• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (5 Viewers)

  • Thế Giới 17: Giới thượng lưu thật phức tạp (13)

"Sau đó còn có người tới tìm tôi đòi tiền."

Hoắc Đình tiếp tục nói: "Nếu như chỉ là Hứa Bắc nói như vậy, tôi sẽ không tin, nhưng người tới tìm tôi cũng nói giống như Hứa Bắc, trên tay hắn còn có chứng cứ. Hạ Liên nếu như không phải là tôi, cô bây giờ đã xong rồi."

Đáy mắt Hạ Liên tỏ ra khiếp sợ và đầy thù hận, Hoắc Đình nhìn không thương xót.

Hoắc Đình nói: "Tôi vẫn cảm thấy cô rất thông minh, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, làm sao cô có thể làm ra những việc như vậy?"

Ở trong lòng Hoắc Đình, hắn có thể làm ra những việc như vậy, nhưng người hắn thích không thể, cô không thể là một người độc ác.

Nếu như sớm biết Hạ Liên là người như vậy, hắn căn bản sẽ không nảy sinh cái gì với cô.

Chỉ cần nghĩ tới việc Hạ Liên lúc bên cạnh mình có dáng vẻ đơn thuần vô hại, nhưng sau lưng lại làm ra loại chuyện như vậy, Hoắc Đình không nhịn được mà tức giận.

Hạ Liên bối rối nắm lấy tay Hoắc Đình: "Anh hãy nghe em nói đã, em cũng là bị bắt buộc thôi, Hứa Bắc và Lục Chước đều muốn hại chết em, em không có cách nào khác..."

"Hạ Liên, nghĩ lại tình cảm trước kia của chúng ta, về sau đừng tới tìm tôi nữa." Hoắc Đình rút tay về, giọng nói thờ ơ.

"Hoắc Đình... Anh... Anh không thể đối xử với em như vậy."

"Xuống xe."

"Hoắc Đình, anh không phải nói thích em sao? Sao anh có thể đối với em như vậy, anh không thể..."

"Xuống xe!"

Hạ Liên bị Hoắc Đình đuổi khỏi xe, cô đứng trên con đường hoang tàn vắng vẻ, trên mặt còn mang theo nước mắt đờ đẫn nhìn về phương xa.

-

Việc Hoắc Đình làm cũng không tính là tuyệt tình, cho cô tiền, đưa cho cô người đại diện. Hạ Liên biết Hoắc Đình đã quyết tâm muốn cùng mình phân rõ giới hạn, cô sa sút tinh thần một thời gian sau đó chủ động liên lạc với người đại diện.

Giới giải trí một năm trước và giới giải trí một năm sau hoàn toàn khác nhau.

Hạ Liên đột nhiên trở về, có chút không thích ứng được.

Trong tay người đại diện không có nhiều hợp đồng, Hạ Liên đột nhiên trở lại chỉ diễn vị trí diễn viên phụ, gương mặt Hạ Liên bây giờ không có cách nào làm ra biểu cảm phong phú, tất cả những lời kịch tương đối quan trọng đều không đến lượt cô.

"Ồ, là Lục Chước, không ngờ anh ta quay phim ngay bên cạnh chúng ta, mình có thể tiếp cận anh ấy rồi, thật hạnh phúc!"

"Cô bây giờ mới biết à? Ngày hôm qua tôi đã biết rồi, bộ phim này là giải trí Cổ Kim chuyên vì Lục Chước mà đầu tư đó."

"Hứa tổng và Lục Chước có ở cùng một chỗ không?"

"Hẳn là... ở cùng một chỗ? Giải trí Cổ Kim nhiều lần vì Lục Chước chèn ép người khác, nếu không ở cùng một chỗ thì sao có thể làm như vậy được?"

Hạ Liên nghe những diễn viên phụ bên cạnh nói chuyện, cảm xúc của cô từng chút từng chút tối xuống.

Đoàn phim bên cạnh là Lục Chước, khiến cho tiến độ bên này chậm lại không ít.

Hạ Liên quay xong đi ra, đoàn phim bên cạnh vẫn còn đang quay, cô thừa lúc tổ đạo cụ dọn đồ lẻn vào.

Cô quan sát bên trong một lúc, không thấy Lục Chước đâu.

"Cô đang nhìn cái gì thế?"

Bên cạnh Hạ Liên đột nhiên có một người đứng cạnh, cô bị dọa cho giật mình quay đầu lại. Lục Chước dựa vào giá đỡ đạo cụ, sắc mặt không thay đổi nhìn cô.

Hạ Liên dường như trở lại gian nhà kia, Lục Chước cũng là dùng vẻ mặt như thế nhìn cô, sau đó... Muốn giết cô.

Nghĩ đến mình bây giờ khuôn mặt đã khác, Hạ Liên cố gắng thay đổi giọng nói: "Không nhìn cái gì cả."

Lục Chước nhấc chân đi về phía cô, Hạ Liên cảm thấy có một áp lực đè lên trên người cô, đáng sợ vô cùng, không khí trong phổi chớp mắt như bị rút sạch sẽ, dường như có bàn tay vô hình bóp lấy cổ cô không thể thở nổi.

"Cậu Lục, xe của Hứa tổng đến rồi."

Bên ngoài giá đỡ đạo cụ có người gọi hắn.

Lục Chước dừng bước, khóe miệng khẽ mỉm, rõ ràng là đang cười nhưng Hạ Liên lại không thể nhìn ra được một chút cười nào trên khuôn mặt đó, chỉ có thờ ơ...

"Coi như cô may mắn." Lục Chước nói.

Hạ Liên nhìn Lục Chước và trợ lý rời đi, hắn ngay cả kính râm cũng không đeo lên cứ như vậy đi ra, bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai.

Chân Hạ Liên cứng nhắc đi ra ngoài, có mấy chiếc xe đậu bên ngoài, các vệ sĩ hợp lại tạo thành một con đường cho hắn đi, hắn trông giống như vương tử từ trong cung đình đi ra, mọi hoạt động đều thu hút sự chú ý của người khác.

Xe bên kia có một cô gái đang đứng, cô nhìn Lục Chước trên mặt nở nụ cười êm ái.

Lục Chước tiến lên ôm lấy cô gái rồi hôn lên trán, sau đó hai người mới lên xe, biến mất trong tiếng thét chói tai của người hâm mộ.

Hạ Liên bám vào tường, móng tay bị gãy vì dùng sức.

Vì sao tất cả mọi người đều được sống tốt như vậy, chỉ có mình cô chật vật đến không chịu nổi!

Cô ta nên là người cuối cùng nở nụ cười!

Hạ Liên như người mất hồn trở về, nàng rời khỏi đoàn phim và đi tới một quán bar.

Trong quán bar nhảy múa điên cuồng, Hạ Liên gạt tay một gã đàn ông không có ý tốt, ngồi một mình trong góc.

Một người đàn ông đi qua trước mặt cô, không quá một phút người đó quay lại, hai mắt hắn đánh giá cẩn thận Hạ Liên, ngồi trước mặt cô giọng nói kỳ lạ: "Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Cút!"

"Cút? Hạ tiểu thư, cô còn nợ tiền của tôi đấy. Hạ tiểu thư, không phải là muốn quỵt nợ đấy chứ?"

Giây thần kinh nào đó của Hạ Liên bị kích thích, cô ngẩng đầu lên tia sáng lờ mờ, nhưng người đối diện là người nào đó trong trí nhớ, cô chợt đứng lên.

"Hạ tiểu thư, sao nhìn thấy tôi lại hoảng hốt như vậy?" Giọng người kia như ma quỷ tiến vào trong đầu Hạ Liên: "Tôi không chết, Hạ tiểu thư có phải rất bất ngờ không."

Hạ Liên nhớ tới lời Hoắc Đình nói, hắn nói có người cho hắn xem chứng cứ.

Vụ nổ lớn như vậy, cô may mắn không chết, người này tất nhiên cũng không chết thậm chí nhìn qua cũng không có gì khác lúc trước.

Hạ Liên ổn định tâm tình, cảnh giác hỏi: "Anh muốn thế nào?"

"Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý này Hạ tiểu thư cũng không hiểu sao?"

"Năm trăm ngàn, tôi ngày mai mang đến cho anh." Hạ Liên lập tức nói.

"Năm trăm ngàn?" Sắc mặt người đàn ông đột nhiên tối xuống: "Hạ tiểu thư cũng quá khinh người."

"Lúc trước đã nói rồi, anh đừng nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của."

"Ba triệu, cho Hạ tiểu thư một ngày, ngày mai vào giờ này vẫn là ở đây, Hạ tiểu thư không đến, có lẽ Hạ tiểu thư sẽ phải làm khách ở cục cảnh sát."

Trước đây Hạ Liên chạy nhanh, trốn ra nước ngoài. Nhưng hắn không may như vậy, bị người phụ nữ kia kia bắt lấy, hắn vốn bên trong vụ nổ bị thương một chân, còn bị người phụ nữ kia cho người đánh đập một trận, hắn có thể còn sống sót là do mạng hắn lớn.

Hắn không làm gì được người phụ nữ kia, ai biết ngày hôm nay may mắn gặp được Hạ Liên.

Vài triệu là giá rẻ cho Hạ Liên rồi.

Người đó nói xong, đứng dậy rời đi.

Hạ Liên phát hiện hắn bước đi khập khiễng, hơn nữa khí thế trên người cũng không giống trước đây có thể lên mặt dọa người, giống như là hổ bị người khác nhổ răng.

Ba triệu.

Hoắc Đình cho cô cũng khá nhiều tiền nhưng cô không thể ở lại Hạ gia, cho nên đã phải mua một căn phòng, gần đây cũng tiêu hết không ít, phải cho đi ba triệu tiền trên tay cô cũng còn lại không nhiều lắm.

Nhưng nếu không cho, lỡ đâu gã đàn ông kia thực sự tố cáo cô thì phải làm sao bây giờ?

Thuê người bắt cóc đây là phạm pháp.

Càng chưa nói tới vụ nổ trước đây còn có người chết.


Hạ Liên không dám không đưa nhưng đây chỉ mới bắt đầu, cô đưa ba triệu đối phương không chịu cứ hai ba hôm lại đến tìm cô đòi tiền.

Sau đó Hạ Liên mới biết, người đó xảy ra biến cố hắn sớm đã bị đá ra khỏi tổ chức kia, hiện tại yếu ớt đến nỗi đánh lộn cũng không có khả năng đánh thắng nữa.

Nhưng cô không biết đối xử với hắn như thế nào cả, trên tay hắn đang nắm chứng cứ của cô.

Đó là mạch máu của cô.

Cô không dám cứng rắn với hắn.

Dưới sự uy hiếp thế này, Hạ Liên vốn tiết kiệm không được bao nhiêu nay lại càng thêm cháy túi. Hạ gia bên kia, mỗi khi cô trở về ông Hạ đều nổi trận lôi đình, bà Hạ lén đưa tiền cho cô nhưng một chút tiền đó cơ bản cũng không đủ dùng.

Cô phải có được một vai diễn tốt, nơi nào không cần phải nhét tiền?

Bà Hạ mỗi lần cho cũng không ít, nhưng tần suất và số lượng tiền Hạ Liên cần càng lúc càng lớn, bà Hạ cũng không góp kịp.

Hạ Liên vì muốn có được một vai diễn đã lượn đi lượn lại đủ loại người, nhưng rồi lại để cô diễn nhân vật nữ phụ.

Đáng tiếc khuôn mặt cứng nhắc của cô lúc ở trên màn ảnh càng lộ vẻ cứng nhắc hơn, khán giả đương nhiên không thể chấp nhận.

"Hạ tiểu thư, rất xin lỗi, nhân vật này đã có người rồi."

"Cái gì?" Hạ Liên không thể tin nổi: "Hôm qua không phải thông báo tôi đến ư?"

"Rất xin lỗi, chúng tôi cũng mới nhận được thông báo, Hạ tiểu thư, thực sự xin lỗi."

"Các ngươi là đồ lừa đảo!" Cô bỏ ra bao nhiêu tiền mới nhận được một vai diễn như vậy lại bị người khác cướp mất, Hạ Liên sao cam tâm được: "Chu tiên sinh không chào hỏi các ngươi sao?"

"Hạ tiểu thư, chúng tôi chưa ký hợp đồng."

Đối phương giải bày thêm vài phần: "Hơn nữa người này cũng là do Chu tiên sinh đề cử vào."

Hạ Liên như bị sét đánh.

Cô không thể ngờ, chính mình tìm chỗ dựa vững chắc nhanh như vậy đã bị người khác cướp đi.

Mấy ngày tiếp theo, những người Hạ Liên không ngừng tìm kiếm hoặc là không kiên nhẫn đuổi cô đi, hoặc là không gặp mặt trực tiếp.

"Hạ tiểu thư, là... người của bên công ty giải trí Cổ Kim." Người đại diện vẻ mặt khó coi: "Bọn họ muốn cản trở cô."

"Hứa Bắc..."

Hạ Liên có một sự căm hận từ sâu trong đáy mắt, cô đã như vậy rồi, cô ta còn không chịu buông tha sao?

-

[Giá trị thù hận của Hạ Liên đã đầy.]

Lúc Minh Thù nhận được thông báo của Hài Hòa Hiệu, cô đang tham gia sự kiện kỷ niệm hai năm thành lập giải trí Cổ Kim, cô mỉm cười đọc xong bài diễn văn chậm rãi bước xuống ngồi.

Lục Chước là bảo bối của công ty nên ngồi ở bên cạnh Minh Thù, cô đi xuống, Lục Chước tự nhiên duỗi tay nắm chặt lấy tay cô bao trọn vào trong tay mình.

Minh Thù nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười nhạt nhẽo trong ánh nắng Lục Chước để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.

Cảnh hai người nhìn nhau cười đã bị ống kính bắt được, phát sóng trên kênh truyền hình trực tiếp.

Chúc phúc ư?

Nghĩ quá nhiều rồi.

Người hâm mộ tổng tài và người hâm mộ Lục Chước đấu đá nhau không để ý đến hình tượng, toàn màn hình đều là những cuộc chiến đẫm máu.

Người hâm mộ tổng tài: Lục Chước chính là một tên xấu xa, dựa vào tổng tài của chúng ta để đi lên, không biết xấu hổ!

Người hâm mộ Lục Chước: Chồng của chúng ta là một ngôi sao trời sinh, bất kể ở đâu cũng sẽ được may mắn, là tổng tài của các ngươi không biết xấu hổ, cứ quấn quýt chồng của chúng ta!

Người hâm mộ tổng tài: Lục Chước cả ngày trên mạng rải tin đồn, ép buộc lợi dụng ánh hào quang của tổng tài, nếu không có tổng tài của chúng tôi, hắn có thể bước lên vị trí này hay không? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả!

Người hâm mộ Lục Chước: Chồng của chúng tôi bla bla...

Đối với những trận chiến mắng chửi này, Minh Thù và Lục Chước đương nhiên không biết.

"Tôi đi nhận cuộc điện thoại." Minh Thù quay mình nói với Lục Chước một tiếng.

Lục Chước liếc mắt nhìn điện thoại di động của cô, một lát sau mới buông lỏng tay, Minh Thù rời khỏi hàng trước, ánh mắt Lục Chước dõi theo cô mãi đến khi biến khỏi tầm mắt, hắn mới ngước nhìn lên bục.

"Xin hỏi đại diện Lâm, tên gọi Cổ Kim này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"

Lâm Ôn Việt nhận lấy micro, ung dung nói: "Tên này là do Hứa tổng tự mình đặt, có hàm ý gì tôi cũng không rõ, thế nhưng tôi đã từng thấy qua bốn chữ trong phòng làm việc của Hứa tổng, ý là đến từ nơi đó."

Người chủ trì hiếu kỳ: "Thì ra là do Hứa tổng đặt, ta còn nghĩ là do một vị đại sư nào đặt nữa chứ. Không biết là bốn chữ nào vậy?"

Lâm Ôn Việt mỉm cười, nói từng chữ: "Chước Cổ Ngự Kim."

Người chủ trì có khả năng chưa từng nghe qua những từ này, một lúc lâu mới nhận được nhắc nhở, hô nhỏ một tiếng: "Thành ngữ này chỉ những người lương thiện ngày xưa lấy đó làm điều răn dạy cho hôm nay, Hứa tổng là muốn giải trí Cổ Kim tiến xa hơn, lớn mạnh hơn, xem ra Hứa tổng của chúng ta rất có hoài bão..."

Lâm Ôn Việt trong lòng oán thầm, hắn ta không cảm thấy rằng những từ ngữ này có ý nghĩa như vậy, Hứa tổng của chúng tôi không có lý tưởng xa lớn như vậy đâu.

Chữ thứ nhất mở đầu...

Lâm Ôn Việt hướng xuống người xem phía dưới, Lục Chước đang nhìn trên màn ảnh đánh ra bốn chữ, nét mặt có chút đoán không ra.

Trùng hợp ngẫu nhiên?

Hay là...

-

Minh Thù nghe điện thoại xong, bảo thư ký mua cho mình một phần bánh ngọt ăn xong rồi đi vào, sự kiện này không xác định thời gian kết thúc, cô phải có trách nhiệm với bản thân.

"Cậu Lục."

Thư ký xông tới chào hỏi.

Minh Thù ăn hết muỗng cuối cùng ném vào thùng rác bên cạnh.

Lục Chước ngẩng cằm lên, như một con mèo nuông chiều dè dặt hỏi: "Tôi nói với cô ấy mấy câu."

Cô thư ký cười một cách mờ ám, nhanh chóng đi chỗ khác.

Lúc này tất cả mọi người đều ở trong hội trường, nơi đây không có một bóng người, Lục Chước tiến lên ép Minh Thù trên tường, cúi đầu ngậm lấy bờ môi còn dính chút bơ của cô.

Nụ hôn vừa kéo dài vừa nóng bỏng, giống như trút hết toàn bộ tình yêu của hắn vào đó.

Không có đòi hỏi, chỉ có cho đi.

Mãi đến khi hai người cảm thấy khó thở, Lục Chước mới kéo cánh môi cô ra, mở từng chút khoảng cách dưới đáy mắt hắn có chút say mê, thì thào một tiếng: "Tôi dường như càng thích em hơn rồi."

Minh Thù không thể giải thích được, nhưng vẫn mỉm cười: "Cố gắng duy trì."

Lục Chước lại hôn cô một cái, hiếm khi không hỏi một câu hỏi nhàm chán rằng cô có thích hắn hay không: "Tôi biết rồi."

Lục Chước cảm giác mình điên hoàn toàn, có mấy lời căn bản không cần hắn suy nghĩ tỉ mỉ, dựa vào bản năng là nói ra được.

Nhưng hắn vì sao phải thích một kẻ điên khùng như vậy?

Điều này không phù hợp với thẩm mỹ của hắn!

Để hoàn thành nhiệm vụ, lão tử tại sao lại muốn liên lụy đến chính mình.

Muốn khóc.

Rất muốn khóc.

Lục Chước tuyệt vọng nắm tay Minh Thù trở về, đợi hoạt động kết thúc lặng lẽ thu dọn hành lý đưa đến trước căn hộ của Minh Thù.

"Làm gì vậy?"

Trước căn hộ, Minh Thù và Lục Chước mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

"Chuyển đến ở với em đó." Lục Chước với bộ dạng đó là lý do chính đáng nên không sợ gì cả.

"Dựa vào cái gì mà đến ở nhà tôi!" Minh Thù chặn cửa không cho hắn vào: "Cậu không có chỗ ở à?"

Lục Chước nhìn chằm chằm vào Minh Thù: "Nhưng ở đó không có em mà."

Minh Thù: "..."

Thừa lúc Minh Thù im lặng, Lục Chước khom lưng chen vào dưới cánh tay cô, sau cùng còn lừa cô không chớp mắt.

"Cậu đứng lại đó cho tôi!"

Lục Chước kéo hành lý chạy vào phòng ngủ của Minh Thù.

Vừa chạy vừa la: "Em không thể đuổi tôi đi, em đuổi tôi đi, tiêu đề bài tin ngày mai chính là em bắt tôi đứng đợi cả đêm ở bên ngoài, đây là bạo lực gia đình!"

Minh Thù: "..." Trẫm không trị được ngươi rồi!


Cuối cùng Minh Thù không đuổi người ra ngoài, nhưng muốn ngủ trên giường của cô đâu có dễ dàng như vậy, Lục Chước bị Minh Thù đánh cho hai lần liền lẹp bẹp kéo hành lý sang phòng bên cạnh.

Lục Chước âm thầm tự động viên tinh thần cho bản thân, ngủ không được thề sẽ không bỏ qua cho cô!

Sau đó mỗi ngày Minh Thù đều nhận lấy sự quấy rầy từ Lục Chước, thích quấy rối cô như cô yêu thích những thứ đồ ăn vặt vậy.

Bản thân mình còn không quan trọng bằng đồ ăn vặt, Lục Chước cũng rất tức giận.

Hắn có điểm nào không thể so sánh được với những thứ đồ ăn vặt đó chứ?

Có thể nói, có thể nhảy, còn có thể làm một chiếc giường ấm áp, điểm nào không sánh được với đồ ăn vặt cơ chứ?

Cô tình nguyện ngủ cùng đồ ăn vặt, cũng không ngủ cùng hắn!

May mắn thay Lục Chước cảm giác được sự khó chịu khi ăn bữa ăn nhẹ, nếu có thể hắn sẽ mang tất cả những đồ ăn vặt đó giấu đi hết.

"Em có đến thăm tôi không?" Lục Chước tranh thủ lúc nghỉ ngơi gọi điện thoại cho Minh Thù.

"Không đến, bận việc." Bên kia trả lời dứt khoát thẳng thắn như vậy.

Lục Chước hít sâu, lại hít sâu thêm lần nữa, cố gắng đè nén sự giận dữ của mình xuống: "Nhưng đã gần một tuần nay tôi không gặp em rồi."

Minh Thù dừng lại hai giây nói: "Trên bản tin tài chính tôi thường xuyên xuất hiện mà."

Lục Chước nở nụ cười đáng sợ, lão tử không muốn xem hình trắng đen của cô! Lục Chước tức đến mức cúp điện thoại, trong lúc đóng phim hắn mang theo gương mặt đằng đằng sát khí, đáng sợ đến nỗi diễn viên đóng chung cảnh phim đến thở cũng không dám thở mạnh, liên tục mắc lỗi.

"Cậu Lục, cảnh phim này... không cần đằng đằng sát khí như vậy đâu." Đạo diễn khéo léo nhắc nhở Lục Chước.

"Ừ." Như trước đây cũng được, trước đây hắn vốn đằng đằng sát khí như thế.

"..."

Cảnh tiếp theo, cảnh tiếp theo.

Rất nhiều đạo diễn đều thích quay cảnh phim của Lục Chước, bởi vì hắn cơ bản đều quay một lần là đạt, thế nhưng gặp phải lúc tâm trạng Lục Chước không tốt, vậy cũng đừng nghĩ đến nữa.

Biện pháp giải quyết tốt nhất lúc này, chính là đợi tâm trạng hắn tốt trở lại rồi tiếp tục quay.

Lục Chước có thời gian bảo trợ lý lái xe chở hắn đến công ty ngay lập tức.

Đáng tiếc sự vội vã đó là vô ích vì Minh Thù đã đi khảo sát một hạng mục mất rồi.

"Hạng mục gì vậy?" Lục Chước rất thấy làm lạ, hạng mục gì mà cần cô đích thân đi khảo sát? Lẽ nào cô đi gặp một chàng trai da trắng đẹp trai nào rồi?

Khuôn mặt cô thư ký có nỗi khổ khó nói: "Một vườn trái cây."

Lục Chước: "???"

Cô mở một công ty giải trí lại đi khảo sát vườn trái cây gì đó, có vấn đề à!

Minh Thù không làm việc chính mà lại đi làm nghề phụ, sau đó người trong giới giải trí phát hiện cô đưa nghề phụ thành nghề chính, có thể khiến những kẻ đố kỵ phải ao ước đến căm hận.

Bọn họ bây giờ ngay cả nghề phụ cũng đều làm không được, bọn họ còn sống để làm cái gì chứ tức chết đi được.

-

"Đại diện Lâm, ông nói xem cô ấy sẽ đồng ý chứ?"

Lâm Ôn Việt đã trả lời vấn đề này không dưới hai mươi lần: "Lục Chước phải tin tưởng vào bản thân mình chút chứ."

Lục Chước đi tới đi lui: "Tôi rất có lòng tin với bản thân, nhưng không có lòng tin với cô ấy."

Cô thích đối nghịch với hắn!

Sống mà sợ không làm hắn tức chết!

"Hứa tổng á..." Lâm Ôn Việt suy nghĩ một chút: "Thực sự rất quan tâm đến cậu."

"Cô ấy quan tâm tôi ở đâu chứ? Tôi hẹn cô ấy mười lần, cô ấy mới phát lòng từ thiện đi chơi cùng tôi có một lần!" Đây gọi là sự quan tâm hay sao?

Lâm Ôn Việt cười cười: "Lục Chước, có đôi lúc cách thể hiện ở bên ngoài không nói lên được điều gì cả."

Lâm Ôn Việt gần Minh Thù nhất, hắn rõ nhất chuyện mỗi ngày cô đều không xử lý hết tài liệu, không thực hiện hết các cuộc họp. Thế nhưng cô ấy còn bỏ thời gian ra để nhận điện thoại của Lục Chước, nghe hắn nói những câu chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, trả lời tin nhắn của hắn, sắp xếp lịch trình cho hắn, có đôi lúc vì một câu nói của hắn mà còn phải đích thân đến đó.

Mỗi bộ phim mà Lục Chước nhận đều là do cô đưa qua, từ chất lượng đến đội ngũ, có người nào không được khen ngợi nhất?

Cô đã bỏ ra rất nhiều cho Lục Chước, nhưng đáng tiếc Lục Chước không hề hay biết.

Lâm Ôn Việt vỗ vỗ vào vai Lục Chước: "Tôi đi đón Hứa tổng, cậu chuẩn bị thật tốt đi, cô ấy sẽ đồng ý với cậu."

Lục Chước nhìn về hướng hoa và nhẫn đã chuẩn bị xong trên bàn, cắn răng nghiến lợi suy nghĩ, cô không đồng ý cũng phải đồng ý.

-

Minh Thù bị Lâm Ôn Việt lừa đến, hắn đưa người tới cửa: "Hứa tổng, cô hãy đi trước, đi xuống phía dưới là được, tôi đi rửa tay."

"Tôi đi trước..." Lâm Ôn Việt chạy cực nhanh, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Minh Thù.

Minh Thù không hiểu chuyện gì cả, lấy một viên sô cô la từ trong túi ra ăn.

Đây là một khoảng sân rộng, một khoảng sân rộng có rất nhiều người.

Minh Thù nhìn vào đám người đứng ngồi ngay hàng trong quảng trường.

Cô ngay cả sân khấu cũng không thấy rõ, nói cô đến giúp ai đó đọc diễn văn à? Đọc diễn văn cho ai chứ?

"Đó là cái gì?"

"Hình như là khinh khí cầu, chao ôi, nó rơi xuống..."

Minh Thù ngẩng đầu nhìn lại, khinh khí cầu nhiều màu sắc bay xuống bao trùm cả một khoảng trời rộng lớn.

Phía dưới khinh khí cầu có trang trí cái gì đó, khoảng cách rất gần, Minh Thù nhìn thấy rõ phía trên kia có cột đồ ăn vặt.

Bởi vì có nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau nên mỗi khinh khí cầu cũng khác nhau, vì thế trên khoảng sân rải rác đều là khinh khí cầu thu nhỏ.

Có một khinh khí cầu rơi xuống chỗ Minh Thù, cô kéo sợi dây lại lấy đồ ăn vặt xuống trước, sau đó mới đi xem chữ viết trên khinh khí cầu "Hứa Bắc, đồng ý kết hôn với anh nhé."

Là chữ viết tay.

Trên mỗi chiếc khí cầu đều có.

"Đây là cầu hôn sao?"

"Hứa Bắc là ai vậy? Ở chỗ này sao?"

"Sáng kiến này không tệ á..."

Tiếng bàn luận xôn xao từ khắp nơi truyền đến.

"Oa!"

Minh Thù đi theo hướng mọi người hô vang, chỉ thấy rất nhiều khinh khí cầu buộc vào nhau treo lơ lủng trên không, phía dưới cột vào đó rất nhiều đồ ăn vặt, màu sắc rực rỡ dễ thấy.

Minh Thù cách khinh khí cầu đó hơi xa, tốc độ nó rơi xuống rất chậm đủ để cô đi qua đó.

Người xem trong quảng trường được xem như bình tĩnh, khinh khí cầu rơi xuống liền nhận lấy, cũng không xảy ra tình trạng tranh giành, cũng không có ai lại gần chiếc khinh khí cầu lớn nhất đó.

Minh Thù từ trung tâm đi qua đây.

"Là cô ấy ư..."

"Thật xinh đẹp, rất có khí chất, cũng không biết nhân vật nam chính là ai..."

"Chuyện cầu hôn này cũng rất lãng phí, tên Hứa Bắc này giống với tên của tổng giám đốc công ty giải trí Cổ Kim, ôi chao..."

Minh Thù đứng ở dưới khinh khí cầu, vừa lúc chiếc hộp phía dưới khinh khí cầu bay đến khoảng cách mà cô có thể với được, cô tự tay nhận lấy chủ yếu là túm khí cầu trên chiếc hộp.

Cô kéo khinh khí cầu, phía sau có một trận tranh cãi vang lên.

Âm thanh của sự hâm mộ từ phía sau vang đến cùng với tiếng nước chảy.

Minh Thù kéo khinh khí cầu xuống ôm lấy đồ ăn vặt xong, lúc này mới xoay người nhìn về phía sau.

Đó là một hàng chữ sử dụng đài phun nước để tạo thành, màu sắc rực rỡ "Hứa Bắc, đồng ý kết hôn với anh nhé"

Tiếng nhạc vang lên, Lục Chước đi trong nền nhạc đứng ở đối diện đài phun nước, hắn vừa xuất hiện khán giả ở quãng trường liền xôn xao.

"Lục Chước... chồng của ta, chồng của ta a a a! Ta thấy chồng của ta rồi."

"Chồng ơi, ta ở đây này!"

"Trời ơi, ta đã nói tên Hứa Bắc tên này quen lắm mà... a a a, ta có lẽ thất tình mất rồi."

Đài phun nước dần yếu đi, hình bóng có chút mờ ảo của Lục Chước dần dần hiện rõ.

Minh Thù ôm đồ ăn vặt, có một chùm khí cầu bay trên đỉnh đầu, đứng yên lẳng lặng nhìn hắn.

Lục Chước bước qua mặt đất ướt nhẹp, trong lúc đi ánh sáng xung quanh như lùi về phía sau, hắn trở thành ngôi sao nổi bật nhất.

Đoàn người xung quanh không hiểu gì trở nên im lặng, sợ làm ảnh hưởng đến hắn.

Lục Chước bước qua khu vực đài phun nước đứng ở trước mặt Minh Thù, hắn nhã nhặn cúi chào sau đó lấy một bó hoa hồng từ sau lưng ra, quỳ gối xuống: "Nếu như em đồng ý, cả đời còn lại sau này anh tình nguyện sẽ mua đồ ăn vặt cho em."

Lâm Ôn Việt nói, cô ấy thích cái gì cứ tặng cho cô ấy.

Minh Thù quấn quýt ôm đồ ăn vặt trong tay, đáy mắt đấu tranh, cuối cùng tiếp nhận hoa hồng từ Lục Chước.

Có vài người trải qua trăm sông nghìn núi cũng không gặp được, có vài người cách cả ngân hà vũ trụ cũng sẽ gặp nhau.

Lục Chước... Kỳ Ngự, đại khái chính là người đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom