Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
56.
Buổi sáng, tôi đi theo Tiếu Nhạn Bình kiểm tra phòng, Tiếu Nhạn Bình giải thích cho tôi mấy lưu ý khi phẫu thuật, tôi xem qua lịch trình tự chọn, thấy buổi sáng vốn dĩ có một ca phẫu thuật cùng Bạch Đoạn, nhưng tên của Bạch Đoạn đã bị gạch bỏ, thay thế bằng một bác sĩ gây mê khác.
"Này là sao vậy?" Tôi không nhịn được liếc nhìn Tiếu Nhạn Bình.
"À, cái này." Tiếu Nhạn Bình suy nghĩ một chút, "Sáng nay khoa gây mê đột nhiên thay đổi, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chắc là Bạch Đoạn có lớp."
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nét chữ đó, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng chỉ có vài nét, cũng không thể nói nó có phải là của Bạch Đoạn hay không.
Giận dỗi cái gì không biết? Tôi gấp lịch trình lại vào túi, lồng ngực không khỏi cảm thấy một loại tê tê dại dại kỳ lạ.
Đi đến một phòng bệnh ở lầu năm, chiếc giường đầu tiên là Dư Diệp.
Lòng tôi quặn thắt, không nói được gì, tôi đành cắn răng chịu đựng bước vào trong.
"Hạ Niệm Phi." Trương Nguyên vừa thấy tôi đã vui vẻ chào.
Lúc này Dư Diệp vừa ăn sáng, hai người đang nghiêm túc nói cái gì đó.
"Bác sĩ Tiếu." Dư Diệp cười dịu dàng với Tiếu Nhạn Bình.
"Thấy thế nào?" Tiếu Nhạn Bình một tay chống lên lan can cạnh giường, hơi cúi xuống, mặt nở nụ cười hiền hậu như một thiên thần áo trắng đích thực.
"Tốt lắm, mấy ngày nay chế độ ăn uống vẫn bình thường, làm phiền bác sĩ rồi." Trương Nguyên trả lời.
"Còn cô thì thấy sao, Tiểu Diệp?" Tiếu Nhạn Bình lại nhìn Dư Diệp.
"Ổn hơn nhiều rồi, nhưng vết thương ngứa ngứa." Dư Diệp cười, "Cũng bình thường."
"Đừng đụng vào vết thương bừa bãi, chú ý chế độ ăn uống và luyện tập, còn phải quan sát một thời gian." Tiếu Nhạn Bình nói rồi lại liếc nhìn Trương Nguyên, giọng điệu kiên quyết, "Phải ổn thỏa một chút."
Tôi giật mình một cái, trong lòng nhỉ không thể nào, Tiếu Nhạn Bình?
"Vâng, tôi sẽ bảo cô ấy yên tâm nằm ở đây." Trương Nguyên lịch sự cảm ơn Tiếu Nhạn Bình, tiện thể mỉm cười, tranh thủ lúc Tiếu Nhạn Bình xem xét giường bệnh khác mà nói chuyện với tôi.
"Bây giờ anh sống ở đâu?" Tôi nhìn anh thu dọn đồ ăn, nhẹ nhàng hỏi.
"Khách sạn Vinh Đức, chỉ cách đây hai dãy nhà." Trương Nguyên cười với tôi, "Khá tiện để chăm sóc Dư Diệp."
"Hay anh đến ở nhà em đi, nhà em không có ai hết." Tôi cẩn thận hỏi anh, "Hơn nữa, anh cũng phải ở Phù Châu một thời gian mà đúng không, đến lúc Dư Diệp xuất viện chẳng lẽ cả hai ở trong khách sạn? Cũng đâu thích hợp? "
"Này, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà gây thêm phiền toái cho cậu được." Trương Nguyên vùi đầu thu dọn hộp thức ăn.
"Không phiền đâu." Tôi chậm rãi nói, sau đó nhìn Dư Diệp, "Chỉ cần em gái anh không phiền em là được."
"Bác sĩ Hạ, chuyện này thật là..." Dư Diệp cười xấu hổ, còn chưa kịp nói hết lời, Tiếu Nhạn Bình bên kia đã gọi: "Hạ Niệm Phi, lại đây, đi kiểm tra phòng với tôi chứ, đứng bên kia nói cái gì vậy."
"Được rồi, đến đây ngay." Tôi trừng mắt nhìn ông ta một cái, trong lòng thầm nói ông giả vờ cái quái gì vậy, toàn bộ đều phơi hết trên mặt.
"Trương Nguyên, anh suy nghĩ kỹ đi.
Dư Diệp sắp xuất viện rồi.
Anh không thể cứ khách sáo với em mãi." Tôi dừng lại.
"Lần trước có nói sẽ ăn tối cùng nhau đấy, tối nay em có ca trực, ngày mai có một buổi cắt băng khánh thành, vậy ngày mốt được không?"
"Cứ theo cậu là được rồi." Trương Nguyên nhoẻn miệng cười.
"Ừm, vậy thì tối mốt." Tôi liếc nhìn Dư Diệp, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, "Ngày mai em tìm cho Dư Diệp một cô y tá cẩn thận.
Anh không cần trông giường cả đêm....Em có chuyện muốn nói với anh."
Trương Nguyên nhìn tôi nghi ngờ.
"Là Quách Nhất Thần." Tôi hít một hơi nói ra.
Trương Nguyên bất ngờ nhìn tôi, ánh mắt rung động thật lâu.
"Được rồi, em phải đi kiểm tra phòng." Tôi vội vàng buông một câu rồi chạy nhanh đến chỗ của Tiếu Nhạn Bình.
Ngày thứ hai Tết nguyên tiêu, tôi gọi điện về Nhai Bắc sớm, nói chuyện trên trời dưới đất với ông ngoại vài câu.
Biết cơ thể ông đang dần hồi phục, tôi yên tâm nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không biết khi nào, tôi thật sự sợ hãi sinh ly tử biệt.
Lễ cắt băng khánh thành Trung tâm Thương mại Tân Hiệp Hòa diễn ra lúc 10 giờ sáng.
Chu Ngọc Hải gọi điện cho tôi từ sớm dặn tôi mặc trang phục chỉnh tề, đừng có mặc quần jean giày thể thao như mấy đứa choai choai lên, làm Tân Hiệp Hòa xấu hổ.
"Cháu nghĩ cháu là trẻ con à? Hai mươi bốn tuổi rồi đấy!" Chu Ngọc Hải gào lên, "Bằng tuổi cháu chú đã kết hôn rồi."
"Cháu biết rồi," Tôi càu nhàu "Chú đang muốn cháu mặc đồ ngủ tới sao, hở?"
"Cháu dám." Chu Duật Hải mắng tôi, "Phải là tây trang, màu tối, kiểu dáng bình thường, đừng quá màu mè."
"Vâng." Tôi đáp lời, mở tủ tìm quần áo.
"Cà vạt cũng đừng màu mè phô trương quá, phải đơn giản thôi.
"
"Vâng."
"Đồ đen đừng có mang tất trắng đấy!"
"Cháu biết rồi mà," tôi không nhịn được than thở qua điện thoại, "Ôi cháu bao nhiêu tuổi rồi, đừng xem cháu như con nít hoài chứ".
"Chuyện này chú vẫn chưa quên," Chu Ngọc Hải cười cười bên đầu dây kia, "Chú vẫn coi cháu như một đứa trẻ, nhớ lúc Lão Tạ vừa mới giới thiệu cháu với chú, cháu còn nhỏ như thế nào, cũng chưa tới hai mươi, chính xác là một đứa trẻ." Nói xong chú thở dài: "Nhưng cũng là do bọn chú, bọn chú già rồi."
"Vâng..." Tôi vò đầu bứt tai, không biết nên trả lời cái gì mới tốt.
"Này, mười giờ, đừng đến muộn đấy." Chu Ngọc Hải lải nhải nhắc nhở, "Ngài Đinh hôm nay cũng ở đây.
Đến nhớ chào hỏi ngài ấy đấy."
"Hiểu rồi, chú cũng nhanh lên đi nha." Tôi gật đầu với không khí rồi cúp điện thoại.
Tôi thay quần áo đi xuống nhà làm ấm xe, ngồi trong xe, tôi cảm thấy chiếc xe hơi cũ.
Tôi sang số, lòng thầm nhủ sau trận này phải đổi xe, ít nhất cũng phải phong cách hơn chiếc xe trước đây của Quách Nhất Thần, cả xe phải sáng bóng như gương, tiếng máy xe nổ khi vặn chìa khóa phải ngầu thật ngầu, đạp ga là phải cảm thán một câu sướng quá.
Tôi đang dâm tà nghĩ đến chiếc xe mới, đột nhiên nghĩ: Quách Nhất Thần, lúc này anh đang ở đâu?
Khi đến Tân Hiệp Hòa lúc 90, một nhóm phụ nữ mặc sườn xám xẻ cao tươi cười chào đón tôi ở quầy lễ tân.
Lễ cắt băng vẫn chưa chính thức bắt đầu, tôi đỗ xe, đi vào văn phòng cấp cao nhất.
Trong phòng họp nhỏ, cổ đông cũ và mới ngồi thành một vòng tròn.
"Tiểu Hạ đến rồi." Tạ Cẩm Hòa gật đầu với tôi.
Mấy năm nay chú gầy đi nhiều, bụng bia biến mất, tóc cũng bạc đi, thoạt nhìn có vẻ như đã hoàn toàn thay đổi.
"Chú Tạ, chú cũng thật là." Tôi cười khanh khách cầm lấy ly trà một vị tiểu thư đưa, nhìn người đẹp đi xa.
"Nhìn hai hàng sườn xám đỏ ở cửa là biết ý tưởng của chú rồi, đang mùa đông mà lộ hết cả cái đùi ra bên ngoài, thật là đồi phong bại tục."
"Chú Tạ của con có lạc thú mấy chuyện này lắm." Chu Ngọc Hải cười đùa với Tạ Cẩm Hòa, "Về sau phải cẩn thận, kẻo lại bị nói chúng ta làm ăn không đứng đắn."
"Đúng vậy, chú Tạ muốn làm cái kia thì làm một mình thôi nha." Tôi cười đùa ngồi xuống, để ý bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt.
"Đây là Đinh Hiển Kiệt, chú đã từng nói với cháu." Lão Tạ gật đầu giới thiệu với tôi, "Cổ đông mới của chúng ta.
Tổng giám đốc Đinh, đây là Hạ Niệm Phi."
Người đàn ông đầu đinh bên cạnh đứng lên muốn bắt tay tôi: "Cậu Hạ, hân hạnh gặp mặt." Tôi lễ phép chào hỏi một hồi, biết người này có công vực dậy Tân Hiệp Hòa lần nữa, tôi không dám lơ là.
Trước đó tôi đã nghe nhiều truyền thuyết khác nhau về Đinh Hiển Kiệt, từ lời kể của các cổ đông lớn bé của Tân Hiệp Hòa, ông ta luôn có cái gì đó mơ hồ thần bí.
Chu Ngọc Hải thì nói ông ta là Hoa kiều từ Đông Nam Á về quê, còn cụ thể nước nào của Đông Nam Á thì tôi không biết, lúc thì nghe là Indonesia, lúc lại là Brunei, tóm lại nhà ông ta hoặc là đào vàng hoặc là đào dầu mỏ, tiền nhiều như nước biển.
Tạ Cẩm Hòa nằm gai nếm mật bao nhiêu năm qua không biết làm thế nào gặp được cổ đông giàu có và quyền lực như vậy, xem như Tân Hiệp Hòa đã có được một trụ cột vững vàng.
"Nào, chúng ta uống trước một ly đi." Đinh Hiển Kiệt mỉm cười đi tới mở sâm panh, nhẹ nhàng khéo léo xếp ly thành hình tháp rồi lần lượt rót rượu từ trên xuống dưới.
"Ồ, Tổng giám đốc Đinh còn có kỹ năng này sao?" Chu Ngọc Hải vui vẻ nhìn ông ta rót đầy rượu.
"Uống thế này mới vui." Đinh Hiển Kiệt đặt chai rượu, lấy ly rượu trên cùng đưa cho tôi, "Mời cậu Hạ."
Tôi ngẩn người, nhưng vẫn nhận lấy.
Sau đó, các cổ đông lần lượt cầm ly, bầu không khí rất hòa hợp, một ly sâm panh xuống bụng, mọi người như vui vẻ hẳn lên, kề vai sát cánh tốp năm tốp ba chuẩn bị xuống lầu cắt băng khánh thành.
Đinh Hiển Kiệt thản nhiên đặt tay lên tôi, mỉm cười đi theo chú Tạ xuống lầu.
Tôi không quen bị người khác níu kéo, chưa kể Đinh Hiển Kiệt còn thấp hơn tôi rất nhiều, vịn vịn như thế làm tôi thấy khó chịu.
Ngay khi tôi cảm thấy hết chịu nổi, một bàn tay khác của Đinh Hiển Kiệt khẽ nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình một cái, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay có thứ gì đó.
"Ôi, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, mấy ông xem lòng bàn tay cậu Hạ ấm đến cỡ nào này." Đinh Hiển Kiệt vừa nắm tay tôi vừa quay đầu trêu chọc chú Tạ, chú Chu và những người khác.
Nói xong ông ta rút tay về rất tự nhiên, trên tay tôi còn có thêm một chai thủy tinh nhỏ.
"Cất đi." Giọng ông ta trầm đến mức không thể nghe được.
Tôi liếc nhìn ông ta đầy cảnh giác.
"Quả thận của Tiểu Hạ chúng đúng là cường tráng quá nha?" Chu Ngọc Hải cười nhìn tôi, "Khi nào thì mang bạn gái đến cho chú Chu của cháu nhìn xem? Xem lòng bàn tay còn nóng không."
"Nói nhảm, chú Chu, chú chỉ đang ghen tị thôi." Tôi nhướng mày cười, "Mọi người xuống trước đi, cháu ghé nhà vệ sinh một chút."
"Vừa mới khen thân thể tốt thì lại hư thận rồi?" Chu Ngọc Hải cười chọc tôi.
"Hư con khỉ ý, có thận chú mới hư." Tôi quay đầu trừng chú một cái rồi tách khỏi Đinh Hiển Kiệt quẹo vào toilet bên cạnh.
"Đừng đến muộn, sắp cắt băng khánh thành rồi đấy." Giọng chú Tạ vang lên.
"Cháu đến ngay." Vừa trả lời tôi vừa chui vào buồng trong cùng của toilet, lấy trong túi ra cái chai thủy tinh nhỏ mà Đinh Hiển Kiệt vừa nhét vào tay tôi.
Là một lọ thuốc cũ thông thường, miệng lọ được bịt bằng nút cao su, dọc theo mép có đổ một lớp sáp trắng, bên trong lọ là một tờ giấy cuộn.
Tôi chợt cảm thấy hơi lo lắng.
Tôi cẩn thận cạo lớp sáp trắng, vì không có móng tay nên rất khó khăn, cuối cùng tôi cẩn thận gỡ bỏ lớp sáp trắng, mở nắp chai giũ tờ giấy ra.
Chỉ nhìn thoáng qua tim tôi đã run lên dữ dội.
"Tiểu Tây Sương, 334, 3434.
Thần."
Khớp xương tôi run lên bần bật, tôi cảm thấy khó chịu khắp người, tay chân không biết phải để ở đâu.
Tôi nhanh chóng ghi nhớ nội dung, rồi xé tờ giấy ra từng mảnh, ném tất cả vào bồn cầu dập nước.
Gần như cùng lúc đó, còi cảnh sát đột nhiên vang lên ở tầng dưới.
Tôi lao ra khỏi nhà vệ sinh thật nhanh, xuống lầu xem có chuyện gì.
Lúc này, quảng trường Tân Hiệp Hòa đã nháo nhào, các phóng viên vốn đến quay lễ cắt băng cùng nhau chĩa ống kính vào một xe cảnh sát đậu trước đài cắt băng.
Tôi định thần lại, thấy Đinh Hiển Kiệt đã bị hai cảnh sát còng tay, ngoan ngoãn đi đến xe cảnh sát.
Ông ta trông rất bình tĩnh, trái ngược hẳn với những người xung quanh, như thể đã biết trước rằng mình sẽ bị bắt; Tôi đứng ngây ra tại chỗ, nhìn thấy ông ta như nhìn thoáng về phía tôi, sau đó quay đầu đi nhanh chóng.
Trong lúc nhốn nháo, tôi nghe thấy tiếng Chu Ngọc Hải đầy hoảng loạn: "Khốn kiếp, Tân Hiệp Hòa có tội tình gì? Vất vả lắm mới có thể cắt băng khánh thành mà, sao lại xảy ra chuyện này?..."
./..
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
56.
Buổi sáng, tôi đi theo Tiếu Nhạn Bình kiểm tra phòng, Tiếu Nhạn Bình giải thích cho tôi mấy lưu ý khi phẫu thuật, tôi xem qua lịch trình tự chọn, thấy buổi sáng vốn dĩ có một ca phẫu thuật cùng Bạch Đoạn, nhưng tên của Bạch Đoạn đã bị gạch bỏ, thay thế bằng một bác sĩ gây mê khác.
"Này là sao vậy?" Tôi không nhịn được liếc nhìn Tiếu Nhạn Bình.
"À, cái này." Tiếu Nhạn Bình suy nghĩ một chút, "Sáng nay khoa gây mê đột nhiên thay đổi, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chắc là Bạch Đoạn có lớp."
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nét chữ đó, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng chỉ có vài nét, cũng không thể nói nó có phải là của Bạch Đoạn hay không.
Giận dỗi cái gì không biết? Tôi gấp lịch trình lại vào túi, lồng ngực không khỏi cảm thấy một loại tê tê dại dại kỳ lạ.
Đi đến một phòng bệnh ở lầu năm, chiếc giường đầu tiên là Dư Diệp.
Lòng tôi quặn thắt, không nói được gì, tôi đành cắn răng chịu đựng bước vào trong.
"Hạ Niệm Phi." Trương Nguyên vừa thấy tôi đã vui vẻ chào.
Lúc này Dư Diệp vừa ăn sáng, hai người đang nghiêm túc nói cái gì đó.
"Bác sĩ Tiếu." Dư Diệp cười dịu dàng với Tiếu Nhạn Bình.
"Thấy thế nào?" Tiếu Nhạn Bình một tay chống lên lan can cạnh giường, hơi cúi xuống, mặt nở nụ cười hiền hậu như một thiên thần áo trắng đích thực.
"Tốt lắm, mấy ngày nay chế độ ăn uống vẫn bình thường, làm phiền bác sĩ rồi." Trương Nguyên trả lời.
"Còn cô thì thấy sao, Tiểu Diệp?" Tiếu Nhạn Bình lại nhìn Dư Diệp.
"Ổn hơn nhiều rồi, nhưng vết thương ngứa ngứa." Dư Diệp cười, "Cũng bình thường."
"Đừng đụng vào vết thương bừa bãi, chú ý chế độ ăn uống và luyện tập, còn phải quan sát một thời gian." Tiếu Nhạn Bình nói rồi lại liếc nhìn Trương Nguyên, giọng điệu kiên quyết, "Phải ổn thỏa một chút."
Tôi giật mình một cái, trong lòng nhỉ không thể nào, Tiếu Nhạn Bình?
"Vâng, tôi sẽ bảo cô ấy yên tâm nằm ở đây." Trương Nguyên lịch sự cảm ơn Tiếu Nhạn Bình, tiện thể mỉm cười, tranh thủ lúc Tiếu Nhạn Bình xem xét giường bệnh khác mà nói chuyện với tôi.
"Bây giờ anh sống ở đâu?" Tôi nhìn anh thu dọn đồ ăn, nhẹ nhàng hỏi.
"Khách sạn Vinh Đức, chỉ cách đây hai dãy nhà." Trương Nguyên cười với tôi, "Khá tiện để chăm sóc Dư Diệp."
"Hay anh đến ở nhà em đi, nhà em không có ai hết." Tôi cẩn thận hỏi anh, "Hơn nữa, anh cũng phải ở Phù Châu một thời gian mà đúng không, đến lúc Dư Diệp xuất viện chẳng lẽ cả hai ở trong khách sạn? Cũng đâu thích hợp? "
"Này, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà gây thêm phiền toái cho cậu được." Trương Nguyên vùi đầu thu dọn hộp thức ăn.
"Không phiền đâu." Tôi chậm rãi nói, sau đó nhìn Dư Diệp, "Chỉ cần em gái anh không phiền em là được."
"Bác sĩ Hạ, chuyện này thật là..." Dư Diệp cười xấu hổ, còn chưa kịp nói hết lời, Tiếu Nhạn Bình bên kia đã gọi: "Hạ Niệm Phi, lại đây, đi kiểm tra phòng với tôi chứ, đứng bên kia nói cái gì vậy."
"Được rồi, đến đây ngay." Tôi trừng mắt nhìn ông ta một cái, trong lòng thầm nói ông giả vờ cái quái gì vậy, toàn bộ đều phơi hết trên mặt.
"Trương Nguyên, anh suy nghĩ kỹ đi.
Dư Diệp sắp xuất viện rồi.
Anh không thể cứ khách sáo với em mãi." Tôi dừng lại.
"Lần trước có nói sẽ ăn tối cùng nhau đấy, tối nay em có ca trực, ngày mai có một buổi cắt băng khánh thành, vậy ngày mốt được không?"
"Cứ theo cậu là được rồi." Trương Nguyên nhoẻn miệng cười.
"Ừm, vậy thì tối mốt." Tôi liếc nhìn Dư Diệp, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, "Ngày mai em tìm cho Dư Diệp một cô y tá cẩn thận.
Anh không cần trông giường cả đêm....Em có chuyện muốn nói với anh."
Trương Nguyên nhìn tôi nghi ngờ.
"Là Quách Nhất Thần." Tôi hít một hơi nói ra.
Trương Nguyên bất ngờ nhìn tôi, ánh mắt rung động thật lâu.
"Được rồi, em phải đi kiểm tra phòng." Tôi vội vàng buông một câu rồi chạy nhanh đến chỗ của Tiếu Nhạn Bình.
Ngày thứ hai Tết nguyên tiêu, tôi gọi điện về Nhai Bắc sớm, nói chuyện trên trời dưới đất với ông ngoại vài câu.
Biết cơ thể ông đang dần hồi phục, tôi yên tâm nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không biết khi nào, tôi thật sự sợ hãi sinh ly tử biệt.
Lễ cắt băng khánh thành Trung tâm Thương mại Tân Hiệp Hòa diễn ra lúc 10 giờ sáng.
Chu Ngọc Hải gọi điện cho tôi từ sớm dặn tôi mặc trang phục chỉnh tề, đừng có mặc quần jean giày thể thao như mấy đứa choai choai lên, làm Tân Hiệp Hòa xấu hổ.
"Cháu nghĩ cháu là trẻ con à? Hai mươi bốn tuổi rồi đấy!" Chu Ngọc Hải gào lên, "Bằng tuổi cháu chú đã kết hôn rồi."
"Cháu biết rồi," Tôi càu nhàu "Chú đang muốn cháu mặc đồ ngủ tới sao, hở?"
"Cháu dám." Chu Duật Hải mắng tôi, "Phải là tây trang, màu tối, kiểu dáng bình thường, đừng quá màu mè."
"Vâng." Tôi đáp lời, mở tủ tìm quần áo.
"Cà vạt cũng đừng màu mè phô trương quá, phải đơn giản thôi.
"
"Vâng."
"Đồ đen đừng có mang tất trắng đấy!"
"Cháu biết rồi mà," tôi không nhịn được than thở qua điện thoại, "Ôi cháu bao nhiêu tuổi rồi, đừng xem cháu như con nít hoài chứ".
"Chuyện này chú vẫn chưa quên," Chu Ngọc Hải cười cười bên đầu dây kia, "Chú vẫn coi cháu như một đứa trẻ, nhớ lúc Lão Tạ vừa mới giới thiệu cháu với chú, cháu còn nhỏ như thế nào, cũng chưa tới hai mươi, chính xác là một đứa trẻ." Nói xong chú thở dài: "Nhưng cũng là do bọn chú, bọn chú già rồi."
"Vâng..." Tôi vò đầu bứt tai, không biết nên trả lời cái gì mới tốt.
"Này, mười giờ, đừng đến muộn đấy." Chu Ngọc Hải lải nhải nhắc nhở, "Ngài Đinh hôm nay cũng ở đây.
Đến nhớ chào hỏi ngài ấy đấy."
"Hiểu rồi, chú cũng nhanh lên đi nha." Tôi gật đầu với không khí rồi cúp điện thoại.
Tôi thay quần áo đi xuống nhà làm ấm xe, ngồi trong xe, tôi cảm thấy chiếc xe hơi cũ.
Tôi sang số, lòng thầm nhủ sau trận này phải đổi xe, ít nhất cũng phải phong cách hơn chiếc xe trước đây của Quách Nhất Thần, cả xe phải sáng bóng như gương, tiếng máy xe nổ khi vặn chìa khóa phải ngầu thật ngầu, đạp ga là phải cảm thán một câu sướng quá.
Tôi đang dâm tà nghĩ đến chiếc xe mới, đột nhiên nghĩ: Quách Nhất Thần, lúc này anh đang ở đâu?
Khi đến Tân Hiệp Hòa lúc 90, một nhóm phụ nữ mặc sườn xám xẻ cao tươi cười chào đón tôi ở quầy lễ tân.
Lễ cắt băng vẫn chưa chính thức bắt đầu, tôi đỗ xe, đi vào văn phòng cấp cao nhất.
Trong phòng họp nhỏ, cổ đông cũ và mới ngồi thành một vòng tròn.
"Tiểu Hạ đến rồi." Tạ Cẩm Hòa gật đầu với tôi.
Mấy năm nay chú gầy đi nhiều, bụng bia biến mất, tóc cũng bạc đi, thoạt nhìn có vẻ như đã hoàn toàn thay đổi.
"Chú Tạ, chú cũng thật là." Tôi cười khanh khách cầm lấy ly trà một vị tiểu thư đưa, nhìn người đẹp đi xa.
"Nhìn hai hàng sườn xám đỏ ở cửa là biết ý tưởng của chú rồi, đang mùa đông mà lộ hết cả cái đùi ra bên ngoài, thật là đồi phong bại tục."
"Chú Tạ của con có lạc thú mấy chuyện này lắm." Chu Ngọc Hải cười đùa với Tạ Cẩm Hòa, "Về sau phải cẩn thận, kẻo lại bị nói chúng ta làm ăn không đứng đắn."
"Đúng vậy, chú Tạ muốn làm cái kia thì làm một mình thôi nha." Tôi cười đùa ngồi xuống, để ý bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt.
"Đây là Đinh Hiển Kiệt, chú đã từng nói với cháu." Lão Tạ gật đầu giới thiệu với tôi, "Cổ đông mới của chúng ta.
Tổng giám đốc Đinh, đây là Hạ Niệm Phi."
Người đàn ông đầu đinh bên cạnh đứng lên muốn bắt tay tôi: "Cậu Hạ, hân hạnh gặp mặt." Tôi lễ phép chào hỏi một hồi, biết người này có công vực dậy Tân Hiệp Hòa lần nữa, tôi không dám lơ là.
Trước đó tôi đã nghe nhiều truyền thuyết khác nhau về Đinh Hiển Kiệt, từ lời kể của các cổ đông lớn bé của Tân Hiệp Hòa, ông ta luôn có cái gì đó mơ hồ thần bí.
Chu Ngọc Hải thì nói ông ta là Hoa kiều từ Đông Nam Á về quê, còn cụ thể nước nào của Đông Nam Á thì tôi không biết, lúc thì nghe là Indonesia, lúc lại là Brunei, tóm lại nhà ông ta hoặc là đào vàng hoặc là đào dầu mỏ, tiền nhiều như nước biển.
Tạ Cẩm Hòa nằm gai nếm mật bao nhiêu năm qua không biết làm thế nào gặp được cổ đông giàu có và quyền lực như vậy, xem như Tân Hiệp Hòa đã có được một trụ cột vững vàng.
"Nào, chúng ta uống trước một ly đi." Đinh Hiển Kiệt mỉm cười đi tới mở sâm panh, nhẹ nhàng khéo léo xếp ly thành hình tháp rồi lần lượt rót rượu từ trên xuống dưới.
"Ồ, Tổng giám đốc Đinh còn có kỹ năng này sao?" Chu Ngọc Hải vui vẻ nhìn ông ta rót đầy rượu.
"Uống thế này mới vui." Đinh Hiển Kiệt đặt chai rượu, lấy ly rượu trên cùng đưa cho tôi, "Mời cậu Hạ."
Tôi ngẩn người, nhưng vẫn nhận lấy.
Sau đó, các cổ đông lần lượt cầm ly, bầu không khí rất hòa hợp, một ly sâm panh xuống bụng, mọi người như vui vẻ hẳn lên, kề vai sát cánh tốp năm tốp ba chuẩn bị xuống lầu cắt băng khánh thành.
Đinh Hiển Kiệt thản nhiên đặt tay lên tôi, mỉm cười đi theo chú Tạ xuống lầu.
Tôi không quen bị người khác níu kéo, chưa kể Đinh Hiển Kiệt còn thấp hơn tôi rất nhiều, vịn vịn như thế làm tôi thấy khó chịu.
Ngay khi tôi cảm thấy hết chịu nổi, một bàn tay khác của Đinh Hiển Kiệt khẽ nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình một cái, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay có thứ gì đó.
"Ôi, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, mấy ông xem lòng bàn tay cậu Hạ ấm đến cỡ nào này." Đinh Hiển Kiệt vừa nắm tay tôi vừa quay đầu trêu chọc chú Tạ, chú Chu và những người khác.
Nói xong ông ta rút tay về rất tự nhiên, trên tay tôi còn có thêm một chai thủy tinh nhỏ.
"Cất đi." Giọng ông ta trầm đến mức không thể nghe được.
Tôi liếc nhìn ông ta đầy cảnh giác.
"Quả thận của Tiểu Hạ chúng đúng là cường tráng quá nha?" Chu Ngọc Hải cười nhìn tôi, "Khi nào thì mang bạn gái đến cho chú Chu của cháu nhìn xem? Xem lòng bàn tay còn nóng không."
"Nói nhảm, chú Chu, chú chỉ đang ghen tị thôi." Tôi nhướng mày cười, "Mọi người xuống trước đi, cháu ghé nhà vệ sinh một chút."
"Vừa mới khen thân thể tốt thì lại hư thận rồi?" Chu Ngọc Hải cười chọc tôi.
"Hư con khỉ ý, có thận chú mới hư." Tôi quay đầu trừng chú một cái rồi tách khỏi Đinh Hiển Kiệt quẹo vào toilet bên cạnh.
"Đừng đến muộn, sắp cắt băng khánh thành rồi đấy." Giọng chú Tạ vang lên.
"Cháu đến ngay." Vừa trả lời tôi vừa chui vào buồng trong cùng của toilet, lấy trong túi ra cái chai thủy tinh nhỏ mà Đinh Hiển Kiệt vừa nhét vào tay tôi.
Là một lọ thuốc cũ thông thường, miệng lọ được bịt bằng nút cao su, dọc theo mép có đổ một lớp sáp trắng, bên trong lọ là một tờ giấy cuộn.
Tôi chợt cảm thấy hơi lo lắng.
Tôi cẩn thận cạo lớp sáp trắng, vì không có móng tay nên rất khó khăn, cuối cùng tôi cẩn thận gỡ bỏ lớp sáp trắng, mở nắp chai giũ tờ giấy ra.
Chỉ nhìn thoáng qua tim tôi đã run lên dữ dội.
"Tiểu Tây Sương, 334, 3434.
Thần."
Khớp xương tôi run lên bần bật, tôi cảm thấy khó chịu khắp người, tay chân không biết phải để ở đâu.
Tôi nhanh chóng ghi nhớ nội dung, rồi xé tờ giấy ra từng mảnh, ném tất cả vào bồn cầu dập nước.
Gần như cùng lúc đó, còi cảnh sát đột nhiên vang lên ở tầng dưới.
Tôi lao ra khỏi nhà vệ sinh thật nhanh, xuống lầu xem có chuyện gì.
Lúc này, quảng trường Tân Hiệp Hòa đã nháo nhào, các phóng viên vốn đến quay lễ cắt băng cùng nhau chĩa ống kính vào một xe cảnh sát đậu trước đài cắt băng.
Tôi định thần lại, thấy Đinh Hiển Kiệt đã bị hai cảnh sát còng tay, ngoan ngoãn đi đến xe cảnh sát.
Ông ta trông rất bình tĩnh, trái ngược hẳn với những người xung quanh, như thể đã biết trước rằng mình sẽ bị bắt; Tôi đứng ngây ra tại chỗ, nhìn thấy ông ta như nhìn thoáng về phía tôi, sau đó quay đầu đi nhanh chóng.
Trong lúc nhốn nháo, tôi nghe thấy tiếng Chu Ngọc Hải đầy hoảng loạn: "Khốn kiếp, Tân Hiệp Hòa có tội tình gì? Vất vả lắm mới có thể cắt băng khánh thành mà, sao lại xảy ra chuyện này?..."
./..
Bình luận facebook