Chỉ là sau này tôi mới biết.
Cuối cùng họ cũng không ở bên nhau.
Bởi vì, không lâu sau Hứa Hạc Nhất đã thức tỉnh.
Ngày anh đọc được nội dung trong nguyên tác, là tháng thứ năm tôi biến mất khỏi thế giới của anh.
Suýt chút nữa anh đã nổi đ iên.
6
Tôi cũng chẳng hề rảnh rỗi trong suốt một năm ở bên Hứa Hạc Nhất.
Nhờ có cậu cả Hứa, tôi đã tích lũy được kha khá t iền b ạc và tài nguyên.
Tôi rời đi không phải vì trốn anh mà là mọi chuyện đã sẵn sàng, đúng lúc tôi muốn đổi một sang một thành phố khác để phát triển sự nghiệp.
Hứa Hạc Nhất liều m ạng tìm tôi.
Cuối cùng sau hai tháng, anh cũng gặp được tôi ở Bắc Kinh. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thực tế là, anh không muốn gặp tôi cũng khó, bởi đâu đâu cũng là poster của tôi.
Tôi ra mắt với tư cách là một người mẫu.
Hứa Hạc Nhất tìm đến studio của tôi, nói muốn gặp tôi.
Hôm ấy, anh đứng trước tấm poster cực lớn của tôi.
Nhìn đến thẫn thờ.
Tôi bước đến sau lưng anh: “Tôi đẹp không?”
“Đẹp.”
Trả lời xong, Hứa Hạc Nhất mới phản ứng lại.
Anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi, như thể muốn nhìn lại quãng thời gian bảy tháng xa nhau này vậy.
“Sênh Sênh… thật sự rất đẹp.”
Khóe mắt Hứa Hạc Nhất đỏ ửng.
Nhưng tôi không có hứng ôn lại chuyện cũ với anh.
“Tôi rất bận, xin anh Hứa nói ngắn gọn cho.”
Xưng hô xa lạ, khiến Hứa Hạc Nhất đứng hình.
“Sênh Sênh, anh muốn xin lỗi em, anh là một thằng tồi, làm biết bao chuyện có lỗi với em như thế…”
“Im.” Tôi ngước mắt lên: “Anh đã làm những gì?”
“Lẽ ra anh không nên chất vấn em trong ngày chúng ta chia tay, không nên đẩy em ra xa khi em đang cần sự giúp đỡ, càng không nên bỏ mặc em không lo lúc em m ất t ích…”
Ngoài chuyện thứ nhất ra, mọi thứ còn lại đều là tình tiết trong truyện.
Xem ra, Hứa Hạc Nhất cũng đã thức tỉnh rồi.
“Nếu anh đã đọc xong nguyên tác, hẳn là anh cũng biết mọi hành động của tôi đều đi ngược lại nội dung của truyện, đều đang b áo th ù.”
Hứa Hạc Nhất nói: “Anh biết, Sênh Sênh, anh chấp nhận được hết, em có thể mặc sức b áo th ù, chỉ cần em tha thứ cho anh thôi.”
“Tha thứ ư?”
Tôi cười, châm một điếu th uốc: “Nhưng tôi là nữ phụ đ ộc á c, trong từ điển của tôi không có hai chữ tha thứ.”
Hứa Hạc Nhất cụp mắt, khóe mắt càng đỏ hơn.
Khó mà tưởng tượng nổi đây lại là cậu ấm thường ngày lạnh lùng và thờ ơ.
Một lúc lâu sau anh mới nhìn tôi bằng cặp mắt đào hoa rồi hỏi.
“Đường Tuyết Sênh, rốt cuộc em có từng yêu anh không?”
7
“Yêu, tôi yêu nhiều chứ.”
Tôi nhướng mày, nói dối không chớp mắt.
Hai giây sau tôi lại nói “L ừ a anh đấy.”
Hy vọng vừa bùng lên trong đôi mắt Hứa Hạc Nhất bỗng chốc biến mất.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, tôi lại không cầm lòng được mà bật cười.
“Hứa Hạc Nhất, sao anh luôn bị tôi l ừ a vậy?”
“Kể từ hôm nay, em nói gì anh cũng tin, Sênh Sênh, chỉ cần em tha thứ cho anh.”
Lại là tha thứ.
Tôi dập tắt điếu th uốc, tiến lại gần anh.
“Lúc c ảnh s át c ứu được tôi, khi ấy tôi mới có mười lăm cân, gầy đến nỗi chỉ còn mỗi da bọc x ương.”
Tôi thì thầm bên tai Hứa Hạc Nhất: “Mùa đông năm ấy, đâu đâu cũng là tuyết trắng xóa, tôi mặc một bộ đồ mỏng manh mùa hè, v ết thương đều lộ rõ ra bên ngoài, Hứa Hạc Nhất, anh có biết ngày ấy tôi xấu cỡ nào không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn tấm poster to trước mặt.
Tôi ở trên đó, tóc đen môi đỏ, quyến rũ, là vẻ đẹp trời sinh. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh không tưởng tượng được, cũng không thể đồng cảm, anh chẳng hiểu gì cả nhưng lại mơ mộng hão huyền muốn tôi tha thứ cho anh, có nực cười quá không?”
Hứa Hạc Nhất tái mét mặt mày.
Tôi còn nói cho anh biết, tôi có bạn trai rồi, hơn nữa còn rất nhiều.
Hứa Hạc Nhất không tin.
Nhưng chỉ cần anh đi nghe ngóng một chút sẽ biết tôi không nói d ối, tôi thay bạn trai như thay áo.
Có thể trong truyện, tôi yêu Hứa Hạc Nhất.
Nhưng hiện tại tôi tỉnh ngộ rồi, tôi yêu bản thân hơn tất cả.
Có điều không ngờ, Hứa Hạc Nhất vẫn không chịu từ bỏ ý định.
Mấy hôm sau, anh lại xuất hiện.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong quán b a r, Hứa Hạc Nhất đến tìm tôi.
“Anh đã nghe ngóng rồi, những người bạn trai kia của em chỉ là bề ngoài thôi, không có một ai đáng tin.”
“Rồi sao?”
“Chia tay với bọn họ, anh sẽ đưa hết tài nguyên của nhà họ Hứa cho em.”
Tôi bật cười: “Nhưng tôi không thèm.”
“Vậy em muốn gì.”
Tôi đưa mắt nhìn vào trong góc.
Có một người đàn ông đang ngồi ở đó.
Ban nãy kể từ khi tôi để ý đến anh, dù có quay lưng lại với tôi nhưng người ấy có một bờ vai rộng như Thái Bình Dương, eo nhỏ, cơ bắp săn chắc, dáng người cũng không tài nào giấu nổi sau lớp áo sơ mi.
Tôi chỉ tay về phía đó: “Giờ đó mới là gu của tôi, tôi không thích tuýp người như anh nữa.”
Ánh mắt của Hứa Hạc Nhất tối hẳn đi, tôi bước tới đó dưới cái nhìn của anh.
Chọc tay vào lưng người đàn ông.
“Chào anh giai, *anh có muốn đến nhà tôi ngắm mèo không?”
(*) Ý câu này là tôi ưng anh rồi đấy, do đoạn sau có nhắc đến mèo “ưng" nên t để nguyên câu.
Người đàn ông quay đầu lại.
Tôi không cười nổi nữa.
Gương mặt này, dù có c h ế t tôi cũng không thể quên được.
Từ Tiêu Du.
Anh là người c ảnh s át đầu tiên phá cửa hầm c ứu tôi ra khỏi bóng tối năm tôi mười bốn tuổi ấy.
8
Tôi gần như bỏ chạy trối c h ế t.
Vốn định dày vò Hứa Hạc Nhất, để anh nhìn thấy tôi bắt chuyện với một người đàn ông khác.
Nhưng cuối cùng, tôi chẳng còn quan tâm được nhiều đến thế nữa.
Chỉ mong Từ Tiêu Du không nhận ra tôi.
Tối hôm đó, tôi lại bắt đầu nằm mơ.
Trong trận tuyết lớn trên núi năm đó, cuối cùng tôi cũng t r ộm được một lọ th uốc tr ừ s âu.
Chỉ cần uống hết nó, mọi thứ sẽ kết thúc.
Khi tôi vừa mới mở nắp chai, đột nhiên cửa hầm mở ra.
Ánh sáng chiếu rọi vào bên trong.
Từ Tiêu Du vươn tay về phía tôi: “Đừng sợ, anh đến để c ứu em.”
Anh đưa áo khoác cho tôi mặc, nhiệt độ xa lạ quấn lấy tôi.
Anh hỏi: “Nhóc, em tên gì?”
Tôi há miệng, khàn giọng nói: “Đường Tuyết Sênh.”
“Tuyết Sênh, một cái tên rất hay, hôm nay tuyết lớn, em sẽ có một cuộc sống mới.”
Nghe được câu nói ấy, tôi đang đờ đẫn cuối cùng cũng có phản ứng.
Tôi không cầm lòng được mà rơi lệ, làm ướt cổ áo khoác của anh.
Sau đó, vì để tôi bớt căng thẳng, Từ Tiêu Du đã nói với tôi rất nhiều điều.
“Anh đã thông báo cho bố mẹ em rồi, đợi sau khi x ét ngh iệm ADN xong, em có thể theo họ về nhà.”
“Không giấu gì em, đây là lần đầu anh tham gia vào một v ụ á n b uôn b án người thế này, em là người đầu tiên anh c ứu, thế nên em phải sống thật tốt đấy nhé.”
“Anh tin, cuộc sống mới vẫn đang chờ em.”
Ngẫm lại thì, Từ Tiêu Du của khi ấy mới hai mươi tuổi, vừa mới chân ướt chân ráo vào sở cảnh sát, rất hăng hái.
Còn tôi, khi ấy lại là lúc tôi xấu xí nhất.
Anh là â n nhân của tôi, nhưng kỳ lạ thay tôi lại không muốn gặp anh.
Thậm chí là không dám gặp anh.
Bởi vì sau trận tuyết kia, tôi không hề sống lại.
Trái lại còn rơi vào một cái c h ế t m ãn tính khác.
Thế sự vô thường, tôi không muốn anh biết.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc trong s.candal động trời.
“Sênh Sênh, cô em gái kia của em sao vậy? Cô ta bôi nhọ em trước mặt giới truyền thông, điện thoại của em sắp bị đám phóng viên gọi ch áy máy rồi.”
Quản lý gửi cho tôi một đường l i n k, tiêu đề rất bắt mắt.
“Nghi ngờ người mẫu mới nổi Tuyết Sênh chen chân vào chuyện tình cảm của em gái.”
9
Đường Hạ Văn biểu diễn ở khắp nơi, ít ra cũng được coi như người có tiếng.
Cô ta tung tin, rất dáng tin.
Có hơn chục nghìn lượt share, trên mạng rất náo nhiệt.
Quản lý lo lắng hỏi: “Sao em gái em lại như thế!”
“Nhưng những gì nó nói đều là thật mà.”
Tuy có thêm mắm dặm muối với làm quá lên rất nhiều.
Quản lý: “Dù có là thật thì cũng không thể để mặc cho bọn họ m ắng em được.”
Tôi ung dung: “Lo gì chứ, Độ nổi tiếng cao như thế, bình thường muốn còn chẳng được, nổi tiếng bằng scandal cũng là nổi tiếng mà.”
Quản lý: “Em bình tĩnh thật đấy.”
Không chỉ bình tĩnh, tôi còn thích ké f ame nữa.
Nhân lúc đang bị mắng, tôi đăng vài bức ảnh selfie. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lượng fans tăng chóng mặt.
Có người nói: “Tuy hai chị em họ trông giống nhau nhưng Đường Hạ Văn là một người bề ngoài thì ngây thơ nhưng thực chất lại rất nh am h iểm, còn Tuyết Sênh lại xinh đẹp lạnh lùng, có cảm giác rung động lòng người, ỷ vào việc mình xinh đẹp.
Khen hay lắm, tôi ấn like.
Sau đó chuyện tôi trượt tay cũng leo lên hot search.
Vì thế, tôi đăng riêng một bài trên weibo: “Cố tình, không phải trượt tay.”
Thế là có càng nhiều người ch ửi tôi hơn.
Nhưng fans cũng nhiều.
Khi tôi còn đang hưởng thụ sự nổi tiếng này thì Hứa Hạc Nhất xuất hiện.
Anh cố tình mở một buổi livestream.
“Chuyện này không liên quan đến Tuyết Sênh, là tôi chủ động theo đuổi cô ấy, từ đầu đến cuối, người tôi thích chỉ có một mình Tuyết Sênh.”
Câu nói này rửa sạch mọi t ội d anh cho tôi.
Cũng vả cho Đường Hạ Văn một cái tát đau điếng.
10
Sóng gió nhanh chóng lắng xuống.
Tôi thấy vô vị.
Bởi hào quang của nữ chính vẫn còn đó, Đường Hạ Văn gần như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào.
Nhưng cũng khiến cô ta khó chịu đủ rồi.
Tôi là một kẻ chả ra gì đ ộc á c, cô ta có lý cũng chẳng thể nói được gì.
Ngược lại là Hứa Hạc Nhất.
Anh không ngại nói dối làm sáng tỏ cho tôi, cũng đồng nghĩa với việc chấm dứt hoàn toàn với Đường Hạ Văn.
Hôm sau, anh đứng đợi tôi ở dưới nhà.
“Sênh Sênh, em có thấy không?”
“Thấy gì.”
“Sau này anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu khổ thêm nữa.”
“Thế thì tôi cảm ơn nhé.”
Anh thở phào, nói: “Em quay lại với anh được không?”
“Không được.” Tôi mỉm cười, vô tội nhìn anh: “Đó là do anh tự nguyện, tôi chưa bao giờ hứa hẹn gì với anh cả.”
Vừa khéo hôm nay tôi lại dùng nước hoa hương nho.
Có cơn gió thổi tới đưa mùi hương đến trước mặt Hứa Hạc Nhất, anh thất thần.
Tôi còn có việc, cũng không muốn để ý đến anh nữa.
Hôm nay, thương hiệu ZAN nổi tiếng muốn tuyển chọn người mẫu.
Tôi phải có được cơ hội này.
Trên thực tế, tôi vốn không giành được ưu thế.
Bởi đồng nghiệp đến đây đều dày dạn kinh nghiệm hơn tôi.
Trong số đó còn có cô người mẫu Alina, bạn thân của Đường Hạ Văn.
Cô ta vừa gặp tôi, lỗ mũi như hếch lên tận trời.
“Một người vô đạo đức như thế cũng xứng tranh với tôi sao?”
Tôi chả buồn để ý đến cô ta nhưng điều đó lại khiến cô ta t ức giận.
“Vừa nãy cô trợn mắt nhìn ai đấy? Tôi vào nghề trước cô, sớm muộn gì loại người như cô cũng bị đào thải thôi.”
“Ồ.”
“Đường Tuyết Sênh, không lẽ cô thật sự cho rằng mình có cơ hội sao.” Alina vênh váo nói: “Hôm nay người nắm quyền bên phía nhãn hàng cũng đến đây, mọi người đều sẽ dốc hết sức mình, cũng chẳng đến lượt cô đâu.”
Trái lại lại khiến tôi tò mò: “Người nắm quyền nào vậy?”
Alina không nói cho tôi biết, nhưng lại có người nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Tất nhiên là ông chủ rồi.”
Bình thường cũng chỉ cử giám đốc và nhà thiết kế đi chọn người mẫu.
Lần này ông chủ tự mình đến đây, tôi mới thấy lần đầu đấy. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mọi người lập tức thảo luận.
ZAN là một thương hiệu nổi tiếng, trước đây chỉ có một chủ.
Sau này ông chủ lôi em trai đang bôn ba ở bên ngoài về, cùng nhau thừa kế sản nghiệp.
Người hôm nay đến đây chính là ông chủ nhỏ.
Còn chưa hóng chuyện xong, staff đã đi đến.
“Sản phẩm mùa tới của thương hiệu chúng tôi tập trung vào á o l ó t thể thao, xin mời mọi người cởi áo khoác, mặc cùng một kiểu áo rồi vào trong.”
Tôi đứng hình.
Đó là kiểu áo hở eo.
Trên eo tôi có s ẹo.
Bình luận facebook