Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 653-655
Chương 653: Nữ nhân đứng tại đầu giường
Nữ nhân này xuất hiện đột ngột như thế, trong lòng tôi run lên, lập tức từ dưới đất vọt lên, nhanh chóng ngưng tụ linh lực hướng nàng bức tới.
Khi đi tới càng ngày càng gần, tôi rất nhanh phát hiện cái thân thể kia gần như trong suốt, hiển nhiên chính là một Quỷ Hồn.
Và cũng càng gần hơn nữa, tôi rất nhanh liền nhận ra khí tức của hồn phách này.
Thị lực tôi lộ vẻ căng thẳng.
Là Lục Yến Nhi.
Mặc dù trước đó ở trong tầng hầm, tôi chỉ nháy mắt đụng phải bộ xương cốt của nàng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra khí tức của nàng.
Cảm giác được có người tiến lại gần, Lục Yến Nhi bỗng dưng quay đầu.
Trước đó ở dưới tầng hầm, tôi chẳng qua là chỉ nhìn thấy một bộ xương cốt, lúc vào gian phòng của Phương phu nhân cũng cách quá xa tấm hình nên không nhìn được rõ, lúc này lần đầu tiên tôi thấy rõ được khuôn mặt của Lục Yến Nhi.
Lục Yến Nhi thật là một giai nhân tuyệt sắc, khuôn mặt cùng Phương Trạch có mấy phần giống nhau, thấy tôi tới gần, khóe môi của nàng bỗng dưng cong lên, đồng thời quỷ khí bên người bùng phát.
Cảm giác được quỷ khí trên người Lục Yến Nhi, tôi không khỏi biến sắc.
Thật là quỷ khí lợi hại!
Tôi biết Lục Yến Nhi lúc chết đi đã thành quỷ hồn nhiều năm, mà lại trên người oán khí cực nặng, cho nên cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho rằng nàng không phải dễ đối phó, nhưng lúc này thấy được quỷ khí bộc phát trên người nàng, tôi vẫn không khỏi chấn kinh.
Quỷ khí trên người Lục Yến Nhi hiển nhiên không giống người bình thường, phải là Huyền Môn chính thống trước kia tu luyện sau khi chết đi mới có thể ngưng tụ ra quỷ khí như vậy.
Cho nên nói, chẳng lẽ Lục Yến Nhi là người trong Huyền Môn?
Trong lòng tôi chấn kinh, còn chưa kịp phản ứng, Lục Yến Nhi đã nhanh chóng rút lui về phía sau, né tránh công kích của tôi.
Hiển nhiên, mục tiêu của Lục Yến Nhi không phải là tôi, bởi vậy nàng né tránh công kích của tôi, sau đó liền quay người, một chưởng bóp lấy cổ Phương Trạch!
Tôi lập tức kinh hãi!
Tôi coi là Lục Yến Nhi đêm hôm khuya khoắt đến bên giường Phương Trạch, chẳng qua như là một người mẹ muốn tới nhìn mặt con mình một chút, nhưng ngàn lần không nghĩ tới, nàng vậy mà lại muốn giết Phương Trạch!
“Dừng tay!” Tôi hét lớn một tiếng, lập tức muốn xông tới ngăn cản nàng, nhưng Lục Yến Nhi động tác càng nhanh, tay dùng sức mạnh hơn, trực tiếp đem Phương Trạch bóp cho tỉnh ngủ!
Phương Trạch mở mắt ra, liền nhìn thấy một nữ nhân áo trắng tóc dài phất phơ ngay trước mặt mình.
“A!” Phương Trạch bị dọa đến hét lên.
Trong lòng tôi thầm mắng đáng chết, mũi chân nhẹ một điểm, người như mũi tên thoát dây cung mà ra, nhanh chóng rơi xuống bên người Lục Yến Nhi, không chút do dự thẳng tay một chưởng.
Lục Yến Nhi mặc dù trên người quỷ khí lợi hại, nhưng đến cùng không phải là đối thủ của tôi, nàng cũng không nghĩ tôi lại xuất thủ dứt khoát như vậy, lập tức bị đánh trúng lảo đảo lùi lại, tay cũng buông ra Phương Trạch.
“Khụ khụ…”
Phương Trạch rơi xuống mặt đất, ho kịch liệt, mà Lục Yến Nhi hiển nhiên cũng là người thông minh, chỉ giao chiến trong nháy mắt như vậy nàng đã biết mình không phải là đối thủ của tôi, nên cũng không ham chiến, lập tức liền bay ra ngoài cửa sổ.
Tôi trong nội tâm lo lắng cho an nguy của Phương Trạch, bởi vậy cũng không đuổi theo, chỉ là nhanh chóng đỡ Phương Trạch dậy, thấp giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Phương Trạch bị siết đến sắc mặt trắng bệch, trên cổ vẫn còn rõ ràng dấu đỏ, nhưng cậu ta lại không màng đến việc này, chỉ là vô cùng sợ hãi nhìn tôi: “An Tố, vừa rồi cô làm gì vậy? Là cô đã đuổi nữ quỷ kia đi sao?”
Trong lòng tôi oanh một tiếng.
Tôi biết vừa rồi Phương Trạch đều trông thấy hết sự tình, bây giờ có nói dối cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể thấp giọng nói: “Đúng vậy, tôi biết một chút thuật pháp, cho nên vừa rồi đã đuổi nữ quỷ kia đi.”
Phương Trạch nhìn tôi chấn kinh, nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi gì, chỉ để mặc tôi nâng đỡ, nằm xuống giường, hỏi: “Nữ quỷ kia rốt cuộc là ai? Sao tôi lại có một chút cảm giác quen thuộc?”
Tôi căn bản không biết giải thích thế nào cho Phương Trạch, nữ quỷ kia muốn giết cậu ấy, lại chính là mẹ ruột của cậu ấy.
Mà lại dù sao thân thế của Phương Trạch, cũng không phải đến lượt tôi nói cho cậu ta biết, thế là chỉ có thể mở miệng nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng là người đó đã xuất hiện tại nhà của cậu, không chừng là một người thân nào đó, cho nên cậu mới cảm thấy quen thuộc.”
Tôi nói qua loa vài câu, sau đó liền trấn an Phương Trạch nằm ngủ, Phương Trạch người hết sức yếu ớt, rất nhanh liền nhắm mắt đi ngủ.
Thấy Phương Trạch đã ngủ rồi, ngược lại tôi lại không ngủ được, lông mày nhíu chặt, cẩn thận suy nghĩ về chuyện vừa rồi xảy ra.
Vừa rồi nữ quỷ đó, khẳng định chính là Lục Yến Nhi, kết giới của nàng đã được giải khai lúc bị tôi đả thương, đoán chừng là từ một nơi nào bí mật ẩn nấp chữa thương, hiện tại là rốt cuộc nhịn không được mới bắt đầu động thủ.
Nhưng tôi nghi hoặc nhất chính là, Lục Yến Nhi không phải là mẹ ruột của Phương Trạch sao? Vì sao nàng lại hạ thủ với Phương Trạch?
Mặt khác, tôi cẩn thận hồi tưởng lại lúc mới phát sinh sự tình, mặc dù toàn bộ Phương gia đều âm khí rất nặng, nhưng lại chỉ có phòng Phương Trạch gặp phải quỷ quái cùng yêu vật. Chẳng lẽ nói đây là kế hoạch của Lục Yến Nhi sao?
Nhưng tôi nghĩ mãi mà cũng không rõ, nàng vì cái gì lại bỏ qua Phương phu nhân không trả thù, mà lại một mực nhằm vào Phương Trạch?
Tôi càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Phương gia thực tế đúng là không yên ổn chút nào, tôi quá lo lắng quá trình tìm kiếm Kim Ô Sa không biết sẽ còn phát sinh sự cố nào nữa gây trở ngại. Xem ra tôi không thể không tăng tốc tiến trình tìm kiếm Kim Ô Sa.
Nghĩ đến điều này, tôi cắn răng, đưa ra một quyết định khá tàn nhẫn.
Sáng ngày thứ hai, khi Phương Trạch rời khỏi giường, tôi đến hỏi xem tình hình thân thể cậu ta thế nào, mặt khác làm ra vẻ thản nhiên nói: “Đúng rồi, Phương Trạch, tình hình hiện tại xem ra vẫn chưa ổn, tôi làm cho cậu một cái thẻ bài hộ thân mới.”
Tôi lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi của mình.
Cái dây chuyền này thật ra cũng chỉ là một cái tương tự ngọc châu, lấy dây đỏ buộc vào, tôi đưa cho Phương Trạch, nói: “Cậu đem cái này đeo trên cổ, những quỷ quái kia sẽ không thể tới gần cậu.”
Phương Trạch đối với tôi hiện tại đã mười phần tin tưởng, không nói gì liền nhận lấy dây chuyền đeo luôn vào cổ, ngẩng đầu nhìn tôi, “Cảm ơn cô, An Tố.”
Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Phương Trạch, tôi nhất thời không dám đối mặt, đành phải nhìn ra chỗ khác, mở miệng nói: “Chẳng qua là tiện tay thôi. À đúng rồi, cậu nên qua xem tình hình cha cậu thế nào.”
“Tại sao phải đi qua xem ông già kia?” Vừa nghe tôi nói đến Phương Hải, Phương Trạch liền lộ vẻ không vui.
“Bởi vì cha cậu biết rất nhiều đạo sĩ đặc biệt, cậu có thể đi hỏi một chút, không chứng có thể biết được danh tính của nữ quỷ kia.” Tôi thuận miệng nói.
Phương Trạch đúng là đối với thân phận Lục Yến Nhi đặc biệt chú ý, bởi vậy chỉ do dự một lúc, lát sau liền đứng dậy đi về phía phòng của Phương Hải.
Nhìn thấy Phương Trạch rời đi, trong lòng tôi càng thêm áy náy.
Thật xin lỗi Phương Trạch…Tôi đã lợi dụng sự tín nhiệm của cậu dành cho tôi, thật sự xin lỗi…
Phương Trạch sau khi đi ra khỏi phòng, Phương Tình nãy giờ không nói gì, đột nhiên cau mày mở miệng: “An Tố, cậu lại đang làm gì vậy?”
Không thể không nói, tôi nói dối nhưng không tài nào qua được mắt Phương Tình.
Tôi nhìn Phương Tình, biết cô ấy là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi không nên lừa dối, liền chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi tớ cho Phương Trạch một cái ngọc bội, có khả năng thôi miên người khác, chỉ cần cậu ấy mang theo cái này xuất hiện trước mặt Phương Hải, Phương Hải sẽ bị khống chế tinh thần.”
Chương 654: Ngọc châu ý niệm
“An Tố cậu vậy mà...” Phương Tình nhìn tôi, một mực chấn kinh.
“Thật xin lỗi...” Tôi thấp giọng nói, “Tớ biết không nên làm như vậy với Phương Trạch, nhưng là tớ thật không có cách nào, cậu cũng đã thấy, Phương gia hiện tại đang bị quỷ quái gây phiền phức, tớ nhất định phải mau chóng tìm được Kim Ô Sa, tớ thật sự rất sợ Tiết Xán không chờ được lại xảy ra biến cố gì.”
Phương Tình nhìn tôi, giống như lần đầu tiên thấy tôi như vậy, nhưng cuối cùng, cô ấy thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Tôi biết Phương Tình chắc chắn cảm thấy một chút thất vọng về tôi, cô ấy mặc dù đáp ứng giúp tôi tìm Kim Ô Sa, nhưng cũng chắc chắn không đồng tình tôi làm như vậy với Phương Trạch.
Nhưng thật sự là tôi hiện tại không nghĩ được nhiều, chỉ cần nghĩ đến Tiết Xán đang ngày càng suy yếu, kể cả phải làm trái với lương tâm, tôi cũng cam chịu.
Tôi rất nhanh đứng dậy, rón rén đi ra cửa, thẳng một mạch tiến đến thư phòng của Phương Hải.
Tôi ở tại ngoài cửa, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy bên trong thanh âm sợ hãi của Phương Trạch.
“A! Phương Hải, ông xảy ra chuyện gì vậy! Ông chớ ở trước mặt tôi giả chết! Tôi cho ông biết, ông dùng chiêu này vô dụng.. Ông.. đến cùng là bị sao vậy? .. Cha!”
Quá tốt, xem ra ngọc châu ý niệm đã phát huy tác dụng.
Nghe thấy Phương Trạch giọng điệu lo lắng, tôi liền biết tiểu tử này mặc dù bên ngoài luôn đối với Phương Hải một mực hiềm khích, nhưng thật ra trong lòng vẫn là yêu quý người cha này.
Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Phương Trạch, cửa lập tức bị mở ra. Tôi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Phương Trạch vẻ mặt sợ hãi hốt hoảng.
“An Tố, cô sao lại ở chỗ này?” Phương Trạch hiển nhiên không nghĩ tới tôi vậy mà lại đứng ở ngoài cửa.
Tôi không để ý đến Phương Trạch, nhanh chóng đem hắn đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại.
An Tố, cô làm gì vậy?” Phương Trạch mặc dù vẫn tin tương tôi mười phần, nhưng bây giờ cũng cảm giác được có chút không đúng, hoảng hốt muốn mở miệng nói cái gì, nhưng là tôi đã khoát tay, trực tiếp điểm huyệt đạo của cậu ta.
Bị điểm huyệt đạo, Phương Trạch lập tức không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nhìn, nói không nên lời, hai mắt trợn tròn xoe, khiếp sợ nhìn tôi.
“Thật xin lỗi, Phương Trạch”. Tôi thấp giọng nói, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tôi một tiếng này “Thật xin lỗi” lập tức khiến Phương Trạch hiểu được điều gì, nhưng cậu ta vẫn như cũ nói không ra lời, chỉ là gắt gao trừng mắt nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy tức giận cùng thất vọng, trong đó có mấy phần đau thương.
Tôi càng không dám đối mặt với cậu ta.
Tôi biết, Phương Trạch đối với ngọc châu ý niệm này, là cho rằng cũng giống như thẻ bài hộ thân kia, cho là tôi vì muốn tốt cho hắn, nên trong lòng ngập tràn cảm kích cùng vui vẻ.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng, tôi chỉ là đang lợi dụng cậu ấy.
Tôi khẽ cắn môi, không suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ một tay từ trên cổ Phương Trạch lấy xuống ngọc bội, đi đến trước bàn sách của Phương Hải.
Chỉ thấy Phương Hải lúc này ngơ ngác ngồi trước bàn sách, hai mắt trống rỗng vô thức.
Không thể không nói, kế hoạch của tôi quá thành công.
Ngọc châu ý niệm, là bảo bối gia truyền của Hạ gia, lúc đến Phương gia, Hạ Lẫm đã đặc biệt đưa cho tôi.
Ngọc châu ý niệm có thể khống chế tinh thần và ý thức của người khác, từ đó hỏi ra được nguyên bản sự thật. Tuy nhiên là, ngọc châu này không phải có thể được sử dụng vào bất cứ lúc nào, nếu không thì tôi đã sớm sử dụng nó để khống chế Phương Hải, không cần phải lao tâm khổ tứ để thâm nhập vào Phương gia.
Ngọc châu ý niệm, chỉ có ở thời điểm người bị thôi miên ít phòng bị nhất, mới có hiệu quả. Cho nên nếu là tôi cầm bảo bối này đến trước mặt Phương Hải, với sự cảnh giác cao độ của hắn, chắc chắn là không có tác dụng gì.
Nhưng tôi biết người duy nhất có thể giúp tôi, chính là Phương Trạch. Phương Hải vô luận trước mặt người khác cảnh giác cực kỳ đến cỡ nào, nhưng đối với con trai ruột của mình, luôn là một mực cưng chiều, vì thế nên sẽ dễ dàng mã dỡ bỏ phòng bị.
Cho nên nói tôi đem cái ngọc châu này đặt trên người Phương Trạch, lại để cho hắn đến tìm Phương Hải. Phương Hải thấy Phương Trạch đến, căn bản sẽ không có bất kỳ cảnh giác gì, rất nhanh liền bị khống chế, cả người liền ở vào một trạng thái giống như bị thôi miên.
Phương pháp này, kỳ thật tôi vừa mới đến Phương gia đã nghĩ đến, nhưng trước đó nhìn thấy Phương Trạch đối với tôi như vậy, tôi thực tế lại không đành lòng lợi dụng thiếu niên này làm công cụ tìm kiếm Kim Ô Sa.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi vẫn là không thể không làm như vậy.
Tôi biết ngọc châu ý niệm chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, liền không trì hoãn, nhanh chóng cầm nó, đi đến trước mặt Phương Hải. Tay tôi bắt đầu không ngừng đưa qua đưa lại, một bên thấp giọng nói: “Phương Hải, ngươi có nghe thấy giọng nói của ta không?”
Phương Hải lúc đó con mắt đờ đẫn, theo trong tay tôi ngọc châu không ngừng lắc lư, cũng tự động chuyển mắt theo, vô thức không chút biểu cảm mà trả lời tôi, “Nghe thấy.”
Để chắc chắn Phương Hải hoàn toàn bị ngọc châu ý niệm khống chế, tôi thuận miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Phương Hải.”
Xác định Phương Hải đích thật là bị ngọc châu ý niệm khống chế, tôi mới rốt cuộc hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.
“Phương Hải, ngươi nói cho ta biết, ngươi biết Kim Ô Sa?”
Hỏi xong câu này, trong tim tôi không khỏi có mấy phần khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hải, rất nhanh liền trông thấy Phương Hải ngây ngốc máy móc gật gật đầu.
Trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù Phương Hải thường xuyên tiếp xúc với đám người Huyền Môn, nhưng đến cùng hắn không phải người Huyền Môn, thế nhưng là cũng biết đến Kim Ô Sa.
Cho nên Phương Hải biết Kim Ô Sa, liền khẳng định chúng ta dùng Máu Thuật tính toán kết quả không sai, Kim Ô Sa quả nhiên rơi vào tay Phương Hải.
Tôi không khỏi hưng phấn lên.
Quá tốt, tôi rốt cuộc có thể biết Kim Ô Sa ở chỗ nào, cứ như vậy, tôi liền có thể mau chóng mang Kim Ô Sa rời đi, Tiết Xán cũng liền có thể lập tức ngưng tụ hồn phách!
Nghĩ tới đây, tôi lập tức nhìn về phía Phương Hải, trực tiếp mở miệng: “Phương Hải, nói cho ta, Kim Ô Sa đang ở chỗ nào?”
Sau khi hỏi xong, tôi nín thở chờ đợi Phương Hải trả lời.
Thế nhưng là điều khiến tôi chấn kinh, Phương Hải nghe xong câu hỏi của tôi, vậy mà không có trả lời ngay. Khuôn mặt hắn đờ đẫn, đáy mắt hiện lên một tia mê mang, sau đó gằn từng chữ trả lời tôi: “Ta không biết.”
Tôi lập tức cả người như gặp phải sét đánh, triệt để ngây người.
Cái gì?
Phương Hải vậy mà nói, hắn không biết?
Tôi lập tức gấp gáp, bắt vào bả vai Phương Hải, gầm nhẹ: “Ngươi nói cái gì? Kim Ô Sa không phải trong tay ngươi sao? Vì cái gì ngươi lại không biết Kim Ô Sa ở đâu?”
Tôi trở nên kích động, tâm trí có hơi hỗn loạn, nhưng Phương Hải chỉ là tiếp tục khô khan trả lời: “Tôi không có Kim Ô Sa, cho nên tôi không biết Kim Ô Sa ở chỗ nào.”
Trong chốc lát, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ khí lực trên người mình như bị rút sạch, cả người co quắp ngồi bệt dưới đất.
Phương Hải...Vậy mà không biết Kim Ô Sa ở đâu?
Chẳng lẽ…Tiền Thuận Nhi Máu Thuật, tính sai rồi?
Chương 655: Mẫu thân thực sự của Phương Trạch là ai?
Không, không có khả năng!
Nếu như Phương Hải thật không có Kim Ô Sa, vậy làm sao hắn biết Kim Ô Sa tồn tại? Phải biết kể cả những người trong Huyền Môn, cho dù là Huyền Môn chính thống, nếu như không phải chuyên môn đi nghiên cứu, cũng không thể nào biết đến mấy loại Thần Khí.
Nghĩ tới đây, tôi không cam tâm gắt gao bắt lấy Phương Hải, rống to: “Ngươi có phải nói láo hay không! Kim Ô Sa rốt cuộc có ở trong tay ngươi không?”
Trong lòng tôi thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi, có phải ngọc châu ý niệm xuất hiện vấn đề gì, khiến Phương Hải đã thoát được khỏi bị khống chế?
Thế nhưng là Phương Hải vẫn như cũ ngơ ngơ ngác ngác, mặc dù tôi cấp bách truy vấn, hắn vẫn ngây ngốc máy móc trả lời: “Ta không có nói láo, ta thật sự không có Kim Ô Sa.”
“Vậy ngươi làm sao lại biết Kim Ô Sa tồn tại!”
“Bởi vì ta trước kia rất muốn đoạt được Kim Ô Sa, cho nên có điều tra tìm kiếm, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn chưa tìm ra được.”
Tôi không khỏi sửng sốt.
Phương Hải nghĩ kỹ lại thì không có nói dối. Với địa vị cùng dã tâm của Phương Hải, cho tới nay cũng tiếp xúc với không ít người Huyền Môn. Cho nên nói không chừng là có người nào đó trong Huyền Môn trùng hợp cũng biết đến Kim Ô Sa, nói cho hắn, hắn vì thế liền một lòng muốn có được.
Sắc mặt tôi tái nhợt, nhưng vẫn là không cam tâm gắt gao bắt lấy cổ áo Phương Hải, rống to: “Những gì người nói có phải sự thật không? Mỗi câu đều là nói thật có phải không?”
Chuyện cho tới bây giờ, tôi vẫn là không nhịn được ôm chút hy vọng vào vận may, nói không chừng là ngọc châu ý niệm xảy ra vấn đề, cho nên Phương Hải nhất quyết giữ được bí mật không nói ra. Thực tâm là tôi không thể tiếp nhận Tiền Thuận Nhi trả giá lớn như vậy sau khi dùng máu thuật, đoán ra kết quả đến cùng lại là sai lầm.
Đối diện với sự phẫn nộ của tôi, Phương Hải vẫn như cũ trả lời như một cái máy: “Tất cả là sự thật.”
Trong nội tâm của tôi càng tuyệt vọng hơn, nhưng vẫn không cam tâm hỏi: “Được rồi, nếu ngươi đã nói mình là nói sự thật, vậy ngươi nói cho ta, mẹ ruột của Phương Trạch rốt cuộc là ai?”
Lúc này tôi đã hoàn toàn bị thất vọng cùng phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, căn bản là chỉ nghĩ đến Tiết Xán hồn phách không cách nào ngưng tụ, chàng như vậy một mực suy yếu, thật lòng không còn tia lý trí nào có thể nói.
Tôi sở dĩ hỏi vấn đề này, là bởi vì tôi biết Phương Hải trong lòng bí mật lớn nhất, trừ Kim Ô Sa, còn liên quan đến mẫu thân thật sự của Phương Trạch. Cho tên tôi nghĩ thử lòng lại Phương Hải, nếu như điểm này hắn cũng nói ra sự thật, liền khẳng định cho việc hắn thật đã bị ngọc châu ý niệm khống chế hoàn toàn.
Nhưng vấn đề được hỏi ra trong nháy mắt, tôi lại cảm thấy lập tức hối hận.
Tôi xém chút đã quên, Phương Trạch vẫn ở ngay đây, nếu Phương Hải đem sự thật tất cả chân tướng nói ra, Phương Trạch nghe được về sau chẳng phải sẽ sụp đổ? Phải biết rằng những năm gần đây, cậu ta vẫn một mực coi Phương phu nhân là mẫu thân thật sự, còn một mực bênh vực Phương phu nhân mà quay ra đối đầu với Phương Hải. Nếu như cậu ta biết Phương phu nhân căn bản không phải mẹ ruột của cậu ấy, trong lòng cậu ấy sẽ đau khổ như thế nào?
Nhưng hiển nhiên lời nói đã ra đến miệng, không thể thu hồi. Tôi khẽ cắn môi. Sự thật là không thể thay đổi được, có lẽ tôi chỉ có thể sau đêm nay xóa đi ký ức của Phương Trạch.
Xóa đi ký ức đối với thân thể Phương Trạch sẽ có một chút ảnh hưởng, nhưng nếu tôi kịp thời cho cậu ta một vài viên thuốc bổ, ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.
“Mẹ ruột Phương Trạch?” Phương Hải máy móc trả lời, “Là vợ trước của ta, Lục Yến Nhi.”
Trong chốc lát, tôi cảm giác được Phương Trạch bên cạnh sắc mặt trở nên trắng bệch. Nhưng giờ này khắc này, tôi lại không có tâm trạng để ý cậu ta, chỉ cảm thấy cả người mình khí lực như bị rút hết, co quắp ngồi dưới đất.
Cho nên nói, Tiền Thuận Nhi Máu Thuật thật là đã sai sót? Phương Hải cho tới nay chỉ muốn tìm kiếm Kim Ô Sa, nhưng là cũng không có thật sự tìm thấy.
Trong lòng tôi tất cả dường như nguội lạnh.
Tôi căn bản cho rằng mình khổ cực vất vả tìm tới Kim Ô Sa, hồn phách Tiết Xán rốt cuộc cũng có hy vọng được ngưng tụ lại, thật không nghĩ đến cuối cùng vậy mà là chỉ như giỏ trúc múc nước, tất cả đều là công dã tràng, không đạt được cái gì.
Nhưng là cố gắng nắm lấy ngọn cỏ cuối cùng, tôi rất nhanh liền ý thức được Tiết Xán hiện tại ngày càng suy yếu, lúc này không phải lúc để đa sầu đa cảm.
Tôi đứng lên lần nữa, một mặt gắt gao nhìm chằm chằm vào Phương Hải, hỏi: “Nói! Ngươi điều tra Kim Ô Sa, rốt cuộc điều tra ra cái gì!”
Mặc dù Phương Hải không phải là người nắm trong tay Kim Ô Sa, nhưng nếu quả thực hắn một mực tìm kiếm Kim Ô Sa, không chừng so với chúng tôi sẽ nắm được nhiều tin tức hơn, dù sao hắn cũng đã tìm kiếm Kim Ô Sa trong nhiều năm. Mà hiện tại hắn tốt xấu gì cũng đã có quyền cao chức trọng.
Phương Hải vẫn như cũ diện mạo ngốc trệ, nghe thấy câu hỏi của ta, máy móc trả lời: “Theo tôi điều tra, Kim Ô Sa dường như nằm ở trong một gia tộc Huyền Môn thần bí, vì để có được Kim Ô Sa, ta đã cố ý tiếp cận nữ nhi đại tiểu thư trong bộ tộc đó, cuối cùng trực tiếp cưới nữ nhi của gia tộc đó.”
Tôi không hề nghĩ tới, vậy mà lại đạt được câu trả lời như vậy.
“Cưới nữ nhi của gia tộc đó, ý ngươi là gì? Chẳng lẽ là Phương phu nhân là con gái của gia tộc đó?” Tôi nghiêm nghị truy vấn.
“Phương phu nhân?” Lúc này Phương Hải căn bản không có năng lực suy nghĩ cùng phân tích, hắn chẳng qua là vẫn đờ đẫn trả lời câu hỏi của ta, “Là vợ trước của ta, mẹ ruột của con trai ta, Lục Yến Nhi.”
Nghe xong cái này, tôi triệt để ngây người.
Trước đó tôi nghe Phương Tình nói qua chuyện tình của Phương Hải và Lục Yến Nhi, tôi còn tưởng rằng đó là Phương Hải đối với Lục Yến Nhi là một mực si tình, vậy mà không nghĩ tới, Phương Hải tiếp cận Lục Yến Nhi, là có mục đích khác.
Nhưng lúc này tôi bỗng nhiên cũng hiểu được, vì cái gì trước đó tôi nhìn thấy quỷ khí của Lục Yến Nhi lại cường đại như vậy. Nguyên lai khi còn sống nàng chính là người của Huyền Môn, cho nên quỷ khí mới có thể lợi hại như vậy.
“Vậy sau khi ngươi cưới Lục Yến Nhi, chẳng lẽ lại không thăm dò được Kim Ô Sa ở chỗ nào sao?” Tôi lại hỏi.
“Ta thực tình chưa tìm được chính xác vị trí của Kim Ô Sa, bởi vì lúc đó ngay khi sắp thăm dò được địa điểm, Lục Yến Nhi phát hiện ra mục đích của ta, nàng phẫn nộ đến cực điểm, lại vừa vặn lúc đó đang mang thai Phương Trạch, vì bị kích động dẫn đến sinh non, về sau khó sinh mà chết.” Nói đến đây, Phương Hải mặt vẫn đờ đẫn nhưng lại hiện lên một tia đau khổ, “Gia tộc của nàng vì thế đối với ta mang hận thù, không cho phép ta bước chân vào gia tộc của họ, cho nên về sau ta cũng không có cơ hội tìm kiếm Kim Ô Sa.”
Nghe đến đó, tôi càng khiếp sợ.
Tôi cuối cùng cũng đã rõ vì sao trước đó Phương phu nhân lúc tế bái Lục Yến Nhi, đã nói tựa như là “Ngươi muốn trách liền đi tìm Phương Hải”. Nguyên lai việc Lục Yến Nhi chết đúng là có liên hệ tới Phương Hải.
Những năm gần đây, Phương Hải đối tối với Phương Trạch như vậy, đến cùng là bởi vì hắn thật lòng vẫn còn mang hoài niệm với Lục Yến Nhi, chứ không đơn thuần là áy náy.
Trong lòng tôi thầm bất đắc dĩ.
Mặc dù đối với Phương gia sự tình vẫn còn nhiều uẩn khuất bên trong, nhưng tôi hiện tại vẫn là quan tâm nhất Kim Ô Sa hiện ở nơi nào, thế là càng gắt gao nắm chặt cổ áo Phương Hải: “Rồi sao nữa? Ta không tin ngươi cứ như vậy từ bỏ, những năm gần đây ngươi điều tra thêm được cái gì?”
Không ngờ, lần này Phương Hải chỉ lắc đầu mà trả lời rằng, “Những năm gần đây, ta không tiếp tục tìm kiếm Kim Ô Sa nữa.”
Nữ nhân này xuất hiện đột ngột như thế, trong lòng tôi run lên, lập tức từ dưới đất vọt lên, nhanh chóng ngưng tụ linh lực hướng nàng bức tới.
Khi đi tới càng ngày càng gần, tôi rất nhanh phát hiện cái thân thể kia gần như trong suốt, hiển nhiên chính là một Quỷ Hồn.
Và cũng càng gần hơn nữa, tôi rất nhanh liền nhận ra khí tức của hồn phách này.
Thị lực tôi lộ vẻ căng thẳng.
Là Lục Yến Nhi.
Mặc dù trước đó ở trong tầng hầm, tôi chỉ nháy mắt đụng phải bộ xương cốt của nàng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra khí tức của nàng.
Cảm giác được có người tiến lại gần, Lục Yến Nhi bỗng dưng quay đầu.
Trước đó ở dưới tầng hầm, tôi chẳng qua là chỉ nhìn thấy một bộ xương cốt, lúc vào gian phòng của Phương phu nhân cũng cách quá xa tấm hình nên không nhìn được rõ, lúc này lần đầu tiên tôi thấy rõ được khuôn mặt của Lục Yến Nhi.
Lục Yến Nhi thật là một giai nhân tuyệt sắc, khuôn mặt cùng Phương Trạch có mấy phần giống nhau, thấy tôi tới gần, khóe môi của nàng bỗng dưng cong lên, đồng thời quỷ khí bên người bùng phát.
Cảm giác được quỷ khí trên người Lục Yến Nhi, tôi không khỏi biến sắc.
Thật là quỷ khí lợi hại!
Tôi biết Lục Yến Nhi lúc chết đi đã thành quỷ hồn nhiều năm, mà lại trên người oán khí cực nặng, cho nên cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho rằng nàng không phải dễ đối phó, nhưng lúc này thấy được quỷ khí bộc phát trên người nàng, tôi vẫn không khỏi chấn kinh.
Quỷ khí trên người Lục Yến Nhi hiển nhiên không giống người bình thường, phải là Huyền Môn chính thống trước kia tu luyện sau khi chết đi mới có thể ngưng tụ ra quỷ khí như vậy.
Cho nên nói, chẳng lẽ Lục Yến Nhi là người trong Huyền Môn?
Trong lòng tôi chấn kinh, còn chưa kịp phản ứng, Lục Yến Nhi đã nhanh chóng rút lui về phía sau, né tránh công kích của tôi.
Hiển nhiên, mục tiêu của Lục Yến Nhi không phải là tôi, bởi vậy nàng né tránh công kích của tôi, sau đó liền quay người, một chưởng bóp lấy cổ Phương Trạch!
Tôi lập tức kinh hãi!
Tôi coi là Lục Yến Nhi đêm hôm khuya khoắt đến bên giường Phương Trạch, chẳng qua như là một người mẹ muốn tới nhìn mặt con mình một chút, nhưng ngàn lần không nghĩ tới, nàng vậy mà lại muốn giết Phương Trạch!
“Dừng tay!” Tôi hét lớn một tiếng, lập tức muốn xông tới ngăn cản nàng, nhưng Lục Yến Nhi động tác càng nhanh, tay dùng sức mạnh hơn, trực tiếp đem Phương Trạch bóp cho tỉnh ngủ!
Phương Trạch mở mắt ra, liền nhìn thấy một nữ nhân áo trắng tóc dài phất phơ ngay trước mặt mình.
“A!” Phương Trạch bị dọa đến hét lên.
Trong lòng tôi thầm mắng đáng chết, mũi chân nhẹ một điểm, người như mũi tên thoát dây cung mà ra, nhanh chóng rơi xuống bên người Lục Yến Nhi, không chút do dự thẳng tay một chưởng.
Lục Yến Nhi mặc dù trên người quỷ khí lợi hại, nhưng đến cùng không phải là đối thủ của tôi, nàng cũng không nghĩ tôi lại xuất thủ dứt khoát như vậy, lập tức bị đánh trúng lảo đảo lùi lại, tay cũng buông ra Phương Trạch.
“Khụ khụ…”
Phương Trạch rơi xuống mặt đất, ho kịch liệt, mà Lục Yến Nhi hiển nhiên cũng là người thông minh, chỉ giao chiến trong nháy mắt như vậy nàng đã biết mình không phải là đối thủ của tôi, nên cũng không ham chiến, lập tức liền bay ra ngoài cửa sổ.
Tôi trong nội tâm lo lắng cho an nguy của Phương Trạch, bởi vậy cũng không đuổi theo, chỉ là nhanh chóng đỡ Phương Trạch dậy, thấp giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Phương Trạch bị siết đến sắc mặt trắng bệch, trên cổ vẫn còn rõ ràng dấu đỏ, nhưng cậu ta lại không màng đến việc này, chỉ là vô cùng sợ hãi nhìn tôi: “An Tố, vừa rồi cô làm gì vậy? Là cô đã đuổi nữ quỷ kia đi sao?”
Trong lòng tôi oanh một tiếng.
Tôi biết vừa rồi Phương Trạch đều trông thấy hết sự tình, bây giờ có nói dối cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể thấp giọng nói: “Đúng vậy, tôi biết một chút thuật pháp, cho nên vừa rồi đã đuổi nữ quỷ kia đi.”
Phương Trạch nhìn tôi chấn kinh, nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi gì, chỉ để mặc tôi nâng đỡ, nằm xuống giường, hỏi: “Nữ quỷ kia rốt cuộc là ai? Sao tôi lại có một chút cảm giác quen thuộc?”
Tôi căn bản không biết giải thích thế nào cho Phương Trạch, nữ quỷ kia muốn giết cậu ấy, lại chính là mẹ ruột của cậu ấy.
Mà lại dù sao thân thế của Phương Trạch, cũng không phải đến lượt tôi nói cho cậu ta biết, thế là chỉ có thể mở miệng nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng là người đó đã xuất hiện tại nhà của cậu, không chừng là một người thân nào đó, cho nên cậu mới cảm thấy quen thuộc.”
Tôi nói qua loa vài câu, sau đó liền trấn an Phương Trạch nằm ngủ, Phương Trạch người hết sức yếu ớt, rất nhanh liền nhắm mắt đi ngủ.
Thấy Phương Trạch đã ngủ rồi, ngược lại tôi lại không ngủ được, lông mày nhíu chặt, cẩn thận suy nghĩ về chuyện vừa rồi xảy ra.
Vừa rồi nữ quỷ đó, khẳng định chính là Lục Yến Nhi, kết giới của nàng đã được giải khai lúc bị tôi đả thương, đoán chừng là từ một nơi nào bí mật ẩn nấp chữa thương, hiện tại là rốt cuộc nhịn không được mới bắt đầu động thủ.
Nhưng tôi nghi hoặc nhất chính là, Lục Yến Nhi không phải là mẹ ruột của Phương Trạch sao? Vì sao nàng lại hạ thủ với Phương Trạch?
Mặt khác, tôi cẩn thận hồi tưởng lại lúc mới phát sinh sự tình, mặc dù toàn bộ Phương gia đều âm khí rất nặng, nhưng lại chỉ có phòng Phương Trạch gặp phải quỷ quái cùng yêu vật. Chẳng lẽ nói đây là kế hoạch của Lục Yến Nhi sao?
Nhưng tôi nghĩ mãi mà cũng không rõ, nàng vì cái gì lại bỏ qua Phương phu nhân không trả thù, mà lại một mực nhằm vào Phương Trạch?
Tôi càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Phương gia thực tế đúng là không yên ổn chút nào, tôi quá lo lắng quá trình tìm kiếm Kim Ô Sa không biết sẽ còn phát sinh sự cố nào nữa gây trở ngại. Xem ra tôi không thể không tăng tốc tiến trình tìm kiếm Kim Ô Sa.
Nghĩ đến điều này, tôi cắn răng, đưa ra một quyết định khá tàn nhẫn.
Sáng ngày thứ hai, khi Phương Trạch rời khỏi giường, tôi đến hỏi xem tình hình thân thể cậu ta thế nào, mặt khác làm ra vẻ thản nhiên nói: “Đúng rồi, Phương Trạch, tình hình hiện tại xem ra vẫn chưa ổn, tôi làm cho cậu một cái thẻ bài hộ thân mới.”
Tôi lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi của mình.
Cái dây chuyền này thật ra cũng chỉ là một cái tương tự ngọc châu, lấy dây đỏ buộc vào, tôi đưa cho Phương Trạch, nói: “Cậu đem cái này đeo trên cổ, những quỷ quái kia sẽ không thể tới gần cậu.”
Phương Trạch đối với tôi hiện tại đã mười phần tin tưởng, không nói gì liền nhận lấy dây chuyền đeo luôn vào cổ, ngẩng đầu nhìn tôi, “Cảm ơn cô, An Tố.”
Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Phương Trạch, tôi nhất thời không dám đối mặt, đành phải nhìn ra chỗ khác, mở miệng nói: “Chẳng qua là tiện tay thôi. À đúng rồi, cậu nên qua xem tình hình cha cậu thế nào.”
“Tại sao phải đi qua xem ông già kia?” Vừa nghe tôi nói đến Phương Hải, Phương Trạch liền lộ vẻ không vui.
“Bởi vì cha cậu biết rất nhiều đạo sĩ đặc biệt, cậu có thể đi hỏi một chút, không chứng có thể biết được danh tính của nữ quỷ kia.” Tôi thuận miệng nói.
Phương Trạch đúng là đối với thân phận Lục Yến Nhi đặc biệt chú ý, bởi vậy chỉ do dự một lúc, lát sau liền đứng dậy đi về phía phòng của Phương Hải.
Nhìn thấy Phương Trạch rời đi, trong lòng tôi càng thêm áy náy.
Thật xin lỗi Phương Trạch…Tôi đã lợi dụng sự tín nhiệm của cậu dành cho tôi, thật sự xin lỗi…
Phương Trạch sau khi đi ra khỏi phòng, Phương Tình nãy giờ không nói gì, đột nhiên cau mày mở miệng: “An Tố, cậu lại đang làm gì vậy?”
Không thể không nói, tôi nói dối nhưng không tài nào qua được mắt Phương Tình.
Tôi nhìn Phương Tình, biết cô ấy là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi không nên lừa dối, liền chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi tớ cho Phương Trạch một cái ngọc bội, có khả năng thôi miên người khác, chỉ cần cậu ấy mang theo cái này xuất hiện trước mặt Phương Hải, Phương Hải sẽ bị khống chế tinh thần.”
Chương 654: Ngọc châu ý niệm
“An Tố cậu vậy mà...” Phương Tình nhìn tôi, một mực chấn kinh.
“Thật xin lỗi...” Tôi thấp giọng nói, “Tớ biết không nên làm như vậy với Phương Trạch, nhưng là tớ thật không có cách nào, cậu cũng đã thấy, Phương gia hiện tại đang bị quỷ quái gây phiền phức, tớ nhất định phải mau chóng tìm được Kim Ô Sa, tớ thật sự rất sợ Tiết Xán không chờ được lại xảy ra biến cố gì.”
Phương Tình nhìn tôi, giống như lần đầu tiên thấy tôi như vậy, nhưng cuối cùng, cô ấy thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Tôi biết Phương Tình chắc chắn cảm thấy một chút thất vọng về tôi, cô ấy mặc dù đáp ứng giúp tôi tìm Kim Ô Sa, nhưng cũng chắc chắn không đồng tình tôi làm như vậy với Phương Trạch.
Nhưng thật sự là tôi hiện tại không nghĩ được nhiều, chỉ cần nghĩ đến Tiết Xán đang ngày càng suy yếu, kể cả phải làm trái với lương tâm, tôi cũng cam chịu.
Tôi rất nhanh đứng dậy, rón rén đi ra cửa, thẳng một mạch tiến đến thư phòng của Phương Hải.
Tôi ở tại ngoài cửa, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy bên trong thanh âm sợ hãi của Phương Trạch.
“A! Phương Hải, ông xảy ra chuyện gì vậy! Ông chớ ở trước mặt tôi giả chết! Tôi cho ông biết, ông dùng chiêu này vô dụng.. Ông.. đến cùng là bị sao vậy? .. Cha!”
Quá tốt, xem ra ngọc châu ý niệm đã phát huy tác dụng.
Nghe thấy Phương Trạch giọng điệu lo lắng, tôi liền biết tiểu tử này mặc dù bên ngoài luôn đối với Phương Hải một mực hiềm khích, nhưng thật ra trong lòng vẫn là yêu quý người cha này.
Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Phương Trạch, cửa lập tức bị mở ra. Tôi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Phương Trạch vẻ mặt sợ hãi hốt hoảng.
“An Tố, cô sao lại ở chỗ này?” Phương Trạch hiển nhiên không nghĩ tới tôi vậy mà lại đứng ở ngoài cửa.
Tôi không để ý đến Phương Trạch, nhanh chóng đem hắn đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại.
An Tố, cô làm gì vậy?” Phương Trạch mặc dù vẫn tin tương tôi mười phần, nhưng bây giờ cũng cảm giác được có chút không đúng, hoảng hốt muốn mở miệng nói cái gì, nhưng là tôi đã khoát tay, trực tiếp điểm huyệt đạo của cậu ta.
Bị điểm huyệt đạo, Phương Trạch lập tức không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nhìn, nói không nên lời, hai mắt trợn tròn xoe, khiếp sợ nhìn tôi.
“Thật xin lỗi, Phương Trạch”. Tôi thấp giọng nói, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tôi một tiếng này “Thật xin lỗi” lập tức khiến Phương Trạch hiểu được điều gì, nhưng cậu ta vẫn như cũ nói không ra lời, chỉ là gắt gao trừng mắt nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy tức giận cùng thất vọng, trong đó có mấy phần đau thương.
Tôi càng không dám đối mặt với cậu ta.
Tôi biết, Phương Trạch đối với ngọc châu ý niệm này, là cho rằng cũng giống như thẻ bài hộ thân kia, cho là tôi vì muốn tốt cho hắn, nên trong lòng ngập tràn cảm kích cùng vui vẻ.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng, tôi chỉ là đang lợi dụng cậu ấy.
Tôi khẽ cắn môi, không suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ một tay từ trên cổ Phương Trạch lấy xuống ngọc bội, đi đến trước bàn sách của Phương Hải.
Chỉ thấy Phương Hải lúc này ngơ ngác ngồi trước bàn sách, hai mắt trống rỗng vô thức.
Không thể không nói, kế hoạch của tôi quá thành công.
Ngọc châu ý niệm, là bảo bối gia truyền của Hạ gia, lúc đến Phương gia, Hạ Lẫm đã đặc biệt đưa cho tôi.
Ngọc châu ý niệm có thể khống chế tinh thần và ý thức của người khác, từ đó hỏi ra được nguyên bản sự thật. Tuy nhiên là, ngọc châu này không phải có thể được sử dụng vào bất cứ lúc nào, nếu không thì tôi đã sớm sử dụng nó để khống chế Phương Hải, không cần phải lao tâm khổ tứ để thâm nhập vào Phương gia.
Ngọc châu ý niệm, chỉ có ở thời điểm người bị thôi miên ít phòng bị nhất, mới có hiệu quả. Cho nên nếu là tôi cầm bảo bối này đến trước mặt Phương Hải, với sự cảnh giác cao độ của hắn, chắc chắn là không có tác dụng gì.
Nhưng tôi biết người duy nhất có thể giúp tôi, chính là Phương Trạch. Phương Hải vô luận trước mặt người khác cảnh giác cực kỳ đến cỡ nào, nhưng đối với con trai ruột của mình, luôn là một mực cưng chiều, vì thế nên sẽ dễ dàng mã dỡ bỏ phòng bị.
Cho nên nói tôi đem cái ngọc châu này đặt trên người Phương Trạch, lại để cho hắn đến tìm Phương Hải. Phương Hải thấy Phương Trạch đến, căn bản sẽ không có bất kỳ cảnh giác gì, rất nhanh liền bị khống chế, cả người liền ở vào một trạng thái giống như bị thôi miên.
Phương pháp này, kỳ thật tôi vừa mới đến Phương gia đã nghĩ đến, nhưng trước đó nhìn thấy Phương Trạch đối với tôi như vậy, tôi thực tế lại không đành lòng lợi dụng thiếu niên này làm công cụ tìm kiếm Kim Ô Sa.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi vẫn là không thể không làm như vậy.
Tôi biết ngọc châu ý niệm chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, liền không trì hoãn, nhanh chóng cầm nó, đi đến trước mặt Phương Hải. Tay tôi bắt đầu không ngừng đưa qua đưa lại, một bên thấp giọng nói: “Phương Hải, ngươi có nghe thấy giọng nói của ta không?”
Phương Hải lúc đó con mắt đờ đẫn, theo trong tay tôi ngọc châu không ngừng lắc lư, cũng tự động chuyển mắt theo, vô thức không chút biểu cảm mà trả lời tôi, “Nghe thấy.”
Để chắc chắn Phương Hải hoàn toàn bị ngọc châu ý niệm khống chế, tôi thuận miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Phương Hải.”
Xác định Phương Hải đích thật là bị ngọc châu ý niệm khống chế, tôi mới rốt cuộc hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.
“Phương Hải, ngươi nói cho ta biết, ngươi biết Kim Ô Sa?”
Hỏi xong câu này, trong tim tôi không khỏi có mấy phần khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hải, rất nhanh liền trông thấy Phương Hải ngây ngốc máy móc gật gật đầu.
Trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù Phương Hải thường xuyên tiếp xúc với đám người Huyền Môn, nhưng đến cùng hắn không phải người Huyền Môn, thế nhưng là cũng biết đến Kim Ô Sa.
Cho nên Phương Hải biết Kim Ô Sa, liền khẳng định chúng ta dùng Máu Thuật tính toán kết quả không sai, Kim Ô Sa quả nhiên rơi vào tay Phương Hải.
Tôi không khỏi hưng phấn lên.
Quá tốt, tôi rốt cuộc có thể biết Kim Ô Sa ở chỗ nào, cứ như vậy, tôi liền có thể mau chóng mang Kim Ô Sa rời đi, Tiết Xán cũng liền có thể lập tức ngưng tụ hồn phách!
Nghĩ tới đây, tôi lập tức nhìn về phía Phương Hải, trực tiếp mở miệng: “Phương Hải, nói cho ta, Kim Ô Sa đang ở chỗ nào?”
Sau khi hỏi xong, tôi nín thở chờ đợi Phương Hải trả lời.
Thế nhưng là điều khiến tôi chấn kinh, Phương Hải nghe xong câu hỏi của tôi, vậy mà không có trả lời ngay. Khuôn mặt hắn đờ đẫn, đáy mắt hiện lên một tia mê mang, sau đó gằn từng chữ trả lời tôi: “Ta không biết.”
Tôi lập tức cả người như gặp phải sét đánh, triệt để ngây người.
Cái gì?
Phương Hải vậy mà nói, hắn không biết?
Tôi lập tức gấp gáp, bắt vào bả vai Phương Hải, gầm nhẹ: “Ngươi nói cái gì? Kim Ô Sa không phải trong tay ngươi sao? Vì cái gì ngươi lại không biết Kim Ô Sa ở đâu?”
Tôi trở nên kích động, tâm trí có hơi hỗn loạn, nhưng Phương Hải chỉ là tiếp tục khô khan trả lời: “Tôi không có Kim Ô Sa, cho nên tôi không biết Kim Ô Sa ở chỗ nào.”
Trong chốc lát, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ khí lực trên người mình như bị rút sạch, cả người co quắp ngồi bệt dưới đất.
Phương Hải...Vậy mà không biết Kim Ô Sa ở đâu?
Chẳng lẽ…Tiền Thuận Nhi Máu Thuật, tính sai rồi?
Chương 655: Mẫu thân thực sự của Phương Trạch là ai?
Không, không có khả năng!
Nếu như Phương Hải thật không có Kim Ô Sa, vậy làm sao hắn biết Kim Ô Sa tồn tại? Phải biết kể cả những người trong Huyền Môn, cho dù là Huyền Môn chính thống, nếu như không phải chuyên môn đi nghiên cứu, cũng không thể nào biết đến mấy loại Thần Khí.
Nghĩ tới đây, tôi không cam tâm gắt gao bắt lấy Phương Hải, rống to: “Ngươi có phải nói láo hay không! Kim Ô Sa rốt cuộc có ở trong tay ngươi không?”
Trong lòng tôi thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi, có phải ngọc châu ý niệm xuất hiện vấn đề gì, khiến Phương Hải đã thoát được khỏi bị khống chế?
Thế nhưng là Phương Hải vẫn như cũ ngơ ngơ ngác ngác, mặc dù tôi cấp bách truy vấn, hắn vẫn ngây ngốc máy móc trả lời: “Ta không có nói láo, ta thật sự không có Kim Ô Sa.”
“Vậy ngươi làm sao lại biết Kim Ô Sa tồn tại!”
“Bởi vì ta trước kia rất muốn đoạt được Kim Ô Sa, cho nên có điều tra tìm kiếm, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn chưa tìm ra được.”
Tôi không khỏi sửng sốt.
Phương Hải nghĩ kỹ lại thì không có nói dối. Với địa vị cùng dã tâm của Phương Hải, cho tới nay cũng tiếp xúc với không ít người Huyền Môn. Cho nên nói không chừng là có người nào đó trong Huyền Môn trùng hợp cũng biết đến Kim Ô Sa, nói cho hắn, hắn vì thế liền một lòng muốn có được.
Sắc mặt tôi tái nhợt, nhưng vẫn là không cam tâm gắt gao bắt lấy cổ áo Phương Hải, rống to: “Những gì người nói có phải sự thật không? Mỗi câu đều là nói thật có phải không?”
Chuyện cho tới bây giờ, tôi vẫn là không nhịn được ôm chút hy vọng vào vận may, nói không chừng là ngọc châu ý niệm xảy ra vấn đề, cho nên Phương Hải nhất quyết giữ được bí mật không nói ra. Thực tâm là tôi không thể tiếp nhận Tiền Thuận Nhi trả giá lớn như vậy sau khi dùng máu thuật, đoán ra kết quả đến cùng lại là sai lầm.
Đối diện với sự phẫn nộ của tôi, Phương Hải vẫn như cũ trả lời như một cái máy: “Tất cả là sự thật.”
Trong nội tâm của tôi càng tuyệt vọng hơn, nhưng vẫn không cam tâm hỏi: “Được rồi, nếu ngươi đã nói mình là nói sự thật, vậy ngươi nói cho ta, mẹ ruột của Phương Trạch rốt cuộc là ai?”
Lúc này tôi đã hoàn toàn bị thất vọng cùng phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, căn bản là chỉ nghĩ đến Tiết Xán hồn phách không cách nào ngưng tụ, chàng như vậy một mực suy yếu, thật lòng không còn tia lý trí nào có thể nói.
Tôi sở dĩ hỏi vấn đề này, là bởi vì tôi biết Phương Hải trong lòng bí mật lớn nhất, trừ Kim Ô Sa, còn liên quan đến mẫu thân thật sự của Phương Trạch. Cho tên tôi nghĩ thử lòng lại Phương Hải, nếu như điểm này hắn cũng nói ra sự thật, liền khẳng định cho việc hắn thật đã bị ngọc châu ý niệm khống chế hoàn toàn.
Nhưng vấn đề được hỏi ra trong nháy mắt, tôi lại cảm thấy lập tức hối hận.
Tôi xém chút đã quên, Phương Trạch vẫn ở ngay đây, nếu Phương Hải đem sự thật tất cả chân tướng nói ra, Phương Trạch nghe được về sau chẳng phải sẽ sụp đổ? Phải biết rằng những năm gần đây, cậu ta vẫn một mực coi Phương phu nhân là mẫu thân thật sự, còn một mực bênh vực Phương phu nhân mà quay ra đối đầu với Phương Hải. Nếu như cậu ta biết Phương phu nhân căn bản không phải mẹ ruột của cậu ấy, trong lòng cậu ấy sẽ đau khổ như thế nào?
Nhưng hiển nhiên lời nói đã ra đến miệng, không thể thu hồi. Tôi khẽ cắn môi. Sự thật là không thể thay đổi được, có lẽ tôi chỉ có thể sau đêm nay xóa đi ký ức của Phương Trạch.
Xóa đi ký ức đối với thân thể Phương Trạch sẽ có một chút ảnh hưởng, nhưng nếu tôi kịp thời cho cậu ta một vài viên thuốc bổ, ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.
“Mẹ ruột Phương Trạch?” Phương Hải máy móc trả lời, “Là vợ trước của ta, Lục Yến Nhi.”
Trong chốc lát, tôi cảm giác được Phương Trạch bên cạnh sắc mặt trở nên trắng bệch. Nhưng giờ này khắc này, tôi lại không có tâm trạng để ý cậu ta, chỉ cảm thấy cả người mình khí lực như bị rút hết, co quắp ngồi dưới đất.
Cho nên nói, Tiền Thuận Nhi Máu Thuật thật là đã sai sót? Phương Hải cho tới nay chỉ muốn tìm kiếm Kim Ô Sa, nhưng là cũng không có thật sự tìm thấy.
Trong lòng tôi tất cả dường như nguội lạnh.
Tôi căn bản cho rằng mình khổ cực vất vả tìm tới Kim Ô Sa, hồn phách Tiết Xán rốt cuộc cũng có hy vọng được ngưng tụ lại, thật không nghĩ đến cuối cùng vậy mà là chỉ như giỏ trúc múc nước, tất cả đều là công dã tràng, không đạt được cái gì.
Nhưng là cố gắng nắm lấy ngọn cỏ cuối cùng, tôi rất nhanh liền ý thức được Tiết Xán hiện tại ngày càng suy yếu, lúc này không phải lúc để đa sầu đa cảm.
Tôi đứng lên lần nữa, một mặt gắt gao nhìm chằm chằm vào Phương Hải, hỏi: “Nói! Ngươi điều tra Kim Ô Sa, rốt cuộc điều tra ra cái gì!”
Mặc dù Phương Hải không phải là người nắm trong tay Kim Ô Sa, nhưng nếu quả thực hắn một mực tìm kiếm Kim Ô Sa, không chừng so với chúng tôi sẽ nắm được nhiều tin tức hơn, dù sao hắn cũng đã tìm kiếm Kim Ô Sa trong nhiều năm. Mà hiện tại hắn tốt xấu gì cũng đã có quyền cao chức trọng.
Phương Hải vẫn như cũ diện mạo ngốc trệ, nghe thấy câu hỏi của ta, máy móc trả lời: “Theo tôi điều tra, Kim Ô Sa dường như nằm ở trong một gia tộc Huyền Môn thần bí, vì để có được Kim Ô Sa, ta đã cố ý tiếp cận nữ nhi đại tiểu thư trong bộ tộc đó, cuối cùng trực tiếp cưới nữ nhi của gia tộc đó.”
Tôi không hề nghĩ tới, vậy mà lại đạt được câu trả lời như vậy.
“Cưới nữ nhi của gia tộc đó, ý ngươi là gì? Chẳng lẽ là Phương phu nhân là con gái của gia tộc đó?” Tôi nghiêm nghị truy vấn.
“Phương phu nhân?” Lúc này Phương Hải căn bản không có năng lực suy nghĩ cùng phân tích, hắn chẳng qua là vẫn đờ đẫn trả lời câu hỏi của ta, “Là vợ trước của ta, mẹ ruột của con trai ta, Lục Yến Nhi.”
Nghe xong cái này, tôi triệt để ngây người.
Trước đó tôi nghe Phương Tình nói qua chuyện tình của Phương Hải và Lục Yến Nhi, tôi còn tưởng rằng đó là Phương Hải đối với Lục Yến Nhi là một mực si tình, vậy mà không nghĩ tới, Phương Hải tiếp cận Lục Yến Nhi, là có mục đích khác.
Nhưng lúc này tôi bỗng nhiên cũng hiểu được, vì cái gì trước đó tôi nhìn thấy quỷ khí của Lục Yến Nhi lại cường đại như vậy. Nguyên lai khi còn sống nàng chính là người của Huyền Môn, cho nên quỷ khí mới có thể lợi hại như vậy.
“Vậy sau khi ngươi cưới Lục Yến Nhi, chẳng lẽ lại không thăm dò được Kim Ô Sa ở chỗ nào sao?” Tôi lại hỏi.
“Ta thực tình chưa tìm được chính xác vị trí của Kim Ô Sa, bởi vì lúc đó ngay khi sắp thăm dò được địa điểm, Lục Yến Nhi phát hiện ra mục đích của ta, nàng phẫn nộ đến cực điểm, lại vừa vặn lúc đó đang mang thai Phương Trạch, vì bị kích động dẫn đến sinh non, về sau khó sinh mà chết.” Nói đến đây, Phương Hải mặt vẫn đờ đẫn nhưng lại hiện lên một tia đau khổ, “Gia tộc của nàng vì thế đối với ta mang hận thù, không cho phép ta bước chân vào gia tộc của họ, cho nên về sau ta cũng không có cơ hội tìm kiếm Kim Ô Sa.”
Nghe đến đó, tôi càng khiếp sợ.
Tôi cuối cùng cũng đã rõ vì sao trước đó Phương phu nhân lúc tế bái Lục Yến Nhi, đã nói tựa như là “Ngươi muốn trách liền đi tìm Phương Hải”. Nguyên lai việc Lục Yến Nhi chết đúng là có liên hệ tới Phương Hải.
Những năm gần đây, Phương Hải đối tối với Phương Trạch như vậy, đến cùng là bởi vì hắn thật lòng vẫn còn mang hoài niệm với Lục Yến Nhi, chứ không đơn thuần là áy náy.
Trong lòng tôi thầm bất đắc dĩ.
Mặc dù đối với Phương gia sự tình vẫn còn nhiều uẩn khuất bên trong, nhưng tôi hiện tại vẫn là quan tâm nhất Kim Ô Sa hiện ở nơi nào, thế là càng gắt gao nắm chặt cổ áo Phương Hải: “Rồi sao nữa? Ta không tin ngươi cứ như vậy từ bỏ, những năm gần đây ngươi điều tra thêm được cái gì?”
Không ngờ, lần này Phương Hải chỉ lắc đầu mà trả lời rằng, “Những năm gần đây, ta không tiếp tục tìm kiếm Kim Ô Sa nữa.”
Bình luận facebook