• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoa Sơn Tiên Môn (6 Viewers)

  • Chương 7

Bất giác có chút phong ý dung nhập vào kiếm chiêu.


Kỳ thực đây là nhờ Lục Nguyên luyện Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, trong kiếm chiêu có quá nhiều chiêu thức ẩn chứa phong ý. Nếu là luyện kiếm pháp khác, dù ở trong Cuồng Phong Liễu Lâm luyện lâu hơn nữa, trừ phi là siêu cấp thiên tài, nếu không đừng mơ lĩnh ngộ ra phong ý, cũng đừng nghĩ dung nhập phong ý vào trong kiếm chiêu.


Cái gì là mây đâu? Lục Nguyên đột nhiên phát hiện đang ở trong biển mây. Đã lâu đến bốn tháng, không sai, lá liễu bị gió thổi bốn tháng không ngừng. Kỳ thực chính là biển lá liễu, biển mây lá liễu, ở trong mây và gió bốn tháng lâu, lúc nào cũng cảm, cũng nhận.


Lục Nguyên hiểu cái gì là gió, cái gì là mây rồi.


Có chút ngộ đạo nhưng càng nhiều là tự nhiên hiểu ra.


Cái gì là gió, cái gì là mây.


Gió nhẹ thổi qua không dấu vết là gió, cuồng phong quét qua một mảnh hỗn độn cũng là gió, gió ấm thổi người say cũng là gió. Vân ý chồng chất là mây, biển mây cuồn cuộn cũng là mây, nhè nhẹ lơ lửng vẫn là mây. Phong và vân ý đều tiến vào đầu hắn. Hiểu phong và vân ý, bây giờ bắt đầu dung nhập vân ý, phong ý vào trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.


Từ những động tác cơ bản chém, chặt, băng, liêu, chọc, tẩy, tiệt, đâm, nghiền, ép, móc, vân cộng vân ý, phong ý, cấu thành Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.


Từng kiếm chiêu tinh diệu cuất hiện trong tay Lục Nguyên.


‘Vân Lai Phong Nhiễu’, ‘Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân’, ‘Vân Tỏa Thâm Sơn Phong Bất Quát’…’Vân Ý Miên Miên’, ‘Phong Bất Khả Truy’.


Đây vẫn là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.


Nhưng Lục Nguyên biết, bây giờ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm của hắn đã hoàn toàn khác.


Nếu nói trước kia kiếm chiêu là chết, người bó buộc vào kiếm chiêu, dùng hoàn chỉnh kiếm chiêu, đó là thấy núi thì là núi, xem nước thì là nước.


Tiếp theo kiếm chiêu là chết, người không bó buộc vào kiếm chiêu, khi đó chỉ dùng nửa chiêu hoặc một ít tàn chiêu, lúc đó thấy núi không là núi, thấy nước không là nước.


Bây giờ hắn cơ bản dùng chém, chặt, băng, liêu, chọc, tẩy, tiệt, đâm, nghiền, ép, móc, vân cộng vân ý, phong ý, dùng từng chiêu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm thì đến cảnh giới xem núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.


Hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý.


Một tia ngộ đạo cộng thêm càng nhiều tất nhiên, lĩnh ngộ ra kiếm ý Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.


Lục Nguyên nhìn đôi tay mình, nhìn trường kiếm trong tay. Sư phụ Lý Nguyên Bạch từng nói nguyên Bắc phong đệ cửu đại không có tới mười người hiểu ra kiếm ý, trong đó bao gồm Bắc phong lục kiếm tiên. Đệ thập đại không một ai hiểu ra kiếm ý, không ngờ hắn lại hiểu được nó.


Đến nay Lục Nguyên vẫn không dám tin, nhưng hắn hiểu, bản thân đích thực hiểu ra kiếm ý, tới tầng thứ ba kiếm thuật, cấp kiếm ý, cách tầng cao nhất kiếm ý chung cực kiếm ý chỉ kém một tầng.


Kiếm ý, kiếm ý, kiếm ý!


Đến nay vẫn không dám tin mình cứ như vậy lĩnh ngộ kiếm ý.


Hắn ngây người thật lâu mới hồi phục tinh thần, vỗ tay. Lĩnh ngộ ra kiếm ý Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, là lúc trở về. Bốn tháng không ăn miếng thịt, không uống ngụm rượu, miệng sớm thèm chịu không nổi.


Tu hành, hoàn thành.


*Xoẹt!* một tiếng, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ. Vác vỏ kiếm lên vai, Lục Nguyên sải bước đi ra Cuồng Phong Liễu Lâm hắn tu hành dài bốn tháng.


……..


Lục Nguyên không hay biết là, thậm chí lúc này Hoa Sơn Bắc phong cũng không ghi chép, năm đó đệ nhị đại tổ sư Bắc phong sáng chế ra Vân Long Tâm Pháp, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đánh khắp tu tiên giới Đại Tấn quốc không địch thủ chính là ở trong Cuồng Phong Liễu Lâm ngộ ra sáng lập Vân Long Tâm Pháp, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.


Đương nhiên cũng có một chút nhân tố may mắn, có khi may mắn nên gặp liền gặp.


Trường Xuân Cư, cây cỏ vờn quanh, đường mòn râm mát.


Trong sân trải đá ngay ngắn.


Lục Nguyên đứng trong sân Trường Xuân Cư, nói:


- Sư phụ, đệ tử xin ngươi lĩnh giáo cho một hai.


Lý Nguyên Bạch nghe vậy ngây ra, nói:


- Ngươi lĩnh giáo với vi sư? Tuy hiện giờ vi sư không sống bao lâu nhưng sức chiến đấu không mất quá lớn, mà vi sư chính là một trong Bắc phong lục kiếm tiên.


Khi nói chuyện từ người Lý Nguyên Bạch tỏa ra kiếm ý vô tận, cây cỏ bên cạnh đều bị ảnh hưởng.


Lý Nguyên Bạch nói:


- Kiếm thuật của ngươi luyện với cùng đời lão cửu Diệp Phương, lão thập Diệp Viên mới tốt.


Lục Nguyên lắc đầu, kiên quyết nói:


- Vẫn là muốn lĩnh giáo sư phụ một hai.


Lý Nguyên Bạch nhíu mày:


- Ngươi quá vội vàng. Thôi, ngươi ra tay đi, để ta xem nửa tháng nay ngươi lại ngộ ra cái gì.


Tâm tình hiện nay của Lý Nguyên Bạch thật rất khó nói. Lục Nguyên bình thường là đồ lười, khó được bây giờ vì việc đại tái trong phong bị Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo khiêu khích biến chăm chỉ. Đây vốn là chuyện tốt, tất nhiên Lý Nguyên Bạch vui vẻ nhìn rồi.


Chẳng qua luyện kiếm không phải chuyện một sớm một chiều, vội không được. Một khi gấp gáp ngược lại dễ rơi vào khốn cảnh, bị kiếm thuật trói buộc, cuối cùng kiếm thuật thụt lùi, trong tu tiên giới không phải chưa có tiền lệ. Nay Lục Nguyên khiêu chiến với ông, về mặt luyện kiếm xem ra hắn đã nóng nảy.


Lần này Lý Nguyên Bạch dự định đánh thức Lục Nguyên một phen.


Lục Nguyên không khách sáo, đối mặt sư phụ một trong Bắc phong lục kiếm tiên, nếu khách sáo mới là kỳ. Dưỡng Ngô kiếm đã ra khỏi vỏ, thân kiếm sáng ngời ở trong tay Lục Nguyên lăn lộn, nhanh như điện, đã thi triển ra ‘Cuồng Phong Quá Cảnh’.chiêu này khiến Lý Nguyên Bạch biến sắc mặt. Không thể nào! Trong một chiêu này ông lại thấy đến kiếm ý, phong kiếm ý. Lý Nguyên Bạch lòng nổi lên sóng cuộn.


Có khả năng sao? Đệ tử của mình giờ mới mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi đã lĩnh ngộ phong kiếm ý. Lúc mình lĩnh ngộ phong kiếm ý là lúc một trăm mười sáu tuổi, đó đã xem như không tệ, nếu không thì không thể xếp vào trong Bắc phong lục kiếm tiên. Hiện nay đệ tử mình đã lĩnh ngộ rồi?


Dù nghĩ thế nào cũng là tuyệt đối không khả năng.


Lại thử một lần đi, Lý Nguyên Bạch thầm nghĩ.


Lý Nguyên Bạch rung tay, trường kiếm như bông ở trên không trung xẹt qua, cùng là chiêu ‘Cuồng Phong Quá Cảnh’.


Cuồng Phong Quá Cảnh đối Cuồng Phong Quá Cảnh, cùng là phong kiếm ý, phong ý nhập vào kiếm ý.


Cuồng Phong Quá Cảnh là một chiêu khá hung mãnh, kiếm thế như điện, lực phá hoại to lớn.


Hai chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh mạnh va chạm một chỗ, *bùm!* một tiếng, vốn là cảnh cỏ cây bao quanh không biết bao nhiêu hoa cỏ và thảm cỏ bị lật lên, thật như gió lốc thổi qua. Kiếm ý dung nhập vào kiếm chiêu có thể giống như thiên nhiên gió lốc thổi qua. Hiển nhiên Lý Nguyên Bạch chỉ dùng pháp lực tương đương với Lục Nguyên, vốn ông không phải muốn thắng đệ tử mà là xem thân thủ, kiếm pháp của đệ tử.


Hai chiêu va đụng, lòng Lý Nguyên Bạch dấy lên mừng như điên. Không ngờ đệ tử của ông thật sự luyện thành phong kiếm ý.


Ngay cả ông đều phải hơn một trăm tuổi mới luyện thành kiếm ý!


Vậy thử chiêu tiếp theo xem.


Lúc này Lý Nguyên Bạch không khách sáo nữa, lập tức ra một kiếm, kiếm này ý miên miên, dường như bình thản, nhưng hiểu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm thức liền có thể thấy ra chiêu này chính là chiêu Vân Ý Miên Miên trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Chiêu này mặt ngoài bình tĩnh kỳ thực che giấu sát chiêu, khá là đáng sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom