• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (1 Viewer)

  • Thế giới 6: Cầu Cưới Thiên Kim (9)

Giang Đóa ôm cánh tay, hơi hoảng sợ nhìn người bị trói trong phòng, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì. Sau khi Minh Thù rời đi không lâu, cô liền gặp phải những người này, họ không nói lời nào bắt cô vào phòng. Nếu như Minh Thù tới trễ một chút nữa, cô không biết sẽ thế nào.

"Không ai phái chúng tôi tới, chính là thấy cô ta cô đơn nên muốn cùng cô ta chơi đùa một chút."

Người đàn ông còn có thể nói chuyện, một miệng khẳng định không có người sai khiến.

Minh Thù ngồi xổm bên cạnh gã, khóe miệng cong lên cười yếu ớt:

"Thật vậy sao?"

Đèn phòng lờ mờ, Minh Thù đưa lưng về phía ánh sáng, nụ cười trên mặt cô có chút u ám. Người đàn ông kia dựng đứng cả tóc gáy, có cảm giác như ác ma đang nhìn chằm chằm mình.

"Thật."

Người đàn ông cắn răng thừa nhận, hung tợn trừng mắt với Minh Thù:

"Cô muốn thế nào?"

"Tôi đây muốn vui đùa cùng anh một chút."

Minh Thù túm người nọ đứng lên, ném gã lên ghế:

"Lúc muốn nói có thể tùy tiện hô ngừng."

Người đàn ông kia khẩn trương lại lo âu, cô ta muốn làm gì chứ?

Minh Thù lắc cổ tay, phương pháp xoa bóp này rất tốt.

"A!"

Người đàn ông kia cảm thấy cánh tay mình sắp bị chặt đứt, mồ hôi lạnh phủ đầy trán, từng giọt lớn rơi xuống.

Đau quá.

Gã bẻ tay không ít người, cũng từng bị người ta bẻ tay, nhưng cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy đau đớn như thế, dường như đau đớn bị khuếch trương lớn mấy lần.

Giang Đóa ước chừng là chưa từng thấy bộ dạng này của Minh Thù, lúc này có chút sửng sờ, cùng người bị buộc còn lại run lẩy bẩy.

"Tôi nói, tôi nói, tôi nói!"

Mắt thấy Minh Thù muốn tiếp tục chiến đấu trên chân của gã, người đàn ông kia không nhịn được rít gào:

"Tôi nói cô biết."

Minh Thù phủi tay: "Phối hợp sớm có phải tốt hơn không."

Thật là lãng phí sức lực của trẫm.

Cô xoay người ngồi trên sô pha, không biết từ đâu mà móc ra một bịch đồ ăn vặt, răng rắc răng rắc ăn:

"Nói đi."

Người đàn ông mở to miệng thở hổn hển, từng đợt sóng đau đớn tiếp nối nhau, hình ảnh rõ ràng trước mặt hắn.

Hắn cũng không muốn lại một lần nữa.

"Là..."

Người đàn ông kia khẽ mím môi, quyết định tàn nhẫn: "Là Nam tiểu thư, là cô ta bảo chúng tôi chà đạp người phụ nữ này, sau đó chụp ảnh lại."

Minh Thù không hề bất ngờ. Nam Ưu Ưu sợ Giang Đóa xuất hiện trong bữa tiệc, bị vợ chồng Nam gia nhận ra cho nên mới nghĩ ra biện pháp như thế. Như vậy, có thể ngăn cản Giang Đóa xuất hiện lại vừa có thể hủy diệt Giang Đóa.

Cho dù Giang Đóa và Nam gia nhận nhau, mọi người sẽ nói thế nào?

Một mũi tên trúng hai đích.

Làm nữ chính thật là mệt mỏi.

Phải đối phó các nam chính nam phụ, còn phải đối phó các nữ phụ và nhân vật phản diện.

Minh Thù nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Giang Đóa:

"Bây giờ cậu muốn thế nào?"

Giang Đóa ngây người nhìn Minh Thù, vô số nghi hoặc trong lòng không thể giải thích được, khổ sở và phẫn nộ đan xen.

Một lúc sau, Giang Đóa mới thì thào: "Nam Ưu Ưu... Tại sao cô ta phải đối xử với tớ như thế?"

"Đố kỵ."

"Đố kỵ sao?"

Giang Đóa lại càng không hiểu: "Tớ có gì đáng để cô ta đố kỵ, nhà cô ta giàu như thế, lớn lên xinh đẹp, tài hoa hơn người. Cô ta lại đính hôn cùng Thẩm... Tổng, cô ta có thể đố kỵ với tớ cái gì chứ?"

"Có thứ mà cô ta không có."

Lời này của Minh Thù có chút mơ hồ, Giang Đóa không nghe hiểu.

Nam Ưu Ưu có hào quang của chính mình cũng chỉ vì cô ta trộm được. Nữ chính chân chính chỉ có một. Chỉ cần Giang Đóa tồn tại, Nam Ưu Ưu cũng sẽ không an tâm.

Một lúc sau, Giang Đóa mới nhỏ giọng nói: "Tiểu Ly, có thể giúp tớ báo cảnh sát không?"

"Cậu xác định?"

Minh Thù nhìn Giang Đóa: "Dựa vào thế lực và tiền lực của Nam gia, có thể vứt sang chuyện này một bên."

Giang Đóa gật đầu. Cô có năng lực gì mà đối đầu với Nam Ưu Ưu chứ?

Minh Thù cũng không nói nhiều, nhiệm vụ của cô chỉ là thu hoạch giá trị thù hận, càng không có nghĩa vụ giúp nữ chính đảo ngược tình thế. Cùng lắm thì sau này cô nuôi nữ chính. Ngẫm lại vẫn thấy hưng phấn.

Cảnh sát tới rất nhanh, Nam gia nhận được tin tức vừa nghi ngờ lại vừa kinh ngạc, để người dẫn bọn họ lên lầu tránh đám người, không muốn gây ra chỉ trích gì.

Xảy ra chuyện như vậy, vợ chồng Nam gia tự nhiên cũng đi lên theo, vô cùng kinh ngạc đối với tình hình trong phòng.

"Có chuyện gì vậy?" Bà Nam nghi ngờ bất định.

Tiệc đính hôn đang yên đang lành, làm sao có chuyện xảy ra được chứ. Ông Nam bình tĩnh hơn nhiều, đóng cửa phòng lại. Ông bật sáng đèn, căn phòng hơi mờ tối đột nhiên sáng lên, hoàn toàn thấy rõ tình cảnh trong phòng.

"Ai báo cảnh sát vậy?"

Viên cảnh sát nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại trên mấy người bị trói, cuối cùng rơi vào Giang Đóa đang núp trong góc.

"Tôi." Minh Thù đưa tay.

"Nói tình huống cụ thể một chút."

Minh Thù kể lại ngắn gọn, khiến người khác không tìm thấy sơ hở.

Mẹ Nam nghe đến tim đập cuồng loạn, tại sao lại liên lụy đến Ưu Ưu chứ? Bà cầm tay ông Nam, dùng sức bóp.

"Sao Ưu Ưu có thể làm ra chuyện này, cô đừng ăn nói lung tung."

Ông Nam trực tiếp cắt ngang Minh Thù, lớn tiếng chất vấn: "Không phải là cô có thù gì với Ưu Ưu nên muốn hãm hại Ưu Ưu chứ? Còn cố tình chọn ngày vui để gây chuyện."

"Đây cũng không phải tôi nói, chính miệng bọn họ thừa nhận." Minh Thù chỉ người trên đất.

Người đàn ông bán đứng Nam Ưu Ưu trước đó, lúc này đôi mắt hiện lên ý cười nhẹ nhàng với Minh Thù, sau lưng phát rét, vội vàng gật đầu:

"Là tiểu thư Nam Ưu Ưu dùng tiền thuê chúng tôi làm."

Sắc mặc ông Nam tối hơn: "Cô mua những người này để hãm hại Ưu Ưu, hắn đương nhiên sẽ nói vậy. Cảnh sát, chuyện này phải trả lại trong sạch cho Ưu Ưu, con gái tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này."

Bà Nam cũng phụ họa theo.

Con gái của bọn họ, bọn họ hiểu, muốn cái gì mà không có, hôm nay lại đính hôn cùng Thẩm Viễn Chiêu, tại sao phải làm chuyện này chứ?

"Chúng tôi có chứng cứ."

Trong lòng người đàn ông kia tự dưng sợ Minh Thù, gã vội vàng nói.

Trong tay những người này còn có một đoạn video, là video Nam Ưu Ưu giả trang gặp mặt bọn họ nhưng không có âm thanh, không biết nói cái gì, cuối cùng Nam Ưu Ưu đưa tiền mặt cho những người này.

Đoạn video này chứng minh Nam Ưu Ưu có liên quan đến bọn họ.

Sắc mặc vợ chồng Nam gia có chút khó coi:

"Đây... Đây nhất định cũng là đồ giả."

"Tất cả mọi người theo chúng tôi đi một chuyến."

Cảnh sát cần thiết bị chuyên nghiệp mới có thể biết video này có phải là giả hay không, không thể làm gì khác hơn là đến đồn cảnh sát.

"Cảnh sát..."

"Nam tiên sinh, bà Nam, hai người yên tâm, chúng tôi sẽ không làm người tốt chịu oan uổng, cũng sẽ không buông tha người xấu. Tin tưởng chân tướng như thế nào, rất nhanh liền sẽ phơi bày ra ánh sáng."

"Ưu Ưu của chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện này, vừa nhìn là biết người phụ nữ này có ý đồ xấu..."

"Đúng vậy, tôi chính là rắp tâm bất lương."

Minh Thù nói tiếp lời bà Nam: "Thế nhưng, chứng cứ đâu?"

"Cảnh sát, cậu xem, cô ta cũng thừa nhận rồi."

"Tôi thừa nhận cái gì?"

Có ý đồ xấu thì sao? Cái này chứng minh cô hãm hại Nam Ưu Ưu sao? Khinh trẫm không biết luật pháp viết thế nào à?

Bà Nam: "..."

Nhân viên cảnh sát không nhìn ra nơi nào Minh Thù có ý chọc giận vợ chồng Nam gia.

Ông Nam im lặng kéo bà Nam, thương lượng với nhân viên cảnh sát:

"Vẫn xin cảnh sát chờ chút, cậu cũng thấy hôm nay chúng tôi nhiều khách như vậy, đều là khách quý trong ngành nghề. Chờ chúng tôi sắp xếp xong đã, cậu thấy được không?"

Lo lắng ảnh hưởng xã hội đến nhân vật công chúng, nhân viên cảnh sát đồng ý với đề nghị của Nam tiên sinh.

"Các người theo tôi đi trước."

Minh Thù đỡ Giang Đóa còn đang hoảng loạn ngồi trên giường, tùy ý khoác quần áo cho Giang Đóa ôm cô đi ra ngoài.

Giang Đóa một mình lấy khẩu cung.

Vặn hỏi Minh Thù chính là nhức đầu không thôi.

Minh Thù nói chuyện mạch lạc rõ ràng, cũng không bắt được chỗ sai, nhưng lại làm người khác nghĩ chuyện này là do cô làm.

Chính là cô! Thế nhưng không có chứng cứ nào hướng về cô.

Ngược lại tất cả chứng cứ cuối cùng đều chỉa mũi nhọn về Nam Ưu Ưu. Đương nhiên Nam Ưu Ưu cũng bị mời tới hỏi, nhưng Nam Ưu Ưu phủ nhận tất cả.

Cuối cùng nhìn thấy video, cô ta liền đổi lời, nói những người đó đến làm phiền cô ta, cô ta trả tiền là muốn bọn họ buông tha mình. Ai biết bây giờ lại hãm hại cô ta như thế, lời trong lời ngoài đều ám chỉ Minh Thù.

Sự nghi ngờ Minh Thù tăng lên, tạm giam hai mươi bốn giờ để hỗ trợ điều tra.

"Có người đến nộp tiền bảo lãnh cho Nguyễn Ly."

Người phụ trách vụ kiện Nhâm Húc nhíu mày:

"Ai nộp tiền bảo lãnh cô ta?"

"Ừ, tổng tài Tần thị tự mình đến, phía trên đã ký."

Đối phương giao tài liệu cho Nhâm Húc, thở dài: "Người nào cũng có địa vị lớn, vụ này khó làm."

Một khi liên lụy đến người làm to nào đó, thì rất nhiều điều kiện phải chịu giới hạn.

Có chứng cứ còn dễ nói, mấu chốt là hiện tại bọn họ không có chứng cứ trực tiếp.

Minh Thù bị người dẫn ra, Nhâm Húc đứng ở cửa nhìn cô, cô còn đặc biệt vui vẻ vẫy tay với hắn:

"Cố lên."

Sắc mặt Nhâm Húc tối sầm.

"Cứ thả cô ta đi như vậy sao?"

Vợ chồng Nam gia còn ở đó, thấy Minh Thù đi ra liền nhìn Nhâm Húc hỏi: "Dựa vào cái gì mà Ưu Ưu không thể nộp tiền bảo lãnh?"

"Nam Ưu Ưu bị người khác tố cáo, nên không thể nộp tiền bảo lãnh."

Nhâm Húc đau đầu giải thích.

Bọn người bên này không hề có chút chứng cứ nào, nào dám không để người ta bảo lãnh cô.

Vợ chồng Nam gia trơ mắt nhìn Minh Thù "được nước" rời đi.

...

Xe của Tần Triệt dừng ở bên ngoài, nhưng cô bắt gặp ghi âm khẩu cung ở đại sảnh, Giang Đóa chuẩn bị rời đi. Cô ta là bị người ta hại, tự nhiên không có chuyện gì.

Minh Thù kéo Giang Đóa lên xe, Tần Triệt nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chưa liếc cô một cái. Xe nhanh chóng chạy đến nhà Giang Đóa.

"Tiểu Ly, cảm ơn."

Giang Đóa cẩn thận nói lời cám ơn Minh Thù.

"Không cần khách sáo."

Minh Thù mở cửa cho Giang Đóa, giọng điệu ôn hòa: "Nghỉ ngơi sớm một chút, sau đêm nay, cuộc sống của cậu sẽ càng náo nhiệt."

Đầu Giang Đóa đầy nghi ngờ, gần đây lời của Tiểu Ly nói càng ngày càng không hiểu.

Cô ta nghĩ tại sao, nhưng nhìn Tần Triệt tản ra hơi thở đè nén ấy, mấp máy môi, vẫy tay với Minh Thù một cái xoay người lên lầu.

Cửa xe đóng lại, Tần Triệt chậm rãi mở mắt: "Đến đồn cảnh sát rất thú vị sao?"

Mẹ nó, mới một lúc, cô đã giày vò mình vào trong cục cảnh sát.

Sao cô không lên trời luôn?

Minh Thù nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tạm được, điều kiện hơi thô sơ."

Tần Triệt hừ lạnh một tiếng: "Em xem đồn cảnh sát là khách sạn, còn có đãi ngộ cấp năm sao sao?”

Nhưng cũng không khác biệt với trước đây gì cả.

"Anh tức giận à?"

Minh Thù dựa sát nhìn vẻ mặt của Tần Triệt.

Hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng nham hiểm châm chọc. Không biết là kéo hắn vào chuyện này, thì giá trị thù hận có thể tăng vọt không nhỉ?

Tần Triệt dịch sang bên cạnh nhưng nghĩ thấy không đúng, hắn phải nói chuyện yêu đương cùng cô. Vì vậy, hắn không nhúc nhích thân thể, giọng điệu châm chọc:

"Em biết chuyện này nếu truyền đi thì đầu đề ngày mai sẽ là cái gì không?"

"Bạn gái thiếu gia Tần thị dạo chơi một đêm trong cục cảnh sát?"

Tần Triệt: "..."

Cô còn có thể nói đến hưng phấn như thế sao? Cô hưng phấn cái rắm!

Đáng lẽ, không nên đến nộp tiền bảo lãnh cho cô.

...

Minh Thù và Tần Triệt ngôn ngữ bất hòa, không vui mà tan rã.

Ngày thứ hai? Minh Thù liền nhận được điện thoại của đồn cảnh sát bảo cô qua đó, lúc cô ra cửa thì Tần Triệt siêu bận rộn lái xe đến như linh hồn xuất hiện.

Quả nhiên, tổng tài trong tiểu thuyết rất rảnh rỗi, sự thiết đặt này không có tật xấu gì.

Trên đường Tần Triệt bị Minh Thù chọc tức đến không muốn nói chuyện, hắn đưa Minh Thù đến cửa đồn cảnh sát rồi lái xe đi.

Giữa gian phòng nào đó trong đồn, vợ chồng Nam gia và Giang Đóa đều ở đây, Thẩm Viễn Chiêu cũng xuất hiện nhưng hắn đứng trong góc, không biết đang nghĩ gì.

"Tiểu Ly."

Giang Đóa ngủ không ngon, hai mắt sưng đỏ, tràn đầy tơ máu trong tròng mắt.

Vợ chồng Nam gia cũng không khá hơn chút nào, ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn. Bà Nam giống như nghe được tin tức không thể tin được nên có chút hoảng hốt. Ông Nam lại không ngừng quan sát Giang Đóa, tâm tình hết sức phức tạp.

Nhưng vào lúc này, Nam Ưu Ưu cũng bị dẫn ra.

Nhâm Húc để những người còn lại ra ngoài rồi hỏi: "Nam tiên sinh, tuy nói đây là chuyện nhà ngài nhưng bên trong liên lụy đến vụ án, cho nên tôi không thể rời đi."

Ông Nam gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Minh Thù chống cằm, xem ra là thân phận của Nam Ưu Ưu và Giang Đóa đã bị phát hiện. Chuyện ngày hôm nay... Không có liên quan gì với cô, cho nên gọi cô đến xem kịch sao?

Minh Thù cho Nhâm Húc một ánh mắt cám ơn. Nhâm Húc không hiểu ra sao cả.

Muốn Minh Thù tới là bởi vì hôm qua cô cũng là người đương sự, mà Giang Đóa cũng hỏi hắn có thể để Minh Thù đến không, lúc này hắn mới gọi cô đến.

Sắc mặt Nam Ưu Ưu có chút tiều tụy, còn mặc lễ phục ở lễ đính hôn.

Khi vào cửa ánh mắt cô ta trực tiếp rơi trên người Thẩm Viễn Chiêu gọi:

"Anh Thẩm..."

Bầu không khí có chút xấu hổ, bà Nam muốn đi tới lại bị ông Nam níu lại, nên chỉ có thể nhìn Nam Ưu Ưu.

Thẩm Viễn Chiêu cũng chỉ là nhìn Nam Ưu Ưu nhưng không trả lời, vẻ mặt dường như lạnh lùng trở lại như ban đầu.

Đáy lòng Nam Ưu Ưu tất cả đều là dự cảm không tốt, gắng gượng mới không có biểu hiện ra, lúc ánh mắt quét qua Minh Thù, dường như nhúng độc.

Lại là cô làm hỏng việc.

Nếu như không phải cô, chuyện hôm nay căn bản sẽ không xảy ra. Giang Đóa sẽ nhanh chóng bị mình diệt trừ, mình chính là tiểu thư chân chính của Nam gia, sẽ ân ái cùng Thẩm Viễn Chiêu đến bạc đầu.

Minh Thù híp mắt cười: "Nam tiểu thư, nhìn tôi như vậy làm gì, cũng không phải tôi tìm người hãm hại cô."

Nam Ưu Ưu siết chặt hai tay, đáy lòng tràn ngập ý hận.

Nhâm Húc sợ Minh Thù gây chuyện nên nhanh chóng đứng giữa hai cô: "Nguyễn tiểu thư, xin cô đừng gây sự, nếu không chỉ có thể mời cô ra ngoài."

"Ồ."

Không gây sự thì không gây sự, trẫm xem kịch.

"Ưu Ưu..."

Ông Nam cân nhắc lời nói một chút: "Con có lời gì muốn nói không?"

Hôm qua, sau khi Minh Thù rời đi, đám người kia nói đến một việc khác.

Ví dụ như cô ta cho người điều tra Giang Đóa, đám người kia cũng không ngốc, lúc điều tra phát hiện có mờ ám, Giang Đóa mới là tiểu thư chân chính của Nam gia. Nam Ưu Ưu thuê bọn họ là vì hủy diệt chứng cứ năm xưa. Video kia thu lại là uy hiếp Nam Ưu Ưu, muốn lấy càng nhiều tiền hơn từ trên tay cô ta.

Nhưng mà Nam Ưu Ưu đưa ra điều kiện giúp cô ta một việc, có thể lấy được nhiều tiền hơn. Kiếm tiền, bọn họ đương nhiên đồng ý. Ai biết nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim là Minh Thù.

"Con... Không biết."

Nam Ưu Ưu khăng khăng phủ nhận, cô ta kích động giải thích với vợ chồng Nam gia:

"Ba, mẹ, hai người phải tin con, những người đó muốn tiền, con không biết những chuyện bọn họ nói."

"Ba đã đem tóc ba và của Giang tiểu thư xét nghiệm DNA, rất nhanh sẽ có kết quả."

Gương mặt ông Nam bi thương, ông cũng không muốn tin nhưng Giang Đóa... Rất giống bọn họ.

Tối hôm qua, Giang Đóa vẫn cúi đầu nên bọn họ không nhìn kỹ. Bỗng nhiên, nghe được tin Nam Ưu Ưu không phải con gái bọn họ, lại gặp được Giang Đóa, làm sao bọn họ không nghi ngờ được chứ?

"Ba..."

"Mẹ, mẹ cũng không tin con sao?"

"Anh Thẩm."

Nam Ưu Ưu đến trước mặt Thẩm Viễn Chiêu, đỏ mắt: "Anh tin em, em không có..."

Thẩm Viễn Chiêu có chút không đành lòng, cuối cùng vươn tay sờ sờ đầu cô ta:

"Chờ kết quả ra, nếu em không nói dối, sẽ tự có chứng minh."

Trong lòng Nam Ưu Ưu lạnh lẽo. Đáy lòng cô ta rất rõ, Giang Đóa mới là tiểu thư Nam gia. Thay đổi nhiều như vậy, cuối cùng vẫn quay về vạch xuất phát.

Cũng bởi vì cô ta không phải là Giang Đóa, cho nên cố gắng có được món đồ, sau khi cô ta trở lại thì có thể dễ dàng cướp đi?

Hai ngày sau liền có kết quả giám định DNA. Nam Ưu Ưu không có quan hệ máu mủ với bọn họ, có quan hệ máu mủ chính là Gang Đóa.

Giang Đóa đột nhiên có ba mẹ, còn trở thành thiên kim hào môn(*), cô sợ hãi nấp sau lưng Minh Thù không dám đi gặp vợ chồng Nam gia.

Cảnh sát cũng tìm được chứng cứ xác thực, Nam Ưu Ưu bị tạm giam hình sự.

Đứa nhỏ mình nuôi nhiều năm như vậy, phát hiện không phải con ruột của mình. Hơn nữa lại ngầm sai người hại con ruột của bọn họ, điều này làm ba mẹ Nam gia không thể nào chấp nhận được, cho nên bọn họ vẫn không thèm quan tâm Nam Ưu Ưu.

Sau đó, bà Nam lén qua đó một lần nhưng vẻ mặt lúc đó của Nam Ưu Ưu dọa bà Nam sợ hãi, bà cũng không dám đến nữa.

Nam Ưu Ưu khóc lóc cũng không có tác dụng gì.

"Nam Ưu Ưu, có người tới thăm cô."

Nam Ưu Ưu vui vẻ, song khi cô ta thấy người ngồi bên ngoài mặt kính, thì trái tim lại lạnh xuống.

"Cô tới làm gì?"

Nam Ưu Ưu nhào qua, hung dữ trừng mắt với người bên ngoài.

Có lẽ phát hiện người bên ngoài không nghe được, cô ta cầm điện thoại lên rít gào:

"Nguyễn Ly, cô còn đến làm gì? Đến chê cười tôi sao?"

"Tới thăm cô một chút có được không?"

Giọng nói thoải mái xuyên qua điện thoại truyền vào tai, mỉm cười mơ hồ rơi vào trong tai Nam Ưu Ưu, lại vô cùng trào phúng.

"Cô hại tôi còn chưa đủ sao?"

Tâm trạng Nam Ưu Ưu kích động: "Hiện tại tôi như vậy, cô hài lòng chưa?"

Minh Thù chống cằm, cười khẽ: "Đừng kích động, cô cũng chỉ bị giam một hai năm, sẽ không lâu lắm đâu, ra ngoài lại là một đóa hoa Bạch Liên."

Trán Nam Ưu Ưu nổi gân xanh: "Nguyễn Ly, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cho dù thành quỷ cũng sẽ không buông tha cô."

"Vậy là tốt nhất, tôi không ngại." Càng hận càng tốt.

Hệ thống nhắc nhở giá trị thù hận đã đầy, Minh Thù gác điện thoại.

Nam Ưu Ưu nói gì đó, tâm trạng cực kỳ kích động, cô ta chỉ có thể đập đầu vào thủy tinh. Người bên trong đè Nam Ưu Ưu đang kích động xuống.

Minh Thù thoáng quay đầu lại, cho Nam Ưu Ưu một nụ cười rực rỡ.

...

Trong căn phòng mờ tối, Minh Thù bị trói trên ghế. Có người đi tới, dừng bên người cô một lúc.

"Thế nào?"

"Còn chưa tỉnh sao?"

"Trông kỹ cho tôi."

"Vâng."

Giọng nói chuyện biến mất, tiếng bước chân cũng theo đó xa dần, gian phòng yên tĩnh lại. Minh Thù mở mắt ra, đáy mắt bình tĩnh không hề mê man. Lúc cô đi thăm Nam Ưu Ưu, thì nửa đường bị một đám người trói lại.

Minh Thù đoán những người này là vì Tần Triệt mà tới, thậm chí đoán được là ai cho nên cô đành "thuận theo" bị trói.

Giãy khỏi sợi dây, Minh Thù nắm cổ tay đứng dậy quan sát nơi mình bị nhốt. Chắc là gian phòng ngầm dưới đất, cũng không quá dơ.

Minh Thù bước hai ba bước mở cửa, ngoài cửa có người canh chừng nghe tiếng động nhìn sang, vừa lúc đối diện đôi mắt đầy ý cười của cô.

"Dẫn tôi đi gặp đại ca của các anh."

Đối phương: "..."

Vừa nãy hắn trói không chặt sao?

Minh Thù đứng ở cửa không hề có ý đánh nhau hay trốn chạy, người nọ đành phải hỏi người ở trên có muốn gặp cô không.

Sau khi nhận được tin, đối phương dẫn Minh Thù đi qua một lối đi rất dài đến một gian phòng. Minh Thù chậm rãi đi vào, nhàn nhã như cô đến đây làm khách. Trong phòng chỉ có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt trí thức, khí chất vô cùng nho nhã nhưng ánh mắt nhìn người lúc này mang theo cảm giác áp bức, khiến người khác không quá thoải mái.

Minh Thù dời mắt khỏi người đàn ông rồi tùy ý quan sát gian phòng. Căn phòng được trang trí thiên về phong cách châu Âu, nhưng lại bày biện nhiều đồ trang sức phục cổ nên trông chẳng ra gì.

"Nguyễn tiểu thư, dùng phương thức như vậy mời cô tới, vẫn xin cô thứ lỗi cho chúng tôi."

Người đàn ông vẫy tay để những người còn lại lui ra ngoài: "Nhưng Nguyễn tiểu thư cũng khác so với tôi nghĩ."

"Vậy theo ông thì tôi đẹp hơn hay thông minh hơn?"

Đôi mắt người đàn ông híp lại, cười hai tiếng quái dị: "Nghe nói Nguyễn tiểu thư tốt nghiệp đại học Hằng Tinh, trí tuệ quả nhiên không bình thường."

Minh Thù ngồi xuống sô pha bên cạnh nhìn người đàn ông: "Có đồ ăn không?"

Người đàn ông suýt chút nữa không giữ được sắc mặt.

Cô bị trói đến đây lại không hỏi tại sao, cũng không hỏi bọn hắn là người nào, sau khi tự luyến còn hỏi hắn có gì ăn hay không, não không bị hỏng chứ?

"Nguyễn tiểu thư, cô biết tôi tìm cô có chuyện gì không?"

Người đàn ông ngồi đối diện Minh Thù, đôi tay đặt trước người.

"Ăn no rồi nói được không?"

Không ăn no không muốn nói chuyện đâu.

Người đàn ông: "..."

Lúc đám ngu xuẩn kia bắt người thực sự không đập đầu cô chứ? Có lẽ là Minh Thù biểu hiện quá mức bình tĩnh, ngược lại khiến người đàn ông không dám trực tiếp ra tay với Minh Thù.

...

Minh Thù và người đàn ông ngồi ở nhà hàng. Minh Thù vùi đầu ăn, người đàn ông kia nhìn chằm chằm cô, hiện lên nhiều điều khó hiểu trong lòng. Hắn hoàn toàn không hiểu người phụ nữ này.

"Nguyễn tiểu thư, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chưa?"

Minh Thù buông dĩa ăn, dùng khăn lau sạch khóe miệng, khiến người khác ngạc nhiên:

"Tôi có thể giúp ông giải quyết Tần gia."

Lần này, người đàn ông kia trực tiếp biểu hiện sự kinh ngạc ra ngoài.

"Hiện tại, Nguyễn tiểu thư coi như là người Tần gia, vì sao phải đối phó Tần gia chứ?"

Minh Thù tựa vào lưng ghế, thả lỏng thân thể: "Bởi vì tôi muốn Tần Triệt hận tôi."

Nghi ngờ trong lòng người đàn ông càng sâu: "Vì sao?"

Vốn tưởng rằng trói một nhược điểm, bây giờ xem ra hắn giống trói một trái bom hơn, còn mang thuộc tính bệnh thần kinh.

"Chuyện này không liên quan gì đến ông, ông muốn Tần gia, tôi muốn Tần Triệt hận tôi, hai chuyện này không xung đột lợi ích. Có muốn hợp tác không?"

"Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?"

"Haizz, tôi trông đẹp như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

"..."

Cô đẹp như vậy, có liên quan gì với việc hắn có tin hay không? Chẳng lẽ đẹp là phải tin tưởng cô sao?

Người đàn ông hít sâu một hơi: "Nguyễn tiểu thư có biết tôi là ai không?"

"Không biết."

Minh Thù cười vô hại: "Tại sao tôi phải biết ông là ai chứ?"

Người đàn ông: "..."

Không biết mà cô cũng dám nói chuyện hợp tác sao?

Người đâu, mau đưa người điên này về bệnh viện tâm thần!

"Sao Nguyễn tiểu thư lại biết tôi sẽ đối phó với Tần gia?"

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nói qua sẽ đối phó Tần gia.

Minh Thù theo lý đương nhiên mà nói: "Vấn đề này rất khó sao? Ngoại trừ mấy khả năng, khả năng lớn nhất là giá trị Tần gia, không khó đoán."

Khóe miệng người đàn ông có chút cứng ngắc: "Nếu như Nguyễn tiểu thư đoán sai thì sao?"

"Vậy đoán lại thôi."

Người đàn ông lại một phen câm lặng, cô cho rằng đang chơi trò chơi à?

Khoan đã, tại sao mình lại bị cô nắm mũi dắt đi chứ? Từ lúc bọn họ gặp mặt, nhìn cô không có sức uy hiếp gì, thậm chí còn yếu thế, nhưng mình lại bất tri bất giác đi theo bước chân của cô ta.

Người phụ nữ này...

Trong lòng người đàn ông cảnh giác: "Nguyễn tiểu thư, cô đã muốn hợp tác thì cũng không phải không thể, nhưng phải xem thành ý cùng năng lực của Nguyễn tiểu thư."

"Số 1508 đường Phục Hưng có một hộp thư, đồ vật bên trong có lẽ sẽ làm ông cảm thấy hứng thú."

Người đàn ông nhíu mày, cô cũng có chuẩn bị sao? Ai tin đây?

"Sợ rồi sao?"

Minh Thù lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Hà tiên sinh, cầu phú quý trong nguy hiểm."

Sắc mặt ông ta thay đổi liên tục: "Nguyễn tiểu thư thật là khác người."

"Cám ơn đã khen ngợi."

***

(*) Thiên kim hào môn: tiểu thư con nhà giàu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom