Huy làm cho sững sờ, tốt xấu gì thì thân phận bây giờ của hắn cũng cao hơn cậu ta đấy...

Bồng Lai tiên đảo nuôi đứa trẻ hung hăng này thành thái tử gia sao?

Không thể chọc giận, không thể chọc giận. Dạ Nguyệt chân quân quyết định đi nấu ăn, tránh việc bị những thứ không bình thường làm ảnh hưởng đến.

"Ta ở đâu?" Thiếu niên xoay đầu quan sát tiên cung:

"Nơi này của người cũng to thật đấy nhưng mà nhìn đơn sơ quá, hoa viên sau nhà của ta còn đẹp hơn ở đây".

Ngô Đồng ở bên cạnh xấu hổ, Tiên giới này không thiếu những kẻ quần áo lụa là nhưng chưa từng thấy ai lại giống như Ngọc Huy.

"Vậy ngươi quay về hoa viên sau nhà của ngươi đi". Hoa viên của trẫm chỉ cần có thức ăn là đủ rồi, không chứa nổi thứ khác.

Ngọc Huy nghẹn lời: "Ta còn chưa bái người làm sư thì ta chưa về. Người đừng nghĩ đến việc đuổi ta về, ta nhất định phải bái người làm sư".

"Chọn cho hắn gian phòng nhỏ nhất". Minh Thù quay đầu dặn dò Ngô Đồng.

"Cái gì?" Ngọc Huy không nhịn được giận:

"Người muốn ngược đãi ta?"

"Quét sân thì chỉ xứng đáng ở phòng nhỏ thôi". Minh Thù cười:

"Sao có thể nói là ta ngược đãi ngươi được chứ?"

"Người..."

Minh Thù đi về phía phòng bếp. Ngọc Huy nhìn chằm chằm bóng lưng của cô rồi nói với Ngô Đồng: "Phòng ở đâu, còn không mau dẫn ta đi!".

Ngô Đồng: "..."

Tiên tôn sao lại nghĩ không thông mà đem về một tiểu tổ tông như vậy chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom