Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 130: Người phụ nữ trong băng ghi hình
Giữa trưa ngày hôm sau, trong phòng tắm tầng hai, chúng tôi tìm thấy chị Mai, cô ta lâm vào trạng thái hôn mê. Có điều cực kỳ may mắn chính là, nhịp thở của cô
ta rất ổn định, nhìn qua không có gì nguy hiểm đến tính mạng, song không biết tại sao mãi vẫn Sau khi thu xếp xong cho chị Mai thì trời đã tối, tất không tinh lại.
cả mọi người đều bải hoải lăn lê trong phòng ăn, ăn đồ đóng hộp.
Lão Tăng đột nhiên đứng dậy, lấy ra băng ghi hình từ trong balo leo núi màu đen, nhét vào máy quay phim.
"Lão Tăng, anh làm gì vậy?” Anh Nam không kiêm được nhíu mày: "Giờ này mà anh vẫn còn tâm trạng xem băng ghi hình này sao?”
"Nhưng dù sao giờ chúng ta cũng rảnh không có gì làm mà!” Lão Tăng xanh mặt: “Hơn nữa các anh không cảm thấy kỳ quái sao? Buổi tối hôm chị Mai biến mất kia, người phụ nữ trong băng ghi hình không ngờ lại nói ra chính xác chuyện đã xảy ra trong phòng chúng ta!"
Sắc mặt tất cả mọi người đều tái đi. Đúng vậy, vào buổi tối trước khi chị Mai biến mất, lời miêu tả của cô gái kia quả thật giống hệt với
tình huống của chúng tôi lúc đó. Nhưng vấn đề là, băng ghi hình này rõ ràng là thứ từ cách đây mấy chục năm rồi, cô gái kia làm sao có thể nói ra một chuyện xảy ra trong sảnh lớn vào mấy chục năm sau được chứ? Đúng là càng nghĩ càng thấy hãi.
Chẳng lẽ cô ta thật sự có năng lực dự đoán được tương lai sao?
Nghĩ đến đây, tôi ủng hộ hành động muốn xem băng ghi hình của lão Tăng.
Tổng cộng có nãm cuốn băng ghi hình, bây giờ chúng tôi đã xem đến cuốn thứ tư rồi.
Vẫn là sánh lớn này như trước, vẫn là Michelle như trước, từ chiều cao của cô ta mà nói, dường như thời gian của cuốn này rất gần với cuốn băng đầu tiên.
Giọng của người phụ nữ chưa từng lộ mặt kia lại vang lên lần nữa.
"Michelle, lần trước con làm rất tốt, có điều thời gian lần trước con xem quá xa, con quay lại sáu năm trước, nói cho ta biết, ở đó xảy ra chuyện gì”
Tôi ngừng thở.
Cô bé này thật sự có thể đoán trước tương lai sao?
Nếu trong cuon băng trước, khung cảnh Michelle nhìn thấy thật sự là cảnh tượng trong sảnh lớn này của chúng tôi, vậy bây giờ chuyện cô ta muốn xem, chính là chuyện xảy ra sáu năm trước trong sánh lớn này sao?
Michelle vẫn nhắm nghiền hai mắt như trước, đột nhiên tôi ý thức được, xem nhiều cuốn bãng ghi hình như vậy, nhưng cho đến bây giờ chúng tôi chưa từng nhìn thấy cô ta mở mắt. Chỉ thấy gương mặt cô ta đau đớn, toàn thân hơi hơi run rẩy, dường như đang nỗ lực khống chế thứ gì đó, rất lâu sau đó, mới chậm rãi mở miệng.
“Con nhìn thấy vẫn là gian phòng kia... Có điều bàn và ghế tựn đều mới hơn rất nhiều... Có một người đàn ông... Một người đàn ông còn rất trẻ... Rất đẹp trai... Anh ta đang ở ven đường... Anh ta chính là người mà chúng ta muốn tìm... Không sai... Chính là anh ta, con cảm thấy...". Người phụ nữ trẻ tuổi không hề lộ mặt kia dường như kích động hăn lên.
“Thật vậy sao? Michelle. Con nhìn kỹ chưn? Anh ta thật sự là người chúng ta muốn tìm sao?"
"Ù. hắn là không sai đầu..
*Vậy con có nhin thấy vị đại nhân kia không? Vị đại nhân kia ở đầu?" Người phụ nữ kia lại thúc giục.
Vị đại nhân kia?
Tôi giật mình.
Sắc mặt của Michelle càng ngày càng đau đớn hơn.
"Con... Con nhìn thấy... Hồn phách của đại nhân rất yếu ớt... vô cùng yếu ớt... Nhưng nếu muốn bắt được con người này... Vẫn dễ như trở bàn tay...”
Nghe thấy lời nói của Michelle, đột nhiên tôi cảm thấy sợ đến mức nổi da gà.
Hồn phách rất yếu ớt sao?
Đại nhân trong miệng Michelle và người phụ nữ này chẳng lẽ không phải là con người sao?
Người phụ nữ trong bằng ghi hình kia bây giờ đã rất kích động, giọng nói đã nghèn nghẹn: "Michelle, con làm tốt quá, con nói cho ta biết, vị đại nhân kia đã giành được thể xác chưa?"
Sắc mặt Michelle đột nhiên tái nhợt.
Dường như đang phải nhẫn nhịn chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp, thái dương cô ta đổ mồ hôi, không ngừng giây giua
"Con.. Con không nhìn thấy... Vị đại nhân kia... Vị đại nhân kia không ngừng đến gần người đàn ông kia... A!"
Dường như cuối cùng Michelle cũng đã đạt đến cực hạn, đột nhiên kêu thảm một tiếng, mở choàng mát.
Đó là một đôi mắt đỏ ngầu, không có lòng trắng, không có con người, chỉ có một màu đỏ như máu!
"A!"
Tất cả những người chủng tôi có mặt ở đây đều sợ đến mức thét chói tại,
Cùng lúc đó, bãng ghi hình đã chiếu xong hết rồi.
Trong toàn bộ sảnh lớn, hoàn toàn tĩnh lậng.
Có lẽ khoảng mấy phút sau, vẫn là tôi phản ứng đầu tiên.
"Lão Tăng, nhanh lên, còn có một băng ghi hình nữa, mau mở nó đi" Trực giác nói cho tôi biết, băng ghi hình còn lại mới là cái quan trọng.
Lúc này lão Tăng mới lấy lại tinh thần, vội vàng lấy cuốn băng ghi hình cuối cùng ra, nhét vào máy quay phim.
Trong băng ghi hình nhanh chóng xuất hiện sinh lớn vô cùng quen thuộc kia,
Tất cả mọi người nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lần này, trong băng ghi hình, Michelle đã hoàn toàn khác hẳn trước đó, từ một cô bé, lớn lên thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều,
Cô ta vẫn nhám hai mất như trước, ngồi ngay ngắn trên sạp hang
Giọng nói của người phụ nữ kia lại vang lên lần nữa.
"Michelle, mấy nām nay, con rất cố gắng tập luyện, cho nên lúc này, chúng ta thử một lần nữa nhé, thử một lần, nhìn thêm một lần nữa
Michelle hít thở sâu một hơi, gật gật đầu.
Hai lông mày của cô ta lập tức nhíu chặt lại, nhưng khác hẳn với sự đau đớn trước đó, hôm nay, cô ta dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.
Cô ta nhanh chóng mở miệng.
"Con nhìn thấy cảnh tượng lúc đó rồi, người đàn ông trẻ tuổi kia, còn có đại nhân của chúng ta. Đại nhân không ngừng đến gần... A..."
Miêu tả đến chỗ giống như lần trước, Michelle đau đớn run rấy.
"Con không làm được... Con thật sự không làm được..."
Lúc này, giọng nói của người phụ nữ kia hoàn toàn trở nên lo lang
"Michelle, con có thể làm được! Nhanh lèn một chút! Nói cho ta biết, vị đại nhân kia rốt cuộc có thành công hay không?"
Michelle nâm sấp trên mặt đất, thân thể đã không ngừng co giật, run rẩy tiếp tục nói: "Đại nhân đã chạm vào người đàn ông kia rồi... Nhưng mà... A... Nhưng mà người đàn ông kia đã phát hiện... A!"
Toàn thân Michelle không ngừng co giật giống như bị tái phát bệnh động kinh.
Lúc này, người phụ nữ kia đã hoàn toàn cuống lên.
Màn hình nhoáng lên, đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng người màu trắng, chạy đến trước mặt Michelle,
Đó rõ ràng là một người phụ nữ Trung Quốc, mái tóc màu đen, nắm chặt Michelle nói: "Michelle, con nói mau! Con nhìn thấy gì nữa?"
Ban đầu người phụ nữ kia quay lưng về phía tôi, theo động tác của cô ta, đột nhiên tôi nhìn thấy gương mặt của cô ta.
Nhất thời, tôi cảm thấy hơi thở cũng ngừng lại!
Michelle giãy giụa nói: "Con nhìn thấy hắn..."
Michell đã nói đến chỗ quan trọng nhất...
Phụt!
Đột nhiên, màn hình máy quay phim biến thành màu đen,
Không chỉ có như vậy, toàn bộ đèn trong phòng khách đều tất ngấm.
"A!"
Màn đêm giáng xuống đột ngột như vậy, mọi người ở đây đều hoảng loạn hét ầm lên.
"Mọi người đừng sợ!” Giọng nói cố gắng bình tĩnh của anh Nam vang lên, đồng thời anh ta mở đèn pin điện thoại lên: “Nhân viên công tác của khách sạn, đi với tôi xem xét một chút!"
Anh Nam chi rời đi trong chốc lát đã quay lại, an ủi mọi người nói: "Chi là do tuyết lớn đè hỏng đường dây dẫn đến mất điện thôi, không sao đâu."
Bị mất điện, đương nhiên chúng tôi không thể tiếp tục xem băng ghi hình được nữa rồi, tất cả mọi người sợ rúc vào nhau mà ngủ, hoặc là năm bò trên ghế sô pha.
Còn tôi vẫn luôn ngồi yên trên ghế sô pha, sắc mặt tráng bệch.
Nguyên nhân khiến cho tôi hoảng loạn như vậy chính là, tôi vừa mới nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ trong cuốn băng ghi hình kia.
Chào các bạn, hiện tại là 1h đêm, team mới hoàn thành cập nhật chương 130 lên website. Để có thể up chương mới nhanh nhất tới quý độc giả. Chúng tôi không kịp rà soát hết các lỗi chính tả. Rất mong quy độc giả thông cảm, Nhớ đọc truyện trên TruyenVietwriter.net.net để ủng hộ team, Trân trọng cảm ơn!
Giữa trưa ngày hôm sau, trong phòng tắm tầng hai, chúng tôi tìm thấy chị Mai, cô ta lâm vào trạng thái hôn mê. Có điều cực kỳ may mắn chính là, nhịp thở của cô
ta rất ổn định, nhìn qua không có gì nguy hiểm đến tính mạng, song không biết tại sao mãi vẫn Sau khi thu xếp xong cho chị Mai thì trời đã tối, tất không tinh lại.
cả mọi người đều bải hoải lăn lê trong phòng ăn, ăn đồ đóng hộp.
Lão Tăng đột nhiên đứng dậy, lấy ra băng ghi hình từ trong balo leo núi màu đen, nhét vào máy quay phim.
"Lão Tăng, anh làm gì vậy?” Anh Nam không kiêm được nhíu mày: "Giờ này mà anh vẫn còn tâm trạng xem băng ghi hình này sao?”
"Nhưng dù sao giờ chúng ta cũng rảnh không có gì làm mà!” Lão Tăng xanh mặt: “Hơn nữa các anh không cảm thấy kỳ quái sao? Buổi tối hôm chị Mai biến mất kia, người phụ nữ trong băng ghi hình không ngờ lại nói ra chính xác chuyện đã xảy ra trong phòng chúng ta!"
Sắc mặt tất cả mọi người đều tái đi. Đúng vậy, vào buổi tối trước khi chị Mai biến mất, lời miêu tả của cô gái kia quả thật giống hệt với
tình huống của chúng tôi lúc đó. Nhưng vấn đề là, băng ghi hình này rõ ràng là thứ từ cách đây mấy chục năm rồi, cô gái kia làm sao có thể nói ra một chuyện xảy ra trong sảnh lớn vào mấy chục năm sau được chứ? Đúng là càng nghĩ càng thấy hãi.
Chẳng lẽ cô ta thật sự có năng lực dự đoán được tương lai sao?
Nghĩ đến đây, tôi ủng hộ hành động muốn xem băng ghi hình của lão Tăng.
Tổng cộng có nãm cuốn băng ghi hình, bây giờ chúng tôi đã xem đến cuốn thứ tư rồi.
Vẫn là sánh lớn này như trước, vẫn là Michelle như trước, từ chiều cao của cô ta mà nói, dường như thời gian của cuốn này rất gần với cuốn băng đầu tiên.
Giọng của người phụ nữ chưa từng lộ mặt kia lại vang lên lần nữa.
"Michelle, lần trước con làm rất tốt, có điều thời gian lần trước con xem quá xa, con quay lại sáu năm trước, nói cho ta biết, ở đó xảy ra chuyện gì”
Tôi ngừng thở.
Cô bé này thật sự có thể đoán trước tương lai sao?
Nếu trong cuon băng trước, khung cảnh Michelle nhìn thấy thật sự là cảnh tượng trong sảnh lớn này của chúng tôi, vậy bây giờ chuyện cô ta muốn xem, chính là chuyện xảy ra sáu năm trước trong sánh lớn này sao?
Michelle vẫn nhắm nghiền hai mắt như trước, đột nhiên tôi ý thức được, xem nhiều cuốn bãng ghi hình như vậy, nhưng cho đến bây giờ chúng tôi chưa từng nhìn thấy cô ta mở mắt. Chỉ thấy gương mặt cô ta đau đớn, toàn thân hơi hơi run rẩy, dường như đang nỗ lực khống chế thứ gì đó, rất lâu sau đó, mới chậm rãi mở miệng.
“Con nhìn thấy vẫn là gian phòng kia... Có điều bàn và ghế tựn đều mới hơn rất nhiều... Có một người đàn ông... Một người đàn ông còn rất trẻ... Rất đẹp trai... Anh ta đang ở ven đường... Anh ta chính là người mà chúng ta muốn tìm... Không sai... Chính là anh ta, con cảm thấy...". Người phụ nữ trẻ tuổi không hề lộ mặt kia dường như kích động hăn lên.
“Thật vậy sao? Michelle. Con nhìn kỹ chưn? Anh ta thật sự là người chúng ta muốn tìm sao?"
"Ù. hắn là không sai đầu..
*Vậy con có nhin thấy vị đại nhân kia không? Vị đại nhân kia ở đầu?" Người phụ nữ kia lại thúc giục.
Vị đại nhân kia?
Tôi giật mình.
Sắc mặt của Michelle càng ngày càng đau đớn hơn.
"Con... Con nhìn thấy... Hồn phách của đại nhân rất yếu ớt... vô cùng yếu ớt... Nhưng nếu muốn bắt được con người này... Vẫn dễ như trở bàn tay...”
Nghe thấy lời nói của Michelle, đột nhiên tôi cảm thấy sợ đến mức nổi da gà.
Hồn phách rất yếu ớt sao?
Đại nhân trong miệng Michelle và người phụ nữ này chẳng lẽ không phải là con người sao?
Người phụ nữ trong bằng ghi hình kia bây giờ đã rất kích động, giọng nói đã nghèn nghẹn: "Michelle, con làm tốt quá, con nói cho ta biết, vị đại nhân kia đã giành được thể xác chưa?"
Sắc mặt Michelle đột nhiên tái nhợt.
Dường như đang phải nhẫn nhịn chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp, thái dương cô ta đổ mồ hôi, không ngừng giây giua
"Con.. Con không nhìn thấy... Vị đại nhân kia... Vị đại nhân kia không ngừng đến gần người đàn ông kia... A!"
Dường như cuối cùng Michelle cũng đã đạt đến cực hạn, đột nhiên kêu thảm một tiếng, mở choàng mát.
Đó là một đôi mắt đỏ ngầu, không có lòng trắng, không có con người, chỉ có một màu đỏ như máu!
"A!"
Tất cả những người chủng tôi có mặt ở đây đều sợ đến mức thét chói tại,
Cùng lúc đó, bãng ghi hình đã chiếu xong hết rồi.
Trong toàn bộ sảnh lớn, hoàn toàn tĩnh lậng.
Có lẽ khoảng mấy phút sau, vẫn là tôi phản ứng đầu tiên.
"Lão Tăng, nhanh lên, còn có một băng ghi hình nữa, mau mở nó đi" Trực giác nói cho tôi biết, băng ghi hình còn lại mới là cái quan trọng.
Lúc này lão Tăng mới lấy lại tinh thần, vội vàng lấy cuốn băng ghi hình cuối cùng ra, nhét vào máy quay phim.
Trong băng ghi hình nhanh chóng xuất hiện sinh lớn vô cùng quen thuộc kia,
Tất cả mọi người nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lần này, trong băng ghi hình, Michelle đã hoàn toàn khác hẳn trước đó, từ một cô bé, lớn lên thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều,
Cô ta vẫn nhám hai mất như trước, ngồi ngay ngắn trên sạp hang
Giọng nói của người phụ nữ kia lại vang lên lần nữa.
"Michelle, mấy nām nay, con rất cố gắng tập luyện, cho nên lúc này, chúng ta thử một lần nữa nhé, thử một lần, nhìn thêm một lần nữa
Michelle hít thở sâu một hơi, gật gật đầu.
Hai lông mày của cô ta lập tức nhíu chặt lại, nhưng khác hẳn với sự đau đớn trước đó, hôm nay, cô ta dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.
Cô ta nhanh chóng mở miệng.
"Con nhìn thấy cảnh tượng lúc đó rồi, người đàn ông trẻ tuổi kia, còn có đại nhân của chúng ta. Đại nhân không ngừng đến gần... A..."
Miêu tả đến chỗ giống như lần trước, Michelle đau đớn run rấy.
"Con không làm được... Con thật sự không làm được..."
Lúc này, giọng nói của người phụ nữ kia hoàn toàn trở nên lo lang
"Michelle, con có thể làm được! Nhanh lèn một chút! Nói cho ta biết, vị đại nhân kia rốt cuộc có thành công hay không?"
Michelle nâm sấp trên mặt đất, thân thể đã không ngừng co giật, run rẩy tiếp tục nói: "Đại nhân đã chạm vào người đàn ông kia rồi... Nhưng mà... A... Nhưng mà người đàn ông kia đã phát hiện... A!"
Toàn thân Michelle không ngừng co giật giống như bị tái phát bệnh động kinh.
Lúc này, người phụ nữ kia đã hoàn toàn cuống lên.
Màn hình nhoáng lên, đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng người màu trắng, chạy đến trước mặt Michelle,
Đó rõ ràng là một người phụ nữ Trung Quốc, mái tóc màu đen, nắm chặt Michelle nói: "Michelle, con nói mau! Con nhìn thấy gì nữa?"
Ban đầu người phụ nữ kia quay lưng về phía tôi, theo động tác của cô ta, đột nhiên tôi nhìn thấy gương mặt của cô ta.
Nhất thời, tôi cảm thấy hơi thở cũng ngừng lại!
Michelle giãy giụa nói: "Con nhìn thấy hắn..."
Michell đã nói đến chỗ quan trọng nhất...
Phụt!
Đột nhiên, màn hình máy quay phim biến thành màu đen,
Không chỉ có như vậy, toàn bộ đèn trong phòng khách đều tất ngấm.
"A!"
Màn đêm giáng xuống đột ngột như vậy, mọi người ở đây đều hoảng loạn hét ầm lên.
"Mọi người đừng sợ!” Giọng nói cố gắng bình tĩnh của anh Nam vang lên, đồng thời anh ta mở đèn pin điện thoại lên: “Nhân viên công tác của khách sạn, đi với tôi xem xét một chút!"
Anh Nam chi rời đi trong chốc lát đã quay lại, an ủi mọi người nói: "Chi là do tuyết lớn đè hỏng đường dây dẫn đến mất điện thôi, không sao đâu."
Bị mất điện, đương nhiên chúng tôi không thể tiếp tục xem băng ghi hình được nữa rồi, tất cả mọi người sợ rúc vào nhau mà ngủ, hoặc là năm bò trên ghế sô pha.
Còn tôi vẫn luôn ngồi yên trên ghế sô pha, sắc mặt tráng bệch.
Nguyên nhân khiến cho tôi hoảng loạn như vậy chính là, tôi vừa mới nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ trong cuốn băng ghi hình kia.
Chào các bạn, hiện tại là 1h đêm, team mới hoàn thành cập nhật chương 130 lên website. Để có thể up chương mới nhanh nhất tới quý độc giả. Chúng tôi không kịp rà soát hết các lỗi chính tả. Rất mong quy độc giả thông cảm, Nhớ đọc truyện trên TruyenVietwriter.net.net để ủng hộ team, Trân trọng cảm ơn!
Bình luận facebook