Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-196
Chương 196
Mỗi khi Tuyết Nữ ở Úc lần trước bắt đi một người, thường sẽ yêu cầu người bị bắt gọi tên một người khác tới thay thế. Ngày đó chị Mai thật sự gọi tên Tạ Phong Tiêu, nên anh ấy mới bị bắt đi.
“Nhưng cũng không thế trách chị vì chuyện này được.” Tôi không khỏi thấy bất công cho chị Mai: “Chuyện đáng sợ như vậy, ai cũng không chịu nổi mà.”
Chị Mai ra sức lắc đầu: “Không! Tiểu An, em hãy nghe tôi nói, tôi vốn đĩ không hề gọi tên Tiểu Tiêu! Nói chính xác hơn, người tôi gọi không tên là Tiểu Tiêu!”
Tôi ngạc nhiên.
“Ý chị là gì?”
“Lúc đó sau khi tôi bị bắt, quả thật có một giọng nói, bảo tôi hãy gọi tên người mà mình quan tâm nhất… Nhưng người tôi quan tâm nhất hoàn toàn không phải là Tiểu Tiêu!” Chị Mai hơi lo lắng: “Tuy tôi đã theo cậu ấy rất lâu, nhưng tính cách cậu ta rất quái gở, chúng tôi cũng không thân thiết lắm! Người mà tôi gọi lúc đó là anh Nam!”
Sắc mặt tôi tái nhợt. Cái gì? Ngày đó chị Mai không gọi tên Tạ Phong Tiêu, vậy tại sao Tạ Phong Tiêu lại bị bắt đi?
Là nữ quỷ kia tự ý muốn bắt Tạ Phong Tiêu? Nhưng sau khi nữ quỷ bắt Tạ Phong Tiêu đi, hình như cũng không làm gì nữa cả.
Chờ một chút! Chị Mai bị người ta rút mất hồn phách làm cho hôn mê, chẳng lẽ là có người cố tình muốn che giấu chuyện này?
Nhưng cũng chỉ là bị một nữ quỷ bắt đi, việc này đâu có gì đáng phải giấu giếm?
Trong lòng tôi rối tinh rối mù, bỗng nhiên không còn tâm trạng tán gẫu với chị Mai nữa. Tôi viện bừa một lý do rồi bắt xe quay về trường học. Lên tới xe buýt, tôi vẫn không ngừng nghĩ về vấn đề này.
Nếu như vấn đề này đã không có manh mối, chi bằng tôi thay đổi cách suy nghĩ của mình, không bắt đầu từ nguyên nhân nữa, mà đơn thuần nghĩ về những người liên quan đến sự việc này.
Những người liên quan tới chuyện này, cũng chỉ có tôi, chị Mai, Tạ Phong Tiêu và anh Nam. Chị Mai không được ích lợi gì trong chuyện này. Còn anh Nam, tôi thật sự không nhận ra anh ấy có vấn đề gì.
Như vậy, chỉ còn lại mỗi Tạ Phong Tiêu…
Có thể việc Tạ Phong Tiêu bị bắt đi, có ý nghĩa đặc biệt gì đó? Nhưng anh ấy cũng đã bị nữ quỷ hành hạ…
Khoan đã!
Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, xẹt qua như tia chớp.
Chuyện Tạ Phong Tiêu bị bắt đi lần này, cũng không phải đều là vô nghĩa. Gía trị lớn nhất là, cho dù Tạ Phong Tiêu bị nữ quỷ kia làm khó cũng không hề gọi tên của tôi, khiến cho tôi vô cùng cảm động.
Chẳng lẽ, Tạ Phong Tiêu và nữ quỷ kia cùng một hội, anh ta cố ý làm cho mình bị bắt để thu hút sự chú ý của tôi, làm tôi cảm động? Ý nghĩ này vừa nảy lên, tôi liền bị chính mình làm cho sợ hãi.
Tôi không nhịn được gõ vào đầu mình. An Tổ! Mày đang đoán mò gì vậy! Đối phương là A Viễn! Là người bạn thuở nhỏ của mày đó! A Viễn cần gì phải thu hút sự chú ý của mày chứ!
Tôi đang thầm oán trách thì trong đầu đột nhiên không tự chủ được mà hiện lên dáng vẻ nham hiểm tàn độc của Tạ Phong Tiêu lúc ở trong rừng cây hôm qua.
Trái tim của tôi đột nhiên nguội lạnh. Cùng lúc đó, tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. Nói tới đây, tôi và Tạ Phong Tiêu chỉ nhận nhau bằng chiếc dây treo điện thoại di động kia.
Nhưng nếu có người biết chuyện về chiếc dây treo này, cố ý dàn dựng thì sao? Nếu Tạ Phong Tiêu thật sự hoàn toàn không phải là A Viễn?
Tôi đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần. Nếu là ngày trước, chắc chắn tôi sẽ không nghi ngờ như vậy. Nhưng tôi của hiện tại đã chứng kiến người mình tin tưởng hết lần này đến lần khác là quỷ hồn của nhà họ Ninh đóng giả, chuyện đó khiến cho tôi không thể không đề cao cảnh giác.
Hơn nữa, nam ca sĩ tôi yêu thích và nhà thiết kế quảng cáo tôi thần tượng, bạn thuở nhỏ của tôi, cả ba người này hóa ra lại là một người. Cẩn thận mà nói, xác suất này nhỏ tới mức không thể xảy ra được.
Nếu đã là việc không thể xảy ra, vậy khả năng lớn nhất là…
Có người cố ý sắp xếp.
Tôi càng nghĩ, càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng, không khỏi chán nản với sự ngu xuẩn của mình!
Tại sao tôi lại chủ quan tin tưởng vào Tạ Phong Tiêu như vậy, thậm chí tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, anh ta có phải đang đóng giả làm A Viễn hay không?
Tinh tinh tinh!
Tôi đang suy nghĩ miên man thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi vừa lấy ra nhìn liền không khỏi run rẩy. Đúng là vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Cuộc điện thoại này là Tạ Phong Tiêu gọi tới.
Tôi không dám nhận cuộc điện thoại này, chỉ có thể tắt âm đi rồi nhét vào trong túi xách. Cho dù là thế nào, vẫn nên cẩn thận một chút với Tạ Phong Tiêu. Lúc tôi trở lại ký túc xá của trường đã là buổi tối, Phương Tình đã ra ngoài chơi, chỉ còn một mình Hồng Hà ở phòng ký túc sắp xếp sách vở như chuẩn bị ra ngoài.
“Tổ Tổ!” Hồng Hà vừa thấy tôi liền giống như gặp được vị cứu tinh: “Buổi tối cậu có bận gì không?”
“Không có việc gì, sao vậy?”
“Cậu đi cùng tớ đến phòng luyện đàn được không?”
Hồng Hà học chuyên ngành đàn dương cầm trong trường, buổi dạ hội nhân ngày kỷ niệm thành lập trường đã sắp tới rồi, gần đây cô ấy luôn bận luyện đàn.
“Đi cùng cũng được thôi.” Tôi đáp. “Nhưng sao phải thế?”
Trong trí nhớ của tôi, Hồng Hà không phải người yếu ớt như vậy, chỉ luyện đàn cũng phải có người đi theo.
Hồng Hà sợ run cả người, thì thầm với tôi: “Gần đây khoa dương cầm có truyền tai nhau nói phòng luyện đàn có ma!”
Tôi ngây người một lát. Lại là ma quỷ… Nhưng tôi có một thân máu thịt bảo bối này, còn có cả vòng ngọc của Tiết Xán, tôi của bây giờ đã không sợ đám ma quỷ tầm thường từ lâu rồi. Tôi bèn gật đầu: “Được, tớ đi cùng cậu.”
“Cảm ơn Tổ Tổ!”
Tôi và Hồng Hà cùng đi về phía phòng luyện đàn. Trên đường đi, tôi không nhịn được hỏi: “Mà nói tới chuyện này, trước kia tớ chưa từng nghe tới ma quỷ trong phòng luyện đàn của trường, sao đột nhiên lại có lời đồn này?”
“Đúng là gần đây mới xuất hiện lời đồn.” Hồng Hà rụt cổ lại nói: “À mà cậu cũng biết con ma này đó. Cậu có nhớ vào kỳ thi lần trước, cậu đã nhìn thấy Kim Uyển Uyển kia không?”
Tôi sững sờ: “Kim Uyển Uyển kia không phải là chết vì bệnh à?”
Hồng Hà ra vẻ thần bí lắc đầu: “Gần đây cậu không về trường nên không biết, ban đầu trường thông báo cô ta bị bệnh chết, nhưng gần đây có người lên diễn đàn của trường tung tin, thật ra cô ta đã tự sát!”
“Tự sát?” Tôi nhớ đến cô gái xinh đẹp gặp ở phòng thi lần trước, cảm thấy cô ấy thật sự không giống người tự tử: “Tại sao lại tự sát?”
“Tớ cũng không biết.” Chẳng mấy chốc tôi và Hồng Hà đã tới phòng luyện đàn.
Hôm nay phòng luyện đàn rất vắng vẻ, cả hành lang đều trống vắng. Chúng tôi tùy tiện bước vào một phòng, tôi lấy laptop ra viết báo cáo, Hồng Hà thì bắt đầu luyện đàn,
Tiếng đàn như mây trôi nước chảy, tôi đang say sưa lắng nghe thì đột nhiên
Cái đèn tắt phụt một cái.
“A!”
Hồng Hà hoảng sợ hét lên một tiếng, tiếng đàn im bặt. Cô ấy la hét trong bóng tối và túm lấy cánh tay tôi.
“Đừng sợ.” Tôi an ủi Hồng Hà: “Chắc là đứt cầu dao thôi.”
“Nơi này, nơi này thật đáng sợ… Chúng ta quay về thôi Tố Tố.” Hồng Hà nhát gan nói, quờ quạng lấy bản nhạc trong bóng tối rồi kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi cũng cảm thấy xung quanh u ám, liền theo cô ấy rời đi.
Nhưng chúng tôi vừa ra khỏi phòng luyện đàn, liền phát hiện ra một điều đáng ngạc nhiên, là đèn hành lang bên ngoài phòng vẫn đang sáng.
Mỗi khi Tuyết Nữ ở Úc lần trước bắt đi một người, thường sẽ yêu cầu người bị bắt gọi tên một người khác tới thay thế. Ngày đó chị Mai thật sự gọi tên Tạ Phong Tiêu, nên anh ấy mới bị bắt đi.
“Nhưng cũng không thế trách chị vì chuyện này được.” Tôi không khỏi thấy bất công cho chị Mai: “Chuyện đáng sợ như vậy, ai cũng không chịu nổi mà.”
Chị Mai ra sức lắc đầu: “Không! Tiểu An, em hãy nghe tôi nói, tôi vốn đĩ không hề gọi tên Tiểu Tiêu! Nói chính xác hơn, người tôi gọi không tên là Tiểu Tiêu!”
Tôi ngạc nhiên.
“Ý chị là gì?”
“Lúc đó sau khi tôi bị bắt, quả thật có một giọng nói, bảo tôi hãy gọi tên người mà mình quan tâm nhất… Nhưng người tôi quan tâm nhất hoàn toàn không phải là Tiểu Tiêu!” Chị Mai hơi lo lắng: “Tuy tôi đã theo cậu ấy rất lâu, nhưng tính cách cậu ta rất quái gở, chúng tôi cũng không thân thiết lắm! Người mà tôi gọi lúc đó là anh Nam!”
Sắc mặt tôi tái nhợt. Cái gì? Ngày đó chị Mai không gọi tên Tạ Phong Tiêu, vậy tại sao Tạ Phong Tiêu lại bị bắt đi?
Là nữ quỷ kia tự ý muốn bắt Tạ Phong Tiêu? Nhưng sau khi nữ quỷ bắt Tạ Phong Tiêu đi, hình như cũng không làm gì nữa cả.
Chờ một chút! Chị Mai bị người ta rút mất hồn phách làm cho hôn mê, chẳng lẽ là có người cố tình muốn che giấu chuyện này?
Nhưng cũng chỉ là bị một nữ quỷ bắt đi, việc này đâu có gì đáng phải giấu giếm?
Trong lòng tôi rối tinh rối mù, bỗng nhiên không còn tâm trạng tán gẫu với chị Mai nữa. Tôi viện bừa một lý do rồi bắt xe quay về trường học. Lên tới xe buýt, tôi vẫn không ngừng nghĩ về vấn đề này.
Nếu như vấn đề này đã không có manh mối, chi bằng tôi thay đổi cách suy nghĩ của mình, không bắt đầu từ nguyên nhân nữa, mà đơn thuần nghĩ về những người liên quan đến sự việc này.
Những người liên quan tới chuyện này, cũng chỉ có tôi, chị Mai, Tạ Phong Tiêu và anh Nam. Chị Mai không được ích lợi gì trong chuyện này. Còn anh Nam, tôi thật sự không nhận ra anh ấy có vấn đề gì.
Như vậy, chỉ còn lại mỗi Tạ Phong Tiêu…
Có thể việc Tạ Phong Tiêu bị bắt đi, có ý nghĩa đặc biệt gì đó? Nhưng anh ấy cũng đã bị nữ quỷ hành hạ…
Khoan đã!
Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, xẹt qua như tia chớp.
Chuyện Tạ Phong Tiêu bị bắt đi lần này, cũng không phải đều là vô nghĩa. Gía trị lớn nhất là, cho dù Tạ Phong Tiêu bị nữ quỷ kia làm khó cũng không hề gọi tên của tôi, khiến cho tôi vô cùng cảm động.
Chẳng lẽ, Tạ Phong Tiêu và nữ quỷ kia cùng một hội, anh ta cố ý làm cho mình bị bắt để thu hút sự chú ý của tôi, làm tôi cảm động? Ý nghĩ này vừa nảy lên, tôi liền bị chính mình làm cho sợ hãi.
Tôi không nhịn được gõ vào đầu mình. An Tổ! Mày đang đoán mò gì vậy! Đối phương là A Viễn! Là người bạn thuở nhỏ của mày đó! A Viễn cần gì phải thu hút sự chú ý của mày chứ!
Tôi đang thầm oán trách thì trong đầu đột nhiên không tự chủ được mà hiện lên dáng vẻ nham hiểm tàn độc của Tạ Phong Tiêu lúc ở trong rừng cây hôm qua.
Trái tim của tôi đột nhiên nguội lạnh. Cùng lúc đó, tôi đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. Nói tới đây, tôi và Tạ Phong Tiêu chỉ nhận nhau bằng chiếc dây treo điện thoại di động kia.
Nhưng nếu có người biết chuyện về chiếc dây treo này, cố ý dàn dựng thì sao? Nếu Tạ Phong Tiêu thật sự hoàn toàn không phải là A Viễn?
Tôi đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần. Nếu là ngày trước, chắc chắn tôi sẽ không nghi ngờ như vậy. Nhưng tôi của hiện tại đã chứng kiến người mình tin tưởng hết lần này đến lần khác là quỷ hồn của nhà họ Ninh đóng giả, chuyện đó khiến cho tôi không thể không đề cao cảnh giác.
Hơn nữa, nam ca sĩ tôi yêu thích và nhà thiết kế quảng cáo tôi thần tượng, bạn thuở nhỏ của tôi, cả ba người này hóa ra lại là một người. Cẩn thận mà nói, xác suất này nhỏ tới mức không thể xảy ra được.
Nếu đã là việc không thể xảy ra, vậy khả năng lớn nhất là…
Có người cố ý sắp xếp.
Tôi càng nghĩ, càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng, không khỏi chán nản với sự ngu xuẩn của mình!
Tại sao tôi lại chủ quan tin tưởng vào Tạ Phong Tiêu như vậy, thậm chí tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, anh ta có phải đang đóng giả làm A Viễn hay không?
Tinh tinh tinh!
Tôi đang suy nghĩ miên man thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi vừa lấy ra nhìn liền không khỏi run rẩy. Đúng là vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Cuộc điện thoại này là Tạ Phong Tiêu gọi tới.
Tôi không dám nhận cuộc điện thoại này, chỉ có thể tắt âm đi rồi nhét vào trong túi xách. Cho dù là thế nào, vẫn nên cẩn thận một chút với Tạ Phong Tiêu. Lúc tôi trở lại ký túc xá của trường đã là buổi tối, Phương Tình đã ra ngoài chơi, chỉ còn một mình Hồng Hà ở phòng ký túc sắp xếp sách vở như chuẩn bị ra ngoài.
“Tổ Tổ!” Hồng Hà vừa thấy tôi liền giống như gặp được vị cứu tinh: “Buổi tối cậu có bận gì không?”
“Không có việc gì, sao vậy?”
“Cậu đi cùng tớ đến phòng luyện đàn được không?”
Hồng Hà học chuyên ngành đàn dương cầm trong trường, buổi dạ hội nhân ngày kỷ niệm thành lập trường đã sắp tới rồi, gần đây cô ấy luôn bận luyện đàn.
“Đi cùng cũng được thôi.” Tôi đáp. “Nhưng sao phải thế?”
Trong trí nhớ của tôi, Hồng Hà không phải người yếu ớt như vậy, chỉ luyện đàn cũng phải có người đi theo.
Hồng Hà sợ run cả người, thì thầm với tôi: “Gần đây khoa dương cầm có truyền tai nhau nói phòng luyện đàn có ma!”
Tôi ngây người một lát. Lại là ma quỷ… Nhưng tôi có một thân máu thịt bảo bối này, còn có cả vòng ngọc của Tiết Xán, tôi của bây giờ đã không sợ đám ma quỷ tầm thường từ lâu rồi. Tôi bèn gật đầu: “Được, tớ đi cùng cậu.”
“Cảm ơn Tổ Tổ!”
Tôi và Hồng Hà cùng đi về phía phòng luyện đàn. Trên đường đi, tôi không nhịn được hỏi: “Mà nói tới chuyện này, trước kia tớ chưa từng nghe tới ma quỷ trong phòng luyện đàn của trường, sao đột nhiên lại có lời đồn này?”
“Đúng là gần đây mới xuất hiện lời đồn.” Hồng Hà rụt cổ lại nói: “À mà cậu cũng biết con ma này đó. Cậu có nhớ vào kỳ thi lần trước, cậu đã nhìn thấy Kim Uyển Uyển kia không?”
Tôi sững sờ: “Kim Uyển Uyển kia không phải là chết vì bệnh à?”
Hồng Hà ra vẻ thần bí lắc đầu: “Gần đây cậu không về trường nên không biết, ban đầu trường thông báo cô ta bị bệnh chết, nhưng gần đây có người lên diễn đàn của trường tung tin, thật ra cô ta đã tự sát!”
“Tự sát?” Tôi nhớ đến cô gái xinh đẹp gặp ở phòng thi lần trước, cảm thấy cô ấy thật sự không giống người tự tử: “Tại sao lại tự sát?”
“Tớ cũng không biết.” Chẳng mấy chốc tôi và Hồng Hà đã tới phòng luyện đàn.
Hôm nay phòng luyện đàn rất vắng vẻ, cả hành lang đều trống vắng. Chúng tôi tùy tiện bước vào một phòng, tôi lấy laptop ra viết báo cáo, Hồng Hà thì bắt đầu luyện đàn,
Tiếng đàn như mây trôi nước chảy, tôi đang say sưa lắng nghe thì đột nhiên
Cái đèn tắt phụt một cái.
“A!”
Hồng Hà hoảng sợ hét lên một tiếng, tiếng đàn im bặt. Cô ấy la hét trong bóng tối và túm lấy cánh tay tôi.
“Đừng sợ.” Tôi an ủi Hồng Hà: “Chắc là đứt cầu dao thôi.”
“Nơi này, nơi này thật đáng sợ… Chúng ta quay về thôi Tố Tố.” Hồng Hà nhát gan nói, quờ quạng lấy bản nhạc trong bóng tối rồi kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi cũng cảm thấy xung quanh u ám, liền theo cô ấy rời đi.
Nhưng chúng tôi vừa ra khỏi phòng luyện đàn, liền phát hiện ra một điều đáng ngạc nhiên, là đèn hành lang bên ngoài phòng vẫn đang sáng.
Bình luận facebook