Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-194
Chương 194
Tiểu Tiệp hứ một tiếng với tôi, không đáp lời. Ánh mắt Tiết Xán càng lạnh hơn, tay dùng sức mạnh hơn, Tiểu Tiệp lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Tiết Xán!” Tôi hoảng sợ vội vàng kéo hắn lại.
Nhưng Tiết Xán chỉ lạnh lùng nhìn Tiểu Tiệp, nói: “Có nói hay không?”
Ánh mắt Tiểu Tiệp lại càng oán giận hơn, nhưng dù sao trẻ con vẫn sợ đau, cuối cùng the thé giọng đáp lại: “Cô ấy là bạn tốt của tôi, đương nhiên tôi biết tên cô ấy, nhưng tôi đã từng đồng ý với cô ấy, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết rồi! Các người đừng hòng dụ dỗ tôi mở miệng!”
Tiết Xán híp mắt lại, dùng sức mạnh hơn nữa, lần này Tiểu Tiệp đau đến mức ré lên.
“Anh có giết tôi, tôi cũng không nói!” Tuy Tiểu Tiệp đã đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nhưng vẫn không chịu hé môi như trước.
Tôi thấy xem ra không thể cứng rắn được, chỉ có thể dùng phương pháp mềm mỏng thôi.
“Tiểu Tiệp.” Tôi nói: “Bạn của em không chết. Hơn nữa bọn chị phát hiện, bọn chị đã hiểu lầm người tốt rồi, thật ra bạn em là người tốt.” Tiểu Tiệp ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn tôi: “Có thật không?”
“Ừm. Cô ấy vẫn còn sống, chẳng qua bị bọn chị dọa nên chạy mất thôi.” Tuy nói dối một đứa trẻ khiến trong lòng tôi cũng hổ thẹn, nhưng trước mắt cũng chẳng còn có cách nào khác cả: “Bon chị muốn nói xin lỗi cô ấy, em nói cho bọn chị biết tên cô ấy được không?”
Rõ ràng Tiểu Tiệp đã tin lời tôi nói, mặt lộ vẻ do dự. Tôi không ngừng cố gắng, nói: “Nếu bạn chị không tìm được cô ấy, có thể em sẽ không bao giờ gặp lại được cô ấy nữa đâu.”
Lời này cuối cùng cũng có tác dụng, Tiểu Tiệp giống như đã hạ quyết tâm, cuối cùng cắn răng mở miệng: “Được, tôi nói cho hai người biết tên cô ấy.” Trong lòng tôi hơi căng thẳng.
“Búp bê kia nói cho tôi biết, tên cô ấy là Ninh Tử.”
Dây thần kinh căng thẳng của tôi lập tức được thả lỏng. Cái tên như Ninh Tử này, vừa nghe đã biết là tên giả, cũng chỉ có đứa trẻ như Tiểu Tiệp mới có thể thật sự cho rằng đó là một cái tên. Biết không thể hỏi được gì có tác dụng từ chỗ Tiểu Tiệp nữa, tôi nhìn sang Tiết Xán.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, sắc mặt Tiết Xán thế mà hơi trắng bệch.
“Tiết Xán?” Tôi không nhịn được kêu lên, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng buông tay ra, Tiểu Tiệp lập tức hôn mê ngã xuống giường.
“Chúng ta đi thôi.” Tiết Xán không liếc Tiểu Tiệp thêm một cái nào, ôm tôi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Dù sao viện trưởng Ngô và Tạ Phong Tiêu vốn dĩ cũng cho rằng tôi đã rời đi rồi, lúc này đêm đã khuya, tôi không quấy rầy họ nữa, chỉ mặc cho Tiết Xán đưa tôi về nhà.
Sau khi về đến nhà, Tiết Xán dường như còn hơi lơ đãng. Tôi rất ít khi nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn. Có phải Tiết Xán cũng giống như tôi, nghi ngờ thân phận thật của con búp bê kia, thật ra chính là Ninh Hoan Hoan…
Dù sao cô chủ dòng chính nhà họ Ninh cũng chỉ có một mình cô ta, còn có oán độc mà con búp bê kia để lộ ra với tôi… Tôi có chút không dám nghĩ đến. Nếu hồn phách trong con búp bê kia thật sự chính là Ninh Hoan Hoan, tôi phải làm thế nào đây? Tiết Xán sẽ phản ứng ra sao?
Lại nói, chuyện năm đó giữa Ninh Hoan Hoan và Tiết Xán, tôi còn chưa từng hỏi đến. Không phải tôi không muốn biết, mà là không dám hỏi. Nhớ đến phản ứng kích động của Tiết Xán trước đó ở đá ngầm giao nhân, tôi cảm thấy lòng nặng trĩu…
Bất kể là tình cảm gì, là yêu hay là hận, Ninh Hoan Hoan cũng từng để lại dấu vết sâu sắc như vậy trong cuộc sống của Tiết Xán. E rằng đối với Tiết Xán mà nói, vị trí của Ninh Hoan Hoan không cách nào thay thế được. Tôi lấy đầu ra tự tin mà so sánh với cô ta?
Chưa cần nói đến việc cô ta xinh đẹp hơn tôi, thông minh hơn tôi, chỉ riêng quá khứ của bọn họ, tôi cảm thấy tôi cũng đã thua kém rất nhiều rồi.
Sau khi về đến nhà, tôi tắm xong, đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy Tiết Xán đứng ngoài ban công ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tiết Xán?” Tôi rón rén đi đến đằng sau hắn: “Ngủ thôi?”
Tiết Xán bị lời nói của tôi làm cho tỉnh lại, cúi đầu nhìn tôi: “Em ngủ trước đi, anh còn có chút việc.”
Tôi sửng sốt. Tiết Xán không cần phải ngủ. Nhưng mỗi khi trời tối, miễn là tôi lên giường đi ngủ, hắn nhất định đều sẽ ở bên tôi, nằm trên giường ôm tôi. Nhưng đêm nay, hắn sao vậy?
Tôi muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt Tiết Xán, nhưng sắc mặt hắn bình tĩnh, không có bất kỳ điều gì khác thường, tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: “Được, em đi ngủ trước.”
Một mình tôi vào phòng ngủ nằm xuống, trần trọc rất lâu vẫn không ngủ được. Tiết Xán vẫn không hề bước vào, không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi mới mơ màng ngủ mất.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh táo thức giấc. Mí mắt vừa mở ra, tôi đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, chóp mũi chạm vào tôi, đôi tròng mắt đen nhánh nhìn tôi chắm chắm.
“A!” Tôi hoảng sợ, chợt phản ứng lại là Tiết Xán, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Anh làm gì thế? Làm em sợ muốn chết.”
Lúc này tôi mới phát hiện ra, chẳng biết Tiết Xán đã lên giường từ bao giờ, vẫn ôm tôi như trước, chẳng qua lần này, hắn còn nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn thấy tôi phản ứng dữ dội như vậy, Tiết Xán cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu tôi, thấp giọng nói: “An Tố, anh phải rời khỏi thành phố S một thời gian.”
Tôi sửng sốt, cũng không còn để ý gì đến hành vi hơi kỳ lạ vừa nãy của hắn nữa, vội vàng hỏi: “Anh định đi làm gì?”
“Anh vẫn có chút để ý đến thân phận thật của hồn phách trong con búp bê nhà họ Chung kia, cho nên anh quyết định đến khu nhà cũ của nhà họ Ninh và nhà họ Chung điều tra một chút.”
Để ý đến thân phận của hồn phách trong con búp bê kia? Tôi giật mình. Chẳng lẽ Tiết Xán cũng giống như tôi, bận tâm việc cô ta có phải là Ninh Hoan Hoan hay không sao?
Trong lòng tôi khó chịu giống như có con kiến đang bò, rõ ràng muốn biết chết đi được, nhưng lại không hỏi ra được câu nào.
“Cần em đi cùng không?” Tôi hỏi.
“Không cần.” Tiết Xán nói: “Chỗ đó quá nguy hiểm, anh và Tiết Phong cùng đi là được rồi.”
Nói xong, hắn đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị thay quần áo.
“Bao giờ anh đi?”
“Hôm nay.”
“Gấp như vậy sao?” Tôi buột miệng, trong mắt hiện rõ mất mát mà bản thân mình cũng không nhận ra được.
Thân thể Tiết Xán hơi khựng lại một chút, một lát sau, khóe miệng hắn không tự chủ được nhếch lên: “Sao vậy? Bây giờ đã không nỡ rời xa anh rồi sao?”
“Không nỡ cái đầu anh ấy.” Tôi cứng miệng nói, nhưng thật ra tôi biết mình thật sự có chút không nỡ.
Tiết Xán vừa cài nút áo sơ mi vừa cúi đầu nhìn tôi, trong mắt bỗng nhiên sầm xuống. Một giây sau, hắn đột nhiên nắm cổ tay tôi, lấy một chiếc vòng ngọc từ trong túi ra, đeo lên.
Tôi sửng sốt nhìn chiếc vòng ngọc kia, phát hiện chiếc vòng ngọc này rất giống chiếc trước đây Tiết Xán từng cho tôi sau đó bị giẫm nát, nhưng độ tinh khiết nhìn qua cao hơn một chút.
“Chiếc vòng ngọc này có cùng tác dụng với chiếc trước đây, khi gặp nguy hiểm, chỉ cần em %3D nắm chặt nó, anh sẽ lập tức chạy đến.” Tiết Xán nói: “Yên tâm, chất lượng cái này cứng rắn hơn, sẽ không dễ dàng bị phá hủy như lần trước nữa.”
Tôi gật đầu, không nhịn được lại nói: “Anh đi từ sáng hay chiều mới đi?”
Tiết Xán sửng sốt, sau đó đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức vô cùng vui vẻ, giống như đứa trẻ.
“Còn nói không hề luyến tiếc anh.” Hắn nhéo mũi tôi, trên mặt có chút đắc ý: “Anh cùng ăn %1 sáng với em trước, ăn xong anh sẽ đi.”
“Được rồi.” Tôi gật đầu: “Vậy em đi thay quần áo trước đã.”
Tôi đang định đứng dậy, không ngờ Tiết Xán đột nhiên ấn vai tôi xuống, đẩy tôi ngã xuống giường.
Tiểu Tiệp hứ một tiếng với tôi, không đáp lời. Ánh mắt Tiết Xán càng lạnh hơn, tay dùng sức mạnh hơn, Tiểu Tiệp lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Tiết Xán!” Tôi hoảng sợ vội vàng kéo hắn lại.
Nhưng Tiết Xán chỉ lạnh lùng nhìn Tiểu Tiệp, nói: “Có nói hay không?”
Ánh mắt Tiểu Tiệp lại càng oán giận hơn, nhưng dù sao trẻ con vẫn sợ đau, cuối cùng the thé giọng đáp lại: “Cô ấy là bạn tốt của tôi, đương nhiên tôi biết tên cô ấy, nhưng tôi đã từng đồng ý với cô ấy, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết rồi! Các người đừng hòng dụ dỗ tôi mở miệng!”
Tiết Xán híp mắt lại, dùng sức mạnh hơn nữa, lần này Tiểu Tiệp đau đến mức ré lên.
“Anh có giết tôi, tôi cũng không nói!” Tuy Tiểu Tiệp đã đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nhưng vẫn không chịu hé môi như trước.
Tôi thấy xem ra không thể cứng rắn được, chỉ có thể dùng phương pháp mềm mỏng thôi.
“Tiểu Tiệp.” Tôi nói: “Bạn của em không chết. Hơn nữa bọn chị phát hiện, bọn chị đã hiểu lầm người tốt rồi, thật ra bạn em là người tốt.” Tiểu Tiệp ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn tôi: “Có thật không?”
“Ừm. Cô ấy vẫn còn sống, chẳng qua bị bọn chị dọa nên chạy mất thôi.” Tuy nói dối một đứa trẻ khiến trong lòng tôi cũng hổ thẹn, nhưng trước mắt cũng chẳng còn có cách nào khác cả: “Bon chị muốn nói xin lỗi cô ấy, em nói cho bọn chị biết tên cô ấy được không?”
Rõ ràng Tiểu Tiệp đã tin lời tôi nói, mặt lộ vẻ do dự. Tôi không ngừng cố gắng, nói: “Nếu bạn chị không tìm được cô ấy, có thể em sẽ không bao giờ gặp lại được cô ấy nữa đâu.”
Lời này cuối cùng cũng có tác dụng, Tiểu Tiệp giống như đã hạ quyết tâm, cuối cùng cắn răng mở miệng: “Được, tôi nói cho hai người biết tên cô ấy.” Trong lòng tôi hơi căng thẳng.
“Búp bê kia nói cho tôi biết, tên cô ấy là Ninh Tử.”
Dây thần kinh căng thẳng của tôi lập tức được thả lỏng. Cái tên như Ninh Tử này, vừa nghe đã biết là tên giả, cũng chỉ có đứa trẻ như Tiểu Tiệp mới có thể thật sự cho rằng đó là một cái tên. Biết không thể hỏi được gì có tác dụng từ chỗ Tiểu Tiệp nữa, tôi nhìn sang Tiết Xán.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, sắc mặt Tiết Xán thế mà hơi trắng bệch.
“Tiết Xán?” Tôi không nhịn được kêu lên, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng buông tay ra, Tiểu Tiệp lập tức hôn mê ngã xuống giường.
“Chúng ta đi thôi.” Tiết Xán không liếc Tiểu Tiệp thêm một cái nào, ôm tôi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Dù sao viện trưởng Ngô và Tạ Phong Tiêu vốn dĩ cũng cho rằng tôi đã rời đi rồi, lúc này đêm đã khuya, tôi không quấy rầy họ nữa, chỉ mặc cho Tiết Xán đưa tôi về nhà.
Sau khi về đến nhà, Tiết Xán dường như còn hơi lơ đãng. Tôi rất ít khi nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn. Có phải Tiết Xán cũng giống như tôi, nghi ngờ thân phận thật của con búp bê kia, thật ra chính là Ninh Hoan Hoan…
Dù sao cô chủ dòng chính nhà họ Ninh cũng chỉ có một mình cô ta, còn có oán độc mà con búp bê kia để lộ ra với tôi… Tôi có chút không dám nghĩ đến. Nếu hồn phách trong con búp bê kia thật sự chính là Ninh Hoan Hoan, tôi phải làm thế nào đây? Tiết Xán sẽ phản ứng ra sao?
Lại nói, chuyện năm đó giữa Ninh Hoan Hoan và Tiết Xán, tôi còn chưa từng hỏi đến. Không phải tôi không muốn biết, mà là không dám hỏi. Nhớ đến phản ứng kích động của Tiết Xán trước đó ở đá ngầm giao nhân, tôi cảm thấy lòng nặng trĩu…
Bất kể là tình cảm gì, là yêu hay là hận, Ninh Hoan Hoan cũng từng để lại dấu vết sâu sắc như vậy trong cuộc sống của Tiết Xán. E rằng đối với Tiết Xán mà nói, vị trí của Ninh Hoan Hoan không cách nào thay thế được. Tôi lấy đầu ra tự tin mà so sánh với cô ta?
Chưa cần nói đến việc cô ta xinh đẹp hơn tôi, thông minh hơn tôi, chỉ riêng quá khứ của bọn họ, tôi cảm thấy tôi cũng đã thua kém rất nhiều rồi.
Sau khi về đến nhà, tôi tắm xong, đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy Tiết Xán đứng ngoài ban công ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tiết Xán?” Tôi rón rén đi đến đằng sau hắn: “Ngủ thôi?”
Tiết Xán bị lời nói của tôi làm cho tỉnh lại, cúi đầu nhìn tôi: “Em ngủ trước đi, anh còn có chút việc.”
Tôi sửng sốt. Tiết Xán không cần phải ngủ. Nhưng mỗi khi trời tối, miễn là tôi lên giường đi ngủ, hắn nhất định đều sẽ ở bên tôi, nằm trên giường ôm tôi. Nhưng đêm nay, hắn sao vậy?
Tôi muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt Tiết Xán, nhưng sắc mặt hắn bình tĩnh, không có bất kỳ điều gì khác thường, tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: “Được, em đi ngủ trước.”
Một mình tôi vào phòng ngủ nằm xuống, trần trọc rất lâu vẫn không ngủ được. Tiết Xán vẫn không hề bước vào, không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi mới mơ màng ngủ mất.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh táo thức giấc. Mí mắt vừa mở ra, tôi đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, chóp mũi chạm vào tôi, đôi tròng mắt đen nhánh nhìn tôi chắm chắm.
“A!” Tôi hoảng sợ, chợt phản ứng lại là Tiết Xán, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Anh làm gì thế? Làm em sợ muốn chết.”
Lúc này tôi mới phát hiện ra, chẳng biết Tiết Xán đã lên giường từ bao giờ, vẫn ôm tôi như trước, chẳng qua lần này, hắn còn nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn thấy tôi phản ứng dữ dội như vậy, Tiết Xán cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu tôi, thấp giọng nói: “An Tố, anh phải rời khỏi thành phố S một thời gian.”
Tôi sửng sốt, cũng không còn để ý gì đến hành vi hơi kỳ lạ vừa nãy của hắn nữa, vội vàng hỏi: “Anh định đi làm gì?”
“Anh vẫn có chút để ý đến thân phận thật của hồn phách trong con búp bê nhà họ Chung kia, cho nên anh quyết định đến khu nhà cũ của nhà họ Ninh và nhà họ Chung điều tra một chút.”
Để ý đến thân phận của hồn phách trong con búp bê kia? Tôi giật mình. Chẳng lẽ Tiết Xán cũng giống như tôi, bận tâm việc cô ta có phải là Ninh Hoan Hoan hay không sao?
Trong lòng tôi khó chịu giống như có con kiến đang bò, rõ ràng muốn biết chết đi được, nhưng lại không hỏi ra được câu nào.
“Cần em đi cùng không?” Tôi hỏi.
“Không cần.” Tiết Xán nói: “Chỗ đó quá nguy hiểm, anh và Tiết Phong cùng đi là được rồi.”
Nói xong, hắn đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị thay quần áo.
“Bao giờ anh đi?”
“Hôm nay.”
“Gấp như vậy sao?” Tôi buột miệng, trong mắt hiện rõ mất mát mà bản thân mình cũng không nhận ra được.
Thân thể Tiết Xán hơi khựng lại một chút, một lát sau, khóe miệng hắn không tự chủ được nhếch lên: “Sao vậy? Bây giờ đã không nỡ rời xa anh rồi sao?”
“Không nỡ cái đầu anh ấy.” Tôi cứng miệng nói, nhưng thật ra tôi biết mình thật sự có chút không nỡ.
Tiết Xán vừa cài nút áo sơ mi vừa cúi đầu nhìn tôi, trong mắt bỗng nhiên sầm xuống. Một giây sau, hắn đột nhiên nắm cổ tay tôi, lấy một chiếc vòng ngọc từ trong túi ra, đeo lên.
Tôi sửng sốt nhìn chiếc vòng ngọc kia, phát hiện chiếc vòng ngọc này rất giống chiếc trước đây Tiết Xán từng cho tôi sau đó bị giẫm nát, nhưng độ tinh khiết nhìn qua cao hơn một chút.
“Chiếc vòng ngọc này có cùng tác dụng với chiếc trước đây, khi gặp nguy hiểm, chỉ cần em %3D nắm chặt nó, anh sẽ lập tức chạy đến.” Tiết Xán nói: “Yên tâm, chất lượng cái này cứng rắn hơn, sẽ không dễ dàng bị phá hủy như lần trước nữa.”
Tôi gật đầu, không nhịn được lại nói: “Anh đi từ sáng hay chiều mới đi?”
Tiết Xán sửng sốt, sau đó đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức vô cùng vui vẻ, giống như đứa trẻ.
“Còn nói không hề luyến tiếc anh.” Hắn nhéo mũi tôi, trên mặt có chút đắc ý: “Anh cùng ăn %1 sáng với em trước, ăn xong anh sẽ đi.”
“Được rồi.” Tôi gật đầu: “Vậy em đi thay quần áo trước đã.”
Tôi đang định đứng dậy, không ngờ Tiết Xán đột nhiên ấn vai tôi xuống, đẩy tôi ngã xuống giường.
Bình luận facebook