---
11.
Tôi định chờ mọi người đến đông đủ sẽ nói rõ ràng với Thẩm Dữ.
Không ngờ chuyện thú vị hơn lại đến trước.
Mọi người vừa ngồi xuống, bắt đầu tán gẫu chuyện mấy năm qua, Thẩm Dữ dần dần trở thành người thành công nhất trong số những người ở đây, thậm chí còn thành công hơn so với Minh Huy.
“Anh ta khởi nghiệp đã nửa năm rồi, không biết đang làm cái gì, vào ngành truyền thông, còn không phải là toàn ném tiền qua cửa sổ sao?”
“Suy nghĩ của học bá, chúng ta làm sao mà hiểu được.”
Ríu ra ríu rít.
Đột nhiên có một người phụ nữ tóc uốn thành sóng to, trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc trang trọng đẩy cửa ra, ánh mắt rơi xuống người Thẩm Dữ, “Giám đốc Thẩm, anh để quên thẻ công tác trên xe em, em đến đưa cho anh, nếu không ngày mai lại không mở được cửa.”
Tùng Vi mỉm cười đưa tay ra, thấy tôi, lại cười một tiếng, “Như Cảnh đấy à? Thẩm Dữ gần đây nói với tôi cô giận dỗi anh ấy, hôm nay thấy cô ở đây tôi rất vui, cô đừng náo loạn nữa, mấy ngày này cô không trở về, Thẩm Dữ cũng ngủ không ngon giấc.”
Cô ta bất đắc dĩ cười với Thẩm Dữ, ánh mắt lộ vẻ trách móc: “Chăm sóc một người cấp trên luôn bị mất ngủ, tôi cũng rất khổ tâm chứ.”
Xung quanh có tiếng hít hà.
Vẻ ngoài của tôi là kiểu trong sáng thuần khiết, Tùng Vi là kiểu quyến rũ gợi cảm, cộng thêm khí chất của người làm trong doanh nghiệp, giờ phút này cô ta quả thật lấn át tôi.
Tôi đang bận ăn súp và thịt sốt cà chua, không hiểu sao người Đài Loan làm hai món này lại ngon đến kỳ lạ như vậy.
Minh Huy đột nhiên mở cửa bước vào, nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng, gật đầu chào hỏi.
Cuối cùng nhìn thẳng vào tôi: “Chỗ đậu xe thiếu, hơi khó đậu.”
“Ngồi đây đi.”
Tôi kéo ghế ra cho anh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi ngẩng đầu lên nói: “Nếu đối phương đã tìm đến tận cửa rồi, tôi liền nói thẳng với mọi người một chuyện, hôn sự của tôi và Thẩm Dữ đã bị hủy bỏ, cả hai bên đều không có cha mẹ, thân thích gì, không cần phải giải thích với ai cả, còn về nguyên nhân, mọi người có thể hỏi vị thư ký xinh đẹp của anh ta, dù sao đối với chuyện của cấp trên của mình, cô ta còn biết nhiều hơn cả tôi.”
Những lời tôi nói, đậm mùi trà xanh.
Nhưng bộ dáng của tôi trong sáng thuần khiết, nói như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng đáng thương, mặc dù không tỏ ra đau buồn, nhưng mọi người ở đây đều hiểu.
Tùng Vi lập tức xanh mặt.
Thẩm Dữ hoàn toàn bị đứng hình tại chỗ.
12.
Nỗ lực khống chế biểu cảm trong nháy mắt sụp đổ, vẻ mặt Thẩm Dữ đen hơn đít nồi: “Tống Như Cảnh, em đang nghiêm túc sao?”
Tôi buông đũa: “Bởi vì cô thư ký tốt đẹp của anh, chúng ta đã ở riêng gần một tháng rồi, bây giờ anh mới hỏi tôi có nghiêm túc không à?”
Giữa lúc mọi người đang há hốc mồm, tôi lắc đầu nói:
“Chìa khóa xe của anh, cô ta có một chiếc, tôi không có, chìa khóa nhà của chúng ta, cô ta cũng có, cô ta để rất nhiều loại thuốc của anh trong ngăn kéo của tôi, còn mua đồ dùng cá nhân cho anh, nếu anh nói những thứ này nằm trong phạm vi công việc thì tôi không còn gì để nói.”
Tôi nhìn đồng hồ: “Chậc, cô ta tận tâm thật đấy, hiện tại chẳng phải tan làm rồi sao?”
Ánh mắt tôi sáng lên, nhìn thẳng vào Tùng Vi.
Tùng Vi cắn môi: “Như Cảnh, nếu cô để ý, sao không nói với tôi sớm hơn, tôi không biết…”
“Cô đi ra ngoài đi.”
Tùng Vi sửng sốt.
“Cái gì?”
Người luôn ra vẻ rụt rè như cô ta, bị nói lời lạnh nhạt trước mặt bao nhiêu người như vậy, nhất thời khiếp sợ.
Thẩm Dữ căm tức nhìn cô ta: “Cô nói cô đến đưa thẻ công tác cho tôi, ngày nào mà cô không đến công ty sớm hơn tôi? Lại còn cần tôi phải mở cửa sao? Đây là buổi liên hoan riêng của tôi, cô đến trước mặt bạn gái tôi nói những lời này là có ý gì? Cô thấy tôi thăng chức cho cô, vui quá nên đầu óc hồ đồ luôn rồi phải không, cút!!!”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng “phụt”.
Minh Huy cười khẩy, có vẻ cảm thấy rất thú vị, giơ tay xoa đầu tôi.
Tôi cũng cười như một con ngốc, như thể người bị đào góc tường căn bản không phải là tôi.
Cười đến mức suýt sặc.
Bởi vì thực sự không thương tâm chút nào.
Mắt Tùng Vi đỏ hoe, cuối cùng liếc nhìn tôi, cắn môi chạy ra khỏi cửa.
Thật là thú vị.
Một bữa tiệc thăng chức, đột nhiên biến thành bữa tiệc drama, tôi mỉm cười trò chuyện với Minh Huy về vấn đề thu hút lượng truy cập sau khi công ty truyền thông của anh được thành lập, Thẩm Dữ uống rượu một mình, à không, còn có một người phục vụ đứng cạnh hắn.
Sau đó, một người bạn cùng phòng của tôi lững thững đến muộn, nắm lấy tay tôi, mắt đỏ hoe: “Tên khốn kiếp này, Như Cảnh, hồi đại học mày vì anh ta trả giá nhiều như vậy, tiền mình kiếm được cũng không nỡ tiêu, chỉ sợ anh ta ở nước ngoài sống quá cực khổ, toàn bộ quá trình phẫu thuật viêm ruột thừa đều một mình trải qua, Thẩm Dữ anh ta sao có thể phụ lòng mày như vậy chứ!!! Như Cảnh…”
Tôi cũng hận hắn muốn ch.ết.
Bạn cùng phòng ôm trầm lấy, nằm trên vai tôi, òa khóc lên.
Sau đó tôi uống say.
Minh Huy bế tôi lên xe, nhẹ nhàng cúi người, vuốt ve gương mặt tôi: “… A Cảnh, lần đầu nhìn thấy em như vậy anh rất vui, có thể em nghe được sẽ nghĩ anh là đồ biến thái, nhưng em yên tâm, sau này, anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
Bình luận facebook