• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (2 Viewers)

  • Thế Giới 16: Hầu hạ ngô hoàng (10)

Mạnh Lương đứng ở bên kia, so với mấy ngày trước đây, hôm nay Mạnh Lương nhìn chật vật hơn nhiều, có điều ánh mắt càng thêm bén nhọn như một thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ.

"Hắn đã bị lây nhiễm dịch bệnh rồi ư?" Minh Thù sờ cằm hỏi Quân Tuyệt.

Quân Tuyệt giấu tay bị thương ra sau lưng, dáng vẻ bình thường gật đầu: "Ừ."

Minh Thù chậc lưỡi: "Ngươi nói dịch bệnh và hắn có quan hệ, vậy sao chính hắn còn bị lây nhiễm?" Nghiệp vụ không thành thạo nha!

Quân Tuyệt im lặng: "Không biết."

Có biết lão tử cũng không nói cho nàng biết.

Minh Thù lại hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Cánh tay Quân Tuyệt đặt ở đằng sau nổi lên từng trận đau, hắn nắm chặt tay: "Không sao."

Nàng vừa rồi hẳn là không nhìn thấy…

Minh Thù nghi ngờ quan sát hắn. Khuôn mặt Quân Tuyệt bình tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn lại Minh Thù, ra vẻ thực sự không có việc gì.

Thấy hai người trò chuyện, Mạnh Lương nhíu mày. Đầu tiên hắn nhìn thoáng qua Quân Tuyệt, sau đó toàn bộ ánh mắt đều rơi trên người Minh Thù.

Minh Thù cho là hắn sẽ nói chuyện, ai ngờ Mạnh Lương đột nhiên mang vũ khí xông lại.

Hê! Tên tiểu yêu tinh này bên trong với bên ngoài đẹp đẽ không giống nhau, là kẻ có thể làm đại sự.

Có điều trước khi làm đại sự, trẫm cần phải giữ lại giá trị thù hận.

Minh Thù lôi Quân Tuyệt lui về phía sau, chạy như bay đón đỡ.

"Bệ hạ, người cho rằng hắn thật lòng đối với người sao?" Mạnh Lương đỡ đòn tấn công Minh Thù, nhanh chóng nói.

"Có quan trọng không?" Minh Thù mỉm cười, nàng dùng sức đánh bay Mạnh Lương.

Mạnh Lương bị chấn động lui lại hai bước, hắn cắn răng tiến lên lần nữa.

"Mục đích của hắn chẳng qua là để tiếp cận người, người..."

Mạnh Lương còn chưa nói xong, đã bị đòn tấn công của Minh Thù cắt lời. Mạnh Lương ban đầu còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng dần dần rơi xuống thế hạ phong, gần như bị Minh Thù áp đảo.

"Phịch!"

Mạnh Lương bị Minh Thù đánh ngã trên mặt đất, đầu óc hắn có chút mê muội, cảnh sắc trước mắt dường như cũng bắt đầu vỡ vụn.

Giọng nói của nàng vang lên bên tai: "Hắn có mục đích gì thực sự không quan trọng, trẫm muốn..."

Mạnh Lương chỉ cảm thấy giọng nói của nàng xa dần, những từ phía sau đều mơ hồ, hoàn toàn nghe không rõ nàng nói gì.

Bốn phía dần dần tối lại, rơi vào yên tĩnh.

Không biết trải qua bao lâu, Mạnh Lương cảm giác được sự lạnh lẽo. Trong đầu vẫn mê muội, một lúc lâu hắn mới mở mắt ra.

"Tỉnh rồi."

Mạnh Lương kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn về phía nơi tiếng nói vang lên.

Phượng quân mang y phục nam tử hoa lệ ngồi ở cách đó không xa, nổi bật lên bên trong nhà tù u ám âm trầm, dường như trở nên tỏa sáng hơn.

Quân Tuyệt tay phải chống cằm, tay trái vịn thành ghế, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ. Âm thanh không nhẹ không nặng trong phòng giam truyền ra.

Toàn bộ nhà tù cũng chỉ có hắn và Quân Tuyệt.

Mạnh Lương từ dưới đất ngồi dậy, phòng bị nhìn Quân Tuyệt.

Quân Tuyệt dừng tay không gõ nữa: "Bộ kế hoạch của các ngươi bây giờ cũng dùng thủ đoạn như vậy sao?"

Mạnh Lương bất ngờ mím môi: "Cửu thiếu, ngưỡng mộ đại danh."

Quân Tuyệt nhíu mày: "Ngươi biết ta là ai?"

Bình thường một thế giới chỉ xuất hiện một người nhận nhiệm vụ.

Nhưng bây giờ ngoài hắn, lại gặp phải một người nhận nhiệm vụ khác, việc này không bình thường.

Xem như tình huống đặc biệt xuất hiện hai người, nếu không phải tự giới thiệu hoặc xuất hiện đồ vật có ký hiệu trước, bọn họ sẽ không biết thân phận thật của người kia.

Sao hắn lại biết lão tử?

Đồ thần kinh nào lại đang tính toán lão tử!

Mạnh Lương không trả lời, xem như là thừa nhận.

Ngay từ đầu hắn cũng chỉ biết Quân Tuyệt là một người nhận nhiệm vụ, nếu như không phải nghe được hai chữ Kỳ Ngự từ trong miệng nữ nhân kia, hắn cũng không biết người trước mặt này là Cửu thiếu.

Quân Tuyệt lại hỏi: "Ai phái ngươi tới?"

"Không thể trả lời." Mạnh Lương nói:

"Quy củ không cần ta nói cho Cửu thiếu nghe chứ?"

Quân Tuyệt im lặng một lúc: "Đưa thuốc giải dịch bệnh cho ta."

Ánh mắt Mạnh Lương nhìn lên cánh tay Quân Tuyệt, bất ngờ cười một cái. Nụ cười không nói nên lời nhưng dáng vẻ chính là cười trên nỗi đau của người khác: "Cửu thiếu, thuốc giải đối với chúng ta mà nói là vô dụng."

Những đồ vật được đổi từ hệ thống đó, nếu dùng lên người bọn họ, thuốc giải sẽ không có hiệu quả.

"Không muốn ta trở về tra ra ngươi là ai thì tốt nhất hãy đưa thuốc giải cho ta."

Mạnh Lương biến sắc, ánh mắt hắn có vẻ chật vật. Các người nhận nhiệm vụ khi làm nhiệm vụ đặc thù đối đầu, đánh cho ngươi chết ta sống, kỳ thực cũng không có gì, trở về lại là hảo huynh đệ. Mọi người đều là vì nhiệm vụ.

Thế nhưng Cửu thiếu này…

Đặc biệt thù dai.

Hắn nói trở về điều tra, chắc chắn lúc trở về sẽ điều tra.

Mà với thân phận của hắn ta, tra được hắn chỉ là chuyện sớm muộn...

Lúc tới cũng không có ai nói cho hắn biết, Cửu thiếu cũng ở đây!

Mạnh Lương hít sâu một hơi, ném một vật tới: "Cửu thiếu, thời gian của người không còn nhiều."

Quân Tuyệt đứng dậy, trên mặt lộ ra ý cười: "Ngươi tốt nhất hãy cầu khẩn đừng để ta gặp được ngươi."

Mạnh Lương: "..." Ta đưa cho người rồi, người còn muốn như thế nào nữa!

Quân Tuyệt không dám trực tiếp giao thuốc giải cho Minh Thù, mà phương thức thông thường quá chậm, hắn chỉ có thể tốn giá cao mua đạo cụ, hòa thuốc giải với nước mưa.

Quân Tuyệt nhìn mưa rơi bên ngoài, ngón tay đặt trên cánh tay.

Vũ khí của Mạnh Lương dính dịch bệnh, thân thể này của hắn...

Thuốc giải vô dụng với hắn nhưng cũng sẽ không tiếp tục lan rộng, vậy đại khái cũng coi như ưu điểm.

Cũng không biết còn có thể chống cự được bao lâu.

"Khụ khụ…"

"Phượng quân, người không sao chứ?" Liên Tâm bỏ khay xuống, chậm rãi đi tới.

"Người bị cảm lạnh? Liên Tâm mời thái y tới xem cho người nhé?"

Quân Tuyệt lắc đầu: "Không sao, cổ họng không dễ chịu lắm thôi, uống nước là khỏi rồi."

Liên Tâm khuyên nhủ: "Phượng quân, hay là cứ mời thái y tới xem! Nếu bệ hạ..." Biết người không thoải mái, ta không giúp người gọi thái y, không phải sẽ đánh chết ta sao.

Quân Tuyệt tiếp tục lắc đầu: "Bệ hạ xong việc rồi sao?"

"Chưa, gần đây rất bận, nếu phượng quân muốn gặp bệ hạ, có thể đến bất cứ lúc nào." Liên Tâm cẩn thận trả lời:

"Phượng quân muốn đi sao?"

"Không." Quân Tuyệt lắc đầu.

"Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi lui xuống đi."

"Phượng quân, người thực sự không gọi thái y?" Liên Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định.

Quân Tuyệt phất tay, ý bảo Liên Tâm xuống phía dưới.

Liên Tâm nhíu mày càng sâu, nàng đứng ngoài cửa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định đi tìm Minh Thù.

Một đống việc sau khi tạo phản phải xử lý, còn có dịch bệnh. Mặc dù bây giờ trời mưa, dịch bệnh dường như không lan tràn nữa, nhưng sao lại mưa mãi thế?

Cho nên Minh Thù bị một đống đại thần giữ lấy không cho đi.

Lúc Liên Tâm tới, Minh Thù đang giơ chân lên với một đám đại thần.

Nghe nói Quân Tuyệt khó chịu, nàng lại như hôn quân thả đám đại thần bồ câu này ra, chạy đến Tiên Vũ cung.

Minh Thù hùng hổ xông tới Tiên Vũ cung, Quân Tuyệt dường như chuẩn bị đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Minh Thù.

"Đi đâu?"

Quân Tuyệt luống cuống, hắn cúi xuống bình tĩnh trả lời: "Thư phòng..."

Minh Thù đẩy hắn trở về: "Khó chịu chỗ nào?"

"Không có, là Liên Tâm nói quá lên thôi." Vừa nhìn thấy người đi cáo trạng là Liên Tâm, Quân Tuyệt cố gắng nói sang chuyện khác:

"Không phải bệ hạ đang bàn chính sự sao?"


Khóe miệng Minh Thù có phần nhếch lên: “Ngươi nói sang chuyện khác làm cái gì? Chột dạ ư?”

Chột dạ cái gì, lão tử có điều gì phải chột dạ, nàng đừng dùng từ lung tung được không?

Quân Tuyệt hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ta chỉ quan tâm bệ hạ, hơn nữa ta không có chuyện gì, chỉ là hai ngày nay trời mưa nên có chút chán nản.”

Minh Thù mỉm cười: “Trẫm cho người mời thái y đến rồi, để thái y xem cho ngươi một chút.”

Quân Tuyệt: “...” Lão tử không có bệnh! Lão tử không khám!

Với nụ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm của Minh Thù, Quân Tuyệt chọn cách… chịu khuất phục.

Xong rồi, giúp đỡ che giấu cho có hệ thống một chút, đám lang băm này chắc cũng không xem ra được điều gì.

Thái y bước vào, đầu tiên là bắt mạch cho Quân Tuyệt. Vị thái y này nhăn đôi lông mày lại, ông nhìn Quân Tuyệt vài lần một cách kỳ lạ.

Quân Tuyệt: “...” Nhìn lão tử như vậy để làm gì?

Lẽ nào tên lang băm này đã nhìn ra rồi sao?

Bắt mạch xong, nét mặt tên thái y thêm phần cổ quái, ông ngoảnh mặt về hướng Minh Thù rồi quỳ xuống: “Bệ hạ...”

Minh Thù đang cầm một chén cháo: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Thái y nuốt nước bọt, nói một cách vô cùng khó khăn: “Phượng quân... là... hỷ mạch.”

"Phụt!"

Minh Thù luống cuống tay chân giữ chặt chén cháo, nhanh chóng nuốt ngụm cháo trong miệng: “Ngươi nói cái gì, nói lớn lên chút.”

Thái y cũng rất tuyệt vọng, miễn cưỡng trả lời: “Phượng quân có hỷ mạch.”

Hỷ... hỷ mạch?

Thế giới này nam nhi có thể sinh con sao?

Kịch bản không phải viết như thế đấy chứ!

Đã làm mới quan niệm của ta rồi ư.

Quân Tuyệt cũng cứng đờ người ngay tại chỗ, hệ thống đang làm bậy cái gì vậy! Hỷ mạch từ đâu ra, lão tử là nam nhân, hỷ mạch ở đâu ra! Làm sao có hỷ mạch được!

Minh Thù chăm chú nhìn bụng Quân Tuyệt.

Quân Tuyệt theo bản năng che bụng lại, thanh minh: “Bệ hạ, ta không có thai, thái y chẩn đoán sai rồi.”

Ngươi đừng có nói lung tung, lão tử không có thai.

Minh Thù húp hai ngụm cháo an ủi, dặn dò thái y: “Ngươi bắt mạch kỹ một chút.”

Thái y cảm giác bản thân không sai, nhưng Minh Thù lên tiếng, thái y chỉ có thể bắt mạch thêm lần nữa. Nhưng kết quả vẫn là có tin vui...

“Ái phi.” Minh Thù buông chén cháo: “Ngươi không phải là nữ cải trang nam đó chứ?”

Cả khuôn mặt Quân Tuyệt tối sầm lại, nghiến răng nói: “Bệ hạ, ta có phải là nữ giả nam hay không người không rõ hay sao?”

“Vậy sao ngươi mang thai?” Lưỡng tính à?

Quân Tuyệt bùng nổ ngay tại chỗ.

Sao lão tử biết được.

Hắn cũng vô tội mà? Một đại nam nhân như hắn lại mang bầu, nếu tin này truyền đi, hắn còn sống được hay không!

Nhất định là cái tên lang băm kia... Quân Tuyệt nhìn về phía thái y đang âm thầm lau mồ hôi.

Thái y: "..." Ông đúng là không khám nhầm.

Minh Thù cũng cảm thấy điều này phi lý, sai Liên Tâm cho gọi vài thái y đến. Nhưng dù có bao nhiêu thái y thì kết quả vẫn vậy... Có tin vui.

Phượng quân mang thai rồi.

Tử Nguyệt quốc mặc dù là nữ quyền chấp chính, việc quan trong đại loại như mang thai này vẫn là do nữ nhi gánh vác.

Phượng quân thân là nam nhi, sao lại mang thai được chứ!

Các thái y run rẩy, sợ bị diệt khẩu, dù sao việc này... đúng là có chút kỳ quái.

Quân Tuyệt rất rõ ràng, hắn ta tuyệt đối không thể mang thai, nhất định là do hệ thống giở trò. Hệ thống lúc này gọi nhiều lần cũng không có phản ứng.

Bầu trời bên ngoài ngày càng tối.

Minh Thù vẫy tay cho các thái y lui xuống, căn phòng chỉ còn lại Minh Thù và Quân Tuyệt. Ánh sáng màu vàng ấm áp, bóng của hai người mờ nhạt.

Minh Thù đứng dậy, đến ngồi bên cạnh Quân Tuyệt, để tay lên bụng hắn: “Ái phi lợi hại lắm.”

Quân Tuyệt mở tay nàng ra: “Ta không có thai.”

Không! Có! Thai!

Sờ cái gì, có cái gì hay đâu mà sờ, lúc muốn nàng sờ nàng lại không sờ.

"Vậy sao thái y bắt mạch đều ra một kết quả?" Minh Thù thu tay về, cười cười:

“Nếu không phải mang thai, thì đó là cái gì?”

Quân Tuyệt theo bản năng sờ xuống cánh tay. Ánh mắt Minh Thù cũng di chuyển theo, duỗi tay muốn kéo cánh tay hắn lại.

Hắn đột nhiên nghiêng người đẩy Minh Thù lên giường.

Có chút lạnh lùng hôn lên khóe môi Minh Thù, hắn đè cánh tay Minh Thù, ngăn nàng cử động.

Không biết gió từ đâu đến thổi tắt hết toàn bộ nến trong điện.

Minh Thù nhân cơ hội sờ cánh tay hắn, sờ lên rất trơn tru, không có vấn đề gì.

“Bệ hạ...” Quân Tuyệt hạ giọng gọi nàng: “Có thể nghiêm túc một chút được không?”

“Cẩn thận con”.

“...” Lão tử không có con, không có!

Tiếng mưa ào ào ngoài điện bao phủ âm thanh trong phòng tối.

Sáng sớm hôm sau, Minh Thù vào dự triều sớm, cho các thái y đợi ngoài Tiên Vũ cung, khám kỹ xem có vấn đề gì với tên khùng đó.

Nhưng nàng còn chưa bãi triều, Liên Tâm vội vàng chạy tới.

Quân Tuyệt mất tích rồi.

Các thái y mới vừa tập hợp xem mạch cho hắn ta xong, đi ra ngoài thương lượng một hồi, vào lại đã không thấy người đâu nữa.

Gian phòng không có dấu vết đánh nhau, chỉ có cửa sổ mở ra, rõ ràng là Quân Tuyệt tự bỏ đi.

Minh Thù: “...”

Được lắm!

Mang theo đứa con trai của trẫm chạy trốn, thật to gan, đừng để trẫm bắt được ngươi.

Minh Thù cho người đi khắp thành tìm kiếm Quân Tuyệt nhưng lục lọi hầu như khắp hoàng cung rồi vẫn không tìm thấy. Những đại thần kia lại cảm thấy không tìm ra Quân Tuyệt là một chuyện tốt.

Bên ngoài mưa lớn đã tạnh, từ sau trận mưa lớn này bệnh dịch đột nhiên chuyển biến tốt đẹp như một kỳ tích, những người bị lây bệnh dịch đều từ từ khỏi hẳn.

“Bệ hạ, Quân Tuyệt là một người chẳng lành, hắn vừa rời đi thì bệnh dịch liền hết. Bệ hạ, xin người phế bỏ Quân Tuyệt phượng quân.”

“Bệ hạ, đây là lựa chọn của ông trời, người đừng làm trái ý.”

“Bây giờ phượng quân mất tích, có lẽ là ý trời, xin bệ hạ huỷ bỏ phượng quân.”

“Xin bệ hạ huỷ bỏ phượng quân.”

Âm thanh như vậy vang lên nhiều hơn trong triều, lão thần Chu thừa tướng đứng đó cúi mặt nhìn xuống đất.

Các đại thần xung quanh Chu thừa tướng hô to phế bỏ phượng quân rồi nhìn lên vị vua ngồi phía trên miệng đang cười chúm chím, cuối cùng quyết định làm theo Chu thừa tướng.

Minh Thù cười: “Các ngươi cũng muốn phế bỏ trẫm ư?”

Các đại thần nhốn nháo quỳ xuống đất, vô cùng lo sợ hô to: “Chúng thần không có ý này.”

“Trừ phi ngày nào đó trẫm không ngồi ở đây nữa, bằng không Quân Tuyệt mãi mãi vẫn là phượng quân.” Minh Thù cười một cách sâu sắc:

“Cho nên nếu mọi người muốn phế bỏ hắn thì tạo phản đăng cơ trước đi!”

Các đại thần: “...”

Tên tạo phản trước đó chỉ mới cách đây có vài ngày thôi.

“Bệ hạ, nhưng bây giờ trong dân gian đều nói phượng quân...”

Minh Thù ý bảo đại thần kia tiếp tục: “Nói đi.”

“... Nói phụng quân là sao quả tạ hại nước hại dân.”

"Bọn họ nói sao thì đúng vậy ư? Bọn họ bảo ông trời ban tặng vàng thì ông trời sẽ ban tặng ư? Trẫm nói cho các ngươi biết, đừng nói hắn là sao quả tạ, hãy xem như là sao hạn. Trẫm còn tại vị ngày nào thì hắn vẫn là phượng quân của các ngươi, phượng quân của thiên hạ." Minh Thù cười lạnh lùng, lùa hết đồ trên bàn xuống rổi rời khỏi điện Kim Loan.

Minh Thù bước rất nhanh, Liên Tâm phải chạy theo mới có thể đuổi kịp.

Bệ hạ tức giận rồi sao?

Nhưng nụ cười trên mặt nàng vẫn không thay đổi...

Minh Thù đột ngột dừng bước, Liên Tâm suýt chút nữa va phải nàng. Nàng nhanh chóng đứng vững lại: “Bệ hạ?”

“Đến nhà giam.”

Liên Tâm có chút mơ hồ, bây giờ ư?


Từ sau khi Mạnh Lương bị bắt, vẫn bị nhốt ở nhà giam. Bởi vì Quân Tuyệt nói hắn sẽ đến nên Minh Thù vẫn chưa từng đến thăm Mạnh Lương.

Bọn họ không có cách nào dùng thuốc giải của hệ thống nên tình trạng của Mạnh Lương lúc này có thể nói là thê thảm vô cùng.

Nhưng thái độ của Mạnh Lương còn cao ngạo hơn cả Minh Thù vài phần: “Người tới làm gì, chuyện gì ta có thể nói với người ta đều nói ra cả rồi.”

Minh Thù đứng ở nhà giam: "Quân Tuyệt sao rồi?"

“Quân Tuyệt ư?” Mạnh Lương ngẩng đầu lên, cười một tiếng cổ quái: "Hắn sao rồi ư, hắn muốn chết giống ta vậy."

“Giống như ngươi?” Ánh mắt Minh Thù đảo qua người Mạnh Lương, không biết vì sao bệnh dịch trên người Mạnh Lương không hề có một chút chuyển biến tốt nào, người bên ngoài đều khỏe hết rồi...

Quân Tuyệt cũng lây bệnh dịch ư?

“Người không biết sao?” Mạnh Lương hơi ngạc nhiên.

Minh Thù rời khỏi nhà giam, ánh mặt trời rọi trên người nàng vẫn còn mơ hồ, sự lạnh lẽo từ trong cơ thể phảng phất ra.

Một hồi lâu, Minh Thù mới trề môi: “Có bệnh ư.”

Liên Tâm không có nghe rõ, thận trọng hỏi lại một tiếng: “Bệ hạ, người nói gì vậy?”

“Tối nay ăn đùi gà.”

“Hả?”

Liên Tâm gãi đầu, lúc này bệ hạ còn có thể nuốt trôi được đùi gà sao? Không lo lắng cho phượng quân nữa ư?

Trấn Xương Hoàn.

Tên quan sai dán bảng bị dân chúng bao vây, trên bảng thông báo phía sau bọn họ có dán một lệnh truy nã.

“Đây là ai vậy?”

“Trời à, người giết người phóng hỏa, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm... thật là đáng sợ!”

“Một người có học sao có thể làm được những chuyện này cơ chứ?”

Quan sai chỉ vào lệnh truy nã trên bảng thông báo: “Mọi người nhìn thấy người này, nhất định phải tới nha môn báo án.”

“Nhất định nhất định, người như thế nên chặt đầu, quá ghê tởm.”

“Đúng vậy đúng vậy, quan gia...”

Bảng thông báo luôn có người vây quanh. Mãi đến khi bóng đêm phủ xuống, đường phố yên tĩnh trở lại, người bán hàng rong đều dọn quầy về nhà, một bóng người cao lớn từ góc đi tới.

Hắn đội nón, bóng tối phủ xuống che mặt của hắn.

Theo sự di chuyển của hắn, một mảnh ngọc bội bên hông lắc lư lấp lánh thấp thoáng dưới ánh trăng.

Cuối cùng hắn đứng ở trước bảng thông báo.

Nổi bật nhất trên bảng thông báo chính là tờ truy nã mới được dán hôm nay.

Có thể khùng như vậy ư.

Lại đi phát lệnh truy nã lão tử!

Còn cái gì mà giết người phóng hỏa, giết người cướp... Lão tử làm ra những chuyện này lúc nào!

Nói là sủng ái lão tử ta ư? Chính là sủng ái lão tử như thế này đây sao?

Lão tử nên ở trong hoàng cung, ghét bỏ nàng ta đến chết!

Quân Tuyệt hung tợn kéo lệnh truy nã xuống, xoay người rời đi. Hắn di chuyển qua vài con đường, cuối cùng đi vào một ngôi nhà.

Hắn gỡ nón xuống, bên trong hắn vẫn đeo mặt nạ, hẳn là không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Bản thân Quân Tuyệt bây giờ cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn, hắn cũng sắp toi rồi...

Hắn nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, lấy lệnh truy nã ra xem: “Vẽ ta xấu như thế này, chả có chút sinh động nào.”

[Cửu thiếu gia vì sao người không quay về?]

Quân Tuyệt đặt lệnh truy nã xuống: “Ngươi không cảm thấy đợi đến lúc nàng ta biết được sự thật, nhất định sẽ áy náy hối hận, nói không chừng sẽ yêu ta sao?”

Lão tử không quay về!

Hiện giờ hắn khó coi như vậy, trở về nàng ghét rồi bỏ rơi lão tử phải làm sao, kiên quyết không thể trở về.

[...]

Quân Tuyệt xoay người, đè lệnh truy nã xuống dưới. Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, hắn đột nhiên cảm giác có chút lạnh, có chút nhớ nàng...

Có câu ngày nhớ gì đêm mơ thấy điều đó, trong giấc mơ của Quân Tuyệt đều là người ấy.

Nếu như không phải còn lý trí, Quân Tuyệt đã muốn trở về.

Nhưng hắn không muốn bộ mặt khó coi của mình xuất hiện trước mặt nàng.

Nếu giống với trong gợi ý của hắn, hắn nhất định còn có thể gặp lại nàng.

“Nghe nói nữ hoàng muốn nạp phượng quân mới rồi.”

Quân Tuyệt đẩy cửa liền nghe đại nương nói với giọng oang oang, hắn chết cứng ngay tại chỗ.

“Thiệt hay giả vậy?”

“Vừa rồi ta trở về, nghe tất cả mọi người đều nói vậy, chắc là đúng rồi.”

“Không phải vừa khỏi bệnh dịch rồi ư?”

“Đúng vậy, nghe nói muốn ăn mừng, đuổi xui xẻo đi.”

“Nữ hoàng bệ hạ chính là một minh quân, chúng ta nơi đây không được xem là nghiêm trọng. Nghe nói địa phương khác rất nhiều người chết, nữ hoàng bệ hạ cho người xây lại, sửa chữa lăng mộ rồi lại cấp phát lương thực...”

Quân Tuyệt đóng cửa lại, không nói một lời nào rời đi.

Bà điên đó lại nạp phượng quân mới...

Ném lão tử đi đâu rồi!

Quân Tuyệt khí thế hung hăng chuẩn bị hồi kinh nhưng mới vừa ra khỏi trấn, hắn liền bình tĩnh lại.

Nếu quả thật nàng muốn nạp phượng quân mới, hắn ta trở về sẽ thế nào? Hủy cả thế giới này sao?

[Cửu thiếu bình tĩnh... Nhìn xem điểm số của người!] Hệ thống bị hỏng một lỗ lớn.

Nó không muốn trở thành một hệ thống âm điểm.

Nói đến điểm số Quân Tuyệt càng thêm tức giận.

“Khụ khụ...” Quân Tuyệt ôm lấy ngực, cơ thể cong cong, ho khan khó chịu một hồi.

Một đôi hài có thêu hoa văn rồng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Thân thể Quân Tuyệt cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt theo đôi giày di chuyển từng chút một.

“Phượng quân, ngươi muốn mang con trai của trẫm đi đâu?”

Quân Tuyệt: “...” Cái gì mà con trai, con trai ở đâu ra?

Câu này không phải của nhân vật nam chính sao?

Đạo diễn, câu này không đúng rồi!

Quân Tuyệt xoay người muốn chạy, nhưng vừa mới xoay người đã bị lôi lại, cả người ngã về phía sau.

Hắn bị Minh Thù ôm lấy ở một tư thế kỳ lạ, hai chân vì không có lực bị trượt xuống, cả cơ thể ngã nhào lên người Minh Thù.

Ngửa đầu thấy khuôn mặt của nàng, khuôn mặt mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

“Bệ... bệ hạ, đã lâu không gặp.” Quân Tuyệt bấm bụng chào hỏi.

Khóe miệng Minh Thù mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng, nghe không thoáng chút tức giận: “Ngươi cũng biết đã lâu không gặp, trẫm còn tưởng rằng ngươi không biết nữa chứ.”

Quân Tuyệt: “...”

Minh Thù đưa tay muốn kéo mặt nạ màu đen xuống, Quân Tuyệt vội vàng đưa tay ngăn cản: “Bệ... bệ hạ.”

“Sao vậy, bây giờ trẫm muốn nhìn ngươi một chút cũng không được sao? Muốn thu phí hay sao?” Minh Thù nheo mắt.

“E sẽ dọa bệ hạ sợ hãi.” Quân Tuyệt hạ giọng nói.

Hắn vùng vẫy đứng lên.

Minh Thù nắm một đầu mặt nạ đen, cũng chưa cố gắng vén ra: “Trước đây chọc giận trẫm sao không sợ sẽ dọa trẫm sợ vậy?”

Quân Tuyệt: “...” Lúc đó lão tử rất đẹp.

Quân Tuyệt nhìn phía sau Minh Thù, nàng dẫn theo người đến, có vẻ là mới vừa đến đây...

Sao lại xui xẻo như vậy chứ, nàng ấy vừa đến đã đụng mặt rồi.

Để ngươi chịu hèn vậy luôn!

Để ngươi chịu hèn vậy luôn!

“Hồi cung thôi.” Minh Thù buông mặt nạ đen.

Quân Tuyệt bước về phía sau một bước: “Bệ hạ, ta sẽ không trở về nữa.”

“Há.” Minh Thù cười cười không quan tâm.

Quân Tuyệt cẩn thận liếc nhìn nàng, nàng ấy có bộ dạng rất không quan tâm. Quân Tuyệt trầm lắng, nàng ấy phản ứng thế này đây ư?

Sao lão tử lại thích một kẻ điên khùng như vậy chứ?

Minh Thù thổi vào lông mi của hắn, đưa tay lên vẫy vẫy: “Đánh ngất xỉu, mang đi.”

Quân Tuyệt: “...” Không đúng rồi!

Thấy người bên kia muốn đi qua đánh ngất xỉu mình, Quân Tuyệt vội vàng nói: “Ta... ta tự đi.”

Minh Thù cười đưa tay về hướng hắn, Quân Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đưa tay lên.

Lòng bàn tay nàng ấy ấm áp, tựa hồ mãi mãi ấm áp như vậy khiến hắn không chịu được mà nắm thật chặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom