Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Sau lưng truyền đến tiếng nói quen thuộc.
Cái người này đúng là có độc mà!
Chỉ nghe thấy giọng nói của anh ta thôi 3mà Khang Kiều cũng không nén nổi hoài nghi bản thân, hoài nghi cuộc đời, thậm chí còn tạm thời hình thành tính cách phản xã hội!<4br>
Dù vậy nhưng anh vẫn dừng bước, điều chỉnh cảm xúc, đeo vẻ mặt tươi cười giả dối lên, quay người chào hỏi: “Chào anh, Giáo 8sư Trang.”
“Anh không cần phải thế.” Nụ cười này giả dối đến mức người mù cũng có thể nhìn ra, Trang Lễ tức giận hất môi: 7“Tôi cũng không muốn gặp phải anh đến thế.”
Khang Kiều không nói thêm lời nào, chủ động đi đến bên cạnh chiếc xe, bày ra vẻ mặt tươi cười ân cần gõ gõ cửa kính phía sau.
Không đợi Trang Minh Dược mở cửa sổ xuống hoàn toàn, anh đã hơi gấp gáp đưa tay vào trong cửa sổ xe, không nói tiếng nào dùng hai tay nắm chặt lấy tay Trang Minh Dược: “Ông Trang, chào ông, liên quan đến phí chữa bệnh của mẹ ông…”
“Tôi đã bảo thư ký gửi tiền đến tài khoản của phòng khám các anh rồi.” Trang Minh Dược không vui rút tay về, cắt ngang lời Khang Kiều.
“Ồ?” Khang Kiều hơi sửng sốt, một lúc sau mới lại nở nụ cười: “Có phải ông đã hiểu nhầm chuyện gì rồi không? Tôi đang định nói với ông rằng, bà Ngô có tên trong danh mục công ích của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình. Mà tôi cũng là nhân viên do Ủy ban phân công, cho nên tất cả phí điều trị của bà ấy đều được miễn, chi phí của một số loại thuốc phát sinh trong quá trình điều trị cũng do phía Ủy ban phụ trách, ông không cần phải trả tiền cho tôi.”
Anh rất thích tiền, rất thích, cực kỳ thích, nhưng —— Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải có đạo lý.
“Ừm, tôi biết.” Trang Minh Dược khẽ gật đầu: “Khoản tiền kia chỉ là một phần cảm ơn của tôi với cậu.”
“Đừng vội nói vậy…” Khang Kiều “ngại ngùng” xua tay: “Tuy rằng chi phí của mẹ ông được miễn, nhưng việc điều trị của cô Trang vẫn phải thu phí.”
Ra vẻ như đang bố thí cho anh gì chứ? Trang Du suốt ngày tìm anh hết trò lại chuyện kìa, không lấy tiền sao được?
“…” Trang Minh Dược lúng túng.
Khang Kiều vẫn giữ nguyên nụ cười: “Ông Trang, xin hỏi còn có việc gì sao?”
“Thế sao? Thật là trùng hợp…” Khang Kiều thu lại nụ cười, giọng điệu cũng trầm2 xuống: “Vậy anh gọi tôi lại làm gì? Giả bộ như không thấy nhau không tốt sao?”
“… Ba tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Nghe thấy vậy, Khang Kiều hơi nhíu mày, nghiêng mắt nhìn ông Trang đang nghiêm trang ngồi ở hàng ghế sau trong chiếc xe của Trang Lễ.
Anh rất kính trọng trưởng bối, nhưng hiện giờ anh lại đang trong trạng thái nhân cách phản xã hội, cho nên không kìm được muốn chửi bậy… Quả nhiên là cha nào con nấy! Có chuyện muốn nói với anh thì xuống xe mà nói! Bày ra bộ dạng này là để cho ai nhìn thế hả!
“Nhân tiện muốn tính toán tiền chữa bệnh của bà nội.” Giọng Trang Lễ lại vang lên.
“Vừa nãy…” Trang Minh Dược hắng giọng một tiếng, nhặt lại uy nghi: “Vừa nãy tâm trạng của tôi không được ổn định, nếu như có nói gì không thỏa đáng, mong cậu đừng để bụng.”
“À, chuyện này sao…” Anh cười cười, nói: “Ông cũng đừng quá để tâm đến nó. Tôi không để ý gì cả, người để ý hẳn phải là người trang điểm thi thể mà ông nói ‘có bệnh’ kia mới đúng.”
“…” Sắc mặt Trang Minh Dược lại cứng đờ.
“Nếu như ông muốn nói xin lỗi, tôi sẽ giúp ông chuyển lời lại, không có việc gì nữa thì tôi đi trước…”
Không đợi anh nói dứt lời, Trang Minh Dược đã ấn nút đóng cửa sổ xuống. Nhìn thấy Khang Kiều hơi sững người ông ta liền cảm thấy được hả giận phần nào, nhưng chợt nghĩ lại… Tại sao ông ta lại phải tức giận với một đứa trẻ nhỉ? Quả thật Khang Kiều nói không sai, vừa rồi ông ta đối xử với Miêu Tiêu không được lịch sự.
Thế là, ông ta lại ấn nút hạ cửa kính xuống, xoay người sang phía Khang Kiều nói: “Xin lỗi thì thôi, thay tôi nói lời cảm ơn cô ấy đi vậy.”
Khang Kiều hơi ngẩn ra, cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh anh đã quay đầu, nở nụ cười. Lần này anh cười rất chân thành: “Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời giúp ông.”
“Không cần phiền phức vậy, tôi sẽ tự mình nói lời cảm ơn cô ấy.” Trang Lễ bỗng nhiên chen miệng.
Trang Minh Dược quay sang trừng mắt với anh ta: “Liên quan đến con đấy à!”
“Đúng vậy, liên quan gì đến anh đâu.” Khang Kiều hơi đắc ý nhướng mày nhìn anh ta, sau đó đi về phía xe mình.
Trang Lễ mím chặt môi, lạnh lùng nheo mắt nhìn theo bóng lưng kia…
“Con còn định đứng đấy bao lâu nữa?” Trang Minh Dược không vui nhắc nhở.
Anh ta lấy lại tinh thần, lạnh mặt ngồi vào chỗ ghế lái, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.
Thấy vậy, Trang Minh Dược mềm lòng nhưng giọng nói và cách dùng từ vẫn cứng nhắc như cũ: “Lúc trước ba nên nghe lời bà nội con giới thiệu cho cô gái kia một đối tượng mới đúng. Bà nói không sai, cái bộ dạng quái gở này của con sẽ chỉ làm lỡ dở con gái nhà người ta thôi…”
“Con thích cô ấy.” Trang Lễ đột ngột nói.
“…” Câu này vừa gọn gàng dứt khoát, quả thật không tương xứng với tính cách thường ngày của con ông. Trang Minh Dược cảm thấy bất ngờ, nhất thời không biết nên phản ứng lại thế nào.
Trang Lễ âm thầm hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Con thích cô ấy, cũng hi vọng ba có thể chấp nhận cô ấy.”
“Ba có gì không chấp nhận chứ…” Quả thật vừa nãy khi biết được Miêu Tiêu có bệnh tâm lý đúng là ông ta hơi không thể chấp nhận. Có lẽ những người làm cha mẹ đều sẽ vậy, cảm thấy con mình xứng với người tốt hơn, rõ ràng chỉ là sự không hài lòng rất nhỏ nhưng rồi cũng sẽ phóng đại nó lên. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến nghi thức vừa rồi, ông hơi ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cảm thán: “Là một cô gái tốt…”
Cô bé ấy có một đôi tay rất thần kỳ, dường như có thể an ủi người đã mất, nhưng thật ra người được an ủi lại chính là người thân của người đã mất.
Có thể nhìn thấy người thân của mình được đối xử dịu dàng trong đoạn hành trình cuối cùng của cuộc đời, quả thật chính là một việc vô cùng vui mừng.
Xe của Khang Kiều và Trang Lễ một trước một sau đỗ ở cửa công ty của Miêu Tiêu. Khang Kiều đi xuống xe, hơi khiêu khích nhìn Trang Lễ phía sau gần như đồng thời đóng cửa cùng lúc với anh.
Ánh mắt khiêu khích này không phải chỉ đến từ phía anh, Trang Lễ cũng giống vậy. Ngay sau khi vào cửa anh ta luôn cố gắng tranh đi trước Khang Kiều, thậm chí còn không ngại chen vào cùng một cánh cửa.
“Anh thần kinh à, không phải bên cạnh còn một cánh cửa khác đấy sao?” Khang Kiều vừa định đâm vào anh ta vừa tức giận hét to.
“Vậy sao anh không đi vào từ cánh cửa bên cạnh đấy đi?” Trang Lễ lạnh giọng đáp lại.
“Được được được…” Khang Kiều ngừng động tác, đưa tay ra dấu “mời”: “Để anh đi, để anh đi đó.”
Mặc dù Trang lễ cảm thấy hơi ngập ngừng nhưng vẫn không khách khí với Khang Kiều, sải bước đi vào.
Trang Minh Dược ở trong chiếc xe phía xa chỉ có thể im lặng trợn trắng mắt — Tiền đồ đâu! Tranh nhau như lợn muốn chui qua hàng rào ấy!
Vừa mới bước vào sảnh công ty, Trang Lễ đột nhiên dừng bước.
Khang Kiều theo sát phía sau bị bất ngờ, suýt nữa đâm vào lưng anh ta: “Anh lại sao nữa thế?”
“…” Trang Lễ không lên tiếng, quay đầu nhìn Khang Kiều, vẻ mặt vừa hoang mang lại hơi lo lắng.
Khang Kiều đã nhận ra điểm không thích hợp. Anh nhìn theo tầm mắt lúc nãy của anh ta, chỉ thấy Miêu Tiêu và Trang Du đang đứng đối mặt nhau ở cách đó không xa, có thể cảm nhận được bầu không khí giữa hai cô cực kỳ không bình thường, đang ngập tràn mùi thuốc súng… Đây là… Đang cãi nhau?
“Đừng ỷ vào việc anh ấy thích cô thì cô cũng thật sự coi mình là chị dâu tôi. Mà cứ cho rằng cô thật sự là chị dâu của tôi thì cũng không có tư cách dạy dỗ tôi!” Tiếng gào của Trang Du đã chứng minh suy đoán của anh.
Tuy không tiếp xúc với Trang Du quá nhiều nhưng trong ấn tượng của Khang Kiều, cô gái này là một người giỏi giang, tao nhã, gia giáo rất tốt, sẽ rất ít khi tỏ ra mất khống chế như thế này.
Miêu Tiêu thì ngược lại, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt không biểu cảm, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Chuyện này không liên quan gì đến anh cô.”
Trang Lễ và Khang Kiều liếc nhìn nhau, khó có khi lại ăn ý đồng thời đi tới. Mặc kệ rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì, tóm lại cần phải tách hai cô gái ra mới được.
Sau đó, Trang Lễ dứt khoát ôm lấy vai Trang Du, nhẹ giọng nói: “Ba đang chờ trên xe kìa.”
Trang Du nhìn anh ta, khôi phục mấy phần bình tĩnh, nuốt những lời định nói xuống, im lặng đi theo Trang Lễ ra ngoài.
Phía còn lại, Khang Kiều cũng tranh thủ kéo tay Miêu Tiêu, không nói thêm lời nào, ấn cô vào trong xe.
“Chuyện gì vậy?” Sau khi lên xe, anh mới hỏi.
“À…” Miêu Tiêu ậm ừ, không dám nhìn anh, quay đầu sang chỗ khác, ngập ngừng nói: “Có vẻ như em gây họa rồi.”
“Phải bồi thường tiền à?”
“… Sao có thể?” Cô đâu phải mấy đứa nhóc béo tùy tiện đánh người, đập đồ.
“Vậy thì tốt.” Anh thở hắt ra: “Không sao đâu, đừng căng thẳng, chỉ cần không phải bồi thường tiền thì anh sẽ gánh tất giúp em.”
“Phụt…” Miêu Tiêu bị anh chọc cười: “Tại sao lại có kiểu đàn ông như anh được nhỉ?”
Khang Kiều kiêu ngạo nhướng mày: “Cực kỳ ấm áp, đúng không?”
“Cực kỳ keo kiệt.” Cô liếc mắt khinh thường.
Nhận thấy cảm xúc căng thẳng của cô dần được thả lỏng, Khang Kiều mới hỏi tiếp: “Thế rốt cuộc em đã gây ra tai họa gì?”
“Em…” Tuy rằng không còn áp lực nữa nhưng giọng điệu của cô vẫn hơi bị đè nén: “Em nhìn thấy vết thương của bà rồi.”
“Nhiều lắm sao?” Anh bình tĩnh hỏi.
Khang Kiều không thấy bất ngờ, trong quá trình tắm rửa thay quần áo cho bà, anh đã phát hiện ra được điểm bất thường của cô, đến mức suốt hai tiếng vừa rồi anh đều trải qua trong lo lắng. Cũng may cô vẫn hoàn thành thuận lợi.
“Vâng.” Miêu Tiêu khẽ gật đầu: “Tuy đã sớm nghe kể về tình hình của bà từ chỗ Trang Lễ nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến những vết thương kia quả thật không hề giống nhau. Trong nháy mắt đó, dường như em có thể cảm nhận được cảm giác của Trang Du năm xưa, cực kỳ khó chịu nhưng lại không thể kêu thành tiếng. Nhất là khi nghĩ tới còn rất nhiều người cũng gặp phải cảnh ngộ như bà, anh sẽ không kìm lòng được muốn làm gì đó cho họ.”
“Em hi vọng Trang Du sẽ không quá tự trách mình vì chuyện của bà cô ấy, tiếp tục lên tiếng thay những ‘úy an phụ’ kia, đúng không?”
Miêu Tiêu mấp máy môi, nhìn anh bằng ánh mắt cảm thấy mình bất lực: “Có phải em đã xen vào chuyện của người khác rồi không?”
“Là họ chọn kéo em vào chuyện này, nếu đã không phải người ngoài cuộc thì sao lại bị coi là xen vào việc của người khác đây?”
“Anh không trách em ư?” Miêu Tiêu hỏi dò: “Trang Du không phải bệnh nhân của anh à? Em làm như vậy có khi nào lại kích thích cô ấy, thậm chí còn làm bệnh của cô ấy nặng lên không?”
“Vì để anh không trách em mà em đã đệm lót nhiều thứ như thế, dù gì anh cũng phải phối hợp thôi.”
“Anh đều biết hết rồi…” Bị vạch trần, Miêu Tiêu dứt khoát không vòng vo nữa: “Đúng là em sợ nói thẳng ra sẽ bị anh trách mắng, cho nên mới cố ý nói ra lý do vì sao mình lại muốn làm như vậy trước, nhưng đó là sự thật, chứ không phải đang giả vờ tội nghiệp để được đồng tình.”
“Anh biết.” Khang Kiều quay đầu, mỉm cười nhìn cô: “Quả thật em hơi xúc động, nhưng cũng có thể hiểu được. Trang Lễ có thể xúc động, Trang Du có thể xúc động, vì sao em lại không thể? Thậm chí em còn thấy được nhiều hơn họ, mà tất cả những thứ này vốn không phải thứ em nên tiếp nhận.”
“…”
“Huống chi…” Anh hơi ngừng lại, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Không phải anh nói rồi sao, chỉ cần không bồi thường tiền thì anh đều sẽ ôm tất cho em. Thế nên, đừng lo lắng, phía Trang Du anh sẽ tìm cơ hội đi tâm sự với cô ấy.”
“… Sao anh lại bao che khuyết điểm đến vậy cơ chứ?”
“Tiết kiệm tiền mà.” Anh nghiêm túc phân tích: “Em xem, người khác phải mua chiếc túi giá hai mươi nghìn nhân dân tệ mới có thể dỗ dành được bạn gái, còn anh chỉ cần bao che một chút là được rồi, tiết kiệm biết bao.”
Cô nín cười, trừng mắt oán trách: “Nhưng anh cứ thế này thì có thể em sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đấy.”
“Tiến một thước gì chứ, chỉ cần em vui, thích tiến một trượng, một dặm cũng đều được luôn, hay là em dứt khoát tiến thẳng vào nhà anh luôn đi.”
“… Anh lo mà lái xe cho em!”
Last edited: