(*) Vui lòng không gọi Cố Bắc Nam Nam là sốp, shop… Cố Bắc Nam Nam không thích, xin cảm ơn.
Bóng dáng của thằng bé trùng với tôi của ngày trước…
17
Tôi gửi định vị cho Từ Tiêu Du trong vô thức, sau đó chạy ra khỏi quán cà phê.
Đi theo người đàn ông kia.
Ông ta hết nhìn trái rồi nhìn phải, trông có vẻ rất đề phòng.
Ông ta hỏi: “Năm nay cháu tám tuổi rồi nhỉ?”
Đứa trẻ đáp: “Không ạ, cháu bảy tuổi.”
Tôi như ngừng thở.
Đang định bước tới, tôi lại nhìn thấy c o n d a o mới mua trong túi đồ của ông ta.
Không được, không được manh động, tôi phải đợi Từ Tiêu Du đến.
Người đàn ông đó dắt theo đứa trẻ rời khỏi trung tâm thương mại rồi đi về phía con đường nhỏ vắng người qua lại.
Đúng lúc này, Từ Tiêu Du đến.
“Ông ta… ông ta.”
Tôi không dám lớn tiếng.
Anh hiểu ngay tức khắc, nắm chặt bàn tay đang run lẩy bẩy của tôi.
“Anh đi với em, ông ta có dao, nếu như lát nữa có xảy ra xô xát, em chạy trước, đi gọi cứu viện.”
Tôi gật đầu.
Đi vào trong con hẻm, lúc Từ Tiêu Du chuẩn bị xông lên thì cô bé bỗng nhảy cẫng lên.
“Mẹ ơi.”
Mẹ ư?
Tôi và Từ Tiêu Du đều đứng hình
Mẹ cô bé ôm cô bé rồi dịu dàng hỏi: “Con có nhiễu cậu không đấy? Hiếm lắm mới có dịp cậu về nước một lần, con không được quấy cậu đâu nhé.”
Thì ra là họ hàng!
Sợ bóng sợ gió.
Thật sự rất may mắn, rất may mắn.
“Em có thể yên tâm được rồi…”
Từ Tiêu Du còn chưa nói hết câu đã quay sang nhìn tôi.
Tôi ngồi sụp xuống dưới đất, oà khóc.
18
Tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc.
Vừa rồi tôi đã quá căng thẳng.
Trong đầu toàn là hình ảnh của bản thân trong quá khứ, tôi muốn cứu cô bé kia.
Sau cùng, lúc phát hiện ra là hiểu lầm, dây thần kinh căng thẳng của tôi bỗng đứt phựt.
Nước mắt cứ rơi xuống không ngừng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông ta là cậu chứ không phải bọn buôn ng ười.
Tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Cô bé nghe thấy có tiếng bèn quay đầu lại nhìn.
“Sao cô kia lại khóc vậy ạ?”
Cô bé chạy lại, sau đó lấy viên kẹo cuối cùng trong túi mình ra.
“Cô ơi, cháu cho cô này.”
Tôi cầm viên kẹo, móng tay như ghim vào lòng bàn tay.
Lần nào suy sụp cũng là một trận chiến sinh tử.
Là cuộc đọ chiến giữa tôi và quá khứ.
Thắng mới có thể yên ổn.
Nhưng cho tới nay tôi chưa từng thắng.
“Sênh Sênh.”
Giọng Từ Tiêu Du hơi khàn.
Tôi ngẩng đầu, anh đứng ngược sáng hệt như năm đó.
“Đừng sợ, có anh đây rồi.”
19
Từ Tiêu Du vẫn luôn ở bên tôi.
Anh không hỏi bất cứ điều gì mà chỉ lặng lẽ ở bên tôi.
Đột nhiên tôi cũng tìm được một người mình có thể dốc bầu tâm sự, kể cho anh nghe những việc tôi từng làm.
Kể cả chuyện x ấu tôi giả làm Đường Hạ Văn rồi cố tình tiếp cận Hứa Hạc Nhất.
