Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
Chương 131: Rất nhiều máu
Gương mặt của người phụ nữ kia không ngờ lại giống y hệt như Tuyết Nữ mà tôi đã từng nhìn thấy trước đây.
Trong điều kiện không có điện, chúng tôi ở trong sảnh lớn mờ tối của khách sạn, lại chịu đựng qua một ngày một đêm, cuối cùng tuyết cũng đã ngừng rơi.
Trong một ngày một đêm này, vẫn như trước, không có một ai bị bắt đi hết.
Sau khi tuyết rơi là mặt trời lên cao chói chang, vừa mới nửa ngày, tuyết đọng đã tan ra rất nhiều.
Chúng tôi cố gắng quét sạch tuyết đọng, chuẩn bị lên núi Tuyết tìm kiếm Tạ Phong Tiêu.
Ban đầu chúng tôi định báo cảnh sát, nhưng đường cái vẫn đang bị chặn lại, cảnh sát muốn đến đây cũng phái mất mấy ngày, chúng tôi quá sốt ruột, chỉ có thể cầu xin Anu dân chúng tôi lên núi tìm người.
Vốn dĩ tôi cho rằng Anu sẽ từ chối, bởi vì rõ ràng gã rất kính sợ Tuyết Nữ trên ngọn núi này.
Nhưng không ngờ, anh ta lại đồng ý. "Tôi cứu anh ta, là vì tôi kính trọng anh ta" Anu rút ra điểu thuốc lá cuối cùng: “Ba ngày rồi, thế mà anh ta không hề gọi tên của cô, cô gái nhỏ, xem ra anh ta thật sự rất thích cô.” Khi nói lời này, Anu nhìn tôi.
Đột nhiên tôi không biết nói gì bây giờ.
Thật ra chúng tôi cũng không chắc chắn låm, trong đám người chúng tôi, rốt cuộc người mà Tạ Phong Tiêu quan tâm nhất có phải là tôi hay không, nhưng hình như mọi người đều ngầm cho rằng là vậy.
Chúng tôi định lái xe lên núi, nhưng ngoại trừ chiếc xe buýt cồng kềnh ra, chúng tôi chỉ có một chiếc xe con, hoàn toàn không có cách nào đẩy đám tuyết đọng đi được.
Ngay khi chúng tôi đang không biết phải làm sao thì đã nghe thấy tiếng phần phật vang lên, đột nhiên chiếc xe Jeep màu đen kia lái đến trước mặt chúng tôi.
Anh Nam sửng sốt một lát, vội vàng chạy đến, cách cửa sổ nói mấy lập tức hưng phấn chạy về, kêu lên: "Ông chủ nói anh ấy đi trước mở đường giúp chúng ta, xe của anh ấy đã sửa chữa lại, chút tuyết này không thành vấn đề!”
Đột nhiên tôi càng thêm nghi ngờ với ông chủ có tác phong làm việc thần bí này.
Có tôi, anh Nam, lão Tăng và Anu cùng nhau lên núi. Mấy người đàn ông bọn họ vốn dĩ cũng không muốn dẫn theo một cô gái như tôi, nhưng tôi rất kiên quyết, bọn họ không thể không đồng ý.
Vì tuyết đọng trên mặt đất nên xe đi rất chậm, đến giữa trưa, cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi Tuyết. Núi Tuyết rất lớn, thật ra chúng tôi cũng chẳng có manh mối phải bắt đầu tìm kiếm từ chỗ nào, hoàn toàn chí đi theo Anu.
*Anu, anh có biết Tạ Phong Tiêu ở chỗ nào không?" Tôi không kiềm chế được hỏi.
"Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên tôi đã từng nói với các cô, những nơi nào không được đi tới không?" Anu hỏi ngược lại nhất có phải là tôi hay không, nhưng hình như mọi người đều ngầm cho rằng là vậy.
Chúng tôi định lái xe lên núi, nhưng ngoại trừ chiếc xe buýt cồng kềnh ra, chúng tôi chỉ có một chiếc xe con, hoàn toàn không có cách nào đẩy đám tuyết đọng đi được. Ngay khi chúng tôi đang không biết phải làm sao thì đã nghe thấy tiếng phần phật vang lên, đột nhiên chiếc xe Jeep m đen kia lái đến trước mặt chúng tôi.
Anh Nam sửng sốt một lát, vội vàng chạy đến, cách cửa sổ nói mấy câu, lập tức hưng phấn chạy về, kêu lên: "Ông chủ nói anh ấy đi trước mở đường giúp chúng ta, xe của anh ấy đã sửa chữa lại, chút tuyết này không thành vấn đề!”
Đột nhiên tôi càng thêm nghi ngờ với ông chủ có tác phong làm việc thần bí này.
Có tôi, anh Nam, lão Tăng và Ảnh cùng nhau lên núi. Mấy người đàn ông bọn họ vốn dĩ cũng không muốn dẫn theo một cô gái như tôi, nhưng tôi rất kiên quyết, bọn họ không thể không đồng ý.
Vì tuyết đọng trên mặt đất nên xe đi rất chậm, đến giữa trưa, cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi Tuyết.
Núi Tuyết rất lớn, thật ra chúng tôi cũng chẳng có manh mối phải bắt đầu tìm kiếm từ chỗ nào, hoàn toàn chỉ đi theo Anu.
*Anu, anh có biết Tạ Phong Tiêu ở chỗ nào không?” Tôi không kiềm chế được hỏi.
"Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên tôi đã từng nói với các cô, những nơi nào không được đi tới không?” Anu hỏi ngược lại.
Tôi gật đầu một cái.
Hàng năm, miễn là những khách du lịch đi đến nhữngnơi kia, đều sẽ biển mất rất kỳ lạ, cho nên theo tôi suy đoản, những nơi đó chính là địa bàn eủa Tuyết Nữ"
Suy luận của Anh có chút gượng ép. nhưng bày giờ quả thật chúng tôi không có phương pháp nào hay hơn, chỉ có thể đi theo gã.
Chiếc xe Jeep giúp chúng tôi mở đường kia rất luôn đi đẳng trước chúng tôi, mỗi lần chúng tôi đừng xe lại rời khỏi đưởng cái, đị vào đống tuyết tìm người, bọn họ đều không động đậy gì chờ đợi nguyên tịa chỗ
Chúng tôi tìm kiếm đến tận lúc chạng vạng, lúc đi đến nơi thứ tư theo chỉ dẫn của Ann, chúng tôi cũng đã mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt rồi.
Tôi kéo lê thân thể mệt mỏi, đi trong tùng vùng trắng xóa, kêu to: “Tạ Phong Tiêu! Tạ Phong Tiêu, anh đang ở đâu?"
May mà nơi núi Tuyết này còn chua cao đến mức có thể đẫn đến tuyểt lở, cho nên chúng tôi mới có thể kêu to mà không kiêng dè gì như vậy.
Nhìn màu trắng xóa lóa mắt trước mặt, không biết có phải do tôi quá mệt mỏi hay không mà mắt lại mở đi.
Tôi chợt phản ứng lại,
Chết tiệt, không phải tôi bị quáng tuyết đấy chứ
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, quay đầu muốn nhìn mấy gốc cây sau lưng mình.
Nhưng khi quay người lại, tôi lại nhìn thấy, có một cô gái áo trắng đang đứng bên cạnh cái cây đắng sau lưng mình. Váy đầm màu trắng, gương mặt búp bê, mái tóc dài cuộn sóng màu vàng, còn có một đôi mắt đỏ ngầu...
Là Michelle!
"A!"
Trong núi Tuyết này lại đột nhiên nhìn thấy Michelle, chuyện này quả thật còn đáng sợ hơn cả quảng tuyết, tôi kêu lên một tiếng thảm thiết, không kiềm chế được lùi về phía sau.
Tôi lảo đảo, đột nhiên cảm thấy dưới chân trống rng.
"A!
Tôi hét còn thê thảm hơn nữa, toàn thân nhanh chóng rơi xuống bên dưới.
"An Tố !"
Bên tai tôi vang lên tiếng kêu gào kinh hoàng của mọi người, nhưng mỗi lúc một nhỏ dần, càng ngày càng xa.
Ầm!
Tôi cảm thấy lưng mình đau điếng, trước mắt toàn là tuyết trắng xóa, đột nhiên biến thành màu đen. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
Tôi hoàn toàn mất đi cảm giác.
Đau.
Đau chết mất.
Xương cốt toàn thân giống như gãy rời, đầu óc cũng mơ mơ màng màng.
Tôi nhớ lại, hình như tôi đột nhiên ngã xuống từ trên núi tuyết, hån là rơi xuống một hầm băng khác rồi.
Nếu còn biết đau, hẳn là tôi vẫn còn sống. Tôi đầu váng mát hoa, mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể cảm giác được mật đất dưới người mình giống như tuyết đọng, mềm mại.
Đúng rồi, hình như tôi ngã xuống từ một nơi rất cao, nếu bên dưới cứng rắn, có lẽ tôi đã ngã thành thịt nát từ lâu rồi.
Tôi giãy giụa đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy tay mình đụng phải thứ gì đó, sền sệt,
Tôi cảm thấy kỳ lạ, cố gắng mở mắt ra, định nhìn một cái xem trên tay mình là cái gì.
"Tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đã rồi hãy nhìn”
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai tôi, kèm theo tiếng vọng, tôi sợ đến mức giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong giây phút khi mở mắt, tôi nhìn thấy một màu đỏ không bờ bến.
Trong màu đỏ, Tạ Phong Tiêu với gương mặt tái nhợt đang ngồi tựa lên trụ băng.
"Tạ Phong Tiêu!" Tôi vội vàng bò sang: “Anh không sao chứ?"
"Không sao"
Sau khi xác nhận được tuy rằng Tạ Phong Tiêu suy yếu, nhưng quả thật không bị thương nặng gì, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Vừa nhìn xong, tôi hít một ngụm khí lạnh.
Còn nhớ lúc trước khi tôi hỏi Mai Đình Đình, rốt cuộc cô ta bị bắt đến chỗ nào, câu trả lời của cô ta làm tôi cho ràng, cô ta nói là rất nhiều tuyết". Nhưng bây giờ tôi mới hiểu được, cô ta nói là rất nhiều máu" (*).
(*) Trong tiếng Trung, tuyết và máu có phát âm gần giống nhau.
Chúng tôi đang ở trong một hầm băng, xung quanh đều là trụ băng trong suốt, bên dưới cũng là tuyết.
Có điều, tất cả tuyết ở đây đều bị máu nhuộm thành màu đỏ. Sau khi tôi ngã xuống, trên người, trên tay, khắp nơi đều là máu đó tươi.
*A" Tôi sợ đến mức không kiêm chế được rúc sát vào bên cạnh Tạ Phong Tiêu: "Tại sao lại có nhiều máu như vậy?"
Tạ Phong Tiêu cúi đầu nhìn tôi một cái: "Cô thật sự muốn biết sao?”
Tôi không nghĩ quá nhiều, gật gật đầu.
"Từ chỗ đó chảy xuống" Anh ta hất cảm lên. Tôi nhìn theo hướng kia, hoàn toàn ngây ra. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
Hầm băng này rất rộng, ở phía xa xa cũng có rất nhiều trụ băng sắc nhọn trên đỉnh đầu, có điều đều ở trong bóng tối nên vừa nãy tôi mới không chú ý đến.
Lúc này được Tạ Phong Tiêu nhắc nhớ, tôi mới chú ý đến trên những trụ băng kia đều đang căng đầy thi thể. Có thi thể xem ra còn mới tinh, có điều máu thịt rữa nát, mà có thi thể đã biến thành xương trắng, xương sườn kẹt trên trụ băng, hình dạng vặn vẹo. Mà tất cả máu kia đều từ trên trụ băng chảy xuống mảnh đất đầy tuyết này của chúng tôi, rõ ràng là địa hình khá thấp, vì vậy cuối cùng tất cá máu đều ngấm vào đống tuyết dưới người chúng tôi.
Tôi bị cảnh tượng đáng sợ này dọa cho sắc mặt trắng bệch:
"Những người này... đều bị Tuyết Nữ bắt đi sao?”
"Ừm" Tạ Phong Tiêu cố gắng chống người dậy từ trên mặt tuyết: "Mỗi lần Tuyết Nữ đều sẽ để lại người cuối cùng, sau đó giết chết"
Tôi vội vàng nhìn sang Tạ Phong Tiêu: “Vậy anh không sao chứ?”
Gương mặt của người phụ nữ kia không ngờ lại giống y hệt như Tuyết Nữ mà tôi đã từng nhìn thấy trước đây.
Trong điều kiện không có điện, chúng tôi ở trong sảnh lớn mờ tối của khách sạn, lại chịu đựng qua một ngày một đêm, cuối cùng tuyết cũng đã ngừng rơi.
Trong một ngày một đêm này, vẫn như trước, không có một ai bị bắt đi hết.
Sau khi tuyết rơi là mặt trời lên cao chói chang, vừa mới nửa ngày, tuyết đọng đã tan ra rất nhiều.
Chúng tôi cố gắng quét sạch tuyết đọng, chuẩn bị lên núi Tuyết tìm kiếm Tạ Phong Tiêu.
Ban đầu chúng tôi định báo cảnh sát, nhưng đường cái vẫn đang bị chặn lại, cảnh sát muốn đến đây cũng phái mất mấy ngày, chúng tôi quá sốt ruột, chỉ có thể cầu xin Anu dân chúng tôi lên núi tìm người.
Vốn dĩ tôi cho rằng Anu sẽ từ chối, bởi vì rõ ràng gã rất kính sợ Tuyết Nữ trên ngọn núi này.
Nhưng không ngờ, anh ta lại đồng ý. "Tôi cứu anh ta, là vì tôi kính trọng anh ta" Anu rút ra điểu thuốc lá cuối cùng: “Ba ngày rồi, thế mà anh ta không hề gọi tên của cô, cô gái nhỏ, xem ra anh ta thật sự rất thích cô.” Khi nói lời này, Anu nhìn tôi.
Đột nhiên tôi không biết nói gì bây giờ.
Thật ra chúng tôi cũng không chắc chắn låm, trong đám người chúng tôi, rốt cuộc người mà Tạ Phong Tiêu quan tâm nhất có phải là tôi hay không, nhưng hình như mọi người đều ngầm cho rằng là vậy.
Chúng tôi định lái xe lên núi, nhưng ngoại trừ chiếc xe buýt cồng kềnh ra, chúng tôi chỉ có một chiếc xe con, hoàn toàn không có cách nào đẩy đám tuyết đọng đi được.
Ngay khi chúng tôi đang không biết phải làm sao thì đã nghe thấy tiếng phần phật vang lên, đột nhiên chiếc xe Jeep màu đen kia lái đến trước mặt chúng tôi.
Anh Nam sửng sốt một lát, vội vàng chạy đến, cách cửa sổ nói mấy lập tức hưng phấn chạy về, kêu lên: "Ông chủ nói anh ấy đi trước mở đường giúp chúng ta, xe của anh ấy đã sửa chữa lại, chút tuyết này không thành vấn đề!”
Đột nhiên tôi càng thêm nghi ngờ với ông chủ có tác phong làm việc thần bí này.
Có tôi, anh Nam, lão Tăng và Anu cùng nhau lên núi. Mấy người đàn ông bọn họ vốn dĩ cũng không muốn dẫn theo một cô gái như tôi, nhưng tôi rất kiên quyết, bọn họ không thể không đồng ý.
Vì tuyết đọng trên mặt đất nên xe đi rất chậm, đến giữa trưa, cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi Tuyết. Núi Tuyết rất lớn, thật ra chúng tôi cũng chẳng có manh mối phải bắt đầu tìm kiếm từ chỗ nào, hoàn toàn chí đi theo Anu.
*Anu, anh có biết Tạ Phong Tiêu ở chỗ nào không?" Tôi không kiềm chế được hỏi.
"Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên tôi đã từng nói với các cô, những nơi nào không được đi tới không?" Anu hỏi ngược lại nhất có phải là tôi hay không, nhưng hình như mọi người đều ngầm cho rằng là vậy.
Chúng tôi định lái xe lên núi, nhưng ngoại trừ chiếc xe buýt cồng kềnh ra, chúng tôi chỉ có một chiếc xe con, hoàn toàn không có cách nào đẩy đám tuyết đọng đi được. Ngay khi chúng tôi đang không biết phải làm sao thì đã nghe thấy tiếng phần phật vang lên, đột nhiên chiếc xe Jeep m đen kia lái đến trước mặt chúng tôi.
Anh Nam sửng sốt một lát, vội vàng chạy đến, cách cửa sổ nói mấy câu, lập tức hưng phấn chạy về, kêu lên: "Ông chủ nói anh ấy đi trước mở đường giúp chúng ta, xe của anh ấy đã sửa chữa lại, chút tuyết này không thành vấn đề!”
Đột nhiên tôi càng thêm nghi ngờ với ông chủ có tác phong làm việc thần bí này.
Có tôi, anh Nam, lão Tăng và Ảnh cùng nhau lên núi. Mấy người đàn ông bọn họ vốn dĩ cũng không muốn dẫn theo một cô gái như tôi, nhưng tôi rất kiên quyết, bọn họ không thể không đồng ý.
Vì tuyết đọng trên mặt đất nên xe đi rất chậm, đến giữa trưa, cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi Tuyết.
Núi Tuyết rất lớn, thật ra chúng tôi cũng chẳng có manh mối phải bắt đầu tìm kiếm từ chỗ nào, hoàn toàn chỉ đi theo Anu.
*Anu, anh có biết Tạ Phong Tiêu ở chỗ nào không?” Tôi không kiềm chế được hỏi.
"Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên tôi đã từng nói với các cô, những nơi nào không được đi tới không?” Anu hỏi ngược lại.
Tôi gật đầu một cái.
Hàng năm, miễn là những khách du lịch đi đến nhữngnơi kia, đều sẽ biển mất rất kỳ lạ, cho nên theo tôi suy đoản, những nơi đó chính là địa bàn eủa Tuyết Nữ"
Suy luận của Anh có chút gượng ép. nhưng bày giờ quả thật chúng tôi không có phương pháp nào hay hơn, chỉ có thể đi theo gã.
Chiếc xe Jeep giúp chúng tôi mở đường kia rất luôn đi đẳng trước chúng tôi, mỗi lần chúng tôi đừng xe lại rời khỏi đưởng cái, đị vào đống tuyết tìm người, bọn họ đều không động đậy gì chờ đợi nguyên tịa chỗ
Chúng tôi tìm kiếm đến tận lúc chạng vạng, lúc đi đến nơi thứ tư theo chỉ dẫn của Ann, chúng tôi cũng đã mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt rồi.
Tôi kéo lê thân thể mệt mỏi, đi trong tùng vùng trắng xóa, kêu to: “Tạ Phong Tiêu! Tạ Phong Tiêu, anh đang ở đâu?"
May mà nơi núi Tuyết này còn chua cao đến mức có thể đẫn đến tuyểt lở, cho nên chúng tôi mới có thể kêu to mà không kiêng dè gì như vậy.
Nhìn màu trắng xóa lóa mắt trước mặt, không biết có phải do tôi quá mệt mỏi hay không mà mắt lại mở đi.
Tôi chợt phản ứng lại,
Chết tiệt, không phải tôi bị quáng tuyết đấy chứ
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, quay đầu muốn nhìn mấy gốc cây sau lưng mình.
Nhưng khi quay người lại, tôi lại nhìn thấy, có một cô gái áo trắng đang đứng bên cạnh cái cây đắng sau lưng mình. Váy đầm màu trắng, gương mặt búp bê, mái tóc dài cuộn sóng màu vàng, còn có một đôi mắt đỏ ngầu...
Là Michelle!
"A!"
Trong núi Tuyết này lại đột nhiên nhìn thấy Michelle, chuyện này quả thật còn đáng sợ hơn cả quảng tuyết, tôi kêu lên một tiếng thảm thiết, không kiềm chế được lùi về phía sau.
Tôi lảo đảo, đột nhiên cảm thấy dưới chân trống rng.
"A!
Tôi hét còn thê thảm hơn nữa, toàn thân nhanh chóng rơi xuống bên dưới.
"An Tố !"
Bên tai tôi vang lên tiếng kêu gào kinh hoàng của mọi người, nhưng mỗi lúc một nhỏ dần, càng ngày càng xa.
Ầm!
Tôi cảm thấy lưng mình đau điếng, trước mắt toàn là tuyết trắng xóa, đột nhiên biến thành màu đen. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
Tôi hoàn toàn mất đi cảm giác.
Đau.
Đau chết mất.
Xương cốt toàn thân giống như gãy rời, đầu óc cũng mơ mơ màng màng.
Tôi nhớ lại, hình như tôi đột nhiên ngã xuống từ trên núi tuyết, hån là rơi xuống một hầm băng khác rồi.
Nếu còn biết đau, hẳn là tôi vẫn còn sống. Tôi đầu váng mát hoa, mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể cảm giác được mật đất dưới người mình giống như tuyết đọng, mềm mại.
Đúng rồi, hình như tôi ngã xuống từ một nơi rất cao, nếu bên dưới cứng rắn, có lẽ tôi đã ngã thành thịt nát từ lâu rồi.
Tôi giãy giụa đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy tay mình đụng phải thứ gì đó, sền sệt,
Tôi cảm thấy kỳ lạ, cố gắng mở mắt ra, định nhìn một cái xem trên tay mình là cái gì.
"Tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đã rồi hãy nhìn”
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai tôi, kèm theo tiếng vọng, tôi sợ đến mức giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Trong giây phút khi mở mắt, tôi nhìn thấy một màu đỏ không bờ bến.
Trong màu đỏ, Tạ Phong Tiêu với gương mặt tái nhợt đang ngồi tựa lên trụ băng.
"Tạ Phong Tiêu!" Tôi vội vàng bò sang: “Anh không sao chứ?"
"Không sao"
Sau khi xác nhận được tuy rằng Tạ Phong Tiêu suy yếu, nhưng quả thật không bị thương nặng gì, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Vừa nhìn xong, tôi hít một ngụm khí lạnh.
Còn nhớ lúc trước khi tôi hỏi Mai Đình Đình, rốt cuộc cô ta bị bắt đến chỗ nào, câu trả lời của cô ta làm tôi cho ràng, cô ta nói là rất nhiều tuyết". Nhưng bây giờ tôi mới hiểu được, cô ta nói là rất nhiều máu" (*).
(*) Trong tiếng Trung, tuyết và máu có phát âm gần giống nhau.
Chúng tôi đang ở trong một hầm băng, xung quanh đều là trụ băng trong suốt, bên dưới cũng là tuyết.
Có điều, tất cả tuyết ở đây đều bị máu nhuộm thành màu đỏ. Sau khi tôi ngã xuống, trên người, trên tay, khắp nơi đều là máu đó tươi.
*A" Tôi sợ đến mức không kiêm chế được rúc sát vào bên cạnh Tạ Phong Tiêu: "Tại sao lại có nhiều máu như vậy?"
Tạ Phong Tiêu cúi đầu nhìn tôi một cái: "Cô thật sự muốn biết sao?”
Tôi không nghĩ quá nhiều, gật gật đầu.
"Từ chỗ đó chảy xuống" Anh ta hất cảm lên. Tôi nhìn theo hướng kia, hoàn toàn ngây ra. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net
Hầm băng này rất rộng, ở phía xa xa cũng có rất nhiều trụ băng sắc nhọn trên đỉnh đầu, có điều đều ở trong bóng tối nên vừa nãy tôi mới không chú ý đến.
Lúc này được Tạ Phong Tiêu nhắc nhớ, tôi mới chú ý đến trên những trụ băng kia đều đang căng đầy thi thể. Có thi thể xem ra còn mới tinh, có điều máu thịt rữa nát, mà có thi thể đã biến thành xương trắng, xương sườn kẹt trên trụ băng, hình dạng vặn vẹo. Mà tất cả máu kia đều từ trên trụ băng chảy xuống mảnh đất đầy tuyết này của chúng tôi, rõ ràng là địa hình khá thấp, vì vậy cuối cùng tất cá máu đều ngấm vào đống tuyết dưới người chúng tôi.
Tôi bị cảnh tượng đáng sợ này dọa cho sắc mặt trắng bệch:
"Những người này... đều bị Tuyết Nữ bắt đi sao?”
"Ừm" Tạ Phong Tiêu cố gắng chống người dậy từ trên mặt tuyết: "Mỗi lần Tuyết Nữ đều sẽ để lại người cuối cùng, sau đó giết chết"
Tôi vội vàng nhìn sang Tạ Phong Tiêu: “Vậy anh không sao chứ?”
Bình luận facebook