Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Thẳng thắn mà nói, lúc đó Lưu Sự Hưng cũng không ghét kèn Suona, cho đến tận lúc mẹ ông qua đời…
Mẹ ông là một phụ nữ nông3 thôn điển hình, không được đi học, mọi thứ đều nghe theo chồng, duy chỉ có đúng chuyện này là bà có chủ kiến của riêng mình. Bất4 kể thế nào cũng không bằng lòng cho con trai mình đi thổi kèn tang lễ, để ba ông từ bỏ suy nghĩ bắt ông kế nghiệp, bà không tiếc8 lấy mạng sống của mình gây sức ép.
Vào ngày sinh nhật ông năm 14 tuổi, ba ông đã tặng ông cái kèn Suona mà mình thích nh7ất. Trong cơn nóng giận, mẹ ông đã uống thuốc trừ sâu.
Có lẽ bà cũng không thật sự muốn chết, chỉ là không ngờ độc tính c2ủa Paraquat* lại mạnh đến như vậy.
(*) Paraquat: một hợp chất hữu cơ với công thức hóa học [(C6H7N)2]Cl2. Thuốc diệt cỏ Paraquat được sản xuất bởi Chevron. Muối này là một trong những loại thuốc diệt cỏ được sử dụng rộng rãi nhất. Nó hoạt động nhanh và không chọn lọc, giết chết mô cây xanh khi tiếp xúc. Nó cũng gây độc hại đối với con người và động vật.
Tất cả mọi người đều cho rằng cái chết của mẹ ông sẽ khiến ba ông hối hận, nhưng ba ông lại càng làm quá lên. Ông ấy bỏ công việc đang làm, thỉnh thoảng thổi kèn tang lễ cho người ta để kiếm sống qua ngày, cũng càng dạy bảo ông nghiêm khắc hơn trước.
Cô của ông không thể bỏ mặc nữa, nhận nuôi ông, từ đó ông liền đổi tên thành Miêu Sự Hưng.
Về sau, cô và ba đều qua đời, kèn Suona thành thứ cấm kỵ trong nhà họ.
Miêu Sự Hưng nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ có một ngày mình lại cầm chiếc kèn Suona lên…
Ông cúi đầu, giật mình nhìn cây kèn không biết họ lấy được từ chỗ nào. Thứ đồ chơi này đã từng lấy đi mạng sống của mẹ ông, điều châm chọc hơn là hiện giờ nó lại được cho rằng có thể cứu mạng con trai ông.
Đến tận giờ phút này ông mới phát hiện, ba ông kiên quyết giữ ý kiến muốn dạy ông thổi kèn và chuyện ông phản đối Miêu Huy đụng vào kèn đều giống hệt nhau về bản chất, đều áp đặt suy nghĩ của bản thân mình lên người khác, không chịu nghe lọt tai bất cứ lời nào của người xung quanh…
Ông không muốn trở thành người như vậy!
Miêu Sự Hưng cố nén nước mắt, giơ kèn lên, đưa đến bên miệng, hít một hơi thật sâu.
Một làn điệu trong trẻo vang lên, tựa như chim sơn ca đang ca hát, cực kỳ êm tai, linh động, có điều làn điệu này có vẻ không thích hợp…
Làn điệu này được phát ra từ trong túi áo của chuyên gia tâm lý đứng bên cạnh chú Miêu Tiêu.
Sau khi phát hiện ra điều này, Miêu Tiêu quay đầu nhìn về phía Khang Kiều bằng ánh mắt không dám tin.
Anh vội vàng ra dấu “suỵt”, hạ giọng nói: “Yên tâm, anh đã chọn loại điện thoại di động có chất lượng âm thanh tốt nhất hiện giờ.”
“Sao mà yên tâm được! Mới thế mà đã nghe ra được rồi!” Miêu Tiêu khẽ gầm lên.
“Cũng hết cách rồi mà, chú em đã bỏ kèn mấy năm, căn bản không biết ‘Bách Điểu Triều Phượng’.”
“Vậy thì phải tìm người biết đến đây chứ!”
“Đi đâu tìm đây? Giáo sư âm nhạc của trường học bọn họ cũng chỉ biết đánh đàn dương cầm. So sánh hai bên, ít nhất chú em vẫn có một ít căn bản…” Nói đến đây, thậm chí anh còn hơi đắc ý hất hàm: “Em xem, không phải vẫn rất ra gì đấy sao.”
“…” Miêu Tiêu yên tĩnh lại.
Không phải bởi vì lời Khang Kiều nói, trên thực tế, lời anh nói chẳng có một tí sức thuyết phục nào cả!
Thế nhưng cái hành vi làm bừa này của anh lại thực sự khiến Miêu Huy có phản ứng.
Bóng người trên sân thượng rõ ràng hơi ngơ ngác một chút. Một lát sau, cậu liền từ từ quay đầu, nhìn về phía chú cô, trong đôi mắt vốn như phủ nước đọng kia dần dần xuất hiện ánh sáng. Cậu hơi hé miệng, đang lẩm bẩm gì đó, giọng nói rất nhẹ không thể nào nghe rõ, nhìn khẩu hình môi thì có vẻ như là – “Ông nội”.
Cậu nhắm hai mắt lại, nghiêm túc lắng nghe, khóe miệng hơi nhếch lên. Đó là một nụ cười rất hưởng thụ, dường như đang được âm thanh tự nhiên gột rửa.
Điều này khiến Miêu Tiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn dấy lên hi vọng, có khi nào em họ cô cho rằng ông nội thằng bé vẫn còn, thế nên lại có động lực tiếp tục sống?
Sự thật chứng minh, cô đã quá lạc quan rồi…
Làn điệu kéo dài khoảng chừng bốn phút, sau khi kết thúc, xung quanh liền chìm trong im lặng, không một ai dám lên tiếng, ngay cả hít thở cũng cố gắng nhẹ hết mức. Rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn vào Miêu Huy, nhất là Miêu Sự Hưng, ông dùng sức nắm chặt cán kèn, đốt ngón tay trắng bệch.
“Ba…” Miêu Huy khẽ gọi một tiếng: “Động tác tay và hơi thở của ba đều không đúng đâu.”
“…” Quả nhiên không làm được mà! Miêu Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn Khang Kiều.
Vẻ mặt của Khang Kiều rất bình tĩnh, có vẻ như đã sớm đoán ra được kết quả này. Điểm này cũng không ngoài dự đoán của Miêu Tiêu. Nhất định là anh đứng ở góc độ chuyên nghiệp để xem xét trạng thái tâm lý của Miêu Huy, biết rằng khả năng khiến Miêu Huy tự mình đi xuống khỏi sân thượng gần như bằng không, thế nên chỉ đang tranh thủ thời gian để đội cứu hộ chuẩn bị đầy đủ.
Điều khiến Miêu Tiêu cảm thấy không ngờ chính là ánh mắt của cậu bé vẫn luôn nhìn về chú của cô, mắt không chớp, dường như không muốn bỏ qua bất cứ một biểu cảm nhỏ xíu nào.
Chú cũng bối rối nhìn sang Khang Kiều, trong ánh mắt tràn ngập nỗi bất lực.
Khang Kiều nhìn ông, khẽ gật đầu nói: “Chú muốn nói gì thì nói đi.”
Miêu Sự Hưng hơi sửng sốt, không ngờ trong thời khắc mấu chốt này, đối phương lại để ông tự mình quyết định, muốn nói gì thì nói sao? Sau một lát do dự, ông từ từ ngước mắt, nhìn Miêu Huy, cất tiếng: “Đúng vậy… ba vẫn chưa kịp học ‘Bách Điểu Triều Phượng’, nhất định ông nội đã dạy con rồi đúng không, con có thể dạy cho ba mà…”
Miêu Huy ngoái đầu lại, vẻ mặt không đổi, hỏi: “Không phải ba ghét kèn Suona nhất sao?”
“Là ba không tốt… Đều do ba không tốt… Về sau bất kể con muốn làm gì, ba mẹ đều sẽ ủng hộ con…” Đầu gối Miêu Sự Hưng mềm nhũn, ông ngã khuỵu trên đất, nghẹn ngào cầu khẩn: “Con xuống dưới đi được không, ba xin con… Xuống đây đi…”
“Ba chẳng hiểu gì hết, không giúp gì được con hết.”
“Ba có thể… ba có thể mà…” Quả thật Miêu Sự Hưng không hiểu Miêu Huy đang nói cái gì. Nhưng hiện giờ ông cũng không có hứng thú tìm hiểu, chỉ muốn khiến Miêu Huy nhanh chóng bước xuống khỏi sân thượng: “Bất kể xảy ra chuyện gì ba cũng sẽ giúp con, con xuống trước đi…”
“Rõ ràng con đã từng nói với ba mẹ rồi, nhưng hai người lại không tin con, chỉ có ông nội… Chỉ có ông nội bằng lòng tin tưởng con… Nếu không phải vì bảo vệ con, ông cũng sẽ không chết… Đều do con không tốt, loại người như con vốn không đáng được sống trên đời này…”
Hỏng rồi!
Câu nói tiêu cực này khiến Miêu Tiêu bỗng nhiên hít ngược một hơi.
May mắn những người ở đây đều có kinh nghiệm phong phú, không đợi Miêu Huy nói dứt lời thì đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy đã ra lệnh.
Dường như ngay đúng lúc Miêu Huy mỉm cười quay người bước thêm một bước kia, một người lính cứu hỏa đã leo lên từ cửa sổ tầng dưới, chuẩn xác nhào về phía Miêu Huy, mấy nhân viên cứu hỏa đang chờ ở gần chỗ Miêu Huy cũng tiến lên theo.
Cuối cùng cũng cứu được người trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người có mặt đều khẽ thở phào, thím Miêu Tiêu lao lên trước ôm chặt Miêu Huy.
Cảnh tượng rất cảm động, nhưng Miêu Tiêu lại không cười nổi…
“Cô Miêu Tiêu đúng không? Có lẽ phiền cô đi theo chúng tôi đến Cục Cảnh sát một chuyến, chúng tôi cần tìm hiểu tình hình của em trai cô.” Người cảnh sát vừa nãy phụ trách dẫn cô lên sân thượng đột ngột đi tới, nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt này như đang nhìn một nghi phạm, khiến Miêu Tiêu cảm thấy rất khó chịu, vô thức nói: “Tại sao lại là tôi? Tôi cũng không hiểu rõ về tình hình của em ấy mà.”
“Vậy tôi nói thẳng nhé, tôi nghi ngờ việc em họ cô tự sát có liên quan đến cô.”
“Hả?” Kiểu nghi ngờ này không có lý chút nào!
“Đội trưởng Vương…” Khang Kiều sờ mũi, chen miệng nói: “Có phải anh đã hiểu nhầm cái gì rồi không?”
“Không nhầm được, tôi làm cảnh sát rất nhiều năm. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người nhà của người tự sát bình tĩnh đến như thế, điều này cực kỳ đáng nghi!”
“Anh thực sự hiểu lầm rồi…” Khang Kiều không nhịn được bật cười: “Cô ấy không phải bình tĩnh mà chỉ là mặt đơ. Điều này có liên quan với nghề nghiệp của cô ấy, cô ấy là một người trang điểm tử thi, cô ấy đã quen với việc cố gắng không thích biểu lộ cảm xúc ra mặt rồi.”
“Người… người trang điểm tử thi?” Đội trưởng Vương hơi kinh ngạc, một lát sau ông ta đánh giá Khang Kiều bằng ánh mắt nghi ngờ: “Sao cậu biết rõ thế?”
“Quên mất chưa giới thiệu, đây là bạn gái của tôi.”
“… Bạn gái!”
Một loạt tiếng thốt kinh ngạc vang lên.
Không sai, là một loạt. Thành phần của những tiếng thốt này hơi phức tạp, không chỉ đội trưởng Vương, mà còn có cả hai tiếng nói Miêu Tiêu thấy hơi quen.
Lưng cô hơi cứng đờ, quay người nhìn một cách máy móc.
Quả nhiên…
Đập vào mắt cô là ba mẹ cô, hiển nhiên họ cũng vừa mới chạy tới, nét lo lắng trên mặt còn chưa kịp rút đi, chẳng qua trong vẻ lo lắng này còn có thêm một phần kinh ngạc.
Giờ phút này, cô không khỏi nhớ lại câu nói mà bà nội Trang Lễ thường nói – Không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ chờ cháu chuẩn bị đầy đủ rồi mới xảy ra.
Last edited:
Bình luận facebook