Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Đương nhiên tình cảnh của họ tuyệt đối không nguy hiểm bằng Lục Nguyên. Dù sao sư phụ của Lục Nguyên, Lý Nguyên Bạch đã là đèn sắp cạn đầu, nên tình cảnh Lục Nguyên rất nguy hiểm.
Lý Nguyên Bạch là đại thụ, Lục Nguyên chính là cây non cạnh đại thụ.
Đại thụ sắp ngã, cây non có thể ngăn được cuồng phong không?
Lại nói, tóm lại là Lục Nguyên bây giờ rất rảnh.
Rảnh đến đang nghiên cứu tài nấu nướng của mình không sai, luôn thích ăn, tại sao thân thể vẫn gầy như cây tre, không mập lên, cái này đúng là kỳ? Rảnh đến nghiên cứu mặt này là đủ thấy nhàn đến bao nhiêu rồi.
Hắn nằm trên cây, lười biếng phơi nắng.
Gây đây đích thực không có gì làm cả.
Nếu không mình lại luyện kiếm đi?
Kỳ thực sau khi lĩnh ngộ kiếm ý phong vân Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm lại luyện bộ kiếm pháp kia thì không có nhiều tác dụng, nhưng nếu đã rảnh rỗi thì luyện vậy. Giờ tùy ý luyện kiếm, luyện luyện bất giác sử dụng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Dù sao bộ kiếm pháp kia hắn đã luyện sáu năm, sớm nhập vào tận xương tủy. Trong lòng nảy ý nghĩ, hắn quyết định múa bộ kiếm pháp kia.
Bắt đầu luyện từ chiêu thứ nhất ‘Vân Thương Thương’, từng chiêu từng thức, có bài bản hẳn hoi.
Lúc này hắn đã sớm lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, không còn để ý có hoa mỹ hay không, chỉ là có nề nếp luyện kiếm chiêu thôi.
Tuy có nề nếp lại thẳng hướng chân ý trong kiếm, cùng chưa lĩnh ngộ kiếm ý mặt ngoài giống nhau nhưng bản chất hoàn toàn khác.
Luyện đến luyện đi, Lục Nguyên lờ mờ phát hiện bộ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm này dường như có chút liên hệ với Vân Long Tâm Pháp đã luyện. Dường như bộ kiếm pháp kia có thể kéo theo Vân Long Tâm Pháp tăng lên đồng bộ. Lục Nguyên đã nhận xét đúng, Vân Long Tâm Pháp và Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm vốn là một bộ, đều do đệ nhị đại tổ sư Hoa Sơn Bắc phong sáng chế ra.
Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có hai kiếm ý, vân kiếm ý, phong kiếm ý. Hai kiếm ý biến ra một trăm lẻ tám chiêu vô cùng tinh diệu.
Vân Long Tâm Pháp cũng do vân ý chồng chất thành, Vân Long cửu biến, biến hóa vô thường, vân thế vô thường.
Hai cái vốn chính là một thể.
Bình thường Vân Long Tâm Pháp phối hợp Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm so với cùng cái khác thì uy lực lớn hơn vài phần.
Tương ứng, nếu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đến đại viên mãn thì sẽ mang theo Vân Long Tâm Pháp tăng vọt lên.
Tương tự, nếu luyện Vân Long Tâm Pháp đến đại viên mãn thì cũng sẽ kéo theo Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm tăng tiến.
Nếu không thì bộ tâm pháp, kiếm pháp này không là nguyên bộ. Trong ngũ đại tiên môn Đại Tấn quốc đều có cùng loại tâm pháp, kiếm pháp. Nguyên bộ sinh ra, hai cái cùng dùng uy lực tăng nhiều.
Lúc này Lục Nguyên diễn luyện trọn bộ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, cũng lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, đã nhìn thấu bản chất Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Đợt này nghiêm túc diễn luyện bất giác kéo theo Vân Long Tâm Pháp dâng lên, bắt đầu không ngừng đột kích cửa ải. Bây giờ pháp lực bản thân Lục Nguyên là cảnh giới đệ thập đại đệ tử chân truyềnrưởng lão đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh, mà Vân Long Tâm Pháp dâng lên, theo Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm dâng lên, không ngừng phá một cửa lại một cửa.
Kiếm chiêu, tiếp tục luyện.
Pháp lực không ngừng di động, phá một cửa lại một cửa.
Rốt cuộc, *Bùm* một tiếng, phá cửa ải cuối cùng.
Phá xong cửa cuối cùng, pháp lực trong người thập nhị chính kinh, bát đại kỳ kinh hình thành một vòng tuần hoàn, vòng đi vòng lại, từ đầu đến cuối. Tới đây thì Lục Nguyên có đần hơn cũng hiểu hắn đã luyện đến cảnh giới luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên, tăng một tầng.
Đương nhiên cửa này rất khó phá, có nhiều sư huynh đệ đều kẹt tại đây.
Ai mà ngờ mình đột nhiên xông qua đâu.
Bây giờ kiếm pháp của mình là lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, về mặt kiếm thuật hơn xa thập đại đệ tử chân truyền khác. Mặt pháp lực cũng tới luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên, không tệ, thật là không tệ.
Nếu không nhớ lầm thì hiện nay trong thập đại đệ tử chân truyền mạnh nhất là đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Hai người đó nhập môn rất sớm, pháp lực đã tới cảnh giới luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch. Nhưng thực lực hai người mạnh như vậy không phải vì có tư chất vượt trội, chẳng qua là bởi họ nhập môn sớm nhất. Trong thập đại đệ tử chân truyền chỉ có đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình hơn bốn mươi tuổi, người khác đều khoảng hai mươi.
Trừ đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình ra, mạnh nhất chắc là tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu. Nghe nói pháp lực của tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu đã đến tình trạng luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên. Còn mấy người sau cơ bản là cảnh giới luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh, không cách nào tiến lên.
Từ luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh đến luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên không phải chuyện dễ.
Không ngờ mình vô ý đi tới một bước này, đuổi kịp tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu.
Lần đại tái trong phong này từ giờ càng không cần lo lắng bao nhiêu.
Tư Mã Trường Bạch sư thúc, Tư Mã Hạo, các ngươi rốt cuộc có thủ đoạn gì cứ dùng hết đi, không sao cả.
Hì hì, lần này nhất định phải đánh các ngươi thật nặng vào.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn lại bắt đầu luyện kiếm.
Vẫn là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, nhưng lần này tinh thần không còn, tương đương vô thần. Luyện vài chiêu thì chỉ thấy cực kỳ uể oải, hắn liền nằm trên cành cây ngủ. Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ, lấy vỏ kiếm làm gối đầu, nhìn lên trời, cứ thế thoải mái đi vào giấc ngủ.
Bắc phong.
Lúc này đã gần tới Bắc phong đại tái.
Sáu tháng trước Bắc phong đại tái không khí có chút căng thẳng nhưng vẫn không mấy khác với bình thường.
Một tháng trước Bắc phong đại tái, không khí căng thẳng lan tràn Bắc phong, đệ tử bình thường cố gắng hơn thường ngày rất nhiều. Thập đại đệ tử chân truyền thì sớm bị sư phụ mình túm đi đặc huấn, ví dụ như Diệp Phương, Diệp Viên. Một số đệ tử có bối cảnh, hậu đài như Tư Mã Hạo cũng huấn luyện, tất cả đều vì Bắc phong đại tái.
Đương nhiên trong đó không bao gồm Lục Nguyên, đích thực là không cần thiết.
Đệ tử của mình lĩnh ngộ kiếm ý cực kỳ khó, pháp lực lại tăng chút, cần gì đặc huấn nữa, đây là cách nghĩ của Lý Nguyên Bạch.
Nhưng đến bây giờ, mấy ngày trước Bắc phong đại tái, không khí căng thẳng dù không biến mất nhưng nên cố gắng đã rất cố, nên đặc huấn cũng huấn luyện rồi, mọi người rảnh rỗi. Lúc này gần đến đại tái, nên phấn đấu thì cố gắng, nên chuẩn bị thì sẵn sàng, tất cả phải nhìn trong Bắc phong đại tái rồi.
Mọi người rảnh rỗi túm tụm tốp năm tốp ba.
Tụ thành nhóm thì đương nhiên sẽ nói ít việc thú vị xảy ra gần đây.
Con người luôn là có bản tính nhiều chuyện.
- Nghe nói chưa? Lần này đại sư huynh, nhị sư huynh đều về núi.
Tại Bắc phong đại sư huynh chỉ có một vị, nhị sư huynh cũng chỉ có một. Đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Nhưng hai người này hoàn toàn khác với tám thập đại đệ tử chân truyền, họ nhập Bắc phong đã lâu, lại là nhân vật trụ cột trong đệ thập đại đệ tử chân truyền, bình thường có nhiệm vụ chạy xuống núi hoài, ít khi về núi.
- Đúng thế, đại sư huynh và nhị sư huynh trở về rồi, sắp có trò hay coi.
- Đúng rồi, hai người kia tranh vị trí thủ lĩnh đệ thập đại đệ tử chân truyền đã lâu.
Lý Nguyên Bạch là đại thụ, Lục Nguyên chính là cây non cạnh đại thụ.
Đại thụ sắp ngã, cây non có thể ngăn được cuồng phong không?
Lại nói, tóm lại là Lục Nguyên bây giờ rất rảnh.
Rảnh đến đang nghiên cứu tài nấu nướng của mình không sai, luôn thích ăn, tại sao thân thể vẫn gầy như cây tre, không mập lên, cái này đúng là kỳ? Rảnh đến nghiên cứu mặt này là đủ thấy nhàn đến bao nhiêu rồi.
Hắn nằm trên cây, lười biếng phơi nắng.
Gây đây đích thực không có gì làm cả.
Nếu không mình lại luyện kiếm đi?
Kỳ thực sau khi lĩnh ngộ kiếm ý phong vân Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm lại luyện bộ kiếm pháp kia thì không có nhiều tác dụng, nhưng nếu đã rảnh rỗi thì luyện vậy. Giờ tùy ý luyện kiếm, luyện luyện bất giác sử dụng Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Dù sao bộ kiếm pháp kia hắn đã luyện sáu năm, sớm nhập vào tận xương tủy. Trong lòng nảy ý nghĩ, hắn quyết định múa bộ kiếm pháp kia.
Bắt đầu luyện từ chiêu thứ nhất ‘Vân Thương Thương’, từng chiêu từng thức, có bài bản hẳn hoi.
Lúc này hắn đã sớm lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, không còn để ý có hoa mỹ hay không, chỉ là có nề nếp luyện kiếm chiêu thôi.
Tuy có nề nếp lại thẳng hướng chân ý trong kiếm, cùng chưa lĩnh ngộ kiếm ý mặt ngoài giống nhau nhưng bản chất hoàn toàn khác.
Luyện đến luyện đi, Lục Nguyên lờ mờ phát hiện bộ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm này dường như có chút liên hệ với Vân Long Tâm Pháp đã luyện. Dường như bộ kiếm pháp kia có thể kéo theo Vân Long Tâm Pháp tăng lên đồng bộ. Lục Nguyên đã nhận xét đúng, Vân Long Tâm Pháp và Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm vốn là một bộ, đều do đệ nhị đại tổ sư Hoa Sơn Bắc phong sáng chế ra.
Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm có hai kiếm ý, vân kiếm ý, phong kiếm ý. Hai kiếm ý biến ra một trăm lẻ tám chiêu vô cùng tinh diệu.
Vân Long Tâm Pháp cũng do vân ý chồng chất thành, Vân Long cửu biến, biến hóa vô thường, vân thế vô thường.
Hai cái vốn chính là một thể.
Bình thường Vân Long Tâm Pháp phối hợp Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm so với cùng cái khác thì uy lực lớn hơn vài phần.
Tương ứng, nếu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đến đại viên mãn thì sẽ mang theo Vân Long Tâm Pháp tăng vọt lên.
Tương tự, nếu luyện Vân Long Tâm Pháp đến đại viên mãn thì cũng sẽ kéo theo Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm tăng tiến.
Nếu không thì bộ tâm pháp, kiếm pháp này không là nguyên bộ. Trong ngũ đại tiên môn Đại Tấn quốc đều có cùng loại tâm pháp, kiếm pháp. Nguyên bộ sinh ra, hai cái cùng dùng uy lực tăng nhiều.
Lúc này Lục Nguyên diễn luyện trọn bộ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, cũng lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, đã nhìn thấu bản chất Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Đợt này nghiêm túc diễn luyện bất giác kéo theo Vân Long Tâm Pháp dâng lên, bắt đầu không ngừng đột kích cửa ải. Bây giờ pháp lực bản thân Lục Nguyên là cảnh giới đệ thập đại đệ tử chân truyềnrưởng lão đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh, mà Vân Long Tâm Pháp dâng lên, theo Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm dâng lên, không ngừng phá một cửa lại một cửa.
Kiếm chiêu, tiếp tục luyện.
Pháp lực không ngừng di động, phá một cửa lại một cửa.
Rốt cuộc, *Bùm* một tiếng, phá cửa ải cuối cùng.
Phá xong cửa cuối cùng, pháp lực trong người thập nhị chính kinh, bát đại kỳ kinh hình thành một vòng tuần hoàn, vòng đi vòng lại, từ đầu đến cuối. Tới đây thì Lục Nguyên có đần hơn cũng hiểu hắn đã luyện đến cảnh giới luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên, tăng một tầng.
Đương nhiên cửa này rất khó phá, có nhiều sư huynh đệ đều kẹt tại đây.
Ai mà ngờ mình đột nhiên xông qua đâu.
Bây giờ kiếm pháp của mình là lĩnh ngộ phong vân kiếm ý, về mặt kiếm thuật hơn xa thập đại đệ tử chân truyền khác. Mặt pháp lực cũng tới luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên, không tệ, thật là không tệ.
Nếu không nhớ lầm thì hiện nay trong thập đại đệ tử chân truyền mạnh nhất là đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Hai người đó nhập môn rất sớm, pháp lực đã tới cảnh giới luyện khí kỳ đệ bát tầng tế kinh vi mạch. Nhưng thực lực hai người mạnh như vậy không phải vì có tư chất vượt trội, chẳng qua là bởi họ nhập môn sớm nhất. Trong thập đại đệ tử chân truyền chỉ có đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình hơn bốn mươi tuổi, người khác đều khoảng hai mươi.
Trừ đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình ra, mạnh nhất chắc là tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu. Nghe nói pháp lực của tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu đã đến tình trạng luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên. Còn mấy người sau cơ bản là cảnh giới luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh, không cách nào tiến lên.
Từ luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh đến luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên không phải chuyện dễ.
Không ngờ mình vô ý đi tới một bước này, đuổi kịp tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu.
Lần đại tái trong phong này từ giờ càng không cần lo lắng bao nhiêu.
Tư Mã Trường Bạch sư thúc, Tư Mã Hạo, các ngươi rốt cuộc có thủ đoạn gì cứ dùng hết đi, không sao cả.
Hì hì, lần này nhất định phải đánh các ngươi thật nặng vào.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn lại bắt đầu luyện kiếm.
Vẫn là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, nhưng lần này tinh thần không còn, tương đương vô thần. Luyện vài chiêu thì chỉ thấy cực kỳ uể oải, hắn liền nằm trên cành cây ngủ. Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ, lấy vỏ kiếm làm gối đầu, nhìn lên trời, cứ thế thoải mái đi vào giấc ngủ.
Bắc phong.
Lúc này đã gần tới Bắc phong đại tái.
Sáu tháng trước Bắc phong đại tái không khí có chút căng thẳng nhưng vẫn không mấy khác với bình thường.
Một tháng trước Bắc phong đại tái, không khí căng thẳng lan tràn Bắc phong, đệ tử bình thường cố gắng hơn thường ngày rất nhiều. Thập đại đệ tử chân truyền thì sớm bị sư phụ mình túm đi đặc huấn, ví dụ như Diệp Phương, Diệp Viên. Một số đệ tử có bối cảnh, hậu đài như Tư Mã Hạo cũng huấn luyện, tất cả đều vì Bắc phong đại tái.
Đương nhiên trong đó không bao gồm Lục Nguyên, đích thực là không cần thiết.
Đệ tử của mình lĩnh ngộ kiếm ý cực kỳ khó, pháp lực lại tăng chút, cần gì đặc huấn nữa, đây là cách nghĩ của Lý Nguyên Bạch.
Nhưng đến bây giờ, mấy ngày trước Bắc phong đại tái, không khí căng thẳng dù không biến mất nhưng nên cố gắng đã rất cố, nên đặc huấn cũng huấn luyện rồi, mọi người rảnh rỗi. Lúc này gần đến đại tái, nên phấn đấu thì cố gắng, nên chuẩn bị thì sẵn sàng, tất cả phải nhìn trong Bắc phong đại tái rồi.
Mọi người rảnh rỗi túm tụm tốp năm tốp ba.
Tụ thành nhóm thì đương nhiên sẽ nói ít việc thú vị xảy ra gần đây.
Con người luôn là có bản tính nhiều chuyện.
- Nghe nói chưa? Lần này đại sư huynh, nhị sư huynh đều về núi.
Tại Bắc phong đại sư huynh chỉ có một vị, nhị sư huynh cũng chỉ có một. Đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Nhưng hai người này hoàn toàn khác với tám thập đại đệ tử chân truyền, họ nhập Bắc phong đã lâu, lại là nhân vật trụ cột trong đệ thập đại đệ tử chân truyền, bình thường có nhiệm vụ chạy xuống núi hoài, ít khi về núi.
- Đúng thế, đại sư huynh và nhị sư huynh trở về rồi, sắp có trò hay coi.
- Đúng rồi, hai người kia tranh vị trí thủ lĩnh đệ thập đại đệ tử chân truyền đã lâu.
Bình luận facebook