-
Chương 50
Nhạn Hồi cũng giật thót. Nàng biết đại sư huynh nhà mình nghiêm túc chính trực, nhưng không ngờ là chỉ có mấy tháng không gặp, sao tính tình lại trở nên nóng nảy thế này, chưa nói được mấy câu đã nổi giận ra tay với người ta rồi!
Nhạn Hồi vội tiến lên ngăn cản: “Đại sư huynh! Huynh bình tĩnh đi!”
Tử Thần như đang lửa giận ngút trời, tay ngưng tụ pháp lực đẩy Nhạn Hồi ra: “Tránh ra!”
Nhạn Hồi bất cẩn, thật sự bị đẩy sang một bên.
Thiên Diệu thấy vậy chau mày.
Nhạn Hồi vừa ổn định thân hình xong, quay đầu đã thấy Tử Thần đâm kiếm về phía Thiên Diệu, thân hình Thiên Diệu khẽ nghiêng, động tác không mạnh lắm nhưng có thể tránh được hết ba kiếm Tử Thần đâm tới. Đến khi Tử Thần sắp thu thế, Thiên Diệu đưa tay, nhẹ đánh lên chỗ yếu nhất trên xương cổ tay hắn, lực đạo không mạnh nhưng lại khiến cả cánh tay Tử Thần tê dại.
Tử Thần bất giác lui lại, ôm cổ tay mình cười lạnh: “Người phàm bình thường?”
Bị vạch trần ngay tại chỗ, Nhạn Hồi cảm thấy da mặt nóng bừng, cố chống đỡ nói: “Huynh ấy... huynh ấy chỉ giỏi võ công thôi, không có pháp lực đâu...”
Tử Thần không muốn nghe Nhạn Hồi nói bừa nữa, nhìn Thiên Diệu hỏi: “Khí tức hỗn tạp trên người sư muội ta cũng do ngươi dạy muội ấy hấp thu phải không?” Ánh mắt Tử Thần lạnh lẽo, “Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?” Câu hỏi của y không còn chút hơi ấm nào nữa.
“Ý đồ!?” Thiên Diệu đúng mực nhìn Tử Thần, tuy quanh người không hề có pháp lực, nhưng không ảnh hưởng đến khí thế của hắn: “Ta dạy cô ấy hấp thu khí tức của ta thì đã sao, núi Thần Tinh ngươi dạy dỗ mười năm không bằng một ngày chỉ giáo của ta. Nói ra không thấy xấu hổ sao?”
Tử Thần đã thực sự nổi giận, “Ngông cuồng!” Để ta xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì mà to gan lớn mật như vậy.”
Trường kiếm trong tay y ngưng tụ khí tức, không khí xung quanh chuyển động, tốc độ ngày càng nhanh, hơn nữa trên kiếm của Tử Thần còn xuất hiện thêm mấy lưỡi đao gió.
Nhạn Hồi biết Tử Thần từ nhỏ đã tu hành pháp thuật hệ Mộc, tình hình trước mắt dường như y thực sự muốn sử dụng bản lĩnh với Thiên Diệu. Nhạn Hồi giật mình nhìn quanh quẩn, kết quả tìm thấy một hòn đá dưới đất, tiện chân đá một cước, hòn đá đập vào cổ tay chỗ Tứ Thần mới bị Thiên Diệu đánh ban nãy, Tử Thần bị đau, phân tâm nhìn về phía nàng.
Nhạn Hồi lắc người trong tích tắc, lập tức di chuyển đến phía sau y, động tác cực nhanh, đưa tay thành đao đánh mạnh vào sau gáy.
Cú đánh mang theo pháp lực, bụp một tiếng, một ngọn lửa màu đỏ theo kinh mạch Tử Thần chảy lan khắp toàn thân y.
Lưỡi đao gió trên kiếm Tử Thần lập tức biến mất, không khí xung quanh khôi phục về bình yên. Thân hình Tử Thần cứng đờ tại chỗ, lửa giận bùng cháy trong đôi mắt.
“Nhạn Hồi!”
Nhạn Hồi thở phào, liên tiếp xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, khóa kinh mạch của huynh một lúc, nửa canh giờ sau là có thể cử động được rồi, đại sư huynh đừng nóng.”
Làm sao có thể không nóng, xưa nay Tử Thần trầm tĩnh nghiêm túc, đứng đắn hơn là cả Lăng Tiêu, hôm nay bị Nhạn Hồi chọc giận đến nghiến răng: “Muội... muội...” Nghĩ một hồi vẫn không biết nên nói năng thế nào.
Nhạn Hồi thở dài, bước sang bên cạnh tiện tay nhặt một cành cây, “Đại sư huynh, huynh đừng ép muội, muội không thể nào quay về núi Thần Tinh được nữa đâu, huynh cũng đừng tới tìm muội nữa, để tránh sau này các sư thúc sư bá có ý kiến với huynh. Từ lúc rời khỏi núi Thần Tinh muội đã không nghĩ đến chuyện quay về nữa. Chúng ta gặp nhau lần này, huynh coi như bù cho lúc muội rời khỏi núi Thần Tinh đi. Từ nay về sau núi rộng sông dài, hẹn gặp nhau chốn giang hồ.”
Nhạn Hồi thật sự quyết định rũ sạch quan hệ với núi Thần Tinh.
Trải qua chuyện Hồ yêu này, nàng không muốn và không bằng lòng nghe thêm bất kỳ tin tức gì liên quan tới Lăng Tiêu nữa, sợ sau này chỉ cần có thêm một chút tin tức gì đó nữa thì hình tượng sư phụ đang được nàng dè dặt cẩn thận bảo vệ trong lòng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Lúc định rời khỏi Vong Ngữ lâu, rời khỏi nơi tập trung tin tức đó, Nhạn Hồi đã không muốn điều tra “chân tướng” nữa.
Nàng sợ thật sự sẽ có một ngày, khi nàng biết được tất cả chân tướng sẽ không chịu nỗi. Vậy nên nàng dứt khoát tránh né, dứt khoát trốn đi, giả vờ không biết gì cả, thế này... hình như là cách tốt nhất nàng nghĩ ra được.
Tử Thần nghe thấy lời này của Nhạn Hồi, vẻ mặt biến động, chưa kịp lên tiếng thì nàng đã vỗ vỗ một nhánh cây, ném nó lên trời, nhánh cây lập tức lơ lửng trong không trung.
Nàng kéo tay Thiên Diệu, thân nhẹ như yến nhảy lên nhánh cây, không quay đầu nhìn Tử Thần lấy một lần, lấy nhánh cây làm kiếm, hóa ra một luồng gió ngự kiếm bay đi.
Tử Thần bị khóa kinh mạch đứng yên tại chổ, chỉ có gió nhẹ lay tóc y, ngoài phẫn nộ, trong lòng vừa bất lực vừa xúc động bùi ngùi.
Tính đến hiện giờ, trong thế hệ bọn họ, người có thể tiện tay bẻ cây làm kiếm, tùy ý bay đi e chỉ có mình Nhạn Hồi. Tư chất của nàng cực cao, nếu nàng có thể ở lại núi Thần Tinh, ắt hắn sau này có thể theo kịp Tố Ảnh chân nhân.
Hơn nữa y hi vọng Nhạn Hồi có thể ở lại núi Thần Tinh...
Làm sao có thể tùy tiện học từ một người lai lịch bất minh như vậy được, lỡ đó là người xấu thì sao, lỡ người đó...
Có mưu đồ bất chính với nàng thì sao...
Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu ngự kiếm không ngừng nghỉ suốt một canh giờ. Trong không trung, chỗ đứng trên nhành cây có hạn, thân hình Nhạn Hồi nhỏ hơn Thiên Diệu, tuy do nàng dùng pháp lực khống chế phương hướng nhưng cả người nàng như được khảm vào lòng hắn.
Hai người tựa vào nhau, bởi vậy hơi ấm trên người Nhạn Hồi cứ như vậy truyền sang người Thiên Diệu.
Tóc Nhạn Hồi bị gió hất tung làm mờ ánh mắt hắn, hắn nhìn núi ở xa xa và mây đủ màu sắc, bỗng dưng nói: “Chẳng phải cô nói sẽ mặc kệ ta sao?”
Tâm tư Nhạn Hồi không đặt trên người Thiên Diệu, nhưng nghe hắn nói vậy, nàng ngẩn ra, sau đó quay đầu liếc hắn: “Còn nói vớ vẩn thì ta không ngại thả ngươi xuống đây đâu.”
Thiên Diệu cong khóe môi, nói sang chuyện khác, “Cô ra tay với sư huynh mà chẳng khách sáo chút nào.”
“Ta đâu định ra tay.” Nhạn Hồi cũng rất khó hiểu, “Ta còn tưởng chỉ cần trốn thoát là được rồi, nào ngờ huynh ấy lại nổi giận như vậy, không biết đang giận cái gì nữa.”
Thiên Diệu vẻ mặt kỳ lạ nghĩ thầm, đúng rồi, tốt nhất đừng nên biết hắn đang giận cái gì.
Đi vội vã lại phải vòng vẻo, mãi đến khi Nhạn Hồi xác định Tử Thần không thể đuổi kịp, nàng mới xác định phương hướng bay về phía Nam.
Nàng vốn nghĩ Thiên Diệu đi theo nàng nên nàng không ngự kiếm, nhưng nào ngờ xảy ra chuyện này, dù sao cũng đã tự vả vào mặt mình rồi, chi bằng một mạch bay tới trấn Tương Lý cho xong.
Ngự kiếm đương nhiên rất nhanh, trước khi trời tối hai người đã tới được trấn Tương Lý.
Nơi này thật ra cũng coi như là quê của Nhạn Hồi, nơi nàng ở lúc nhỏ là một thôn làng bên ngoài trấn không xa. Có điều hôm nay vẫn chưa chuẩn bị về nhà, nàng định ở chỗ này một đêm trước.
Trả tiền hai phòng trong khách điếm, tuy Nhạn Hồi đã được coi như là một chủ ngân lâu nhỏ, nhưng ngân lâu cũng chưa thấy đâu, nàng vẫn cảm thấy xót của theo thói quen.
Nàng dặn dò Thiên Diệu: “Bây giờ ngươi không trả tiền cũng được, nhưng sau này nếu ngươi phát đạt thì đừng quên trả cho ta tiền ăn uống ngủ nghỉ thời gian trước và tiền ăn uống đi lại trong thời gian này đó.”
Thiên Diệu tuy không đáp, nhưng lúc lên lầu hắn cụp mắt, trong mắt ẩn giấu mấy phần suy tư.
Nhạn Hồi thấy vậy lòng căng lên, lần nào Thiên Diệu lộ ra vẻ mặt này cũng có chuyện không hay: “Sao vậy?” Nàng nhìn khắp xung quanh, rồi lại hít hít mũi, dùng giọng điệu như thì thầm hỏi: “Ở đây có yêu quái à? Sao ta không cảm giác được?”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi: “Ta không phải yêu quái sao?”
Nhạn Hồi thoáng im lặng, phải... Đại gia đây có sừng rồng rồi nên nói năng cũng lớn tiếng.
“Không có gì, về phòng đi.” Thiên Diệu lên lầu, quay đầu nhìn lại, cuối đường đi có một cửa sổ, khẽ hé ra một khe hở, khiến không khí bên ngoài lọt vào trong khách điếm, “Ta chỉ cảm thấy không khí nơi này rất quen thuộc thôi.”
Nhạn Hồi ngây người: “Quen thế nào?”
Thiên Diệu lắc đầu.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi đừng tưởng ra vẻ sến sẩm là có thể phớt lờ chuyện ban nãy ta kêu ngươi trả tiền đó nhé.”
“...” Thiên Diệu liếc nàng rồi tự đẩy cửa về phòng.
Sáng hôm sau, Nhạn Hồi tự giác thức dậy từ sớm, hiếm khi chải chuốc ăn mặc một phen, đầu tóc cũng nghiêm túc hơn thường ngày, vừa ra cửa đã đụng phải Thiên Diệu.
Hắn thoáng ngây người, nhưng Nhạn Hồi không hề phát giác, tâm tư đặt hết vào bữa sáng của khách điếm: “Thiên Diệu, ngươi dậy sớm nấu cháo à?”
Ở đây không phải bếp của Vong Ngữ lâu, đương nhiên không thể tùy tiện cho người ngoài mượn dùng.
Thiên Diệu lắc đầu: “Không có.”
Nhạn Hồi vô cùng tiếc nuối, không cần ngự kiếm, hai người nhàn nhã bước trên đường của tiểu trấn. Ra khỏi trấn, đi về phía Nam, nhà cửa ngày càng ít, ruộng đồng ngày càng nhiều, không khí đậm mùi cỏ xanh ngan ngát.
Bờ ruộng đã có nông dân làm việc từ sớm.
Nhạn Hồi đi rất chậm, Thiên Diệu cũng không lên tiếng. Hiếm khi họ yên lặng cùng nhau đi trên đường thế này, không tranh chấp hay đấu khẩu, không có truy sát hay nghi ngờ.
“Sắp tới thôn rồi.” Nhạn Hồi đưa mắt nhìn về phía trước, mỉm cười lộ ra chiếc răng khểnh nho nhỏ khiến nàng trở nên nghịch ngợm, “Cây to phía trước chính là dấu hiệu sắp tới thôn nhà ta. Trước đây rậm rạp lắm, nhưng sau đó bị cháy hết rồi.”
Thiên Diệu theo lời Nhạn Hồi nhìn về hướng đó, lập tức nheo mắt lại.
Gốc cây to bên kia đã gãy, chỉ còn để lại rễ cây lăn lộn và thân cây to đứt gãy, thân cây ước chừng phải năm người mới ôm xuể, có thể suy đoán trước khi bị thiêu cháy, cây này rậm rạp dường nào.
Hai người đang nói thì đã đi tới gốc cây to, nhìn kĩ lại, trên thân cây vẫn còn những vệt cháy đen sì, trải qua nhiều năm đã bị gió sương mài vừa nhẵn vừa cứng.
Thiên Diệu im lặng quan sát thân cây gãy, nghe Nhạn Hồi nói: “Năm xưa ta đã quen biết Lăng Tiêu và đại sư huynh Tử Thần ở đây.” Nhạn Hồi đưa tay chạm vào thân cây, vỏ cây thô ráp càng tôn lên mu bàn tay trắng mịn của nàng, “Nói ra thì cây này đã bị ta đốt cháy, nghĩ cũng có lỗi với nó.”
Thiên Diệu nghe vậy ngây người, dường như không dám tin quay đầu nhìn Nhạn Hồi: “Cô đã đốt cây này?”
Có lẽ giọng điệu hắn quá mức không dám tin, khiến Nhạn Hồi quay phắt đầu lại: “Đúng vậy, ta đốt đó.”
Có được câu trả lời này, Thiên Diệu sửng sốt nhìn nàng thất thần như bị Nhạn Hồi bắt mắt hồn phách.
Nhạn Hồi vội tiến lên ngăn cản: “Đại sư huynh! Huynh bình tĩnh đi!”
Tử Thần như đang lửa giận ngút trời, tay ngưng tụ pháp lực đẩy Nhạn Hồi ra: “Tránh ra!”
Nhạn Hồi bất cẩn, thật sự bị đẩy sang một bên.
Thiên Diệu thấy vậy chau mày.
Nhạn Hồi vừa ổn định thân hình xong, quay đầu đã thấy Tử Thần đâm kiếm về phía Thiên Diệu, thân hình Thiên Diệu khẽ nghiêng, động tác không mạnh lắm nhưng có thể tránh được hết ba kiếm Tử Thần đâm tới. Đến khi Tử Thần sắp thu thế, Thiên Diệu đưa tay, nhẹ đánh lên chỗ yếu nhất trên xương cổ tay hắn, lực đạo không mạnh nhưng lại khiến cả cánh tay Tử Thần tê dại.
Tử Thần bất giác lui lại, ôm cổ tay mình cười lạnh: “Người phàm bình thường?”
Bị vạch trần ngay tại chỗ, Nhạn Hồi cảm thấy da mặt nóng bừng, cố chống đỡ nói: “Huynh ấy... huynh ấy chỉ giỏi võ công thôi, không có pháp lực đâu...”
Tử Thần không muốn nghe Nhạn Hồi nói bừa nữa, nhìn Thiên Diệu hỏi: “Khí tức hỗn tạp trên người sư muội ta cũng do ngươi dạy muội ấy hấp thu phải không?” Ánh mắt Tử Thần lạnh lẽo, “Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?” Câu hỏi của y không còn chút hơi ấm nào nữa.
“Ý đồ!?” Thiên Diệu đúng mực nhìn Tử Thần, tuy quanh người không hề có pháp lực, nhưng không ảnh hưởng đến khí thế của hắn: “Ta dạy cô ấy hấp thu khí tức của ta thì đã sao, núi Thần Tinh ngươi dạy dỗ mười năm không bằng một ngày chỉ giáo của ta. Nói ra không thấy xấu hổ sao?”
Tử Thần đã thực sự nổi giận, “Ngông cuồng!” Để ta xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì mà to gan lớn mật như vậy.”
Trường kiếm trong tay y ngưng tụ khí tức, không khí xung quanh chuyển động, tốc độ ngày càng nhanh, hơn nữa trên kiếm của Tử Thần còn xuất hiện thêm mấy lưỡi đao gió.
Nhạn Hồi biết Tử Thần từ nhỏ đã tu hành pháp thuật hệ Mộc, tình hình trước mắt dường như y thực sự muốn sử dụng bản lĩnh với Thiên Diệu. Nhạn Hồi giật mình nhìn quanh quẩn, kết quả tìm thấy một hòn đá dưới đất, tiện chân đá một cước, hòn đá đập vào cổ tay chỗ Tứ Thần mới bị Thiên Diệu đánh ban nãy, Tử Thần bị đau, phân tâm nhìn về phía nàng.
Nhạn Hồi lắc người trong tích tắc, lập tức di chuyển đến phía sau y, động tác cực nhanh, đưa tay thành đao đánh mạnh vào sau gáy.
Cú đánh mang theo pháp lực, bụp một tiếng, một ngọn lửa màu đỏ theo kinh mạch Tử Thần chảy lan khắp toàn thân y.
Lưỡi đao gió trên kiếm Tử Thần lập tức biến mất, không khí xung quanh khôi phục về bình yên. Thân hình Tử Thần cứng đờ tại chỗ, lửa giận bùng cháy trong đôi mắt.
“Nhạn Hồi!”
Nhạn Hồi thở phào, liên tiếp xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, khóa kinh mạch của huynh một lúc, nửa canh giờ sau là có thể cử động được rồi, đại sư huynh đừng nóng.”
Làm sao có thể không nóng, xưa nay Tử Thần trầm tĩnh nghiêm túc, đứng đắn hơn là cả Lăng Tiêu, hôm nay bị Nhạn Hồi chọc giận đến nghiến răng: “Muội... muội...” Nghĩ một hồi vẫn không biết nên nói năng thế nào.
Nhạn Hồi thở dài, bước sang bên cạnh tiện tay nhặt một cành cây, “Đại sư huynh, huynh đừng ép muội, muội không thể nào quay về núi Thần Tinh được nữa đâu, huynh cũng đừng tới tìm muội nữa, để tránh sau này các sư thúc sư bá có ý kiến với huynh. Từ lúc rời khỏi núi Thần Tinh muội đã không nghĩ đến chuyện quay về nữa. Chúng ta gặp nhau lần này, huynh coi như bù cho lúc muội rời khỏi núi Thần Tinh đi. Từ nay về sau núi rộng sông dài, hẹn gặp nhau chốn giang hồ.”
Nhạn Hồi thật sự quyết định rũ sạch quan hệ với núi Thần Tinh.
Trải qua chuyện Hồ yêu này, nàng không muốn và không bằng lòng nghe thêm bất kỳ tin tức gì liên quan tới Lăng Tiêu nữa, sợ sau này chỉ cần có thêm một chút tin tức gì đó nữa thì hình tượng sư phụ đang được nàng dè dặt cẩn thận bảo vệ trong lòng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Lúc định rời khỏi Vong Ngữ lâu, rời khỏi nơi tập trung tin tức đó, Nhạn Hồi đã không muốn điều tra “chân tướng” nữa.
Nàng sợ thật sự sẽ có một ngày, khi nàng biết được tất cả chân tướng sẽ không chịu nỗi. Vậy nên nàng dứt khoát tránh né, dứt khoát trốn đi, giả vờ không biết gì cả, thế này... hình như là cách tốt nhất nàng nghĩ ra được.
Tử Thần nghe thấy lời này của Nhạn Hồi, vẻ mặt biến động, chưa kịp lên tiếng thì nàng đã vỗ vỗ một nhánh cây, ném nó lên trời, nhánh cây lập tức lơ lửng trong không trung.
Nàng kéo tay Thiên Diệu, thân nhẹ như yến nhảy lên nhánh cây, không quay đầu nhìn Tử Thần lấy một lần, lấy nhánh cây làm kiếm, hóa ra một luồng gió ngự kiếm bay đi.
Tử Thần bị khóa kinh mạch đứng yên tại chổ, chỉ có gió nhẹ lay tóc y, ngoài phẫn nộ, trong lòng vừa bất lực vừa xúc động bùi ngùi.
Tính đến hiện giờ, trong thế hệ bọn họ, người có thể tiện tay bẻ cây làm kiếm, tùy ý bay đi e chỉ có mình Nhạn Hồi. Tư chất của nàng cực cao, nếu nàng có thể ở lại núi Thần Tinh, ắt hắn sau này có thể theo kịp Tố Ảnh chân nhân.
Hơn nữa y hi vọng Nhạn Hồi có thể ở lại núi Thần Tinh...
Làm sao có thể tùy tiện học từ một người lai lịch bất minh như vậy được, lỡ đó là người xấu thì sao, lỡ người đó...
Có mưu đồ bất chính với nàng thì sao...
Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu ngự kiếm không ngừng nghỉ suốt một canh giờ. Trong không trung, chỗ đứng trên nhành cây có hạn, thân hình Nhạn Hồi nhỏ hơn Thiên Diệu, tuy do nàng dùng pháp lực khống chế phương hướng nhưng cả người nàng như được khảm vào lòng hắn.
Hai người tựa vào nhau, bởi vậy hơi ấm trên người Nhạn Hồi cứ như vậy truyền sang người Thiên Diệu.
Tóc Nhạn Hồi bị gió hất tung làm mờ ánh mắt hắn, hắn nhìn núi ở xa xa và mây đủ màu sắc, bỗng dưng nói: “Chẳng phải cô nói sẽ mặc kệ ta sao?”
Tâm tư Nhạn Hồi không đặt trên người Thiên Diệu, nhưng nghe hắn nói vậy, nàng ngẩn ra, sau đó quay đầu liếc hắn: “Còn nói vớ vẩn thì ta không ngại thả ngươi xuống đây đâu.”
Thiên Diệu cong khóe môi, nói sang chuyện khác, “Cô ra tay với sư huynh mà chẳng khách sáo chút nào.”
“Ta đâu định ra tay.” Nhạn Hồi cũng rất khó hiểu, “Ta còn tưởng chỉ cần trốn thoát là được rồi, nào ngờ huynh ấy lại nổi giận như vậy, không biết đang giận cái gì nữa.”
Thiên Diệu vẻ mặt kỳ lạ nghĩ thầm, đúng rồi, tốt nhất đừng nên biết hắn đang giận cái gì.
Đi vội vã lại phải vòng vẻo, mãi đến khi Nhạn Hồi xác định Tử Thần không thể đuổi kịp, nàng mới xác định phương hướng bay về phía Nam.
Nàng vốn nghĩ Thiên Diệu đi theo nàng nên nàng không ngự kiếm, nhưng nào ngờ xảy ra chuyện này, dù sao cũng đã tự vả vào mặt mình rồi, chi bằng một mạch bay tới trấn Tương Lý cho xong.
Ngự kiếm đương nhiên rất nhanh, trước khi trời tối hai người đã tới được trấn Tương Lý.
Nơi này thật ra cũng coi như là quê của Nhạn Hồi, nơi nàng ở lúc nhỏ là một thôn làng bên ngoài trấn không xa. Có điều hôm nay vẫn chưa chuẩn bị về nhà, nàng định ở chỗ này một đêm trước.
Trả tiền hai phòng trong khách điếm, tuy Nhạn Hồi đã được coi như là một chủ ngân lâu nhỏ, nhưng ngân lâu cũng chưa thấy đâu, nàng vẫn cảm thấy xót của theo thói quen.
Nàng dặn dò Thiên Diệu: “Bây giờ ngươi không trả tiền cũng được, nhưng sau này nếu ngươi phát đạt thì đừng quên trả cho ta tiền ăn uống ngủ nghỉ thời gian trước và tiền ăn uống đi lại trong thời gian này đó.”
Thiên Diệu tuy không đáp, nhưng lúc lên lầu hắn cụp mắt, trong mắt ẩn giấu mấy phần suy tư.
Nhạn Hồi thấy vậy lòng căng lên, lần nào Thiên Diệu lộ ra vẻ mặt này cũng có chuyện không hay: “Sao vậy?” Nàng nhìn khắp xung quanh, rồi lại hít hít mũi, dùng giọng điệu như thì thầm hỏi: “Ở đây có yêu quái à? Sao ta không cảm giác được?”
Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi: “Ta không phải yêu quái sao?”
Nhạn Hồi thoáng im lặng, phải... Đại gia đây có sừng rồng rồi nên nói năng cũng lớn tiếng.
“Không có gì, về phòng đi.” Thiên Diệu lên lầu, quay đầu nhìn lại, cuối đường đi có một cửa sổ, khẽ hé ra một khe hở, khiến không khí bên ngoài lọt vào trong khách điếm, “Ta chỉ cảm thấy không khí nơi này rất quen thuộc thôi.”
Nhạn Hồi ngây người: “Quen thế nào?”
Thiên Diệu lắc đầu.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi đừng tưởng ra vẻ sến sẩm là có thể phớt lờ chuyện ban nãy ta kêu ngươi trả tiền đó nhé.”
“...” Thiên Diệu liếc nàng rồi tự đẩy cửa về phòng.
Sáng hôm sau, Nhạn Hồi tự giác thức dậy từ sớm, hiếm khi chải chuốc ăn mặc một phen, đầu tóc cũng nghiêm túc hơn thường ngày, vừa ra cửa đã đụng phải Thiên Diệu.
Hắn thoáng ngây người, nhưng Nhạn Hồi không hề phát giác, tâm tư đặt hết vào bữa sáng của khách điếm: “Thiên Diệu, ngươi dậy sớm nấu cháo à?”
Ở đây không phải bếp của Vong Ngữ lâu, đương nhiên không thể tùy tiện cho người ngoài mượn dùng.
Thiên Diệu lắc đầu: “Không có.”
Nhạn Hồi vô cùng tiếc nuối, không cần ngự kiếm, hai người nhàn nhã bước trên đường của tiểu trấn. Ra khỏi trấn, đi về phía Nam, nhà cửa ngày càng ít, ruộng đồng ngày càng nhiều, không khí đậm mùi cỏ xanh ngan ngát.
Bờ ruộng đã có nông dân làm việc từ sớm.
Nhạn Hồi đi rất chậm, Thiên Diệu cũng không lên tiếng. Hiếm khi họ yên lặng cùng nhau đi trên đường thế này, không tranh chấp hay đấu khẩu, không có truy sát hay nghi ngờ.
“Sắp tới thôn rồi.” Nhạn Hồi đưa mắt nhìn về phía trước, mỉm cười lộ ra chiếc răng khểnh nho nhỏ khiến nàng trở nên nghịch ngợm, “Cây to phía trước chính là dấu hiệu sắp tới thôn nhà ta. Trước đây rậm rạp lắm, nhưng sau đó bị cháy hết rồi.”
Thiên Diệu theo lời Nhạn Hồi nhìn về hướng đó, lập tức nheo mắt lại.
Gốc cây to bên kia đã gãy, chỉ còn để lại rễ cây lăn lộn và thân cây to đứt gãy, thân cây ước chừng phải năm người mới ôm xuể, có thể suy đoán trước khi bị thiêu cháy, cây này rậm rạp dường nào.
Hai người đang nói thì đã đi tới gốc cây to, nhìn kĩ lại, trên thân cây vẫn còn những vệt cháy đen sì, trải qua nhiều năm đã bị gió sương mài vừa nhẵn vừa cứng.
Thiên Diệu im lặng quan sát thân cây gãy, nghe Nhạn Hồi nói: “Năm xưa ta đã quen biết Lăng Tiêu và đại sư huynh Tử Thần ở đây.” Nhạn Hồi đưa tay chạm vào thân cây, vỏ cây thô ráp càng tôn lên mu bàn tay trắng mịn của nàng, “Nói ra thì cây này đã bị ta đốt cháy, nghĩ cũng có lỗi với nó.”
Thiên Diệu nghe vậy ngây người, dường như không dám tin quay đầu nhìn Nhạn Hồi: “Cô đã đốt cây này?”
Có lẽ giọng điệu hắn quá mức không dám tin, khiến Nhạn Hồi quay phắt đầu lại: “Đúng vậy, ta đốt đó.”
Có được câu trả lời này, Thiên Diệu sửng sốt nhìn nàng thất thần như bị Nhạn Hồi bắt mắt hồn phách.
Bình luận facebook