Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-108
Chương 108: Tôi không phải cô ấy
Chương 108: Tôi không phải cô ấy
Chết tiệt! Tôi đáng ra phải nghĩ tới chuyện này, tôi đã bịt tai mà vẫn còn bị điều khiển như vậy thì Tiết Xán trực tiếp nghe tiếng hát đó, chắc chẳn sẽ phải chịu nhiều ảnh hưởng hơn so với tôi. Tôi nhéo mạnh vào bắp đùi của mình, cơn đau đớn kịch liệt khiến cho bản thân hoàn toàn tỉnh táo. Tôi bò tới bên cạnh Tiết Xán, phát hiện hản đang bấu chặt vào phiến đá ngầm, lòng bàn tay cũng đã chảy máu, gương mặt hắn căng lên giống như đang phải chịu nỗi đau rất lớn. Chưa bao giờ tôi thấy Tiết Xán như vậy. Tôi hoảng sợ, vội vàng tiến tới bịt tai hắn lại. "Tiết Xán! Mau tỉnh lại đi! Đây chỉ là ảo giác thôi! Đừng để bị khống chế!" Tiếng hét của tôi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Tiết Xán. Hắn ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía tôi. Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giống như bị choáng ngợp bởi một thứ cảm xúc không tên. Hắn vật lộn trong nỗi đau khổ và sự xúc động, đôi mắt ánh lên thứ biểu cảm tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi sững sờ. Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của Tiết Xán khẽ hé mở. "Uyển Uyển.. " Cơ thể tôi đông cứng lại.
Tiết Xán nhìn thấy Uyển Uyển kia trong ảo giác sao?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, nhưng tình cảm kim nén trong đáy mắt của Tiết Xán như bùng nổ trong nháy mắt. Hắn đột nhiên túm lấy bá vai tôi.
Hắn dùng sức như vậy khiến tôi cảm thấy xương bả vai mình dường như sắp bị hẳn bóp gãy.
"Uyển Uyển! Nàng cuối cùng cũng trở lại rồi?" Tiết Xán hét lên giận dữ với tôi: “Sao vậy hả! Chín trăm năm rồi! Nàng rốt cuộc cũng không trốn tránh nữa ư?”
Khuôn mặt hẳn vặn vẹo vì đau đớn, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt đen lại là niềm vui không thể nào che giấu được.
Trái tìm tôi đau đến quặn thắt.
Hắn nhận lầm tôi là Uyển Uyển sao?
Một nỗi thất vọng khó nói thành lời giống như sóng biển vỗ vào lòng tôi.
"Tôi khôi phải Uyển Uyển!" Tôi cố nén nước mắt, hét lên với hắn: “Tiết Xán, mẹ nó anh tỉnh táo lại đi!"
Nhưng Tiết Xán dường như không nghe thấy lời tôi nói, gương mặt đẹp đẽ tối sầm lại, không ngừng lại gần tôi rồi gầm lên: "Ninh Hoan Hoan! Tại sao nàng lại lừa dối ta! Cả tính mạng ta cũng cho nàng rồi! Nàng còn muốn như thế nào nữa!"
Tôi như bị sét đánh, khí lực toàn thân giống như bị rút sạch trong phút chốc, ngây ngốc ngồi trên tảng đá ngầm âm u lạnh lẽo.
Ninh Hoan Hoan.
Uyển Uyển của Tiết Xán, thực sự là Ninh Hoan Hoan?
Là con gái nhà họ Ninh, em gái của Ninh Trác, Ninh Hoan Hoan?
Còn có...
Cái gì là mạng sống của ta cũng cho nàng!
Chẳng lẽ năm đó Tiết Xán chết một cách khó hiểu trong lúc chiến đấu cùng nhà họ Ninh, là vì Ninh Hoan Hoan sao? Đầu óc tôi hoàn toàn không thể tiếp thu nhiều tin tức như thể trong một khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn không thể phản ứng gì.
Nhưng Tiết Xán vẫn còn đang đảm chìm trong ảo ánh điên cuồng.
Hắn thấy tôi không nói gi, lại càng bá đạo ôm lấy eo của tôi, không nói một lời mà cúi đầu xuống hôn tôi mãnh liệt.
Nụ hôn mạnh mẽ lạnh lùng trên môi đó thật quen thuộc, nhưng lại khiến tôi đau đớn tới run rẩy.
Không!
Đừng hôn tôi...
Đừng hôn khi anh đang coi tôi là Ninh Hoan Hoan!
Tất cả những nỗi ấm ức, không cam lòng trong lòng tôi nhanh chóng bùng phát dưới tiếng hát du dương và kỳ dị của Giao Nhân, chúng vỡ òa trong nháy mắt, đánh tan mọi sự ngụy trang và tự lừa dối của tôi.
Gần như không cần phải vắt óc suy nghĩ, tôi giơ tay và tát vào má của Tiết Xán.
Chát!
Âm thanh lanh lảnh như xé toạc tiếng hát du đương xung quanh, tôi thấy gò má của Tiết Xán bị tôi đánh đó hồng lên, vẻ mặt mê man điên cuồng cũng lập tức tỉnh táo lại một chút.
Tôi kìm nén nước mắt lưng tròng, càng ra sức bịt tai của hắn lại.
"Tiết Xán, anh đã tỉnh lại chưa hả? Ban nãy đều là ảo giác!" Tôi rớt nước mắt quát lên.
Những tình cám dãng trào mãnh liệt trong đôi mắt của Tiết Xán cuối cùng cũng rút xuống.
Dường như hắn đã nhìn rõ tôi ở trước mắt, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, khẽ gọi: "An Tố?"
Lúc này Tiết Xán đã lấy lại được vé lãnh đạm và điềm tĩnh thường ngày, giống như sự kích động ban nãy chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Là cảm xúc ngoài ý muốn chỉ thuộc về Ninh Hoan Hoan. Trái tim tôi hơi quan đau.
An Tố, rốt cuộc mày làm sao vậy?
Mày đau lòng khi hắn mất đi lý trí, nhưng hắn đã trở lại binh thường, mày vẫn đau lòng sao.
Chương 108: Tôi không phải cô ấy
Chết tiệt! Tôi đáng ra phải nghĩ tới chuyện này, tôi đã bịt tai mà vẫn còn bị điều khiển như vậy thì Tiết Xán trực tiếp nghe tiếng hát đó, chắc chẳn sẽ phải chịu nhiều ảnh hưởng hơn so với tôi. Tôi nhéo mạnh vào bắp đùi của mình, cơn đau đớn kịch liệt khiến cho bản thân hoàn toàn tỉnh táo. Tôi bò tới bên cạnh Tiết Xán, phát hiện hản đang bấu chặt vào phiến đá ngầm, lòng bàn tay cũng đã chảy máu, gương mặt hắn căng lên giống như đang phải chịu nỗi đau rất lớn. Chưa bao giờ tôi thấy Tiết Xán như vậy. Tôi hoảng sợ, vội vàng tiến tới bịt tai hắn lại. "Tiết Xán! Mau tỉnh lại đi! Đây chỉ là ảo giác thôi! Đừng để bị khống chế!" Tiếng hét của tôi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Tiết Xán. Hắn ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía tôi. Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giống như bị choáng ngợp bởi một thứ cảm xúc không tên. Hắn vật lộn trong nỗi đau khổ và sự xúc động, đôi mắt ánh lên thứ biểu cảm tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi sững sờ. Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của Tiết Xán khẽ hé mở. "Uyển Uyển.. " Cơ thể tôi đông cứng lại.
Tiết Xán nhìn thấy Uyển Uyển kia trong ảo giác sao?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, nhưng tình cảm kim nén trong đáy mắt của Tiết Xán như bùng nổ trong nháy mắt. Hắn đột nhiên túm lấy bá vai tôi.
Hắn dùng sức như vậy khiến tôi cảm thấy xương bả vai mình dường như sắp bị hẳn bóp gãy.
"Uyển Uyển! Nàng cuối cùng cũng trở lại rồi?" Tiết Xán hét lên giận dữ với tôi: “Sao vậy hả! Chín trăm năm rồi! Nàng rốt cuộc cũng không trốn tránh nữa ư?”
Khuôn mặt hẳn vặn vẹo vì đau đớn, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt đen lại là niềm vui không thể nào che giấu được.
Trái tìm tôi đau đến quặn thắt.
Hắn nhận lầm tôi là Uyển Uyển sao?
Một nỗi thất vọng khó nói thành lời giống như sóng biển vỗ vào lòng tôi.
"Tôi khôi phải Uyển Uyển!" Tôi cố nén nước mắt, hét lên với hắn: “Tiết Xán, mẹ nó anh tỉnh táo lại đi!"
Nhưng Tiết Xán dường như không nghe thấy lời tôi nói, gương mặt đẹp đẽ tối sầm lại, không ngừng lại gần tôi rồi gầm lên: "Ninh Hoan Hoan! Tại sao nàng lại lừa dối ta! Cả tính mạng ta cũng cho nàng rồi! Nàng còn muốn như thế nào nữa!"
Tôi như bị sét đánh, khí lực toàn thân giống như bị rút sạch trong phút chốc, ngây ngốc ngồi trên tảng đá ngầm âm u lạnh lẽo.
Ninh Hoan Hoan.
Uyển Uyển của Tiết Xán, thực sự là Ninh Hoan Hoan?
Là con gái nhà họ Ninh, em gái của Ninh Trác, Ninh Hoan Hoan?
Còn có...
Cái gì là mạng sống của ta cũng cho nàng!
Chẳng lẽ năm đó Tiết Xán chết một cách khó hiểu trong lúc chiến đấu cùng nhà họ Ninh, là vì Ninh Hoan Hoan sao? Đầu óc tôi hoàn toàn không thể tiếp thu nhiều tin tức như thể trong một khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn không thể phản ứng gì.
Nhưng Tiết Xán vẫn còn đang đảm chìm trong ảo ánh điên cuồng.
Hắn thấy tôi không nói gi, lại càng bá đạo ôm lấy eo của tôi, không nói một lời mà cúi đầu xuống hôn tôi mãnh liệt.
Nụ hôn mạnh mẽ lạnh lùng trên môi đó thật quen thuộc, nhưng lại khiến tôi đau đớn tới run rẩy.
Không!
Đừng hôn tôi...
Đừng hôn khi anh đang coi tôi là Ninh Hoan Hoan!
Tất cả những nỗi ấm ức, không cam lòng trong lòng tôi nhanh chóng bùng phát dưới tiếng hát du dương và kỳ dị của Giao Nhân, chúng vỡ òa trong nháy mắt, đánh tan mọi sự ngụy trang và tự lừa dối của tôi.
Gần như không cần phải vắt óc suy nghĩ, tôi giơ tay và tát vào má của Tiết Xán.
Chát!
Âm thanh lanh lảnh như xé toạc tiếng hát du đương xung quanh, tôi thấy gò má của Tiết Xán bị tôi đánh đó hồng lên, vẻ mặt mê man điên cuồng cũng lập tức tỉnh táo lại một chút.
Tôi kìm nén nước mắt lưng tròng, càng ra sức bịt tai của hắn lại.
"Tiết Xán, anh đã tỉnh lại chưa hả? Ban nãy đều là ảo giác!" Tôi rớt nước mắt quát lên.
Những tình cám dãng trào mãnh liệt trong đôi mắt của Tiết Xán cuối cùng cũng rút xuống.
Dường như hắn đã nhìn rõ tôi ở trước mắt, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, khẽ gọi: "An Tố?"
Lúc này Tiết Xán đã lấy lại được vé lãnh đạm và điềm tĩnh thường ngày, giống như sự kích động ban nãy chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Là cảm xúc ngoài ý muốn chỉ thuộc về Ninh Hoan Hoan. Trái tim tôi hơi quan đau.
An Tố, rốt cuộc mày làm sao vậy?
Mày đau lòng khi hắn mất đi lý trí, nhưng hắn đã trở lại binh thường, mày vẫn đau lòng sao.
Bình luận facebook