Từ Tiêu Du lại rất bình tĩnh nói: “Anh biết hết.”
Cũng phải, với thân phận của anh, nghe ngóng một chút sẽ biết cả thôi.
“Em độc ác lắm phải không?”
“Không hề.”
“Anh đừng an ủi em nữa.”
“Không phải an ủi em, Sênh Sênh, thật ra anh… vẫn luôn biết nỗi khổ của em.”
Tôi ngạc nhiên.
Anh ngồi trên chiếc ghế da, ánh mắt sâu như nước thẳm dưới hàng mày đen nhánh.
“Trước đó anh đã nói dối em, thật ra việc anh không làm c ảnh s át nữa cũng liên quan đến em.”
Bị tôi đoán trúng rồi.
“Sênh Sênh, năm em mười tám tuổi, em đang làm thêm ở một nhà hàng phải không?”
“Sao anh lại biết?”
Sau khi thi đại học xong, tôi đã bắt tay vào việc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Đường.
Tôi đi làm, muốn kiếm thêm chút t iền.
“Mùa hè năm đó anh có đến Giang Thành, vừa khéo tham gia một buổi xã giao trong nhà hàng đó. Anh đã gặp… bố mẹ em.”
Từ Tiêu Du từ từ kể cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi không biết.
20
Năm đó, anh vẫn là c ảnh s át.
Đến Giang Thành, bắt buộc phải thay mặt gia đình đến tham gia một buổi xã giao.
Địa điểm là nhà hàng tôi đang làm thêm.
Anh ghét kiểu giao tiếp thế này, nâng chén chúc r ư ợ u, không một ai nói lời thật lòng.
Thế là anh ngồi trong góc, nghe người ta nói chuyện với nhau.
Bố mẹ tôi cũng có mặt trong buổi xã giao đó.
Bọn họ khoe khoang con gái mình thi được vào học viện âm nhạc ở nước ngoài, nói bằng giọng điệu hết sức kiêu ngạo.
Có người hỏi: “Cục trưởng Đường, nghe nói ông vẫn còn một cô con gái lớn nữa.”
Mặt bố tôi cứng đờ, xua tay nói: “Đừng nhắc đến nó nữa.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Từ Tiêu Du im lặng.
Trùng hợp là, tôi bưng đồ ăn lên.
Bố tôi rất ngạc nhiên, buột miệng nói: “Sao con lại ở đây?”
Người bên cạnh hỏi: “Cục trưởng Đường, ông quen cô phục vụ này sao?”
Trong lúc hoảng hốt, bố tôi đã nói dối: “Chỉ là con của một người bạn thôi.”
“Ha ha, tôi đã nói rồi mà, con của cục trưởng Đường sao có thể làm phục vụ được.”
Tôi chẳng nói gì, bỏ đi.
Giây phút ấy, Từ Tiêu Du hiểu ra mọi chuyện.
Kể từ hôm ấy, anh bắt đầu bận lòng.
Anh c ứ u tôi bằng tất cả nhiệt huyết.
Vì vậy hơn ai hết, anh hy vọng sau khi trở về tôi sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng sự thật lại t àn nhẫn như thế…
Về sau, gia đình xảy ra biến cố, Từ Tiêu Du xin từ chức.
Nói xong, anh uống một ngụm nước.
“Đường Tuyết Sênh, anh từng to gan tưởng tượng về hoàn cảnh của em nhưng càng nghĩ anh lại càng buồn, hằng đêm anh luôn trách bản thân, anh đã c ứ u em thật sao? Anh không tìm ra được đáp án.”
Tôi nói: “Anh cũng đừng tự trách, người nhà đối xử không tốt với em, đó đâu phải là lỗi của anh.”
Từ Tiêu Du mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
“Em xem, em còn chưa hết buồn đã phải an ủi ngược lại anh rồi, nào có đ ộ c á c?”
Bỗng anh giơ tay, chạm vào vết sẹo nhỏ ở khoé mắt tôi.
“Đường Tuyết Sênh, anh xin em một chuyện được không.”
“Anh nói đi.”
“Hãy để anh yêu em.”
21
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Hình như trong khoảnh khắc này tôi đã quên hết những chiêu tán tỉnh đàn ông.
“Bắt đầu từ khi nào mà anh…”
“Ngày ở quán b a r, hoặc có thể là trước đó, ngày em tốt nghiệp.”
“Gì cơ? Ngày tốt nghiệp?”
“Ừ, đó là chuyện của tháng sáu năm ngoái, đột nhiên anh nhớ ra chắc em cũng sắp tốt nghiệp nên đã đến trường của em, không ngờ lại thật sự gặp được em.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh đã đứng ở một nơi cách em không xa nhìn em gảy tua rua trên mũ, chụp ảnh… phát biểu. Hôm ấy tim anh đập rất nhanh, em trưởng thành rồi, đã trở thành một cô gái xinh đẹp, anh không tài nào rời mắt được.”
Sau một hồi t iêu hoá, tôi vô thức hỏi vặn lại: “Em không tin, anh l ừ a em phải không?”
Nói dối quá nhiều, tôi đã quên mất cách làm sao để tin tưởng sự chân thành từ người khác.
Từ Tiêu Du mở album ảnh trong điện thoại.
Có một bức ảnh, tôi đứng giữa các sinh viên tốt nghiệp, là trung tâm của bức ảnh.
Rất bất ngờ, tôi trong bức ảnh cười rất xán lạn.
Là kiểu xán lạn trước kia rất ít thấy.
Tôi hỏi anh: “Vậy tại sao anh không đến tìm em?”
Anh cụp mắt: “Bởi vì bên cạnh em đã có Hứa Hạc Nhất.”
Tôi im lặng một lúc, lắc đầu nói: “Có thể anh cũng biết, em chẳng phải dạng tốt lành gì.”
Hoàng hôn buông xuống, căn phòng trở nên tối om.
Từ Tiêu Du tay cầm điếu thuốc, giống như một đốm lửa nhỏ.
“Đường Tuyết Sênh.”
Anh chậm rãi gọi tên tôi.
“Em suy nghĩ sâu xa, đạo đức giả, nói dối không chớp mắt, anh từng thấy dáng vẻ sa sút của em, cũng biết được mọi khuyết điểm của em.”
“Nhưng anh yêu em.”
22
Tôi không đồng ý ngay.
Tôi muốn suy nghĩ kỹ hơn, bởi vì anh khác những người đàn ông khác, không phải là cảm giác mới mẻ nhất thời mà là người có thể ở bên.
Bên kia, cuối cùng lòng tham không đáy của Đường Hạ Văn cũng mang lại cái giá đắt cho cô ta.
Sau khi hưởng được chút lợi lộc từ nghề người mẫu, cô ta vẫn không thấy đủ.
Nhưng khi cô ta muốn bước thêm một bước thì lại nhận ra mình bị chặn đường.
Cô ta không thể thay thế được tôi, không phải ai cũng bước chân được vào cái nghề này.
Cô ta đụng đâu trắc trở đó, cuối cùng đành phải quay về đàn piano.
Bấy giờ cô ta mới nhận ra mình đã đ ắc tội với tất cả những người ở trong ngành piano ở Giang Thành.
Không một ai cho cô ta cơ hội biểu diễn, các sự kiện đều không mời cô ta.
Thậm chí fans ngày trước cũng bỏ cô ta mà đi.
Đường Hạ Văn suy sụp.
Sau khi tôi quay chụp sản phẩm mới cho ZAN xong, sự đố kỵ của Đường Hạ Văn đã được đẩy lên cực điểm.
Cô ta tới Bắc Kinh, chặn đường tôi ở studio.
“Đường Tuyết Sênh, có phải là cô không?”
Tôi nhìn cô ta, đ ố kỵ khiến gương mặt của cô ta trở nên méo mó. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cô đang nói gì.”
“Là cô h ãm h ại tôi phải không? Là cô cho tôi tài nguyên? Cô muốn h ãm h ại tôi!”
Tôi cười rồi dịu dàng nói: “Sao tôi lại h ại cô chứ? Cho cô tài nguyên, cô không vui sao? Những tài nguyên đó là thứ những người mới vào nghề vốn không thể nào có được. Hơn nữa tôi cũng đâu có ép cô nhận, lựa chọn cuối cùng vẫn là ở cô, cô không thể trách người khác được.”
Đường Hạ Văn tức nhưng lại không thể phản bác.
Cuối cùng, cô ta đổ ly trà sữa lên người tôi.
Tôi cũng không phí lời, gọi điện báo c ảnh s át.
Nhưng cảnh tượng này lại bị người ta chụp được rồi tung lên m ạng.
Cư dân mạng đều mắng Đường Hạ Văn không biết thế nào là đủ, mình lòng tham không đáy lại còn đổ lỗi cho người khác.
Danh tiếng của cô ta tụt dốc không phanh.
Bố mẹ cô ta, cũng từng là bố mẹ tôi, cuống rồi.
Cục trưởng Đường gọi điện cho tôi: “Con thanh minh cho Văn Văn đi.”
Tôi hỏi: “Thanh minh kiểu gì?”
“Cái này còn cần bố dạy con sao?” Cục trưởng Đường mất kiên nhẫn nói: “Con cứ nói đây là hiểu lầm, không, con cứ nói video đó bị cắt ghét, là con cố tình b ôi nh ọ Văn Văn, con xin lỗi, giúp con bé, chẳng phải ai cũng vui vẻ sao?”
Suýt chút nữa tôi tức quá hoá cười.
“Tại sao tôi phải chịu tội giúp cô ta?”
“Con là chị, yêu thương em gái là trách nhiệm của con, Đường Tuyết Sênh bố cảnh cáo con, nếu con không làm theo những gì bố nói thì đừng hòng quay về nhà họ Đường nữa.
“Tốt quá, tôi cũng không muốn về đó.”
Ban đầu tôi còn định giữ lại chút thể diện cho ông ta.
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể đại nghĩa diệt thân thôi.
Hôm sau, tôi giao nộp bằng chứng cục trưởng Đường ở Giang Thành nhận h ố i l ộ.
23
Cục trưởng Đường bị đ iều tra, tài sản của nhà họ Đường đều được sung vào c ông qu ỹ.
Đường Hạ Văn không được biểu diễn, cuối cùng cùng cũng phải bán cả cây đàn dương cầm để lấy t iền.
Tôi không khỏi bùi ngùi.
Nếu như khi đó cô ta tập trung đánh đàn thì bây giờ vẫn có thể nuôi được gia đình.
Nguyên tác cho cô ta một xuất thân tốt.
Gia đình, gương mặt, tài năng… nhưng lại bị cô ta h uỷ h oại.
Về sau tôi tập trung cho sự nghiệp, cũng không quan tâm đến nhà họ Đường nữa.
Vì vậy tôi không biết, ng uy h iểm sắp kề cận mình.
Vào một đêm như thường ngày.
Sau khi tan làm, điện thoại hết pin, một mình tôi về nhà
Đột nhiên tôi bị ai đó đ ập vào gáy, trước mặt tối sầm rồi ngất đi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc tỉnh lại, tôi đang ở một nơi tối đen như mực.
Tay chân đều bị tr ó i, miệng cũng bị bịt lại.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc…
Là bắt cóc? Hay là buôn người?
Nỗi sợ nhấn chìm tôi.
Đợi đến khi đôi mắt thích ứng được với bóng tối, tôi nhận ra đây là một nhà máy b ỏ h oang.
Tôi bỗng nhớ lại, trước đó Hứa Hạc Nhất đã từng cảnh báo tôi đừng lại gần nhà máy b ỏ h oang…
Bình luận facebook