Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-107
Chương 107: Giao nhân
Chương 107: Giao nhân
Dù Lý Thiên Họa đã hút máu của tôi, cũng không thể ngăn cản được quỷ lực dồi dào này của Tiết Xán, cô ta liều mạng né tránh nhưng vẫn bị quỷ khí làm bị thương. Rầm một tiếng! Cả cánh tay của cô ta trực tiếp bị chặt đứt, máu me đầm đìa rơi trên mặt đất. "Á!" Lý Thiên Họa hét lên thảm thiết, lúc này cô ta mới sợ hãi, không dám tiếp tục tấn công tôi và Tiết Xán. Thay vào đó, cô ta ôm lấy cánh tay bị thương và chạy trối chết qua cửa sổ. Tiết Xán ôm tôi, cũng chạy ra ngoài đuổi theo. "Tiết Xán..” Tôi tứm lấy cánh tay bị thương của hẳn: “Cứ để tôi ở lại đây đi, mang theo tôi anh sẽ gặp phiền phức khi đối phó với Lý Thiên Họa” Nghe thấy tôi nói vậy, Tiết Xán đột nhiên cúi đầu xuống và nhìn tôi chăm chằm, đôi mắt đen dường như sắp phun lửa. "An Tố em nghe rõ cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để em lại một mình!" Tiết Xán quát lên với tôi, giọng điệu vô cùng phẫn nộ. Cánh tay tôi đang túm áo hắn cứng đờ lại. Tiết Xán không nói gì nữa, chỉ bế tôi lên rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, đuổi theo bóng dáng của Lý Thiên Họa. Mặc dù khách sạn này ở trên mặt nước, nhưng ở cách bờ cát không xa có một cái cầu tàu tốc hành, Lý Thiên Họa chạy thẳng một mạch tới cái cầu tàu đó, Tiết Xán thì bế tôi đuổi theo phía sau.
Tiết Xán đã sắp đuổi kịp cô ta thì cô ta bỗng dưng nhảy xuống một đống đá ngâm gồ ghề ở hõm đá.
Bước chân của Tiết Xán hơi khựng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi nhận ra hắn có gì đó không ổn.
"Nữ quỷ này có ý gì mà lại dẫn chúng ta đến nơi Giao Nhân sinh sống?" Tiết Xán cau mày nói.
Tôi sửng sốt.
"Phải cẩn thận một chút, tiếng hát của Giao Nhân sẽ khiến con người bị ảo giác, hơn nữa bọn chúng còn rất đề phòng kẻ nào xâm nhập vào lãnh địa của mình” Tiết Xán dặn dò. Trước kia tôi đã từng thấy trong tiểu thuyết, “Giao Nhân” dường như chính là cách gọi của Trung Quốc cổ đại với người cá.
Giao Nhân có nửa thân trên là người, nửa thân dưới là đuôi cá, sinh sống ở vùng biển Đông và biển Nam. Một số người miêu tả chúng với hình tượng tốt đẹp, nhưng có rất nhiều truyền thuyết của dân chài lưới nói Giao Nhân bản tính hung ác, dùng tiếng ca mê hoặc con người. Chúng nhấn chìm thuyền bè qua lại và ăn thịt con người.
Tôi vừa tò mò với loài sinh vật trong truyên thuyết này, đồng thời cũng hơi sợ hãi chúng.
Lúc này, Tiết Xán đã mang theo tôi nhảy vào trong bãi đá ngầm kia.
Lý Thiên Họa rõ ràng rất am hiểu về vùng biển này, nhẹ nhàng Xuyên qua đá ngầm.
Tiết Xán theo sát không ngừng.
Khi chúng tôi xuyên qua một tảng đá ngầm bén nhọn thì Tiết Xán đã gần bắt kịp Lý Thiên Họa. Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên từ bên dưới đống đá ngầm.
Ngay sau đó, dưới ánh trăng lạnh lẽo đột nhiên có một cây kích sắc nhọn đâm ra từ đá ngầm, xuyên qua cơ thể của Lý Thiên Họa.
Tiết Xán vội vàng dừng lại.
Tôi giật mình trước đòn tấn công bất ngờ này, trơ mắt nhìn Lý Thiên Họa trợn tròn mát, cơ thể cô ta run rẩy dưới ánh trăng rồi từ từ ngã xuống vùng biển bên cạnh.
“Là Giao Nhân." Tiết Xán khẽ nói: “Lý Thiên Họa thông minh quá lại bị thông minh hại, cô ta muốn lợi dụng Giao Nhân để đối phó với chúng ta, không ngờ chính mình lại bị Giao Nhân coi là kẻ xâm nhập giết chết”
Trong lòng tôi run rẩy.
Kẻ tấn công Lý Thiên Họa ban nãy chính là Giao Nhân sao? Tôi nhìn theo cây kích nhuốm máu kia liên thấy chúng nổi lên đông nghịt trong dãy đá ngầm, ùng ục dưới làn nước biển. Ngay sau đó, rất nhiều những cái bóng mình người đuôi cá từ từ nổi lên khỏi mặt nước.
Nhờ có ánh trăng, tôi cuối cùng cũng đã được chứng kiến Giao Nhân trong truyền thuyết.
Chương 107: Giao nhân
Dù Lý Thiên Họa đã hút máu của tôi, cũng không thể ngăn cản được quỷ lực dồi dào này của Tiết Xán, cô ta liều mạng né tránh nhưng vẫn bị quỷ khí làm bị thương. Rầm một tiếng! Cả cánh tay của cô ta trực tiếp bị chặt đứt, máu me đầm đìa rơi trên mặt đất. "Á!" Lý Thiên Họa hét lên thảm thiết, lúc này cô ta mới sợ hãi, không dám tiếp tục tấn công tôi và Tiết Xán. Thay vào đó, cô ta ôm lấy cánh tay bị thương và chạy trối chết qua cửa sổ. Tiết Xán ôm tôi, cũng chạy ra ngoài đuổi theo. "Tiết Xán..” Tôi tứm lấy cánh tay bị thương của hẳn: “Cứ để tôi ở lại đây đi, mang theo tôi anh sẽ gặp phiền phức khi đối phó với Lý Thiên Họa” Nghe thấy tôi nói vậy, Tiết Xán đột nhiên cúi đầu xuống và nhìn tôi chăm chằm, đôi mắt đen dường như sắp phun lửa. "An Tố em nghe rõ cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để em lại một mình!" Tiết Xán quát lên với tôi, giọng điệu vô cùng phẫn nộ. Cánh tay tôi đang túm áo hắn cứng đờ lại. Tiết Xán không nói gì nữa, chỉ bế tôi lên rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, đuổi theo bóng dáng của Lý Thiên Họa. Mặc dù khách sạn này ở trên mặt nước, nhưng ở cách bờ cát không xa có một cái cầu tàu tốc hành, Lý Thiên Họa chạy thẳng một mạch tới cái cầu tàu đó, Tiết Xán thì bế tôi đuổi theo phía sau.
Tiết Xán đã sắp đuổi kịp cô ta thì cô ta bỗng dưng nhảy xuống một đống đá ngâm gồ ghề ở hõm đá.
Bước chân của Tiết Xán hơi khựng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi nhận ra hắn có gì đó không ổn.
"Nữ quỷ này có ý gì mà lại dẫn chúng ta đến nơi Giao Nhân sinh sống?" Tiết Xán cau mày nói.
Tôi sửng sốt.
"Phải cẩn thận một chút, tiếng hát của Giao Nhân sẽ khiến con người bị ảo giác, hơn nữa bọn chúng còn rất đề phòng kẻ nào xâm nhập vào lãnh địa của mình” Tiết Xán dặn dò. Trước kia tôi đã từng thấy trong tiểu thuyết, “Giao Nhân” dường như chính là cách gọi của Trung Quốc cổ đại với người cá.
Giao Nhân có nửa thân trên là người, nửa thân dưới là đuôi cá, sinh sống ở vùng biển Đông và biển Nam. Một số người miêu tả chúng với hình tượng tốt đẹp, nhưng có rất nhiều truyền thuyết của dân chài lưới nói Giao Nhân bản tính hung ác, dùng tiếng ca mê hoặc con người. Chúng nhấn chìm thuyền bè qua lại và ăn thịt con người.
Tôi vừa tò mò với loài sinh vật trong truyên thuyết này, đồng thời cũng hơi sợ hãi chúng.
Lúc này, Tiết Xán đã mang theo tôi nhảy vào trong bãi đá ngầm kia.
Lý Thiên Họa rõ ràng rất am hiểu về vùng biển này, nhẹ nhàng Xuyên qua đá ngầm.
Tiết Xán theo sát không ngừng.
Khi chúng tôi xuyên qua một tảng đá ngầm bén nhọn thì Tiết Xán đã gần bắt kịp Lý Thiên Họa. Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên từ bên dưới đống đá ngầm.
Ngay sau đó, dưới ánh trăng lạnh lẽo đột nhiên có một cây kích sắc nhọn đâm ra từ đá ngầm, xuyên qua cơ thể của Lý Thiên Họa.
Tiết Xán vội vàng dừng lại.
Tôi giật mình trước đòn tấn công bất ngờ này, trơ mắt nhìn Lý Thiên Họa trợn tròn mát, cơ thể cô ta run rẩy dưới ánh trăng rồi từ từ ngã xuống vùng biển bên cạnh.
“Là Giao Nhân." Tiết Xán khẽ nói: “Lý Thiên Họa thông minh quá lại bị thông minh hại, cô ta muốn lợi dụng Giao Nhân để đối phó với chúng ta, không ngờ chính mình lại bị Giao Nhân coi là kẻ xâm nhập giết chết”
Trong lòng tôi run rẩy.
Kẻ tấn công Lý Thiên Họa ban nãy chính là Giao Nhân sao? Tôi nhìn theo cây kích nhuốm máu kia liên thấy chúng nổi lên đông nghịt trong dãy đá ngầm, ùng ục dưới làn nước biển. Ngay sau đó, rất nhiều những cái bóng mình người đuôi cá từ từ nổi lên khỏi mặt nước.
Nhờ có ánh trăng, tôi cuối cùng cũng đã được chứng kiến Giao Nhân trong truyền thuyết.
Bình luận facebook