-
Chương 55
Theo Thiên Diệu vào Yêu đạo?
Nhạn Hồi nghe xong thì thờ ơ quay đầu nhìn hắn, coi như hắn nói bừa. Từ sau khi nàng được Lăng Tiêu đưa về núi Thần Tinh, mười năm nay chỉ tu đạo thuật Tiên môn, trong xương cốt thấm nhuần linh khí, nếu tu Yêu pháp há chẳng phải cắt gân tẩy tủy, bỏ mất nửa mạng trước rồi mới vào được Yêu đạo sao...
Vậy há chẳng phải bắt nàng phải chịu khổ hay sao? Có điên mới theo Thiên Diệu vào Yêu đạo.
Nhạn Hồi lập tức chép miệng, vứt chuyện này đi.
Hôm sau tin tức Thanh Khâu tuyên chiến đã truyền đi khắp Trung Nguyên đại địa.
Các môn phái tu tiên đều vô cùng kinh ngạc, một là ngạc nhiên vì Tố Ảnh âm thầm giết chết một công chúa Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu, hai là ngạc nhiên vì nước Thanh Khâu sau khi biết tin tức, không nói một lời, không chừa đường lui mà tuyên chiến ngay.
Các Tiên môn đều hỗn loạn, có người lớn tuổi muốn mời Thanh Quảng chân nhân của núi Thần Tinh đến chủ trì đại cuộc, nhưng Thanh Quảng chân nhân đã bế quan mấy tháng chưa ra, ngay cả người của núi Thần Tinh cũng không thấy tung tích. Chúng Tiên môn như quần long vô chủ.
Tố Ảnh ở Quảng Hàn môn cao ngạo buông lời, nói cứ để Thanh Khâu mặc sức đến chiến.
Nhất thời các môn phái tu đạo và Yêu tộc đều gươm nỏ sẵn sàng.
Tiểu trấn Nhạn Hồi ở cũng cách biên giới Thanh Khâu một đoạn, nhưng mấy ngày nay, người tu đạo ngự kiếm trên trời tới đây đã nhiều hơn trước gấp ba lần.
Nhạn Hồi thầm suy ngẫm, e là không thể ở trấn này lâu thêm nữa. Chiều tối, nàng đã tính toán xong chuyện trong lòng định đi tìm Thiên Diệu ngửa bài. Nàng nghĩ, nếu Thiên Diệu tìm lại được cơ thể sẽ quyết chiến với Tố Ảnh thì thôi, nhưng nếu muốn giúp Yêu tộc khai chiến với Trung Nguyên, vậy nàng và Thiên Diệu nên sớm đường ai nấy đi thì hơn.
Không cùng chí thì cũng chẳng thể chung đường.
Nhưng lúc sắp mở cửa, nàng lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh chấp nho nhỏ truyền đến, là tiểu Thế tử Chúc Ly của nước Thanh Khâu lại đang ở bên ngoài tranh chấp với lão tùy tùng.
“... Theo tình thế này, nếu ngài còn không về, qua đêm nay e là bên kia không dễ đi đâu!”
“Ta đã nói là chờ cô ấy ba ngày.”
“Ôi chao ôi! Ông trời ơi! Tiểu tổ tông! Nếu cô ấy muốn đi với ngài thì đã đi từ sớm rồi! Còn rề rà mấy ngày này làm gì chứ! Ngài ấy, đừng làm mình làm mẩy nữa, theo lão bộc về đi!”
Một hồi sau Chúc Ly bên ngoài chỉ nói một câu: “Ngày mai sẽ đi.”
Vẫn còn cứng đầu, Nhạn Hồi thở dài, mở cửa ra nhìn thẳng vào Chúc Ly nói: “Hôm nay ngươi về đi, chờ tới ngày mai cũng vô ích.”
Chúc Ly nghiến răng, cuối cùng tính trẻ con cũng phát tác, “Tóm lại ta sẽ chờ cô tới ngày mai mới đi.”
Nhạn Hồi thấy nó bắt đầu giở thói bá đạo, lòng biết những người tính như vậy sẽ không thể nào khuyên được, nên cũng không để ý tới nó nữa, nàng gõ cửa phòng Thiên Diệu gọi hắn: “Xuống lầu ăn cơm, có chuyện nói với ngươi.”
Thiên Diệu trong phòng vốn đang tĩnh tọa điều tức, cũng không có chuyện gì làm, Nhạn Hồi vừa gọi hắn bèn ra ngay.
Vừa ra ngoài, hắn đã cảm giác được một ánh mắt chăm chú nóng bỏng từ bên cạnh nhìn sang, Thiên Diệu liếc nhìn, thấy ánh mắt của Chúc Ly đang chăm chăm nhìn mình, vẻ mặt vừa ghen tức vừa không cam, ba chữ “Không được vui” hiển hiện rất rõ ràng.
Thiên Diệu nhìn nó, sau đó cong môi cười với nó, nụ cười cứ như đã nhìn thấu tất cả, khiến lửa giận trong lòng Chúc Ly bùng lên.
Nhạn Hồi cắm đầu xuống lầu, đương nhiên không nhìn thấy giao tranh giữa hai người phía sau, nàng tới ngồi ở chiếc bàn trong góc, đăm đăm nhìn Thiên Diệu.
Thiên Diệu thờ ơ nhìn nàng, tựa như đã lấy làm quen với cảm xúc thiên biến vạn hóa của nàng, không chút mảy may cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ lật giở thực đơn trong tay, nói như đang trò chuyện: “Sau khi lấy được sừng rồng, mấy ngày nay ta tĩnh tọa điều tức, lờ mờ cảm giác được có khí tức của ta tỏa ra từ phía Tây Nam, tuy không biết ở đó rốt cuộc bị phong ấn vật gì nhưng vẫn phải đi thăm dò.”
Hắn nói rất tự nhiên, Nhạn Hồi sửng sốt, nhất thời vứt chuyện mình định nói với Thiên Diệu ra sau đầu, chỉ sửa lời hắn: “Hình như ta chưa bao giờ hứa với ngươi là giúp ngươi đi tìm các bộ phận khác của cơ thể thì phải, sao ngươi lại có dũng khí thẳng thừng ra lệnh cho ta vậy?”
Thiên Diệu nghe vậy liếc nhìn nàng: “Ờ, cô ngự kiếm không cần đưa ta theo, ăn uống ngủ nghỉ cũng không cần lo cho ta...” Hắn vừa nói vừa liếc thực đơn, tranh thủ hỏi, “Cô ăn sườn xào chua ngọt không?”
“Ăn.” Đáp xong Nhạn Hồi ngẩn ra, sau đó đập thực đơn xuống bàn, “Ta đang bàn chính sự với ngươi đó! Ngươi muốn đi tìm đồ của mình thì tự đi mà tìm, tóm lại ta sẽ không đi đâu.”
“Chúng ta từ biệt ở đây đi.” Thiên Diệu nói trước.
“Chúng ta từ biệt ở...” Nhạn Hồi còn chưa nói hết, Thiên Diệu đã nói trước điều nàng muốn nói. Nhạn Hồi nhìn hắn, cảm thấy Yêu long này đã hoàn toàn hiểu được tính tình nàng, chỉ chịu mềm không chịu rắn, miệng dao găm lòng đậu hũ... Không có gì là hắn không biết.
Hắn có thể nắm bắt được tính tình của nàng, nhược điểm của nàng, phản kháng của nàng đối với hắn luôn vô lực như đấm vào bông gòn.
Nghĩ vậy, Nhạn Hồi liền cảm thấy lòng lại nổi lửa, nàng đập bàn đứng dậy: “Bây giờ ta đi thật đó!”
“Nhạn Hồi?”
Một giọng nữ từ bên cạnh truyền tới, dường như trong giọng nói cất chứa hồi ức nhiều năm, thân hình Nhạn Hồi khẽ khựng lại, nàng quay đầu nhìn.
Một đoàn mười người đi tới, mặc y phục nàng quen thuộc, cầm bảo kiếm đặc chế của núi Thần Tinh mà nàng quen thuộc, ăn mặc kiểu tiên phong đạo cốt mà nàng quen thuộc, đang đứng trước cửa khách điếm, Nhạn Hồi vừa nhìn thấy ba người đi trước là đầu lập tức to hơn cả mông.
Một là Tử Thần nàng vừa gặp mấy hôm trước ở thành Vĩnh Châu, hai là sư tỷ Tử Nguyệt ân ân oán oán ngủ chung phòng với nàng mười năm, ba là...
Lăng Phi.
Phải rồi, lúc tước gặp Tử Thần, hình như huynh ấy cũng nói lần này xuống núi cùng Lăng Phi thực hiện nhiệm vụ gì đó, lúc đó nửa đường huynh ấy chạy mất, nhưng sau khi bị Nhạn Hồi bỏ rơi, đương nhiên huynh ấy vẫn phải quay về tìm Lăng Phi.
Lần này thì hay rồi.
Gặp hết cả rồi...
Mẹ nó.
Nhạn Hồi chỉ có thể thầm chửi trong bụng mà thôi.
Người vừa rồi gọi tên nàng chính là sư tỷ Tử Nguyệt, chuyện nàng đè Tử Nguyệt lên vách núi hù dọa lúc sắp rời khỏi núi Thần Tinh, nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, thiết nghĩ Tử Nguyệt cũng không quên. Bởi vậy hôm nay Tử Nguyệt gặp nàng, mày liễu dựng ngược, giọng nói vút cao, vẻ mặt căm phẫn.
Haiz...
Nhạn Hồi chỉ biết thở dài, tuy trước đây ở núi Thần Tinh, nàng cũng thường đấu khẩu với Tử Nguyệt, đôi lúc còn đánh nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc nàng rời khỏi núi Thần Tinh lại hù dọa Tử Nguyệt phát khóc. Nàng thừa nhận lúc ra đi nàng có hơi tuyệt tình, nhưng mà...
Mẹ nó chứ, ai ngờ sau này còn gặp lại đâu!
Nhạn Hồi không giỏi ứng phó với những trường hợp lâu ngày gặp lại, nàng nhìn thoáng qua, liền nghĩ cách làm sao thoát khỏi nơi này.
Nàng muốn trốn nhưng người ta lại không muốn để nàng trốn.
Lăng Phi thấy Nhạn Hồi liền nhướng mắt: “Là ngươi à?” Giọng điệu khẽ vút cao, vô cùng bất mãn.
Nhạn Hồi nghe thấy, lòng cảm thấy phiền phức sinh sôi, hết sức phiền phức.
Nhạn Hồi đang nhức đầu, Thiên Diệu bên cạnh lại thản nhiên như không hỏi: “Có ăn sườn xào chua ngọt nữa không?”
Nàng quay đầu, vẻ mặt hắn vẫn như ban nãy, không hề thay đổi, không hề lay động vì không khí xung quanh. Nhất thời Nhạn Hồi cũng cảm thấy có gì đâu mà mình phải căng thẳng, có gì đâu phải ngượng nghịu chứ, chẳng qua chỉ là chút chuyện cỏn con thôi mà, không đến thời khắc sống chết, cũng chẳng phải cướp túi tiền của nàng...
“Đem lên phòng ăn đi.” Nhạn Hồi đáp, Thiên Diệu gật đầu, gọi tiểu nhị đang ngơ ngác sợ hãi trước tình huống này, thản nhiên chọn mấy món ăn. Sau đó dặn dò tiểu nhị đem lên lầu rồi đứng dậy, vòng qua bên cạnh Nhạn Hồi, giúp nàng chắn lại ánh mắt kinh người của mười người bên kia.
Hắn cúi đầu nhìn nàng: “Lên lầu nhé?”
Thân hình Thiên Diệu chắn hết ánh sáng từ cửa rọi vào, bên cạnh hắn, Nhạn Hồi cảm nhận được sự yên lòng hiếm khi có được từ một người nào đó...
Cách đây đã rất lâu, người khiến nàng có được cảm giác như vậy chính là Lăng Tiêu.
Khiến nàng cảm thấy an toàn, khiến nàng cảm thấy bình yên.
Bắt đầu từ lúc nào mà... thân hình thiếu niên vàng vọt gầy ốm thâm trầm ít nói thuở ban đầu gặp gỡ... đã trở nên cao lớn như vậy...
Nhạn Hồi đáp: “Ờ”
Vừa nhắc chân định đi, phía trước bỗng có một thanh hàn kiếm chĩa tới: “Khoan đã.” Tử Nguyệt chắn trước mặt hai người, vẻ mặt nghiêm túc.
Người hay gây sự với nàng rốt cuộc vẫn tự tìm tới nàng gây sự. Nhạn Hồi thở dài, điều chỉnh tâm trạng ngẩng đầu nhìn nàng ta, đúng mực hỏi: “Chuyện gì?”
Thái độ Tử Nguyệt cao ngạo: “Nhạn Hồi tuy ngươi bị trục xuất ra khỏi núi Thần Tinh, nhưng dù sao cũng từng là người của núi Thần Tinh, nhất cử nhất động của ngươi vẫn liên quan tới thanh danh núi Thần Tinh ta. Gần đây giang hồ đồn rằng ngươi rất thân thiết với yêu vật, thậm chí ở thành Vĩnh Châu còn thả đi những Hồ yêu gây nhiều chuyện ác. Ngươi làm vậy sao không nghĩ xem đã làm ô danh sư môn đến mức nào? Gây phiền phức cho sư phụ đến nhường nào?”
Đấu khẩu bao nhiêu năm nay, cách biệt mấy tháng, lúc này đây gặp lại, Nhạn Hồi vẫn không thể không thừa nhận, sư tỷ này của nàng thật sự chẳng tiến bộ chút nào.
Nhạn Hồi nhìn nàng ta, cười cười: “Ồ, vậy các người tự đi mà ứng phó. Ta bận.”
Đổi lại một đáp án cợt nhả như vậy, Tử Nguyệt sửng sốt, thấy Nhạn Hồi lại cất bước định đi, nàng ta nổi nóng: “Đứng lại!”
“Còn chuyện gì nữa?” Câu này không phải Nhạn Hồi hỏi mà là Thiên Diệu lên tiếng, hắn lên tiếng khiến Nhạn Hồi cũng có mấy phần kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn hắn. Nhưng Thiên Diệu lại không đặt tâm tư ở chỗ nàng, lạnh lùng nhìn Tử Nguyệt, khí thế khiến Tử Nguyệt nhất thời sợ đến nghẹn lòng.
Nhạn Hồi hiểu ra, cho dù Thiên Diệu mất hết pháp thuật, không có tu vi, nhưng ánh mắt hắn trước sau vẫn ẩn giấu hào quang được thời gian tôi luyện, lúc nổi giận có thể khiến lòng người khiếp đảm.
Những người của núi Thần Tinh từng ứng phó với yêu quái đang có mặt ở đây, e là ngay cả chân của Thiên Diệu cũng chưa từng chạm tới được.
Tử Nguyệt khẽ lui một bước, nàng ta không nói, nhưng bên cạnh có một giọng nói lạnh lùng cao ngạo xen vào: “Không đơn giản nhỉ, xuống núi chỉ hơn một tháng mà đã tìm được trợ thủ thế này rồi.”
Khóe môi Lăng Phi nở nụ cười mỉa mai.
Tử Thần bên cạnh thấy vậy khẽ nhíu mày, khẽ nói với Lăng Phi: “Sư thúc, chính sự quan trọng hơn.”
Lăng Phi đưa tay chặn Tử Thần lại: “Ta thấy đây mới là chính sự quan trọng hơn hết.” Lăng Phi bước mấy bước tới trước mặt Nhạn Hồi, nhưng không nhìn nàng chỉ nhìn Thiên Diệu, “Có khí phách nhưng chẳng có chút khí tức, nếu nói các hạ là người bình thường thì làm sao tin được. Chi bằng tỏ rõ thân phận để bọn ta xem thử, đệ tử núi Thần Tinh ta trục xuất sau khi xuống núi rốt cuộc đi lại với nhân vật nào?”
Nhắc đến chuyện này, Nhạn Hồi nghiêm mày.
Thân phận của Thiên Diệu là một đại kị trong đại kị, trước khi hắn tìm lại được cơ thể hoàn chỉnh, không thể để ai biết thân phận của hắn.
Nhạn Hồi xoay bước, cơ hồ vô thức chặn trước Thiên Diệu.
Ánh mắt Thiên Diệu khẽ động, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Vừa rồi còn nói là phải đi. Nàng thật sự có thể đi được sao.
Nói một đằng nghĩ một nẻo.
“Ha.” Lăng Phi thấy Nhạn Hồi như vậy bất giác bật cười, “Thú vị chưa. Ta chẳng qua chỉ muốn biết thân phận của người này thôi. Nhạn Hồi, tại sao ngươi căng thẳng như vậy?” Nói xong ánh mắt Lăng Phi bỗng lạnh đi, “Lẽ nào thân phận của người này có chỗ nào không thể cho ai biết? Là yêu hay tu tà?”
Nàng ta vừa dứt lời, mười đệ tử núi Thần Tinh sau lưng đều đồng loạt đặt tay trên đốc kiếm, ra vẻ gươm nỏ sẵn sàng.
Nhạn Hồi liếc nhìn họ, bên trong cũng có mấy gương mặt quen thuộc, đều là đệ tử cấp cao của núi Thần Tinh, pháp thuật tu vi đều không kém Tử Thần và Tử Nguyệt. Hơn nữa ở đây còn có Lăng Phi, nếu ra tay, chỉ dựa vào một mình nàng còn phải bảo vệ Thiên Diệu... chắc chắn là không thể thắng.
Lòng Nhạn Hồi căng thẳng, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, nói: “Lăng Phi, mâu thuẫn giữa ta và ngươi ở núi Thần Tinh còn có ai không biết, ngươi muốn vấy nước bẩn lên người ta thì cứ mặc sức vấy đi. Tướng công của ta khôi ngô tuấn tú, khí độ bất phàm, ngươi cứ nhìn chàng như hổ rình mồi, ta không bảo vệ chàng lẽ nào chờ ngươi đến cướp sao?”
Hai chữ “tướng công” vừa thốt ra, mọi người có mặt đều im lặng, Tử Thần chau mày nhìn nàng.
Thiên Diệu vừa nghe thấy hai chữ “Lăng Phi”, ánh mắt nhìn sang Lăng Phi lập tức trở nên kỳ lạ. Sát khí nặng thêm mấy phần, sự lạnh lẽo trên mặt cũng đậm hơn rất nhiều.
Lăng Phi lại cười lạnh: “Tướng công? Nhạn Hồi, ngươi thật sự đã xuống núi ở chung với yêu vật, ngày càng không biết xấu hổ.”
Tử Nguyệt cũng góp lời sau lưng ả: “Xuống núi một tháng đã có tướng công? Nhạn Hồi, ngươi từng mơ tưởng đến sư phụ, tâm tư ghê tởm tột cùng, ngươi tưởng núi Thần Tinh thật sự không ai biết sao?”
Nàng ta vừa nói xong, các đệ tử khác đều nhìn nhau, ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo hơn bao giờ hết, Tử Thần bèn lớn tiếng mắng: “Tử Nguyệt!”
Tử Nguyệt lại không chịu ngừng: “Tâm tư giấu mười năm mà lại tan biến trong một sớm một chiều à? Chẳng qua ngươi muốn che chở cho yêu vật bên cạnh này thôi! Ta nhổ vào! Đúng là tự hạ thấp bản thân!” Tử Nguyệt căm hận nói thêm, “Nếu phụ mẫu ngươi còn tại thế cũng nhất định mắng ngươi là thứ không ra gì!”
Tử Thần nghiêm giọng quát lớn: “Tử Nguyệt! Muội đang nói bừa gì đó!”
Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo khôn cùng: “Nếu phụ mẫu ngươi còn tại thế, nhất định phải dạy dỗ lại ngươi lễ tiết đối nhân xử thế.” Vừa dứt lời nàng bèn lắc người, chỉ trong chớp mắt, gần như không có người nào trong phòng phản ứng kịp. Nhạn Hồi đã lắc mình tới bên cạnh Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt giật mình, vừa lui ra phía sau đã cảm giác thanh chủy thủ thường đeo bên mình bị Nhạn Hồi rút ra khỏi vỏ, Tử Nguyệt kinh hô, chốc sau cằm đã bị khống chế, răng bị dùng lực vạch ra, không thể nào khép miệng lại được.
Nhạn Hồi sắc mặt lạnh lẽo đứng trước mặt nàng ta, “Lưỡi ngươi để lại cũng tổn hại âm đức, chi bằng ta giúp ngươi cắt xuống cho xong.”
Sắc mặt Tử Nguyệt liền tái xanh, Nhạn Hồi đưa tay lên hạ đao xuống.
Tử Thần bên cạnh lớn tiếng gọi tên Nhạn Hồi, nhưng nàng hoàn toàn không lay chuyển, lúc mũi chủy thủ rơi xuống miệng Tử Nguyệt, bỗng bên cạnh có một lực đạo đánh tới, hất Nhạn Hồi ra, nàng xoay người, đáp xuống trước mặt Thiên Diệu.
Chủy thủ trên tay nàng lúc này đã dính máu, lưỡi dao đã cắt rách môi Tử Nguyệt, cũng đâm lưỡi nàng ta bị thương, nhưng rốt cuộc vẫn không cắt lưỡi nàng ta xuống.
Máu dính đầy miệng, nàng ta bụm miệng mình, sau đó buông tay nhìn máu trong lòng bàn tay, nhất thời sợ hãi tưởng Nhạn Hồi đã cắt đứt lưỡi mình xuống, kêu “A a”, mấy tiếng rồi ngất xỉu tại chổ.
Sắc mặt Nhạn Hồi u ám, ánh mắt hung dữ nhìn Lăng Phi: “Ai dám cản ta!”
Không khí xung quanh lập tức trở nên hung ác như chốn Diêm La địa ngục.
Nhạn Hồi nghe xong thì thờ ơ quay đầu nhìn hắn, coi như hắn nói bừa. Từ sau khi nàng được Lăng Tiêu đưa về núi Thần Tinh, mười năm nay chỉ tu đạo thuật Tiên môn, trong xương cốt thấm nhuần linh khí, nếu tu Yêu pháp há chẳng phải cắt gân tẩy tủy, bỏ mất nửa mạng trước rồi mới vào được Yêu đạo sao...
Vậy há chẳng phải bắt nàng phải chịu khổ hay sao? Có điên mới theo Thiên Diệu vào Yêu đạo.
Nhạn Hồi lập tức chép miệng, vứt chuyện này đi.
Hôm sau tin tức Thanh Khâu tuyên chiến đã truyền đi khắp Trung Nguyên đại địa.
Các môn phái tu tiên đều vô cùng kinh ngạc, một là ngạc nhiên vì Tố Ảnh âm thầm giết chết một công chúa Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu, hai là ngạc nhiên vì nước Thanh Khâu sau khi biết tin tức, không nói một lời, không chừa đường lui mà tuyên chiến ngay.
Các Tiên môn đều hỗn loạn, có người lớn tuổi muốn mời Thanh Quảng chân nhân của núi Thần Tinh đến chủ trì đại cuộc, nhưng Thanh Quảng chân nhân đã bế quan mấy tháng chưa ra, ngay cả người của núi Thần Tinh cũng không thấy tung tích. Chúng Tiên môn như quần long vô chủ.
Tố Ảnh ở Quảng Hàn môn cao ngạo buông lời, nói cứ để Thanh Khâu mặc sức đến chiến.
Nhất thời các môn phái tu đạo và Yêu tộc đều gươm nỏ sẵn sàng.
Tiểu trấn Nhạn Hồi ở cũng cách biên giới Thanh Khâu một đoạn, nhưng mấy ngày nay, người tu đạo ngự kiếm trên trời tới đây đã nhiều hơn trước gấp ba lần.
Nhạn Hồi thầm suy ngẫm, e là không thể ở trấn này lâu thêm nữa. Chiều tối, nàng đã tính toán xong chuyện trong lòng định đi tìm Thiên Diệu ngửa bài. Nàng nghĩ, nếu Thiên Diệu tìm lại được cơ thể sẽ quyết chiến với Tố Ảnh thì thôi, nhưng nếu muốn giúp Yêu tộc khai chiến với Trung Nguyên, vậy nàng và Thiên Diệu nên sớm đường ai nấy đi thì hơn.
Không cùng chí thì cũng chẳng thể chung đường.
Nhưng lúc sắp mở cửa, nàng lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh chấp nho nhỏ truyền đến, là tiểu Thế tử Chúc Ly của nước Thanh Khâu lại đang ở bên ngoài tranh chấp với lão tùy tùng.
“... Theo tình thế này, nếu ngài còn không về, qua đêm nay e là bên kia không dễ đi đâu!”
“Ta đã nói là chờ cô ấy ba ngày.”
“Ôi chao ôi! Ông trời ơi! Tiểu tổ tông! Nếu cô ấy muốn đi với ngài thì đã đi từ sớm rồi! Còn rề rà mấy ngày này làm gì chứ! Ngài ấy, đừng làm mình làm mẩy nữa, theo lão bộc về đi!”
Một hồi sau Chúc Ly bên ngoài chỉ nói một câu: “Ngày mai sẽ đi.”
Vẫn còn cứng đầu, Nhạn Hồi thở dài, mở cửa ra nhìn thẳng vào Chúc Ly nói: “Hôm nay ngươi về đi, chờ tới ngày mai cũng vô ích.”
Chúc Ly nghiến răng, cuối cùng tính trẻ con cũng phát tác, “Tóm lại ta sẽ chờ cô tới ngày mai mới đi.”
Nhạn Hồi thấy nó bắt đầu giở thói bá đạo, lòng biết những người tính như vậy sẽ không thể nào khuyên được, nên cũng không để ý tới nó nữa, nàng gõ cửa phòng Thiên Diệu gọi hắn: “Xuống lầu ăn cơm, có chuyện nói với ngươi.”
Thiên Diệu trong phòng vốn đang tĩnh tọa điều tức, cũng không có chuyện gì làm, Nhạn Hồi vừa gọi hắn bèn ra ngay.
Vừa ra ngoài, hắn đã cảm giác được một ánh mắt chăm chú nóng bỏng từ bên cạnh nhìn sang, Thiên Diệu liếc nhìn, thấy ánh mắt của Chúc Ly đang chăm chăm nhìn mình, vẻ mặt vừa ghen tức vừa không cam, ba chữ “Không được vui” hiển hiện rất rõ ràng.
Thiên Diệu nhìn nó, sau đó cong môi cười với nó, nụ cười cứ như đã nhìn thấu tất cả, khiến lửa giận trong lòng Chúc Ly bùng lên.
Nhạn Hồi cắm đầu xuống lầu, đương nhiên không nhìn thấy giao tranh giữa hai người phía sau, nàng tới ngồi ở chiếc bàn trong góc, đăm đăm nhìn Thiên Diệu.
Thiên Diệu thờ ơ nhìn nàng, tựa như đã lấy làm quen với cảm xúc thiên biến vạn hóa của nàng, không chút mảy may cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ lật giở thực đơn trong tay, nói như đang trò chuyện: “Sau khi lấy được sừng rồng, mấy ngày nay ta tĩnh tọa điều tức, lờ mờ cảm giác được có khí tức của ta tỏa ra từ phía Tây Nam, tuy không biết ở đó rốt cuộc bị phong ấn vật gì nhưng vẫn phải đi thăm dò.”
Hắn nói rất tự nhiên, Nhạn Hồi sửng sốt, nhất thời vứt chuyện mình định nói với Thiên Diệu ra sau đầu, chỉ sửa lời hắn: “Hình như ta chưa bao giờ hứa với ngươi là giúp ngươi đi tìm các bộ phận khác của cơ thể thì phải, sao ngươi lại có dũng khí thẳng thừng ra lệnh cho ta vậy?”
Thiên Diệu nghe vậy liếc nhìn nàng: “Ờ, cô ngự kiếm không cần đưa ta theo, ăn uống ngủ nghỉ cũng không cần lo cho ta...” Hắn vừa nói vừa liếc thực đơn, tranh thủ hỏi, “Cô ăn sườn xào chua ngọt không?”
“Ăn.” Đáp xong Nhạn Hồi ngẩn ra, sau đó đập thực đơn xuống bàn, “Ta đang bàn chính sự với ngươi đó! Ngươi muốn đi tìm đồ của mình thì tự đi mà tìm, tóm lại ta sẽ không đi đâu.”
“Chúng ta từ biệt ở đây đi.” Thiên Diệu nói trước.
“Chúng ta từ biệt ở...” Nhạn Hồi còn chưa nói hết, Thiên Diệu đã nói trước điều nàng muốn nói. Nhạn Hồi nhìn hắn, cảm thấy Yêu long này đã hoàn toàn hiểu được tính tình nàng, chỉ chịu mềm không chịu rắn, miệng dao găm lòng đậu hũ... Không có gì là hắn không biết.
Hắn có thể nắm bắt được tính tình của nàng, nhược điểm của nàng, phản kháng của nàng đối với hắn luôn vô lực như đấm vào bông gòn.
Nghĩ vậy, Nhạn Hồi liền cảm thấy lòng lại nổi lửa, nàng đập bàn đứng dậy: “Bây giờ ta đi thật đó!”
“Nhạn Hồi?”
Một giọng nữ từ bên cạnh truyền tới, dường như trong giọng nói cất chứa hồi ức nhiều năm, thân hình Nhạn Hồi khẽ khựng lại, nàng quay đầu nhìn.
Một đoàn mười người đi tới, mặc y phục nàng quen thuộc, cầm bảo kiếm đặc chế của núi Thần Tinh mà nàng quen thuộc, ăn mặc kiểu tiên phong đạo cốt mà nàng quen thuộc, đang đứng trước cửa khách điếm, Nhạn Hồi vừa nhìn thấy ba người đi trước là đầu lập tức to hơn cả mông.
Một là Tử Thần nàng vừa gặp mấy hôm trước ở thành Vĩnh Châu, hai là sư tỷ Tử Nguyệt ân ân oán oán ngủ chung phòng với nàng mười năm, ba là...
Lăng Phi.
Phải rồi, lúc tước gặp Tử Thần, hình như huynh ấy cũng nói lần này xuống núi cùng Lăng Phi thực hiện nhiệm vụ gì đó, lúc đó nửa đường huynh ấy chạy mất, nhưng sau khi bị Nhạn Hồi bỏ rơi, đương nhiên huynh ấy vẫn phải quay về tìm Lăng Phi.
Lần này thì hay rồi.
Gặp hết cả rồi...
Mẹ nó.
Nhạn Hồi chỉ có thể thầm chửi trong bụng mà thôi.
Người vừa rồi gọi tên nàng chính là sư tỷ Tử Nguyệt, chuyện nàng đè Tử Nguyệt lên vách núi hù dọa lúc sắp rời khỏi núi Thần Tinh, nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, thiết nghĩ Tử Nguyệt cũng không quên. Bởi vậy hôm nay Tử Nguyệt gặp nàng, mày liễu dựng ngược, giọng nói vút cao, vẻ mặt căm phẫn.
Haiz...
Nhạn Hồi chỉ biết thở dài, tuy trước đây ở núi Thần Tinh, nàng cũng thường đấu khẩu với Tử Nguyệt, đôi lúc còn đánh nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc nàng rời khỏi núi Thần Tinh lại hù dọa Tử Nguyệt phát khóc. Nàng thừa nhận lúc ra đi nàng có hơi tuyệt tình, nhưng mà...
Mẹ nó chứ, ai ngờ sau này còn gặp lại đâu!
Nhạn Hồi không giỏi ứng phó với những trường hợp lâu ngày gặp lại, nàng nhìn thoáng qua, liền nghĩ cách làm sao thoát khỏi nơi này.
Nàng muốn trốn nhưng người ta lại không muốn để nàng trốn.
Lăng Phi thấy Nhạn Hồi liền nhướng mắt: “Là ngươi à?” Giọng điệu khẽ vút cao, vô cùng bất mãn.
Nhạn Hồi nghe thấy, lòng cảm thấy phiền phức sinh sôi, hết sức phiền phức.
Nhạn Hồi đang nhức đầu, Thiên Diệu bên cạnh lại thản nhiên như không hỏi: “Có ăn sườn xào chua ngọt nữa không?”
Nàng quay đầu, vẻ mặt hắn vẫn như ban nãy, không hề thay đổi, không hề lay động vì không khí xung quanh. Nhất thời Nhạn Hồi cũng cảm thấy có gì đâu mà mình phải căng thẳng, có gì đâu phải ngượng nghịu chứ, chẳng qua chỉ là chút chuyện cỏn con thôi mà, không đến thời khắc sống chết, cũng chẳng phải cướp túi tiền của nàng...
“Đem lên phòng ăn đi.” Nhạn Hồi đáp, Thiên Diệu gật đầu, gọi tiểu nhị đang ngơ ngác sợ hãi trước tình huống này, thản nhiên chọn mấy món ăn. Sau đó dặn dò tiểu nhị đem lên lầu rồi đứng dậy, vòng qua bên cạnh Nhạn Hồi, giúp nàng chắn lại ánh mắt kinh người của mười người bên kia.
Hắn cúi đầu nhìn nàng: “Lên lầu nhé?”
Thân hình Thiên Diệu chắn hết ánh sáng từ cửa rọi vào, bên cạnh hắn, Nhạn Hồi cảm nhận được sự yên lòng hiếm khi có được từ một người nào đó...
Cách đây đã rất lâu, người khiến nàng có được cảm giác như vậy chính là Lăng Tiêu.
Khiến nàng cảm thấy an toàn, khiến nàng cảm thấy bình yên.
Bắt đầu từ lúc nào mà... thân hình thiếu niên vàng vọt gầy ốm thâm trầm ít nói thuở ban đầu gặp gỡ... đã trở nên cao lớn như vậy...
Nhạn Hồi đáp: “Ờ”
Vừa nhắc chân định đi, phía trước bỗng có một thanh hàn kiếm chĩa tới: “Khoan đã.” Tử Nguyệt chắn trước mặt hai người, vẻ mặt nghiêm túc.
Người hay gây sự với nàng rốt cuộc vẫn tự tìm tới nàng gây sự. Nhạn Hồi thở dài, điều chỉnh tâm trạng ngẩng đầu nhìn nàng ta, đúng mực hỏi: “Chuyện gì?”
Thái độ Tử Nguyệt cao ngạo: “Nhạn Hồi tuy ngươi bị trục xuất ra khỏi núi Thần Tinh, nhưng dù sao cũng từng là người của núi Thần Tinh, nhất cử nhất động của ngươi vẫn liên quan tới thanh danh núi Thần Tinh ta. Gần đây giang hồ đồn rằng ngươi rất thân thiết với yêu vật, thậm chí ở thành Vĩnh Châu còn thả đi những Hồ yêu gây nhiều chuyện ác. Ngươi làm vậy sao không nghĩ xem đã làm ô danh sư môn đến mức nào? Gây phiền phức cho sư phụ đến nhường nào?”
Đấu khẩu bao nhiêu năm nay, cách biệt mấy tháng, lúc này đây gặp lại, Nhạn Hồi vẫn không thể không thừa nhận, sư tỷ này của nàng thật sự chẳng tiến bộ chút nào.
Nhạn Hồi nhìn nàng ta, cười cười: “Ồ, vậy các người tự đi mà ứng phó. Ta bận.”
Đổi lại một đáp án cợt nhả như vậy, Tử Nguyệt sửng sốt, thấy Nhạn Hồi lại cất bước định đi, nàng ta nổi nóng: “Đứng lại!”
“Còn chuyện gì nữa?” Câu này không phải Nhạn Hồi hỏi mà là Thiên Diệu lên tiếng, hắn lên tiếng khiến Nhạn Hồi cũng có mấy phần kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn hắn. Nhưng Thiên Diệu lại không đặt tâm tư ở chỗ nàng, lạnh lùng nhìn Tử Nguyệt, khí thế khiến Tử Nguyệt nhất thời sợ đến nghẹn lòng.
Nhạn Hồi hiểu ra, cho dù Thiên Diệu mất hết pháp thuật, không có tu vi, nhưng ánh mắt hắn trước sau vẫn ẩn giấu hào quang được thời gian tôi luyện, lúc nổi giận có thể khiến lòng người khiếp đảm.
Những người của núi Thần Tinh từng ứng phó với yêu quái đang có mặt ở đây, e là ngay cả chân của Thiên Diệu cũng chưa từng chạm tới được.
Tử Nguyệt khẽ lui một bước, nàng ta không nói, nhưng bên cạnh có một giọng nói lạnh lùng cao ngạo xen vào: “Không đơn giản nhỉ, xuống núi chỉ hơn một tháng mà đã tìm được trợ thủ thế này rồi.”
Khóe môi Lăng Phi nở nụ cười mỉa mai.
Tử Thần bên cạnh thấy vậy khẽ nhíu mày, khẽ nói với Lăng Phi: “Sư thúc, chính sự quan trọng hơn.”
Lăng Phi đưa tay chặn Tử Thần lại: “Ta thấy đây mới là chính sự quan trọng hơn hết.” Lăng Phi bước mấy bước tới trước mặt Nhạn Hồi, nhưng không nhìn nàng chỉ nhìn Thiên Diệu, “Có khí phách nhưng chẳng có chút khí tức, nếu nói các hạ là người bình thường thì làm sao tin được. Chi bằng tỏ rõ thân phận để bọn ta xem thử, đệ tử núi Thần Tinh ta trục xuất sau khi xuống núi rốt cuộc đi lại với nhân vật nào?”
Nhắc đến chuyện này, Nhạn Hồi nghiêm mày.
Thân phận của Thiên Diệu là một đại kị trong đại kị, trước khi hắn tìm lại được cơ thể hoàn chỉnh, không thể để ai biết thân phận của hắn.
Nhạn Hồi xoay bước, cơ hồ vô thức chặn trước Thiên Diệu.
Ánh mắt Thiên Diệu khẽ động, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Vừa rồi còn nói là phải đi. Nàng thật sự có thể đi được sao.
Nói một đằng nghĩ một nẻo.
“Ha.” Lăng Phi thấy Nhạn Hồi như vậy bất giác bật cười, “Thú vị chưa. Ta chẳng qua chỉ muốn biết thân phận của người này thôi. Nhạn Hồi, tại sao ngươi căng thẳng như vậy?” Nói xong ánh mắt Lăng Phi bỗng lạnh đi, “Lẽ nào thân phận của người này có chỗ nào không thể cho ai biết? Là yêu hay tu tà?”
Nàng ta vừa dứt lời, mười đệ tử núi Thần Tinh sau lưng đều đồng loạt đặt tay trên đốc kiếm, ra vẻ gươm nỏ sẵn sàng.
Nhạn Hồi liếc nhìn họ, bên trong cũng có mấy gương mặt quen thuộc, đều là đệ tử cấp cao của núi Thần Tinh, pháp thuật tu vi đều không kém Tử Thần và Tử Nguyệt. Hơn nữa ở đây còn có Lăng Phi, nếu ra tay, chỉ dựa vào một mình nàng còn phải bảo vệ Thiên Diệu... chắc chắn là không thể thắng.
Lòng Nhạn Hồi căng thẳng, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, nói: “Lăng Phi, mâu thuẫn giữa ta và ngươi ở núi Thần Tinh còn có ai không biết, ngươi muốn vấy nước bẩn lên người ta thì cứ mặc sức vấy đi. Tướng công của ta khôi ngô tuấn tú, khí độ bất phàm, ngươi cứ nhìn chàng như hổ rình mồi, ta không bảo vệ chàng lẽ nào chờ ngươi đến cướp sao?”
Hai chữ “tướng công” vừa thốt ra, mọi người có mặt đều im lặng, Tử Thần chau mày nhìn nàng.
Thiên Diệu vừa nghe thấy hai chữ “Lăng Phi”, ánh mắt nhìn sang Lăng Phi lập tức trở nên kỳ lạ. Sát khí nặng thêm mấy phần, sự lạnh lẽo trên mặt cũng đậm hơn rất nhiều.
Lăng Phi lại cười lạnh: “Tướng công? Nhạn Hồi, ngươi thật sự đã xuống núi ở chung với yêu vật, ngày càng không biết xấu hổ.”
Tử Nguyệt cũng góp lời sau lưng ả: “Xuống núi một tháng đã có tướng công? Nhạn Hồi, ngươi từng mơ tưởng đến sư phụ, tâm tư ghê tởm tột cùng, ngươi tưởng núi Thần Tinh thật sự không ai biết sao?”
Nàng ta vừa nói xong, các đệ tử khác đều nhìn nhau, ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo hơn bao giờ hết, Tử Thần bèn lớn tiếng mắng: “Tử Nguyệt!”
Tử Nguyệt lại không chịu ngừng: “Tâm tư giấu mười năm mà lại tan biến trong một sớm một chiều à? Chẳng qua ngươi muốn che chở cho yêu vật bên cạnh này thôi! Ta nhổ vào! Đúng là tự hạ thấp bản thân!” Tử Nguyệt căm hận nói thêm, “Nếu phụ mẫu ngươi còn tại thế cũng nhất định mắng ngươi là thứ không ra gì!”
Tử Thần nghiêm giọng quát lớn: “Tử Nguyệt! Muội đang nói bừa gì đó!”
Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo khôn cùng: “Nếu phụ mẫu ngươi còn tại thế, nhất định phải dạy dỗ lại ngươi lễ tiết đối nhân xử thế.” Vừa dứt lời nàng bèn lắc người, chỉ trong chớp mắt, gần như không có người nào trong phòng phản ứng kịp. Nhạn Hồi đã lắc mình tới bên cạnh Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt giật mình, vừa lui ra phía sau đã cảm giác thanh chủy thủ thường đeo bên mình bị Nhạn Hồi rút ra khỏi vỏ, Tử Nguyệt kinh hô, chốc sau cằm đã bị khống chế, răng bị dùng lực vạch ra, không thể nào khép miệng lại được.
Nhạn Hồi sắc mặt lạnh lẽo đứng trước mặt nàng ta, “Lưỡi ngươi để lại cũng tổn hại âm đức, chi bằng ta giúp ngươi cắt xuống cho xong.”
Sắc mặt Tử Nguyệt liền tái xanh, Nhạn Hồi đưa tay lên hạ đao xuống.
Tử Thần bên cạnh lớn tiếng gọi tên Nhạn Hồi, nhưng nàng hoàn toàn không lay chuyển, lúc mũi chủy thủ rơi xuống miệng Tử Nguyệt, bỗng bên cạnh có một lực đạo đánh tới, hất Nhạn Hồi ra, nàng xoay người, đáp xuống trước mặt Thiên Diệu.
Chủy thủ trên tay nàng lúc này đã dính máu, lưỡi dao đã cắt rách môi Tử Nguyệt, cũng đâm lưỡi nàng ta bị thương, nhưng rốt cuộc vẫn không cắt lưỡi nàng ta xuống.
Máu dính đầy miệng, nàng ta bụm miệng mình, sau đó buông tay nhìn máu trong lòng bàn tay, nhất thời sợ hãi tưởng Nhạn Hồi đã cắt đứt lưỡi mình xuống, kêu “A a”, mấy tiếng rồi ngất xỉu tại chổ.
Sắc mặt Nhạn Hồi u ám, ánh mắt hung dữ nhìn Lăng Phi: “Ai dám cản ta!”
Không khí xung quanh lập tức trở nên hung ác như chốn Diêm La địa ngục.
Bình luận facebook