Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Khoảng lặng không có bất cứ tiếng nói nào mà chỉ có những tiếng thở nặng nề này kéo dài đến mười mấy giây. Bầu không khí trong phòng tiế3p khách của Cục Cảnh sát chìm trong không khí u ám. Tất cả mọi người có mặt đều nín thở, kìm lòng không đặng, không một ai lên tiếng, c4ũng không biết có thể nói gì.
Đây không phải lần đầu tiên họ tiếp xúc với vụ việc kiểu này. Thế nhưng dù có nghe bao nhiêu lần,8 khi nghe quá trình bị bạo hành mà người bị hại kể lại, họ vẫn luôn cảm thấy kinh hãi, tức giận và bất lực sâu sắc.
Sự bất lực 7hoàn toàn đến từ cái nhãn mác “bạo lực học đường” này.
Dọa dẫm trấn lột, cố ý gây thương tích, giam cầm phi pháp, phỉ báng… Nhữ2ng hành vi phạm tội này rõ ràng có thể hình thành án kiện. Nhưng một khi dấy lên thành nhãn mác “bạo lực học đường” thì trái lại sẽ khó lòng cân nhắc mức phạt.
Cuối cùng vẫn thường do trường học tự xử lý học sinh liên quan, người thân của học sinh bị hại sẽ được bồi thường ở một mức nào đó, sau đó, không còn sau đó nữa.
Xem ra lần này cũng không ngoại lệ…
“Xin lỗi…” Hiệu trưởng đứng dậy, cực kỳ thành khẩn cúi đầu tạ lỗi với ba mẹ Miêu Huy: “Để xảy ra chuyện này đúng là sơ sót của chúng tôi. Tiền chữa bệnh về sau của Miêu Huy sẽ do chúng tôi chi trả, cũng sẽ bồi thường thỏa đáng, anh xem… Việc này có thể tạm cho qua như thế được không? Những đứa bạo hành Miêu Huy đều là trẻ con, tâm trí còn chưa đủ trưởng thành, khó tránh khỏi sẽ có lúc phạm phải sai lầm. Coi như là anh cho bọn chúng một cơ hội làm lại…”
Không đợi ông ta nói xong, Miêu Sự Hưng đã kích động đứng bật dậy khỏi ghế, vung nắm đấm về phía hiệu trưởng.
Cũng may các nhân viên cảnh sát gần đó phản ứng nhanh chóng, kịp thời ngăn ông lại.
Miêu Sự Hưng bị giữ chặt chỉ có thể gào to mắng hiệu trưởng: “Ông cho rằng con trai tôi là cái gì? Cho ít tiền là tống cổ đi được sao? Không thể nào! Tôi cho ông biết, tôi tuyệt đối không cho qua chuyện này, bao nhiêu tiền cũng không thương lượng!”
“Sao lại có thể nói là tống cổ được… Việc đã đến nước này, tôi cũng chỉ hi vọng có thể cố gắng đền bù lại những thương tổn mà Miêu Huy gặp phải…” Hiệu trưởng cũng cuống, sau một loạt lời giải thích không liền mạch, thậm chí giọng nói của ông ta còn tỏ vẻ nghẹn ngào, giọng điệu cũng gần như đang cầu khẩn: “Không thể phát hiện ra chuyện này rồi ngăn chặn trước, thực sự rất xin lỗi… Thế nhưng, tôi là hiệu trưởng, cho dù tình hình đã phát triển đến như hiện giờ, nhưng không thể từ bỏ bất kỳ đứa trẻ nào… Bọn chúng… bọn chúng đều là học sinh của tôi...”
“Có thể cho tôi nói chuyện riêng với họ được không?” Khang Kiều bỗng nhiên mở lời, nhìn đội trưởng Vương, hỏi.
Đội trưởng Vương do dự một lát, im lặng đứng dậy, vỗ vỗ hiệu trưởng ở bên cạnh, ra hiệu cho đối phương đi cùng ông ra ngoài.
Thấy vậy, những người khác cũng đi ra theo.
Chờ sau khi những người kia đều đã rời khỏi, Khang Kiều mới ngước mắt nhìn về phía Miêu Sự Hưng nói: “Cháu có thể giúp chú giới thiệu luật sư chuyên xử lý những vụ án như thế này, sẽ cố gắng giành được mức bồi thường lớn nhất cho chú.”
“…” Vẻ mặt Miêu Sự Hưng ngơ ngác, không ngờ Khang Kiều lại đứng về phía bên kia.
“Bồi thường?” Miêu Tiêu cũng không ngờ tới, trong mắt cô ngập tràn vẻ không dám tin: “Anh cũng cho rằng đây là chuyện có thể giải quyết được bằng tiền sao?”
Khang Kiều hơi nhướng mày, hỏi lại: “Vậy em cảm thấy nên giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Đương nhiên là để những người kia phải đối diện với công lý rồi!” Miêu Tiêu không nghĩ ngợi mà trả lời ngay.
“Em biết hình phạt của bạo lực học đường khó cân nhắc đến mức nào không?”
“Tôi biết rồi!” Miêu Sự Hưng tức giận la to: “Nói cái gì mà ‘luật bảo vệ trẻ vị thành niên’, căn bản chính là ‘luật bảo vệ lũ súc sinh vị thành niên’!”
“Chú, chú bình tĩnh chút đã…” Miêu Tiêu vẫn giữ được lý trí. Pháp luật trước giờ chưa từng sai, chỉ có con người sai thôi: “Cũng từng có tiền lệ ra hình phạt bạo lực học đường thành công mà.”
“Đúng là có, nhưng điều kiện tiên quyết phải là chứng cứ vô cùng xác thực.” Khang Kiều ngước mắt, nhìn vợ chồng Miêu Sự Hưng hỏi: “Hai người đã bao giờ dẫn Miêu Huy đi giám định thương tích chưa?”
Thím Miêu Tiêu chỉ lau nước mắt, nức nở mấy lần, nói đứt quãng: “Giám định thế nào được chứ… Cho đến tận hôm nay chúng tôi mới biết đến những chuyện này… Tại sao lại là Huy Huy? Rốt cuộc thằng bé đã làm sai chuyện gì chứ…”
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Bây giờ nói những cái này còn tác dụng gì!” Miêu Sự Hưng trợn mắt nhìn về phía Khang Kiều: “Không phải Miêu Huy đã kể rất rõ ràng mọi chuyện rồi sao? Như thế mà vẫn chưa đủ à? Hay cậu đang nghi ngờ nó?”
“Vậy hai người thì sao? Vì sao lúc trước hai người lại không tin tưởng cậu bé?”
“Tôi…” Miêu Sự Hưng nghẹn lời rồi.
“Cậu bé đã từng cầu cứu hai người, vì sao lại không dẫn cậu bé đến bệnh viện kiểm tra thử xem? Cho dù lúc đó trên người cậu bé chưa chắc đã có thương tổn, nhưng nếu hai người đồng ý tin tưởng cậu bé thì mọi chuyện cũng không diễn biến đến tình trạng như bây giờ…” Khang Kiều do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, trách móc: “Trong phần lớn những trường hợp bạo lực học đường, thứ vắng mặt không phải là công lý chính nghĩa, mà chính là ba mẹ của người bị hại.”
Chỉ tính riêng một điểm này, Miêu Tiêu đồng ý với Khang Kiều.
Chuyện này không liên quan đến “luật bảo vệ trẻ vị thành niên”. Trên thực tế, người tròn 16 tuổi cần phải chịu hoàn toàn trách nhiệm hình sự, nhưng cân nhắc mức phạt cần phải có chứng cứ. Báo cáo giám định thương tích đúng là chứng cứ xác thực nhất chứng minh Miêu Huy từng phải chịu bạo hành, nhưng cũng không phải thứ duy nhất đúng không?
Nghĩ đến đây, cô mở miệng nói: “Không phải còn có nhân chứng sao?”
Khang Kiều hỏi ngược lại: “Nhân chứng ở đâu ra?”
“Cảnh sát có thể đến trường học hỏi mà, những người kia trắng trợn đến mức đó, nhất định sẽ có không ít người từng thấy Miêu Huy bị bạo hành.”
“Sở dĩ bọn họ dám trắng trợn như thế chính là vì không ai đồng ý đứng ra.”
“Vậy cũng chưa chắc, nếu như cảnh sát ra mặt, nói không chừng họ sẽ bằng lòng nói ra sự thật thì sao?”
“Cũng chưa chắc, nếu như nhà trường và người nhà của những đứa trẻ bạo hành kia ra mặt, nói không chừng chỉ cần một số món lợi nhỏ là có thể chặn được miệng của họ.”
“… Sao anh cứ phải nhìn thế giới này với lăng kính tối tăm nhất như vậy? Vì sao lại không muốn tin rằng còn tồn tại những người không ngại cường quyền, không vì lợi ích mà khom lưng cúi đầu chứ?”
“Em muốn một đám học sinh mười mấy tuổi đi chống lại cường quyền và lợi ích, có phải là ép buộc chúng quá rồi không?”
“…” Miêu Tiêu chìm vào im lặng.
Thật ra cô cũng biết, mỗi một câu Khang Kiều nói đều có lý cả, nhưng cô không cam lòng chút nào!
Không cam lòng cứ bỏ qua như thế, không cam lòng để thế giới này thật sự khiến người ta tuyệt vọng như trong suy nghĩ của Miêu Huy!
“Chuyện như thế để chúng ta làm là được rồi.”
“Ai?” Miêu Tiêu sững sờ.
“Căn cứ vào giám định của bệnh viện, vết thương ở lưng Miêu Huy quả thật là do kéo gây ra, báo cáo sẽ nhanh chóng được gửi sang. Nhưng đây cũng chỉ giúp cho mọi người báo cảnh sát để lập án, mà không có cách nào chỉ ra những người đã tham gia bạo lực kia.” Ánh mắt anh hơi đảo, nhìn về phía Miêu Tiêu nói: “Anh đã liên hệ với Trang Du, về phương diện này công ty luật rất có kinh nghiệm, mọi chuyện cứ giao cho họ là được.”
“Trang Du?” Miêu Tiêu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng sự kinh ngạc này rất nhanh bị chú đứng bên cạnh cắt ngang…
“Ý là…” Miêu Sự Hưng dè dặt hỏi: “Định tố tụng chuyện này?”
Khang Kiều cười cười, gật đầu: “Không phải cháu đã nói rồi sao, trước giờ công lý và chính nghĩa sẽ không bao giờ vắng mặt.”
“Cảm… cảm ơn…” Miêu Sự Hưng nắm chặt tay Khang Kiều, vẫn cố nén nước mắt như cũ, nhưng lại không thể che hết được sự nghẹn ngào trong lời nói. Ông cúi đầu, liên tục lặp đi lặp lại lời cảm ơn, cứ như mình đã thắng kiện vậy. Ông biết, bây giờ chỉ mới bắt đầu, kết quả cuối cùng có khi sẽ là công dã tràng, nhưng lần này ông không muốn lại vắng mặt nữa: “Có gì cần chúng tôi làm không?”
“À, đúng rồi, quả thật là có một chuyện.”
Miêu Sự Hưng không nói gì, nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn mong chờ.
Anh liếc mắt sang Miêu Tiêu bên cạnh, nói: “Chú có thể giao việc phục hồi thi thể của ông Lưu cho Miêu Tiêu hoàn thành không?”
“…” Miêu Sự Hưng giật mình lo lắng.
Ông không ngờ Khang Kiều sẽ đưa ra yêu cầu này.
“Tôi không đồng ý.”
Miêu Gia Hòa lạnh mặt ngồi ngay ngắn cạnh bàn ăn, không đợi Miêu Sự Hưng nói xong, ông đã cự tuyệt.
Giọng nói của ông rất bình thản, thậm chí còn điềm nhiên như không gắp rau, cúi đầu và cơm. Có lẽ cái được gọi không giận mà uy chính là như vậy, bình thản nhưng lại khiến người khác cảm thấy được sự kiên quyết không nhún nhường.
“Ba…” Miêu Tiêu bất đắc dĩ gọi.
Ông nhẹ giọng nói: “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện.”
Thái độ không cho biện luận này khiến Miêu Tiêu bỏ đi suy nghĩ muốn nói lý với ông, cô tức giận nói: “Con cũng chỉ thông báo với ba một tiếng, về lý thuyết mà nói chỉ cần chú đồng ý là được, ý kiến của ba không quan trọng.”
Miêu Gia Hòa nhướng mày, nhìn sang em trai mình.
Thấy vậy, Miêu Sự Hưng vội vàng nói: “Anh cả, đây cũng là vì Huy Huy. Bác sĩ Khang nói, tốt nhất có thể cho thằng bé nói lời từ biệt với ông nội nó, thế nhưng…” Ông nhớ lại hình ảnh cuối cùng của ba ruột mình lúc ở bệnh viện, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu: “Anh cũng biết thi thể ông trông thế nào mà, hình ảnh như thế có thể cho trẻ con nhìn được sao?”
Ánh mắt Miêu Gia Hòa chiếu về phía Khang Kiều, hỏi: “Đây là ý của cậu?”
Rõ ràng Khang Kiều cảm nhận được cơn lạnh rùng mình phát ra từ sống lưng…
Tại sao lại kéo anh xuống nước? Bữa cơm đầu tiên gặp mặt ba mẹ vợ tương lai mà đã bị cuốn vào trong sự phân tranh gia đình kỳ quái này, sợ rằng ngày tháng về sau của anh sẽ không dễ sống rồi đây… Không đúng, có lẽ anh không có “về sau” nữa ấy chứ, cảm giác cuộc đời đến đây là chấm dứt rồi…
“Bác trai, cháu hiểu sự phản đối của bác, bác nói rất có lý…” Dưới lời xui khiến muốn được sống, anh chậm rãi mở lời. Thời điểm này vẫn nên nịnh nọt không do dự, phụ họa vô điều kiện thôi.
Miêu Gia Hòa ném cho anh một ánh mắt “coi như cậu thức thời”, nhưng giọng điệu có vẻ dịu đi: “Hôm nay ba đã đề cập với phía nhà tang lễ rồi, họ sẽ cố hết sức chỉnh sửa khuôn mặt cho thi thể.”
“Tại sao lại phải tìm người ngoài?” Miêu Tiêu không thể nào hiểu nổi, cảm xúc cũng không khỏi hơi kích động.
“Không có cái gì người ngoài hay không người ngoài…” Miêu Gia Hòa lườm cô: “Người ta là người chuyên nghiệp.”
“Con cũng là người chuyên nghiệp! Vì sao ba lại không thể tin tưởng con một lần?” Miêu Tiêu không nén được mà cãi tay đôi với ba cô.
“Tin chị cái gì? Chị thử nhìn xem mấy năm nay mình đã lăn lộn thành cái bộ dạng như thế nào rồi, chị muốn ba chị tin tưởng chị thế nào?” Ông đột ngột đặt bát đĩa xuống, đứng dậy, nhìn Miêu Tiêu mà quát: “Ngay từ đầu ba đã không đồng ý cho chị làm cái công việc này rồi! Con gái con đứa làm gì không làm, cứ nhất quyết phải là công việc này? Ba không nói chị không có nghĩa là ba ủng hộ chị, chẳng qua ba chán chẳng muốn quản chị nữa thôi! Hôm nay ba nói ngay tại đây, chị thích làm gì ở nơi ba không nhìn thấy thì làm, ba không xen vào. Nhưng đừng có tìm xúi quẩy về cho ba ngay dưới tầm mắt ba!”
“Nếu như con vẫn kiên quyết muốn làm thì sao?” Miêu Tiêu không chịu thua rống lại.
“Để tôi xem ai dám!” Nói xong, Miêu Gia Hòa trừng mắt nhìn Miêu Sự Hưng ở đối diện, rõ ràng là có ý cảnh cáo.
Không ai ngờ được rằng vào thời khắc then chốt hai ba con này đang giương cung bạt kiếm thì người dũng cảm đứng ra lại là Khang Kiều vừa rồi còn chăm chăm tìm đường sống…
“Bác trai, thứ cho cháu nói thẳng, chuyện này thật sự chỉ có mình Miêu Tiêu làm được.”
Miêu Gia Hòa hơi sững người, trừng mắt nhìn anh.
“Mọi người cũng không đưa ra được ảnh chụp của ông cậu hai, cho dù nhân viên nhà tang lễ có kinh nghiệm phong phú như thế nào cũng không thể sửa được, theo cháu được biết, Miêu Tiêu từng gặp ông cậu hai rồi.”
“Cậu thì hiểu cái gì…”
“Cháu hiểu.” Khang Kiều lấy dũng khí ngắt lời ông, anh biết làm vậy không được lễ phép, nhưng anh vẫn phải nói: “Cháu hiểu rõ tình hình hiện giờ của Miêu Tiêu hơn bác, nhưng cháu tin cô ấy làm được.”
Miêu Gia Hòa im lặng, bầu không khí hơi căng thẳng, không ai dám nói gì.
Một lúc sau, ông nhìn Khang Kiều, vừa mở lời đã ném ra một vấn đề khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy hơi khó hiểu:
“Tối nay cậu ở đâu?”
Tuy không hiểu rõ ngụ ý của ông lắm, nhưng Khang Kiều vẫn theo bản năng đáp lại bằng một câu trả lời cực kỳ có tâm cơ: “Cháu không quen thuộc nơi này lắm, bác trai có biết khách sạn nào phù hợp, giới thiệu cho cháu với ạ?”
Miêu Gia Hòa lườm anh: “Ở khách sạn làm gì, phí tiền, cứ ở tạm trong nhà một đêm đi.”
“…” Miêu Tiêu ngạc nhiên ngước mắt, nghiêm túc hoài nghi xem liệu có phải ba mình trúng tà rồi không.
“Việc này…” Bình tĩnh, chúng ta có thể thắng! Khang Kiều ổn định hơi thở, giả bộ nói: “Có gây phiền phức cho mọi người không ạ?”
“Cứ coi như cậu trông linh cữu giúp ông cậu hai của Miêu Tiêu đi.”
“Hả? Dạ… Vâng…” Khang Kiều lúng túng gật đầu.
Miêu Tiêu cũng hơi ngớ người, cô nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc ba cô có ý gì? Cô quay đầu nhìn về phía mẹ mình, như có ý đòi một đáp án rõ ràng.
Nhưng mẹ cô căn bản không nhìn cô, tự mình gắp thức ăn cho Khang Kiều: “Tiểu Khang, nào, ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn dì ạ…” Khang Kiều vội vàng đưa chén tới, khách sáo nói cảm ơn.
“Khách sáo cái gì, đều là người một nhà cả rồi.”
“…” Người một nhà? Người một nhà đấy! Làm sao bây giờ? Hiện giờ anh không nén được nữa rồi!
Tuy không hiểu rốt cuộc ý của ba vợ tương lai là gì, thế nhưng rõ ràng mẹ vợ tương lai của anh đã chấp nhận anh rồi!
“Người một nhà?” Miêu Tiêu cũng đã nhận ra cái cách nói có hơi kỳ lạ này.
Hàn Lệ Hà quay đầu nhìn cô, vẫn nhắc nhở một câu: “Chuyện như túc trực linh cữu có thể để cho người ngoài làm được sao?”
“…” Hóa ra ý của ba cô là thế này sao? Thật là quá uyển chuyển!
Nhưng chẳng có lý gì cả, từ chuyện mới xảy ra lúc nãy, ba cô không những không có lý do yêu thích Khang Kiều, trái lại phải cực kỳ không hài lòng mới đúng.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc câu nói nào của Khang Kiều đã chạm trúng sở thích của ba cô.
Nhưng dường như Khang Kiều đã hiểu rõ điều gì rồi.
Last edited: