---
17.
Thẩm Dữ lại tiếp tục gọi điện đến, tôi không bắt máy.
Hắn đợi dưới nhà, bảo vệ liên lạc với tôi hai lần, tôi dọa sẽ khiến nại hắn, liền không thấy bảo vệ liên lạc nữa.
Ngày đó, trời mưa to.
Thẩm Dữ không đi du lịch mà đứng trên phố, dưới trời mưa bão, xuyên qua màn mưa nhìn tôi.
Nhìn cái rắm.
Vẻ đẹp của bà đây không liên quan gì đến ngươi.
Tôi đang tỉa cành hoa, cảm thấy băn khoăn: “Mười mấy ngày rồi không có nắng nên hoa hồng Nhật Bản của tôi bị sâu bệnh, tôi phải làm sao bây giờ?”
Sau khi mở đồ chuyển phát nhanh ra, Minh Huy mở đèn cực tím lên, bắt đầu trộn lá thông vừa mua được vào đất trồng hoa hồng Nhật Bản.
“Không phải là có tôi sao?”
Minh Huy sờ đầu tôi, “Sao cô lại thích giống hoa này chứ?”
“Anh nhìn xem,” tôi chỉ vào cành cây, “Ở giữa màu hồng, xung quanh màu tím, phơi nắng màu sẽ đậm hơn, mới mọc màu sẽ nhạt hơn, cùng một cành hoa, lại có vạn loại phong cảnh khác nhau, có phải rất giống tên của tôi không? Tống Như Cảnh.”
Minh Huy cụp mắt xuống: “Tôi không hiểu lắm, nhưng sau lễ là nó sẽ ổn thôi.”
Tôi lại cảm thấy anh quá khiêm tốn, chỉ những người làm vườn có thâm niên mới biết được loại bí kíp dân gian như cho thêm lá thông vào đất, vậy mà anh lại am hiểu như vậy, thậm chí giống Nhật Bản cũng có thể chăm sóc tốt, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.
Thẩm Dữ lại gọi điện đến.
Tôi cau mày cúp máy.
“Nể tình tôi chia cổ phần cho cô, lại còn giúp cô làm vườn, đồng ý với tôi một điều kiện được không?” Minh Huy đột nhiên nghiêng đầu nói với tôi.
“Hả?”
Dưới ánh đèn ngủ, mùi hoa nồng nàn, anh đứng gần tôi như vậy, tôi cảm giác cả người ngứa ngáy như bị hàng ngàn con bọ nhỏ bò lên.
“Nếu như cô đi gặp anh ta, phải cho tôi biết, tôi sẽ đi cùng cô, có được không?”
Tôi đột nhiên không muốn hỏi Minh Huy là tại sao.
Chờ tôi bình an vượt qua ngày ch.ết ở kiếp trước, tôi sẽ hỏi anh.
… Liệu có phải thích tôi hay không.
Ahhh, xấu hổ quá đi!
Cảm giác được bông hoa cao lãnh coi trọng, thật là sảng khoái, cũng rất đáng mong chờ.
“Minh Huy, được.”
18.
Ông ngoại của Tùng Vi quả nhiên là bị bệnh.
Tin nhắn của Thẩm Dữ đúng thời gian tới.
“Hôm nay không thể đến dưới nhà chờ em, A Cảnh, anh biết em không thích Tùng Vi, chờ anh giải quyết xong chuyện của cô ấy, anh sẽ lại đi tìm em.”
Có bệnh.
Ai muốn thấy hắn chứ?
Để ngăn ngừa ngày đó xảy ra chuyện, tôi trực tiếp cho hắn vào danh sách đen.
Ngày đó cuối cùng vẫn phải đến.
Viên Tử thức dậy trên đầu giường của tôi, nhìn thấy tôi, đôi mắt nó nhìn tôi chằm chằm, sau đó liếm tay tôi.
Bệnh tình ông ngoại của Tùng Vi nguy kịch, phải vào phòng cấp cứu, Thẩm Dữ dùng điện thoại của người khác gọi cho tôi, hỏi tôi nên làm gì, cấp cứu hay là từ bỏ.
Tùng Vi đã khóc đến co quắp ở đầu dây bên kia, rất làm cho người khác thương tiếc, tôi vẫn không thể không nhớ đến bà ngoại của mình.
Minh Huy đẩy cửa ra, lo lắng nhìn tôi.
“… Từ bỏ đi.”
Cho dù cứu lại được, bà vẫn rất thống khổ.
Tôi rơi nước mắt.
Thẩm Dữ mắng tôi: “Em còn có sự đồng cảm hay không! Tống Như Cảnh!”
“Tôi nói anh đấy, từ bỏ đi.” Tôi lạnh lùng nói, “Anh lấy mặt mũi ở đâu ra để bảo tôi lựa chọn thay cho đối tượng ngoại tình của anh, hiện tại mỗi một chữ tôi trả lời anh đều là vì chủ nghĩa nhân đạo, anh còn mơ tưởng dùng những thứ này để kêu gọi lương tâm của tôi sao?”
“Loại người không có lương tâm như anh, xứng sao?”
Tôi thở dài một hơi.
“A Cảnh. . .”
Thẩm Dữ đột nhiên luống cuống, dường như Tùng Vi khóc lóc cũng không thể ngăn hắn lại, hắn quay người bỏ đi, “Em muốn đi đâu? Em cứ như vậy mà từ bỏ anh sao? Em nghe anh giải thích, anh…”
Hắn lại đột nhiên không nói được lời giải thích nào, tựa hồ đột nhiên bừng tỉnh, “Em ở đâu? Anh đi tìm em.”
“Đừng đến, nhìn anh làm bẩn mắt tôi.”
19.
Đến chiều tối, bão giảm dần.
Tôi cầm chiếc túi mèo lên, lần đầu tiên Viên Tử không cần tôi đuổi vẫn ngoan ngoãn đi vào, tôi vừa nói với Minh Huy, mèo nông thôn quá thông minh, cái gì cũng tốt, dẻo dai lại không hay bị ốm, nhưng hôm nay không hiểu sao nó lại rất biết điều, chẳng lẽ có chỗ nào không thoải mái?
Mưa ngớt, Minh Huy mới đồng ý với tôi đưa Viên Tử đi khám bệnh.
Chúng tôi lái xe đến phòng khám thú cưng.
Bên này không có chỗ đậu xe, chúng tôi đành phải đậu xe ở đối diện.
Đột nhiên.
Thẩm Dữ xuất hiện ở bên kia đường.
Tôi chết lặng.
Tôi không biết làm sao hắn tìm được tôi, làm sao biết tôi ở đây.
Hắn chuẩn bị băng qua đường, đi về phía tôi.
Đèn chuyển sang màu đỏ, một chiếc xe tải vẫn không giảm tốc độ mà lao về phía chúng tôi.
“Thẩm Dữ, đừng đến đây…”
Cmn, hắn đến đây làm cái gì vậy.
Thẩm Dữ sửng sốt, giống như rất vui vẻ vì tôi nói chuyện với hắn, chạy đến.
Minh Huy lấy đồ từ trong cốp ra, nhìn thấy tôi, đột nhiên hét lên: “A Cảnh…”
Tôi quay đầu ra hiệu với anh, mỉm cười, như đang nói cho anh biết, tôi biết mà.
Tôi không thể vượt qua.
Sau đó.
Xe tải lao tới.
Viên Tử ở trong ngực tôi đột nhiên nhảy xuống, chạy như điên về phía chiếc xe tải.
…
Lúc tôi định thần lại, con đường đã trở nên hỗn loạn.
Tất cả xe đều bóp còi, dừng lại hoặc giảm tốc độ để cảnh báo cho các phương tiện phía sau.
Ai đó đã đẩy tôi ra, tôi thấy một bóng người đen trắng ở dưới bánh xe.
Thấm đẫm m.áu.
Tài xế xe tải lái xe trong tình trạng say rượu, tôi biết, anh ta chạy về phía tôi với mùi rượu nồng nặc, tôi không muốn nói chuyện với anh ta, tôi đưa tay kéo Minh Huy.
Anh không bị đ.âm tan xương nát thịt như tôi kiếp trước, nhưng cả người bê bết m.áu.
Nỗi bi thương trong lòng tôi bùng nổ.
Đau đến mức tôi hét lên, sau đó lập tức gọi 120.
Những người xung quanh cùng nhau giúp tôi cứu người.
Tôi nhớ lại tất cả những chuyện vừa rồi.
Chiếc xe tải chuyển hướng một cách khó hiểu và lao về phía tôi.
Trong nháy mắt, tôi cho rằng mình không thể tránh thoát.
Một đôi bàn tay to đã đẩy tôi ra.
Bình luận facebook