• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hoắc Gia Tam Bảo (2 Viewers)

  • Chương 21

Nhà hàng - Không Bán Thiếu
Đã khá lâu rồi cô không đến quán này, từ lúc món thịt người lên ngôi thì cô đã không đưa Tam Bảo đến đây ăn. Vậy mà, gã mất nết đó lại đưa con bé tới, điều đó cho thấy hắn không là loại người tử tế.
Dục Uyển đảo mắt nhìn khắp quán, nhưng không nhìn thấy con gái và gã đàn ông đó, cô bước tới bàn tiếp tân
"Anh Hắc! anh có nhìn thấy Hoắc Phù?"
"Vừa nãy con bé dẫn theo một người đàn ông đến đây, còn gọi rất nhiều món đắc tiền...nó còn liên tục gắp thức ăn cho anh ta...Chị Uyển, gã đàn ông đó có phải con rể của chị không?"
"Con rể cái đầu anh...có biết bọn họ đi đâu không?"
Dục Uyển nghe xong mà nóng cả mặt, con nhóc phản chủ, ở nhà lúc nào cũng giành thức ăn với mẹ và anh, không biết nhường nhịn ai, vậy mà ra ngoài lại đi gắp thức ăn cho kẻ khác.
"Hình như là đến...."


-------------------
Vũ Trường -Trụy Lạc.
Dục Uyển đã gọi rất nhiều cuộc cho Hoắc Phù nhưng không người bắt máy, sau khi đã mất hết kiên nhẫn với đoạn nhạc chờ, cô đã đẩy cánh cửa ra...
Cô thật sự đánh giá cao mức độ mất nết của gã đàn ông tồi đã đưa con gái cô đến đây.
Dục Uyển vừa bước vào đã muốn dội ra, mùi thuốc, mùi rượu và tiếng nhạc sập sình đến nhói cả tai. Cũng không thiếu những cảnh tưởng 18+. Nhưng cô đã đến chậm một bước cho với người ta.
"Anh Bạch! Anh có nhìn thấy Hoắc Phù ?"
"Vừa rồi Hoắc Phù còn dẫn theo một người đàn ông, bọn họ gọi rất nhiều rượu...tôi thấy con bé cũng khá say"
Nhất định lại là âm mưu của gã tồi tệ đó, dụ cho Hoắc Phù uống say để dể dàng giở trò đồi bại, con gái của cô thường ngày khôn ngoan lắm mà, sao lại ngốc nghếch như vậy...

"Anh có biết bọn họ đi đâu không?"
"Còn có thể đi đâu..."


------------------------


"Rầm..!!!"
Hoắc Phi vào được tới phòng, liền quẳng ngay của nợ trên lưng xuống giường.
Sau khi Hoắc Phù ăn no, uống say thì đã lăn đùng ra ngủ, gọi thế nào cũng không chịu dậy. Nên hắn chỉ còn cách đưa con bé về khách sạn nơi hắn đang ở.
"Chú! Sáng mai chú phải đi gặp mẹ con...mẹ con là phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời này, chú nhất định sẽ thích mẹ con." Hoắc Phù bất ngờ bật người dậy, nói lời cuối cùng rồi lại ngã ngửa xuống giường.
Trong cơn say ngủ có người vẫn không từ bỏ ý định của mình, Hoắc Phi rất khâm phục sự kiên trì của cô nhóc. Hắn nhếch miệng cười.
"Con nhóc này...ngay cả ngủ cũng có thể nói mớ"
Nếu như hắn và Dục Uyển có thể đến được bên nhau, con gái của họ cũng đã bằng tuổi của con nhóc này. Chính vì vậy mà trong lòng hắn lại dâng lên niềm yêu thương trìu mến giành cho cô nhóc trước mặt. Hoắc Phi ngồi xuống giường, tự mình sửa lại tư thế ngủ xấu của Hoắc Phù, kéo chăn lên đắp cho con bé.
Hắn vuốt gọn những lọn tóc trên trán của Hoắc Phù.
"Nhóc con! Coi như chú nhận thua ...sáng mai chú sẽ đi gặp mẹ con"
Là con gái cả đêm không về, ở nhà nhất định sẽ lo lắng. Vì nghĩ vậy, nên Hoắc Phi mới lấy điện thoại trong túi xách của Hoắc Phù ra gọi cho người nhà con bé. Nhưng khi hắn mở điện thoại ra thì trong danh bạ lại không có một cái tên tử tế, mang âm hưởng con người.
Nếu không phải là "Tên tự đại" thì cũng là " kẻ yêu nghiệt" và người cuối cùng..
"Chị Đại.."
Là danh tính người đã để lại mười hai cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của Hoắc Phù.
Hoắc Phi bắt đầu hoang mang không biết phải gọi cho ai, vì trong danh bạ ngoại trừ ba số máy này ra thì hắn không thể tìm được số thứ tư. Nhưng quan hệ của họ với con bé thế nào, sao lại lưu lại những cái tên kì quặc như vậy. Có nên gọi hay là không đây...
Hoắc Phi xoay người lại nhìn Hoắc Phi đang nằm trên giường. Con bé đang ngủ rất say, tốt nhất là chờ đến sáng mai rồi đưa con bé về.
"Reng...eng..!!!!"
Lúc hắn vừa đặt điện thoại xuống thì điện thoại lại rung lên, là người có tên "Chị Đại" trong danh bạ gọi đến.
Hoắc Phi do dự một lúc, rồi mới nhấn nút, chấp nhận cuộc gọi.
"A..."
Nhưng hắn vừa đặt vào tai, chưa kịp nói gì thì bị tiếng hét chói tai từ đầu dây bên kia dọa cho giựt mình, hắn lập tức né đưa điện thoại cách xa.
"Có bé ngốc nghếch! có biết bây giờ là mấy giờ? sao còn chưa lếch xác về...lâu rồi mông không nở hoa, nên ngứa đòn..."
Nếu hắn đoán không lầm thì đây chính là bà mẹ dịu hiền, từ tốn hiểu lể, có một không hai mà cô nhóc muốn hắn đi xem mắt vào sáng mai. Hoắc Phi làm sao hiểu được, cơn bùng phát của Dục Uyển đã lên đến tận đỉnh, sau cả hàng tá cuộc gọi mới có người bắt máy.
"Sợ rồi sao...sao không lên tiếng, con nhóc này..con đang ở đâu? "
Vì vẫn cho rằng người đang cầm điện thoại là Hoắc Phù, nên Dục Uyển vẫn tiếp tục sử dụng giọng nói bằng những nốt cao, nhưng đến khi Hoắc Phi cất tiếng của mình lên, thì bầu không khí qua điện thoại đột ngột rơi xuống nốt trầm.
"Con bé hiện giờ không thể về được, nó đang ở chỗ tôi"
Là giọng của đàn ông...
Dục Uyển giận run xiết lấy chặt lấy điện thoại trong tay.
"Anh chính là gã bác sĩ già dê đó...anh đã làm gì con gái tôi, anh mà dám giở trò với con bé tôi sẽ không tha cho anh, đồ khốn...mau đưa điện thoại cho con bé nghe máy"
Gìa dê...
Nghe xong mà gân xanh đã nổi lên đầy trán cua Hoắc Phi, hắn chỉ muốn bay đến bóp chết người bà này.
Dù là với người xa lạ chưa gặp lần nào đi nữa, thì phép lịch sự tối thiểu cũng nên có, vừa mở miệng ra đã mắng người, người phụ nữ này đúng chất thô lỗ. Thật khó mà giải thích, loại phụ nữ này cũng có thể sinh ra một đứa con gái đáng yêu như vậy. Cô ta nên biết ơn người đàn ông đã hiến tặng giống cho mình.
"Con bé đang ngủ, nên không thể nghe điện thoại..."
"Giờ cũng khuya, cứ để con bé ngủ lại chỗ tôi, sáng mai.... tôi sẽ đưa nó về nhà, bà chị không phải lo."
"Anh bị úng não hay đồ ngốc? bảo tôi không lo lắng...anh đang ở đâu ? tôi muốn đưa con bé về"
"Phòng 609-Khách sạn Thác loạn"
"Đồ khốn! sao anh dám đưa con gái tôi tới khách sạn...anh phải đứng yên đó cho tới lúc tôi đến, anh mà nhích thêm một bước...hay chạm vào người con bé, tôi sẽ liều mạng với anh..alo...alo...dâm tặc, ai cho phép anh cúp máy..."
Mặc cho Dục Uyển gào thét mắng chửi đủ kiểu qua điện thoại, Hoắc Phì đã cúp điện thoại từ lâu.
"Rầm...!!!"
Hoắc Phi nhếch miệng cười, hắn ném điện thoại xuống giường.
"Bảo tôi đứng yên sao...đồ thần kinh"


----------------------------------
"Dâm tặc.."
Hoắc Phi đang tắm mình dưới vòi xoa, giọng nói và khẩu khí của người phụ nữ thô lỗ khi nãy trong điện thoại không hiểu sao, cứ chạy nhảy trong đầu hắn. Có gì đó quen thuộc, lại chút bận tâm khó hiểu. Có lẽ vì lâu rồi hắn không có nghe ai mắng chửi mình.
"Ping...poang...ping..poang..!!!!"
Người phụ nữ đó đến cũng thật nhanh...
Hoắc Phi mở mắt ra, và tắt vòi sen. Hắn đoán là người phụ nữ thô lỗ đó đã tới.
Vì chuông cửa bị Dục Uyển cứ bấm mãi không ngừng, khiến cho Hoắc Phi không có thời gian lau khô người, hay mặc quần áo tử tế để ra gặp khách
"Ping...poang...ping..poang..!!!!"
Nếu hắn không ra, người nữ thô lỗ đó nhất định phá banh cánh cửa.
Hoắc Phi giựt lấy áo choàng tắm trên giá treo khoác vào, và cầm lấy khăn lau tóc mà đi ra ngoài.
"Bốp...!!!"
"Binh..!"
Một phút trôi qua với Dục Uyển cũng đã quá dài, vì trong một phút đó chuyện gì cũng có thể phát sinh. Cô dùng chân đá liên tiếp vào cửa, còn la hét ầm ĩ.
"Dâm tặc! anh chết luôn trong đó...sao không chịu ra mở cửa, anh mà dám động vào con gái tôi...bà chết sống với anh."
Dục Uyển lùi ra sau, chuẩn bị tông cửa vào thì cánh cửa trước mặt lại từ từ mở ra...
Một bóng đen thon dài đổ xuống nền nhà.
Qua khe hở đầu tiên của cánh cửa, từ dưới nhìn lên, là một đôi chân rậm rạp rắn rõi, một chiếc aó choàng tắm hớ hênh, một bộ ngực săn chắc của đàn ông, một chiếc cằm nhọn và nửa khuôn mặt đang bị chiếc khắn lông trên đầu che phủ.
Nhưng bao nhiêu đó cũng đã đủ để cô hiểu rõ được tình hình.
"Dâm tặc! tôi liều mạng với anh"
Đó là điều mà Dục Uyển cho là mình đã thấu hiểu, cô như một bà mẹ hổ báo, nhảy bổ lên người của Hoắc Phi, nắm lấy hai lổ tai của hắn giày xéo, bóp nát và cào cấu vào mặt hắn.
"Đồ bại hoại xấu xa...biến thái, sao anh có thể làm vậy với con gái tôi..."
Sau nhiều năm, Hoắc Phi lần đầu tiên được nếm lại mùi vị được phụ nữ "thượng". Nói hắn đang có chút hoài niệm về chuyện cũ là không lầm chút nào. Trong quá khứ, hắn từng bị một người phụ nữ thượng rất nhiều lần, cũng chính vì người phụ nữ đó mà hắn đã luyện võ ngày lẫn đêm, chỉ muốn được một lần thượng ngược lại người ta.
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chống bị đẩy lùi, làm sao người phụ nữ điên này có thể sánh với Dục Uyển của hắn.
"Con mụ điên này! cô quậy đủ chưa? có tin..."
Nếu không có chiếc khăn ngăn cách, thì khuôn mặt của hắn nhất định đã bị bộ móng vuốt sắc nhọc làm cho hủy dung. Hoắc Phi tức giận túm lấy hai tay của Dục Uyển, lật ngược người dậy, và đặt cô nằm dưới thân hắn.
"Dục Uyển..."

Cùng lúc, chiếc khăn trên đầu hắn rơi xuống, cũng là lúc màn kịch được hạ màn.
"Hoắc Phi..."

Sau giây phút lắng động để kí ức xưa quay về, thì Hoắc Phi rơi vào cảm giác rối loạn, vì hắn vẫn còn chưa tin mình đã tìm được Dục Uyển , và cô đang nằm gọn dưới thân hắn. Một chút cử động nhẹ, hắn cũng không dám nhúc nhích, vì sợ giấc mộng này rồi sẽ tan biến.
Hoắc Phi đưa tay chạm lên mặt của Dục Uyển, nhịp thở dồn dập và hơi ấm từ cô. Tất cả cảm xúc này đều chân thật hơn bao giờ hết.
"Là em...thật sự là em.."
Nhưng đáp lại sự vui mừng và những giọt kim cương sáng trên mắt của Hoắc Phi là một bạt tay dữ dội của Dục Uyển.
"Chát..!!"
Sau khi "ăn" được cái tát đẹp từ phía Dục Uyển, Hoắc Phi ngơ ngác nhìn cô.
"Đồ cầm thú! Sao anh có thể làm vậy với chính con gái mình"
"Em vừa nói gì?"


------------------------
Nửa tiếng sau...
Hoắc Phi cõng Hoắc Phù trên lưng, đi hết một đoạn đường dài, từ khách sạn về đến nhà. Nhưng hắn không cảm thấy mệt chút nào.
Hắn vậy mà có một đứa con gái, lại là con của hắn với Dục Uyển.
"Anh đặt con bé nằm xuống rồi có thể đi"
Sau khi dẫn Hoắc Phi đến căn phòng của Hoắc Phù, nhìn hắn đặt Hoắc Phù xuống giường, cô liền đi vội vào nhà tắm, rửa mặt.
Dục Uyển không ngờ mình lại gặp lại Hoắc Phi trong tình huống đó. Trốn tránh nhiều năm dần trở thành thói quen, cô chưa biết phải cư xử thế nào, nên vẫn lựa chọn trốn tránh.
Số phận cũng khéo sắp đặt,lại để cho cha con họ gặp nhau, Hoắc Phù lại có cảm tình rất tốt với anh ta, nếu biết anh ta chính là cha ruột của mình, tâm trạng của con bé sẽ thế nào, có phải rất sốc. Cuộc sống tiếp theo của mẹ con cô có còn được yên ổn như trước..
"Rầm...mm!!"
Âm thanh từ bên ngoài đã ngắt ngang dòng cảm xúc của Dục Uyển, có chuyện gì. Tại sao lại có tiếng động vừa rồi.
"Zá...a...!!!"
"Choang..ng...!!!"
Dục Uyển khẩn trương chạy ra ngoài. Và từ xa, cô đã nghe thấy âm thanh quyền cước kịch liệt, khi vào đến phòng của Hoắc Phù mới tá hỏa lên.
Hoắc Kiêu và Hoắc Lôi đang cùng lúc tấn công Hoắc Phi. Cả ba đánh giao đấu không nhân nhượng, trong căn phòng chặt chọi, mọi thứ trở nên bừa bộn và nguy hiểm. Chỉ cần sơ sẩy là dể dàng ăn đòn oan uổng.
"Dừng lại! đã xảy ra chuyện gì?' Dục Uyển đứng ngoài cửa hét lên.
"Mẹ! người đàn ông này là ai?" Hoắc Kiêu quay lưng lại nhìn Dục Uyển.
"Là..."
Dục Uyển vẫn chưa biết phải giải thích chuyện này thế nào với Tam Bảo, bọn trẻ luôn cho rằng người đàn ông đã nằm dưới ba tấC đất, mà mỗi tháng đi dọn cỏ trước mộ là cha ruột của mình, thì làm sao cô có thể mở miệng nói cho chúng hiểu.
"Mẹ! vừa rồi ông ta đã làm chuyện đồi bại với Hoắc Phù, mẹ có biết không?" Hoắc Lôi lớn tiếng nhấn mạnh
"Cái gì?"
Dục Uyển trừng mắt nhìn Hoắc Phi.
"Anh không làm gì hết...anh chỉ hôn lên trán Hoắc Phù."
Chuyện là niềm vui làm cha đến quá bất ngờ vẫn còn chưa kịp nguội, nhìn Hoắc Phù ngủ say trên giường, trong mắt hắn nhìn sao cũng giống một thiên sứ đáng yêu, và thiên sứ này lại là con gái của hắn với người hắn yêu, có niềm vui nào sướng bằng cái cảm giác lại lấy được tôn nghiêm đàn ông, sự tự tị của mấy ngày đã không còn, hắn cũng có khả năng khiến Dục Uyển mang thai như ai kia.
Trong trận chiến sắp tới với hai ông anh trai, hắn không phải là kẻ trắng tay không có gì. Hắn cảm thấy biết ơn vì sự tồn tại của cô công chúa nhỏ đáng yêu nhà mình. Nên mới cúi người xuống hôn lên trán Hoắc Phù.
Hành động và xuất phát điểm đều rất trong sáng thuần khiến như bao nụ hôn chúc ngủ ngon của cha giành cho con gái, nhưng khi lọt vào mắt của Hoắc Lôi và Hoắc Kiêu lại trở nên đáng nghi.
"Bốp! "
Hoắc Phi vừa mở miệng thì Hoắc Lôi đã đấm thẳng vào mặt hắn.
"Ông còn dám mở miệng nói không làm gì?"
Hoắc Kiêu cũng lao lên trước, chuẩn bị xuất quyền ra...
"Hai đứng dừng tay...người này không thể đánh" Dục Uyển lớn tiếng hét.
"Lý do là gì?" Kiêu Lôi cùng lúc nhìn sang mẹ họ.
"Vì chú là chú ruột của hai đứa...cũng là cha của Hoắc Phù"

Từ phút giây, Hoắc Kiêu giơ quyền vào mặt hắn, Hoắc Lôi tung cước vào người hắn. Thì Hoắc Phi đã biết hai thằng nhóc này chính là con của hai ông anh trai mình.
Cả hai thằng nhóc đều có diện mạo rất giống bọn họ, không thể nào nhầm được. Nếu là vài ngày trước, hắn nhất định sẽ ghen tị đến chết, nhưng bây giờ thì không, vì Dục Uyển cũng đã sinh cho hắn một đứa con gái đáng yêu thế này.
"Á..!!!"
"Hic..c..! cha có đau lắm không?" Hoắc Phù vừa sôi sục nước mắt, vừa giúp Hoắc Phi sát trùng vết thương.
"Cha không sao, được con gái thoa thuốc...cha không còn cảm thấy đau nữa"
Vẽ mặt vui sướng của Hoắc Phi lúc này, dù có là bị đạn bắn hay dao ghim vào người, hắn nhất định của không biết đau đớn là gì. Côn tin là như vậy.
Mọi chuyện không quá rối rắm như Dục Uyển đã nghĩ, cô cũng không ngờ phản ứng của Tam Bảo khi biết thân thế thật sự của mình lại khác xa những gì cô lo lắng. Không một chút gì là chướng ngại tâm lý, dằn xé nội tâm, hay cho con thêm thời gian để bình tĩnh, chúng dể dàng tiếp nhận mối quan hệ gia đình phức tạp này.
Đặc biệt là phản ứng của Hoắc Phù, con bé thích nghi cực kì tốt, không có cái gọi là khoảng cách mười bảy năm xa cách, thiếu hơi ấm người cha. Cái cách con bé và Hoắc Phi thể hiện, như một một cặp cha hiền con hiếu, làm người ta ngưỡng mộ.
"Khuôn mặt đẹp này của cha...bị bầm hết, làm sao ra ngoài gặp mặt người ta...bệnh nhân của cha nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng, ai có thể ra tay tàn nhẫn như vậy..."
"Con gái! thật ra...không đến nổi nghiêm trọng như vậy đâu." Hoắc Phi gượng cười, hắn không thể nói cho Hoắc Phù biết kẻ tàn nhẫn đó chính là người mẹ hổ báo của cô.
Cũng chính gì vậy, mà Hoắc Phù đã quy cái tội ác không thể chấp nhận đó, cho hai kẻ đang đứng khoanh tay, quỳ gối trước mặt cha con cô.
"Các anh có cần ra tay mạnh như vậy không? cha em xảy ra chuyện gì...hai anh có chịu trách nhiệm được không?" cô trừng to đôi mắt giận giữ nhìn hai ông anh trai mình
"Con nhóc này...giỏi trở mặt, có cha rồi quên luôn các anh" Hoắc Kiêu bất mãn lên tiếng.
"Nếu không vì lo lắng em, bọn anh cũng không ra tay đánh chú" Hoắc Lôi cũng bực bội không kém
Nhưng phần lỗi lớn cũng thuộc về anh em họ, không hỏi ra tình hình đã ra tay đánh người. Còn là đánh người nhà mình.
"Chú! Bọn con xin lỗi'' Cả hai đồng thanh lên tiếng và cúi đầu trước Hoắc Phi.
"Được rồi! hai đứa mau đứng lên đi...chú cũng không bị gì"


--------- hết chương 19--------
9th- Nov-18
(Thật tình không muốn dừng ở đây, nhưng hiện tại "cạn" rồi. Hẹn mọi người tuần sau).
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom