Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Nguyên nhân gây ra ra kết quả ly kỳ này chính là…
“Năm giờ chiều, trong bãi đỗ xe tầng hầm của một cửa hàng nào đó3 xảy ra hỏa hoạn, lửa cháy nhanh chóng lan rộng. Sau khi nhận được thông báo, đội cứu hỏa của công an khu vực đã điều ba 4mươi chiếc xe cứu hỏa đi dập lửa, sau mấy giờ cố gắng, về cơ bản đã khống chế được tình hình của đám cháy. Tính đến bây g8iờ, hỏa hoạn khiến sáu mươi bảy người bị thương, trong đó có tám người bị thương nặng, còn có một nhân viên cứu hỏa hi si7nh vì nhiệm vụ…”
Ti vi treo tường của bệnh viện đang phát tin tức buổi chiều.
Những số liệu đó khiến Miêu2 Tiêu đang ngồi dưới đất không tự chủ ôm chặt đầu gối.
Cho đến giờ phút này cô mới dần dần ý thức được vừa rồi mình đã trải qua chuyện gì.
Chuyện xảy ra vào lúc cô dùng bữa cùng đối tượng xem mắt, bầu không khí khi đó cũng thật khéo, đối phương hỏi thăm về nghề nghiệp của cô.
Đột nhiên, còi báo động vang lên.
Không phải là còi báo động trong đầu cô, mà là còi báo động thật sự.
Tình hình rơi vào hỗn loạn, rất nhanh đã có nhân viên công tác của cửa hàng đi sơ tán mọi người. Nhưng có lẽ sợ gây khủng hoảng, bọn họ chỉ công bố “Hệ thống báo cháy xuất hiện sự cố”.
Anh ta không nói gì, thậm chí không có phản ứng gì quá mức, hay là anh ta cũng không ngại những chuyện này? Miêu Tiêu không kìm được dấy lên tia hi vọng.
Mãi đến khi mẹ của anh ta nghe tin chạy đến, hy vọng của cô cũng theo đó mà sụp đổ.
“Rốt cuộc bệnh viện này xảy ra chuyện gì vậy? Đến bác sĩ cũng không có, người chết hết rồi sao?”
Tiếng mắng chửi chát chúa không ngừng vang lên bên tai Miêu Tiêu, từ khi bà ta xuất hiện chưa từng im lặng được phút nào.
Lúc đầu có thể giải thích là vì lo lắng, đến khi thời gian chờ đợi kéo dài thì xem ra bà ta đã không còn kiên nhẫn, lời nói ra khỏi miệng ngày càng khó nghe.
Mặc dù vậy, vẫn có không ít người bị thương trong lúc chen chúc xô đẩy nhau.
So với những người khác, thật ra Miêu Tiêu bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc đó hơi mơ hồ, ngơ ngác đi theo đám người đó đến bệnh viện, cũng đến rồi vậy thì tiện thể kiểm tra một lượt rồi đi.
Cô chỉ không ngờ rằng cửa hàng này nằm ở vùng ngoại thành, bên cạnh chỉ có một bệnh viện cấp ba, bệnh viện không lớn, cơ sở vật chất khám chữa bệnh cũng không nhiều. Trong sảnh lớn phòng khám bệnh chưa đến ba trăm mét vuông đầy ắp người, ngoài những người do hỏa hoạn mà bị thương như cô, còn có người nhà nghe tin chạy đến, truyền thông, người tình nguyện, cùng với các nhân viên công tác có liên quan… Trong đó bao gồm cả chủ nhiệm Thẩm của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình.
Mặc dù Miêu Tiêu đã làm hết sức để tránh đi nhưng đối phương vẫn chú ý đến cô, đồng thời nhiệt tình chạy đến chào hỏi cô, không ngừng tìm đề tài nói chuyện, khó tránh khỏi nhắc đến chuyện trước đó cô hỗ trợ xử lý một số việc của xác chết người gặp nạn.
Cũng trong tình huống rối tung rối mù này, đối tượng xem mắt biết được nghề nghiệp của cô như mong muốn.
Miêu Tiêu không nhịn được khẽ dịch qua một bên, động tác này là vô thức, đến chính cô cũng không nhận ra.
Tiếc là cũng không thể trốn được con mắt của người phụ nữ trung niên bên cạnh. Đối phương đang lo không tìm thấy người phát tiết bất mãn, bỗng nhiên trợn mắt nhìn về phía cô, tiếng nói oán hận chất vấn: “Cô có ý gì vậy? Chê tôi mất mặt à?”
“…” Cũng không đến mức chê bà ta mất mặt, chỉ là trên người bà ta tản ra tính công kích khiến Miêu Tiêu trốn tránh theo bản năng.
Nhưng hiển nhiên đối phương không có ý định buông tha cho cô: “Tôi còn chưa chê cô đâu, thế mà cô lại còn ngại tôi trước sao?”
Đối tượng xem mắt của cô có chú ý đến nghề nghiệp của cô hay không vẫn là một ẩn số, nhưng rõ ràng mẹ của anh ta rất quan tâm. Cô bĩu môi, nghĩ bụng chuyện không thành thì tình cảm vẫn còn nên cố gắng duy trì vẻ ngoài khách sáo: “Không phải, dì Triệu, chỉ là cháu ngồi lâu nên chân hơi tê, muốn vận động một chút thôi.”
“Muốn vận động hả? Vậy thì thật tốt, giúp tôi đi tìm bác sĩ đi.”
“…” Cái giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến này làm Miêu Tiêu không phản ứng kịp, cô cho rằng dù sao mình cũng coi như là người bị thương cần người khác chăm sóc.
“Sao vậy? Con trai tôi bị như thế này cô không phải chịu trách nhiệm gì sao?”
Sau khi nghe xong câu này, Miêu Tiêu im lặng đánh giá chàng trai ngồi trên ghế bên cạnh.
Vết thương trên cánh tay của anh ta có diện tích lớn, máu hòa lẫn với nước mủ ố vàng không ngừng rỉ ra bên ngoài, phía trên lông mày cũng không biết bị đập vào chỗ nào. Thậm chí cô còn không biết anh ta bị đập lúc nào, nói chung chảy rất nhiều máu, đến bây giờ vẫn chưa ngừng hẳn… Ừm, thật sự là anh ta bị thương nặng hơn cô.
Vì vậy, Miêu Tiêu cố ý mang ghế dựa mà bệnh viện sắp xếp cho người già, trẻ em và phụ nữ tặng cho anh ta ngồi.
Làm như vậy cũng không có nghĩa là trong lòng cô áy náy, anh ta bị thương như vậy cũng không phải do cô. Ngược lại, lúc đầu cô hoàn toàn có thể không bị thương chút nào mà an toàn thoát ra ngoài, là vì bị anh ta kéo cho ngã xuống đất nên đầu gối mới bị trầy xước, mặt bị sây sát, còn bị người khác đạp cho mấy phát. Muốn nói câu chịu trách nhiệm, hẳn phải là anh ta chịu trách nhiệm với cô mới đúng chứ?
Nhưng anh ta vẫn luôn luôn im lặng, kiểu im lặng chưa tỉnh hồn, chỉ có hờ hững.
Rõ ràng cũng không phải anh ta không ngại nghề nghiệp của cô, chỉ vì vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong cơn hỗn loạn vừa rồi, tạm thời không rảnh chú ý đến.
Xem ra không thể trông cậy vào anh ta ra mặt nói giúp cô, Miêu Tiêu chỉ có thể tự lực cánh sinh: “Dì Triệu, chuyện xảy ra ngoài dự liệu cũng không ai muốn…”
Dì Triệu tức giận cắt ngang lời cô nói: “Cái gì mà ngoài dự liệu chứ? Tôi thấy đều là do cô hại!”
“Có liên quan gì với tôi, lửa cũng không phải do tôi đốt…” Cô buồn bực nói thầm một câu.
Nhưng dù cô nói rất nhỏ cũng bị dì Triệu kia nghe thấy rồi.
Không ngờ cô sẽ phản bác, dì Triệu thẹn quá hóa giận: “Không phải cô đốt cũng là do cô khắc! Đi xem bói nói con trai tôi là thượng tiên chuyển thế, đời này không có bệnh không gặp tai họa, sống để hưởng phúc. Không phải tôi nói quá, từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ đổ bệnh, giờ thì hay rồi, mới chỉ ăn một bữa cơm với cô mà đã xảy ra chuyện như thế này! Tôi nói này, nhất định là cô dính vào vật gì không sạch sẽ mà gây ra, loại người kiếm tiền từ người chết đã là thất đức lắm rồi, tự mình gặp phải báo ứng còn chưa tính, lại còn liên lụy đến người khác!”
Kiếm tiền từ người chết…
Cách nói này cũng không phải lần đầu tiên Miêu Tiêu nghe được.
Nếu như là mấy năm trước, cô sẽ kiêu ngạo phản bác lại đối phương, nghề nghiệp không phân biệt sang hèn, việc cô làm chẳng qua là khiến người ra đi có thể đẹp hơn; nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình cũng chỉ là một người trang điểm cho xác chết, chẳng có gì ghê gớm. Những xác chết lạnh lẽo kia vốn dĩ không quan tâm đến đẹp xấu, tất cả lý do thoái thác đường hoàng cũng chỉ để che giấu bản chất việc cô kiếm tiền từ người chết mà thôi.
Dì Triệu nói không sai, mặc dù từng từ đều đâm thẳng vào tim gan, nhưng cô lại không có cách nào phản bác.
Sự im lặng của cô khiến cho đối phương càng quá quắt hơn, liên tục thốt ra những lời nói càng lúc càng khó nghe, cho đến khi…
“Này.” Đột nhiên có người đưa một chai nước đến trước mặt dì Triệu.
Dì Triệu ngẩn người, vô thức dừng lời, nhìn lên chai nước xuất hiện ở trước mặt.
Đập vào mắt là một chàng trai trẻ tuổi, thoạt nhìn xấp xỉ tuổi con trai của bà ta, khoác áo blouse trắng.
“Gì vậy, cho chai nước là muốn đuổi người đi sao?” Bà ta khinh thường đẩy chai nước, khẽ nói: “Bệnh viện các cậu làm việc như thế nào vậy, con trai tôi bị bỏ mặc ở chỗ này lâu như vậy, không có ai quan tâm đến sao?”
“Không phải đang quan tâm đây sao?” Tiếng nói lạnh lùng truyền đến.
Giọng điệu xa lạ, nhưng tiếng nói này rất quen thuộc với Miêu Tiêu.
Cô bất ngờ ngước mắt lên, không dám tin nhìn về phía chủ nhân của tiếng nói.
Sau khi nhìn rõ người đó, vẻ mặt của cô càng thêm kinh ngạc: “Bác… bác sĩ Khang?”
Quả thật là Khang Kiều.
Đây là ý trời sao? Cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa, nhưng không hẹn mà gặp trong tình huống này, nhất định báo hiệu rằng Khang Kiều là người mà số phận đã định có thể chữa khỏi cho cô!
“Thật sự là bác sĩ…” Cách xưng hô của Miêu Tiêu khiến dì Triệu vui vẻ hơn, bà ta như gặp được cọng cỏ cứu mạng, kích động tiến lên phía trước: “Nhanh nhanh nhanh, mau khám cho con trai tôi, nó chảy rất nhiều máu, có thể bị chấn thương sọ não không? Có phải chụp CT gì không?”
“Không cần.” Khang Kiều mỉm cười cưỡng ép nhét chai nước vào tay bà ta: “Uống đi.”
“Hả?” Bà ta khó hiểu nhìn chai nước khoáng trong tay: “Giờ là lúc nào rồi hả? Còn ai rảnh rỗi uống nước chứ!”
“Dì, dì nghe tôi nói…” Khang Kiều nghiêm túc nói: “Đây không phải nước bình thường, là Lộ Thủy.”
“Sao?”
“Thân thế giống như con trai của dì, nhân gian chúng tôi sợ không cứu được anh ta, không chừng uống chút Lộ Thủy thì sẽ khỏi thôi.”
“Cậu…” Cuối cùng dì Triệu cũng nhận ra ý giễu cợt trong lời nói của anh, sau khi nghẹn lời trong chốc lát, mềm rắn không buông mà chĩa mũi nhọn vào Miêu Tiêu: “Đây là bạn của cô sao? Có ý gì đây? Bắt tay cùng nhau đùa giỡn tôi đấy à?”
“Làm sao có thể chứ…” Miêu Tiêu kiên định nói: “Tôi thấy đề nghị của bác sĩ Khang rất đúng trọng tâm!”
Dì Triệu bị chọc tức tới mức mặt đỏ bừng, chửi ầm lên: “Thật đúng là vật họp theo loài! Bác sĩ gì đây! Tôi muốn khiếu nại! Các người là cái khỉ gì chứ…”
Khang Kiều thản nhiên quét mắt nhìn bà ta, không thèm để ý, cất bước đi đến trước mặt Miêu Tiêu: “Còn chưa đi nữa? Chờ tôi bế cô sao?”
Cô liền vội vàng vươn tay ra, chống vào tường, đáng tiếc cơ thể không theo kịp đầu óc của cô. Đầu gối vì ngồi im quá lâu, muốn đứng lên ngay vẫn hơi khó khăn, hai chân đột nhiên duỗi thẳng khó tránh sẽ ảnh hưởng đến vết thương nên cô chỉ có thể chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn rất đau đớn: “Ui…”
“Tôi đành cố gắng làm như cô mong muốn vậy.”
Tiếng nói của Khang Kiều lại truyền đến từ phía đối diện, cô không hiểu ngước mắt lên nhìn: “Hả?”
Cô chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy thân thể bỗng nhiên bay lên, cảm giác đột nhiên mất trọng lực tuy rất nhỏ nhưng vì quá nhanh, không kịp chuẩn bị khiến cô theo bản năng vươn tay ra bắt lấy tất cả những gì có thể ở trước mặt.
Thế là chờ lúc cô tỉnh táo lại, hai tay đã ôm chặt lấy cổ của Khang Kiều.
Đây là tư thế kỳ diệu gì thế?
Tại sao lại là kiểu bế công chúa? Không đúng, nói cho cùng thì tại sao lại phải bế cô?
“Anh…” Sắc mặt cô ửng hồng, xấu hổ đến mức nói năng không lưu loát: “Tôi… tôi, tôi không sao, có thể tự đi…”
Khang Kiều không thèm để ý đến cô, vẫn cất bước đi, đột nhiên liếc mắt nhìn sang dì Triệu còn đang hùng hùng hổ hổ ở bên cạnh: “Các người đã không cần, vậy tôi không khách sáo nữa, tôi đưa đi đây.”
“…” Dì Triệu được một phen sửng sốt.
“Bác sĩ Khang, xin đừng nói như thể tôi giống thứ đồ bỏ đi không ai cần.” Miêu Tiêu dần bình tĩnh hơn, không nhịn được muốn chửi bậy.
“Nói cũng đúng…” Anh như đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó, cười híp mắt quay đầu nhìn về phía dì Triệu: “Dù các người có cần, tôi cũng sẽ không khách sáo mang đi.”
“…” Dì Triệu lại thất thần.
Mà Miêu Tiêu thì khôi phục khuôn mặt đơ ngàn năm.
Quá giả dối, cái giọng điệu cao thủ tình trường của anh không hiểu sao mà nghe quá giả dối. Anh giống như đang nói – đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi mà.
Một khi ý thức được đây chỉ là hành động giải vây bình thường đến không thể bình thường hơn, cô lập tức trở nên bình tĩnh như nước.
Last edited: