Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-657
Chương 657: Kim ô sa có thể giao cho cô
Tại sao tôi không thê’ đên đây? Nêu tôi không đến cô đã âm thầm tìm Kim ô sa và mang nó đi rồi sao?" Ninh Uyển Uyển khóe miệng nhếch lên một vòng cung giễu cợt," không ngờ hai chúng ta lại định lẻn vào nhà họ Phương, nhưng cuối cùng Kim ô Sa lại không có ở đây?"
Tôi không trà lời, tôi chì nhìn Phương Hài đang uể oài bên cạnh Ninh Uyển Uyển, và tự mắng mình là ngu ngốc.
Ninh Uyển Uyển chắc chắn đã nhìn thây Phương Hài bị điều khiển bởi chuỗi hạt, và tôi hỏi ông ta về Kim ô sa Tôi đã quá bất cẩn, trước khi nghe thấy tiếng hét cùa phu nhân Phương trước tiên tôi nên mở khóa tràng hạt trên người Phương Hài nhưng bây giờ Ninh Uyển Uyển đã lấy nó từ ông ta. Tuy nhiên, nghe những gì Ninh Uyển Uyêtn nói vừa rồi, rõ ràng là cô ấy không nghe thấy những gì Lục Yến Nhi vừa nói, nên cô ta tinrằng Kim ô sa thực sự không nằm trong tay Phương Hài nữa.
"Vì vậy, chúng ta hãy cứ dựa vào khà năng của mình và tìm kiếm của riêng mình.” Tôi lạnh lùng nói, và không thèm để ý đến Ninh Uyển Uyển, bước ra khỏi phòng của bà Phương. Suốt quãng đường trở về phòng, tôi gục xuống giường, suy nghĩ kỹ về những gì Lục Yên Nhi đã nói khi cô ấy câu vào bà Phương trước đó.
Lục Yến Nhi ghét bỏ Phương Hải đến mức, hóa ra không chì vì tình cảm mà bị lừa gạt, mà còn vì bào bối của gia tộc bọn họ cũng do tình yêu mà bị cướp đi.
Nhưng không hiểu, Phương Hài bị tràng hạt điều khiển, hắn làm sao có thê’ không nói thật? Chuyện này là như thê nào?
Và điều khiên tôi quan tâm hơn cà là tại sao Lưu Yến Nhi lại nói Phương Trạch không phải là con ruột cùa mình.
Tuy nhiên, thái độ này cùa cô ta cũng giải thích tại sao toàn bộ ngôi nhà chỉ có mỗi phòng của Phương Trạch là bị ám. Có thể, ngay từ đầu, Lục Yên Nhi đã cố ý muốn tra tân Phương Trạch. Đang suy nghĩ miên man, Phương Tình đột nhiên vội vàng chạy vào phòng.
"An Tô chú và dì của mình đã xày ra chuyện gì vậy? Tại sao họ lại ngất xỉu?" Phương Tình lolắng hỏi tôi.
Khi nhìn thây Phương Tình trong lòng tôi vẫn có chút áy náy, tôi chì đơn giàn kê’ chuyện đã xày ra với Phương Tình rồi nói nhỏ: "Phương Tình mình xin lỗi. Cậu sẽ trách mình sao?" Phương Tình lắc đầu, "Mặc dù mình rất không đồng ý với việc cậu dùng Phương Trạch đê’ điều tra tung tích cùa Kim ô sa đó, nhưng cậu không được hại chú mình và những người khác. Đó đều là ân oán cùa hai mươi năm trước.
Tôi nhìn Phương Tình đây biêt ơn. Đột nhiên tôi nghĩ ra điều gi đó và hỏi: "Nhân tiện, Phương Tình, cậu có chắc rằng Phương Trạch thực sự là con của Lưu Yến Nhi không?" "Đương nhiên là mình chắc chắn!" Phương Tình tỏ vè khó hiểu, "Sao cậu lại hỏi như vậy?" Tôi chì nói sơ qua cho cô ây nghe những gì mà LƯU Yên Nhi đã nói với tôi vừa rồi.
Phương Tình thậm chí còn bị sốc hơn "Mình chắc chắn 100% rằng LƯU Yên Nhi chắc chắn là mẹ đẻ của Phương Trạch. Cậu biết đấy, khi Lưu Yến Nhi sinh Phương Trạch mẹ mình cũng có mặt ở đó và chứng kiên việc này, mình cũng có mặt ở đó. Mặc dù lúc đó mình còn rất nhỏ, nhưng minh có một chút ân tượng về sự ra đời của Phương Trạch. Chuyện này làm sao có thê’ sai được?."
Bây giờ tôi thậm chí còn khó hiểu hơn. Vì gia đinh cùa Phương Hài chắc chắn 100% rằng Lưu Yên Nhi là mẹ ruột cùa Phương Trạch tại sao Lưu Yến Nhi không thừa nhận điều đó? Chẳng lẽ bị mắc kẹt trong tổng hầm bao năm qua đã khiên Lưu Yến Nhi ngộ nhận? Càng nghĩ về nó, tôi càng hoang mang, cuối cùng tôi đau đầu không muốn nghĩ đến. Dù sao tôi tin rằng LƯU Yên Nhi sẽ không bao giờ bỏ cuộc như thê này, và tôi nhất định sẽ bắt cô ây lan sau khi cô ấy xuất hiện nữa "Ôi chết" tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía Phương Tình, "Phương Trạch đâu"
"Phương Trạch" Phuong Tình nhìn tôi khẽ cau mày "Thằng nhóc này không biết chuyện gì đã xày ra, sau khi ra khỏi phòng làm việc chú cà người sững sờ, không nói lời nào, tự nhốt mình trong phòng. Vào bên trong, cậu ta không mở cửa dù mình có gõ cửa như thế nào. Cậu có biết chuyện gì đã xày ra với cậu ta không? " Tôi đoán rằng chính Ninh Uyển Uyển đã giải phong ân tcho Phương Trạch, và cậu ấy đã bị sock sau đó trở về phòng cùa mình
"Mình..." Tôi có chút sợ hãi nhìn vào mắt cùa Phương Tinh và thú nhận tôi đã hỏi Phương Hài về mẹ ruột của Phương Trạch trươc mặt cậu ấy.
Lúc này, Phương Tình rốt cuộc hiện lên vẻ giận dữ trên mặt, "An Tố, cậu có biết cậu đã làm sai chuyện gì không? Làm sao cậu có thể nói ra chuyện này! Cậu có biết thằng nhóc Phương Trạch này cứng đổu cỡ nào không!"
Tôi càm thấy tội lỗi hơn và nhanh chóng đứng dậy, "Bây giờ chúng ta chỉ có thê’ tìm cách xóa trí nhớ cùa cậu ây."
Nói xong, tôi và Phương Tình nhanh chóng chạy đến phòng của Phương Trạch, nhưng vừa đến đã thấy cửa phòng không biết đã mở từ lúc nào, Phương Trạch ngây người ngồi trên giường cũng không ngạc nhiên khi thấy chúng tôi đến, ngoại trừ khóe miệng nhêch lên một tia chê nhạo., "Tại sao, An Tố, cô đến đây la muốn dùng ma thuật kỳ lạ để xóa trí nhớ của tôi phài không?"
Tôi phài nói rằng Phương Trạch đứa trẻ này thực sự khá thông minh, và nó nhanh chóng hiểu những gì tôi muốn làm.
Sắc mặt tái nhợt, nhưng tôi vẫn từng bước tiến lại gần hắn, nói nhỏ: "Phương Trạch tôi biết những thứ này không tốt cho cậu. Tốt hơn là nên quên đi."
Nói như vậy, tôi nhanh chóng thu thập linh lực trong lòng bàn tay, cố gắng ép nó về phía cậu ta.
Tôi không muốn. Trước khi tôi có thể phóng ra linh lực, Phương Trạch đột nhiên nói: "An Tô điều đó vô ích. Tôi đã ghi lại sự cô này trên tất cà điện thoại di động, máy tính và các đám mây khác nhau, ngay cà khi cô làm tôi quên., Tôi chắc chắn sẽ nhìn thấy nó từ một cách nào đó."
Tôi đã choáng váng.
Không ngờ Phương Trạch cậu ây đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay cà Phương Tình ở bên cạnh cũng rơi nước mắt và giậm chân: "Phương Trạch Đồ ngu! Sao em lại làm thế này!" Phương Trạch đột ngột bật dậy khỏi giường. "Tại sao tôi lại làm thê này? Tôi chì muốn biết xuất thân của tôi, tôi không có quyền được biết sao?" Phương Trạch hét vào mặt tôi và Phương Tình một cách tức giận, "Cô lo lắng vềđiêu gì? Lo lăng Tôi không thễ châp nhận được! Tôi nói cho cô biết, tôi không còn là một đứa trẻ nữa! Tôi có thê’ tự lựa chọn!" Tiếng gồm của Phương Trạchhoàn toàn làm chúng tôi chết lặng.
"Tôi xin lỗi..." Sau một lúc, tôi đột nhiên nói, "Tôi xin lỗi không phài để cậu biết được xuất thân của cậu mà là xin lỗi vì tôi đã lợi dụng cậu".
Cơ thể của Phương Trạch rung len, nhưng cậu ấy nhanh chóng đổi qua biểu càm chế nhạo và nói: "Cô có thê’ xin lỗi vì cái gì? Tôi đã biết rằng cô tìm mọi cách đê’ đến nhà tôi Chắc chắn không phài đê’ làm gia sư cho tôi, mà là mục đích của riêng cô".
Tôi kinh ngạc nhìn Phương Trạch
Tôi không ngờ rằng cậu ta đã nhìn thấu tôi vì một mục đích khác... nhưng cậu ta chưa bao giơ vạch trần tôi.
"Thực xin lỗi..." Ngoài ba chữ này ra, tôi không biết phải nói gì.
"Không có việc gì phải xin lỗi." Phương Trạch mệt mỏi nhắm mắt lại, "Vốn dĩ tôi ko xứng đáng thê’ yêu cầu cô đối xử với tôi khác biệt." Tôi nhìn Phương Trạch cảm thấy thực sự đau khổ cho người đàn ông trẻ tuổi này, ngay khi tôi muôn nói điều gì đó, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng bước chân gấp gáp phía sau.
Ngay khi tôi quay đầu lại, tôi đã thấy phu nhân Phương chạy tới với khuôn mặt tái mét.
Bà ấy nắm lấy tôi, nhìn chằm chằm và run rẩy: "Cô đã cứu tôi phài không? Cô... cô nhanh chóng giết chết người phụ nữ đó! Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì! Kim ô sa có thể cho cô".
By Le Hong Lan
Tại sao tôi không thê’ đên đây? Nêu tôi không đến cô đã âm thầm tìm Kim ô sa và mang nó đi rồi sao?" Ninh Uyển Uyển khóe miệng nhếch lên một vòng cung giễu cợt," không ngờ hai chúng ta lại định lẻn vào nhà họ Phương, nhưng cuối cùng Kim ô Sa lại không có ở đây?"
Tôi không trà lời, tôi chì nhìn Phương Hài đang uể oài bên cạnh Ninh Uyển Uyển, và tự mắng mình là ngu ngốc.
Ninh Uyển Uyển chắc chắn đã nhìn thây Phương Hài bị điều khiển bởi chuỗi hạt, và tôi hỏi ông ta về Kim ô sa Tôi đã quá bất cẩn, trước khi nghe thấy tiếng hét cùa phu nhân Phương trước tiên tôi nên mở khóa tràng hạt trên người Phương Hài nhưng bây giờ Ninh Uyển Uyển đã lấy nó từ ông ta. Tuy nhiên, nghe những gì Ninh Uyển Uyêtn nói vừa rồi, rõ ràng là cô ấy không nghe thấy những gì Lục Yến Nhi vừa nói, nên cô ta tinrằng Kim ô sa thực sự không nằm trong tay Phương Hài nữa.
"Vì vậy, chúng ta hãy cứ dựa vào khà năng của mình và tìm kiếm của riêng mình.” Tôi lạnh lùng nói, và không thèm để ý đến Ninh Uyển Uyển, bước ra khỏi phòng của bà Phương. Suốt quãng đường trở về phòng, tôi gục xuống giường, suy nghĩ kỹ về những gì Lục Yên Nhi đã nói khi cô ấy câu vào bà Phương trước đó.
Lục Yến Nhi ghét bỏ Phương Hải đến mức, hóa ra không chì vì tình cảm mà bị lừa gạt, mà còn vì bào bối của gia tộc bọn họ cũng do tình yêu mà bị cướp đi.
Nhưng không hiểu, Phương Hài bị tràng hạt điều khiển, hắn làm sao có thê’ không nói thật? Chuyện này là như thê nào?
Và điều khiên tôi quan tâm hơn cà là tại sao Lưu Yến Nhi lại nói Phương Trạch không phải là con ruột cùa mình.
Tuy nhiên, thái độ này cùa cô ta cũng giải thích tại sao toàn bộ ngôi nhà chỉ có mỗi phòng của Phương Trạch là bị ám. Có thể, ngay từ đầu, Lục Yên Nhi đã cố ý muốn tra tân Phương Trạch. Đang suy nghĩ miên man, Phương Tình đột nhiên vội vàng chạy vào phòng.
"An Tô chú và dì của mình đã xày ra chuyện gì vậy? Tại sao họ lại ngất xỉu?" Phương Tình lolắng hỏi tôi.
Khi nhìn thây Phương Tình trong lòng tôi vẫn có chút áy náy, tôi chì đơn giàn kê’ chuyện đã xày ra với Phương Tình rồi nói nhỏ: "Phương Tình mình xin lỗi. Cậu sẽ trách mình sao?" Phương Tình lắc đầu, "Mặc dù mình rất không đồng ý với việc cậu dùng Phương Trạch đê’ điều tra tung tích cùa Kim ô sa đó, nhưng cậu không được hại chú mình và những người khác. Đó đều là ân oán cùa hai mươi năm trước.
Tôi nhìn Phương Tình đây biêt ơn. Đột nhiên tôi nghĩ ra điều gi đó và hỏi: "Nhân tiện, Phương Tình, cậu có chắc rằng Phương Trạch thực sự là con của Lưu Yến Nhi không?" "Đương nhiên là mình chắc chắn!" Phương Tình tỏ vè khó hiểu, "Sao cậu lại hỏi như vậy?" Tôi chì nói sơ qua cho cô ây nghe những gì mà LƯU Yên Nhi đã nói với tôi vừa rồi.
Phương Tình thậm chí còn bị sốc hơn "Mình chắc chắn 100% rằng LƯU Yên Nhi chắc chắn là mẹ đẻ của Phương Trạch. Cậu biết đấy, khi Lưu Yến Nhi sinh Phương Trạch mẹ mình cũng có mặt ở đó và chứng kiên việc này, mình cũng có mặt ở đó. Mặc dù lúc đó mình còn rất nhỏ, nhưng minh có một chút ân tượng về sự ra đời của Phương Trạch. Chuyện này làm sao có thê’ sai được?."
Bây giờ tôi thậm chí còn khó hiểu hơn. Vì gia đinh cùa Phương Hài chắc chắn 100% rằng Lưu Yên Nhi là mẹ ruột cùa Phương Trạch tại sao Lưu Yến Nhi không thừa nhận điều đó? Chẳng lẽ bị mắc kẹt trong tổng hầm bao năm qua đã khiên Lưu Yến Nhi ngộ nhận? Càng nghĩ về nó, tôi càng hoang mang, cuối cùng tôi đau đầu không muốn nghĩ đến. Dù sao tôi tin rằng LƯU Yên Nhi sẽ không bao giờ bỏ cuộc như thê này, và tôi nhất định sẽ bắt cô ây lan sau khi cô ấy xuất hiện nữa "Ôi chết" tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía Phương Tình, "Phương Trạch đâu"
"Phương Trạch" Phuong Tình nhìn tôi khẽ cau mày "Thằng nhóc này không biết chuyện gì đã xày ra, sau khi ra khỏi phòng làm việc chú cà người sững sờ, không nói lời nào, tự nhốt mình trong phòng. Vào bên trong, cậu ta không mở cửa dù mình có gõ cửa như thế nào. Cậu có biết chuyện gì đã xày ra với cậu ta không? " Tôi đoán rằng chính Ninh Uyển Uyển đã giải phong ân tcho Phương Trạch, và cậu ấy đã bị sock sau đó trở về phòng cùa mình
"Mình..." Tôi có chút sợ hãi nhìn vào mắt cùa Phương Tinh và thú nhận tôi đã hỏi Phương Hài về mẹ ruột của Phương Trạch trươc mặt cậu ấy.
Lúc này, Phương Tình rốt cuộc hiện lên vẻ giận dữ trên mặt, "An Tố, cậu có biết cậu đã làm sai chuyện gì không? Làm sao cậu có thể nói ra chuyện này! Cậu có biết thằng nhóc Phương Trạch này cứng đổu cỡ nào không!"
Tôi càm thấy tội lỗi hơn và nhanh chóng đứng dậy, "Bây giờ chúng ta chỉ có thê’ tìm cách xóa trí nhớ cùa cậu ây."
Nói xong, tôi và Phương Tình nhanh chóng chạy đến phòng của Phương Trạch, nhưng vừa đến đã thấy cửa phòng không biết đã mở từ lúc nào, Phương Trạch ngây người ngồi trên giường cũng không ngạc nhiên khi thấy chúng tôi đến, ngoại trừ khóe miệng nhêch lên một tia chê nhạo., "Tại sao, An Tố, cô đến đây la muốn dùng ma thuật kỳ lạ để xóa trí nhớ của tôi phài không?"
Tôi phài nói rằng Phương Trạch đứa trẻ này thực sự khá thông minh, và nó nhanh chóng hiểu những gì tôi muốn làm.
Sắc mặt tái nhợt, nhưng tôi vẫn từng bước tiến lại gần hắn, nói nhỏ: "Phương Trạch tôi biết những thứ này không tốt cho cậu. Tốt hơn là nên quên đi."
Nói như vậy, tôi nhanh chóng thu thập linh lực trong lòng bàn tay, cố gắng ép nó về phía cậu ta.
Tôi không muốn. Trước khi tôi có thể phóng ra linh lực, Phương Trạch đột nhiên nói: "An Tô điều đó vô ích. Tôi đã ghi lại sự cô này trên tất cà điện thoại di động, máy tính và các đám mây khác nhau, ngay cà khi cô làm tôi quên., Tôi chắc chắn sẽ nhìn thấy nó từ một cách nào đó."
Tôi đã choáng váng.
Không ngờ Phương Trạch cậu ây đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay cà Phương Tình ở bên cạnh cũng rơi nước mắt và giậm chân: "Phương Trạch Đồ ngu! Sao em lại làm thế này!" Phương Trạch đột ngột bật dậy khỏi giường. "Tại sao tôi lại làm thê này? Tôi chì muốn biết xuất thân của tôi, tôi không có quyền được biết sao?" Phương Trạch hét vào mặt tôi và Phương Tình một cách tức giận, "Cô lo lắng vềđiêu gì? Lo lăng Tôi không thễ châp nhận được! Tôi nói cho cô biết, tôi không còn là một đứa trẻ nữa! Tôi có thê’ tự lựa chọn!" Tiếng gồm của Phương Trạchhoàn toàn làm chúng tôi chết lặng.
"Tôi xin lỗi..." Sau một lúc, tôi đột nhiên nói, "Tôi xin lỗi không phài để cậu biết được xuất thân của cậu mà là xin lỗi vì tôi đã lợi dụng cậu".
Cơ thể của Phương Trạch rung len, nhưng cậu ấy nhanh chóng đổi qua biểu càm chế nhạo và nói: "Cô có thê’ xin lỗi vì cái gì? Tôi đã biết rằng cô tìm mọi cách đê’ đến nhà tôi Chắc chắn không phài đê’ làm gia sư cho tôi, mà là mục đích của riêng cô".
Tôi kinh ngạc nhìn Phương Trạch
Tôi không ngờ rằng cậu ta đã nhìn thấu tôi vì một mục đích khác... nhưng cậu ta chưa bao giơ vạch trần tôi.
"Thực xin lỗi..." Ngoài ba chữ này ra, tôi không biết phải nói gì.
"Không có việc gì phải xin lỗi." Phương Trạch mệt mỏi nhắm mắt lại, "Vốn dĩ tôi ko xứng đáng thê’ yêu cầu cô đối xử với tôi khác biệt." Tôi nhìn Phương Trạch cảm thấy thực sự đau khổ cho người đàn ông trẻ tuổi này, ngay khi tôi muôn nói điều gì đó, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng bước chân gấp gáp phía sau.
Ngay khi tôi quay đầu lại, tôi đã thấy phu nhân Phương chạy tới với khuôn mặt tái mét.
Bà ấy nắm lấy tôi, nhìn chằm chằm và run rẩy: "Cô đã cứu tôi phài không? Cô... cô nhanh chóng giết chết người phụ nữ đó! Tôi có thể cho cô bất cứ thứ gì! Kim ô sa có thể cho cô".
By Le Hong Lan
Bình luận facebook