Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Cô không còn yêu hắn nữa. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là bản thân hắn như mất kiểm soát vậy. Hắn đập phá hết tất cả mọi thứ ở xung quanh hắn. Ánh mắt nhìn như một con quỷ hút máu. Tâm tình hắn lúc nào cũng trong trạng thái hoảng loạn. Lúc nào môi cũng mấp máy gọi A Tả, A Tả.
Trong lòng hắn liền sinh ra uất hận với tên Long Bình Dực kia nên hắn chính thức hắc hoá 50% và cho Lam Tuyền thêm 3 % hảo cảm. Cô biết tin hắn hắc hoá thì cũng mặc kệ. Ai bảo hắn tát cô, đã vậy còn lại còn quát cô cơ chứ. Bị ngược như vậy là cũng chưa là gì cả.
Từ lúc cô đi thì ngày nào hắn cũng tới Thanh Nam Điện để tham lam hít mùi hương của cô, mùi hương còn đọng lại trong căn phòng. Chăn gối của cô lúc nào hắn cũng ôm để tham lam hít mùi hương còn đọng lại của chủ nhân chúng. Không những vậy mà còn được hắn trân quý như bảo vật.
Nếu buổi tối mà không ôm chúng, không tham lam hít mùi hương còn đọng lại của chủ nhân của chúng thì hắn sẽ không yên giấc ngủ. Một hôm Tả Vi Vi thấy thương cho hắn, lúc bây giờ mới nói:
- Hoàng thượng, người đừng như vậy nữa. Là người đầy chủ tử của ta ra xa sao?
Đương nhiên Mộ Dung Viêm biết nàng ta là ai. Người này là Tả Vi Vi, là người mà nàng - Tả Lam Tuyền đã vô cùng coi trọng. Người mà nàng coi trọng chắc chắn nàng ta sẽ biết nhiều về A Tả. Nhưng khi nghe thấy câu đấy của Tả Vi Vi, hắn liền phản bác:
- Ta chưa bao giờ đẩy nàng ra xa ta của. Làm sao ta có thể đẩy A Tả ra xa ta được cơ chứ.
Đúng vậy sao hắn có thể nỡ đẩy nàng ra xa hắn cơ chứ. Hắn yêu nàng như vậy mà, hắn cần nàng như vậy mà. Làm sao hắn có thể nỡ lòng nào mà đẩy nàng ra xa hắn cơ chứ. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ đẩy A Tả ra xa hắn cả. Tả Vi Vi nghe hắn nói vậy thì vô cùng tức giận nói:
- Vậy tại sao người lại làm cho chủ tử của ta chết tâm với người? Vậy tại sao người lại nói với chủ tử, người mà người yêu Khương hoàng hậu? Vậy tại sao người lại làm cho chủ ta đau lòng? Nếu không phải đẩy chủ tử của ta ra xa thì tại sao hôm ấy lại không cứu chủ tử, để nàng một mình ở một hang đầy rắn. Nếu không phải đẩy chủ tử của ta ra xa thì tại sao lại phế bỏ ngôi vị hoàng hậu của nàng? Nếu không phải đẩy chủ từ ra xa vậy tại sao, dù biết là nàng sợ vẫn để cho con rắn bò lên người nàng? Nếu không phải đầy chủ tử của ta ra xa vậy tại sao khi nàng vì người mà bị thương, người vẫn có thể tổ chức hôn lễ với Khương hoàng hậu trong ba ngày ba đêm?
- Tất cả nếu không phải đẩy chủ tử của ta ra xa vậy thì tất cả chuyện này là có ý gì cơ chứ? Xin lỗi vì có gì xúc phạm người thưa hoàng thượng.
Hắn cười điên dại đến người hầu của nàng tính cách cũng giống nàng như vậy. Nàng nghĩ như vậy thật sao? Nàng nghĩ là hắn muốn đẩy nàng ra xa sao? Hắn không có, dù có chết hắn cũng không bao giờ nghĩ sẽ đẩy nàng ra xa hắn cả.
- Nàng nghĩ như vậy sao?
- Nô tỳ cũng không biết, chỉ biết rằng chủ tử bảo hoàng thượng không phải là thứ thuộc về về nàng. Hoàng thượng chỉ thuộc về Khương hoàng hậu mà thôi nên nàng từ bỏ.
Chap này Khả tặng cho *Tử Thần* nha. Cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện của mình trong thời gian vừa qua. Mong bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình trong thời gia sắp tới nha.
Yêu Yêu bạn.
Trong lòng hắn liền sinh ra uất hận với tên Long Bình Dực kia nên hắn chính thức hắc hoá 50% và cho Lam Tuyền thêm 3 % hảo cảm. Cô biết tin hắn hắc hoá thì cũng mặc kệ. Ai bảo hắn tát cô, đã vậy còn lại còn quát cô cơ chứ. Bị ngược như vậy là cũng chưa là gì cả.
Từ lúc cô đi thì ngày nào hắn cũng tới Thanh Nam Điện để tham lam hít mùi hương của cô, mùi hương còn đọng lại trong căn phòng. Chăn gối của cô lúc nào hắn cũng ôm để tham lam hít mùi hương còn đọng lại của chủ nhân chúng. Không những vậy mà còn được hắn trân quý như bảo vật.
Nếu buổi tối mà không ôm chúng, không tham lam hít mùi hương còn đọng lại của chủ nhân của chúng thì hắn sẽ không yên giấc ngủ. Một hôm Tả Vi Vi thấy thương cho hắn, lúc bây giờ mới nói:
- Hoàng thượng, người đừng như vậy nữa. Là người đầy chủ tử của ta ra xa sao?
Đương nhiên Mộ Dung Viêm biết nàng ta là ai. Người này là Tả Vi Vi, là người mà nàng - Tả Lam Tuyền đã vô cùng coi trọng. Người mà nàng coi trọng chắc chắn nàng ta sẽ biết nhiều về A Tả. Nhưng khi nghe thấy câu đấy của Tả Vi Vi, hắn liền phản bác:
- Ta chưa bao giờ đẩy nàng ra xa ta của. Làm sao ta có thể đẩy A Tả ra xa ta được cơ chứ.
Đúng vậy sao hắn có thể nỡ đẩy nàng ra xa hắn cơ chứ. Hắn yêu nàng như vậy mà, hắn cần nàng như vậy mà. Làm sao hắn có thể nỡ lòng nào mà đẩy nàng ra xa hắn cơ chứ. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ đẩy A Tả ra xa hắn cả. Tả Vi Vi nghe hắn nói vậy thì vô cùng tức giận nói:
- Vậy tại sao người lại làm cho chủ tử của ta chết tâm với người? Vậy tại sao người lại nói với chủ tử, người mà người yêu Khương hoàng hậu? Vậy tại sao người lại làm cho chủ ta đau lòng? Nếu không phải đẩy chủ tử của ta ra xa thì tại sao hôm ấy lại không cứu chủ tử, để nàng một mình ở một hang đầy rắn. Nếu không phải đẩy chủ tử của ta ra xa thì tại sao lại phế bỏ ngôi vị hoàng hậu của nàng? Nếu không phải đẩy chủ từ ra xa vậy tại sao, dù biết là nàng sợ vẫn để cho con rắn bò lên người nàng? Nếu không phải đầy chủ tử của ta ra xa vậy tại sao khi nàng vì người mà bị thương, người vẫn có thể tổ chức hôn lễ với Khương hoàng hậu trong ba ngày ba đêm?
- Tất cả nếu không phải đẩy chủ tử của ta ra xa vậy thì tất cả chuyện này là có ý gì cơ chứ? Xin lỗi vì có gì xúc phạm người thưa hoàng thượng.
Hắn cười điên dại đến người hầu của nàng tính cách cũng giống nàng như vậy. Nàng nghĩ như vậy thật sao? Nàng nghĩ là hắn muốn đẩy nàng ra xa sao? Hắn không có, dù có chết hắn cũng không bao giờ nghĩ sẽ đẩy nàng ra xa hắn cả.
- Nàng nghĩ như vậy sao?
- Nô tỳ cũng không biết, chỉ biết rằng chủ tử bảo hoàng thượng không phải là thứ thuộc về về nàng. Hoàng thượng chỉ thuộc về Khương hoàng hậu mà thôi nên nàng từ bỏ.
Chap này Khả tặng cho *Tử Thần* nha. Cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện của mình trong thời gian vừa qua. Mong bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình trong thời gia sắp tới nha.
Yêu Yêu bạn.
Bình luận facebook