-
Chương 21-25
Chương 21 Hiểu lầm ư?
Sau khi thành công tiếp đất, Sở Vận Hoa hướng về phía bể bơi cắm đầu chạy thục mạng. Rất nhanh liền tới nơi, nhìn chiếc áo khoác mỏng rơi trên mặt đất, anh âm thầm nghiến răng rồi vội vã nhảy xuống.
“Ùm!”
Giản Yên nghe tiếng động giật mình quay đầu lại. Thấy người đang bơi đến là Sở Vận Hoa cô không khỏi ngỡ ngàng.
Anh ta cũng vì tìm sợi dây chuyền nên mới xuống đây đúng không?
Sở Vận Hoa rất nhanh đã bơi tới chỗ Giản Yên. Anh túm cô kéo lên trên mặt nước rồi mạnh mẽ ôm chặt thân thể cô vào trong ngực.
Giản Yên tham lam hít thở. Cô đẩy Sở Vận Hoa, ánh mắt ngập tràn sự ghét bỏ:
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Thế nhưng Sở Vận Hoa giống như không nghe thấy, một tay vững chãi siết chặt eo Giản Yên, một tay gạt nước dần dần di chuyển vào bờ.
Vì ở dưới nước nên Giản Yên càng không đủ sức để chống cự lại, cứ thế bị người kia ôm lấy rồi đặt lên trên thành bể bơi.
Sở Vận Hoa cúi nhìn sắc mặt trắng bệch, toàn thân ướt đẫm của Giản Yên, ánh mặt anh ngày càng tối lại, vươn tay bóp chặt lấy chiếc cằm tinh xảo của cô:
“Nghĩ quẩn gì vậy? Em bị điên à?”
Giản Yên nhăn mặt, đẩy tay người trước mặt ra:
“Anh mới điên đó! Tại sao tôi phải nghĩ quẩn?”
“Không phải?” Sở Vận Hoa bật cười nhưng giọng nói chẳng hề mang một chút độ ấm. “Vậy có nghĩa vì em buồn chán nên mới xuống đây thư giãn ư? Vào thời điểm này, khi đã gần 12 giờ đêm?”
“Tất nhiên là không phải rồi!”
Giản Yên chống tay ngồi dậy, kéo dài khoảng cách với người đối diện. Trước gương mặt đen như đít nồi của anh ta, cô trừng mắt nói:
“Tôi chỉ muốn tìm đồ! Anh tức giận gì chứ?”
Dứt lời, Giản Yên lại lần nữa ẩn mình xuống dưới dòng nước rồi chầm chậm bơi ra giữa hồ.
Lúc đó nếu không bị Sở Vận Hoa lôi lên thì suýt chút nữa cô đã chạm vào được sợi dây chuyền đó rồi.
Rất nhanh sau đó Giản Yên đã quay trở lại. Mặc kệ chiếc váy hai dây trắng mỏng lúc này đã ướt rượt dính sát vào thân thể, đem hoa văn của chiếc áo lót bên trong phơi bày hết ra, cô bước tới trước mặt Sở Vận Hoa đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay anh:
“Đừng hiểu lầm! Tình cờ nhìn thấy nên tiện tay lấy về cho anh thôi!”
Sở Vận Hoa cầm vật lạnh lẽo đó trong tay mà toàn thân lại giống như phát hoả. Có thứ gì đó nghèn nghẹn chặn lại nơi cổ họng, khiến anh chỉ có thể khó nhọc thốt lên vài từ:
“Hiểu lầm? Em sợ tôi hiểu lầm cái gì?”
“Sợ anh nghĩ rằng tôi lấy trộm đồ, có được không vậy?”
Thốt ra xong lời vừa rồi Giản Yên liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ vì nóng vội vạch ra khoảng cách với Sở Vận Hoa mà khoảnh khắc này cô thấy bản thân thật sự ngu ngốc.
“Đồ ở trên người tôi, em nghĩ tôi có thể nghĩ đến khả năng này không?”
Ánh mắt Sở Vận Hoa không rời Giản Yên dù chỉ một giây, thân hình uy áp dần dần tiến đến.
Giản Yên máy móc bước chân lùi lại.
“Còn nữa, em chắc chắn rằng thứ này là của tôi?”
“Tôi…”
Sợ rằng bí mật lâu nay mình dụng tâm cất giấu sẽ nhanh chóng bị phơi bày ra trước mặt người này, Giản Yên vô cùng hốt hoảng, cố gắng động não để tìm cách xoay chuyển nhưng hiện tại lại trống rỗng hoàn toàn.
Ngay thời khắc Giản Yên gấp gáp đến đỏ mắt thì Sở Vận Hoa đã vươn tay nắm lấy eo nhỏ, bá đạo kéo cô tới ngay trước mặt mình.
Hơi thở hai người gần kề trong gang tấc, tâm trí Sở Vận Hoa bất giác trôi dạt về ngày hôm đó, khi Giản Yên đứng dậy rời bàn ăn từ từ tiến về phía anh.
Có lẽ Giản Yên sẽ chẳng bao giờ biết, khoảnh khắc cô ngồi lên đùi Sở Vận Hoa, dùng đầu ngón tay mân mê vẽ lại từng nét trên gương mặt anh giống như muốn khắc ghi thật sâu hình ảnh này vào trong xương tuỷ, người đàn ông này đã nghĩ mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Đêm đó, anh điên cuồng yêu cô. Cô cũng khít khao đáp lại anh, dù rằng khi tỉnh dậy buông lời làm tim anh đau như xát muối.
Nhưng Giản Yên nói khi ấy cô say. Còn bây giờ cô sẽ giải thích như thế nào?
“Thời khắc này, tôi đã nghĩ là em yêu tôi đấy, Yên à!”
Chương 22 Hôn
Giản Yên bối rối, chưa kịp phản ứng lại thì Sở Vận Hoa đã bất ngờ ập đến ngậm lấy cánh môi cô.
Nước trên tóc Giản Yên từ từ chảy xuống gần như che hết cả tầm nhìn thế nhưng cô vẫn cố gắng mở thật to đôi mắt để lưu lại hình ảnh người đàn ông trước mặt.
Anh ta là Sở Vận Hoa. Cô tuyệt đối không thể dây dưa với người này thêm nữa!
“Buông ra!” Giản Yên mím chặt môi, phũ phàng đẩy mạnh Sở Vận Hoa. “Anh không thấy rằng điều đó vô cùng nực cười à?”
Nhân lúc Sở Vận Hoa bị đẩy lùi ra xa, Giản Yên liền vội vã nhấc chân rời đi.
Nhưng chỉ mới được ba bước cô đã sớm bị anh ta ôm chặt. Sở Vận Hoa thuần thục cúi người bế ngang Giản Yên lên, vững chãi tiến nhanh vào trong biệt thự.
Giản Yên gấp gáp vô cùng nhưng lại không dám la to sợ kinh động đến Hà Như. Cô chỉ biết trừng mắt ra hiệu, ám chỉ anh mau mau thả cô xuống lúc đi đến trước cửa phòng.
Sở Vận Hoa nhếch môi cười nhạt. Anh giả mù lướt qua phòng của cô, một đường đi thẳng về căn phòng nằm ở góc kín đáo nhất của căn biệt thự này.
Đêm nay, cô nhất định phải nằm trong lòng anh!
Giản Yên trơ mắt nhìn bản thân bị người nọ đặt vào trong bồn tắm. Anh ta mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ ấm vừa phải rồi đi ra ngoài.
Lúc Sở Vận Hoa cầm quần áo trở lại vẫn thấy Giản Yên ngây ngốc ngồi đó, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh treo quần áo lên móc, thở dài đầy vẻ bất lực:
“Em có tự mình thay đồ được không? Nếu không để tôi giúp…”
Thanh âm nhuốm màu mờ ám bất chợt vang lên khiến Giản Yên thật sự bừng tỉnh.
“Được được!"
Giản Yên vội vàng đứng dậy, tay nắm cánh cửa tỏ ý muốn đuổi người:
"Cảm ơn!"
Gấp gáp đối phó nên Giản Yên vô tình quên mất rằng mình đang ở trong phòng riêng của Sở Vận Hoa. Cho tới khi cầm trên tay chiếc áo sơ mi đen dài và quần “nhỏ” - tất cả đều là của người nọ, Giản Yên thật chỉ muốn chui xuống đất độn thổ ngay lập tức, dùng dằng mãi vẫn không dám mặc vào.
Làm sao cô có thể mặc thứ này rồi quay trở về phòng được chứ? Nhưng lại chẳng thể để Sở Vận Hoa qua đó lấy giúp quần áo được.
Quan hệ của hai người phải đặc biệt thế nào mới có thể đi tới bước này?
Sở Vận Hoa ngồi dựa người vào ghế salon màu nâu sáng. Anh liếc mắt nhìn cánh cửa phòng tắm im lìm, lại ngước về phía đồng hồ treo tường, cặp chân mày bất giác nhíu chặt lại.
Giản Yên đã ngồi trong đó gần ba mươi phút rồi. Mặc dù thời tiết ở Yên Hải quanh năm nắng nóng nhưng ngâm mình dưới nước lâu như vậy sẽ không thể tránh khỏi cảm lạnh.
Khẽ dụi điếu thuốc đã cháy gần một nửa vào gạt tàn, Sở Vận Hoa dứt khoát đứng dậy, tiêu sái bước chân về phía phòng tắm, bàn tay đưa lên chuẩn bị gõ cửa nhắc nhở cô.
“Cạch!”
Đúng lúc này thì Giản Yên mở cửa, nhìn thấy Sở Vận Hoa đứng ngay trước mắt, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, theo bản năng vội vàng đưa tay cố gắng kéo vạt áo sơ mi xuống thấp hết cỡ.
Cô vừa mới tắm xong, như cánh hoa mới được mưa xuân gột rửa, xinh đẹp rạng rỡ lại ngan ngát hương thơm khiến anh thật rất muốn chạm vào. Sở Vận Hoa lấy khăn bông chùm lên đầu cô, giọng nói cất lên dịu dàng chưa từng thấy:
“Qua đây, tôi giúp em sấy tóc!”
Giản Yên muốn nói không cần, thế nhưng vừa ra khỏi phòng tắm cô đã phải đưa tay lên đè chặt miệng lại, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu nơi cổ họng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Mặc dù cô chỉ nghén mất một, hai tuần đầu nhưng có một số mùi vẫn không thể dung nạp nổi. Ví dụ như mùi thuốc lá gay mũi, nhất là khi nó hòa quyện cùng với hương thơm hoa nhài quẩn quanh trong căn phòng bé nhỏ được bật điều hòa thế này.
Sở Vận Hoa hoảng hồn, vội vàng tiến tới giúp Giản Yên vỗ lưng:
“Em khó chịu ở chỗ nào, mau mau nói cho tôi biết?’
Giản Yên nôn một tràng dường như đã cảm thấy dễ chịu đôi chút, cô mềm nhũn dựa vào lòng Sở Vận Hoa, sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống:
“Mùi thuốc lá… tôi không ngửi nổi!”
Sở Vận Hoa mím môi im lặng, chẳng hiểu sao khoảnh khắc đó Giản Yên lại mơ hồ nhìn thấy sự áy náy tự trách hiện lên trong đôi mắt anh. Thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Anh vươn tay đóng cửa phòng vệ sinh lại:
“Em còn buồn nôn nữa không?”
“Cũng đỡ hơn rồi! Nhưng tôi sợ, không dám ra ngoài đó!”
Sở Vận Hoa chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, sau đó lấy khăn bông trên đầu Giản Yên kéo xuống che gần kín mặt cô. Giản Yên nép mình trong lồng ngực rộng lớn, nghe tiếng cửa mở ra rồi khép lại, theo bước chân di chuyển của anh cô đã nghĩ, có lẽ Sở Vận Hoa đang đưa cô trở về phòng của mình.
Cho tới khi thân thể được đặt xuống chiếc nệm giường êm ái mềm mại, khoảng không bên cạnh cũng dần dần lún xuống, Giản Yên mới biết rằng nơi này vốn không hề nằm trong suy nghĩ của cô.
Có lẽ đây chính là một trong ba căn phòng còn lại không có người ở!
Sở Vận Hoa lấy nước ấm cho Giản Yên uống. Anh đắp thêm lên người cô một chiếc chăn mỏng, điều chỉnh tư thế cô nằm ngang để mái tóc ướt nhẹp thả ra ngoài mép giường:
“Tranh thủ chợp mắt chút đi! Tôi giúp em sấy tóc!”
Chương 23 Mở mắt nhìn tôi
Chẳng biết có phải thân thể mệt mỏi vì vừa mới nôn xong hay cảm giác dễ chịu do bàn tay Sở Vận Hoa vuốt ve trên đầu truyền đến đã khiến cho Giản Yên cứ thế yên ổn mà thiếp đi.
Người đàn ông này hôm nay cẩn thận, tỉ mỉ, nhẫn nại với cô quá mức, như thể hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Trong giấc mộng, thân thể Giản Yên bị một lồng ngực trần trụi đè chặt. Anh ta đặt lên khuôn mặt cô từng nụ hôn nhỏ vụn, từ trán đến mắt môi, xương quai xanh gợi cảm. Giản Yên theo bản năng vừa muốn né tránh, vừa muốn nhìn rõ người nọ thế nhưng chẳng hiểu sao, đôi mắt kia giống như bị khóa lại, không thể nào mở ra nổi.
Bàn tay to của người nọ chẳng hề yên phận, theo vạt áo dài rộng khẽ luồn vào cơ thể cô, từng chút một tìm đến nơi căng đầy sức sống kia mà nhào nặn, xoa nắn.
Giản Yên hoảng hốt, cố gắng dùng sức vẫy vùng. Rõ ràng là mơ mà sao cảm giác lại chân thật đến thế!
“Yên, đừng sợ!”
Âm thanh trầm khàn, dụ hoặc bất chợt vang vọng bên tai cô, quen thuộc tới mức khiến cho Giản Yên hoang mang cực độ.
Người gọi cô là “Yên” trên đời này nhiều vô số kể. Thế nhưng có một người chỉ gọi một lần mà khiến cô nhớ mãi không quên. Chính là khoảnh khắc ở bên cạnh hồ bơi, Sở Vận Hoa đã gọi tên rồi nhào đến hôn cô.
Âm thanh thiết tha, tựa như tìm lại được kỷ vật đã mất đó khiến cô mê đắm nhưng chẳng dám sa đà lún sâu, giờ phút này lại văng vẳng bên tai, nói cô đừng sợ, cứ tin tưởng mà giao phó mọi thứ cho anh.
Rõ ràng là không muốn dây dưa với anh, nhưng tại sao trong mơ vẫn đi tới một bước này?
Đến cùng, vẫn chỉ là cô tự lừa mình dối người!
Muốn quên anh đi nhưng lại không làm được! Quên sao được khi trong bụng còn bào thai bé nhỏ, chính là kết quả của lần động tình gần hai tháng trước.
Nghĩ đến đây, Giản Yên vội vàng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt. Chẳng cần mở mắt cô cũng biết chắc chắn là anh.
Vận Hoa à, chỉ trong mơ em mới có thể sống thật với tình cảm của mình. Em muốn ích kỷ giữ anh lại một lần, mặc kệ khi tỉnh dậy sẽ bị bủa vây trong đau khổ.
Em cũng sẽ nghĩ rằng anh yêu em, vào khoảnh khắc duy nhất này.
Sở Vận Hoa nâng khuôn mặt đẫm lệ của Giản Yên lên, chẳng biết đây là lần thứ mấy trong ngày anh phải nhíu chân mày vì cô.
“Khóc gì chứ?” Sở Vận Hoa cắn nhẹ vào vành tai cô.
“Đáng ghét! Trong mơ cũng bắt nạt người ta!”
Âm thanh nức nở của Giản Yên bắt đầu vang lên, giọng điệu mềm nhũn khiến tâm can Sở Vận Hoa vô cùng ngứa ngáy. Chẳng lẽ anh không chân thật đến mức khiến cho cô nghĩ rằng mình chỉ đang ngủ mơ.
“Em cũng vậy, đáng ghét vô cùng! Xem tôi trừng phạt em thế nào!”
Sở Vận Hoa vốn chỉ tranh thủ chấm mút lúc Giản Yên đang say ngủ. Không ngờ càng lún sâu, anh lại càng muốn nhiều thêm nữa.
Cô gái này bên ngoài rõ ràng là gầy đi một vòng, thế nhưng đôi gò bồng đảo kia lại căng tràn, quyến rũ, lớn hẳn hơn so với trước đây. Cảm giác đê mê vẫn còn lưu lại nơi đầu ngón tay khiến cho lòng tham trong lòng Sở Vận Hoa trỗi dậy. Thô lỗ cởi bỏ vài nút áo sơ mi trên người cô ra, anh cúi đầu thấp xuống há miệng ngậm lấy nụ hoa xinh tươi đẹp.
“Ưm!”
Giản Yên gần như cảm thấy âm thanh rên rỉ kia chính là do cô thực sự phát ra từ nơi cổ họng. Thân thể bất giác cong lên, cổ cũng theo đà ngửa hẳn ra phía sau, ánh mắt mê ly còn treo vài giọt lệ, bộ dáng kích thích này nếu Giản Yên tận mắt nhìn thấy hẳn cũng phải xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
Sở Vận Hoa vươn tay nắm lấy chiếc quần nhỏ trên người Giản Yên dứt khoát lột xuống. Ngón tay anh không ngừng vuốt ve trêu chọc, khuấy đảo thăm dò vào trong nơi hang động sâu thẳm. Cô gái bên cạnh bị dày vỏ đến mức đỏ bừng mặt, hơi thở hổn hển gấp gáp, đôi chân thon dài vội vã khép chặt lại.
Sở Vận Hoa hừ nhẹ một tiếng, anh rút ngón tay ra khỏi cô, nặng nhọc lên tiếng:
“Yên, mau mở mắt nhìn tôi!”
Giản Yên mê man nâng mí mắt. Hình ảnh người đàn ông trước mặt ngày càng rõ ràng, khiến cô không tự chủ được chậm rãi đưa tay lên chạm vào sống mũi cao kiêu ngạo của anh, run run phát ra âm thanh chứa chan tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm:
“Bông Bông!”
Chương 24 Không thể rời đi
Sự dịu dàng hiếm có nơi đáy mắt Sở Vận Hoa lập tức biến mất. Anh vươn tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo, mạnh mẽ dùng sức.
"Hắn ta sắp kết hôn rồi! Em vẫn còn lưu luyến vậy sao?"
Cằm nhỏ giống như bị bóp vụn kết hợp với câu từ tàn nhẫn Sở Vận Hoa thốt ra trực tiếp thức tỉnh Giản Yên.
Kết hôn! Tại sao cô lại có thể quên được chuyện trọng yếu này chứ?
"Không!"
Giản Yên nặng nhọc hét lên. Cô phũ phàng đẩy Sở Vận Hoa, thoát khỏi vòng tay anh rồi vội vàng bò dậy.
Vầng trán trơn bóng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng. Giản Yên thể hổn hển, ánh mắt trống rỗng, vô hồn như vừa mới thoát ra khỏi cơn ác mộng.
"Ha!"
Căn phòng tĩnh lặng đến mức ngột ngạt khiến cho tiếng cười của Sở Vận Hoa càng thêm phần mỉa mai, châm chọc.
"Đau lòng đến mức đó sao?"
Giản Yên hoảng hốt ngước mắt nhìn Sở Vận Hoa. Rõ ràng chỉ là mơ mà tại sao khi tỉnh dậy, người này vẫn còn chưa biến mất?
Một ý nghĩ thoáng lướt qua khiến Giản Yên choáng váng. Cô vội vàng nhìn lại thân mình. Nút áo chiếc sơ mi rộng trên người giờ khắc này đã bị cởi gần hết, "quần nhỏ" mượn của Sở Vận Hoa hiện tại chẳng còn ở trên người cô nữa.
Trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn chăn ga nhàu nhĩ lộn xộn là có thể đoán ra.
Cô không hề mơ! Tất cả những đụng chạm xác thịt với Sở Vận Hoa đều là thật.
Người đàn ông này, rốt cuộc anh ta nghĩ gì mà lại làm vậy với cô chứ?
Giản Yên cuống quýt cài chặt nút áo, sau đó với lấy chiếc quần nhỏ bị vứt tận nơi cuối giường kia định mặc vào.
Thế nhưng ngay lập tức đã bị Sở Vận Hoa dùng tay chặn lại:
“Sao vậy? Chúng ta còn chưa xong việc mà!”
Bộ dạng của người đàn ông này hiện tại thật vô cùng cợt nhả. “Việc” mà anh ta nhắc đến dù Giản Yên có trì độn chậm hiểu cũng biết rất rõ nó biểu thị cho điều gì.
Cô chán ghét gạt tay Sở Vận Hoa ra, cứng rắn mở miệng:
“Tôi không muốn!”
“Không muốn?” Sở Vận Hoa bật cười, hai đầu gối chân vốn đang quỳ trên giường liền mạnh mẽ ập đến áp đảo đối phương. “Ban nãy em còn vô cùng hưởng thụ cơ mà!”
Thân thể hai người gần kề trong gang tấc, nếu Sở Vận Hoa sát lại thêm chút nữa liền có thể chạm đến môi cô.
Giản Yên chỉ biết nín nhịn rồi uất ức quay đi, dáng vẻ này đối với Sở Vận Hoa thật vô cùng chướng mắt.
Năm lần bảy lượt coi hắn ta là kẻ thế thân, thế nhưng khi tỉnh dậy cô lại luôn bày ra dáng vẻ ủy khuất, không cam tâm như vậy. Sở Vận Hoa anh đâu phải là thánh nhân, dù không yêu nhưng nếu đã nằm trên giường của anh thì đừng hòng mơ tưởng đến kẻ khác.
Để xem liệt giường rồi liệu cô có dám thốt ra cái tên đó trước mặt anh nữa không?
Nghĩ là làm, Sở Vận Hoa thô lỗ đẩy Giản Yên xuống giường, trước ánh mắt bàng hoàng xen lẫn ngờ vực của cô, anh vươn tay nắm lấy tay cô đặt lên bộ phận đàn ông đã giương cao như súng đã lên nòng.
Nơi đó như lửa đỏ chạm vào liền phỏng tay, Giản Yên gáp gáp muốn rụt lại nhưng bàn tay bị Sở Vận Hoa khóa chặt, trực tiếp ép cô phải cảm nhận dục vọng mãnh liệt mà anh đang phải cố gắng đè nén.
“Buông ra! Không…! Ưm…”
Âm thanh còn lại chưa kịp phát ra đã nhanh chóng bị Sở Vận Họa phủ môi nuốt trọn. Giản Yên không cam chịu cắn mạnh một cái, người kia bất ngờ bị đau nên đành phải rời khỏi môi cô.
“Anh sắp kết hôn rồi, Phùng Cẩn Mai cũng ở chỗ này…”
“...Tại sao lại còn cố tình dây dưa với tôi?”
Lúc nói hết ra một lời này, nước mắt Giản Yên đã bắt đầu rơi xuống như mưa.
“Vậy theo ý em, chỉ cần tôi không kết hôn với cô ta nữa, là có thể làm em, đúng chứ?”
Giản Yên tròn mắt ngạc nhiên, căn bản là chẳng thể thốt lên lời. Người này bình thản buông ra điều này như vậy, tựa như chuyện kia đối với anh ta chỉ cần một câu nói liền có thể định đoạt.
Dù cô yêu Sở Vận Hoa, đau lòng vì anh sắp kết hôn. Thế nhưng đâu có nghĩa cô mong muốn anh sẽ hủy hôn, mà nguyên nhân lại là vì chính mình.
Cô tuyệt đối không hề muốn một người đàn ông như vậy!
“Dù anh có kết hôn với Phùng Cẩn Mai hay không thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Cô mím môi nhìn thẳng vào Sở Vận Hoa, dứt khoát nói thẳng cho anh biết hiện thực phũ phàng này.
“Sao lại không chứ?” Sở Vận Hoa dùng một tay giữ gáy Giản Yên, ép cô sát lại thêm gần, đôi con người dần trở nên u ám. “Ngủ với em rồi, tôi lại không muốn cô ta nữa thì phải làm sao đây?”
“Anh…!”
Niềm tin trong Giản Yên như bức tường thành mục nát đang dần dần sụp đổ.
“Thế nên hiện tại, tôi có làm em hay không, đâu có quan trọng nữa!”
Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt cùng ánh nhìn thất vọng của cô gái trong lòng, trái tim Sở Vận Hoa đau nhói như bị cắt ra thành từng mảnh.
Phải chẳng em đang nghĩ tôi là một thằng đàn ông khốn nạn? Nếu như điều đó có thể khiến em ghi nhớ tôi rõ ràng một chút, tôi tình nguyện không cần giải thích.
“Nhất định đêm nay em không thể rời đi!”
Sở Vận Hoa dứt lời liền cúi xuống ôm lấy Giản Yên, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên rồi nhanh chóng đi tới sofa ở giữa phòng.
Anh đặt cô xuống rồi chậm rãi cởi cúc, kéo khóa quần của mình.
“Tôi nhớ lần trước em rất thích mấy tư thế trên ghế sofa này!”
Chương 25 Bệnh hiểm nghèo
Giản Yên thật rất muốn mở miệng chửi thề! Con m* nó, lần đầu tiên của cô bị anh ta dày vò đến sức cùng lực kiệt, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi đây này.
Cô đang mang thai, thân thể càng không thể chịu đựng được!
Giản Yên nghĩ tới đã cảm thấy mất hồn mất vía. Cô cuống quýt đứng dậy bỏ chạy, gấp gáp đến phát khóc:.
“Tôi đã nói là không thể được mà!”
Lần này, mặc kệ bộ dạng xấu xí đến mức nào, cô chính là khóc thành tiếng, âm thanh nức nở vang lên như một đứa trẻ.
Sở Vận Hoa dễ dàng tóm được người lại, giọng nói bắt đầu trầm xuống:
“Đừng cố ý trêu trọc lòng kiên nhẫn của tôi!”
“Kiên nhẫn của anh là cái thá gì chứ?”
Giản Yên vung mạnh tay thoát khỏi Sở Vận Hoa. Lần này cô không chạy trốn nữa mà trực tiếp đứng trước mặt anh ta, gào lên trong nước mắt:
“Thân thể tôi không còn giống như mấy tháng trước, không thể giúp anh thỏa mãn nhu cầu của bản thân đâu! Cho nên hãy buông tha cho tôi đi!”
Trong trí nhớ của Sở Vận Hoa, dáng vẻ từ chối, chống đối anh của Giản Yên đã trở nên vô cùng quen thuộc. Thế nhưng gay gắt đến mức này thì chắc hẳn chính là lần đầu tiên.
Tròng mắt anh khẽ nheo lại, trọng tâm đều chú ý đến mấy từ “thân thể tôi không còn như mấy tháng trước” cô vừa thốt lên, nghi hoặc mở miệng:
“Sức khỏe của em hiện đang không ổn sao?”
Giản Yên ngồi thụp xuống sofa, gắt gao ôm chặt lấy bụng, giọng nói nức nở đứt quãng.
“Đừng… động… vào tôi. Chỗ này… sẽ không… chịu… nổi… mất!”
Sở Vận Hoa ngẩn người, cúi nhìn bộ dáng khóc đến thương tâm của cô gái trước mặt, bỗng dưng anh cảm thấy vô cùng hoang mang:
“Em đau chỗ nào? Tôi gọi bác sĩ tới khám cho em!”
Sở Vận Hoa vừa dứt lời liền bắt đầu ngó nghiêng muốn tìm điện thoại. Ban nãy Giản Yên nôn như vậy, chẳng phải chỉ là do không ngửi nổi mùi thuốc lá thôi sao?
“Không!”
Giản Yên lập tức lắc đầu như giã tỏi, thái độ cương quyết hơn lúc trước vài phần. Khám chữa gì chứ? Cô đang muốn giấu còn không được, ai lại rỗi hơi đi vạch áo cho người xem lưng!
"Đừng ngoan cố nữa!" Sở Vận Hoa bất lực thở dài. "Có thể em sẽ không tin. Thế nhưng đối với tôi, em vô cùng quan trọng!"
Chỉ vì muốn dây dưa với Giản Yên mà anh chấp nhận vứt hết tất cả liêm sỉ, nóng vội kéo cô lên giường. Như thế cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ giả mù, bỏ qua cảm xúc của cô.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra theo kế hoạch, thế nhưng giữa đường vướng phải nút thắt này lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Thân thể của Giản Yên thực sự có vấn đề? Nếu như là đến kỳ thì chắc chắn không phải. Chẳng lẽ ...
Não bộ Sở Vận Hoa bỗng nãy ra một suy nghĩ vô cùng khó tin. Thâu tóm lại tất cả các chi tiết, từ chuyện Giản Yên gầy hẳn đi so với mốc thời gian hai người gặp lại. Rồi bộ dạng suy yếu của cô khi ngả vào lòng anh trong phòng vệ sinh. Giờ khắc này còn kiên quyết không cho anh động vào, nói anh hãy buông tha cho cô ấy, giống như muốn cương quyết đoạn tuyệt với anh vậy.
Ý nghĩa đó vừa le lói đã nhanh chóng bị Sở Vận Hoa đập vỡ ngay từ trong trứng nước. Anh đúng là điên rồi!
Sở Vận Hoa bước tới nắm lấy vai Giản Yên, bàn tay cũng bất giác run rẩy:
“Qua giường nằm đi! Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi!”
“Không!”
Giản Yên vội vàng quỳ xuống, cố gắng nắm chặt lấy ống quần Sở Vận Hoa. Cô ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn anh, thanh âm khàn đặc thốt lên trong hoảng loạn:
“Xin anh! Tôi đã khám rồi! Cũng đã có kết quả! Thế nên anh đừng gọi bác sĩ tới nữa! Có được không?”
Sở Vận Hoa sững sờ nhìn cô gái đang quỳ sụp dưới đất, sắc mặt ngày càng kém đi.
Cô lúc này hệt như đứa cháu họ của anh khi biết mình sắp bị đưa vào bệnh viện. Con nhóc đó khóc lóc thảm thiết, tìm đủ mọi lý do để hoà hoãn chỉ vì nó rất sợ đau.
Mà chả cần kể đến con bé. Như ông nội của anh, dù cho ông sắp gần đất xa trời nhưng căn bệnh nan y quái ác đã khiến ông sinh ra ác cảm đối với một nơi được gọi là bệnh viện và bác sĩ.
Giản Yên lúc này, so với việc sẽ bị anh đè xuống thì phản ứng của cô lại càng ác liệt hơn.
Sở Vận Hoa chống hai đầu gối chân xuống dưới sàn nhà. Hai tay anh nắm lấy bờ vai gầy đang không ngừng run rẩy của cô gái đối diện, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng hết mức có thể trấn an cô:
"Vậy không gọi nữa!"
"Nhưng phải cho tôi biết, em đau, khó chịu ở chỗ nào?"
Thái độ thay đổi chớp nhoáng của Sở Vận Hoa khiến Giản Yên thoáng chút ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh cô liền hiểu rằng, người này làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn biết được bí mật của cô.
Thế nên, đáp lại anh ta vẫn chỉ là những cái lắc đầu cùng những giọt nước mắt mặn đắng, nóng hổi.
Rốt cuộc, kiên nhẫn mà Sở Vận Hoa cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng bị sự nóng vội chế ngự. Mạnh mẽ dùng sức siết chặt lấy vai Giản Yên, anh gần như là gầm lên, đem theo tất cả sự phẫn nộ, đè nén trút hết ra ngoài.
"Con m* nó! Đâu phải bệnh hiểm nghèo, em có cần thiết phải cố chấp vậy không?"
Sau khi thành công tiếp đất, Sở Vận Hoa hướng về phía bể bơi cắm đầu chạy thục mạng. Rất nhanh liền tới nơi, nhìn chiếc áo khoác mỏng rơi trên mặt đất, anh âm thầm nghiến răng rồi vội vã nhảy xuống.
“Ùm!”
Giản Yên nghe tiếng động giật mình quay đầu lại. Thấy người đang bơi đến là Sở Vận Hoa cô không khỏi ngỡ ngàng.
Anh ta cũng vì tìm sợi dây chuyền nên mới xuống đây đúng không?
Sở Vận Hoa rất nhanh đã bơi tới chỗ Giản Yên. Anh túm cô kéo lên trên mặt nước rồi mạnh mẽ ôm chặt thân thể cô vào trong ngực.
Giản Yên tham lam hít thở. Cô đẩy Sở Vận Hoa, ánh mắt ngập tràn sự ghét bỏ:
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Thế nhưng Sở Vận Hoa giống như không nghe thấy, một tay vững chãi siết chặt eo Giản Yên, một tay gạt nước dần dần di chuyển vào bờ.
Vì ở dưới nước nên Giản Yên càng không đủ sức để chống cự lại, cứ thế bị người kia ôm lấy rồi đặt lên trên thành bể bơi.
Sở Vận Hoa cúi nhìn sắc mặt trắng bệch, toàn thân ướt đẫm của Giản Yên, ánh mặt anh ngày càng tối lại, vươn tay bóp chặt lấy chiếc cằm tinh xảo của cô:
“Nghĩ quẩn gì vậy? Em bị điên à?”
Giản Yên nhăn mặt, đẩy tay người trước mặt ra:
“Anh mới điên đó! Tại sao tôi phải nghĩ quẩn?”
“Không phải?” Sở Vận Hoa bật cười nhưng giọng nói chẳng hề mang một chút độ ấm. “Vậy có nghĩa vì em buồn chán nên mới xuống đây thư giãn ư? Vào thời điểm này, khi đã gần 12 giờ đêm?”
“Tất nhiên là không phải rồi!”
Giản Yên chống tay ngồi dậy, kéo dài khoảng cách với người đối diện. Trước gương mặt đen như đít nồi của anh ta, cô trừng mắt nói:
“Tôi chỉ muốn tìm đồ! Anh tức giận gì chứ?”
Dứt lời, Giản Yên lại lần nữa ẩn mình xuống dưới dòng nước rồi chầm chậm bơi ra giữa hồ.
Lúc đó nếu không bị Sở Vận Hoa lôi lên thì suýt chút nữa cô đã chạm vào được sợi dây chuyền đó rồi.
Rất nhanh sau đó Giản Yên đã quay trở lại. Mặc kệ chiếc váy hai dây trắng mỏng lúc này đã ướt rượt dính sát vào thân thể, đem hoa văn của chiếc áo lót bên trong phơi bày hết ra, cô bước tới trước mặt Sở Vận Hoa đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay anh:
“Đừng hiểu lầm! Tình cờ nhìn thấy nên tiện tay lấy về cho anh thôi!”
Sở Vận Hoa cầm vật lạnh lẽo đó trong tay mà toàn thân lại giống như phát hoả. Có thứ gì đó nghèn nghẹn chặn lại nơi cổ họng, khiến anh chỉ có thể khó nhọc thốt lên vài từ:
“Hiểu lầm? Em sợ tôi hiểu lầm cái gì?”
“Sợ anh nghĩ rằng tôi lấy trộm đồ, có được không vậy?”
Thốt ra xong lời vừa rồi Giản Yên liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ vì nóng vội vạch ra khoảng cách với Sở Vận Hoa mà khoảnh khắc này cô thấy bản thân thật sự ngu ngốc.
“Đồ ở trên người tôi, em nghĩ tôi có thể nghĩ đến khả năng này không?”
Ánh mắt Sở Vận Hoa không rời Giản Yên dù chỉ một giây, thân hình uy áp dần dần tiến đến.
Giản Yên máy móc bước chân lùi lại.
“Còn nữa, em chắc chắn rằng thứ này là của tôi?”
“Tôi…”
Sợ rằng bí mật lâu nay mình dụng tâm cất giấu sẽ nhanh chóng bị phơi bày ra trước mặt người này, Giản Yên vô cùng hốt hoảng, cố gắng động não để tìm cách xoay chuyển nhưng hiện tại lại trống rỗng hoàn toàn.
Ngay thời khắc Giản Yên gấp gáp đến đỏ mắt thì Sở Vận Hoa đã vươn tay nắm lấy eo nhỏ, bá đạo kéo cô tới ngay trước mặt mình.
Hơi thở hai người gần kề trong gang tấc, tâm trí Sở Vận Hoa bất giác trôi dạt về ngày hôm đó, khi Giản Yên đứng dậy rời bàn ăn từ từ tiến về phía anh.
Có lẽ Giản Yên sẽ chẳng bao giờ biết, khoảnh khắc cô ngồi lên đùi Sở Vận Hoa, dùng đầu ngón tay mân mê vẽ lại từng nét trên gương mặt anh giống như muốn khắc ghi thật sâu hình ảnh này vào trong xương tuỷ, người đàn ông này đã nghĩ mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Đêm đó, anh điên cuồng yêu cô. Cô cũng khít khao đáp lại anh, dù rằng khi tỉnh dậy buông lời làm tim anh đau như xát muối.
Nhưng Giản Yên nói khi ấy cô say. Còn bây giờ cô sẽ giải thích như thế nào?
“Thời khắc này, tôi đã nghĩ là em yêu tôi đấy, Yên à!”
Chương 22 Hôn
Giản Yên bối rối, chưa kịp phản ứng lại thì Sở Vận Hoa đã bất ngờ ập đến ngậm lấy cánh môi cô.
Nước trên tóc Giản Yên từ từ chảy xuống gần như che hết cả tầm nhìn thế nhưng cô vẫn cố gắng mở thật to đôi mắt để lưu lại hình ảnh người đàn ông trước mặt.
Anh ta là Sở Vận Hoa. Cô tuyệt đối không thể dây dưa với người này thêm nữa!
“Buông ra!” Giản Yên mím chặt môi, phũ phàng đẩy mạnh Sở Vận Hoa. “Anh không thấy rằng điều đó vô cùng nực cười à?”
Nhân lúc Sở Vận Hoa bị đẩy lùi ra xa, Giản Yên liền vội vã nhấc chân rời đi.
Nhưng chỉ mới được ba bước cô đã sớm bị anh ta ôm chặt. Sở Vận Hoa thuần thục cúi người bế ngang Giản Yên lên, vững chãi tiến nhanh vào trong biệt thự.
Giản Yên gấp gáp vô cùng nhưng lại không dám la to sợ kinh động đến Hà Như. Cô chỉ biết trừng mắt ra hiệu, ám chỉ anh mau mau thả cô xuống lúc đi đến trước cửa phòng.
Sở Vận Hoa nhếch môi cười nhạt. Anh giả mù lướt qua phòng của cô, một đường đi thẳng về căn phòng nằm ở góc kín đáo nhất của căn biệt thự này.
Đêm nay, cô nhất định phải nằm trong lòng anh!
Giản Yên trơ mắt nhìn bản thân bị người nọ đặt vào trong bồn tắm. Anh ta mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ ấm vừa phải rồi đi ra ngoài.
Lúc Sở Vận Hoa cầm quần áo trở lại vẫn thấy Giản Yên ngây ngốc ngồi đó, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh treo quần áo lên móc, thở dài đầy vẻ bất lực:
“Em có tự mình thay đồ được không? Nếu không để tôi giúp…”
Thanh âm nhuốm màu mờ ám bất chợt vang lên khiến Giản Yên thật sự bừng tỉnh.
“Được được!"
Giản Yên vội vàng đứng dậy, tay nắm cánh cửa tỏ ý muốn đuổi người:
"Cảm ơn!"
Gấp gáp đối phó nên Giản Yên vô tình quên mất rằng mình đang ở trong phòng riêng của Sở Vận Hoa. Cho tới khi cầm trên tay chiếc áo sơ mi đen dài và quần “nhỏ” - tất cả đều là của người nọ, Giản Yên thật chỉ muốn chui xuống đất độn thổ ngay lập tức, dùng dằng mãi vẫn không dám mặc vào.
Làm sao cô có thể mặc thứ này rồi quay trở về phòng được chứ? Nhưng lại chẳng thể để Sở Vận Hoa qua đó lấy giúp quần áo được.
Quan hệ của hai người phải đặc biệt thế nào mới có thể đi tới bước này?
Sở Vận Hoa ngồi dựa người vào ghế salon màu nâu sáng. Anh liếc mắt nhìn cánh cửa phòng tắm im lìm, lại ngước về phía đồng hồ treo tường, cặp chân mày bất giác nhíu chặt lại.
Giản Yên đã ngồi trong đó gần ba mươi phút rồi. Mặc dù thời tiết ở Yên Hải quanh năm nắng nóng nhưng ngâm mình dưới nước lâu như vậy sẽ không thể tránh khỏi cảm lạnh.
Khẽ dụi điếu thuốc đã cháy gần một nửa vào gạt tàn, Sở Vận Hoa dứt khoát đứng dậy, tiêu sái bước chân về phía phòng tắm, bàn tay đưa lên chuẩn bị gõ cửa nhắc nhở cô.
“Cạch!”
Đúng lúc này thì Giản Yên mở cửa, nhìn thấy Sở Vận Hoa đứng ngay trước mắt, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, theo bản năng vội vàng đưa tay cố gắng kéo vạt áo sơ mi xuống thấp hết cỡ.
Cô vừa mới tắm xong, như cánh hoa mới được mưa xuân gột rửa, xinh đẹp rạng rỡ lại ngan ngát hương thơm khiến anh thật rất muốn chạm vào. Sở Vận Hoa lấy khăn bông chùm lên đầu cô, giọng nói cất lên dịu dàng chưa từng thấy:
“Qua đây, tôi giúp em sấy tóc!”
Giản Yên muốn nói không cần, thế nhưng vừa ra khỏi phòng tắm cô đã phải đưa tay lên đè chặt miệng lại, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu nơi cổ họng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Mặc dù cô chỉ nghén mất một, hai tuần đầu nhưng có một số mùi vẫn không thể dung nạp nổi. Ví dụ như mùi thuốc lá gay mũi, nhất là khi nó hòa quyện cùng với hương thơm hoa nhài quẩn quanh trong căn phòng bé nhỏ được bật điều hòa thế này.
Sở Vận Hoa hoảng hồn, vội vàng tiến tới giúp Giản Yên vỗ lưng:
“Em khó chịu ở chỗ nào, mau mau nói cho tôi biết?’
Giản Yên nôn một tràng dường như đã cảm thấy dễ chịu đôi chút, cô mềm nhũn dựa vào lòng Sở Vận Hoa, sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống:
“Mùi thuốc lá… tôi không ngửi nổi!”
Sở Vận Hoa mím môi im lặng, chẳng hiểu sao khoảnh khắc đó Giản Yên lại mơ hồ nhìn thấy sự áy náy tự trách hiện lên trong đôi mắt anh. Thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Anh vươn tay đóng cửa phòng vệ sinh lại:
“Em còn buồn nôn nữa không?”
“Cũng đỡ hơn rồi! Nhưng tôi sợ, không dám ra ngoài đó!”
Sở Vận Hoa chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, sau đó lấy khăn bông trên đầu Giản Yên kéo xuống che gần kín mặt cô. Giản Yên nép mình trong lồng ngực rộng lớn, nghe tiếng cửa mở ra rồi khép lại, theo bước chân di chuyển của anh cô đã nghĩ, có lẽ Sở Vận Hoa đang đưa cô trở về phòng của mình.
Cho tới khi thân thể được đặt xuống chiếc nệm giường êm ái mềm mại, khoảng không bên cạnh cũng dần dần lún xuống, Giản Yên mới biết rằng nơi này vốn không hề nằm trong suy nghĩ của cô.
Có lẽ đây chính là một trong ba căn phòng còn lại không có người ở!
Sở Vận Hoa lấy nước ấm cho Giản Yên uống. Anh đắp thêm lên người cô một chiếc chăn mỏng, điều chỉnh tư thế cô nằm ngang để mái tóc ướt nhẹp thả ra ngoài mép giường:
“Tranh thủ chợp mắt chút đi! Tôi giúp em sấy tóc!”
Chương 23 Mở mắt nhìn tôi
Chẳng biết có phải thân thể mệt mỏi vì vừa mới nôn xong hay cảm giác dễ chịu do bàn tay Sở Vận Hoa vuốt ve trên đầu truyền đến đã khiến cho Giản Yên cứ thế yên ổn mà thiếp đi.
Người đàn ông này hôm nay cẩn thận, tỉ mỉ, nhẫn nại với cô quá mức, như thể hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Trong giấc mộng, thân thể Giản Yên bị một lồng ngực trần trụi đè chặt. Anh ta đặt lên khuôn mặt cô từng nụ hôn nhỏ vụn, từ trán đến mắt môi, xương quai xanh gợi cảm. Giản Yên theo bản năng vừa muốn né tránh, vừa muốn nhìn rõ người nọ thế nhưng chẳng hiểu sao, đôi mắt kia giống như bị khóa lại, không thể nào mở ra nổi.
Bàn tay to của người nọ chẳng hề yên phận, theo vạt áo dài rộng khẽ luồn vào cơ thể cô, từng chút một tìm đến nơi căng đầy sức sống kia mà nhào nặn, xoa nắn.
Giản Yên hoảng hốt, cố gắng dùng sức vẫy vùng. Rõ ràng là mơ mà sao cảm giác lại chân thật đến thế!
“Yên, đừng sợ!”
Âm thanh trầm khàn, dụ hoặc bất chợt vang vọng bên tai cô, quen thuộc tới mức khiến cho Giản Yên hoang mang cực độ.
Người gọi cô là “Yên” trên đời này nhiều vô số kể. Thế nhưng có một người chỉ gọi một lần mà khiến cô nhớ mãi không quên. Chính là khoảnh khắc ở bên cạnh hồ bơi, Sở Vận Hoa đã gọi tên rồi nhào đến hôn cô.
Âm thanh thiết tha, tựa như tìm lại được kỷ vật đã mất đó khiến cô mê đắm nhưng chẳng dám sa đà lún sâu, giờ phút này lại văng vẳng bên tai, nói cô đừng sợ, cứ tin tưởng mà giao phó mọi thứ cho anh.
Rõ ràng là không muốn dây dưa với anh, nhưng tại sao trong mơ vẫn đi tới một bước này?
Đến cùng, vẫn chỉ là cô tự lừa mình dối người!
Muốn quên anh đi nhưng lại không làm được! Quên sao được khi trong bụng còn bào thai bé nhỏ, chính là kết quả của lần động tình gần hai tháng trước.
Nghĩ đến đây, Giản Yên vội vàng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt. Chẳng cần mở mắt cô cũng biết chắc chắn là anh.
Vận Hoa à, chỉ trong mơ em mới có thể sống thật với tình cảm của mình. Em muốn ích kỷ giữ anh lại một lần, mặc kệ khi tỉnh dậy sẽ bị bủa vây trong đau khổ.
Em cũng sẽ nghĩ rằng anh yêu em, vào khoảnh khắc duy nhất này.
Sở Vận Hoa nâng khuôn mặt đẫm lệ của Giản Yên lên, chẳng biết đây là lần thứ mấy trong ngày anh phải nhíu chân mày vì cô.
“Khóc gì chứ?” Sở Vận Hoa cắn nhẹ vào vành tai cô.
“Đáng ghét! Trong mơ cũng bắt nạt người ta!”
Âm thanh nức nở của Giản Yên bắt đầu vang lên, giọng điệu mềm nhũn khiến tâm can Sở Vận Hoa vô cùng ngứa ngáy. Chẳng lẽ anh không chân thật đến mức khiến cho cô nghĩ rằng mình chỉ đang ngủ mơ.
“Em cũng vậy, đáng ghét vô cùng! Xem tôi trừng phạt em thế nào!”
Sở Vận Hoa vốn chỉ tranh thủ chấm mút lúc Giản Yên đang say ngủ. Không ngờ càng lún sâu, anh lại càng muốn nhiều thêm nữa.
Cô gái này bên ngoài rõ ràng là gầy đi một vòng, thế nhưng đôi gò bồng đảo kia lại căng tràn, quyến rũ, lớn hẳn hơn so với trước đây. Cảm giác đê mê vẫn còn lưu lại nơi đầu ngón tay khiến cho lòng tham trong lòng Sở Vận Hoa trỗi dậy. Thô lỗ cởi bỏ vài nút áo sơ mi trên người cô ra, anh cúi đầu thấp xuống há miệng ngậm lấy nụ hoa xinh tươi đẹp.
“Ưm!”
Giản Yên gần như cảm thấy âm thanh rên rỉ kia chính là do cô thực sự phát ra từ nơi cổ họng. Thân thể bất giác cong lên, cổ cũng theo đà ngửa hẳn ra phía sau, ánh mắt mê ly còn treo vài giọt lệ, bộ dáng kích thích này nếu Giản Yên tận mắt nhìn thấy hẳn cũng phải xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
Sở Vận Hoa vươn tay nắm lấy chiếc quần nhỏ trên người Giản Yên dứt khoát lột xuống. Ngón tay anh không ngừng vuốt ve trêu chọc, khuấy đảo thăm dò vào trong nơi hang động sâu thẳm. Cô gái bên cạnh bị dày vỏ đến mức đỏ bừng mặt, hơi thở hổn hển gấp gáp, đôi chân thon dài vội vã khép chặt lại.
Sở Vận Hoa hừ nhẹ một tiếng, anh rút ngón tay ra khỏi cô, nặng nhọc lên tiếng:
“Yên, mau mở mắt nhìn tôi!”
Giản Yên mê man nâng mí mắt. Hình ảnh người đàn ông trước mặt ngày càng rõ ràng, khiến cô không tự chủ được chậm rãi đưa tay lên chạm vào sống mũi cao kiêu ngạo của anh, run run phát ra âm thanh chứa chan tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm:
“Bông Bông!”
Chương 24 Không thể rời đi
Sự dịu dàng hiếm có nơi đáy mắt Sở Vận Hoa lập tức biến mất. Anh vươn tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo, mạnh mẽ dùng sức.
"Hắn ta sắp kết hôn rồi! Em vẫn còn lưu luyến vậy sao?"
Cằm nhỏ giống như bị bóp vụn kết hợp với câu từ tàn nhẫn Sở Vận Hoa thốt ra trực tiếp thức tỉnh Giản Yên.
Kết hôn! Tại sao cô lại có thể quên được chuyện trọng yếu này chứ?
"Không!"
Giản Yên nặng nhọc hét lên. Cô phũ phàng đẩy Sở Vận Hoa, thoát khỏi vòng tay anh rồi vội vàng bò dậy.
Vầng trán trơn bóng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng. Giản Yên thể hổn hển, ánh mắt trống rỗng, vô hồn như vừa mới thoát ra khỏi cơn ác mộng.
"Ha!"
Căn phòng tĩnh lặng đến mức ngột ngạt khiến cho tiếng cười của Sở Vận Hoa càng thêm phần mỉa mai, châm chọc.
"Đau lòng đến mức đó sao?"
Giản Yên hoảng hốt ngước mắt nhìn Sở Vận Hoa. Rõ ràng chỉ là mơ mà tại sao khi tỉnh dậy, người này vẫn còn chưa biến mất?
Một ý nghĩ thoáng lướt qua khiến Giản Yên choáng váng. Cô vội vàng nhìn lại thân mình. Nút áo chiếc sơ mi rộng trên người giờ khắc này đã bị cởi gần hết, "quần nhỏ" mượn của Sở Vận Hoa hiện tại chẳng còn ở trên người cô nữa.
Trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn chăn ga nhàu nhĩ lộn xộn là có thể đoán ra.
Cô không hề mơ! Tất cả những đụng chạm xác thịt với Sở Vận Hoa đều là thật.
Người đàn ông này, rốt cuộc anh ta nghĩ gì mà lại làm vậy với cô chứ?
Giản Yên cuống quýt cài chặt nút áo, sau đó với lấy chiếc quần nhỏ bị vứt tận nơi cuối giường kia định mặc vào.
Thế nhưng ngay lập tức đã bị Sở Vận Hoa dùng tay chặn lại:
“Sao vậy? Chúng ta còn chưa xong việc mà!”
Bộ dạng của người đàn ông này hiện tại thật vô cùng cợt nhả. “Việc” mà anh ta nhắc đến dù Giản Yên có trì độn chậm hiểu cũng biết rất rõ nó biểu thị cho điều gì.
Cô chán ghét gạt tay Sở Vận Hoa ra, cứng rắn mở miệng:
“Tôi không muốn!”
“Không muốn?” Sở Vận Hoa bật cười, hai đầu gối chân vốn đang quỳ trên giường liền mạnh mẽ ập đến áp đảo đối phương. “Ban nãy em còn vô cùng hưởng thụ cơ mà!”
Thân thể hai người gần kề trong gang tấc, nếu Sở Vận Hoa sát lại thêm chút nữa liền có thể chạm đến môi cô.
Giản Yên chỉ biết nín nhịn rồi uất ức quay đi, dáng vẻ này đối với Sở Vận Hoa thật vô cùng chướng mắt.
Năm lần bảy lượt coi hắn ta là kẻ thế thân, thế nhưng khi tỉnh dậy cô lại luôn bày ra dáng vẻ ủy khuất, không cam tâm như vậy. Sở Vận Hoa anh đâu phải là thánh nhân, dù không yêu nhưng nếu đã nằm trên giường của anh thì đừng hòng mơ tưởng đến kẻ khác.
Để xem liệt giường rồi liệu cô có dám thốt ra cái tên đó trước mặt anh nữa không?
Nghĩ là làm, Sở Vận Hoa thô lỗ đẩy Giản Yên xuống giường, trước ánh mắt bàng hoàng xen lẫn ngờ vực của cô, anh vươn tay nắm lấy tay cô đặt lên bộ phận đàn ông đã giương cao như súng đã lên nòng.
Nơi đó như lửa đỏ chạm vào liền phỏng tay, Giản Yên gáp gáp muốn rụt lại nhưng bàn tay bị Sở Vận Hoa khóa chặt, trực tiếp ép cô phải cảm nhận dục vọng mãnh liệt mà anh đang phải cố gắng đè nén.
“Buông ra! Không…! Ưm…”
Âm thanh còn lại chưa kịp phát ra đã nhanh chóng bị Sở Vận Họa phủ môi nuốt trọn. Giản Yên không cam chịu cắn mạnh một cái, người kia bất ngờ bị đau nên đành phải rời khỏi môi cô.
“Anh sắp kết hôn rồi, Phùng Cẩn Mai cũng ở chỗ này…”
“...Tại sao lại còn cố tình dây dưa với tôi?”
Lúc nói hết ra một lời này, nước mắt Giản Yên đã bắt đầu rơi xuống như mưa.
“Vậy theo ý em, chỉ cần tôi không kết hôn với cô ta nữa, là có thể làm em, đúng chứ?”
Giản Yên tròn mắt ngạc nhiên, căn bản là chẳng thể thốt lên lời. Người này bình thản buông ra điều này như vậy, tựa như chuyện kia đối với anh ta chỉ cần một câu nói liền có thể định đoạt.
Dù cô yêu Sở Vận Hoa, đau lòng vì anh sắp kết hôn. Thế nhưng đâu có nghĩa cô mong muốn anh sẽ hủy hôn, mà nguyên nhân lại là vì chính mình.
Cô tuyệt đối không hề muốn một người đàn ông như vậy!
“Dù anh có kết hôn với Phùng Cẩn Mai hay không thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Cô mím môi nhìn thẳng vào Sở Vận Hoa, dứt khoát nói thẳng cho anh biết hiện thực phũ phàng này.
“Sao lại không chứ?” Sở Vận Hoa dùng một tay giữ gáy Giản Yên, ép cô sát lại thêm gần, đôi con người dần trở nên u ám. “Ngủ với em rồi, tôi lại không muốn cô ta nữa thì phải làm sao đây?”
“Anh…!”
Niềm tin trong Giản Yên như bức tường thành mục nát đang dần dần sụp đổ.
“Thế nên hiện tại, tôi có làm em hay không, đâu có quan trọng nữa!”
Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt cùng ánh nhìn thất vọng của cô gái trong lòng, trái tim Sở Vận Hoa đau nhói như bị cắt ra thành từng mảnh.
Phải chẳng em đang nghĩ tôi là một thằng đàn ông khốn nạn? Nếu như điều đó có thể khiến em ghi nhớ tôi rõ ràng một chút, tôi tình nguyện không cần giải thích.
“Nhất định đêm nay em không thể rời đi!”
Sở Vận Hoa dứt lời liền cúi xuống ôm lấy Giản Yên, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên rồi nhanh chóng đi tới sofa ở giữa phòng.
Anh đặt cô xuống rồi chậm rãi cởi cúc, kéo khóa quần của mình.
“Tôi nhớ lần trước em rất thích mấy tư thế trên ghế sofa này!”
Chương 25 Bệnh hiểm nghèo
Giản Yên thật rất muốn mở miệng chửi thề! Con m* nó, lần đầu tiên của cô bị anh ta dày vò đến sức cùng lực kiệt, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi đây này.
Cô đang mang thai, thân thể càng không thể chịu đựng được!
Giản Yên nghĩ tới đã cảm thấy mất hồn mất vía. Cô cuống quýt đứng dậy bỏ chạy, gấp gáp đến phát khóc:.
“Tôi đã nói là không thể được mà!”
Lần này, mặc kệ bộ dạng xấu xí đến mức nào, cô chính là khóc thành tiếng, âm thanh nức nở vang lên như một đứa trẻ.
Sở Vận Hoa dễ dàng tóm được người lại, giọng nói bắt đầu trầm xuống:
“Đừng cố ý trêu trọc lòng kiên nhẫn của tôi!”
“Kiên nhẫn của anh là cái thá gì chứ?”
Giản Yên vung mạnh tay thoát khỏi Sở Vận Hoa. Lần này cô không chạy trốn nữa mà trực tiếp đứng trước mặt anh ta, gào lên trong nước mắt:
“Thân thể tôi không còn giống như mấy tháng trước, không thể giúp anh thỏa mãn nhu cầu của bản thân đâu! Cho nên hãy buông tha cho tôi đi!”
Trong trí nhớ của Sở Vận Hoa, dáng vẻ từ chối, chống đối anh của Giản Yên đã trở nên vô cùng quen thuộc. Thế nhưng gay gắt đến mức này thì chắc hẳn chính là lần đầu tiên.
Tròng mắt anh khẽ nheo lại, trọng tâm đều chú ý đến mấy từ “thân thể tôi không còn như mấy tháng trước” cô vừa thốt lên, nghi hoặc mở miệng:
“Sức khỏe của em hiện đang không ổn sao?”
Giản Yên ngồi thụp xuống sofa, gắt gao ôm chặt lấy bụng, giọng nói nức nở đứt quãng.
“Đừng… động… vào tôi. Chỗ này… sẽ không… chịu… nổi… mất!”
Sở Vận Hoa ngẩn người, cúi nhìn bộ dáng khóc đến thương tâm của cô gái trước mặt, bỗng dưng anh cảm thấy vô cùng hoang mang:
“Em đau chỗ nào? Tôi gọi bác sĩ tới khám cho em!”
Sở Vận Hoa vừa dứt lời liền bắt đầu ngó nghiêng muốn tìm điện thoại. Ban nãy Giản Yên nôn như vậy, chẳng phải chỉ là do không ngửi nổi mùi thuốc lá thôi sao?
“Không!”
Giản Yên lập tức lắc đầu như giã tỏi, thái độ cương quyết hơn lúc trước vài phần. Khám chữa gì chứ? Cô đang muốn giấu còn không được, ai lại rỗi hơi đi vạch áo cho người xem lưng!
"Đừng ngoan cố nữa!" Sở Vận Hoa bất lực thở dài. "Có thể em sẽ không tin. Thế nhưng đối với tôi, em vô cùng quan trọng!"
Chỉ vì muốn dây dưa với Giản Yên mà anh chấp nhận vứt hết tất cả liêm sỉ, nóng vội kéo cô lên giường. Như thế cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ giả mù, bỏ qua cảm xúc của cô.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra theo kế hoạch, thế nhưng giữa đường vướng phải nút thắt này lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Thân thể của Giản Yên thực sự có vấn đề? Nếu như là đến kỳ thì chắc chắn không phải. Chẳng lẽ ...
Não bộ Sở Vận Hoa bỗng nãy ra một suy nghĩ vô cùng khó tin. Thâu tóm lại tất cả các chi tiết, từ chuyện Giản Yên gầy hẳn đi so với mốc thời gian hai người gặp lại. Rồi bộ dạng suy yếu của cô khi ngả vào lòng anh trong phòng vệ sinh. Giờ khắc này còn kiên quyết không cho anh động vào, nói anh hãy buông tha cho cô ấy, giống như muốn cương quyết đoạn tuyệt với anh vậy.
Ý nghĩa đó vừa le lói đã nhanh chóng bị Sở Vận Hoa đập vỡ ngay từ trong trứng nước. Anh đúng là điên rồi!
Sở Vận Hoa bước tới nắm lấy vai Giản Yên, bàn tay cũng bất giác run rẩy:
“Qua giường nằm đi! Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi!”
“Không!”
Giản Yên vội vàng quỳ xuống, cố gắng nắm chặt lấy ống quần Sở Vận Hoa. Cô ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn anh, thanh âm khàn đặc thốt lên trong hoảng loạn:
“Xin anh! Tôi đã khám rồi! Cũng đã có kết quả! Thế nên anh đừng gọi bác sĩ tới nữa! Có được không?”
Sở Vận Hoa sững sờ nhìn cô gái đang quỳ sụp dưới đất, sắc mặt ngày càng kém đi.
Cô lúc này hệt như đứa cháu họ của anh khi biết mình sắp bị đưa vào bệnh viện. Con nhóc đó khóc lóc thảm thiết, tìm đủ mọi lý do để hoà hoãn chỉ vì nó rất sợ đau.
Mà chả cần kể đến con bé. Như ông nội của anh, dù cho ông sắp gần đất xa trời nhưng căn bệnh nan y quái ác đã khiến ông sinh ra ác cảm đối với một nơi được gọi là bệnh viện và bác sĩ.
Giản Yên lúc này, so với việc sẽ bị anh đè xuống thì phản ứng của cô lại càng ác liệt hơn.
Sở Vận Hoa chống hai đầu gối chân xuống dưới sàn nhà. Hai tay anh nắm lấy bờ vai gầy đang không ngừng run rẩy của cô gái đối diện, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng hết mức có thể trấn an cô:
"Vậy không gọi nữa!"
"Nhưng phải cho tôi biết, em đau, khó chịu ở chỗ nào?"
Thái độ thay đổi chớp nhoáng của Sở Vận Hoa khiến Giản Yên thoáng chút ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh cô liền hiểu rằng, người này làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn biết được bí mật của cô.
Thế nên, đáp lại anh ta vẫn chỉ là những cái lắc đầu cùng những giọt nước mắt mặn đắng, nóng hổi.
Rốt cuộc, kiên nhẫn mà Sở Vận Hoa cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng bị sự nóng vội chế ngự. Mạnh mẽ dùng sức siết chặt lấy vai Giản Yên, anh gần như là gầm lên, đem theo tất cả sự phẫn nộ, đè nén trút hết ra ngoài.
"Con m* nó! Đâu phải bệnh hiểm nghèo, em có cần thiết phải cố chấp vậy không?"
Bình luận facebook