-
Chương 36-37
Chương 36 Muốn vào một chút chứ?
Giản Yên sững người, cảm giác khó tin bỗng chốc ập đến rồi rất nhanh liền biến mất.
Cũng dễ hiểu thôi vì mấy ngày trước Sở Vận Hoa đã tỏ tình với cô. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không xuất hiện hai từ “về nhà’ kia.
Về nhà đồng nghĩa với việc sẽ lần nữa đối diện với cha mẹ, gia đình anh. Sở Vận Hoa đang cố chứng minh cho cô biết, ngày đó việc anh “cầu xin” cô hoàn toàn không phải là tình cờ.
“Mọi người đều muốn mời em về, ủy quyền cho tôi tới đón em!”
Sở Vận Hoa vốn không muốn điều này làm cô thấy áp lực. Nhưng nghĩ lại thấy mình mời như vậy chưa thể hiện rõ thành ý, liền dứt khoát nói thẳng ra luôn.
Giản Yên lặng người hồi lâu, cuối cùng cô lựa chọn đồng ý.
Lý do duy nhất chỉ vì ông nội của Sở Vận Hoa thôi. Mặc kệ lý do người khỏe lại có phải vì cô hay không? Nhưng nếu như cô không đến, mọi cố gắng ngày hôm đó sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Yên vị trên xe rồi, Giản Yên nói Sở Vận Hoa chở cô đi mua một chút đồ. Nhà họ Sở tuy chẳng thiếu gì nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới thăm nhà, cô vẫn cần phải trọn vẹn lễ nghĩa.
Hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, Sở Vận Hoa cũng thẳng thắn chia sẻ với cô sở thích của mọi người trong nhà. Tới lúc tính tiền, anh cũng không ngu ngốc ngỏ ý muốn thanh toán thay cô. Nếu làm như vậy, mọi cố gắng từ lúc ban đầu sẽ lập tức sụp đổ.
oOo
Lúc về tới biệt thự nhà họ Sở thì trời cũng nhá nhem tối. Hà Mỹ Linh lúi húi trong bếp vừa cùng thím Lan giúp việc chuẩn bị đồ ăn vừa thấp thỏm nhìn màn hình hiển thị camera treo trên tường. Thấy xe của Sở Vận Hoa về đến liền gấp gáp rửa tay rồi vội chạy ra ngoài.
Nhìn Sở Vận Hoa mở cốp xe lấy ra một đống túi lớn túi bé, Hà Mỹ Linh tò mò gặng hỏi:
“Đồ gì mà nhiều vậy con?”
“Quà Giản Yên mua tới chơi mẹ à!” Sở Vận Hoa nói rồi cầm nốt mấy chiếc túi còn lại, sau đó đóng cốp.
Hà Mỹ Linh nghe thấy vậy thì thân thể như nhảy dựng lên, vội nắm lấy tay Giản Yên:
“Ôi trời! Chỉ là tới ăn một bữa cơm bình thường thôi mà! Con làm thế này bác thấy ngại quá!”
Mấy hôm trước bà có hỏi dò mới biết gia cảnh Giản Yên cũng rất khá giả, muốn mua vài món đồ tốt cũng chẳng phải chuyện khó khăn. Thế nhưng vì muốn có cơ hội để gia đình gặp mặt, gần gũi con bé hơn mà lại xảy ra việc này, trong lòng Hà Mỹ Linh thật sự cảm thấy không thoải mái.
Huống hồ thằng con trai của bà đi cùng kia là để trang trí à?
Nghĩ đến đây, Hà Mỹ Linh liếc sang nhìn Sở Vận Hoa, hung dữ trừng mắt một cái.
Giản Yên bất đắc dĩ lên tiếng:
“Chỉ là chút quà nhỏ, bác đừng để tâm quá! Quan trọng là tấm lòng của cháu thôi ạ!”
“Ừm! Bác cảm ơn con! Lần sau tuyệt đối không được làm thế này nữa đâu nhé!”
Hà Mỹ Linh mỉm cười vui vẻ, giúp Sở Vận Hoa xách đồ rồi cầm tay Giản Yên kéo cô vào trong nhà.
Sở Thiên Nhuệ và Sở Vũ Lâm đang trên đường về, hiện tại trong phòng khách chỉ có ông nội Sở Hoành đang nằm xem ti vi trên ghế chuyên dụng dành cho người bệnh.
Giản Yên nhanh nhẹn tiến đến cúi người chào hỏi. Sở Hoành thấy người đến là cô bé hôm trước liền gật đầu mỉm cười, đôi mắt già nua vì thế liền híp lại thành một đường thẳng viên mãn.
Sở Hoành tuy đã hồi phục sức khỏe nhưng vẫn cần hạn chế nói chuyện và đi lại. Giản Yên ngồi hỏi thăm sức khỏe của ông một chút, sau đó liền xin phép lui vào trong bếp giúp Hà Mỹ Linh chuẩn bị bữa tối.
Hà Mỹ Linh không câu nệ việc này nữa. Thật tâm bà cũng chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội cùng Giản Yên gia tăng, bồi dưỡng tình cảm.
“Lẽ ra Bạch Đồng cũng tới nữa nhưng con bé có việc đột xuất nên phải bay vào Long Thành gấp.”
Hà Mỹ Linh cất giọng đầy tiếc nuối nhưng ngay sau đó liền lập tức vui vẻ đổi chủ đề:
“Thôi không sao! Còn rất nhiều cơ hội cơ mà!”
“Mà bác quên mất.” Hà Mỹ Linh vội ghé sát lại gần Giản Yên, quan tâm hỏi han. “Con có bị dị ứng với thứ gì không?”
Giản Yên vừa vòng tay đảo đều nồi soup vừa lễ phép trả lời:
“Dạ không ạ!”
Có một số loại thức ăn không tốt cho thai kỳ được bác sĩ dặn dò, Giản Yên đã đặc biệt lưu tâm để ý và hình thành thói quen tự giác bỏ qua đến sự tồn tại của nó trên bàn ăn.
Vì nghĩ rằng Giản Yên vẫn còn ngại ngùng nên Hà Mỹ Linh luôn chủ động tìm chủ đề để cùng cô trò chuyện. Cho đến khi chuẩn bị xong bữa tối thì hai người cũng đã tìm hiểu được kha khá dữ liệu về sở thích của đối phương.
Trong lúc chờ cha và anh trai trở về, Sở Vận Hoa tranh thủ đưa Giản Yên đi dạo một vòng. Quả thực là biệt thự cao cấp phiên bản giới hạn, Tịch Yên Chi Thuỷ được thiết kế theo lối kiến trúc vô cùng độc đáo, mang đậm phong cách tân cổ điển sang trọng. Thu hút Giản Yên nhất chính là vườn hoa cỏ đang độ nở rộ, dưới ánh đèn sáng rọi càng thêm phần huyền ảo.
Lúc trở về, khi hai người đi qua một căn phòng, Sở Vận Hoa bất giác dừng lại, bàn tay cũng vừa vặn nắm lấy tay Giản Yên:
“Đây là phòng riêng của tôi! Em có muốn vào thăm chút không?”
Chương 37 Tôi hối hận rồi
Âm thanh phát ra vô cùng chính trực, chẳng hề mang một chút sắc thái mờ ám nào!
Bởi vì tới đây với tâm trạng thoải mái nên Giản Yên cũng không nghĩ nhiều liền thẳng thừng đồng ý. Cô cũng tò mò muốn biết không gian riêng tư của người đàn ông mình yêu sâu đậm sẽ là như thế nào!
Trong tâm trí của Giản Yên, Sở Vận Hoa lạnh lùng, khô khan cùng nguyên tắc. Thế nên phòng ngủ của anh có lẽ sẽ là sự phối hợp giữa những gam màu trầm tối giống như con người anh vậy. Thế nhưng khi cánh cửa to lớn mở ra, đập vào mắt cô chính là sự tươi mát, thanh bình, từ màu sơn cho đến nội thất trong phòng đều được tận dụng chủ yếu là màu xanh dương sáng.
Đó cũng là màu mà cô yêu thích nhất!
Bỗng dưng khoảnh khắc này, Giản Yên có cảm giác giống như bản thân đang ở trong chính căn phòng của mình vậy. Cô cứ ngẩn ra đứng đó, vô tình bỏ lỡ ánh mắt nặng trĩu thâm tình đối diện, sau đó liền nhanh chóng bị anh kéo mạnh vào lòng.
Hai người cứ mải mê ngắm nhìn đối phương, Giản Yên thấy rất rõ trong đôi mắt sâu hun hút của anh lúc này rõ ràng chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng cô.
Mãi đến khi Giản Yên ý thức được bờ môi kiêu ngạo kia đang dần dần sát đến, cô mới giật mình vội vàng đẩy anh ra rồi luống cuống bước chân tránh qua một bên.
Tim đập thình thịch như trống bỏi, Giản Yên nặng nhọc chống hai tay lên chiếc bàn làm việc. Ngay lúc này, tình cờ xuất hiện ở trong tầm mắt cô là khung ảnh màu xanh dương được đặt ngay ngắn ở góc bàn bên phải.
Giản Yên ngạc nhiên đến nỗi Sở Vận Hoa từ lúc nào lặng lẽ bước tới, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau mà cô chẳng hề hay biết.
Anh tựa cằm lên bờ vai gầy, tham lam hít nhẹ hương hoa chi tử thanh mát trên tóc cô, giọng nói dần trở nên mê hoặc:
“Thế nào? Em nhận ra mình chứ?”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai Giản Yên khiến cho cô thêm phần hỗn loạn, ánh mắt càng không muốn rời khỏi bức tranh trước mặt.
Sở Vận Hoa hỏi cô có nhận ra cô gái xinh đẹp nở nụ cười rạng ngời trong bức hoạ kia chính là mình hay không?
Giản Yên bất đắc dĩ mỉm cười. Sao lại không chứ? Dấu ấn được anh ghi lại kia là khoảnh khắc cô bật cười sảng khoái khi đang cổ vũ cho hoạt động team building ở Yên Hải.
Nguyên Quang từng kể với cô, vì Sở Vận Hoa có năng khiếu về hội hoạ nên Nguyên Quang đã góp ý với cậu ta, nói nếu cậu ta không theo ngành kiến trúc thì quả thực vô cùng lãng phí. Cuối cùng người này chỉ hờ hững, lạnh nhạt đáp lại rằng:
“Tôi chỉ vẽ những gì mà bản thân mình yêu thích!”
Dù Sở Vận Hoa đã gián tiếp bày tỏ rất nhiều lần, nhưng lúc này câu hỏi "anh yêu cô thật sao” vẫn còn văng vẳng mãi trong tâm tưởng Giản Yên?
Nếu đã như vậy thì chi bằng làm rõ tất cả mọi chuyện tại đây đi!
Giản Yên xoay người lại, trước ánh nhìn sâu đậm của người đàn ông trước mặt, cô cố gắng trấn an sự dao động trái tim rồi mới bình tĩnh mở miệng:
"Quan hệ của anh và Phùng Cẩn Mai là thế nào?"
Sở Vận Hoa biết Giản Yên vẫn có chuyện gì đó khúc mắc với mình. Thế nhưng khi nghe cô thẳng thừng nói ra điều này, Sở Vận Hoa lại cảm thấy có phần hơi thất vọng.
"Chỉ là bạn, không hơn không kém!"
"Vậy tại sao… ngày đó khi Phùng Cẩn Mai nói rằng cô ta và anh chuẩn bị làm đám cưới, anh lại chẳng tỏ chút thái độ phản đối nào?"
Giản Yên một hơi thốt ra hết nỗi lòng, hiển nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Nói đến đây, cho dù Sở Vận Hoa ngu ngốc cỡ nào cũng mơ hồ đoán ra được, có lẽ thái độ của anh ngày đó đã vô tình trở thành chướng ngại khiến cho Giản Yên ngày càng cách xa bản thân hơn.
Vậy nên anh không còn cách nào khác ngoài việc cần thẳng thắn phơi bày tất cả sự thật.
"Vì tôi ghen!"
Âm thanh khô khốc phát ra đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Ghen ư?"
Giản Yên ngỡ ngàng, cảm thấy có gì đó sai sai thì phải. Nếu có ghen và đau lòng thì cũng phải là cô mới đúng.
"Ừm!" Sở Vận Hoa thở dài. "Lúc đó tôi thấy Nguyên Quang nắm tay em!"
"Vậy… chẳng lẽ…" Rõ ràng biết bao lời cô muốn thốt ra nhưng cứ thế kẹt lại nơi cổ họng nghẹn đắng.
“Tôi cũng biết Nguyên Quang đã yêu em từ rất lâu rồi.”
“Cái này…”
Giản Yên bị Sở Vận Hoa vây khốn, từng lời mà anh phát ra chẳng khác nào hố sâu ngăn cản bước chân, buộc cô phải dừng lại để lắng nghe anh bộc bạch hết trái tim mình.
“Nguyên Quang nói với tôi rằng cậu ta yêu em từ hồi hai người còn là bạn học thời cấp hai.” Sở Vận Hoa nắm chặt tay Giản Yên, tựa như muốn nhắc nhở cô hãy nghe thật kỹ từng lời anh nói. “Nhờ Nguyên Quang nên tôi mới biết đến sự tồn tại của em. Em lặng lẽ bước vào cuộc sống của tôi qua từng câu chuyện cậu ta kể. Tới khi tôi nhận ra tình cảm của mình, muốn vì tình bạn với Nguyên Quang mà buông bỏ nó thì đã không kịp nữa rồi.”
“Bỏ lỡ em ngần ấy năm, tôi hối hận và thấm thía lắm rồi.”
Giản Yên sững người, cảm giác khó tin bỗng chốc ập đến rồi rất nhanh liền biến mất.
Cũng dễ hiểu thôi vì mấy ngày trước Sở Vận Hoa đã tỏ tình với cô. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không xuất hiện hai từ “về nhà’ kia.
Về nhà đồng nghĩa với việc sẽ lần nữa đối diện với cha mẹ, gia đình anh. Sở Vận Hoa đang cố chứng minh cho cô biết, ngày đó việc anh “cầu xin” cô hoàn toàn không phải là tình cờ.
“Mọi người đều muốn mời em về, ủy quyền cho tôi tới đón em!”
Sở Vận Hoa vốn không muốn điều này làm cô thấy áp lực. Nhưng nghĩ lại thấy mình mời như vậy chưa thể hiện rõ thành ý, liền dứt khoát nói thẳng ra luôn.
Giản Yên lặng người hồi lâu, cuối cùng cô lựa chọn đồng ý.
Lý do duy nhất chỉ vì ông nội của Sở Vận Hoa thôi. Mặc kệ lý do người khỏe lại có phải vì cô hay không? Nhưng nếu như cô không đến, mọi cố gắng ngày hôm đó sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Yên vị trên xe rồi, Giản Yên nói Sở Vận Hoa chở cô đi mua một chút đồ. Nhà họ Sở tuy chẳng thiếu gì nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới thăm nhà, cô vẫn cần phải trọn vẹn lễ nghĩa.
Hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, Sở Vận Hoa cũng thẳng thắn chia sẻ với cô sở thích của mọi người trong nhà. Tới lúc tính tiền, anh cũng không ngu ngốc ngỏ ý muốn thanh toán thay cô. Nếu làm như vậy, mọi cố gắng từ lúc ban đầu sẽ lập tức sụp đổ.
oOo
Lúc về tới biệt thự nhà họ Sở thì trời cũng nhá nhem tối. Hà Mỹ Linh lúi húi trong bếp vừa cùng thím Lan giúp việc chuẩn bị đồ ăn vừa thấp thỏm nhìn màn hình hiển thị camera treo trên tường. Thấy xe của Sở Vận Hoa về đến liền gấp gáp rửa tay rồi vội chạy ra ngoài.
Nhìn Sở Vận Hoa mở cốp xe lấy ra một đống túi lớn túi bé, Hà Mỹ Linh tò mò gặng hỏi:
“Đồ gì mà nhiều vậy con?”
“Quà Giản Yên mua tới chơi mẹ à!” Sở Vận Hoa nói rồi cầm nốt mấy chiếc túi còn lại, sau đó đóng cốp.
Hà Mỹ Linh nghe thấy vậy thì thân thể như nhảy dựng lên, vội nắm lấy tay Giản Yên:
“Ôi trời! Chỉ là tới ăn một bữa cơm bình thường thôi mà! Con làm thế này bác thấy ngại quá!”
Mấy hôm trước bà có hỏi dò mới biết gia cảnh Giản Yên cũng rất khá giả, muốn mua vài món đồ tốt cũng chẳng phải chuyện khó khăn. Thế nhưng vì muốn có cơ hội để gia đình gặp mặt, gần gũi con bé hơn mà lại xảy ra việc này, trong lòng Hà Mỹ Linh thật sự cảm thấy không thoải mái.
Huống hồ thằng con trai của bà đi cùng kia là để trang trí à?
Nghĩ đến đây, Hà Mỹ Linh liếc sang nhìn Sở Vận Hoa, hung dữ trừng mắt một cái.
Giản Yên bất đắc dĩ lên tiếng:
“Chỉ là chút quà nhỏ, bác đừng để tâm quá! Quan trọng là tấm lòng của cháu thôi ạ!”
“Ừm! Bác cảm ơn con! Lần sau tuyệt đối không được làm thế này nữa đâu nhé!”
Hà Mỹ Linh mỉm cười vui vẻ, giúp Sở Vận Hoa xách đồ rồi cầm tay Giản Yên kéo cô vào trong nhà.
Sở Thiên Nhuệ và Sở Vũ Lâm đang trên đường về, hiện tại trong phòng khách chỉ có ông nội Sở Hoành đang nằm xem ti vi trên ghế chuyên dụng dành cho người bệnh.
Giản Yên nhanh nhẹn tiến đến cúi người chào hỏi. Sở Hoành thấy người đến là cô bé hôm trước liền gật đầu mỉm cười, đôi mắt già nua vì thế liền híp lại thành một đường thẳng viên mãn.
Sở Hoành tuy đã hồi phục sức khỏe nhưng vẫn cần hạn chế nói chuyện và đi lại. Giản Yên ngồi hỏi thăm sức khỏe của ông một chút, sau đó liền xin phép lui vào trong bếp giúp Hà Mỹ Linh chuẩn bị bữa tối.
Hà Mỹ Linh không câu nệ việc này nữa. Thật tâm bà cũng chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội cùng Giản Yên gia tăng, bồi dưỡng tình cảm.
“Lẽ ra Bạch Đồng cũng tới nữa nhưng con bé có việc đột xuất nên phải bay vào Long Thành gấp.”
Hà Mỹ Linh cất giọng đầy tiếc nuối nhưng ngay sau đó liền lập tức vui vẻ đổi chủ đề:
“Thôi không sao! Còn rất nhiều cơ hội cơ mà!”
“Mà bác quên mất.” Hà Mỹ Linh vội ghé sát lại gần Giản Yên, quan tâm hỏi han. “Con có bị dị ứng với thứ gì không?”
Giản Yên vừa vòng tay đảo đều nồi soup vừa lễ phép trả lời:
“Dạ không ạ!”
Có một số loại thức ăn không tốt cho thai kỳ được bác sĩ dặn dò, Giản Yên đã đặc biệt lưu tâm để ý và hình thành thói quen tự giác bỏ qua đến sự tồn tại của nó trên bàn ăn.
Vì nghĩ rằng Giản Yên vẫn còn ngại ngùng nên Hà Mỹ Linh luôn chủ động tìm chủ đề để cùng cô trò chuyện. Cho đến khi chuẩn bị xong bữa tối thì hai người cũng đã tìm hiểu được kha khá dữ liệu về sở thích của đối phương.
Trong lúc chờ cha và anh trai trở về, Sở Vận Hoa tranh thủ đưa Giản Yên đi dạo một vòng. Quả thực là biệt thự cao cấp phiên bản giới hạn, Tịch Yên Chi Thuỷ được thiết kế theo lối kiến trúc vô cùng độc đáo, mang đậm phong cách tân cổ điển sang trọng. Thu hút Giản Yên nhất chính là vườn hoa cỏ đang độ nở rộ, dưới ánh đèn sáng rọi càng thêm phần huyền ảo.
Lúc trở về, khi hai người đi qua một căn phòng, Sở Vận Hoa bất giác dừng lại, bàn tay cũng vừa vặn nắm lấy tay Giản Yên:
“Đây là phòng riêng của tôi! Em có muốn vào thăm chút không?”
Chương 37 Tôi hối hận rồi
Âm thanh phát ra vô cùng chính trực, chẳng hề mang một chút sắc thái mờ ám nào!
Bởi vì tới đây với tâm trạng thoải mái nên Giản Yên cũng không nghĩ nhiều liền thẳng thừng đồng ý. Cô cũng tò mò muốn biết không gian riêng tư của người đàn ông mình yêu sâu đậm sẽ là như thế nào!
Trong tâm trí của Giản Yên, Sở Vận Hoa lạnh lùng, khô khan cùng nguyên tắc. Thế nên phòng ngủ của anh có lẽ sẽ là sự phối hợp giữa những gam màu trầm tối giống như con người anh vậy. Thế nhưng khi cánh cửa to lớn mở ra, đập vào mắt cô chính là sự tươi mát, thanh bình, từ màu sơn cho đến nội thất trong phòng đều được tận dụng chủ yếu là màu xanh dương sáng.
Đó cũng là màu mà cô yêu thích nhất!
Bỗng dưng khoảnh khắc này, Giản Yên có cảm giác giống như bản thân đang ở trong chính căn phòng của mình vậy. Cô cứ ngẩn ra đứng đó, vô tình bỏ lỡ ánh mắt nặng trĩu thâm tình đối diện, sau đó liền nhanh chóng bị anh kéo mạnh vào lòng.
Hai người cứ mải mê ngắm nhìn đối phương, Giản Yên thấy rất rõ trong đôi mắt sâu hun hút của anh lúc này rõ ràng chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng cô.
Mãi đến khi Giản Yên ý thức được bờ môi kiêu ngạo kia đang dần dần sát đến, cô mới giật mình vội vàng đẩy anh ra rồi luống cuống bước chân tránh qua một bên.
Tim đập thình thịch như trống bỏi, Giản Yên nặng nhọc chống hai tay lên chiếc bàn làm việc. Ngay lúc này, tình cờ xuất hiện ở trong tầm mắt cô là khung ảnh màu xanh dương được đặt ngay ngắn ở góc bàn bên phải.
Giản Yên ngạc nhiên đến nỗi Sở Vận Hoa từ lúc nào lặng lẽ bước tới, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau mà cô chẳng hề hay biết.
Anh tựa cằm lên bờ vai gầy, tham lam hít nhẹ hương hoa chi tử thanh mát trên tóc cô, giọng nói dần trở nên mê hoặc:
“Thế nào? Em nhận ra mình chứ?”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai Giản Yên khiến cho cô thêm phần hỗn loạn, ánh mắt càng không muốn rời khỏi bức tranh trước mặt.
Sở Vận Hoa hỏi cô có nhận ra cô gái xinh đẹp nở nụ cười rạng ngời trong bức hoạ kia chính là mình hay không?
Giản Yên bất đắc dĩ mỉm cười. Sao lại không chứ? Dấu ấn được anh ghi lại kia là khoảnh khắc cô bật cười sảng khoái khi đang cổ vũ cho hoạt động team building ở Yên Hải.
Nguyên Quang từng kể với cô, vì Sở Vận Hoa có năng khiếu về hội hoạ nên Nguyên Quang đã góp ý với cậu ta, nói nếu cậu ta không theo ngành kiến trúc thì quả thực vô cùng lãng phí. Cuối cùng người này chỉ hờ hững, lạnh nhạt đáp lại rằng:
“Tôi chỉ vẽ những gì mà bản thân mình yêu thích!”
Dù Sở Vận Hoa đã gián tiếp bày tỏ rất nhiều lần, nhưng lúc này câu hỏi "anh yêu cô thật sao” vẫn còn văng vẳng mãi trong tâm tưởng Giản Yên?
Nếu đã như vậy thì chi bằng làm rõ tất cả mọi chuyện tại đây đi!
Giản Yên xoay người lại, trước ánh nhìn sâu đậm của người đàn ông trước mặt, cô cố gắng trấn an sự dao động trái tim rồi mới bình tĩnh mở miệng:
"Quan hệ của anh và Phùng Cẩn Mai là thế nào?"
Sở Vận Hoa biết Giản Yên vẫn có chuyện gì đó khúc mắc với mình. Thế nhưng khi nghe cô thẳng thừng nói ra điều này, Sở Vận Hoa lại cảm thấy có phần hơi thất vọng.
"Chỉ là bạn, không hơn không kém!"
"Vậy tại sao… ngày đó khi Phùng Cẩn Mai nói rằng cô ta và anh chuẩn bị làm đám cưới, anh lại chẳng tỏ chút thái độ phản đối nào?"
Giản Yên một hơi thốt ra hết nỗi lòng, hiển nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Nói đến đây, cho dù Sở Vận Hoa ngu ngốc cỡ nào cũng mơ hồ đoán ra được, có lẽ thái độ của anh ngày đó đã vô tình trở thành chướng ngại khiến cho Giản Yên ngày càng cách xa bản thân hơn.
Vậy nên anh không còn cách nào khác ngoài việc cần thẳng thắn phơi bày tất cả sự thật.
"Vì tôi ghen!"
Âm thanh khô khốc phát ra đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Ghen ư?"
Giản Yên ngỡ ngàng, cảm thấy có gì đó sai sai thì phải. Nếu có ghen và đau lòng thì cũng phải là cô mới đúng.
"Ừm!" Sở Vận Hoa thở dài. "Lúc đó tôi thấy Nguyên Quang nắm tay em!"
"Vậy… chẳng lẽ…" Rõ ràng biết bao lời cô muốn thốt ra nhưng cứ thế kẹt lại nơi cổ họng nghẹn đắng.
“Tôi cũng biết Nguyên Quang đã yêu em từ rất lâu rồi.”
“Cái này…”
Giản Yên bị Sở Vận Hoa vây khốn, từng lời mà anh phát ra chẳng khác nào hố sâu ngăn cản bước chân, buộc cô phải dừng lại để lắng nghe anh bộc bạch hết trái tim mình.
“Nguyên Quang nói với tôi rằng cậu ta yêu em từ hồi hai người còn là bạn học thời cấp hai.” Sở Vận Hoa nắm chặt tay Giản Yên, tựa như muốn nhắc nhở cô hãy nghe thật kỹ từng lời anh nói. “Nhờ Nguyên Quang nên tôi mới biết đến sự tồn tại của em. Em lặng lẽ bước vào cuộc sống của tôi qua từng câu chuyện cậu ta kể. Tới khi tôi nhận ra tình cảm của mình, muốn vì tình bạn với Nguyên Quang mà buông bỏ nó thì đã không kịp nữa rồi.”
“Bỏ lỡ em ngần ấy năm, tôi hối hận và thấm thía lắm rồi.”