• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (5 Viewers)

  • Thế Giới 13: Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (12)

Minh Thù có chút cảm thán, tốt xấu gì cô cũng nuôi tiểu yêu tinh kia.

Hiện giờ cô vùi trong ngực hắn lại như một tiểu cô nương.

Hết lần này đến lần khác hắn còn mê hoặc mình.

“Không!” Nhưng trẫm nào dễ bị cám dỗ như vậy, đồ ăn là quan trọng nhất.

“Ngươi muốn bỏ đói ta thì cứ tiếp tục lề mề đi. Yên tâm, ta làm ma cũng không bỏ qua cho ngươi.”

“Sư phụ, chúng ta chết cũng không thể làm ma.” Ngọc Huy cọ vào mặt của Minh Thù nếm thử một phen, đặt Minh Thù ở bên cạnh.

“Sư phụ chờ ta một lát, ta đi tìm đồ ăn cho người.”

Ngọc Huy về rất nhanh, trong tay chỉ nhặt một ít trái cây. Hắn không để Minh Thù tự mình động tay, rửa từng trái một đút cho Minh Thù.

Minh Thù ăn một quả, hắn sẽ hôn một cái sau đó đặc biệt bình luận gian xảo một phen.

Ăn cũng không yên phận.

Cuối cùng Minh Thù trực tiếp đoạt lấy, hai ba miếng đã giải quyết xong.

Ngọc Huy: “…”

Khỉ chứ.

Muốn chửi quá mà không biết bắt đầu từ đâu.

Thôi bỏ đi, không chửi nữa.

Dù sao cô thiếu nợ cũng không phải một hai lần.

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nhất định là không thể quay về Tiên giới. Bồng Lai tiên đảo… hay là quên đi, hắn cũng không muốn về phá hoại.

“Đi về hướng đông.” Minh Thù chỉ đại một hướng.

“Vì sao?”

“Bảo ngươi đi hướng đông thì cứ đi đi. Ngươi có ý kiến gì à?” Minh Thù cười mỉm nhìn hắn, tựa như nếu hắn có ý kiến sẽ dùng sự dịu dàng hỏi chuyện hắn một trận.

“Nghe theo sư phụ.” Ngọc Huy lập tức cười nịnh bợ:

“Sư phụ bảo hướng đông thì hướng đông.”

Minh Thù cũng không biết đi đâu nên tùy tiện chỉ một hướng. Cô đánh người nhiều như vậy chắc chắn Tiên giới sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế. Cứ tìm một nơi ăn no trước rồi tăng giá trị thù hận sau.

Ngọc Huy càng dính lấy cô. Minh Thù cảm thấy sắp không giữ được đồ ăn của mình, ngày nào cũng nghĩ cách kéo xa khoảng cách với hắn.

Nhưng hắn thật sự nghịch ngợm đến phát sợ, vẫn không có tí tự giác nào.

“Sư phụ, vì sao người lén giúp ta?”

Trẫm cảm thấy ngươi khao khát đồ ăn của trẫm, rất sợ hãi.

“Sư phụ, sau này chúng ta tìm một nơi để ở, có núi có sông. Ta nấu cơm cho người, người chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được.”

Khỉ chứ, tha cho ta đi, đầu bếp quái vật như ngươi thì món ăn cũng đau tim.

“Sư phụ, được không?”

Nam tử vô cùng tuấn mỹ đi giật lùi, Minh Thù lười biếng theo sau lắc lư một nhành cây trong tay. Cô rung rung lá, đón lấy ánh mắt nam tử nhìn sang.

Cô suýt chút nữa đã nói “Được”.

“Tối nay ăn gì?”

“Ăn ta.” Ngọc Huy đương nhiên chỉ mình.

“Hấp hay chiên?”

Ngọc Huy: “…” Hấp hay chiên ông nội cô! Ngoài ăn ra trong đầu cô không còn gì khác sao?

Nhìn ta đi!

Thanh niên tuấn tú như vậy, cô không có cảm giác tim đập thình thịch sao? Cô không có rung động sao?

Hai người chung đường ồn ào đi về hướng đông, bọn họ cũng đến được thành trì nhưng Ngọc Huy vừa vào thành đã gây chuyện. Minh Thù xem kịch vui hoàn thành, không có hứng dọn dẹp tàn cuộc sau đó không dẫn hắn vào thành nữa.

Cho nên Ngọc Huy thường bị ném ở ven đường, đợi Minh Thù ăn xong mới ra nhặt hắn đi tiếp.

Trên trời một ngày nhân gian một năm.

Minh Thù và Ngọc Huy lay lắt ở nhân gian cả tháng, người của Tiên giới mới từ từ đến.

Tạ Sơ Dương dẫn một đội thiên binh chặn Minh Thù và Ngọc Huy ở một cánh đồng hoang.

Lúc đó Minh Thù đang gặm chân vịt mua được từ trong thành, vừa ngẩng đầu liền thấy Tạ Sơ Dương phong thần tuấn lãng từ trên trời giáng xuống.

“Ngân Tranh, theo ta về.”

Minh Thù mặt không đổi sắc gặm chân vịt: “Theo huynh về làm gì, đốt Tiên giới à?”

“Tạ Sơ Dương.” Ngọc Huy nhìn thấy Tạ Sơ Dương liền tức giận: “Sự việc yêu khí là ngươi giờ trò quỷ chứ gì?”

Ánh mắt Tạ Sơ Dương dừng trên người Ngọc Huy tạm thời ngưng trệ, hắn đã đánh giá thấp vị trí của Ngọc Huy trong lòng cô.

“Ngân Tranh.” Tạ Sơ Dương nói:

“Muội không muốn về Tiên giới, chúng ta có thể không về Tiên giới. Muội muốn đi đâu, ta dẫn muội đi.”

Minh Thù ném khúc xương xuống, vớ lấy vạt áo Ngọc Huy lau tay: “Ta muốn đi đâu huynh cũng đưa ta đi? Tiểu công chúa nhà huynh phải làm sao?”

Ngọc Huy nhìn quần áo mình dính dầu mỡ, trong lòng chửi thề các kiểu.

Gặp vận đen tám đời.

“Muội biết ta cưới nàng ta không phải là thật lòng. Ban đầu là muội khiến ta quá tức giận nên ta mới đồng ý, giữa ta và nàng ta chưa xảy ra chuyện gì.”

“Nói cứ như là ta lấy đao bắt huynh cưới nàng ta vậy.” Cô không nhìn thấy sự thích thú, cũng không nhìn thấy tình yêu trong mắt Tạ Sơ Dương, chỉ có một sự không cam lòng và muốn chiếm làm của riêng một cách kỳ lạ.

Có lẽ hắn vốn dĩ không yêu nguyên chủ, chỉ vì trước đây nguyên chủ thích hắn như vậy lại đột nhiên bỏ hắn nên hắn không cam lòng mà thôi.

Hơn nữa…

Minh Thù nhặt một cành cây khô.

Chuyện tính kế Ngọc Huy, trẫm vẫn phải tính sổ đàng hoàng với hắn.

“Ngân Tranh…”

Hình bóng Minh Thù kéo ra một chuỗi hư ảnh trong không khí, cành cây khô cắt ngang không trung mang theo khí thế sắc bén như đao kiếm đánh xuống.

Tạ Sơ Dương nhớ tới lúc ở Tiên giới, dáng vẻ kia của cô… phảng phất như bước xuống từ chiến trường thiên quân vạn mã mang theo uy thế và quyền lực không nói nên lời, ngay cả hắn cũng không nhịn được run lên.

Sự tấn công của Minh Thù không hề cho Tạ Sơ Dương thời gian hoài niệm. Đòn tấn công của cô không mang sát khí nhưng chỗ nào cũng khốc liệt, không nể tình.

Hình bóng của hai người từ dưới đất lên đến trên không, lại lên đến tầng mây.

Mọi người chỉ có thể nhìn hai hình bóng va chạm, hợp lại rồi tách ra.

Ngọc Huy nhìn hai hình bóng trên không, có chút hận mình giờ vẫn vô dụng như vậy. Sao lại để hắn có hình tượng này, không được diễn anh hùng cứu mỹ nhân.

Tức quá đi.

Đang lúc Ngọc Huy phiền não muốn chém người, trên không đột nhiên xuất hiện người thứ ba.

Ái chà!

Hai chọi một còn đánh lén, muốn chết à!

Ngọc Huy không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phi thân lên ngăn cản người thứ ba đánh lén.

Long Sa Tuyết đánh lén thất bại, tức giận trừng Ngọc Huy: “Tránh ra!”

Một yêu vật cũng dám chắn trước mặt nàng ta.

Trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý gớm ghiếc, nàng ta muốn giết kẻ tiện nhân kia.

Đối phó với Tạ Sơ Dương có lẽ hắn không nắm chắc nhưng đối phó với Long Sa Tuyết, Ngọc Huy cảm thấy mình dư sức.

“Muốn tổn thương sư phụ ta, ngươi hãy bước qua xác ta đã.”

Long Sa Tuyết mang theo ác ý cười quái dị: “Ngọc Huy, phải chăng ngươi thích ả?”

Ngọc Huy ngẩng cao đầu thản nhiên thừa nhận: “Phải thì sao?”

Đôi mắt Long Sa Tuyết trợn tròn, nàng ta chỉ nói đại… Nàng ta lại cười ha hả: “Ha ha, loại chuyện này các ngươi cũng làm được, còn biết xấu hổ hay không. Nếu bị Tiên giới phát hiện, chậc chậc… ngươi biết ả sẽ trở thành trò cười của bao nhiêu người không?”

“Vậy thì không để Tiên giới biết là được.” Ngữ khí của Ngọc Huy đột nhiên nhạt đi, thậm chí hắn còn cười một cái với Long Sa Tuyết:

“Dù sao ta cũng sẽ giết ngươi.”

“Chỉ dựa vào ngươi?” Long Sa Tuyết tự nhận mình lợi hại hơn kẻ nhỏ hơn mình không biết bao nhiêu tuổi nên cũng không để Ngọc Huy trong lòng, nàng ta nói từng chữ:

“Ta muốn để cả Tiên giới đều thấy ả là thứ gì.”

Ngọc Huy không tiếp lời mà trực tiếp lướt tới.

Tiếng gió thổi vạt áo hắn bay phần phật.


Minh Thù cảm thấy Ngọc Huy nhất định đối nghịch với cô tới cùng.

Thật vất vả cô mới tìm được cách nhốt Tạ Sơ Dương lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Long Sa Tuyết rơi từ trên trời xuống - nguyên hình.

Nguyên hình là một con rồng to nện xuống trước mặt cô khiến bụi bay đầy trời. Đối diện với Minh Thù là một chiếc đầu rồng, lúc này con mắt của nó trừng lớn, ánh hào quang bên trong cơ thể dần dần biến mất.

Vừa nhìn là biết đã chết rồi.

Có câu chửi nhất định phải nói ra!

Tiểu yêu tinh ai cho ngươi giết cô ta!

Ai cho ngươi giết!

Ai cho ngươi giết!

Mối thù của trẫm.

Đồ ăn vặt của trẫm.

Ngươi mà vô tội hả, ngươi vô tội cái gì!

"Sư phụ..." Sao người lại cười đáng sợ như vậy, hắn đã làm sai điều gì sao?

Không phải người rất chán ghét Long Sa Tuyết sao?

Mới vừa rồi cô còn muốn giết nàng ta kia mà, hắn đã giết giúp cô rồi, hình như không có sai sót gì mà nhỉ? Nhiệm vụ của hắn là xóa bỏ BUG không nên xuất hiện này...

Thật hung dữ.

-

"Không xong rồi, Ngân Tranh tiên tôn bắt được Sơ Dương tiên tôn đang đuổi giết đến nơi rồi."

"Tiên Đế không xong rồi!"

Ở lối cửa tiến vào Tiên giới, Minh Thù dẫn theo Tạ Sơ Dương bị trói từ đầu tới chân, ngay cả miệng cũng bị trói chặt, tiến thẳng đến Tiên giới đánh giết.

Tiên Đế sai Tạ Sơ Dương đi bắt người mà người chưa bắt được, người ta lại tự mình tới giết.

Trước đó người bị cô đánh hiện tại vẫn chưa khôi phục.

Hiện cô đuổi giết đến nơi rồi, bọn họ phải lấy cái gì ngăn cản đây?

Một tháng dưới nhân gian cũng chỉ bằng một canh giờ trên Tiên giới mà thôi.

"Ngân Tranh ngươi làm phản!" Tiên Đế vội vã cản lại, chứng kiến Tạ Sơ Dương bị trói lại khiến lửa giận trong người ông ta bốc lên.

"Ta cho rằng trước đó ta đã nói rất rõ rồi." Minh Thù mỉm cười.

"Bắt nàng ta lại cho ta!"

Thiên binh của Tiên Đế điên cuồng xông lên không một kẽ hở bao vây lấy Minh Thù.

Mà thực lực của Minh Thù tiên tôn cũng không phải dạng dễ chơi. Những thiên binh này không là gì nhưng vẫn phải tiêu hao thể lực.

"Các người còn đứng đó làm gì, mau bắt nàng ta lại cho ta." Điên rồi, Ngân Tranh đúng là điên rồi.

Một đám người lần nữa nhào tới.

"Ngân Tranh tiên tôn không phải là tẩu hỏa nhập ma rồi chứ? Nhưng nhìn thần sắc của nàng lại không giống."

"Trước đó sau đại hôn của Sơ Dương tiên tôn, Ngân Tranh tiên tôn hành xử rất lạ. Nếu tẩu hỏa nhập ma thật cũng không phải là không thể."

Có một tiên quân thấp giọng bàn tán bên tai Tiên Đế. Tiên Đế nổi trận lôi đình đang muốn phát hỏa thì đột nhiên có một tên thiên binh chạy tới bên ông ta thì thầm hai câu.

Nhận được tin tức, cả người Tiên Đế lập tức nổi giận hét lớn về phía thiên binh: "Đi, đi mời hai vị tiên tôn khác đến đây, đi mau!"

Sa Tuyết chết rồi...

Ông ta biết ăn nói thế nào với Long tộc đây.

Mặc dù ông ta là Tiên Đế còn Long tộc là tộc của ông ta nhưng quan hệ giữa ông ta và Long tộc cũng chỉ thân thiết hơn một chút so với những chủng tộc khác.

Long tộc luôn bao che cho ông ta. Nếu biết Long Sa Tuyết chết rồi, Long tộc nhất định báo thù cho nàng ta, đến lúc đó tất cả Tiên giới đều loạn hết cả lên.

Yêu tộc lại đang nhìn chằm chằm, trên người Ngọc Huy vẫn còn yêu khí...

Tiên Đế càng nghĩ càng hoảng sợ, sao mà cảm thấy cục diện bây giờ không tốt lắm.

-

Coi như một mình Minh Thù có thể đối phó với nhiều người nhưng thể lực cũng cáng đáng không nổi.

Cô đánh bại một đám người xong liền dẫn Tạ Sơ Dương trở về Cửu Liên sơn. Cô phải bồi bổ mới được.

Ngô Đồng vẫn canh chừng ở trong Tiên cung, thấy Minh Thù trở về khóe mắt chợt đỏ: "Tiên tôn, người làm cái gì vậy, vì sao..."

Muốn đối đầu với Tiên giới.

"Suỵt." Minh Thù đặt ngón trỏ lên môi nàng, khóe môi cười cười:

"Làm cho ta chút đồ ăn, lát nữa ta còn phải ra ngoài đánh lộn".

Ngô Đồng: "..."

Ngô Đồng liếc mắt nhìn Tạ Sơ Dương, thấy sắc mặt hắn xanh mét liền chắp tay hành lễ rời khỏi

Minh Thù lại tiếp tục đánh Tạ Sơ Dương một trận, Hài Hòa Hiệu không nhắc nhở.

"Khụ... khụ..." Tạ Sơ Dương có chút chật vật nằm trên mặt đất. Hắn không nói được câu nào, chỉ có thể nhìn Minh Thù. Ánh mắt hắn có chút kỳ lạ không nói ra được.

Hắn đang cười.

Cười đến mức toàn thân Minh Thù nổi hết cả da gà.

Hài Hòa Hiệu không nhắc nhở, Minh Thù cũng lười lãng phí thể lực liền ném Tạ Sơ Dương đang cười quái đản ra khỏi Cửu Liên sơn.

Cửu Liên sơn xuất hiện đại trận bảo vệ khiến Ngọc Huy suýt chút nữa không thể tiến vào.

Chờ hắn bò lên Cửu Liên sơn, Minh Thù ngồi ở dưới bóng cây hoa lê, miệng nhỏ đang uống nước.

Cảnh tượng giống như trong khoảng thời gian này chưa từng xảy ra chuyện gì, cô vẫn là vị tiên tôn được người người tôn kính.

Ngô Đồng có chút oán giận khi nhìn thấy Ngọc Huy, đều là bởi vì hắn...

"Sư phụ." Ngọc Huy không nhìn thèm Ngô Đồng, trực tiếp đi qua nàng đến trước mặt Minh Thù nửa quỳ nói:

"Chúng ta rời khỏi Tiên giới được không?"

"Chờ ta cho bọn họ một chút náo nhiệt đã."

"Vì sao?" Ngọc Huy khó hiểu hỏi:

"Sư phụ, chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi, đến nơi chỉ có hai chúng ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh người."

Nếu không đưa cô đi, hắn luôn cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra.

Chiếc thìa và bát bằng ngọc lưu ly va chạm vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ. Minh Thù hơi nghiêng đầu, một chùm tóc buông xuống che khuất khóe mắt cô. Nụ cười của cô vẫn mềm mại mà ôn nhu: "Ngọc Huy, muốn ở bên cạnh ta thì ngươi không được phản đối quyết định của ta. Ta nhất định phải hoàn thành xong việc này."

Tiểu yêu tinh này giết chết một mục tiêu thù hận của trẫm, còn muốn đi lừa gạt trẫm. Sao lại âm hiểm như vậy chứ!

Không sao, chúng ta có thể giữ lại từ từ tính sau, lúc đó sẽ khiến hắn khóc ròng.

Ngọc Huy có chút sửng sốt.

Một lúc lâu mới chậm rãi nắm tay cô: "Chỉ là ta đang lo lắng cho sư phụ, không phải muốn thao túng quyết định của sư phụ. Sư phụ muốn ở lại... vậy ta ở lại đây cùng người."

Bình tĩnh.

Không thể đánh cô ngất rồi đưa đi.

Nếu không... không biết bà điên này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cho nên bây giờ hắn phải thuận theo ý cô.

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

Sau khi tẩy não hàng ngày, Ngọc Huy bình tĩnh hơn nhiều... cái rắm! Hay vẫn là đánh ngất xỉu rồi mang đi nhỉ! Đi bây giờ vẫn còn kịp. Đợi Tiên giới tập hợp người xong, mời về hai vị tiên tôn khác đến lúc đó muốn đi cũng không dễ dàng như vậy.

Ngoài miệng tuy bằng lòng nhưng trong lòng Ngọc Huy lại đang tính toán xem làm sao có thể đưa Minh Thù đi.

Hắn đứng chỗ cao của Tiên cung đã có thể thấy bên ngoài thiên binh thiên tướng dần dần xúm lại đen thùi lùi một mảng.

Có lẽ do sợ hãi đại trận bảo vệ, cũng có thể là đang đợi hai vị tiên tôn khác nên thiên binh thiên tướng cũng không áp sát quá gần.

Ngọc Huy trở lại sân viện đầy hoa lê. Ngô Đồng từ bên trong đi ra chạm mặt với Ngọc Huy, vật trong tay rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh vương vãi khắp mặt đất.

Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, hoa lê yếu ớt đang bồng bềnh trong không khí không chút tiếng động.

Ngô Đồng nhìn chằm chằm những mảnh nhỏ rơi trên mặt đất, cặp mắt vô hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Ngọc Huy dừng lại, khom lưng xuống nhặt mấy thứ lên, ngón tay đụng phải mảnh vỡ sắc bén liền bị đứt một đường.

Ngọc Huy nhướng mày.

Đụng nát đồ đạc, còn bị chảy máu.

Điều này có thể không phải là dấu hiệu tốt gì.

Cho nên hắn đã nói rời khỏi Tiên giới mới là lựa chọn chính xác mà!

Hết lần này tới lần bà điên kia không chịu nghe.

Thật là tức mà!

Ngọc Huy nhặt hết tất cả mảnh vỡ đưa cho Ngô Đồng, Ngô Đồng đờ đẫn tiếp nhận. Lúc Ngọc Huy xoay người rời đi, nàng nghẹn ngào nói bên tai Ngọc Huy: "Ngọc Huy, đều là lỗi của ngươi."

Ngọc Huy mấp máy môi đi thẳng vào trong viện.

"Sư phụ, bên ngoài đã bị bao vây." Giờ muốn đi cũng không đi được rồi.

"Tay ngươi bị sao vậy?" Minh Thù liếc nhìn bàn tay chưa cầm máu của hắn đang rơi tí tách trên mặt đất, nhuộm đỏ cả hoa lê.

"Bị bao vây cũng không cần cắt tay tự sát."

Ngọc Huy: "..."

Ai muốn cắt tay tự sát.

Ngọc Huy đang định phản bác thì tay đột nhiên bị người nắm lấy. Đầu ngón tay chạm nhẹ lên vết thương có chút ngứa, lúc rời đi vết thương dần dần biến mất: "Lần sau muốn tự sát thì nhớ kỹ phải cắt cổ tay, cắt chỗ này không chết được đâu."

Ai muốn tự sát!

Lão tử không phải loại người như vậy!


Ầm ầm.

Thân thể Ngọc Huy nghiêng ngả té vào lòng Minh Thù, Minh Thù đỡ hắn dậy mỉm cười nói: "Nhào vào lòng ta gấp như vậy là muốn lấy lòng ta sao?"

Ngọc Huy trừng mắt với cô, không có thời gian tán gẫu cùng với cô. Hắn quay đầu cảnh giác quan sát bốn phía.

Hoa lê tung bay rất mạnh, rơi xuống khắp nơi. Nếu như mặt đất không rung chuyển, cảnh tượng lúc này cũng được cho là cảnh đẹp.

Cửu Liên sơn mà lại có động đất?

Minh Thù buông hắn ra, đỡ hắn đứng vững rồi cùng nhau đi đến nơi khác của Cửu Liên sơn: "Thì ra là giấu dưới lòng đất."

"Cái gì?" Ngọc Huy đầu tiên là mông lung không rõ, lát sau mới đột nhiên kịp phản ứng. Lần trước vật kia tập kích hắn, hắn tìm mãi không thấy.

Cơn động đất lúc nãy lập tức biến mất.

Cửu Liên sơn khôi phục lại sự yên tĩnh.

"Đồ đệ yêu quý." Đột nhiên Minh Thù ghé sát vào hắn lên tiếng.

Cơ thể Ngọc Huy rùng mình một cái, làm gì mà gọi hắn như vậy, muốn làm gì? Lão tử là người chính trực, không làm ra loại chuyện đó!

Nụ cười Minh Thù nhẹ nhàng vang lên mang theo sự ôn nhu, âm cuối càng là sự trêu chọc: "Cho chảy thêm chút máu được chứ?"

Ngọc Huy: "..."

Là ai nói lão tử thích cái người bệnh thần kinh này?

Là ai!

Bóp chết cô nhất định vẫn còn kịp.

-

Ngọc Huy nhìn vết máu đọng trong vũng bùn, hắn hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô. Vừa rồi tại sao cô chữa lành vết thương cho mình, hiện tại lại muốn lấy máu.

Tại sao muốn lấy máu của lão tử!

Còn nói đồ đệ yêu quý nữa?

Thật tức mà!

Ngón tay Minh Thù nhẹ nhàng xoa lên cổ tay Ngọc Huy. Cô nhìn xuống mặt đất, biểu cảm có chút hờ hững.

Máu của Ngọc Huy rơi lên cây hoa lê rồi tan biến, thậm chí mùi máu tươi cũng biến mất.

Cô nhớ trước đó có một lần Ngọc Huy từng dùng máu của mình cho con cóc ăn, nhỏ rất nhiều máu trên mặt đất nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái liền biến mất. Từ đầu cô cũng không để ý, chỉ cho rằng nó ngấm vào trong bùn đất.

Nhưng xem ra hiện tại không phải kiểu như vậy.

Mặt đất lại truyền đến trận chấn động nhẹ. Minh Thù liếc mắt nhìn Ngọc Huy còn Ngọc Huy đang thất thần nhìn mặt đất chằm chằm. Minh Thù không thể làm gì khác hơn là thu tay lại rồi chữa lành vết thương cho hắn.

"Đừng ngẩn người nữa, ta không có thời gian tới cứu ngươi đâu."

Minh Thù vừa nói chuyện vừa kéo hắn vào trong, từ đầu đến cuối tay chưa từng buông lỏng.

Trong lòng Ngọc Huy muốn chửi thề, hắn mới không cần cô cứu.

Chấn động càng ngày càng mãnh liệt khiến đại trận Cửu Liên sơn bắt đầu bị phá vỡ, thiên binh thiên tướng bao vây bên ngoài đều phát hiện có gì đó không đúng.

Yêu khí trên Cửu Liên sơn bay cao lên trời khiến chúng tiên đều sợ đến ngây người.

Yêu khí ở nơi nào mà lại mạnh đến vậy!

Ngọc Huy kia thực sự là yêu quái sao?

"A..."

Từ bên kia truyền đến tiếng hét chói tai của Ngô Đồng, Minh Thù liền kéo Ngọc Huy sang bên kia.

Ở sân bên cạnh, một con kỳ lân đang đè lên Ngô Đồng. Hai mắt nó đỏ bừng, miệng há to dường như định cắn nàng.

Ngô Đồng hoảng sợ nhìn chằm chằm con kỳ lân, gương mặt đầy tuyệt vọng.

Kỳ lân là yêu?

Minh Thù nhận ra một quan niệm mới, con vật này không phải là loài thú may mắn sao? Tại sao có thể dày đặc yêu khí như vậy?

Minh Thù xuất ra một chiêu pháp thuật, kỳ lân cảm giác được nguy hiểm nhưng không muốn buông Ngô Đồng ra. Minh Thù liên tục xuất ra hai chiêu, kỳ lân mới chịu buông Ngô Đồng ra.

"Tiên tôn." Ngô Đồng bò dậy nhanh chóng chạy ra phía sau Minh Thù, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng sau khi thoát chết.

Kỳ lân nhảy lên trên ngói nhà bên cạnh nhưng vào lúc này thiên binh thiên tướng đang tiến tới gần, thấy tình hình trong sân có chút lờ mờ không rõ.

Điều này không giống như bọn họ nghĩ.

Ngọc Huy yên lặng đứng bên cạnh cô, con kỳ lân này tràn đầy yêu khí?

Kỳ lân?

Toàn bộ bọn họ bị hoa mắt ư?

"Ngân Tranh, chuyện này là như thế nào!" Tiên Đế đi lên lớn tiếng chất vấn.

Minh Thù lấy ra một miếng điểm tâm, chậm rãi ăn xong mới bắt đầu lên tiếng: "A, thật ngại quá, trong nhà có nuôi vật cưng nhỏ có chút không khống chế được.”

Vật cưng nhỏ... nuôi trong nhà?

Kỳ lân hiển nhiên nghe hiểu lời Minh Thù nói. Lúc này nó đang hung ác nhìn Minh Thù chằm chằm, gầm nhẹ hai tiếng với cô. Đột nhiên dưới chân nó phát ngọn lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn. Chớp mắt một cái nơi nó đi qua đã trở thành biển lửa.

"Đây là..." Tiên Đế kinh ngạc: "Đây là con kỳ lân của Ất Nam tiên tôn."

Kỳ lân vốn hiếm thấy mà bốn chân của kỳ lân đạp ra lửa thì càng hiếm gặp.

"Không sai, đây chính là con kỳ lân của Ất Nam tiên tôn. Tại sao lại ở chỗ này, lại là hình dạng này..."

"Năm đó sau khi Ất Nam tiên tôn đi về cõi tiên, con kỳ lân này không thấy tung tích, không phải nó luôn ở Cửu Liên sơn chứ?"

Tiên giới biết chút lai lịch của lão tiên nên bình phẩm con kỳ lân này từ đầu đến chân, xác nhận đây chính là con kỳ lân của Ất Nam tiên tôn đã về cõi tiên kia.

"Ngân Tranh, ngươi đã làm gì với nó?" Có tiên quân hét lớn.

Một linh thú may mắn đang yên đang lành làm sao lại biến thành bộ dạng này?

"Đang thực hiện một khóa đào tạo. Như mọi người thấy đấy, khóa giáo dục này không được tốt lắm." Minh Thù mỉm cười. Có trời mới biết trẫm đang làm gì với nó nhưng vì giá trị thù hận, trẫm còn phải tiếp tục giả mù mấy lần.

Kỳ lân rống lên với Minh Thù.

Tâm trạng Minh Thù ổn định nhàn nhã ngồi ăn hai miếng điểm tâm, đón nhận ánh mắt kỳ quái từ chúng tiên.

"Nó không nghe lời muội." Tạ Sơ Dương nói toạc ra sự thật.

"Không phải vừa rồi ta đã nói có chút không thể khống chế được nó sao."

"..."

Kỳ lân nhìn chằm chằm Minh Thù và những người Tiên giới còn lại, rõ ràng họ dễ dàng nhận thấy nó không cho phép bất cứ ai làm đồng bọn với nó.

Lúc này chúng tiên đều cảm thấy tẻ nhạt thì đột nhiên kỳ lân bắt đầu tấn công thiên binh cách nó gần nhất. Chỉ cần một ngoạm nhỏ, nửa cơ thể của thiên binh đã bị mất rồi.

"Thật tàn nhẫn."

Ngọc Huy nhìn người lập dị bên cạnh đang mỉm cười ăn điểm tâm lại nói ra ba chữ thật tàn nhẫn. Bà điên như cô còn tàn nhẫn hơn đó!

Bởi vì đột nhiên kỳ lân tấn công nên các thiên binh thiên tướng mất đi sự bình tĩnh, đội ngũ có chút hỗn loạn.

"Đừng hoảng hốt, mau bao vây nó!"

"Cận thẩn với những ngọn lửa kia, bị đốt phải là xong luôn."

"Mọi người qua bên kia, mau chặn đường lui của nó."

Nhưng kỳ lân vẫn liều mạng ăn thịt tiên nhân. Tứ chi lả tả rơi xuống từ trên trời, hoa lê trên Cửu Liên sơn đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

"Ngân Tranh, mau cho nó dừng tay lại, mau khiến nó dừng tay đi!"

Có giọng nói hét lên với Minh Thù.

Minh Thù tiên tôn mỉm cười với chủ nhân của âm thanh kia, rất không có thành ý nói: "Con thú này không phải mất khống chế rồi sao? Sao ta có thể khiến nó dừng tay?"

Ngọc Huy: "..." Nếu không phải biết cô và nó không có quan hệ gì thì hắn đã tin rồi.

Chúng tiên đều tức đến mức hộc máu, càng thêm tin rằng Minh Thù có ý đồ bất chính.

Người trên Tiên giới rối loạn, kỳ lân đang tấn công không biết vì sao đột nhiên quay đầu nhìn Ngọc Huy. Chân nó giơ lên không khí đạp đạp, vô số ngọn lửa xuất hiện.

Giây tiếp theo đột nhiên kỳ lân lao xuống phía dưới.

"Chạy mau." Minh Thù hét một tiếng với Ngô Đồng, kéo Ngọc Huy chạy sang bên khác.

Kỳ lân nhắm vào Ngọc Huy, truy đuổi bọn họ không tha. Những chỗ nó đi qua lửa cháy tràn ngập, toàn bộ Tiên cung đều rơi vào biển lửa.

Nụ cười trên mặt Minh Thù không còn duy trì được nữa, nắm chặt Ngọc Huy: "Ngươi cướp con trai của nó sao? Làm gì mà nó lại đuổi theo ngươi?"

"Sư phụ, sao người biết nó đuổi theo ta?" Ngọc Huy không phục nói.

Rõ ràng vừa rồi cô đang gây hấn với hắn, sao lại nhằm vào hắn, lỡ như xung đột với cô thì sao?

"Chúng ta chia nhau ra chạy, xem nó đuổi theo ai."

Ngọc Huy: "..."

Chỉ còn có thể như vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom