Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
nhất cũng phải năm phút.” Bơm căng đệm khí an toàn không cần nhiều thời gian như vậy, nhưng họ đã cố gắng tính thêm một số t3ình huống ngoài dự kiến trong đó.”
Cô hơi bất lực nhìn Khang Kiều: “Chắc em không làm được đâu…”
Đây không phải chuyện đùa, mạng người quan trọng, trong tình huống nà8y lại tìm một người hoàn toàn không thể giúp đỡ chẳng phải là đang lãng phí thời gian sao!
“Nhanh lên.” Nhân viên cứu hỏa nhẹ giọng lẩm bẩm, quay người đi đến một góc sân thượn2g, tiếp tục chú ý đến Miêu Huy trên sân thượng để có thể phản ứng kịp thời trước tình huống đột ngột xảy ra.
Cô chỉ có thể cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhớ lại những chuyện mà mẹ cô nói trong điện thoại lúc nãy: “Ông cậu hai của em là ông nội thằng bé. Mấy ngày trước ông mới qua đời vì tai nạn xe, vụ tai nạn đó xảy ra ở gần trường học của nó. Có lẽ nó đã nhìn thấy toàn bộ quá trình. Cảnh sát và người nhà đều cho rằng ông cậu hai vốn đã chuẩn bị cho việc tự sát, chẳng qua chỉ muốn được gặp thằng bé một lần cuối cùng, cho nên có lẽ nó cảm thấy mình đã hại chết ông nội. Hơn nữa quan hệ giữa ông nội và ba thằng bé không được tốt, mấy năm nay thằng bé đều giấu ba mẹ đến thăm ông nội. Ai cũng đều không rõ tình cảm giữa hai ông cháu họ sâu đậm đến mức nào, chỉ biết là ông nội nó thường xuyên dạy nó thổi kèn. Mà có vẻ như thằng bé cũng rất thích kèn, thậm chí còn nói với ba mẹ nó rằng nó muốn nghỉ học để thổi kèn, đương nhiên ba mẹ nó phản đối rất gay gắt…” Cô hơi ngừng lại, đưa ra suy đoán của chính mình: “Có lẽ là bởi một loạt những chuyện này xảy ra liên tiếp cho nên mới khiến thằng bé sầu muộn chăng?”
“Không đơn giản thế đâu.” Khang Kiều lắc đầu.
“Hả?”
“Bệnh của cậu bé đã tiến triển đến mức độ nghiêm trọng như thế, tuyệt đối không thể nào chỉ hình thành trong mấy ngày ngắn ngủi được, kết hợp với những lời nói hỗn loạn mà lúc nãy cậu bé nói…” Khang Kiều hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Anh đang nghi ngờ cậu bé bị bạo lực học đường.”
“… Á!” Miêu Tiêu không kìm nổi hít một hơi khí lạnh.
“Có lẽ ông nội cậu bé biết chuyện này cho nên cậu bé mới coi ông như một người bảo vệ mình. Ông nội qua đời cũng đồng nghĩa với việc cậu bé mất đi người có thể che chở cho mình nên mới không còn muốn sống tiếp nữa.” Bạo lực học đường, đây là vấn đề cực kỳ quen thuộc đối với Khang Kiều.
Phần lớn những đứa trẻ bị bạo hành trong một thời gian dài đều là người nhát gan. Thậm chí những đứa trẻ đó còn không dám nhắc đến chuyện này với giáo viên hay ba mẹ, chúng chỉ dựa vào khả năng chịu đựng tâm lý chưa đủ trưởng thành của mình để tìm cách giải quyết. Kết quả thường hay dẫn tới một hướng đi cực đoan khác – vặn vẹo, hậm hực, nóng nảy, thậm chí là tự sát.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người chỉ đứng ngoài nhìn vào rồi cảm thấy rằng “ngay cả chết còn không sợ thì vì sao lại không dám phản kháng”. Đương nhiên những người kia cũng không có ác ý, họ chỉ không biết những đứa trẻ này đã tuyệt vọng với thế giới đến mức độ nào, tuyệt vọng đến mức đánh mất cả ý chí muốn kháng cự.
Đối với những đứa trẻ này, tự sát chính là một cách giải thoát. Giải thoát cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là dũng khí đi khiêu chiến cường quyền dâng trào trong chớp mắt đó cuối cùng lại chỉ đổi về cảm giác sống không bằng chết.
“Nếu đúng là thế thì đừng nói là em, cho dù ba mẹ thằng bé đến cũng chưa chắc đã có thể giúp gì được cho nó. Thậm chí có lẽ sẽ còn trở thành lực tác động đẩy nó xuống, trừ phi…” Miêu Tiêu cảm thấy bó tay chưa từng thấy: “Trừ phi ông nội thằng bé vẫn còn sống…”
“Em đã từng gặp ông nội thằng bé chưa?” Khang Kiều hỏi.
“Chỉ gặp đúng một lần trong lễ truy điệu của bà nội em. Thế nhưng lúc đó em thậm chí không nói với ông ấy câu nào. Chú em không để ông ấy đến gần, ông ấy vẫn luôn đứng bên ngoài phòng truy điệu thổi kèn.”
Khang Kiều nhíu mày, vừa nãy lúc Miêu Tiêu nhắc đến chuyện thổi kèn, anh còn cho rằng đây chỉ là một sở thích tự do của ông lão, nhưng xem ra không hề đơn giản như thế, “Ông nội cậu bé là nghệ nhân thổi kèn Suona?”
“Ừm, trước kia ông ấy vẫn luôn thổi kèn trong tang lễ của người ta, nên không hay lui tới với người thân trong gia đình.”
“Em có biết lúc đó ông ấy thổi khúc nào không?”
“Em cũng không rõ…” Cô chưa từng nghiên cứu về kèn Suona. Điều này khiến cô hơi cuống quýt, cảm thấy bản thân rất vô dụng, dù cuống nhưng lại không thể giúp được gì.
“Bình tĩnh chút đã.” Khang Kiều an ủi cô một lúc, sau đó mới hỏi tiếp: “Nếu như cho em nghe lại giai điệu kia thì em có thể nhận ra được không?”
“Chắc là được.” Cô cũng không chắc chắn lắm. Dù sao đó cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi, bình thường một người 30 tuổi rất khó nhớ nổi một giai điệu mình chỉ tình cờ nghe lúc 18 tuổi. Chẳng qua hôm đó là một ngày quá mức đặc biệt với Miêu Tiêu, nói không chừng cô vẫn có thể nhớ rõ.
Khang Kiều không nói gì nữa, quay đầu nhìn lên sân thượng, tình hình cũng không khác vừa nãy là mấy. Nhà tâm lý học kia đang từng bước dẫn dụ Miêu Huy mở rộng cánh cửa trong lòng, nhưng Miêu Huy vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ đứng ngây ngốc ở đó.
Không ai có thể nói rõ lúc nào thì Miêu Huy sẽ đột nhiên bước thêm một bước nữa. Nhưng trong tình huống chưa có giải pháp khuyên nhủ nào, cứ giữ nguyên tình trạng thế này cũng chẳng có ích gì. Khang Kiều giơ tay kéo Miêu Tiêu đi xuống tầng dưới, đứng ở chỗ góc ngoặt, mở di động ra tìm kiếm một lúc…
“Có phải là khúc nhạc này không?” Một lát sau, anh đưa di động đến bên tai Miêu Tiêu.
Có lẽ là sợ kinh động đến Miêu Huy nên anh chỉnh âm lượng rất nhỏ, Miêu Tiêu phải ghé sát tai mới nghe thấy, một lát sau cô bỗng lắc đầu, cực kỳ chắc chắn rằng mình chưa từng nghe giai điệu này bao giờ.
Khang Kiều cũng không nản chí, lại đổi sang bài khác, đáng tiếc vẫn không đúng.
Cứ thử như thế độ ba bốn lần, cho đến lúc Miêu Tiêu nghe được một giai điệu vui vẻ… Không sai! Vui vẻ!
Đôi mắt cô sáng lên, kích động nhìn anh gật đầu liên hồi.
“Quả nhiên…” Anh khẽ thở phào, tắt trình phát nhạc của di động.
Phản ứng này khiến Miêu Tiêu thấy ngạc nhiên, dường như anh đã sớm biết là khúc nhạc này rồi, chẳng qua là sợ cô sẽ nhầm cho nên mới để cô nghe nhiều đoạn khác trước? Nghĩ đến đây, cô không khỏi hoang mang: “Sao anh lại biết?”
“Khúc nhạc này có tên là ‘Bách Điểu Triều Phượng’. Nghệ nhân kèn Suona thế hệ trước vẫn luôn có một quy tắc, không được tùy tiện thổi khúc nhạc này, họ cho rằng chỉ có người đức cao vọng trọng mới có thể sánh được với ‘Bách Điểu Triều Phượng’.” Khang Kiều giải thích đơn giản.
“Là thế à…” Hóa ra trong suy nghĩ của ông cậu hai, bà nội lại cao thượng đến như thế. Chỉ cảm thán một lát, cô liền lập tức quay lại hiện thực: “Có giúp gì được cho Miêu Huy không?”
“Chắc là có…”
Không đợi anh nói xong, một loạt tiếng bước chân lộn xộn bỗng truyền đến.
Không lâu sau, cô nhìn thấy chú thím xuất hiện ở phía bên kia bậc thang. Dáng vẻ của họ hơi chật vật, rõ ràng là không thở được bình thường nhưng dường như hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, chỉ một mạch cúi đầu xông về phía trước.
Cho đến lúc nhìn thấy Miêu Tiêu, hai người mới dừng bước.
“Thế… thế nào rồi? Huy Huy vẫn ổn chứ?” Chú nắm lấy tay cô, gấp gáp hỏi.
Có lẽ là bởi quá mức khẩn trương nên ông không khống chế được sức lực của mình, khiến Miêu Tiêu không kìm được nhíu mày nhưng lại không dám đẩy tay ông ra.
“Đều tại ông không tốt!” Thím khàn giọng gào lên với chú của cô: “Nó muốn làm gì thì ông cứ để nó làm đi! Sao lại cứ phải ngăn cản nó! Ép con trai mình thành thế này ông đã thấy vui chưa!”
Vừa nói, thím vừa mất khống chế đánh chú.
Câu này khiến lực tay đang nắm lấy Miêu Tiêu của chú vô ý tăng thêm, khiến cô đau đến mức không kìm được hít ngược một hơi.
Khang Kiều rất mẫn cảm, đã nhận ra được điểm khác thường của cô, anh bước lên trước một bước, im lặng đẩy tay chú của cô ra: “Hai người là ba mẹ của Miêu Huy sao?”
“… Cậu là?” Chú Miêu Tiêu lúng túng nhìn anh.
“Tôi muốn hỏi một chút, ông có biết thổi kèn Suona không vậy?”
“…” Chú Miêu Tiêu đột ngột giật mình, đôi môi hơi mấp máy, chìm vào im lặng.
Thấy vậy, Khang Kiều hơi nhướng mày, tiếp tục nói: “Có lẽ điều này có thể cứu được mạng con trai ông.”
Ông ta đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Tôi biết!”
Last edited: