• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hẹn Ước Đơn Phương (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Người của tôi

Không phải sàn nhà lạnh lẽo, cũng chẳng phải sự va đập khiến Giản Yên khiếp sợ. Ngược lại đón nhận cô là lồng ngực rộng lớn cùng vòng tay gắt gao siết chặt.

Mùi hương này…

Giản Yên ngơ ngác ngẩng đầu. Cho tới khi nhìn thấy một Sở Vận Hoa bằng xương bằng thịt, đáy mắt anh âm u tăm tối như đầm mực cứ thế vây lấy cô, Giản Yên liền ấm ức gục vào lòng anh mà bật khóc thành tiếng.

Sở Vận Hoa có chút bất ngờ, ngỡ ngàng cúi xuống nhìn cô. Giản Yên khóc rất nhiều, nước mắt cô tuôn ra như mưa, chẳng mấy chốc đã thấm ướt một mảng lớn áo sơ mi trên người anh. Không những vậy, cô còn ôm lấy anh thật chặt, giống như cố gắng bấu víu lấy tia hi vọng duy nhất của mình.

Thanh âm nức nở cứ thế vang vọng bên tai khiến Sở Vận Hoa xót xa, không kìm lòng được nữa vội vàng tăng thêm lực cánh tay, đáy mắt cũng nhu hoà, dịu xuống vài phần.

Đợi cho đến khi tiếng khóc trong lòng nhỏ dần, chỉ còn lại âm thanh nức nở đứt quãng, Sở Vận Hoa mới liếc mắt nhìn sang hai người nọ, thái độ dịu dàng trong nháy mắt lập tức biến mất:

“Các người đã làm gì?”

Khoảnh khắc chàng thanh niên cực phẩm kia xuất hiện rồi vội vàng đỡ lấy Giản Yên, Phương Tuấn đã mơ hồ cảm thấy bất ổn. Cho tới khi rõ ràng diện mạo của người ấy rồi thì những lo âu vừa mới nhen nhóm trong lòng hắn ta cuối cùng cũng sớm trở thành sự thật.

“Chỉ là hiểu lầm thôi…”

“Hiểu lầm gì chứ? Cô gái này là bạn gái của anh sao? Cô ta vừa mới câu dẫn bạn trai của tôi đấy!”

Phương Tuấn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hạnh Ngân nhảy vào chặn họng. Quả thật lúc này, anh ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất độn thổ ngay lập tức.

Đùa sao? Người kia chính là Sở Vận Hoa, thiếu gia của tập đoàn Hà Sở, một trong ba tập đoàn nắm giữ mạch máu kinh tế lớn nhất đất nước mà hầu như ai ai cũng đều biết tới.

Nếu đã tóm được Sở Vận Hoa rồi thì một con kiến hôi như anh ta căn bản đâu đáng để mắt đến.

“Thật?” Sở Vận Hoa bật cười, thế nhưng giọng nói phát ra lại chẳng hề mang một chút độ ấm. “Vậy chắc có lẽ do bạn trai là tôi đây tệ quá rồi!”

“Chẳng vậy thì sao?” Hạnh Ngân nhìn đôi trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi phía đối diện, đáy mắt chẳng hề che giấu sự khinh thường. “Bạn trai tôi là CEO của tập đoàn Phương Kỷ có thương hiệu hàng đầu trong ngành vận tải hành khách, nên bạn gái của anh có bị cám dỗ cũng là chuyện bình thường thôi.”

Phương Tuấn đứng bên cạnh nghe từng từ Hạnh Ngân ngu ngốc phát ra mà không khỏi toát mồ hôi hột. M* nó, đúng là đồ ngực to nhưng óc bằng quả nho.

“Vận Hoa, mọi chuyện thật ra chỉ là hiểu lầm. Trong lúc đợi Hạnh Ngân tôi có tranh thủ trò chuyện với bạn gái cậu vài ba câu. Không ngờ cô ấy vừa đến, chưa hiểu đâu đuôi nhưng vì quá ghen tuông nên đã hành động lỗ mãng. Mong cậu thông cảm!”

Dứt lời, trước khi cô bạn gái ngu xuẩn lại hành động phá đám, hắn ta liền trừng mắt cảnh cáo.

“Ngân, mau xin lỗi đi!”

Hạnh Ngân đến cùng cũng biết dùng đến não để suy nghĩ. Thấy Phương Tuấn gọi tên người kia giống như hai người vốn từng quen biết, cô ta chỉ nghĩ rằng Phương Tuấn vì nể mặt nên mới ứng phó như vậy cho êm xuôi mọi chuyện.

Đã vậy rồi hắn lại còn bắt cô ta phải xin lỗi! Hạnh Ngân tất nhiên không cam chịu, trừng mắt nhìn Giản Yên vẫn một mực rúc trong lòng Sở Vận Hoa khóc thút thít nãy giờ:

“Kêu tôi đi xin lỗi người suýt chút đã cướp mất bạn trai mình sao? Thật nực cười! Đúng là đồ mặt dày, muốn trèo cao lại còn bày đặt nước mắt cá sấu.”

Sở Vận Hoa cười nhạt, lần đầu tiên nâng mí mắt chiếu tướng Hạnh Ngân rồi nghiêm túc cất giọng:

“Vậy xem ra muốn giữ được bạn gái mình, tôi chắc chắn phải có được chức vụ như là CEO gì đó chẳng hạn rồi!”

Chát!

Sở Vận Hoa vừa dứt lời, Phương Tuấn liền thẳng tay giáng một cái tát lên mặt Hạnh Ngân. Hắn ta gằn giọng, tựa như đã mất sạch kiên nhẫn:

“Đừng để tôi phải nhiều lời! Mau xin lỗi cô ấy!”

Hạnh Ngân vừa bất ngờ xen lẫn hốt hoảng, hiển nhiên lần đầu tiên thấy Phương Tuấn hành động thô bạo cùng to tiếng với mình như vậy. Cuối cùng cô ta vẫn phải chấp nhận cúi đầu, chật vật mở miệng:

“Tôi thành thật xin lỗi!”

Sắc mặt Sở Vận Hoa lúc này mới tỏ vẻ hoà hoãn đôi chút. Liếc thấy Giản Yên dường như cũng không muốn nán lại nơi này, trước khi ôm cô rời đi, anh chỉ lạnh nhạt thốt lên vài từ:

“Người của tôi nếu có thương tổn gì, các người đừng mong yên ổn!”

Nhìn theo bóng lưng cao lớn vẫn duy trì tư thế che chở cho con người con gái trong lòng dần biến mất sau góc khuất, lúc này Phương Tuấn mới khẽ thở hắt ra một hơi.

Hạnh Ngân vội túm chặt lấy tay hắn ta, nước mắt rơi như mưa mùa hạ:

“Tại sao lại đối xử với em vậy chứ?”

Phương Tuấn nhìn má trái Hạnh Ngân còn in hằn năm đầu ngón tay cũng chẳng hề mảy may đau xót, ngược lại còn cảm thấy sự bực bội vừa mới vơi đi lại bắt đầu đong đầy trở lại:

“Đồ ngu! Hắn ta chính là Sở Vận Hoa, em trai của Sở Thiên Nhuệ, CEO tập đoàn Hà Sở. Sở Vận Hoa hiện đang công tác tại Bộ Công an, trước giờ chưa từng tham gia vào bất kỳ hoạt động nào của tập đoàn cả. Thế nhưng cô vừa rồi khiêu khích anh ta như vậy, nếu như khiến Sở Vận Hoa nóng giận để tâm, muốn tranh giành chức vụ CEO với anh trai mình thì chẳng khác gì đã trực tiếp chọc đến Sở Thiên Nhuệ rồi. Vốn là một người vô cùng tham vọng, nhất định Sở Thiên Nhuệ sẽ điều tra mọi chuyện sau đó tìm tới tôi để tính sổ, cô có biết nghĩ xa hơn một chút không hả?”
Chương 17 Bông Bông

Hạnh Ngân sững sờ, rốt cuộc cũng nhận ra bản thân mình từ đầu tới cuối đã hành xử ngu ngốc như thế nào?

Chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng!

Càng nghĩ cô ta lại càng thấy lo lắng, cuống quýt túm lấy tay Phương Tuấn phân bua:

"Em xin lỗi! Em thực sự không biết…"

Nếu như Phương Tuấn bị tính sổ thì những ngày tháng tươi đẹp của cô ta cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Phương Tuấn đưa tay nhéo nhéo mi tâm, bắt đầu cảm thấy cô bạn gái này thật sự phiền phức, chưa kể còn hành động quá đỗi nông cạn. Ngẫm nghĩ lại, hắn ta còn mong đợi được điều gì ngoài kỹ năng điêu luyện lúc lăn giường của cô ta cơ chứ!

"Câu cuối cùng hắn vừa để lại chính là muốn nói, chỉ cần cô gái kia không bị thương tổn gì thì nhất định sẽ không làm khó dễ chúng ta!"

oOo

Thanh Hoa liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay, vội vã rảo nhanh bước chân tiến về phía tiệm trà.

Cô vốn đã định đi sớm thế nhưng việc tắc đường lại nằm ngoài dự liệu. Giản Yên đợi lâu như vậy, chắc hẳn đang vô cùng sốt ruột.

Quả nhiên ngay sau đó điện thoại liền đổ chuông, người gọi đến chính là Giản Yên.

"Mình tới đây rồi!" Thanh Hoa vừa bắt máy đã vội vàng lên tiếng.

Ngước thấy tiệm trà đã gần kề ngay trước mắt, Thanh Hoa toan định đẩy cửa bước vào thì bàn tay cô bỗng dưng khựng lại. Tiếp đó cô vội vã quay đầu nhìn sang phía bên trái, còn cánh tay vẫn trong trạng thái lơ lửng giữa không trung.

"Giản Yên!"

Vốn Giản Yên định gọi cho Thanh Hoa báo rằng mình có việc cần về trước nên sẽ hẹn gặp cô ấy vào một dịp khác. Tình cờ lại chạm mặt ngay lúc này, trong thâm tâm Giản Yên cũng phần nào cảm thấy tiếc nuối.

"Hoa à! Xin lỗi cậu! Để khi khác chúng ta gặp nhau nhé! Mình…!"

"Yên, cậu không khỏe sao?"

Thanh Hoa nhìn đôi mắt cùng cánh mũi ửng đỏ, sắc mặt nhợt nhạt bất ổn của Giản Yên liền vội vã la lên.

"Ừm!" Giản Yên mỉm cười. Thật sự lúc này cô chẳng còn tâm trạng nào để ngồi lại đây nữa, vừa không thể vui vẻ lại còn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người bên cạnh.

"Vậy cậu mau mau về nghỉ ngơi đi!"

Dứt lời Thanh Hoa liền ngẩng đầu nhìn người thanh niên cao lớn vẫn một mực im lặng siết chặt cánh tay ôm Giản Yên vào lòng nãy giờ. Có lẽ Giản Yên đến đây cùng với anh ta, nhìn sự thân mật của hai người không lẽ đây chính là bạn trai của cô ấy. Dù là lần đầu gặp nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy vô cùng quen mắt.

Thanh Hoa lịch sự gật đầu chào hỏi Sở Vận Hoa. Vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng chẳng hiểu sao sự tò mò cứ thế thôi thúc Thanh Hoa quyết định mở miệng:

"Anh là Bông Bông?"

Sở Vận Hoa nhíu mày khó hiểu. Nếu như ánh mắt của người bạn kia không dừng lại trên người mình thì khi nghe đến cái tên lạ lùng, nữ tính kia, anh đã ngỡ rằng cô ta đang nói chuyện với người khác rồi.

Đáng chú ý đó chính là, khoảnh khắc Thanh Hoa nhắc đến cái tên "Bông Bông" kia, anh cảm nhận rõ ràng bờ vai nhỏ nhắn của Giản Yên đã rung lên nhè nhẹ.

"Anh ta là ai?" Sở Vận Hoa điềm nhiên lên tiếng, cũng chẳng hề che giấu sự hiếu kỳ nơi đáy mắt.

Thanh Hoa nhìn Giản Yên, chỉ thấy cô bất đắc dĩ yếu ớt mỉm cười. Đôi mắt khẽ chớp nhẹ, giống như muốn thầm khẳng định những gì Thanh Hoa đang nghĩ đến là vô cùng chính xác.

Nụ cười trên khuôn mặt Thanh Hoa bỗng chốc sáng bừng. Cô lặng lẽ quan sát, kín đáo đánh giá Sở Vận Hoa rồi mới chậm chạp lên tiếng:

“Là thanh xuân thầm lặng của một người nhưng mấy người chúng tôi ai cũng đều biết rõ!”

oOo

Sau khi tạm biệt Thanh Hoa, Sở Vận Hoa chủ động ôm Giản Yên tiến về phía xe của anh rồi nhanh chóng khởi động rời đi.

Giản Yên ngoan ngoãn nghe lời, cho đến khi đã yên vị ở bên trong xe, tách biệt với phố xá náo nhiệt bên ngoài cô mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Chẳng biết có phải do tâm trạng bất ổn đã dần dần lắng xuống hay vì không gian chật hẹp này lại ngập tràn mùi hương riêng biệt của người đàn ông mình chôn giấu trong lòng bấy lâu.

Đó là dư vị hoang dã của khói, pha lẫn chút man mát thoang thoảng từ phong lữ cùng trầm hương đan xen hoà quyện.

Còn Sở Vận Hoa bên này, tâm trí anh chỉ luôn quanh quẩn, dừng lại ở từng câu từ mà người bạn kia của Giản Yên đã nói. Ý trên mặt chữ, dù anh có muốn chối cũng không thể phủ nhận được một sự thật rằng: chàng trai với cái tên Bông Bông lạ lùng kia mới chính là thanh xuân mà Giản Yên từng theo đuổi.

Nghĩ tới đây, bàn tay Sở Vận Hoa vô thức siết chặt thêm vô lăng. Bấy lâu nay luôn luôn thắc mắc chuyện này, nhưng cớ sao đến khi tận tai nghe thấy vẫn cảm thấy hít thở không thông!

“Tại sao lại giúp tôi?”
Chương 18 Không nỡ sao?

Từ sau đêm phát sinh quan hệ đó, hay đúng hơn là từ giây phút phát hiện mình mang thai, cô chưa bao giờ mong muốn gặp Sở Vận Hoa thêm một lần nữa.

Bởi vì gặp anh ta rồi, cô sẽ lại rung động rồi yếu lòng. Tình yêu kia chưa bao giờ vơi đi mà cứ ngày càng đong đầy khiến cô thêm chật vật.

Ban nãy lúc ở tiệm trà, khoảnh khắc cô hoảng sợ tột độ, ngỡ rằng mình sẽ chẳng thể bảo vệ bé con được bình an vô sự thì Sở Vận Hoa bỗng dưng xuất hiện, tựa như phao cứu mạng giữa lúc cô đang chới với giữa đầm nước sâu hiểm. Giản Yên chẳng biết làm gì khác ngoài việc ôm lấy anh mà khóc, bao nhiêu ấm ức cứ thế theo từng vũng nước mắt thấm đẫm ướt áo.

Cô cũng không hề bất ngờ khi Sở Vận Hoa lựa chọn giúp đỡ mình. Chỉ là khi thấy anh im lặng, chẳng thèm mở miệng châm chọc cô lại thấy có chút không quen.

“Tại sao lại giúp tôi?”

Lúc thốt ra câu nói vừa rồi, Giản Yên chỉ biết âm thầm cười khổ.

Sở Vận Hoa nhếch môi "Dù sao tôi và cô từng cùng nhau trải qua những cung bậc tột đỉnh của cảm xúc, giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình.”

Giản Yên lặng lẽ cụp mi mắt xuống. Đáng ghét! Đùa chẳng vui vẻ chút nào cả!

"Tôi luôn thắc mắc tại sao ngày đó cô lại chủ động ngã vào lòng mình. Xem ra giờ đã rõ…" Sở Vận Hoa cất giọng, ánh mắt đầy vẻ tự giễu. “Nhìn nhầm tôi thành người đã từng là cả thanh xuân đó sao? Tôi đây thật sự giống hắn?”

Dù có vẻ là sự trùng hợp khó tin, thế nhưng đến bạn thân của Giản Yên còn nhận nhầm anh thành người đó thì hẳn là họ rất giống nhau rồi.

“Ừm!”

Kéttttt!

Xe đang chạy bình thường bất chợt phanh gấp rồi nhanh chóng tấp vào lề đường. Quá bất ngờ nên Giản Yên không kịp phòng bị, thân hình bất chợt nhào về phía trước rồi đập mạnh vào lưng ghế phía sau.

“Có chuyện gì vậy?”

Giản Yên choáng váng, hốt hoảng quay sang nhìn Sở Vận Hoa. Chỉ thấy bàn tay anh siết chặt lấy vô lăng, từng khớp xương hiện lên rõ ràng minh chứng anh đã dùng lực mạnh đến cỡ nào.

Vì chỉ có thể quan sát được một nửa bên mặt nên Giản Yên chẳng thể nhìn rõ được sự hoang mang trong ánh mắt người đàn ông bên cạnh. Khoảnh khắc cô khẳng định điều đó cũng chính là lúc một suy nghĩ nực cười vụt qua trong tâm trí anh.

Thật điên rồ khi giây phút đó anh đã nghĩ, Giản Yên yêu mình. Giật mình, bùng nổ, suýt chút lạc mất cả tay lái.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Sở Vận Hoa như một kẻ điên chỉ biết bật cười chua chát.

Nếu cô ta yêu anh thì sẽ chẳng vội vàng thanh minh ngay sau khi tỉnh lại. Tất cả đều do anh không chấp nhận nổi sự thật phũ phàng rằng mình chỉ là kẻ thế thân.

Đúng là tự lừa mình dối người!

"Xin lỗi! Ban nãy tầm nhìn có chút vấn đề!"

Sở Vận Hoa lạnh nhạt mở miệng, cho đến khi xe di chuyển bình ổn trở lại, anh mới tiếp tục lên tiếng:

"Chỉ là đơn phương thôi sao?"

"Ừm."

"Tại sao không bày tỏ?"

Sở Vận Hoa hỏi nhiều thành quen, cũng chẳng thèm quan tâm bản thân có phải kẻ nhiều chuyện hay không nữa.

"Đã từng nhưng không thành công!" Chuyện cũ ùa về, từng lời thốt ra dù nhẹ bẫng nhưng lại chẳng khác nào mũi dao nhọn cứ thế tàn nhẫn cứa vào trái tim cô.

Đừng hỏi rằng Giản Yên có đau không. Bởi vì cảm giác thống khổ này đối với cô quen thuộc vô cùng.

“Anh ta còn sắp kết hôn nữa…”

Sở Vận Hoa ngẩn người, bất giác quay sang nhìn cô gái bên cạnh. Ai ngờ dáng vẻ bình tĩnh đến kiên cường của Giản Yên khiến cho tâm trạng của anh vốn đã không tốt lại càng trở nên tệ hại.

"Vậy thì dứt khoát buông tay là được! Hay là… không nỡ?"

"Sao lại không chứ?" Giản Yên nhíu mày phủ nhận. "Chỉ cần anh ta không xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, nhất định tôi sẽ quên được, thậm chí đến mức sạch sẽ."

Sắc mặt Sở Vận Hoa vì mấy lời này cuối cùng mới hoà hoãn đôi chút.

Nói vậy thì thằng cha Bông Bông kia dù đã từ chối người ta rồi nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý, dường như thỉnh thoảng vẫn sẽ lảng vảng trước mặt cô ấy, Giản Yên nói hắn ta là một kẻ tồi, thật chẳng sai chút nào!

Từ lúc đó cho tới khi về đến nhà Giản Yên, hai người không nói thêm chuyện gì khác cả. Giản Yên cảm ơn Sở Vận Hoa rồi dứt khoát bước xuống xe, bóng hình mảnh mai dần dần biến mất sau cánh cổng sắt lớn.

Sở Vận Hoa lặng lẽ nhìn theo. Chừng vài phút sau, anh vươn tay cầm lấy điện thoại trên giá đỡ rồi nhanh chóng ấn một cuộc gọi.

“Vài ngày nữa tôi sẽ tới đó. Nói như vậy, cậu đủ hiểu rồi chứ?”
Chương 19 Yên Hải

Một tuần sau, chuyến du lịch 4 ngày 3 đêm cuối cùng cũng được hiện thực hoá. Lúc này đoàn của bọn họ gồm bốn mươi người đang ngồi trên máy bay di chuyển đến Yên Hải, một vùng đất du lịch nổi tiếng trong nước.

Nơi mà họ sắp tới - Resort & Spa Hải Tiên - địa điểm được du khách đánh giá là một trong năm khách sạn và khu nghỉ dưỡng hàng đầu đất nước khi sở hữu tinh hoa kiến trúc cổ điển châu Âu xen lẫn hiện đại, được ví là “ốc đảo thu nhỏ ” cùng với các dịch vụ hoàn hảo. Bởi vì thế, điều khiến Giản Yên ngạc nhiên nhất đó chính là để tham gia chuyến đi sang chảnh này, bọn họ lại chỉ phải đóng một khoản phí khá thấp so với dự kiến.

Xuống đến sân bay, tất cả nhanh chóng lên ô tô di chuyển, chừng ba mươi phút sau đó thì đến resort. Sắp xếp đồ đạc xong, Giản Yên lặng lẽ mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài ban công ngắm nhìn cảnh quan tại nơi này.

Biệt thự mà cô đang ở ẩn mình giữa những tảng đá tại chân núi, có hồ bơi riêng, hiên tắm nắng nhìn ra quang cảnh biển cùng với các tiện nghi sang trọng.

Thật sự vô cùng xa hoa và rất đáng trải nghiệm !

Thường mỗi biệt thự nghỉ dưỡng sẽ có ba phòng ngủ, thế nhưng hiện tại mới chỉ có Giản Yên và Hà Như đến nhận và ở chung một phòng. Bây giờ là buổi trưa, theo kế hoạch thì sau khi dùng bữa xong bọn họ sẽ tới tham quan một số địa điểm nổi tiếng thuộc khu vực Hải Tiên này.

"Hoàng Anh gọi rồi! Chúng ta mau xuống dưới nhà hàng thôi Yên!"

Hà Như ở bên trong gọi vọng ra.

"Ồ! Mình biết rồi!"

Giản Yên trả lời xong liền lập tức xoay người trở về phòng. Vào khoảnh khắc đó cô mơ hồ trông thấy một bóng hình quen thuộc ở ban công phòng ngủ kế bên, cảm giác khó tin khiến chân cô bất giác khựng lại.

Không thể ngờ nổi lại đúng là người đó!

Sở Vận Hoa một thân cao ngất tựa người vào ban công đối diện, quần áo vừa vặn càng khiến cho dáng hình cân đối, cáo ráo của anh thêm phần nổi bật. Bất ngờ là anh ta lại chẳng chút giấu giếm cứ thế phóng ánh mắt đăm chiêu nhìn cô khiến cho Giản Yên hốt hoảng, vội nhanh chân đi thẳng vào trong phòng.

Mãi đến khi đóng cửa kéo rèm lại xong xuôi Giản Yên vẫn chưa thể hoàn hồn. Sở Vận Hoa ban nãy tựa như biến thành một người hoàn toàn khác. Ánh nhìn sắc bén của anh ta chẳng khác nào muốn bao vây, khóa chặt lấy cô vậy.

Rõ ràng là chuyến bay đến Yên Hải không hề có Sở Vận Hoa. Anh ta bất thình lình có mặt tại căn biệt thự này, là có ý gì chứ?

Thế nhưng lúc Giản Yên và Hà Như xuống đến nhà hàng vẫn không thấy Sở Vận Hoa xuất hiện. Tâm trí Giản Yên có phần hơi mông lung, cuối cùng vì nghĩ tới mục đích của chuyến đi liền quyết định quẳng chuyện này qua một bên.

“Woa! Trăm nghe không bằng mắt thấy! Cẩn Mai, cậu có phúc thật đấy!"

Âm thanh trầm trồ đầy vẻ cảm thán bất chợt vang lên phía sau lưng. Vốn Giản Yên không phải người thích hóng chuyện, thế nhưng đối tượng được nhắc đến lại là Phùng Cẩn Mai. Không những vậy, giọng nói tung hô, nịnh bợ lộ liễu của cô bạn Linh Lan rất nhanh sau đó đã vang lên, khiến cô thực không muốn chú ý cũng không thể được:

"Tất nhiên rồi! Resort này chỉ là một trong những cơ ngơi mà tập đoàn Hà Sở đang sở hữu thôi đấy!"

Phùng Cẩn Mai im lặng, chỉ dịu dàng nở nụ cười khiêm tốn. Nhưng thực chất trong lòng đang vô cùng hưởng thụ cảm giác hãnh diện này.

"Mà sao mình không nhìn thấy Sở Vận Hoa đâu nhỉ? Cẩn Mai, chồng chưa cưới của cậu có tham gia chuyến đi này không vậy?" Cô bạn kia tiếp tục lên tiếng.

"Hỏi thừa! Sở Vận Hoa tài trợ phần lớn cho chuyến đi này, nên nhất định cậu ta sẽ tham gia rồi. Huống hồ Cẩn Mai còn ở đây… "

Linh Lan đang thao thao bất tuyệt thì bất chợt nhớ tới điều gì. Cô ta dừng lời một chút rồi vội vàng quay sang hiếu kỳ hỏi Phùng Cẩn Mai:

"Hai người không định ở chung phòng với nhau sao?"
Chương 20 Dây chuyền

Nghe đến đoạn này, trái tim Giản Yên vô thức đánh thịch một cái.

"Không!" Phùng Cẩn Mai bình tĩnh lên tiếng, tựa như vấn đề Linh Lan vừa nhắc đến đã nằm trong dự liệu. "Hiếm hoi mới có dịp cùng bạn bè tụ tập nên mình muốn được ở cùng các cậu. Vận Hoa cũng vậy."

"Ôi trời! Không nghĩ người như cậu ta lại tâm lý thật đó!"

Phùng Cẩn Mai bề ngoài vẽ ra một khung cảnh khiến người ta ngưỡng mộ thế nhưng bên trong lòng lại cồn cào giống như lửa đốt. Bởi vì thực sự cô ta cũng chẳng rõ, rốt cuộc Sở Vận Hoa có tham gia chuyến đi này hay không nữa.

Bên này Giản Yên vô tình được nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi, chỉ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó hơi lấn cấn. Còn cụ thể là gì thì lại chưa thể lý giải ngay được.

Chỉ biết rằng mấy chuyện cô vốn đang thắc mắc, như số kinh phí phải đóng cho chuyến đi này thấp hơn so với dự kiến. Hay việc Sở Vận Hoa đột nhiên xuất hiện tại resort này, hiện tại dường như cô đã có được câu trả lời rõ ràng rồi.

Giản Yên từng nghe nói, gia thế cùng tiềm lực kinh tế của nhà họ Sở vô cùng lớn. Thế nhưng trước giờ sự quan tâm của cô chỉ đặt trên người đàn ông này, những thứ kia hiển nhiên nằm ngoài vùng hiểu biết, cô không biết và cũng chưa bao giờ muốn biết.

oOo

Sau bữa trưa, đoàn bọn họ tranh thủ nghỉ ngơi khoảng mười lăm phút rồi lên ô tô di chuyển đến một vài địa điểm nổi tiếng ở Hải Tiên.

So với đợt trước, thời gian này sức khoẻ của Giản Yên khá tốt. Dù vậy, cô vẫn hạn chế đi lại, sau khi xuống xe liền thong thả đi bộ, vừa tranh thủ ngắm cảnh vừa tìm một vị trí thích hợp để ngồi nghỉ trong lúc chờ mọi người dạo chơi.

Hà Như cùng mấy người bạn vốn muốn kéo Giản Yên nhập cuộc. Thế nhưng thấy cô nói rằng thân thể hơi lao đao vì say xe nên cũng không cố gắng miễn cưỡng.

Buổi tối, tầm hơn chín giờ Giản Yên mới cùng Hà Như quay trở về phòng nghỉ. Resort này quả thực vô cùng tuyệt vời, từ không gian sống cho đến tinh hoa ẩm thực, các hình thức giải trí vừa đa dạng lại chất lượng. Đến đây tự mình trải nghiệm mới hiểu vì sao nơi này luôn nhận được những lời khen bay bổng có cánh.

"Yên, cậu có biết mình vừa mới gặp ai không?”

Hà Như từ phòng khách quay trở lại, vừa vào đến nơi đã lập tức hô lên.

Giản Yên đang tựa lưng vào thành giường tập trung đọc sách liền hiếu kỳ nói:

“Là ai mà khiến cho cậu kinh ngạc như vậy?”

“Sở Vận Hoa!”

Đầu ngón tay Giản Yên đang lật sách bất giác khựng lại.

Dù đã sớm biết đến sự tồn tại của anh ta tại resort này thế nhưng chẳng hiểu sao khi nghe Hà Như bất ngờ nhắc cái tên đó, Giản Yên vẫn giật mình, phản ứng chậm chạp giương mắt lên nhìn cô bạn.

“Cậu ta không những có tham gia chuyến đi này mà còn ở biệt thự cùng với chúng ta nữa!” Hà Như tiếp tục lên tiếng, ánh mắt kín đáo thăm dò vẻ mặt của Giản Yên.

“Trùng hợp thật!”

Giản Yên chỉ hờ hững thốt lên ba từ rồi lại cúi đầu vào trang sách.

“Ừm! Chẳng biết Sở Vận Hoa tới khi nào, ban nãy mình ra ngoài lấy nước uống, thấy cậu ta đang mải mê tìm một sợi dây chuyền. Mình có giúp tìm qua một lượt nhưng vẫn không thấy.”

“Dây chuyền?” Giản Yên nhíu mày, trong đầu mơ hồ hiện ra vài hình ảnh đan xen rời rạc.

“Ừm!” Hà Như vừa nói vừa lôi từ trong vali ra bộ dưỡng da phiên bản mini. “Cậu ta nói trên dây chuyền có đeo thêm một chiếc nhẫn. Nhìn bộ dạng căng thẳng tìm kiếm của cậu ta, hẳn vật đó nếu không đắt tiền thì cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng!”

Vài phút sau đó, Hà Như chú tâm vào mấy bước dưỡng da trên mặt, Giản Yên lấy kẹp đánh dấu đặt vào trang sách đang đọc dở rồi nhẹ nhàng gập lại.

Cô rời giường, chậm rãi lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào rồi nói với Hà Như:

“Mình ra ngoài một chút!”

Giản Yên một đường đi đến bể bơi ở dưới lầu. Cô lặng người đứng trên bờ vài phút, sau đó dứt khoát buông chiếc áo khoác mỏng trên người xuống rồi từ từ hoà mình vào dòng nước xanh biếc.

Tầm chiều lúc trở về phòng tắm, cô đã nhìn thấy Sở Vận Hoa bơi ở chỗ này.

Anh ta giàu như vậy sẽ không thiếu đồ trang sức đắt tiền. Thế nhưng lần đó hai người ngủ với nhau, buổi sáng sau khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là sợi dây chuyền có treo chiếc nhẫn đó. Nhìn qua bề ngoài nó vô cùng đơn giản, nếu nói thẳng ra là quá mức bình thường.

Giản Yên vốn không muốn quan tâm. Vậy mà lúc định thần lại thì toàn thân đã ướt đẫm cả rồi.

Thôi thì kệ đi! Khoảnh khắc thả chân mình xuống dòng nước cô đã nghĩ, chẳng cần biết vật đó do người nào tặng, có ý nghĩa thế nào với anh, cô vẫn muốn thử một lần dụng tâm tìm kiếm.

Giản Yên không giỏi lặn nên chỉ chốc lát liền vùng lên khỏi mặt nước hít thở, sau đó lại tiếp tục chìm mình xuống dưới.

Hình ảnh này lọt vào trong mắt Sở Vận Hoa đúng lúc anh mở cửa đi ra ngoài ban công.

Buồn bực hướng sang phía ban công đối diện, Sở Vận Hoa đã trông thấy một hình ảnh khiến anh thót tim, bàn tay run rẩy đã phải bấu chặt vào hàng lan can trước mặt.

Khuôn mặt đó, dù nhìn xa từ góc độ này anh vẫn có thể nhận ra đó chính là Giản Yên.

Sở Vận Hoa chỉ hoảng hốt trong giây lát. Ngay sau đó anh chống tay bật người nhảy lên ban công rồi thả người rơi tự do xuống dưới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom