Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Không biết rốt cuộc là Khang Kiều có thuyết phục được ba cô không, cô không dám hỏi.
Mãi đến khi anh đứng ở trước xe của ba c3ô, nhìn thấy anh mở cửa xe, liếc mắt ra hiệu cô lên xe, nghi vấn của cô mới được giải đáp…
“Là anh trộm chìa khóa xe.”
“Không nói được.” Anh bất đắc dĩ thở dài: “Rốt7 cuộc anh hiểu rõ vì sao khi đó em phải giấu bọn họ điền nguyện vọng rồi. Đối phó với ba em chỉ có thể áp dụng phương pháp tiền trảm2 hậu tấu mà thôi.”
“…” Đùa à? Nhất định là anh đang nói đùa!
“Vì vậy chi bằng chúng ta tranh thủ thời gian sinh con nhỉ? Không chừng làm như vậy ông ấy sẽ chấp nhận anh.”
“Đã… đã đến mức không chấp nhận anh rồi sao?” Rốt cuộc anh nói gì với ba cô? Rõ ràng tối hôm qua vẫn là ba cô chủ động giữ anh ở lại qua đêm, chắc phải khá là hài lòng mới đúng chứ. Anh làm gì mà mấy giờ ngắn ngủi khiến cho ấn tượng của ba cô với anh tăng trưởng âm như vậy?
“Haizz…” Lại là một tiếng than thở bất đắc dĩ, anh hơi oan ức nhìn Miêu Tiêu nói: “Chúng ta đều quá ngây thơ, ba em giữ anh ở lại qua đêm căn bản cũng không phải là thích anh.”
“Vậy là vì sao?” Chẳng lẽ muốn thừa dịp anh ngủ giết chết anh à?
“Là muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh.”
“Sau đó thì sao? Rốt cuộc hai người nói chuyện gì?” Miêu Tiêu sốt ruột.
Anh đưa quyển sổ trong tay cho cô: “Tự em xem đi.”
Miêu Tiêu vội vàng nhận lấy. Lúc ra cửa cô đã rất để ý đến quyển sổ trong tay Khang Kiều, không khác sổ tay bao nhiêu nhưng lại dày hơn nhiều so với sổ tay. Anh vẫn luôn ôm trong ngực, ôm rất chặt, cô muốn không để ý đến cũng rất khó.
Chỉ là vừa rồi tâm trạng rất thấp thỏm, đến mức cô không rảnh quan tâm đến chuyện khác.
Khi cầm lên tay mới phát hiện, chẳng qua chỉ là cuốn sổ có bìa cứng, bìa ngoài đen tuyền, không có đồ thủ công hay trang trí gì. Cô tò mò mở ra…
Đập vào mắt đầu tiên là một bản thảo phỏng vấn liên quan đến cô, rất rõ ràng là tóm tắt ở trên internet in xuống. Cô còn nhớ rõ bản thảo này, năm thứ hai đại học có một trang web tìm đến trường học của cô, nói muốn làm một cuộc phỏng vấn với hệ Tấn Nghi. Tốt nhất là chọn được một học sinh nữ phỏng vấn, như thế sẽ khá là có hiệu quả, vì vậy nhà trường bèn cử cô đi.
Lúc đầu lượt truy cập của trang web này không được tốt lắm, bây giờ cũng đã không còn. Bản thảo phỏng vấn lúc đó cơ bản không có ai chú ý, đến chính cô cũng chỉ nhìn thoáng qua. Bản thảo phỏng vấn không ngừng thổi phồng nghề này dơ bẩn bao nhiêu, mệt mỏi thế nào, đau khổ ra sao, không thích hợp với cô gái trẻ biết bao, mà sở dĩ vẫn có một số nữ sinh viên giống như cô nguyện ý làm chỉ bởi vì tiền lương cao. Đương nhiên nhà trường không hài lòng với loại phỏng vấn như thế này, vì vậy cũng chưa từng tuyên truyền trong trường.
Nếu như không phải vô cùng chú ý đến cô đến nỗi lên internet tìm tên cô, hẳn sẽ không thể có bản thảo phỏng vấn này.
Mà trong cuốn sổ này, dường như góp nhặt tất cả bài phỏng vấn từ khi cô theo nghề đến nay. Một số video phỏng vấn cũng rất tỉ mỉ chụp mấy tấm in ra, trong đó còn có không ít tin tức căn bản không có tên cô mà chỉ là nhắc đến đơn vị làm việc của cô.
Từng li từng tí, còn rõ ràng hơn so với trí nhớ của cô.
Từ đầu đến cuối đều là bài đăng trên mạng được in ra và tin cắt từ báo, không ghi một chữ nào, mặc dù như vậy, Miêu Tiêu vẫn mơ hồ đoán được chủ nhân của nó…
“Đây là…” Mũi cô hơi cay cay: “Là ba em làm?”
“Ba mẹ em cùng làm.”
Ba mẹ cô thường tìm tên cô trên internet, cẩn thận in những nội dung liên quan đến cô, nghiêm túc cắt sửa, dán lên. Sau khi làm xong họ nhất định đều sẽ vương nụ cười trên môi, cười như vậy nhưng cũng không nhịn được thở dài. Tiếng thở dài đó không phải là không vừa lòng với nghề nghiệp của cô, mà bởi vì nhớ nhung, họ quá nhớ cô, tuy nhiên lại chỉ có thể thông qua phương thức này để biết về cuộc sống của cô…
Nghĩ đến điều này, Miêu Tiêu cắn chặt môi dưới, cô không muốn khóc ra tiếng, nhưng vẫn không nhịn được những tiếng nghẹn ngào đứt quãng từ cổ họng tràn ra.
Đã nhiều năm, dù chỉ một lần cũng tốt, chỉ có một lần nếu như cô chịu bỏ xuống sự cố chấp và ngạo mạn, trò chuyện một chút với ba mẹ cô thì tốt biết bao. Như vậy, cô sẽ không cho rằng mình bị toàn thế giới vứt bỏ, cuộn mình vào một góc hối hận.
“Trước kia ba anh thường nói, trời lạnh thì về nhà, trong nhà ấm áp.” Khang Kiều vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô mấy cái: “Như vậy thì có lẽ đó cũng là nguyên nhân ba mẹ em muốn em trở về.”
“Ừm…” Mặc dù có hơi muộn, nhưng rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, bảo cô đổi việc hay bảo cô kết hôn, chỉ là vì họ hiểu rõ hơn tất cả mọi người rằng cô sắp không chịu được nữa.
“Tuy nhiên ba em nói, nếu như ở bên anh, ông ấy sẽ rất yên tâm.”
Miêu Tiêu dùng tay vội lau nước mắt, nín khóc bật cười: “Bớt đi, ba em sẽ không nói những câu như vậy…”
“Được rồi, lời này là anh nói…” Anh nghiêm túc nhìn Miêu Tiêu nói: “Nhưng anh lại khoác lác rất nhiều với ba em, nói là chỉ cần có anh ở đây sẽ tuyệt đối không để họ phải lo lắng, lát nữa em phải khiến anh nở mày nở mặt đó.”
“…” Phương thức cổ vũ thật kỳ lạ.
“Vì tương lai của chúng ta, cố lên.”
“… Chuyện này không phải em nói cố gắng là có thể cố gắng được.”
“Vậy vẫn phải mau mau sinh con thôi.”
“Em sẽ cố gắng! Hãy yên tâm!”
Sau khi đến nhà tang lễ Miêu Tiêu mới phát hiện, không phải ba mẹ cô đang ngủ, mà đã đến nhà tang lễ từ sớm rồi.
Không ngờ sẽ gặp họ ở nơi này, Miêu Tiêu hơi xấu hổ, rõ ràng ba cô cũng hơi xấu hổ.
Miêu Gia Hòa không được tự nhiên ho khan vài tiếng, cứng nhắc nói: “Chú thím con đều đã đến bệnh viện đón Miêu Huy, nhờ ba đến xử lý thủ tục ở nhà tang lễ.”
“Vâng…” Miêu Tiêu gật đầu một cái, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, nhẫn nhịn một lúc lâu cũng chỉ nói ra được một câu: “Vậy con đi làm việc trước.”
Miêu Gia Hòa khẽ gật đầu, cất bước đi theo sau cô vào trong nhà tang lễ.
Mãi đến khi chào hỏi với nhân viên công tác của nhà tang lễ, xác nhận các loại thủ tục xong ba cô vẫn còn đi theo. Thấy sắp phải vào phòng thay đồ thay trang phục bảo hộ, Miêu Tiêu không thể không dừng bước lại, nhìn thấy ba cô đang tò mò nhìn xung quanh. Đột nhiên cô thấy hơi buồn cười, cũng may vẫn nhịn được, chỉ là trong tiếng nói vẫn có thể nghe ra nét vui vẻ: “Ba…”
“… Hả?” Miêu Gia Hòa vội vàng thu mắt, lấy lại bộ dạng nghiêm túc.
“Còn rất lâu nữa mới tới lễ truy điệu, ba với mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không cần.” Miêu Gia Hòa không hề nghĩ ngợi trả lời.
“Nhưng mà…” Dù sao cũng là nhà tang lễ, cô lo lắng ba mẹ cô sẽ sợ hãi.
Hàn Lệ Hà cắt ngang lời nói của cô: “Không phải là không có ảnh chụp sao? Con cũng mới gặp ông cậu hai của con một lần, còn là nhiều năm trước rồi, ngộ nhỡ không giống bây giờ thì phải làm sao? Mấy năm nay mẹ và ba con vẫn thỉnh thoảng thăm ông cậu của con, cũng coi như quen thuộc. Chờ sau khi con làm xong chúng ta cùng xác nhận một lượt.”
“Được ạ…” Lý do này đầy đủ đến mức Miêu Tiêu không thể khuyên nhủ nữa. Nhưng cô vẫn không yên lòng, chỉ có thể nhờ Khang Kiều: “Hay anh ở cùng ba mẹ em một chút nhé?”
“Một mình em được chứ?” Khang Kiều hỏi.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Tuy đã đưa ra lời đảm bảo, nhưng trên thực tế, Miêu Tiêu không hề có lòng tin.
Cô cảm thấy, lần trước có thể hoàn thành thuận lợi phần lớn nguyên nhân là dựa vào tình cảm với bà nội Trang Lễ. Cùng với nỗi đau buồn phẫn nộ sau khi nghe xong chuyện cũ của bà, loại đau buồn phẫn nộ kia quá mãnh liệt, đủ để che đi nỗi sợ hãi.
Nhưng lần này, nghĩ đến chuyện không thể để ba mẹ cô và Miêu Huy thất vọng, ngược lại khiến cô tăng thêm áp lực.
Kỳ lạ là trong giây phút khi cô đứng ở bên cạnh bàn kim loại nhìn thấy thi thể của ông cậu hai, áp lực vẫn quanh quẩn lúc trước dường như không hề tồn tại.
Có lẽ bởi vì mức độ tổn hại của thi thể ông cậu hai đã vượt qua khỏi tưởng tượng của cô. Cho dù cô nhìn đủ loại thi thể quen rồi, nhưng trong tình huống không hề chuẩn bị tâm lý trước thế này vẫn tạo thành chấn động đối với cô.
Khuôn mặt của ông cậu có lẽ đã không thể phân biệt được, không chỉ phải khâu lại vết thương, còn phải đắp nặn thêm.
Thời gian gấp gáp quá rồi, sau khi thỏa thuận phương án sơ bộ với người trang điểm tử thi của nhà tang lễ, bọn họ lập tức bắt tay vào phục hồi.
Quá trình sợ rằng sẽ rất dài. Khang Kiều rất rõ điểm này, anh vốn muốn đưa ba mẹ Miêu Tiêu đến phòng nghỉ của người nhà, nhưng họ lại nhất định không chịu đi xa. Họ đưa ra lý do khiến anh không thể phản bác…
“Ngộ nhỡ nó có chuyện gì, cậu còn có thể giúp nó đầu tiên.”
Điều này làm sao phản bác đây? Anh cũng rất lo lắng cho Miêu Tiêu.
Sự thật chứng minh, lo lắng của bọn họ dường như hơi thừa thãi…
Miêu Tiêu vẫn luôn ở trong trạng thái tập trung tinh thần cao độ, không phát hiện ba mẹ cô ở bên ngoài phòng khâm liệm. Thậm chí thỉnh thoảng họ còn nhìn qua cửa sổ nhỏ xem xét tình hình bên trong.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ khi làm việc của nó.” Bỗng nhiên Miêu Gia Hòa mở miệng.
Nghe thấy vậy, Khang Kiều đang dựa vào tường giương mắt lên hỏi: “Có phải chú cảm thấy mình đã dạy dỗ ra một người con gái rất tuyệt vời?”
“Hử?” Miêu Gia Hòa hơi hoang mang nhìn anh.
Khang Kiều liếc mắt nhìn vào cửa phòng làm việc, nở một nụ cười nhẹ: “Lần đầu tiên cháu nhìn thấy cô ấy làm việc… Nói thật, vẫn rất sợ hãi, mặc dù người mất là bạn của cháu, lần đó biểu hiện của Miêu Tiêu thật sự không được tốt lắm… Thậm chí cháu cảm thấy nếu như nhận một bệnh nhân như cô ấy, cháu sẽ phải giải nghệ vì cô ấy mất… Cô ấy không thích hợp làm việc này, khi đó cháu đã nghĩ như vậy.”
“Sau đó thì sao?” Miêu Gia Hòa tò mò hỏi.
“Sau này cháu lại thích dáng vẻ khi cô ấy phục hồi cho tử thi.” Đến Khang Kiều cũng cảm thấy lý do này của mình thật biến thái, đồng thời khiến người khác khó mà hiểu được.
Cũng khó trách Miêu Gia Hòa không thể phản bác được mà nhìn anh, vẻ mặt còn có chút lo lắng.
Anh không để bụng, chỉ cười cười, tiếp tục nói: “Hồi trước tiễn đưa một bà lão, là bà nội của Trang Lễ, cũng là bệnh nhân của cháu. Đối phương có một cuộc đời rất đặc biệt, không thể hoàn toàn giúp đỡ bà ấy, cháu vẫn cảm thấy rất đáng tiếc. Nhưng sau khi Miêu Tiêu nhập liệm cho bà ấy xong, cháu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hơn nữa, đó mới là lần đầu tiên cháu nhìn thấy cô ấy chính thức tiễn đưa một người đã mất, cháu nghĩ mãi mà không ra, đôi tay dịu dàng như vậy vì sao lại có người không dám nắm lấy chứ?”
“…” Đúng vậy, đôi tay này, vì sao anh không dám nắm lấy chứ?
“Lúc ấy, cháu cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, thích cô ấy là việc làm chính xác nhất trong đời cháu.”
Ánh mắt của Miêu Gia Hòa lại nhìn về phía bàn kim loại, hình bóng vô cùng chuyên chú kia khiến ông không kìm được lòng dâng lên lời cảm thán: “Tôi thật sự đã dạy ra một cô con gái rất tuyệt vời.”
Last edited:
Bình luận facebook